Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 758: Diễm phúc khôn cùng. (2)
Tầm Hương Sư
21/10/2014
- Tiểu tâm tư này của nàng nếu không thể giải quyết, thường
thường chôn sâu trong lòng, với tính tình của nàng khó tránh sẽ có lúc
làm bậy chọc ra cái sọt gây khó cho ta đâu!
- Xem ra lão công cũng nghĩ giống như muội.
Mặc Y nói:
- Muội tử của muội sao, muội hiểu biết vô cùng, nàng khó được có chút tâm tư, nhưng một khi đã nhận thức chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho được. Lần này nàng lấy danh nghĩa đưa Ngọc Hoàn đến đây, kỳ thật là chính bản thân nàng cũng muốn đến, dù sao nàng muốn ra trận cũng không phải lần đầu tiên. Lão công nhìn xem, có thể giải quyết vấn đề này không?
Tần Tiêu nhìn Mặc Y, kinh ngạc nói:
- Muội không phải muốn nói cần làm như vậy?
Mặc Y che miệng nở nụ cười:
- Vấn đề hẳn là không lớn đi? Bộ dạng hai tỷ muội giống nhau, ngẫu nhiên thay đổi sắm vai đối phương một chút sẽ không dễ dàng bị người nhận ra nga?
- Vậy không tốt đâu!
Tần Tiêu có chút ngạc nhiên nói:
- Lần này sao muội lại nghĩ ra chủ ý tệ như vậy đây?
- Vậy đi, lão công!
Mặc Y ngồi lên đùi Tần Tiêu, có chút làm nũng nói:
- Kỳ thật trong lòng muội vẫn rất thương muội muội, nhìn thấy nàng không vui, trong lòng muội cũng không thoải mái. Trước mắt cũng không có chiến sự gì, để cho nàng cưỡi ngựa mặc giáp đi theo bên cạnh huynh lắc lưu tỏ tỏ uy phong, xem như thỏa mãn tiểu tâm tư của nàng. Nàng là người không có chí lớn, chỉ có chút lòng hiếu kỳ, lão công thỏa mãn nàng một chút thôi!
- Được!
Tần Tiêu vòng tay ôm Mặc Y:
- Mặc Y nữ hiệp xưa nay chưa từng mở miệng xin người khác giúp đỡ đều thay nàng nói hộ, ta còn dám không nể tình sao? Hai ngày này cần duyệt binh, ta mang theo vị “Tướng quân du kích” cùng “Tướng quân Anh Dực – phu nhân đại soái” cùng đi ra ngoài lưu loan đi. Xem như đạt tới tâm nguyện của nàng, miễn cho nàng ngày sau vì chuyện này mà luôn canh cánh trong lòng.
- Cảm ơn lão công!
Mặc Y vui vẻ ôm Tần Tiêu hôn một cái.
Tần Tiêu cười hăng hắc xấu xa, một bàn tay vuốt ve trên người Mặc Y, tiến đến bên tai nàng nói:
- Ta chiếu cố hai tỷ muội như vậy, có được ưu đãi gì hay không đây?
- A, huynh muốn làm gì?
Mặc Y mị nhãn như tơ nhìn Tần Tiêu, chỉ vào mũi hắn:
- Lại muốn ba người cùng giường?
Tần Tiêu cười xấu xa:
- Vì sao muội lại nói “lại” đâu, trước kia chúng ta thường xuyên như vậy sao?
- Xấu lắm, ba hoa!
Mặc Y xấu hổ đỏ mặt, ôm lấy cổ Tần Tiêu nỉ non nói:
- Muội muội đến đây, muội thật sự rất vui vẻ. Cùng nàng cùng thờ một chồng muội không hề có chút oán hận cùng ghen tỵ. Cho dù ngủ chung trên giường lớn muội cũng không cảm giác khác thường hay xấu hổ. Lão công, đôi hoa tỷ muội chúng tôi đây có phải kiếp trước sinh cùng một nhánh cây hay không đây?
- Kiếp trước hai nàng là một đôi bấc đèn cùng một tâm!
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Bị Phật Như Lai buộc chung một chỗ, một đời một thế không chia lìa. Như Lai đặt cho mỗi người một cái tên. Một người tên Thanh Hà, một người tên Tử Hà. Đến cuộc đời này hai người vẫn sẽ không chia lìa, mà ta chính là dầu thắp vĩnh viễn không khô cạn, tự nhiên bấc đèn cũng vĩnh viễn không tắt, vĩnh viễn không chia lìa!
- Chuyện xưa này khẳng định thật êm tai.
Mặc Y khẽ dựa lên đầu vai Tần Tiêu, thì thào nói:
- Buổi tối huynh kể lại cho tỷ muội chúng tôi nghe chuyện xưa này, được không?
Tần Tiêu nhẹ vỗ về lưng Mặc Y, nói nhỏ:
- Tốt! Đây là một chuyện xưa thật kinh điển thật cảm động, tên là Đại Thoại Tây Du...
Buổi tối tỷ muội hai người vui tươi hô to gọi nhỏ chen lên một giường, kích động cười khanh khách, ôm thành một đoàn. Giống như nhiều năm trước khi Tần Tiêu vừa gặp hai nàng, hai tỷ muội ghé tai lặng lẽ thì thầm, lúc nào cũng vang lên tiếng cười khúc khích. Tần Tiêu nằm một bên đọc sách, quay đầu nhìn hai nàng nói:
- Người đã mấy chục tuổi còn giống như tiểu cô nương. Tử Địch, muội chen qua nơi này một mình Ngọc Hoàn nằm ngủ sẽ sợ hãi thì sao bây giờ?
- Làm ơn đi, cái gì mà mấy chục tuổi, đừng nói khó nghe như vậy được không? Bổn cô nương chỉ mới hơn hai mươi mà thôi!
Tử Địch lập tức lớn tiếng tranh luận:
- Nếu huynh lo lắng cho Ngọc Hoàn muội muội thì đi qua bồi nàng ngủ đi ah! Hì hì, dù sao huynh là đại dâm tặc, không chỉ mới khi dễ một hai nữ tử đàng hoàng mà thôi đâu.
- Phải đó, đúng vậy, cũng không biết là ta khi dễ nữ tử đàng hoàng hay nữ tử đàng hoàng đem ta khi dễ đâu.
Tần Tiêu cười nói:
- Sau đó gạo đã thành cơm ván đã đóng thuyền, ta chỉ phải chịu đựng khuất nhục cưới một tứ bất tượng.
- Huynh nói cái gì! Nói cái gì!
Tử Địch nhất thời giận dữ nhảy ra khỏi mền nhào tới kéo mạnh Tần Tiêu ngã xuống.
Tần Tiêu cười vang, ném sách chọt lét nàng. Tử Địch vừa cười to vừa trốn tránh cầu viện:
- Tỷ tỷ, động thủ đi chứ! Hôm nay nhất định phải hung hăng sửa chữa xú nam nhân này, xuất ra uy phong ngày xưa của chúng ta, để cho hắn phải thỉnh cầu tha thứ mới được!
Mặc Y cũng không hề xấu hổ cười khúc khích nhào tới.
Hai tỷ muội lập tức lấy ra bản lĩnh cùng Tần Tiêu liên tục đối chiến.
Đến nửa đêm Tần Tiêu chui ra khỏi mền, thở một hơi dài, cầm chén nước đặt đầu giường uống cạn. Hai tỷ muội thở hổn hển nằm rũ một bên, đều nhìn nhau bật cười khanh khách.
Tần Tiêu hai tay ôm hai đại mỹ nhân nhi, tự hào nói:
- Thế nào hoa tỷ muội bảo bối, uy phong của lão công không giảm năm đó đi?
Tử Địch cười hắc hắc, ánh mắt cong lên thành vầng trăng non, toàn thân chui lên người Tần Tiêu nũng nịu nói:
- Cũng như xưa vậy, không có gì trở ngại.
Mặc Y nói:
- Lão công, hoàng đế tứ hôn Ngọc Hoàn, huynh dự tính khi nào cưới nàng vào cửa? Hình như nàng đã sắp được mười lăm tuổi rồi đó!
- Đây không phải vấn đề tuổi tác.
Tần Tiêu nói:
- Hai muội chẳng lẽ không phát hiện tính tình của Ngọc Hoàn vẫn còn là hài tử sao? Hiện tại còn chưa thích hợp biến nàng thành thiếu phụ, đối mặt thật nhiều sự thật cùng mối quan hệ phức tạp như thế. Cứ để cho nàng tận tình hưởng thụ cuộc sống hiện giờ, hưởng thụ đầy đủ niềm vui, chẳng lẽ không tốt sao? Hiện tại nàng là một nhi đồng cực kỳ dễ thỏa mãn, trong đầu tràn đầy mộng ảo cùng hồn nhiên, đang chậm rãi hưởng thụ mối tình đầu của mình. Nếu để cho nàng chấm dứt giai đoạn này đối mặt với củi gạo mỡ muối cùng nhi đồng, chẳng phải là quá tàn nhẫn?
Tử Địch nhất thời phẫn nhiên véo Tần Tiêu:
- Huynh bất công, nhẫn tâm, đầy ý xấu! Năm đó muội cũng khờ dại rực rỡ, vì sao không thấy huynh thương hương tiếc ngọc, lập tức đem muội đẩy vào hố lửa? Hiện tại muội thật hối hận nha! Muội còn chưa hưởng qua mối tình đầu đã biến thành lão bà của người ta, ô ô ô! Tỷ tỷ, muội thật mạng khổ!
Mặc Y không nhịn được bật cười khanh khách:
- Nha đầu ngốc, muội không phải là không có tình đầu, chỉ là có mà còn không biết. Hơn nữa thẳng cho tới hôm nay muội vẫn sống trong mối tình đầu, biết không?
Tử Địch ngây ngô hỏi:
- Có sao? Vì sao muội không biết? Tỷ tỷ, ý của tỷ là xú nam nhân này sao?
- Xem ra lão công cũng nghĩ giống như muội.
Mặc Y nói:
- Muội tử của muội sao, muội hiểu biết vô cùng, nàng khó được có chút tâm tư, nhưng một khi đã nhận thức chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho được. Lần này nàng lấy danh nghĩa đưa Ngọc Hoàn đến đây, kỳ thật là chính bản thân nàng cũng muốn đến, dù sao nàng muốn ra trận cũng không phải lần đầu tiên. Lão công nhìn xem, có thể giải quyết vấn đề này không?
Tần Tiêu nhìn Mặc Y, kinh ngạc nói:
- Muội không phải muốn nói cần làm như vậy?
Mặc Y che miệng nở nụ cười:
- Vấn đề hẳn là không lớn đi? Bộ dạng hai tỷ muội giống nhau, ngẫu nhiên thay đổi sắm vai đối phương một chút sẽ không dễ dàng bị người nhận ra nga?
- Vậy không tốt đâu!
Tần Tiêu có chút ngạc nhiên nói:
- Lần này sao muội lại nghĩ ra chủ ý tệ như vậy đây?
- Vậy đi, lão công!
Mặc Y ngồi lên đùi Tần Tiêu, có chút làm nũng nói:
- Kỳ thật trong lòng muội vẫn rất thương muội muội, nhìn thấy nàng không vui, trong lòng muội cũng không thoải mái. Trước mắt cũng không có chiến sự gì, để cho nàng cưỡi ngựa mặc giáp đi theo bên cạnh huynh lắc lưu tỏ tỏ uy phong, xem như thỏa mãn tiểu tâm tư của nàng. Nàng là người không có chí lớn, chỉ có chút lòng hiếu kỳ, lão công thỏa mãn nàng một chút thôi!
- Được!
Tần Tiêu vòng tay ôm Mặc Y:
- Mặc Y nữ hiệp xưa nay chưa từng mở miệng xin người khác giúp đỡ đều thay nàng nói hộ, ta còn dám không nể tình sao? Hai ngày này cần duyệt binh, ta mang theo vị “Tướng quân du kích” cùng “Tướng quân Anh Dực – phu nhân đại soái” cùng đi ra ngoài lưu loan đi. Xem như đạt tới tâm nguyện của nàng, miễn cho nàng ngày sau vì chuyện này mà luôn canh cánh trong lòng.
- Cảm ơn lão công!
Mặc Y vui vẻ ôm Tần Tiêu hôn một cái.
Tần Tiêu cười hăng hắc xấu xa, một bàn tay vuốt ve trên người Mặc Y, tiến đến bên tai nàng nói:
- Ta chiếu cố hai tỷ muội như vậy, có được ưu đãi gì hay không đây?
- A, huynh muốn làm gì?
Mặc Y mị nhãn như tơ nhìn Tần Tiêu, chỉ vào mũi hắn:
- Lại muốn ba người cùng giường?
Tần Tiêu cười xấu xa:
- Vì sao muội lại nói “lại” đâu, trước kia chúng ta thường xuyên như vậy sao?
- Xấu lắm, ba hoa!
Mặc Y xấu hổ đỏ mặt, ôm lấy cổ Tần Tiêu nỉ non nói:
- Muội muội đến đây, muội thật sự rất vui vẻ. Cùng nàng cùng thờ một chồng muội không hề có chút oán hận cùng ghen tỵ. Cho dù ngủ chung trên giường lớn muội cũng không cảm giác khác thường hay xấu hổ. Lão công, đôi hoa tỷ muội chúng tôi đây có phải kiếp trước sinh cùng một nhánh cây hay không đây?
- Kiếp trước hai nàng là một đôi bấc đèn cùng một tâm!
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Bị Phật Như Lai buộc chung một chỗ, một đời một thế không chia lìa. Như Lai đặt cho mỗi người một cái tên. Một người tên Thanh Hà, một người tên Tử Hà. Đến cuộc đời này hai người vẫn sẽ không chia lìa, mà ta chính là dầu thắp vĩnh viễn không khô cạn, tự nhiên bấc đèn cũng vĩnh viễn không tắt, vĩnh viễn không chia lìa!
- Chuyện xưa này khẳng định thật êm tai.
Mặc Y khẽ dựa lên đầu vai Tần Tiêu, thì thào nói:
- Buổi tối huynh kể lại cho tỷ muội chúng tôi nghe chuyện xưa này, được không?
Tần Tiêu nhẹ vỗ về lưng Mặc Y, nói nhỏ:
- Tốt! Đây là một chuyện xưa thật kinh điển thật cảm động, tên là Đại Thoại Tây Du...
Buổi tối tỷ muội hai người vui tươi hô to gọi nhỏ chen lên một giường, kích động cười khanh khách, ôm thành một đoàn. Giống như nhiều năm trước khi Tần Tiêu vừa gặp hai nàng, hai tỷ muội ghé tai lặng lẽ thì thầm, lúc nào cũng vang lên tiếng cười khúc khích. Tần Tiêu nằm một bên đọc sách, quay đầu nhìn hai nàng nói:
- Người đã mấy chục tuổi còn giống như tiểu cô nương. Tử Địch, muội chen qua nơi này một mình Ngọc Hoàn nằm ngủ sẽ sợ hãi thì sao bây giờ?
- Làm ơn đi, cái gì mà mấy chục tuổi, đừng nói khó nghe như vậy được không? Bổn cô nương chỉ mới hơn hai mươi mà thôi!
Tử Địch lập tức lớn tiếng tranh luận:
- Nếu huynh lo lắng cho Ngọc Hoàn muội muội thì đi qua bồi nàng ngủ đi ah! Hì hì, dù sao huynh là đại dâm tặc, không chỉ mới khi dễ một hai nữ tử đàng hoàng mà thôi đâu.
- Phải đó, đúng vậy, cũng không biết là ta khi dễ nữ tử đàng hoàng hay nữ tử đàng hoàng đem ta khi dễ đâu.
Tần Tiêu cười nói:
- Sau đó gạo đã thành cơm ván đã đóng thuyền, ta chỉ phải chịu đựng khuất nhục cưới một tứ bất tượng.
- Huynh nói cái gì! Nói cái gì!
Tử Địch nhất thời giận dữ nhảy ra khỏi mền nhào tới kéo mạnh Tần Tiêu ngã xuống.
Tần Tiêu cười vang, ném sách chọt lét nàng. Tử Địch vừa cười to vừa trốn tránh cầu viện:
- Tỷ tỷ, động thủ đi chứ! Hôm nay nhất định phải hung hăng sửa chữa xú nam nhân này, xuất ra uy phong ngày xưa của chúng ta, để cho hắn phải thỉnh cầu tha thứ mới được!
Mặc Y cũng không hề xấu hổ cười khúc khích nhào tới.
Hai tỷ muội lập tức lấy ra bản lĩnh cùng Tần Tiêu liên tục đối chiến.
Đến nửa đêm Tần Tiêu chui ra khỏi mền, thở một hơi dài, cầm chén nước đặt đầu giường uống cạn. Hai tỷ muội thở hổn hển nằm rũ một bên, đều nhìn nhau bật cười khanh khách.
Tần Tiêu hai tay ôm hai đại mỹ nhân nhi, tự hào nói:
- Thế nào hoa tỷ muội bảo bối, uy phong của lão công không giảm năm đó đi?
Tử Địch cười hắc hắc, ánh mắt cong lên thành vầng trăng non, toàn thân chui lên người Tần Tiêu nũng nịu nói:
- Cũng như xưa vậy, không có gì trở ngại.
Mặc Y nói:
- Lão công, hoàng đế tứ hôn Ngọc Hoàn, huynh dự tính khi nào cưới nàng vào cửa? Hình như nàng đã sắp được mười lăm tuổi rồi đó!
- Đây không phải vấn đề tuổi tác.
Tần Tiêu nói:
- Hai muội chẳng lẽ không phát hiện tính tình của Ngọc Hoàn vẫn còn là hài tử sao? Hiện tại còn chưa thích hợp biến nàng thành thiếu phụ, đối mặt thật nhiều sự thật cùng mối quan hệ phức tạp như thế. Cứ để cho nàng tận tình hưởng thụ cuộc sống hiện giờ, hưởng thụ đầy đủ niềm vui, chẳng lẽ không tốt sao? Hiện tại nàng là một nhi đồng cực kỳ dễ thỏa mãn, trong đầu tràn đầy mộng ảo cùng hồn nhiên, đang chậm rãi hưởng thụ mối tình đầu của mình. Nếu để cho nàng chấm dứt giai đoạn này đối mặt với củi gạo mỡ muối cùng nhi đồng, chẳng phải là quá tàn nhẫn?
Tử Địch nhất thời phẫn nhiên véo Tần Tiêu:
- Huynh bất công, nhẫn tâm, đầy ý xấu! Năm đó muội cũng khờ dại rực rỡ, vì sao không thấy huynh thương hương tiếc ngọc, lập tức đem muội đẩy vào hố lửa? Hiện tại muội thật hối hận nha! Muội còn chưa hưởng qua mối tình đầu đã biến thành lão bà của người ta, ô ô ô! Tỷ tỷ, muội thật mạng khổ!
Mặc Y không nhịn được bật cười khanh khách:
- Nha đầu ngốc, muội không phải là không có tình đầu, chỉ là có mà còn không biết. Hơn nữa thẳng cho tới hôm nay muội vẫn sống trong mối tình đầu, biết không?
Tử Địch ngây ngô hỏi:
- Có sao? Vì sao muội không biết? Tỷ tỷ, ý của tỷ là xú nam nhân này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.