Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 666: Huynh đệ ngươi đi đi, ta càng ưa thích làm nông dân. (1)

Tầm Hương Sư

13/10/2014

Đại Đường hùng mạnh, dị tộc còn dám đến xâm phạm nữa sao?

Nghĩ đến đây, cỗ nhiệt huyết ngủ say trong cơ thể Tần Tiêu chợt chảy mạnh! Nhiệt độ cơ thể tựa hồ muốn bay lên.

Hình Trường Phong đầy tự hào nói:

- Không chỉ là phương diện này, Đại Đường đang dần dần cường thịnh, nguyên nhân trọng yếu hơn chính là đương kim bệ hạ thân hiền thần, xa tiểu nhân, trọng dụng lương thần đắc lực. Ba năm trước bệ hạ đăng cơ, bỏ đi viên ngoại quan, thí quan cùng kiểm giáo quan, mạnh mẽ tra xét quan chức tham nhũng, chỉnh lý Phật Đạo. Một ít kẻ mua quan chức bị giáng chức làm thứ dân, những kẻ mua bán thần thánh từ nay không chỗ nào che thân, thật nhiều giả hòa thượng đạo sĩ trốn tránh cưỡng bức lao động cùng đóng thuế má cũng ngoan ngoãn đi làm ruộng cùng lao động. Cứ như vậy từ kinh sư đến địa phương, cơ cấu quan phủ được tinh giản, năng lực làm việc lại được đề cao thật lớn. Hơn nữa trong triều đình có Trì Trọng cùng Diêu Sùng Phân nhậm chức tả hữu thừa tướng – nga, hoàng đế bệ hạ bỏ chức tả hữu thượng thư, sửa thành tả hữu thừa tướng, trở thành thủ phụ nội các. Trong tam tỉnh lục bộ, theo thứ tự là Lưu U Cầu, Lư Hoài Thận, Quách Nguyên Chấn, Tống Cảnh, Lý Thích Chi, Ngưu Tiên Khách đảm nhiệm.

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Thật không tệ, tất cả đều là người làm đại sự, làm hiện thực. Ngoại trừ Lý Thích Chi cùng Ngưu Tiên Khách ta không quá quen thuộc, những người khác ta cũng từng gặp qua, biết một phần. Nếu như đoán đúng, nhân vật thiết diện vô tư công chính cương trực như Tống Cảnh, khẳng định là nắm giữ Hình bộ đi?

- Đúng vậy, đại đô đốc quả nhiên tuệ nhãn!

Hình Trường Phong cười nói:

- Lưu U Cầu làm trung thư lệnh, Lư Hoài Thận làm tể tướng tại ngự sử thai, Quách Nguyên Chấn bên Binh bộ, trù tính chung thiên hạ binh mã.

- Tổ hợp thật tốt, triều đình thật tốt ah!

Tần Tiêu cảm thán tự đáy lòng, ngưỡng đầu uống rượu.

Hình Trường Phong cười, thành khẩn nói:

- Thật là tốt, nhưng hoàng đế bệ hạ từng nói, hiện tại chỉ thiếu một thái úy chỉ huy binh mã thiên hạ, phiêu kỵ đại tướng quân bách chiến bách thắng!



Thân thể Tần Tiêu không khỏi chấn động, giảo hoạt nhìn Hình Trường Phong:

- Ngươi không phải đang nói ta đi?

- Tại sao lại không đây?

Hình Trường Phong kích động nói:

- Thật không dối gạt đại đô đốc, lần này mặc dù hoàng đế không minh xác hạ chỉ muốn Trường Phong nhất định mời được đại đô đốc quay về kinh, chỉ phái Trường Phong đến “thăm” đại đô đốc. Nhưng Trường Phong biết trong lòng hoàng đế bệ hạ mỗi ngày đều tưởng niệm đại đô đốc. Bất kể là vào triều, nghị sự hay nói chuyện nhàn rỗi đều thường xuyên nhắc tới ngài. Trước khi ta đi bệ hạ đã thầm nói với ta “trong thiên hạ người mà trẫm có lỗi nhất chính là huynh đệ tốt của trẫm – Tần Tiêu”.

Trong lòng Tần Tiêu không khỏi rung động, trước mắt như hiện ra tình cảnh ngày ly biệt, Lý Long Cơ đã chảy nước mắt.

Chuyện cách ba năm, hắn vẫn còn nguyên vẹn cá tính của ngày trước hay sao?

Chúng ta, thật sự còn có thể làm huynh đệ?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ tự giễu:

- Trường Phong huynh đệ, hoàng đế bệ hạ thực sự chỉ phái ngươi tới – thăm ta sao?

Hình Trường Phong có chút xấu hổ nở nụ cười:

- Tự nhiên là...nếu có thể mời được đại đô đốc trở về là tốt nhất! Nhưng Trường Phong tuyệt không dám miễn cưỡng ngài, việc này hoàn toàn do tự ngài làm chủ!

Đêm đã khuya, gió thu thoáng lạnh, đèn lồng bị gió thổi qua nhẹ nhàng lay động. Ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt Tần Tiêu làm cho Hình Trường Phong có cảm giác có chút không thể nắm bắt.



Tần Tiêu đứng lên, chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước tản bộ, trong lòng thầm suy nghĩ:

- Rất rõ ràng Lý Long Cơ cũng không biết được tâm tính hiện tại của ta, vì vậy phái Hình Trường Phong đến thăm dò trước, thử xem ý tứ của ta, tránh chúng ta khó chịu lẫn nhau. Kỳ thật nếu hắn đưa xuống một tờ thánh chỉ, ta cũng không thể nào không tuân lệnh. Nhưng hắn cũng hiểu biết tính cách của ta, nếu không phải ta cam tâm tình nguyện quay về triều, cưỡng chế ta chỉ sợ không hay. Theo phương diện này mà nói, hắn vẫn tôn trọng ý kiến của ta. Hơn nữa tựa hồ có thể thấy được hắn vẫn thật để ý tình nghĩa giữa chúng ta...Bằng không, đã rời khỏi triều đình không còn là vương thần, hắn muốn chiêu mộ một thôn phu sơn dã sử dụng còn không đơn giản?

Tần Tiêu cau mày, thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, trong lòng thầm nghĩ:

- Hiện tại trong triều tổ hợp quan viên đều đã thập phần lý tưởng, có ta hay không không còn ảnh hưởng toàn cục. Thái úy, phiêu kỵ đại tướng quân? Một người đã rời khỏi ba năm không có công tích muốn quay về ngồi lên vị trí cao như vậy, ai sẽ phục ta đây? Cho dù mọi người vẫn còn nhớ ân tình ta làm ngày trước...nhưng loại chuyện “người đi trà lạnh” ở trên quan trường vô cùng thông thường, nếu ta tùy tiện xuất hiện không tránh khỏi tạo nên nghị luận, làm các quan chức võ tướng trong triều nghĩ hoàng đế dùng người không khách quan. Hơn nữa thái úy thống lĩnh binh mã thiên hạ, phiêu kỵ đại tướng quân đệ nhất võ tướng, còn có thân thế hiển hách như vậy. Lý Long Cơ a Lý Long Cơ, ngươi thật sự không kiêng kỵ ta công cao chấn chúa sao? Được rồi, cho dù là ngươi không kiêng kỵ, cả triều đại thần kiêng kỵ, âm thầm nghị luận, thiên hạ không có vách tường nào mà không lọt gió, lời người đáng sợ ah. Mà bên tai hoàng đế từ trước tới nay vẫn là mềm nhất...Thôi, đột nhiên quay về làm đại quan khó chịu như vậy, không đi cũng thế!

Chủ ý đã định, Tần Tiêu có chút thoải mái ngồi xuống, mỉm cười nhìn vẻ mặt hoang mang lẫn chờ mong của Hình Trường Phong, rót một chén rượu cho hắn, hai người cụng chén cùng uống cạn.

Tần Tiêu chậm rãi nói:

- Huynh đệ, ngươi cũng đã thấy ta hiện tại quả thật rất tốt.

- Dạ, Trường Phong đích xác thấy được.

- Đã nhiều ngày Trường Phong âm thầm thăm dò tin tức của đại đô đốc, biết được người ở địa phương đều xem ngài là đại thiện nhân. Có thể thấy được hiện tại ngài ở Trường Cát nhân duyên cực tốt, ngày tháng trôi qua đều cực kỳ thoải mái. Vì vậy Trường Phong cũng tuyệt không miễn cưỡng đại đô đốc. Mặc kệ ngài đưa ra quyết định thế nào, Trường Phong đều vì ngài cao hứng!

Tần Tiêu mỉm cười:

- Huynh đệ tốt, cảm ơn ngươi! Sau khi trở về, mời người chuyển tấu hoàng đế bệ hạ, nói ta hiện tại quả thật rất tốt, thập phần cảm kích lòng khoan dung cùng lý giải của bệ hạ đối với ta. Ta vẫn muốn tiếp tục làm thôn phu của ta, nhàn nhãn đồng ruộng qua ngày. Hiện tại ta không muốn làm quan, chỉ muốn yên lặng vượt qua quãng đời còn lại. Nhưng hiện tại trong Trường Cát huyện có hơn phân nửa dân cư đã theo ta học xây dựng nhà xưởng thủ công, chế tạo một ít bàn chải, tất, bao tay vân vân. Ngày mùa bận rộn, còn có thể kiếm tiền giao nhiều thuế má cho quốc gia, xem như làm chút cống hiến đi!

Gương mặt Hình Trường Phong mang theo vẻ mất mát, nhưng lập tức vui vẻ nói:

- Một khi đã như vậy Trường Phong nhất định chuyển tấu nguyên lời cho hoàng đế bệ hạ, tin tưởng bệ hạ cũng sẽ lý giải. Trường Phong đã đến Trường Cát nhiều ngày, phát hiện huyện trấn này quả nhiên khác hẳn với địa phương khác, không chỉ có dân phong thuần phác mỗi người hòa hảo, hơn nữa dân chúng tựa hồ cũng thật giàu có! Nguyên lai đều do đại đô đốc dạy cho họ cách buôn bán!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook