Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 827: Huyết chiến. (6)
Tầm Hương Sư
27/10/2014
Tên bắn lén!
Tài cưỡi ngựa bắn cung của người Khiết Đan lúc này bắt đầu phát huy uy lực. Nhìn thấy chi kỵ binh của Tần Tiêu không thể ngăn cản, người Khiết Đan lấy ra đòn sát thủ, tránh bên ngoài dùng tên bắn lén!
Trong lúc nhất thời, tên bay như mưa!
Tần Tiêu không ngừng gạt tên bay tới, tốc độ phản ứng của hắn xuất chúng nhất lưu, hơn nữa hiện tại giống như kích phát tiềm năng, mưa tên bao trùm tới đều bị hắn quét rơi.
Chỉ riêng có mũi tên từ bên hông bắn tới, “phốc” một tiếng ghim thẳng vào mắt trái Đạm Kim Mã!
Đạm Kim Mã nhất thời đau đớn hí dài dựng lên, Tần Tiêu bất ngờ không kịp phòng ngự suýt nữa bị hất bay xuống ngựa, trong nháy mắt có hai gã Khiết Đan vung loan đoan cùng trường thương đâm tới!
La Vũ Phong cầm soái kỳ đi theo sau Tần Tiêu chợt quát một tiếng, phi ngựa tiến lên vung đao ngăn lại, chỉ đánh văng được một loan đao chém tới, ngay tức khắc thanh trường thương đã xuyên qua ngực hắn.
Tần Tiêu kinh hãi buông dây cương lăn xuống ngựa, La Vũ Phong đã ngã trên mặt đất, soái kỳ mềm nhũn rơi xuống.
Tần Tiêu khàn giọng rống to vung lên phượng sí lôi kim đang chém giết, đánh lui người Khiết Đan vừa vây đến. Các tướng sĩ thiên binh nhìn thấy chủ soái lao xuống ngựa, đều lao tới vây quanh bảo hộ Tần Tiêu ở trung tâm.
Trên sườn núi nhỏ bên ngoài, Lý Thiệu Cố vui mừng kích quyền:
- Soái kỳ của Đường quân rơi xuống, nhất định Tần Tiêu đã bỏ mình! Hạ lệnh, toàn quân đại đột kích, giết sạch Đường quân!
Tần Tiêu chạy tới bên cạnh La Vũ Phong đang hộc máu, ôm lấy thân thể hắn đặt lên đùi của mình.
Ánh mắt La Vũ Phong khép hờ thở dốc, ánh mắt dần tan rả, nhưng vẫn nhìn thấy miệng hắn mấp máy, đứt quãng hát:
- Khởi viết vô y... Dữ, tử đồng... Bào... Đại soái, bảo trọng! Chúng ta...kiếp sau gặp lại...
Tần Tiêu nhất thời nước mắt như mưa, điên cuồng lắc mạnh bả vai La Vũ Phong, khàn giọng hét lớn:
- La Vũ Phong, ngươi đứng lên cho ta, không được chết! Đây là quân lệnh!
- Tu ngã qua mâu...dữ tử đồng cừu...
La Vũ Phong phun ra một ngụm máu tươi, nhắm mắt lại thì thào:
- Đại soái...kiếp sau...tôi còn muốn làm binh của ngài... cầm đại kỳ cho ngài...
Nói xong đầu lật sang bên, khí tuyệt bỏ mình.
- La Vũ Phong!
Tần Tiêu gầm lên giận dữ:
- Ngươi dám chống lại quân lệnh của lão tử!
Tần Tiêu tức giận rít gào như dã thú trọng thương, một tướng sĩ Thiên Binh Giám lao tới xoay người xuống ngựa kéo Tần Tiêu:
- Đại soái, mời lên ngựa!
Tần Tiêu đứng dậy đưa mắt nhìn La Vũ Phong lần cuối cùng, tự tay cầm lên soái kỳ nằm trên mặt đất. Hắn đang chuẩn bị xoay người lên ngựa, thiên binh kia đột nhiên đẩy hắn:
- Đại soái cẩn thận!
Tần Tiêu theo bản năng quay cuồng lăn tròn trên mặt đất, khi đứng dậy liền chứng kiến đầu của thiên binh vừa kéo chính mình đã cao cao bay lên, máu tươi phun trào ầm ầm ngã xuống đất. Con chiến mã bị kinh hách hí vang, giẫm chân bỏ chạy.
Tần Tiêu hoàn toàn điên cuồng, một tay cầm đại kỳ, một tay vung phượng sí lưu kim đang về hướng gã Khiết Đan mới chém đầu thiên binh kia, hét:
- Món lòng đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi!
Gã Khiết Đan kia nhất thời bị tiếng hét của Tần Tiêu làm chấn kinh, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Tiêu chém ngang thành hai nửa. Tần Tiêu cắn chặt răng giận dữ, phi thân nhảy lên chiến mã của gã Khiết Đan kia, gầm lớn vung vũ khí chém ra!
Soái kỳ vừa ngã xuống lại lần nữa tung bay lên.
Xa xa Lý Thiệu Cố không khỏi kinh hãi:
- Sao lại thế này?
- Báo đại thủ lĩnh, vừa rồi quân ta đánh chết soái kỳ sứ của Đường quân. Bây giờ là Tần Tiêu tự mình chưởng kỳ!
- Kẻ điên, thật là một kẻ điên!
Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi, âm thầm hoảng sợ nghĩ thầm: Quân kỳ cùng phượng sí lưu kim đang đều nặng nề vô cùng. Đến thời điểm này hắn còn không chịu bỏ qua quân kỳ...là chân hán tử!
- Giết ah!
Tần Tiêu đã quên hết thảy, một tay chưởng kỳ, một tay huy động phượng sí lưu kim đang, tả xung hữu đột liều chết trong chiến trận, bất chấp mình lao tới nơi nào. Hắn chỉ cảm thấy người Khiết Đan chung quanh càng ngày càng nhiều, căn bản giết mãi không hết.
- Chết trận, khiến cho ta chết trận đi!
Trong lòng Tần Tiêu gào thét:
- Da ngựa bọc thây ah!
Nghĩ đến đây, hắn lại chém bay đầu một gã Khiết Đan, rống to:
- Đại Đường Tần Tiêu ở đây, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến!
Người Khiết Đan bị cỗ khí thế vô địch của hắn chấn hãi, không tự chủ được dừng lại, có chút người theo bản năng còn thối lui vài bước.
Tần Tiêu mặc kệ hết thảy, hung mãnh lãnh khốc lao qua.
Dưới soái kỳ, nam nhân bi phẫn hung hãn không để ý sinh tử tả xung hữu đột, giống như hổ vào đàn dê, không người ngăn cản. Toàn bộ thiên binh cùng Đường quân đều lao theo hắn, điên cuồng xung phong liều chết...
Trên sườn núi, Lý Thiệu Cố không tự chủ được vung tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng kinh hãi nghĩ thầm: Nguyên lai đây là uy lực của Lang Ma tướng quân!
Hắn không chỉ đơn giản là một dũng sĩ uy mãnh, hành động của hắn đã kích phát toàn bộ ý chí chiến đấu của Đường quân. Hắn đã trở thành cột trụ tinh thần của Đường quân, là nguồn suối lực lượng. Nếu không đánh bại người này, Đường quân sẽ càng đánh càng hăng, sẽ mang đến thương vong càng lớn cho người Khiết Đan.
- Hạ lệnh, bắn tên, bắn chết Tần Tiêu!
Lý Thiệu Cố sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
- Đại thủ lĩnh...
Phó tướng bên cạnh nói:
- Đám người Tần Tiêu đã xuyên sâu vào giữa đại quân chúng ta, đã đánh thành một đoàn với chiến sĩ của ta. Nếu dùng kỵ binh hoặc tên trận giết hắn, chỉ sợ càng giết chết nhiều binh sĩ của chúng ta hơn nữa. truyện copy từ tunghoanh.com
Lý Thiệu Cố tức giận ậm ừ vài tiếng, trong lòng uất ức nặng nề. Ưu thế lớn nhất của kỵ binh Khiết Đan là lực trùng kích cùng tài cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng Tần Tiêu lại dùng hiểm chiêu tự mình xông thẳng trước, làm cho kỵ binh của Đường quân phát ra lực trùng kích mạnh nhất. Sau đó hắn lại tự mình dẫn đội giết vào bụng đại quân Khiết Đan, làm người Khiết Đan ném chuột sợ vỡ bình không thể triển khai sở trường của họ.
Hai chiến pháp này đều làm giảm mạnh sức chiến đấu của kỵ binh Khiết Đan. Mà trận chiến giằng co trong trận địa chính là ưu thế cùng sở trường của Đường quân xưa nay.
Lý Thiệu Cố đã bắt đầu chân chính quan sát Tần Tiêu, xem ra cuộc chiến tại U Châu cùng Loan Hà trước đó, hắn thắng được không phải do may mắn. Tần Tiêu không chỉ là mãnh tướng, còn là một người cơ trí biết xem xét thời thế gặp nguy ứng biến...
- Vậy tăng ban thưởng của ta lên gấp bội!
Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Người chém Tần Tiêu, phong thủ lĩnh bát bộ, sáu ngàn dê bò, bốn trăm nô bộc cùng nhị thạch vàng bạc!
Trong chiến trường, Tần Tiêu đã lâm vào khổ chiến sống chết khó lường cùng huyết chiến.
Hắn cảm giác cơ hồ mình đã kiệt lực, tiếng nói khàn đặc, ngay cả chiến mã Khiết Đan cũng mệt đến sùi bọt mép.
Không phải là chết sao?
Chết có ý nghĩa!
- Giết! Giết ah!
Dù một tay vung vũ khí rất cố hết sức, nhưng hắn vẫn chém vỡ đầu một gã Khiết Đan, trực tiếp đánh bay tên kia làm tạp ngã một nhóm Khiết Đan khác.
Tài cưỡi ngựa bắn cung của người Khiết Đan lúc này bắt đầu phát huy uy lực. Nhìn thấy chi kỵ binh của Tần Tiêu không thể ngăn cản, người Khiết Đan lấy ra đòn sát thủ, tránh bên ngoài dùng tên bắn lén!
Trong lúc nhất thời, tên bay như mưa!
Tần Tiêu không ngừng gạt tên bay tới, tốc độ phản ứng của hắn xuất chúng nhất lưu, hơn nữa hiện tại giống như kích phát tiềm năng, mưa tên bao trùm tới đều bị hắn quét rơi.
Chỉ riêng có mũi tên từ bên hông bắn tới, “phốc” một tiếng ghim thẳng vào mắt trái Đạm Kim Mã!
Đạm Kim Mã nhất thời đau đớn hí dài dựng lên, Tần Tiêu bất ngờ không kịp phòng ngự suýt nữa bị hất bay xuống ngựa, trong nháy mắt có hai gã Khiết Đan vung loan đoan cùng trường thương đâm tới!
La Vũ Phong cầm soái kỳ đi theo sau Tần Tiêu chợt quát một tiếng, phi ngựa tiến lên vung đao ngăn lại, chỉ đánh văng được một loan đao chém tới, ngay tức khắc thanh trường thương đã xuyên qua ngực hắn.
Tần Tiêu kinh hãi buông dây cương lăn xuống ngựa, La Vũ Phong đã ngã trên mặt đất, soái kỳ mềm nhũn rơi xuống.
Tần Tiêu khàn giọng rống to vung lên phượng sí lôi kim đang chém giết, đánh lui người Khiết Đan vừa vây đến. Các tướng sĩ thiên binh nhìn thấy chủ soái lao xuống ngựa, đều lao tới vây quanh bảo hộ Tần Tiêu ở trung tâm.
Trên sườn núi nhỏ bên ngoài, Lý Thiệu Cố vui mừng kích quyền:
- Soái kỳ của Đường quân rơi xuống, nhất định Tần Tiêu đã bỏ mình! Hạ lệnh, toàn quân đại đột kích, giết sạch Đường quân!
Tần Tiêu chạy tới bên cạnh La Vũ Phong đang hộc máu, ôm lấy thân thể hắn đặt lên đùi của mình.
Ánh mắt La Vũ Phong khép hờ thở dốc, ánh mắt dần tan rả, nhưng vẫn nhìn thấy miệng hắn mấp máy, đứt quãng hát:
- Khởi viết vô y... Dữ, tử đồng... Bào... Đại soái, bảo trọng! Chúng ta...kiếp sau gặp lại...
Tần Tiêu nhất thời nước mắt như mưa, điên cuồng lắc mạnh bả vai La Vũ Phong, khàn giọng hét lớn:
- La Vũ Phong, ngươi đứng lên cho ta, không được chết! Đây là quân lệnh!
- Tu ngã qua mâu...dữ tử đồng cừu...
La Vũ Phong phun ra một ngụm máu tươi, nhắm mắt lại thì thào:
- Đại soái...kiếp sau...tôi còn muốn làm binh của ngài... cầm đại kỳ cho ngài...
Nói xong đầu lật sang bên, khí tuyệt bỏ mình.
- La Vũ Phong!
Tần Tiêu gầm lên giận dữ:
- Ngươi dám chống lại quân lệnh của lão tử!
Tần Tiêu tức giận rít gào như dã thú trọng thương, một tướng sĩ Thiên Binh Giám lao tới xoay người xuống ngựa kéo Tần Tiêu:
- Đại soái, mời lên ngựa!
Tần Tiêu đứng dậy đưa mắt nhìn La Vũ Phong lần cuối cùng, tự tay cầm lên soái kỳ nằm trên mặt đất. Hắn đang chuẩn bị xoay người lên ngựa, thiên binh kia đột nhiên đẩy hắn:
- Đại soái cẩn thận!
Tần Tiêu theo bản năng quay cuồng lăn tròn trên mặt đất, khi đứng dậy liền chứng kiến đầu của thiên binh vừa kéo chính mình đã cao cao bay lên, máu tươi phun trào ầm ầm ngã xuống đất. Con chiến mã bị kinh hách hí vang, giẫm chân bỏ chạy.
Tần Tiêu hoàn toàn điên cuồng, một tay cầm đại kỳ, một tay vung phượng sí lưu kim đang về hướng gã Khiết Đan mới chém đầu thiên binh kia, hét:
- Món lòng đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi!
Gã Khiết Đan kia nhất thời bị tiếng hét của Tần Tiêu làm chấn kinh, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Tiêu chém ngang thành hai nửa. Tần Tiêu cắn chặt răng giận dữ, phi thân nhảy lên chiến mã của gã Khiết Đan kia, gầm lớn vung vũ khí chém ra!
Soái kỳ vừa ngã xuống lại lần nữa tung bay lên.
Xa xa Lý Thiệu Cố không khỏi kinh hãi:
- Sao lại thế này?
- Báo đại thủ lĩnh, vừa rồi quân ta đánh chết soái kỳ sứ của Đường quân. Bây giờ là Tần Tiêu tự mình chưởng kỳ!
- Kẻ điên, thật là một kẻ điên!
Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi, âm thầm hoảng sợ nghĩ thầm: Quân kỳ cùng phượng sí lưu kim đang đều nặng nề vô cùng. Đến thời điểm này hắn còn không chịu bỏ qua quân kỳ...là chân hán tử!
- Giết ah!
Tần Tiêu đã quên hết thảy, một tay chưởng kỳ, một tay huy động phượng sí lưu kim đang, tả xung hữu đột liều chết trong chiến trận, bất chấp mình lao tới nơi nào. Hắn chỉ cảm thấy người Khiết Đan chung quanh càng ngày càng nhiều, căn bản giết mãi không hết.
- Chết trận, khiến cho ta chết trận đi!
Trong lòng Tần Tiêu gào thét:
- Da ngựa bọc thây ah!
Nghĩ đến đây, hắn lại chém bay đầu một gã Khiết Đan, rống to:
- Đại Đường Tần Tiêu ở đây, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến!
Người Khiết Đan bị cỗ khí thế vô địch của hắn chấn hãi, không tự chủ được dừng lại, có chút người theo bản năng còn thối lui vài bước.
Tần Tiêu mặc kệ hết thảy, hung mãnh lãnh khốc lao qua.
Dưới soái kỳ, nam nhân bi phẫn hung hãn không để ý sinh tử tả xung hữu đột, giống như hổ vào đàn dê, không người ngăn cản. Toàn bộ thiên binh cùng Đường quân đều lao theo hắn, điên cuồng xung phong liều chết...
Trên sườn núi, Lý Thiệu Cố không tự chủ được vung tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng kinh hãi nghĩ thầm: Nguyên lai đây là uy lực của Lang Ma tướng quân!
Hắn không chỉ đơn giản là một dũng sĩ uy mãnh, hành động của hắn đã kích phát toàn bộ ý chí chiến đấu của Đường quân. Hắn đã trở thành cột trụ tinh thần của Đường quân, là nguồn suối lực lượng. Nếu không đánh bại người này, Đường quân sẽ càng đánh càng hăng, sẽ mang đến thương vong càng lớn cho người Khiết Đan.
- Hạ lệnh, bắn tên, bắn chết Tần Tiêu!
Lý Thiệu Cố sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
- Đại thủ lĩnh...
Phó tướng bên cạnh nói:
- Đám người Tần Tiêu đã xuyên sâu vào giữa đại quân chúng ta, đã đánh thành một đoàn với chiến sĩ của ta. Nếu dùng kỵ binh hoặc tên trận giết hắn, chỉ sợ càng giết chết nhiều binh sĩ của chúng ta hơn nữa. truyện copy từ tunghoanh.com
Lý Thiệu Cố tức giận ậm ừ vài tiếng, trong lòng uất ức nặng nề. Ưu thế lớn nhất của kỵ binh Khiết Đan là lực trùng kích cùng tài cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng Tần Tiêu lại dùng hiểm chiêu tự mình xông thẳng trước, làm cho kỵ binh của Đường quân phát ra lực trùng kích mạnh nhất. Sau đó hắn lại tự mình dẫn đội giết vào bụng đại quân Khiết Đan, làm người Khiết Đan ném chuột sợ vỡ bình không thể triển khai sở trường của họ.
Hai chiến pháp này đều làm giảm mạnh sức chiến đấu của kỵ binh Khiết Đan. Mà trận chiến giằng co trong trận địa chính là ưu thế cùng sở trường của Đường quân xưa nay.
Lý Thiệu Cố đã bắt đầu chân chính quan sát Tần Tiêu, xem ra cuộc chiến tại U Châu cùng Loan Hà trước đó, hắn thắng được không phải do may mắn. Tần Tiêu không chỉ là mãnh tướng, còn là một người cơ trí biết xem xét thời thế gặp nguy ứng biến...
- Vậy tăng ban thưởng của ta lên gấp bội!
Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Người chém Tần Tiêu, phong thủ lĩnh bát bộ, sáu ngàn dê bò, bốn trăm nô bộc cùng nhị thạch vàng bạc!
Trong chiến trường, Tần Tiêu đã lâm vào khổ chiến sống chết khó lường cùng huyết chiến.
Hắn cảm giác cơ hồ mình đã kiệt lực, tiếng nói khàn đặc, ngay cả chiến mã Khiết Đan cũng mệt đến sùi bọt mép.
Không phải là chết sao?
Chết có ý nghĩa!
- Giết! Giết ah!
Dù một tay vung vũ khí rất cố hết sức, nhưng hắn vẫn chém vỡ đầu một gã Khiết Đan, trực tiếp đánh bay tên kia làm tạp ngã một nhóm Khiết Đan khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.