Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 179: Hết thảy đều kết thúc
Tầm Hương Sư
08/05/2014
Lý Trọng Tuấn ủ rũ cúi đầu, sa sút tinh thần nói:
- Ta cũng không tin, bằng thân phận phong lưu tài trí của bổn vương còn không thu được một tiểu nữ nhân của Giang Nam. Tần huynh đệ, nàng là người của ngươi, ngươi cần phải giúp đỡ ta!
Tần Tiêu vẫn cười to:
- Việc này không thể miễn cưỡng. Điện hạ nếu thật muốn thử tư vị khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua tới lúc ngọt bùi) một lần thì phải kiên trì ý nghĩ của mình. Điện hạ bảo trọng, Tần Tiêu cáo từ.
- Chớ đi! Chớ đi!
Lý Trọng Tuấn uể oải kêu lên:
- Trong nội tâm của ta không sợ huyên náo, mau giúp ta trò chuyện.
Tần Tiêu cười ha ha lui ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Lý Trọng Tuấn hô to gọi nhỏ, trong lòng càng sớm cười nở hoa: thật đúng là có chút ý tứ, Nghĩa Hưng Vương thu cả ngàn vạn nữ lại không thể nắm được tiểu nha đầu Tử Địch vào trong tay. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thú vị, thú vị! !
Trở lại Lăng Vân Cư ở bên trong Sở Tiên Sơn Trang, Tần Tiêu cách một tầng cửa sổ chợt nghe Tử Địch trong phòng cười trên sự đau khổ của người khác kêu to:
- Tỷ tỷ, tỷ không hiểu cái gì hết. Cái loại người như hắn thì phải ra oai phủ đầu, bằng không thì sau này hắn sẽ một mực khi dễ chúng ta!
Mặc Y thấp giọng oán trách:
- Muội đúng là quỷ liều lĩnh. Nếu là chọc giận Nghĩa Hưng Vương có lẽ sẽ mang đến cho đại nhân phiền toái cùng phức tạp thì sao? Sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn, đám con cháu quan lại đó mỗi người đều là mông cọp không được sờ, muội không được lỗ mãng như thế nữa.
- Cái gì chứ?
Tử Địch rõ ràng không phục lắm, kêu la:
- Mông cọp không phải để sờ mà là để đánh, tỷ càng đánh nó mạnh thì nó càng vui vẻ, tỷ càng sợ nó thì nó càng đắc ý.
Tần Tiêu nghe được mà sững sờ, trong lòng nhịn không được cười to nói:
- Thiên tài! !
Mấy ngày qua đi, một ít việc nhỏ vụn vặt cuối cùng cũng xong xuôi.
Lại giằng co với Lý Trọng Tuấn thêm mấy ngày, cả người đều ỉu xìu, cũng may trong quân còn có tướng lãnh đắc lực khác quản lý quân vụ rõ ràng. Trương Nhân Nguyện Ngạc Châu cùng Cao Tiên Chi cũng nhao nhao phái người đưa tin nói bên kia chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Lý Trọng Tuấn ra lệnh một tiếng, có thể khải hoàn về triều.
Tần Tiêu lúc thu hôn lễ gần tám mươi triệu bạc cùng sáu ngàn thất tơ lụa, cùng nhau đóng gói lên xe, để cho Lý Trọng Tuấn mang về kinh đô, giao cho hoàng đế xử trí.
Lý Trọng Tuấn cùng Thượng Quan Uyển Nhi nhìn tiền bạc và tơ lụa chồng chất như núi thì chặc lưỡi không thôi.
Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu tới một gian phòng lặng lẽ nói với hắn:
- Tần huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng nên giao những vật này cho triều đình thì tốt hơn.
Tần Tiêu nghi ngờ hỏi:
- Xin chỉ giáo cho.
Lý Trọng Tuấn bí mật nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu là đại thần trong triều, nhất là những nhân vật như ngự sử thấy được sẽ nói như thế nào? Chắc chắn rằng: hay cho Tần Tiêu ngươi đi một chuyến Giang Nam, có thể thu lấy nhiều hối lộ như vậy, Giang Nam thực hủ hóa thành cái dạng kia rồi sao? Rõ ràng là ngươi cường hành tác hối, sau đó lại dùng tang vật dâng lên tranh công. Huynh đệ ngươi cũng biết đấy, tham quan bị phát hiện cũng không nhiều, những vật này của ngươi một khi đem ra sẽ khó tránh khỏi mọi người nghi kỵ cùng ghen ghét. Cũng không phải trông mà thèm ngươi phát tài bao nhiêu mà ngươi bây giờ một lần hành động phá án nghịch đảng Giang Nam đã nổi tiếng cả triều và thiên hạ rồi. Có câu cây to đón gió, ngươi thêm cử động như vậy, cũng có cố ý rước thêm nhiều phiền toái.
Tần Tiêu nhíu nhíu mày:
- Vậy ý tứ của điện hạ là gì?
- Nếu không ta thấy thế này...
Lý Trọng Tuấn thâm ý hướng về phía Tần Tiêu cười nói:
- Những vật này bổn vương thay ngươi mang trở lại kinh thành, chờ lúc ngươi lên kinh nộp thì tự mình nói với hoàng đế, hỏi nàng nên xử trí như thế nào. Như vậy đến lúc đó nếu như là xử lý chuyện theo như ý tứ của lão nhân gia thì triều thần cũng không dám nhiều lời. Hơn nữa, ta đoán chừng hoàng đế vì che dấu chuyện tình Giang Nam... Hắc hắc, không nói nữa. Huynh đệ ngươi cảm thấy, đề nghị của ta như thế nào đây?
Tần Tiêu cười ha ha, xem như đã hiểu được ý của Lý Trọng Tuấn, hắn gật đầu nói:
- Được rồi! Thì theo như ý của điện hạ xử lý vậy. Làm phiền điện hạ trước đem những vật này thay ta mang về kinh đô bảo quản mấy ngày.
Lý Trọng Tuấn cười ha hả:
- Tần huynh đệ, lần này ngươi thật đúng sắp được thăng quan phát tài rồi. Kỳ thật tám mươi triệu bạc của ngươi đối với thu thuế ruộng trận chiến Thiên Thánh Sơn chỉ là một bữa ăn sáng. Hôm nay Cao Tiên Chi kiểm kê kết quả rồi đưa tới cho ta, ngươi có biết nơi đó dấu bao nhiêu đồ không?
Tần Tiêu hỏi:
- Bao nhiêu?
Lý Trọng Tuấn chậc chậc lắc đầu:
- Thật sự là không thể tưởng được, Từ Tiểu Nguyệt có thể tích lũy tài phú cùng vật chất thật lớn như thế! Trước tạm chế tạo tiền chỉ riêng vàng bạc đã có giá trị tám trăm vạn quan trở lên! Chiến giáp đủ để trang bị một chi quân đội mười vạn người, lương thảo đủ để chèo chống những người này ăn uống một năm. Chậc chậc, thật là lợi hại!
Tần Tiêu cũng tặc lưỡi:
- Quả nhiên lợi hại! Giang Nam là nơi giàu có và đông đúc, những năm gần đây trong tay Từ Tiểu Nguyệt nắm những người kia cả trong sáng và ngoài tối không biết bao nhiêu vàng bạc. Sở Tiên Sơn Trang trước mắt nghe nói là Từ Tiểu Nguyệt từ ba năm trước đây bắt đầu xây dựng, chuẩn bị tương lai dùng làm sào huyệt nghịch kiến một tòa Hành Điện, nghe nói giá trị cũng ít nhất trăm vạn trở lên! Về sau mới tạm thời lấy ra hối lộ kéo Tần Tiêu nhập bọn.
- Ah. Về sơn trang này.
Lý Trọng Tuấn nói:
- Cũng tạm thời là chỗ nghỉ chân của Giang Nam khâm sai ngươi. Khâm sai đại nhân tuần án địa phương châu huyện cũng phải có một chỗ ở. Ngươi cũng đừng vội vã che dấu. Nói không chừng hoàng đế vì ban thưởng ngươi sẽ đem sơn trang này tặng cho ngươi đó. Hơn nữa hiện tại Sở Tiên Sơn Trang này do Tần đại nhân dùng qua, làm gì có ai dám đi vào ở? Ha ha, hoàng đế nhất định có thể hiểu được đạo lý này, vì thế Sở Tiên Sơn Trang để không thì không bằng hoàng đế thuận nước giong thuyền ban thưởng cho ngươi. Vì thế địa phương này sớm muộn sẽ danh chính ngôn thuận thuộc về Tần đại nhân ngươi! Mấy ngày nay rảnh rỗi, ngươi sai người đem thôn trang tu sửa quản lý rồi mướn thêm mấy hạ nhân tiến vào. Ngày nào đó bổn vương lại đến chơi Giang Nam thì nơi này của ngươi chính là chỗ hoan nhạc của ta.
Tần Tiêu cười to:
- Được rồi! Dù sao chúng ta hiện tại cũng không còn chỗ đặt chân, vậy tạm thời ở chỗ này. Nhiệm kỳ của Tần Tiêu tại Giang Nam còn có hai ba tháng, chờ hết nhiệm kỳ sẽ về kinh đô thì khóa nơi này lại.
Lý Trọng Tuấn thở dài một hơi:
- Lần này xuôi nam, bổn vương thật chân chính lãnh hội được tư vị của Giang Nam, đúng là có chút không muốn rời đi. Trở lại kinh đô suốt ngày đấu tranh với đám triều thần dụng tâm bất lương khiến người ta bị đè nén.
- Ta cũng không tin, bằng thân phận phong lưu tài trí của bổn vương còn không thu được một tiểu nữ nhân của Giang Nam. Tần huynh đệ, nàng là người của ngươi, ngươi cần phải giúp đỡ ta!
Tần Tiêu vẫn cười to:
- Việc này không thể miễn cưỡng. Điện hạ nếu thật muốn thử tư vị khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua tới lúc ngọt bùi) một lần thì phải kiên trì ý nghĩ của mình. Điện hạ bảo trọng, Tần Tiêu cáo từ.
- Chớ đi! Chớ đi!
Lý Trọng Tuấn uể oải kêu lên:
- Trong nội tâm của ta không sợ huyên náo, mau giúp ta trò chuyện.
Tần Tiêu cười ha ha lui ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Lý Trọng Tuấn hô to gọi nhỏ, trong lòng càng sớm cười nở hoa: thật đúng là có chút ý tứ, Nghĩa Hưng Vương thu cả ngàn vạn nữ lại không thể nắm được tiểu nha đầu Tử Địch vào trong tay. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thú vị, thú vị! !
Trở lại Lăng Vân Cư ở bên trong Sở Tiên Sơn Trang, Tần Tiêu cách một tầng cửa sổ chợt nghe Tử Địch trong phòng cười trên sự đau khổ của người khác kêu to:
- Tỷ tỷ, tỷ không hiểu cái gì hết. Cái loại người như hắn thì phải ra oai phủ đầu, bằng không thì sau này hắn sẽ một mực khi dễ chúng ta!
Mặc Y thấp giọng oán trách:
- Muội đúng là quỷ liều lĩnh. Nếu là chọc giận Nghĩa Hưng Vương có lẽ sẽ mang đến cho đại nhân phiền toái cùng phức tạp thì sao? Sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn, đám con cháu quan lại đó mỗi người đều là mông cọp không được sờ, muội không được lỗ mãng như thế nữa.
- Cái gì chứ?
Tử Địch rõ ràng không phục lắm, kêu la:
- Mông cọp không phải để sờ mà là để đánh, tỷ càng đánh nó mạnh thì nó càng vui vẻ, tỷ càng sợ nó thì nó càng đắc ý.
Tần Tiêu nghe được mà sững sờ, trong lòng nhịn không được cười to nói:
- Thiên tài! !
Mấy ngày qua đi, một ít việc nhỏ vụn vặt cuối cùng cũng xong xuôi.
Lại giằng co với Lý Trọng Tuấn thêm mấy ngày, cả người đều ỉu xìu, cũng may trong quân còn có tướng lãnh đắc lực khác quản lý quân vụ rõ ràng. Trương Nhân Nguyện Ngạc Châu cùng Cao Tiên Chi cũng nhao nhao phái người đưa tin nói bên kia chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Lý Trọng Tuấn ra lệnh một tiếng, có thể khải hoàn về triều.
Tần Tiêu lúc thu hôn lễ gần tám mươi triệu bạc cùng sáu ngàn thất tơ lụa, cùng nhau đóng gói lên xe, để cho Lý Trọng Tuấn mang về kinh đô, giao cho hoàng đế xử trí.
Lý Trọng Tuấn cùng Thượng Quan Uyển Nhi nhìn tiền bạc và tơ lụa chồng chất như núi thì chặc lưỡi không thôi.
Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu tới một gian phòng lặng lẽ nói với hắn:
- Tần huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng nên giao những vật này cho triều đình thì tốt hơn.
Tần Tiêu nghi ngờ hỏi:
- Xin chỉ giáo cho.
Lý Trọng Tuấn bí mật nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu là đại thần trong triều, nhất là những nhân vật như ngự sử thấy được sẽ nói như thế nào? Chắc chắn rằng: hay cho Tần Tiêu ngươi đi một chuyến Giang Nam, có thể thu lấy nhiều hối lộ như vậy, Giang Nam thực hủ hóa thành cái dạng kia rồi sao? Rõ ràng là ngươi cường hành tác hối, sau đó lại dùng tang vật dâng lên tranh công. Huynh đệ ngươi cũng biết đấy, tham quan bị phát hiện cũng không nhiều, những vật này của ngươi một khi đem ra sẽ khó tránh khỏi mọi người nghi kỵ cùng ghen ghét. Cũng không phải trông mà thèm ngươi phát tài bao nhiêu mà ngươi bây giờ một lần hành động phá án nghịch đảng Giang Nam đã nổi tiếng cả triều và thiên hạ rồi. Có câu cây to đón gió, ngươi thêm cử động như vậy, cũng có cố ý rước thêm nhiều phiền toái.
Tần Tiêu nhíu nhíu mày:
- Vậy ý tứ của điện hạ là gì?
- Nếu không ta thấy thế này...
Lý Trọng Tuấn thâm ý hướng về phía Tần Tiêu cười nói:
- Những vật này bổn vương thay ngươi mang trở lại kinh thành, chờ lúc ngươi lên kinh nộp thì tự mình nói với hoàng đế, hỏi nàng nên xử trí như thế nào. Như vậy đến lúc đó nếu như là xử lý chuyện theo như ý tứ của lão nhân gia thì triều thần cũng không dám nhiều lời. Hơn nữa, ta đoán chừng hoàng đế vì che dấu chuyện tình Giang Nam... Hắc hắc, không nói nữa. Huynh đệ ngươi cảm thấy, đề nghị của ta như thế nào đây?
Tần Tiêu cười ha ha, xem như đã hiểu được ý của Lý Trọng Tuấn, hắn gật đầu nói:
- Được rồi! Thì theo như ý của điện hạ xử lý vậy. Làm phiền điện hạ trước đem những vật này thay ta mang về kinh đô bảo quản mấy ngày.
Lý Trọng Tuấn cười ha hả:
- Tần huynh đệ, lần này ngươi thật đúng sắp được thăng quan phát tài rồi. Kỳ thật tám mươi triệu bạc của ngươi đối với thu thuế ruộng trận chiến Thiên Thánh Sơn chỉ là một bữa ăn sáng. Hôm nay Cao Tiên Chi kiểm kê kết quả rồi đưa tới cho ta, ngươi có biết nơi đó dấu bao nhiêu đồ không?
Tần Tiêu hỏi:
- Bao nhiêu?
Lý Trọng Tuấn chậc chậc lắc đầu:
- Thật sự là không thể tưởng được, Từ Tiểu Nguyệt có thể tích lũy tài phú cùng vật chất thật lớn như thế! Trước tạm chế tạo tiền chỉ riêng vàng bạc đã có giá trị tám trăm vạn quan trở lên! Chiến giáp đủ để trang bị một chi quân đội mười vạn người, lương thảo đủ để chèo chống những người này ăn uống một năm. Chậc chậc, thật là lợi hại!
Tần Tiêu cũng tặc lưỡi:
- Quả nhiên lợi hại! Giang Nam là nơi giàu có và đông đúc, những năm gần đây trong tay Từ Tiểu Nguyệt nắm những người kia cả trong sáng và ngoài tối không biết bao nhiêu vàng bạc. Sở Tiên Sơn Trang trước mắt nghe nói là Từ Tiểu Nguyệt từ ba năm trước đây bắt đầu xây dựng, chuẩn bị tương lai dùng làm sào huyệt nghịch kiến một tòa Hành Điện, nghe nói giá trị cũng ít nhất trăm vạn trở lên! Về sau mới tạm thời lấy ra hối lộ kéo Tần Tiêu nhập bọn.
- Ah. Về sơn trang này.
Lý Trọng Tuấn nói:
- Cũng tạm thời là chỗ nghỉ chân của Giang Nam khâm sai ngươi. Khâm sai đại nhân tuần án địa phương châu huyện cũng phải có một chỗ ở. Ngươi cũng đừng vội vã che dấu. Nói không chừng hoàng đế vì ban thưởng ngươi sẽ đem sơn trang này tặng cho ngươi đó. Hơn nữa hiện tại Sở Tiên Sơn Trang này do Tần đại nhân dùng qua, làm gì có ai dám đi vào ở? Ha ha, hoàng đế nhất định có thể hiểu được đạo lý này, vì thế Sở Tiên Sơn Trang để không thì không bằng hoàng đế thuận nước giong thuyền ban thưởng cho ngươi. Vì thế địa phương này sớm muộn sẽ danh chính ngôn thuận thuộc về Tần đại nhân ngươi! Mấy ngày nay rảnh rỗi, ngươi sai người đem thôn trang tu sửa quản lý rồi mướn thêm mấy hạ nhân tiến vào. Ngày nào đó bổn vương lại đến chơi Giang Nam thì nơi này của ngươi chính là chỗ hoan nhạc của ta.
Tần Tiêu cười to:
- Được rồi! Dù sao chúng ta hiện tại cũng không còn chỗ đặt chân, vậy tạm thời ở chỗ này. Nhiệm kỳ của Tần Tiêu tại Giang Nam còn có hai ba tháng, chờ hết nhiệm kỳ sẽ về kinh đô thì khóa nơi này lại.
Lý Trọng Tuấn thở dài một hơi:
- Lần này xuôi nam, bổn vương thật chân chính lãnh hội được tư vị của Giang Nam, đúng là có chút không muốn rời đi. Trở lại kinh đô suốt ngày đấu tranh với đám triều thần dụng tâm bất lương khiến người ta bị đè nén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.