Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 682: Huynh đệ cùng vua tôi. (1)
Tầm Hương Sư
13/10/2014
Lý Long Cơ thấy Tần Tiêu còn đứng ngẩn người, không khỏi cười: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Tam ca, ngươi xem đi, vài năm không gặp, người này lại biến thành đồ ngốc, ngay mùi rượu cũng ngửi không ra!
Lý Trọng Tuấn cũng cười to.
Tần Tiêu thoải mái cười, nhưng trong lòng chợt dâng lên cảm xúc đi tới bên cạnh bàn, nghênh ngang ngồi xuống. Hắn cầm chén rượu trước mặt, tận lực làm giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh:
- Tam ca, a Man, cạn ly!
Hai người đều cười, ba chén rượu cụng vào nhau. “Phanh” một tiếng vang giòn, rượu ngon chảy ra, hương thơm nồng nàn bốn phía.
- Cạn ly!
Chén không ngừng, đèn chưa tắt, rượu đã qua ba tuần.
Mỗi khi uống cạn một chén rượu, đều có cảm khái cùng mùi vị khác nhau. Giống như bên trong chén chứa đựng không là rượu, mà là nhân sinh trăm thái.
Lý Long Cơ uống xong chén thứ ba hít một hơi dài, vuốt hàm râu mép nhỏ trên môi, nhoẻn miệng cười:
- Đại ca, ngươi hẳn nên sửa chút dung nhan.
Một tiếng “đại ca” gọi thật tự nhiên, trong lòng Tần Tiêu không khỏi khẽ run lên. Sau đó có chút tự giễu cười nói:
- Thôn phu sơn dã cần gì trang điểm nhiều như vậy. Hơn nữa ngươi không biết nhìn hình dạng hiện tại của ta thật gợi cảm, thật có hương vị của nam nhân sao?
Lý Trọng Tuấn liền làm ra dáng vẻ buồn nôn trừng Tần Tiêu:
- Thật sự là người không biết xấu hổ!
Lý Long Cơ ha ha nở nụ cười:
- Đích thật là…khụ! Ta đồng ý với lời nói của tam ca.
Tần Tiêu mỉm cười, trong lòng thầm rung động. Hắn biết hai người Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn đang nỗ lực xây dựng không khí, làm tình hình ngày hôm nay cũng giống như lần đầu tiên ba người gặp mặt mấy năm về trước. Thế nhưng thiếu niên lông bông năm xưa, hiện giờ đều đã biến thành nam nhân thành thục cẩn trọng. Một là quân vương chúa tể thiên hạ, một là vương gia chán nản, cùng một sơn dã thôn phu chìm nổi quan trường khúc chiết mà thôi.
Ba người như vậy thật sự còn có thể giống như năm xưa, tâm không cố kỵ kết giao với nhau hay sao?
Tần Tiêu tinh tế nghiền ngẫm cảm giác cùng tang thương bên trong, thật sự rất muốn nói một câu:
- Nhân sinh như giấc mộng!
Tuy rằng tuổi tác của Lý Long Cơ nhỏ nhất trong ba người, nhưng thân phận của hắn đã chú định biến thành trung tâm trong lần tụ họp này. Lý Long Cơ vẫn như năm xưa không chút để ý nói:
- Đại ca, mấy năm nay ngươi trải qua thật sự thoải mái ah! Cũng không nhìn xem làm đệ đệ khổ thành bộ dáng như thế nào. Suy bụng ta ra bụng người, có phải ngươi thật sự không hiền hậu hay không?
- Ngươi thật khổ sao?
Tần Tiêu nở nụ cười như vui vẻ khi thấy người gặp họa:
- Ta xem ngươi không tệ lắm! Nuôi được mập mạp cường tráng, trên mặt hồng quang.
Lý Trọng Tuấn chỉ cười hắc hắc, giúp đỡ đôi bên xây dựng không khí. Kỳ thật trong lòng hắn thật rõ ràng, lần huynh đệ tụ họp hôm nay đối với Lý Long Cơ cùng Tần Tiêu mà nói trọng yếu tới bậc nào. Hắn chẳng qua là người ngoài cuộc, được mời đến làm không khí nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi.
Lý Long Cơ bĩu môi, giống như nhi đồng bị ủy khuất mười phần, căm giận nói:
- Thịt trên người ta bởi vì không có thời gian hoạt động nên chồng chất lên. Vẻ mặt ta đỏ ửng là vì bão cát Mạc Bắc lạnh giá cùng khô ráo cạo ra mà tới. Ngươi xem xét, ngươi quan sát, làn da của ta thô dầy chẳng khác gì vỏ cây!
Hắn thậm chí đem mặt của mình kề sát Tần Tiêu để hắn xem xét cẩn thận.
Tần Tiêu cẩn thận nhìn xem, thật sự là làn da thô hơn trước kia thật nhiều, gò má còn hơi bị rám nắng. Tần Tiêu không khỏi nghi ngờ nói:
- Ngươi đi Mạc Bắc sao?
- Còn gì nữa.
Lý Long Cơ có chút dương dương đắc ý:
- Ngươi còn nhớ rõ thật lâu trước kia chúng ta cùng đi xem thánh hậu không? Lúc ấy ta nói ta có thể không có cơ hội cảm thụ không khí trên chiến trường. Hiện tại ta đã bù được tiếc nuối. Ta bỏ ra tròn một năm thời gian thị sát cơ hồ toàn bộ quân trấn biên cảnh cùng phương trấn phương bắc Đại Đường ta. Ta tự mình cảm thụ cuộc sống của dũng sĩ biên cương, cùng họ ăn uống thực vật giống nhau, xem bọn hắn huấn luyện, xem bọn hắn làm việc. Xem bọn hắn dùng mồ hôi cùng máu tươi bảo vệ biên cương Đại Đường.
Sắc mặt Tần Tiêu không khỏi thay đổi:
- Ngươi bỏ một năm thời gian tuần tra biên cảnh phương bắc?
- Không sai!
Sắc mặt Lý Long Cơ trở nên tự hào cùng kiên định:
- Hiện tại ta xem như hiểu được lời nói trước kia của ngươi. Quân nhân, đích thật là bờ lưng vững chắc của quốc gia! Nếu không phải có hơn mười vạn dũng sĩ quên cả sống chết thủ vệ biên cương, Đại Đường làm sao được phồn vinh cùng giàu có? Bọn hắn thật sự là người đáng giá được tôn kính!
- Trước đây tuy rằng ta cũng có thể hiểu được, nhưng không thể hội sâu sắc. Một năm này, đại bộ phận thời gian ta đều tiếp xúc với quân nhân, nghe bọn hắn bình tĩnh kể lại những cuộc chiến tranh tàn khốc huyết tinh, tâm lý của ta thật sự cảm thấy rung động!
- So sánh một chút, nếu như ta trốn trong cung tại Trường An, chỉ cần không cẩn thận trật chân một chút, cả hoàng cung đều bối rối, ngự y, thị nữ, cung nhân lao xao không ngớt, phi tử huynh đệ thậm chí là phụ hoàng đều tới thăm ta. Trước kia ta không cảm thấy như vậy có gì là không đúng.
- Nhưng khi ta biết được cuộc sống của tướng sĩ biên cương, ta cảm thấy được ta thật sự quá được chiều chuộng! Những dũng sĩ ăn cơm rau dưa mà ta căn bản không thể nuốt xuống, có khi binh lương không đủ, thậm chí cả ngày không có gì để ăn. Một cuộc chiến tranh nổ ra, nếu chỉ bị thương đã xem như là may mắn.
- Rất nhiều chiến sĩ chỉ có thể yên lặng nâng lên thi thể hảo huynh đệ đem mai táng hoặc hỏa táng. Thậm chí còn không có thời gian buồn rầu ai điếu. Hơn nữa loại chuyện này thật sự là quá mức thông thường…bọn họ…thật sự là không dễ dàng!
Ngữ khí Lý Long Cơ thâm trầm, chậm rãi nói, làm máu huyết trong lòng Tần Tiêu không khỏi bốc lên, không khỏi có chút phấn khởi nói:
- Đích xác, nếu không tự mình kiểm nghiệm, không cách nào hiểu được cuộc sống trong quân đội, cũng không cách nào thể hội được ý chí cùng tín niệm của quân nhân. A Man, một năm này ngươi thật sự thu hoạch được nhiều điều ý nghĩa, chúc mừng ngươi!
- Đích xác, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
Lý Long Cơ cảm khái nói:
- Ta đăng cơ ba năm, hai năm trước mỗi ngày ta ở trong hoàng cung, cùng các tể tướng thương thảo quốc gia đại sự, thi hành tân chính, tiến hành một loạt cải cách. Kỳ thật lúc ấy ta nghĩ đến, ta đã hiểu rõ hết thảy chuyện trong thiên hạ. Không nghĩ tới khi ta đi ra hoàng cung, xâm nhập vào dân gian cùng quân đội, ta lập tức liền hiểu được trước đó ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
- May mắn có được nhiều lương thần trung thần đi theo phụ tá, nếu không ta thật không biết mình đã làm ra bao nhiêu chuyện hồ đồ! Không sợ xấu hổ nói cho ngươi biết, ta thậm chí không biết Quan Trung không có lúa nước! Nếu không phải Trương Cửu Linh đưa ra đề nghị thử trồng lúa nước tại Quan Trung, Hà Bắc, Hà Nam, ta còn không biết trước kia ta ăn được gạo là do mấy ngàn dân phu tân tân khổ khổ từ hạ du Trường Giang vận chuyển tới.
- Tam ca, ngươi xem đi, vài năm không gặp, người này lại biến thành đồ ngốc, ngay mùi rượu cũng ngửi không ra!
Lý Trọng Tuấn cũng cười to.
Tần Tiêu thoải mái cười, nhưng trong lòng chợt dâng lên cảm xúc đi tới bên cạnh bàn, nghênh ngang ngồi xuống. Hắn cầm chén rượu trước mặt, tận lực làm giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh:
- Tam ca, a Man, cạn ly!
Hai người đều cười, ba chén rượu cụng vào nhau. “Phanh” một tiếng vang giòn, rượu ngon chảy ra, hương thơm nồng nàn bốn phía.
- Cạn ly!
Chén không ngừng, đèn chưa tắt, rượu đã qua ba tuần.
Mỗi khi uống cạn một chén rượu, đều có cảm khái cùng mùi vị khác nhau. Giống như bên trong chén chứa đựng không là rượu, mà là nhân sinh trăm thái.
Lý Long Cơ uống xong chén thứ ba hít một hơi dài, vuốt hàm râu mép nhỏ trên môi, nhoẻn miệng cười:
- Đại ca, ngươi hẳn nên sửa chút dung nhan.
Một tiếng “đại ca” gọi thật tự nhiên, trong lòng Tần Tiêu không khỏi khẽ run lên. Sau đó có chút tự giễu cười nói:
- Thôn phu sơn dã cần gì trang điểm nhiều như vậy. Hơn nữa ngươi không biết nhìn hình dạng hiện tại của ta thật gợi cảm, thật có hương vị của nam nhân sao?
Lý Trọng Tuấn liền làm ra dáng vẻ buồn nôn trừng Tần Tiêu:
- Thật sự là người không biết xấu hổ!
Lý Long Cơ ha ha nở nụ cười:
- Đích thật là…khụ! Ta đồng ý với lời nói của tam ca.
Tần Tiêu mỉm cười, trong lòng thầm rung động. Hắn biết hai người Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn đang nỗ lực xây dựng không khí, làm tình hình ngày hôm nay cũng giống như lần đầu tiên ba người gặp mặt mấy năm về trước. Thế nhưng thiếu niên lông bông năm xưa, hiện giờ đều đã biến thành nam nhân thành thục cẩn trọng. Một là quân vương chúa tể thiên hạ, một là vương gia chán nản, cùng một sơn dã thôn phu chìm nổi quan trường khúc chiết mà thôi.
Ba người như vậy thật sự còn có thể giống như năm xưa, tâm không cố kỵ kết giao với nhau hay sao?
Tần Tiêu tinh tế nghiền ngẫm cảm giác cùng tang thương bên trong, thật sự rất muốn nói một câu:
- Nhân sinh như giấc mộng!
Tuy rằng tuổi tác của Lý Long Cơ nhỏ nhất trong ba người, nhưng thân phận của hắn đã chú định biến thành trung tâm trong lần tụ họp này. Lý Long Cơ vẫn như năm xưa không chút để ý nói:
- Đại ca, mấy năm nay ngươi trải qua thật sự thoải mái ah! Cũng không nhìn xem làm đệ đệ khổ thành bộ dáng như thế nào. Suy bụng ta ra bụng người, có phải ngươi thật sự không hiền hậu hay không?
- Ngươi thật khổ sao?
Tần Tiêu nở nụ cười như vui vẻ khi thấy người gặp họa:
- Ta xem ngươi không tệ lắm! Nuôi được mập mạp cường tráng, trên mặt hồng quang.
Lý Trọng Tuấn chỉ cười hắc hắc, giúp đỡ đôi bên xây dựng không khí. Kỳ thật trong lòng hắn thật rõ ràng, lần huynh đệ tụ họp hôm nay đối với Lý Long Cơ cùng Tần Tiêu mà nói trọng yếu tới bậc nào. Hắn chẳng qua là người ngoài cuộc, được mời đến làm không khí nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi.
Lý Long Cơ bĩu môi, giống như nhi đồng bị ủy khuất mười phần, căm giận nói:
- Thịt trên người ta bởi vì không có thời gian hoạt động nên chồng chất lên. Vẻ mặt ta đỏ ửng là vì bão cát Mạc Bắc lạnh giá cùng khô ráo cạo ra mà tới. Ngươi xem xét, ngươi quan sát, làn da của ta thô dầy chẳng khác gì vỏ cây!
Hắn thậm chí đem mặt của mình kề sát Tần Tiêu để hắn xem xét cẩn thận.
Tần Tiêu cẩn thận nhìn xem, thật sự là làn da thô hơn trước kia thật nhiều, gò má còn hơi bị rám nắng. Tần Tiêu không khỏi nghi ngờ nói:
- Ngươi đi Mạc Bắc sao?
- Còn gì nữa.
Lý Long Cơ có chút dương dương đắc ý:
- Ngươi còn nhớ rõ thật lâu trước kia chúng ta cùng đi xem thánh hậu không? Lúc ấy ta nói ta có thể không có cơ hội cảm thụ không khí trên chiến trường. Hiện tại ta đã bù được tiếc nuối. Ta bỏ ra tròn một năm thời gian thị sát cơ hồ toàn bộ quân trấn biên cảnh cùng phương trấn phương bắc Đại Đường ta. Ta tự mình cảm thụ cuộc sống của dũng sĩ biên cương, cùng họ ăn uống thực vật giống nhau, xem bọn hắn huấn luyện, xem bọn hắn làm việc. Xem bọn hắn dùng mồ hôi cùng máu tươi bảo vệ biên cương Đại Đường.
Sắc mặt Tần Tiêu không khỏi thay đổi:
- Ngươi bỏ một năm thời gian tuần tra biên cảnh phương bắc?
- Không sai!
Sắc mặt Lý Long Cơ trở nên tự hào cùng kiên định:
- Hiện tại ta xem như hiểu được lời nói trước kia của ngươi. Quân nhân, đích thật là bờ lưng vững chắc của quốc gia! Nếu không phải có hơn mười vạn dũng sĩ quên cả sống chết thủ vệ biên cương, Đại Đường làm sao được phồn vinh cùng giàu có? Bọn hắn thật sự là người đáng giá được tôn kính!
- Trước đây tuy rằng ta cũng có thể hiểu được, nhưng không thể hội sâu sắc. Một năm này, đại bộ phận thời gian ta đều tiếp xúc với quân nhân, nghe bọn hắn bình tĩnh kể lại những cuộc chiến tranh tàn khốc huyết tinh, tâm lý của ta thật sự cảm thấy rung động!
- So sánh một chút, nếu như ta trốn trong cung tại Trường An, chỉ cần không cẩn thận trật chân một chút, cả hoàng cung đều bối rối, ngự y, thị nữ, cung nhân lao xao không ngớt, phi tử huynh đệ thậm chí là phụ hoàng đều tới thăm ta. Trước kia ta không cảm thấy như vậy có gì là không đúng.
- Nhưng khi ta biết được cuộc sống của tướng sĩ biên cương, ta cảm thấy được ta thật sự quá được chiều chuộng! Những dũng sĩ ăn cơm rau dưa mà ta căn bản không thể nuốt xuống, có khi binh lương không đủ, thậm chí cả ngày không có gì để ăn. Một cuộc chiến tranh nổ ra, nếu chỉ bị thương đã xem như là may mắn.
- Rất nhiều chiến sĩ chỉ có thể yên lặng nâng lên thi thể hảo huynh đệ đem mai táng hoặc hỏa táng. Thậm chí còn không có thời gian buồn rầu ai điếu. Hơn nữa loại chuyện này thật sự là quá mức thông thường…bọn họ…thật sự là không dễ dàng!
Ngữ khí Lý Long Cơ thâm trầm, chậm rãi nói, làm máu huyết trong lòng Tần Tiêu không khỏi bốc lên, không khỏi có chút phấn khởi nói:
- Đích xác, nếu không tự mình kiểm nghiệm, không cách nào hiểu được cuộc sống trong quân đội, cũng không cách nào thể hội được ý chí cùng tín niệm của quân nhân. A Man, một năm này ngươi thật sự thu hoạch được nhiều điều ý nghĩa, chúc mừng ngươi!
- Đích xác, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
Lý Long Cơ cảm khái nói:
- Ta đăng cơ ba năm, hai năm trước mỗi ngày ta ở trong hoàng cung, cùng các tể tướng thương thảo quốc gia đại sự, thi hành tân chính, tiến hành một loạt cải cách. Kỳ thật lúc ấy ta nghĩ đến, ta đã hiểu rõ hết thảy chuyện trong thiên hạ. Không nghĩ tới khi ta đi ra hoàng cung, xâm nhập vào dân gian cùng quân đội, ta lập tức liền hiểu được trước đó ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
- May mắn có được nhiều lương thần trung thần đi theo phụ tá, nếu không ta thật không biết mình đã làm ra bao nhiêu chuyện hồ đồ! Không sợ xấu hổ nói cho ngươi biết, ta thậm chí không biết Quan Trung không có lúa nước! Nếu không phải Trương Cửu Linh đưa ra đề nghị thử trồng lúa nước tại Quan Trung, Hà Bắc, Hà Nam, ta còn không biết trước kia ta ăn được gạo là do mấy ngàn dân phu tân tân khổ khổ từ hạ du Trường Giang vận chuyển tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.