Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 444: Giao phong vòng thứ nhất. (1)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Quách Tử Nghi nói:
- Như vậy, giải thích này coi như là đúng nhất. Binh sĩ tại ải Tam Quan nhìn thấy đội quân tiếp tế cùng binh lính đến thay quân, thì liền thu thập áo giáp đệm chăn chuẩn bị triệt thoái về phía sau, vì vậy người Đột Quyết mới trà trộn vào dùng thủ đoạn hạ độc thuốc như vậy, bất động thanh nắm sắc âm thầm bắt toàn bộ binh lính Đường quân sắp sửa thoái phía sau, sau đó tiếp tục lại ngụy trang thành thủ binh ở ải Tam Quan, thay cho ải Bạch Hổ, cuối cùng là ải Hạ Lan. Cứ như vậy con đường trên núi Hạ Lan không còn gì ngăn cản nữa, nên đại quân Đột Quyết không kiêng nể gì cả mà xông tới, lao thẳng về phía Hội Châu, Nguyên Châu.
- Nhưng...Nhưng!
Trên trán của Chu Đức Toàn mồ hôi chảy như mưa:
- Nếu như không có binh lính Đường quân đã thay đổi về đưa tin, thì Sa Trá tướng quân cũng sẽ biết tình huống ở trong núi Hạ Lan chứ!
- Đương nhiên là để binh lính Đường quân đã thay đổi trở về báo cáo.
Tần Tiêu vẻ mặt nghiêm trọng cười lạnh:
- Bọn họ cứ theo một đường ải Tam Quan giải quyết hết, ra khỏi Hạ Lan cốc, lại từ cổng Nam của Linh Vũ huyện nghênh ngang vào trong quân, lại trà trộn vào quân của Chu đại nhân trở lại Hồi Nhạc huyện, nên trong lúc đại chiến thì trong ngoài đều cùng nhau hành động, mở rộng cửa thành, rồi người Đột Quyết xông ra chém giết.
- A hóa ra là như vậy!
Chu Đức Toàn cả kinh đứng lên, vết thương trên ngực lại kịch liệt đau nhứt một hồi, sau đó che ngực ngồi xuống:
- Hèn chi ta cứ cảm thấy mọi chuyện sao lại có vẻ kỳ quái như vậy, ngày đó một trăm kỵ binh dũng mãnh của Đường quân tới Hồi Nhạc huyện, nói là Sa Trá Trung Nghĩa phái tới trợ giúp thủ thành, lúc ấy nội tâm của ta cũng cao hứng, cho rằng tâm tư của Sa Trá tướng quân chu đáo chặt chẽ, ngay cả việc phòng ngự ở huyện nhỏ của ta cũng lo lắng đến như vậy, hiện tại mà nghĩ lại thì chính một trăm kỵ binh Đường quân này ra mở cửa thành! Nên cho mấy tên Đột Quyết một ngàn đao, mấy tên này khi nào lại có thể nghĩ ra quỷ kế đùa bỡn chúng ta như vậy chứ?
Tần Tiêu âm thầm trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Ngay lúc này Đột Quyết tiến công, có thể nói là có kế hoạch rất cẩn thận, đùa giỡn Sa Trá Trung Nghĩa một trận khiến hắn giống như trở thành một con khỉ bị đùa giỡn. Đột Quyết liên tục bắt đi dân chúng cùng thợ thủ công, cho nên nhất định tập tính cùng ngôn ngữ êm dịu của người Trung Nguyên bọn họ rõ như lòng bàn tay, mới phái ra đội quân Đột Quyết ngụy tranh thành binh lính Đường quân một cách hoàn mỹ rồi sau đó tập kích bất ngờ. Trong lúc đó khẳng định bọn họ có cao nhân bày mưu tính kế chúng ta!
Ba ngày sau đó, thám báo báo cáo lại, Trương Nhân Nguyện đại nhân đã nhanh chóng đến Linh Vũ rồi, cách đây khoảng năm mươi dặm. Tần Tiêu đã dẫn binh mã vào trong huyện Linh Vũ, đóng quân ở thành Bắc cách địa phương ba mươi dặm, hơn nữa ải Tam Quan trong núi Hạ Lan cũng phái người đến đó đóng quân, phòng ngừa người Đột Quyết sẽ đột phát ở đây một lần nữa, chém giết phía sau mình. Một ít đoạn sơn đạo để người đi đến tiếp tế cũng đặt trạm gác quan ải.
Thân thể to lớn của Tần Tiêu ngồi ở trong quân trướng, trong tay cầm bản địa đồ cẩn thận nhìn. Mặc Y lặng lẽ rót chén trà đưa tận tay cho hắn, sau đó đứng ở bên cạnh lặng im không nói. Quách Tử Nghi cùng Hình Trường Phong thì dẫn đặc chủng doanh ra đứng ở bên ngoài soái trướng, làm người canh gác.
Tần Tiêu vô cùng nhìn chăm chú vào bản địa đồ, thỉnh thoảng còn dùng tay chỉ trỏ trên tấm bản đồ. Sau nửa ngày, tay hắn tự giác sờ đến chén trà rồi cầm lên uống một ngụm, hắn cảm thấy được một tia khác thường:
- Ngọt?
Mặc Y đứng ở sau lưng khẽ nói:
- Tại thời điểm hạ trại mấy ngày hôm trước, ta thấy được một tổ ong mật ở sườn núi bên cạnh. Vì vậy liền lấy nó xuống, chắt mật trong đó, rồi pha cho Đại tướng quân uống.
- Có bị nó đốt hay không?
Tần Tiêu xoay đầu lại, cẩn thận nhìn dò xét toàn thân từ trên xuống dưới của Mặc Y một lúc.
Mặc Y vội vàng lắc đầu khoát tay:
- Không có, không có. Ta dùng cây đuốc cùng củi chồng chất lên nhau rồi đốt, không bị nó đốt đâu.
- Vậy cái vết trên mặt của ngươi là cái gì?
Tần Tiêu không khỏi có chút ảo não cùng hổ thẹn. Hai ngày này, hắn quá bận rộn chỉ huy người xây dựng lại quân doanh, nên không có đưa mắt nhìn đến Mặc Y một cái nào, chỉ coi nàng như nha hoàn bên người mà sai xử, vậy mà mình cũng không có cảm thấy gì.
Hiện tại nhìn kỹ một lượt, mới phát hiện ra Mặc Y đội một cái mũ che có chùm tua đỏ trước mặt, hở ra hai cái bọc nhỏ, một cái bên trái mặt, còn một cái thì ở trên trán, cái bọc đỏ đó thật là to, thật sự là tổn hại đến vẻ đẹp của gương mặt.
Mặc Y xấu hổ cúi đầu, lập tức mặt ửng đỏ:
- Ta.... nhất thời không cẩn thận, bị nó đốt hai phát...
- Mặc Y. Ngươi ngồi xuống đây.
Tần Tiêu kéo ra một cái ghế nhỏ ở trong quân, để bên cạnh mình:
- Từ sau khi rời đi Giang Nam, ngươi liền ít nói chuyện. Cùng ta tâm sự một lát đi, trong lòng ngươi có phải đang có suy nghĩ gì phải không?
Mặc Y lẳng lặng ngồi xuống, chậm rãi lắc đầu:
- Không có, có thể đi theo Đại tướng quân đến Bắc cương, Mặc Y vô cùng vui vẻ.
Tần Tiêu nháy mắt nhìn Mặc Y vài lần. Giọng nói có vẻ nhỏ nhẹ:
- Mặc Y, hiện tại ở trong quân đội, cũng đừng hầu hạ ta như ở nhà, có biết hay không? Vì để lấy mật ong ngươi bị biến thành như vậy, làm vậy có được lời hay không? Hơn nữa truyền đi, nói ta là Đại tướng quân mà chỉ biết ham hưởng thụ, không có mật ong thì không chịu uống, như vậy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Đã biết chưa?
Mặc Y ủy khuất khẽ gật đầu một cái:
- Ta biết sai rồi.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Ta hiểu rõ ý tốt của ngươi. Cũng không phải có ý trách cứ gì ngươi cả. Chỉ là, ở trong quân đội thì phải tuân thủ quy tắc đặt ra ở trong quân đội. Cùng binh lính đồng cam cộng khổ không nên lấy đặc quyền của mình ra thì mới có được uy tín, ngươi có hiểu không? Muốn hưởng phúc, thì đợi đánh thắng trận trở về nhà thì sẽ có nhiều cơ hội để hưởng nha!
Mặc Y giương mắt nhìn Tần Tiêu một cái, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:
- Đại tướng quân ngươi không có cảm thấy gì sao, từ ngày ra Sở tiên sơn trang thì ngươi lúc nào cũng cảnh màn trời chiếu đất. Từng ngày càng gầy càng đen hơn. Hiện tại đến Linh Vũ, suốt ngày bề bộn không ngừng, mỗi ngày ngủ chưa đến hai ba canh giờ, ăn uống lương thực phụ cũng giống như binh lính, lấy tuyết chứa cát đun nước nấu trà uống. Cứ tiếp tục như vậy nữa, thì thân thể sẽ không trụ nổi nữa mất thôi, ta sao có thể phụ lòng của Tiên nhi dịu dàng đã giao nhiệm vụ cho ta cơ chứ?
- Làm sao có thể như vậy!
Tần Tiêu an ủi nàng cười nói:
- Ở Giang Nam ta được vỗ béo, nên hiện tại ta thấy thân thể gầy xuống như vậy thì càng tốt hơn. Mặc Y, ngược lại ta lo cho ngươi, nếu ngươi không quen thì ta sẽ sắp xếp phái người đưa ngươi về Trường An. Vốn là ta cũng không muốn mang...
Thanks
- Như vậy, giải thích này coi như là đúng nhất. Binh sĩ tại ải Tam Quan nhìn thấy đội quân tiếp tế cùng binh lính đến thay quân, thì liền thu thập áo giáp đệm chăn chuẩn bị triệt thoái về phía sau, vì vậy người Đột Quyết mới trà trộn vào dùng thủ đoạn hạ độc thuốc như vậy, bất động thanh nắm sắc âm thầm bắt toàn bộ binh lính Đường quân sắp sửa thoái phía sau, sau đó tiếp tục lại ngụy trang thành thủ binh ở ải Tam Quan, thay cho ải Bạch Hổ, cuối cùng là ải Hạ Lan. Cứ như vậy con đường trên núi Hạ Lan không còn gì ngăn cản nữa, nên đại quân Đột Quyết không kiêng nể gì cả mà xông tới, lao thẳng về phía Hội Châu, Nguyên Châu.
- Nhưng...Nhưng!
Trên trán của Chu Đức Toàn mồ hôi chảy như mưa:
- Nếu như không có binh lính Đường quân đã thay đổi về đưa tin, thì Sa Trá tướng quân cũng sẽ biết tình huống ở trong núi Hạ Lan chứ!
- Đương nhiên là để binh lính Đường quân đã thay đổi trở về báo cáo.
Tần Tiêu vẻ mặt nghiêm trọng cười lạnh:
- Bọn họ cứ theo một đường ải Tam Quan giải quyết hết, ra khỏi Hạ Lan cốc, lại từ cổng Nam của Linh Vũ huyện nghênh ngang vào trong quân, lại trà trộn vào quân của Chu đại nhân trở lại Hồi Nhạc huyện, nên trong lúc đại chiến thì trong ngoài đều cùng nhau hành động, mở rộng cửa thành, rồi người Đột Quyết xông ra chém giết.
- A hóa ra là như vậy!
Chu Đức Toàn cả kinh đứng lên, vết thương trên ngực lại kịch liệt đau nhứt một hồi, sau đó che ngực ngồi xuống:
- Hèn chi ta cứ cảm thấy mọi chuyện sao lại có vẻ kỳ quái như vậy, ngày đó một trăm kỵ binh dũng mãnh của Đường quân tới Hồi Nhạc huyện, nói là Sa Trá Trung Nghĩa phái tới trợ giúp thủ thành, lúc ấy nội tâm của ta cũng cao hứng, cho rằng tâm tư của Sa Trá tướng quân chu đáo chặt chẽ, ngay cả việc phòng ngự ở huyện nhỏ của ta cũng lo lắng đến như vậy, hiện tại mà nghĩ lại thì chính một trăm kỵ binh Đường quân này ra mở cửa thành! Nên cho mấy tên Đột Quyết một ngàn đao, mấy tên này khi nào lại có thể nghĩ ra quỷ kế đùa bỡn chúng ta như vậy chứ?
Tần Tiêu âm thầm trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Ngay lúc này Đột Quyết tiến công, có thể nói là có kế hoạch rất cẩn thận, đùa giỡn Sa Trá Trung Nghĩa một trận khiến hắn giống như trở thành một con khỉ bị đùa giỡn. Đột Quyết liên tục bắt đi dân chúng cùng thợ thủ công, cho nên nhất định tập tính cùng ngôn ngữ êm dịu của người Trung Nguyên bọn họ rõ như lòng bàn tay, mới phái ra đội quân Đột Quyết ngụy tranh thành binh lính Đường quân một cách hoàn mỹ rồi sau đó tập kích bất ngờ. Trong lúc đó khẳng định bọn họ có cao nhân bày mưu tính kế chúng ta!
Ba ngày sau đó, thám báo báo cáo lại, Trương Nhân Nguyện đại nhân đã nhanh chóng đến Linh Vũ rồi, cách đây khoảng năm mươi dặm. Tần Tiêu đã dẫn binh mã vào trong huyện Linh Vũ, đóng quân ở thành Bắc cách địa phương ba mươi dặm, hơn nữa ải Tam Quan trong núi Hạ Lan cũng phái người đến đó đóng quân, phòng ngừa người Đột Quyết sẽ đột phát ở đây một lần nữa, chém giết phía sau mình. Một ít đoạn sơn đạo để người đi đến tiếp tế cũng đặt trạm gác quan ải.
Thân thể to lớn của Tần Tiêu ngồi ở trong quân trướng, trong tay cầm bản địa đồ cẩn thận nhìn. Mặc Y lặng lẽ rót chén trà đưa tận tay cho hắn, sau đó đứng ở bên cạnh lặng im không nói. Quách Tử Nghi cùng Hình Trường Phong thì dẫn đặc chủng doanh ra đứng ở bên ngoài soái trướng, làm người canh gác.
Tần Tiêu vô cùng nhìn chăm chú vào bản địa đồ, thỉnh thoảng còn dùng tay chỉ trỏ trên tấm bản đồ. Sau nửa ngày, tay hắn tự giác sờ đến chén trà rồi cầm lên uống một ngụm, hắn cảm thấy được một tia khác thường:
- Ngọt?
Mặc Y đứng ở sau lưng khẽ nói:
- Tại thời điểm hạ trại mấy ngày hôm trước, ta thấy được một tổ ong mật ở sườn núi bên cạnh. Vì vậy liền lấy nó xuống, chắt mật trong đó, rồi pha cho Đại tướng quân uống.
- Có bị nó đốt hay không?
Tần Tiêu xoay đầu lại, cẩn thận nhìn dò xét toàn thân từ trên xuống dưới của Mặc Y một lúc.
Mặc Y vội vàng lắc đầu khoát tay:
- Không có, không có. Ta dùng cây đuốc cùng củi chồng chất lên nhau rồi đốt, không bị nó đốt đâu.
- Vậy cái vết trên mặt của ngươi là cái gì?
Tần Tiêu không khỏi có chút ảo não cùng hổ thẹn. Hai ngày này, hắn quá bận rộn chỉ huy người xây dựng lại quân doanh, nên không có đưa mắt nhìn đến Mặc Y một cái nào, chỉ coi nàng như nha hoàn bên người mà sai xử, vậy mà mình cũng không có cảm thấy gì.
Hiện tại nhìn kỹ một lượt, mới phát hiện ra Mặc Y đội một cái mũ che có chùm tua đỏ trước mặt, hở ra hai cái bọc nhỏ, một cái bên trái mặt, còn một cái thì ở trên trán, cái bọc đỏ đó thật là to, thật sự là tổn hại đến vẻ đẹp của gương mặt.
Mặc Y xấu hổ cúi đầu, lập tức mặt ửng đỏ:
- Ta.... nhất thời không cẩn thận, bị nó đốt hai phát...
- Mặc Y. Ngươi ngồi xuống đây.
Tần Tiêu kéo ra một cái ghế nhỏ ở trong quân, để bên cạnh mình:
- Từ sau khi rời đi Giang Nam, ngươi liền ít nói chuyện. Cùng ta tâm sự một lát đi, trong lòng ngươi có phải đang có suy nghĩ gì phải không?
Mặc Y lẳng lặng ngồi xuống, chậm rãi lắc đầu:
- Không có, có thể đi theo Đại tướng quân đến Bắc cương, Mặc Y vô cùng vui vẻ.
Tần Tiêu nháy mắt nhìn Mặc Y vài lần. Giọng nói có vẻ nhỏ nhẹ:
- Mặc Y, hiện tại ở trong quân đội, cũng đừng hầu hạ ta như ở nhà, có biết hay không? Vì để lấy mật ong ngươi bị biến thành như vậy, làm vậy có được lời hay không? Hơn nữa truyền đi, nói ta là Đại tướng quân mà chỉ biết ham hưởng thụ, không có mật ong thì không chịu uống, như vậy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Đã biết chưa?
Mặc Y ủy khuất khẽ gật đầu một cái:
- Ta biết sai rồi.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Ta hiểu rõ ý tốt của ngươi. Cũng không phải có ý trách cứ gì ngươi cả. Chỉ là, ở trong quân đội thì phải tuân thủ quy tắc đặt ra ở trong quân đội. Cùng binh lính đồng cam cộng khổ không nên lấy đặc quyền của mình ra thì mới có được uy tín, ngươi có hiểu không? Muốn hưởng phúc, thì đợi đánh thắng trận trở về nhà thì sẽ có nhiều cơ hội để hưởng nha!
Mặc Y giương mắt nhìn Tần Tiêu một cái, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:
- Đại tướng quân ngươi không có cảm thấy gì sao, từ ngày ra Sở tiên sơn trang thì ngươi lúc nào cũng cảnh màn trời chiếu đất. Từng ngày càng gầy càng đen hơn. Hiện tại đến Linh Vũ, suốt ngày bề bộn không ngừng, mỗi ngày ngủ chưa đến hai ba canh giờ, ăn uống lương thực phụ cũng giống như binh lính, lấy tuyết chứa cát đun nước nấu trà uống. Cứ tiếp tục như vậy nữa, thì thân thể sẽ không trụ nổi nữa mất thôi, ta sao có thể phụ lòng của Tiên nhi dịu dàng đã giao nhiệm vụ cho ta cơ chứ?
- Làm sao có thể như vậy!
Tần Tiêu an ủi nàng cười nói:
- Ở Giang Nam ta được vỗ béo, nên hiện tại ta thấy thân thể gầy xuống như vậy thì càng tốt hơn. Mặc Y, ngược lại ta lo cho ngươi, nếu ngươi không quen thì ta sẽ sắp xếp phái người đưa ngươi về Trường An. Vốn là ta cũng không muốn mang...
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.