Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 518: Kế hoạch vấn vương. (2)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Mặc kệ Trương Nhân Nguyện coi trọng và tin tưởng hắn thế nào, hắn chung quy là là lão đại, là thủ trưởng. Có hắn tiết chế, chuyện hắn làm sẽ có chút câu nệ.
- Xin lỗi, Trương lão ca. Ngày sau ta sẽ đi thỉnh tội với ngươi a!
Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ.
Trương Nhân Nguyện uống xong một chén rượu. Hít sâu một hơi nói ra:
- Cuối cùng phải về đến Trung Nguyên. Lão già khọm ta cuối cùng cũng được về nhà, sắp chịu không nổi rồi, ha ha! Trước khi đi con dâu của ta đã có mang, hiện tại có lẽ đã sinh cháu cho ta rồi. Nghĩ tới ta sắp lên làm gia gia, trong nội tâm cũng cao hứng a! Tần lão đệ, ta nghe nói ngươi cũng sinh con trai con gái, nếu không chúng ta kết thân gia đi? Dù sao mặc kệ cháu của ta sinh trai hay gái, cũng tìm được phối ngẫu cho nó mà, ngươi nói đúng không?
- À? Tốt lắm, ha ha!
Tần Tiêu không yên lòng nhận lời, cười ha ha. Trong nội tâm tron lòng đang suy nghĩ xin lỗi lão gia tử... Sắp tới phải đi tới Bắc Đình làm hộ phủ rồi, đó là nơi gà không thèm đẻ trứng, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn hoang vu. Người ta cũng đang muốn gặp cháu.
Tính toán, chuyện cho tới bây giờ không phải lòng dạ đàn bà xử xử trí theo tình cảm.
Sau khi xong đại sự mời hắn quay về vậy.
Trương Nhân Nguyện vui mừng cười ha hả.
- Chúng ta đã nói định rồi a? Ngươi không được đổi ý! Ta và ngươi đều là tướng gia, tương lai con cháu cũng phải mang binh đi giữ biên cương. Nếu kết thành thân gia thì quá tốt! Cả phòng tướng quân, ha ha!
- Ah ha ha, đúng vậy a đúng a!
Tần Tiêu cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể pha trò với hắn.
Trương Nhân Nguyện đứng dậy, đi ra ngoài trướng bồng nhìn vài lần, u buồn nói:
- Tuyết rơi lớn không có ngừng lại. Bằng không thì trong quân đã đốt lửa trại không ngừng ca múa, chắc sẽ thú vị nhiều lắm. Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch kia đều ở trong quân đồn mà đón giao thừa. Ít người, không náo nhiệt nha!
Tần Tiêu có chút đáng thương nhìn qua lão đầu này, vì vậy đề nghị nói:
- Đại soái, nếu không ta xem như vậy đi, dù sao chúng ta đã ăn no rồi. Bữa cơm tất niên cũng nên vui vẻ. Chúng ta nên đi tới quân trại trong doanh khác đi, xem như an ủi tướng sĩ, theo chân bọn họ vui vẻ với nhau.
- Tốt, ý kiến hay!
Trương Nhân Nguyện lập tức lên tinh thần:
- Đệ muội ăn xong chưa? Nếu không chúng ta chờ ngươi một chút, cùng đi?
Mặc Y đứng dậy:
- Tốt. Có thể đi rồi!
Ba người ra khỏi soái trướng, liền đi ra ngoài. Tùy tiện đi vào quân trướng của binh sĩ. Hơn mười hai mươi người đang ngồi vây quanh uống rượu nói chuyện phiếm, cũng đốt một đống lửa. Nhìn thấy Trương Nhân Nguyện tiến vào, chúng tướng sĩ mừng rỡ, lập tức mang rượu thịt tới mời.
Tần Tiêu nhìn thấy Trương Nhân Nguyện cùng những tướng sĩ này đang chìm vào trong lễ mừng năm mới, không có phát hiện nguy cơ của Đại Đường, tình trạng vô vọng.
Tần Tiêu dứt bỏ gánh nặng trong lòng, cùng những người này cụng rượu hát ca, náo nhiệt cả đêm.
Ba ngày sau đó mưa tuyết đã ngừng lại. Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi lén báo lại, nói là bảy đô úy trong quân đã được rồi, hiện tại sẽ chờ Trương Nhân Nguyện vừa đi thì sẽ lôi kéo bọn người Trình Bá Hiến. Hai ngày này lôi kéo làm quen, nhờ vả chút quan hệ.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm vui mừng.
Đại niên trưa ngày thứ ba, Sóc Phương quân nhổ trại lên xuất phát hướng nam. Mới vừa đi chưa tới trăm dặm, cách Linh Châu còn hơn trăm dặm lộ trình, thánh chỉ của triều đình đã đến!
Trương Nhân Nguyện trong lòng có chút kinh dị: Tại sao thời điểm này có thánh chỉ?
Trong quân triển khai trận thế, dựng soái trướng ở phía bắc. Trương Nhân Nguyện dẫn Tần Tiêu đi tiếp chỉ.
Đến đây tuyên chỉ là lão thái giám chừng năm mươi tuổi, trên mặt lạnh tanh không nhìn ra biểu lộ gì, chất phác và bén nhọn đọc thánh chỉ:
- Ái khanh Trương Nhân Nguyện, vì nước ngăn địch, công lao vất vả càng lớn. Trẫm thăng cho ái khanh (thăng làm nhị phẩm) thực ấp năm trăm hộ. Thụ phong Bắc Đình Hộ Phủ Đại Đô Hộ, phòng giữ Đột Quyết tập kích. Ái khanh Tần Tiêu, gương cho binh sĩ đại bại Đột Quyết, trẫm lòng rất an ủi, thăng cho ái khanh làm Quán Quân Đại tướng quân (Tam phẩm, võ tán quan) thụ Thao Châu Đại Đô Đốc, chuẩn bị ngăn cản Thổ Phiên đột kích.
- Quốc gia đang lúc dùng người, nhìn thấy nhị vị ái khanh khổ cực nhưng phải lập tức đi nhậm chức. Sóc Phương đại quân do Trương Nhân Nguyện mang đi một vạn kỵ binh tiến về Bắc Đình bố phòng ngăn địch. Những nhân mã còn lại trẫm đã phái Thôi Thực Binh Bộ Thị Lang tiếp lĩnh. Sĩ quan cao thấp và quân sĩ, sau khi trở về trẫm sẽ phong thưởng. Khâm thử!
Trương Nhân Nguyện lập tức sợ hãi, cảnh giác nhìn qua Tần Tiêu, chỉ thấy hắn sắc mặt tức giận. Hai người kiên trì tiếp được thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ òm òm nói:
- Nhị vị Đại tướng quân, thỉnh lập tức chuẩn bị. Thôi đại nhân đã đến Linh Châu, đang chờ nhị vị tương quân.
Trương Nhân Nguyện nén giận nói ra:
- Làm phiền công công, thỉnh ra sau trướng nghỉ ngơi.
- Chuyện của tiểu nhân đã hoàn thành, không quấy rầy nhị vị tướng quân, cáo từ!
Dứt lời, lão thái giám mang theo mấy người hầu cưỡi ngựa rời đi.
Trương Nhân Nguyện cầm lấy thánh chỉ nhìn qua vài lần, trên mặt có chút tức giận, hắn nhíu mày. Tần Tiêu nhìn thấy hắn như vậy thật có chút không đành lòng, muốn nói chuyện thực tế, nhưng vẫn dằn xuống, đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại soái, chúng ta làm tướng quân, gặp chuyện này là bình thường. Đại soái còn tốt một chút, tốt xấu gì vẫn là Đại Đô Hộ, Đại tướng nơi biên cương; Tần Tiêu bị giáng chức xuống làm Nam Đạo Thao Châu, vẫn không thể mang theo binh mã nào cả.
Sắc mặt Trương Nhân Nguyện cực kỳ khó coi, phẫn nhiên thấp giọng nói ra:
- Tá ma giết lừa... Đích thị là gian ý của Vi hậu cùng Võ Tam Tư! Lão phu thực hận không thể!
Nói đến đây Trương Nhân Nguyện nói xong dừng lại, thở dài một hơi cuốn thánh chỉ lại.
- Thánh ý khó trái! Cũng phải, ta là lão già khọm, đi tới biên cương cố thủ hai năm. Cùng lắm là da ngựa bọc thây. Lão đệ, ngươi nên chuẩn bị. Ngươi dù sao còn trẻ, không có gì lớn, chắc chắn sẽ có ngoài xoay người nổi danh.
Dứt lời, Trương Nhân Nguyện vỗ vai Tần Tiêu nói lời thấm thía.
Hai người chỉnh đốn binh mã, đi tới Linh Châu. Chuyện thánh chỉ lập tức lan ra khắp Sóc Phương quân, lập tức sinh ra bạo động to lớn. Trương Nhân Nguyện ở Sóc Phương quân uy vọng cao lớn, Tần Tiêu càng không thể thay thế. Hiện tại chủ soái, Đại tướng quân đều bị điều đi, phần đông tướng quân cùng binh sĩ trong lòng oán hận khó bình.
Đến Linh Châu, Trương Nhân Nguyện cố ý cho đại quân dừng lại, còn làm công tác tư tưởng một phen, làm cho mọi người ‘an tâm một chút chớ vội, hết thảy phục tùng an bài của triều đình, nghe theo ý chỉ hoàng đế’. Tần Tiêu trong nội tâm âm thầm thổn thức: Trương Nhân Nguyện đúng là trung thần lương tướng...
Bên ngoài thành Linh Châu, kéo một lều lớn, bày biện án to. Hơn trăm tên Thiên ngưu vệ đứng quanh, một nam nhân quần áo hoa lệ ngồi ở đó, lẳng lặng chờ đại quân Sóc Phương.
Thanks
- Xin lỗi, Trương lão ca. Ngày sau ta sẽ đi thỉnh tội với ngươi a!
Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ.
Trương Nhân Nguyện uống xong một chén rượu. Hít sâu một hơi nói ra:
- Cuối cùng phải về đến Trung Nguyên. Lão già khọm ta cuối cùng cũng được về nhà, sắp chịu không nổi rồi, ha ha! Trước khi đi con dâu của ta đã có mang, hiện tại có lẽ đã sinh cháu cho ta rồi. Nghĩ tới ta sắp lên làm gia gia, trong nội tâm cũng cao hứng a! Tần lão đệ, ta nghe nói ngươi cũng sinh con trai con gái, nếu không chúng ta kết thân gia đi? Dù sao mặc kệ cháu của ta sinh trai hay gái, cũng tìm được phối ngẫu cho nó mà, ngươi nói đúng không?
- À? Tốt lắm, ha ha!
Tần Tiêu không yên lòng nhận lời, cười ha ha. Trong nội tâm tron lòng đang suy nghĩ xin lỗi lão gia tử... Sắp tới phải đi tới Bắc Đình làm hộ phủ rồi, đó là nơi gà không thèm đẻ trứng, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn hoang vu. Người ta cũng đang muốn gặp cháu.
Tính toán, chuyện cho tới bây giờ không phải lòng dạ đàn bà xử xử trí theo tình cảm.
Sau khi xong đại sự mời hắn quay về vậy.
Trương Nhân Nguyện vui mừng cười ha hả.
- Chúng ta đã nói định rồi a? Ngươi không được đổi ý! Ta và ngươi đều là tướng gia, tương lai con cháu cũng phải mang binh đi giữ biên cương. Nếu kết thành thân gia thì quá tốt! Cả phòng tướng quân, ha ha!
- Ah ha ha, đúng vậy a đúng a!
Tần Tiêu cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể pha trò với hắn.
Trương Nhân Nguyện đứng dậy, đi ra ngoài trướng bồng nhìn vài lần, u buồn nói:
- Tuyết rơi lớn không có ngừng lại. Bằng không thì trong quân đã đốt lửa trại không ngừng ca múa, chắc sẽ thú vị nhiều lắm. Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch kia đều ở trong quân đồn mà đón giao thừa. Ít người, không náo nhiệt nha!
Tần Tiêu có chút đáng thương nhìn qua lão đầu này, vì vậy đề nghị nói:
- Đại soái, nếu không ta xem như vậy đi, dù sao chúng ta đã ăn no rồi. Bữa cơm tất niên cũng nên vui vẻ. Chúng ta nên đi tới quân trại trong doanh khác đi, xem như an ủi tướng sĩ, theo chân bọn họ vui vẻ với nhau.
- Tốt, ý kiến hay!
Trương Nhân Nguyện lập tức lên tinh thần:
- Đệ muội ăn xong chưa? Nếu không chúng ta chờ ngươi một chút, cùng đi?
Mặc Y đứng dậy:
- Tốt. Có thể đi rồi!
Ba người ra khỏi soái trướng, liền đi ra ngoài. Tùy tiện đi vào quân trướng của binh sĩ. Hơn mười hai mươi người đang ngồi vây quanh uống rượu nói chuyện phiếm, cũng đốt một đống lửa. Nhìn thấy Trương Nhân Nguyện tiến vào, chúng tướng sĩ mừng rỡ, lập tức mang rượu thịt tới mời.
Tần Tiêu nhìn thấy Trương Nhân Nguyện cùng những tướng sĩ này đang chìm vào trong lễ mừng năm mới, không có phát hiện nguy cơ của Đại Đường, tình trạng vô vọng.
Tần Tiêu dứt bỏ gánh nặng trong lòng, cùng những người này cụng rượu hát ca, náo nhiệt cả đêm.
Ba ngày sau đó mưa tuyết đã ngừng lại. Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi lén báo lại, nói là bảy đô úy trong quân đã được rồi, hiện tại sẽ chờ Trương Nhân Nguyện vừa đi thì sẽ lôi kéo bọn người Trình Bá Hiến. Hai ngày này lôi kéo làm quen, nhờ vả chút quan hệ.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm vui mừng.
Đại niên trưa ngày thứ ba, Sóc Phương quân nhổ trại lên xuất phát hướng nam. Mới vừa đi chưa tới trăm dặm, cách Linh Châu còn hơn trăm dặm lộ trình, thánh chỉ của triều đình đã đến!
Trương Nhân Nguyện trong lòng có chút kinh dị: Tại sao thời điểm này có thánh chỉ?
Trong quân triển khai trận thế, dựng soái trướng ở phía bắc. Trương Nhân Nguyện dẫn Tần Tiêu đi tiếp chỉ.
Đến đây tuyên chỉ là lão thái giám chừng năm mươi tuổi, trên mặt lạnh tanh không nhìn ra biểu lộ gì, chất phác và bén nhọn đọc thánh chỉ:
- Ái khanh Trương Nhân Nguyện, vì nước ngăn địch, công lao vất vả càng lớn. Trẫm thăng cho ái khanh (thăng làm nhị phẩm) thực ấp năm trăm hộ. Thụ phong Bắc Đình Hộ Phủ Đại Đô Hộ, phòng giữ Đột Quyết tập kích. Ái khanh Tần Tiêu, gương cho binh sĩ đại bại Đột Quyết, trẫm lòng rất an ủi, thăng cho ái khanh làm Quán Quân Đại tướng quân (Tam phẩm, võ tán quan) thụ Thao Châu Đại Đô Đốc, chuẩn bị ngăn cản Thổ Phiên đột kích.
- Quốc gia đang lúc dùng người, nhìn thấy nhị vị ái khanh khổ cực nhưng phải lập tức đi nhậm chức. Sóc Phương đại quân do Trương Nhân Nguyện mang đi một vạn kỵ binh tiến về Bắc Đình bố phòng ngăn địch. Những nhân mã còn lại trẫm đã phái Thôi Thực Binh Bộ Thị Lang tiếp lĩnh. Sĩ quan cao thấp và quân sĩ, sau khi trở về trẫm sẽ phong thưởng. Khâm thử!
Trương Nhân Nguyện lập tức sợ hãi, cảnh giác nhìn qua Tần Tiêu, chỉ thấy hắn sắc mặt tức giận. Hai người kiên trì tiếp được thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ òm òm nói:
- Nhị vị Đại tướng quân, thỉnh lập tức chuẩn bị. Thôi đại nhân đã đến Linh Châu, đang chờ nhị vị tương quân.
Trương Nhân Nguyện nén giận nói ra:
- Làm phiền công công, thỉnh ra sau trướng nghỉ ngơi.
- Chuyện của tiểu nhân đã hoàn thành, không quấy rầy nhị vị tướng quân, cáo từ!
Dứt lời, lão thái giám mang theo mấy người hầu cưỡi ngựa rời đi.
Trương Nhân Nguyện cầm lấy thánh chỉ nhìn qua vài lần, trên mặt có chút tức giận, hắn nhíu mày. Tần Tiêu nhìn thấy hắn như vậy thật có chút không đành lòng, muốn nói chuyện thực tế, nhưng vẫn dằn xuống, đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại soái, chúng ta làm tướng quân, gặp chuyện này là bình thường. Đại soái còn tốt một chút, tốt xấu gì vẫn là Đại Đô Hộ, Đại tướng nơi biên cương; Tần Tiêu bị giáng chức xuống làm Nam Đạo Thao Châu, vẫn không thể mang theo binh mã nào cả.
Sắc mặt Trương Nhân Nguyện cực kỳ khó coi, phẫn nhiên thấp giọng nói ra:
- Tá ma giết lừa... Đích thị là gian ý của Vi hậu cùng Võ Tam Tư! Lão phu thực hận không thể!
Nói đến đây Trương Nhân Nguyện nói xong dừng lại, thở dài một hơi cuốn thánh chỉ lại.
- Thánh ý khó trái! Cũng phải, ta là lão già khọm, đi tới biên cương cố thủ hai năm. Cùng lắm là da ngựa bọc thây. Lão đệ, ngươi nên chuẩn bị. Ngươi dù sao còn trẻ, không có gì lớn, chắc chắn sẽ có ngoài xoay người nổi danh.
Dứt lời, Trương Nhân Nguyện vỗ vai Tần Tiêu nói lời thấm thía.
Hai người chỉnh đốn binh mã, đi tới Linh Châu. Chuyện thánh chỉ lập tức lan ra khắp Sóc Phương quân, lập tức sinh ra bạo động to lớn. Trương Nhân Nguyện ở Sóc Phương quân uy vọng cao lớn, Tần Tiêu càng không thể thay thế. Hiện tại chủ soái, Đại tướng quân đều bị điều đi, phần đông tướng quân cùng binh sĩ trong lòng oán hận khó bình.
Đến Linh Châu, Trương Nhân Nguyện cố ý cho đại quân dừng lại, còn làm công tác tư tưởng một phen, làm cho mọi người ‘an tâm một chút chớ vội, hết thảy phục tùng an bài của triều đình, nghe theo ý chỉ hoàng đế’. Tần Tiêu trong nội tâm âm thầm thổn thức: Trương Nhân Nguyện đúng là trung thần lương tướng...
Bên ngoài thành Linh Châu, kéo một lều lớn, bày biện án to. Hơn trăm tên Thiên ngưu vệ đứng quanh, một nam nhân quần áo hoa lệ ngồi ở đó, lẳng lặng chờ đại quân Sóc Phương.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.