Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 509: Kinh biến. (2)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Tần Tiêu cười một cái:
- Rất nhanh a. Đợi đến lúc tới Trường An, xem triều đình có an bài gì không, nếu như ổn định có thể mang bọn người Tiên nhi quay về kinh thành.
Trong đầu Tần Tiêu giống như nhớ lại gương mặt của Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi. Nhớ tới con trai con gái còn chưa ra đời, trong nội tâm cảm thấy kích động, hận không thể lập tức chắp cánh bay tới bên cạnh mọi người hưởng niềm vui gia đình.
Dê béo đã chín, mọi người cùng nhau cầm dao găm chia ăn, uống. Hòa hợp êm thấm vui sướng hớn hở. Hoàng Trùng cũng làm ra một ít bánh gạo, nấu một nồi cơm nhỏ. Mọi người ăn no thỏa mãn, khen không dứt miệng thịt dê thật ngon.
Màn đêm buông xuống, Tần Tiêu dò xét quân trại một chút. An bài trực gác ban đêm sau đó đi vào doanh trướng nghỉ ngơi, thần sắc Quách Tử Nghi có chút khác thường chạy đến soái trướng, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Sư phụ, trung quân Hình đại thúc mang theo huynh đệ đặc chủng doanh bắt được gian tế!
- Gian tế?
Tần Tiêu nhíu mày:
- Nơi này là trong nội địa Đại Đường, tại sao có thể có gian tế. Đặc chủng doanh bắt gian là người nào?
Quách Tử Nghi cũng không hề nói nhảm. Chạy ra ngoài soái trướng mang một người vào.
Tần Tiêu tinh tế dò xét người tới, một thân áo bông cũ nát, trên đầu còn mang một tấm vải xám, che khuất toàn bộ gương mặt. Thân hình to lớn khôi ngô, nhưng mà trong mắt đầy mệt mỏi và cô đơn, như như lữ nhân đi xa.
- Ngươi là người nào?
Người tới vứt bỏ áo choàng, hai đầu gối một khúc xuống quỳ trước mặt Tần Tiêu, khóc không thành tiếng nói:
- Đại tướng quân, ta cuối cùng cũng nhìn thấy ngài!
- Điền Trân!
Tần Tiêu giật mình, vung tay với Quách Tử Nghi:
- Đi ra ngoài đi, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Như có chuyện quan trọng chỉ cho phép mình ngươi vào bẩm báo!
- Vâng!
Quách Tử Nghi cảnh giác chắp tay, đi ra ngoài doanh trướng canh gác.
Tần Tiêu liền tranh thủ kéo Điền Trân vào trong phòng ngủ doanh trướng, cho hắn ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi một mình chạy tới đây, còn chán nản thành bộ dạng như vậy?
- Ai! Xảy ra đại sự!
Điền Trân tràn đầy buồn nản cùng thống khổ, nói ra:
- Lý Khỏa Nhi tiểu tiện nhân cũng biết làm sao đã tỉnh lại rồi!
- À?
Tần Tiêu cũng có chút ăn cả kinh:
- Nàng nhớ ra chuyện của chúng ta sao?
- Không có!
Điền Trân tiếp nhận chén trà nóng Mặc Y cho hắn, uống mấy ngụm nhuận sau đó nói:
- Nhưng mà tiện nhân kia càng ngày càng xằng bậy thêm. Hơn nữa, hoàng đế thấy nàng chuyển an, quả thực mừng rỡ như điên, sủng nịch cực điểm, Lý Khỏa Nhi trong triều đã hô phong hoán vũ không từ việc xấu nào cả. Ghê tởm hơn là, nàng một lòng chỉ muốn làm ‘Hoàng Thái Nữ’, đối với Thái tử điện hạ tìm mọi cách khó dễ khi nhục. Thái tử vốn định tìm biện pháp trị nàng ta, đáng tiếc tiểu tiện nhân trải qua chuyện lần trước đã đề cao cảnh giác, bảo cậu của nàng là Bắc Nha Đại Đô Đốc phái binh trông coi nàng, thái tử căn bản không cách nào ra tay.
Tần Tiêu nhíu mày, nặng nề nói ra:
- Vì vậy, thái tử bị bức gấp tới mức muốn khởi binh tạo phản sao?
- Vâng!
Điền Trân thở dài một hơi, vô hạn buồn vô cớ nói ra:
- Thái tử điện hạ mắt thấy tình hình không đúng, rất có thể sẽ bị Lý Khỏa Nhi phế, vì vậy quyết định đập nồi dìm thuyền tiên hạ thủ vi cường. Hắn liên hệ vũ lâm vệ Đại tướng quân Lý Đa Tộ, cùng vũ lâm quân Vệ tướng quân Độc Cô Húy Chi, Lý Thừa Huống, Sa Trá Trung Nghĩa, chuẩn bị tập kích bất ngờ hoàng cung, bức bách Hoàng đế thoái vị, lại thừa cơ tiêu diệt Võ Tam Tư cùng Lý Khỏa Nhi...
- Lý Long Cơ thì sao?
Tần Tiêu tức giận gọi thẳng kỳ danh:
- Hắn đang làm gì đó? Hắn vì cái gì không khuyên can thái tử?
Điền Trân thất vọng lắc đầu:
- Khuyên không được... Sở vương điện hạ còn kém quỳ trước mặt thái tử điện hạ đấy, cũng không khuyên được. Cuối cùng, Sở vương điện hạ chảy nước mắt mà đi, vì thoát khỏi chuyện này đã rời khỏi Lạc Dương.
Tần Tiêu không khỏi chán nản ngồi trên giường, than nhẹ một tiếng:
- Xong!
Không cần Điền Trân nói thêm gì đi nữa, chỉ cần nhìn thần sắc và bộ dáng của hắn là có thể đoán được Lý Trọng Tuấn khẳng định không có kết quả tốt.
- Thật là xong!
Điền Trân cơ hồ cũng sắp muốn khóc lên, vô cùng thương tâm nói ra:
- Thái tử tập hợp bộ phận vũ lâm vệ, cùng với tướng lãnh Đông cung đang chuẩn bị làm khởi sự, Hoàng đế đột nhiên mang theo đại quân vây Đông cung.
- Cái gì?
Tần Tiêu không khỏi lại ăn cả kinh:
- Ý ngươi nói Thái tử còn chưa khởi binh đã bị phát giác từ trước, chưa làm đã bị bóp chết?
- Vâng. Cũng không biết là chó đẻ nào để lộ tin tức.
Điền Trân nghiến răng nghiến lợi nộ mắng lên:
- Điền Trân bởi vì tập được bổn sự đặc chủng doanh, Thái tử vừa phái ra ngoài thám thính động tĩnh, vì vậy may mắn thoát được đại nạn. Lúc ấy tất cả mọi người đều bị bắt lại.
Lý Đa Tộ, Độc Cô Húy Chi đã bị trảm tại chỗ. Thái tử cũng bị nhốt lại, chờ xử trí sau.
Tần Tiêu không khỏi nuốt từng ngụm nước:
- Thái tử điện hạ đúng là không nhịn được, ai!
- Đại tướng quân!
Điền Trân liền ôm quyền nói ra:
- Điền Trân hân hạnh được tướng quân huấn luyện kỹ năng, chạy ra khỏi Trường An thì không để ý sinh tử, trằn trọc đi mấy tháng mới gặp Đại tướng quân, chính vì nói cho Đại tướng quân biết nhất định phải cẩn thận! Đại tướng quân cùng Thái tử có quan hệ mật thiết, đó là mỗi người đều biết. Hôm nay Thái tử bị long đong, khó tránh khỏi có tiểu nhân bỏ đá xuống giếng! Đại tướng quân, ngươi hôm nay nếu quay về, ngàn vạn phải cẩn thận kẻo mất binh quyền.
Tần Tiêu vui mừng gật gật đầu, vỗ vỗ vai Điền Trân:
- Cảm ơn ngươi, hảo huynh đệ! Ngươi nói những chuyện này, chúng ta ở xa không thể biết tin tức gì. Thái tử bị phế đó là khẳng định, nói không chừng còn bỏ mạng. Trong triều đình sắp có đại sự rồi.
Điền Trân cắn răng một cái, phẫn nhiên nói ra:
- Đại tướng quân, mạt tướng cả gan nói ra một câu: Hôm nay triều đình này nên thay đổi rồi. Hiện tại Đại tướng quân tay cầm đại quân tinh nhuệ, chỉ cần giết vào Trường An cứu thái tử và cho hắn đăng cơ, diệt trừ Vi hậu và Võ Tam Tư nghịch đảng, tôn bệ hạ làm Thái thượng hoàng...
- Không cần nói nữa!
Tần Tiêu lạnh lùng khẽ quát một tiếng, Điền Trân lập tức giống như con nai bị chấn kinh, đứng ngơ ngác tại chỗ, cúi đầu khoanh tay nói:
- Mạt tướng nói lỡ, Đại tướng quân thứ tội...
Tần Tiêu chậm rãi sắc mặt, nhẹ nói nói:
- Hảo huynh đệ, ngươi trước nghỉ ngơi một chút. Chuyện quá đột ngột, ta cần suy nghĩ.
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong đi vào, hắn và Điền Trân quen thuộc, dễ nói chuyện.
Bảo hắn an bài chỗ ở cho Điền Trân một chút, giả trang thành một gã tiểu tốt, xen lẫn vào trong trung quân. Người trung quân hiện giờ là thân tín đáng tin của Tần Tiêu, hơn nữa có Hình Trường Phong cùng Quách Tử Nghi tọa trấn thì không có vấn đề gì cả.
Tiễn bước Điền Trân, Tần Tiêu một mình ngồi ở trên giường, nhíu mày suy tư. Mặc Y thức thời lẳng lặng chuẩn bị giường chiếu ở bên cạnh, cũng không đi phiền Tần Tiêu.
Thanks
- Rất nhanh a. Đợi đến lúc tới Trường An, xem triều đình có an bài gì không, nếu như ổn định có thể mang bọn người Tiên nhi quay về kinh thành.
Trong đầu Tần Tiêu giống như nhớ lại gương mặt của Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi. Nhớ tới con trai con gái còn chưa ra đời, trong nội tâm cảm thấy kích động, hận không thể lập tức chắp cánh bay tới bên cạnh mọi người hưởng niềm vui gia đình.
Dê béo đã chín, mọi người cùng nhau cầm dao găm chia ăn, uống. Hòa hợp êm thấm vui sướng hớn hở. Hoàng Trùng cũng làm ra một ít bánh gạo, nấu một nồi cơm nhỏ. Mọi người ăn no thỏa mãn, khen không dứt miệng thịt dê thật ngon.
Màn đêm buông xuống, Tần Tiêu dò xét quân trại một chút. An bài trực gác ban đêm sau đó đi vào doanh trướng nghỉ ngơi, thần sắc Quách Tử Nghi có chút khác thường chạy đến soái trướng, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Sư phụ, trung quân Hình đại thúc mang theo huynh đệ đặc chủng doanh bắt được gian tế!
- Gian tế?
Tần Tiêu nhíu mày:
- Nơi này là trong nội địa Đại Đường, tại sao có thể có gian tế. Đặc chủng doanh bắt gian là người nào?
Quách Tử Nghi cũng không hề nói nhảm. Chạy ra ngoài soái trướng mang một người vào.
Tần Tiêu tinh tế dò xét người tới, một thân áo bông cũ nát, trên đầu còn mang một tấm vải xám, che khuất toàn bộ gương mặt. Thân hình to lớn khôi ngô, nhưng mà trong mắt đầy mệt mỏi và cô đơn, như như lữ nhân đi xa.
- Ngươi là người nào?
Người tới vứt bỏ áo choàng, hai đầu gối một khúc xuống quỳ trước mặt Tần Tiêu, khóc không thành tiếng nói:
- Đại tướng quân, ta cuối cùng cũng nhìn thấy ngài!
- Điền Trân!
Tần Tiêu giật mình, vung tay với Quách Tử Nghi:
- Đi ra ngoài đi, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Như có chuyện quan trọng chỉ cho phép mình ngươi vào bẩm báo!
- Vâng!
Quách Tử Nghi cảnh giác chắp tay, đi ra ngoài doanh trướng canh gác.
Tần Tiêu liền tranh thủ kéo Điền Trân vào trong phòng ngủ doanh trướng, cho hắn ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi một mình chạy tới đây, còn chán nản thành bộ dạng như vậy?
- Ai! Xảy ra đại sự!
Điền Trân tràn đầy buồn nản cùng thống khổ, nói ra:
- Lý Khỏa Nhi tiểu tiện nhân cũng biết làm sao đã tỉnh lại rồi!
- À?
Tần Tiêu cũng có chút ăn cả kinh:
- Nàng nhớ ra chuyện của chúng ta sao?
- Không có!
Điền Trân tiếp nhận chén trà nóng Mặc Y cho hắn, uống mấy ngụm nhuận sau đó nói:
- Nhưng mà tiện nhân kia càng ngày càng xằng bậy thêm. Hơn nữa, hoàng đế thấy nàng chuyển an, quả thực mừng rỡ như điên, sủng nịch cực điểm, Lý Khỏa Nhi trong triều đã hô phong hoán vũ không từ việc xấu nào cả. Ghê tởm hơn là, nàng một lòng chỉ muốn làm ‘Hoàng Thái Nữ’, đối với Thái tử điện hạ tìm mọi cách khó dễ khi nhục. Thái tử vốn định tìm biện pháp trị nàng ta, đáng tiếc tiểu tiện nhân trải qua chuyện lần trước đã đề cao cảnh giác, bảo cậu của nàng là Bắc Nha Đại Đô Đốc phái binh trông coi nàng, thái tử căn bản không cách nào ra tay.
Tần Tiêu nhíu mày, nặng nề nói ra:
- Vì vậy, thái tử bị bức gấp tới mức muốn khởi binh tạo phản sao?
- Vâng!
Điền Trân thở dài một hơi, vô hạn buồn vô cớ nói ra:
- Thái tử điện hạ mắt thấy tình hình không đúng, rất có thể sẽ bị Lý Khỏa Nhi phế, vì vậy quyết định đập nồi dìm thuyền tiên hạ thủ vi cường. Hắn liên hệ vũ lâm vệ Đại tướng quân Lý Đa Tộ, cùng vũ lâm quân Vệ tướng quân Độc Cô Húy Chi, Lý Thừa Huống, Sa Trá Trung Nghĩa, chuẩn bị tập kích bất ngờ hoàng cung, bức bách Hoàng đế thoái vị, lại thừa cơ tiêu diệt Võ Tam Tư cùng Lý Khỏa Nhi...
- Lý Long Cơ thì sao?
Tần Tiêu tức giận gọi thẳng kỳ danh:
- Hắn đang làm gì đó? Hắn vì cái gì không khuyên can thái tử?
Điền Trân thất vọng lắc đầu:
- Khuyên không được... Sở vương điện hạ còn kém quỳ trước mặt thái tử điện hạ đấy, cũng không khuyên được. Cuối cùng, Sở vương điện hạ chảy nước mắt mà đi, vì thoát khỏi chuyện này đã rời khỏi Lạc Dương.
Tần Tiêu không khỏi chán nản ngồi trên giường, than nhẹ một tiếng:
- Xong!
Không cần Điền Trân nói thêm gì đi nữa, chỉ cần nhìn thần sắc và bộ dáng của hắn là có thể đoán được Lý Trọng Tuấn khẳng định không có kết quả tốt.
- Thật là xong!
Điền Trân cơ hồ cũng sắp muốn khóc lên, vô cùng thương tâm nói ra:
- Thái tử tập hợp bộ phận vũ lâm vệ, cùng với tướng lãnh Đông cung đang chuẩn bị làm khởi sự, Hoàng đế đột nhiên mang theo đại quân vây Đông cung.
- Cái gì?
Tần Tiêu không khỏi lại ăn cả kinh:
- Ý ngươi nói Thái tử còn chưa khởi binh đã bị phát giác từ trước, chưa làm đã bị bóp chết?
- Vâng. Cũng không biết là chó đẻ nào để lộ tin tức.
Điền Trân nghiến răng nghiến lợi nộ mắng lên:
- Điền Trân bởi vì tập được bổn sự đặc chủng doanh, Thái tử vừa phái ra ngoài thám thính động tĩnh, vì vậy may mắn thoát được đại nạn. Lúc ấy tất cả mọi người đều bị bắt lại.
Lý Đa Tộ, Độc Cô Húy Chi đã bị trảm tại chỗ. Thái tử cũng bị nhốt lại, chờ xử trí sau.
Tần Tiêu không khỏi nuốt từng ngụm nước:
- Thái tử điện hạ đúng là không nhịn được, ai!
- Đại tướng quân!
Điền Trân liền ôm quyền nói ra:
- Điền Trân hân hạnh được tướng quân huấn luyện kỹ năng, chạy ra khỏi Trường An thì không để ý sinh tử, trằn trọc đi mấy tháng mới gặp Đại tướng quân, chính vì nói cho Đại tướng quân biết nhất định phải cẩn thận! Đại tướng quân cùng Thái tử có quan hệ mật thiết, đó là mỗi người đều biết. Hôm nay Thái tử bị long đong, khó tránh khỏi có tiểu nhân bỏ đá xuống giếng! Đại tướng quân, ngươi hôm nay nếu quay về, ngàn vạn phải cẩn thận kẻo mất binh quyền.
Tần Tiêu vui mừng gật gật đầu, vỗ vỗ vai Điền Trân:
- Cảm ơn ngươi, hảo huynh đệ! Ngươi nói những chuyện này, chúng ta ở xa không thể biết tin tức gì. Thái tử bị phế đó là khẳng định, nói không chừng còn bỏ mạng. Trong triều đình sắp có đại sự rồi.
Điền Trân cắn răng một cái, phẫn nhiên nói ra:
- Đại tướng quân, mạt tướng cả gan nói ra một câu: Hôm nay triều đình này nên thay đổi rồi. Hiện tại Đại tướng quân tay cầm đại quân tinh nhuệ, chỉ cần giết vào Trường An cứu thái tử và cho hắn đăng cơ, diệt trừ Vi hậu và Võ Tam Tư nghịch đảng, tôn bệ hạ làm Thái thượng hoàng...
- Không cần nói nữa!
Tần Tiêu lạnh lùng khẽ quát một tiếng, Điền Trân lập tức giống như con nai bị chấn kinh, đứng ngơ ngác tại chỗ, cúi đầu khoanh tay nói:
- Mạt tướng nói lỡ, Đại tướng quân thứ tội...
Tần Tiêu chậm rãi sắc mặt, nhẹ nói nói:
- Hảo huynh đệ, ngươi trước nghỉ ngơi một chút. Chuyện quá đột ngột, ta cần suy nghĩ.
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong đi vào, hắn và Điền Trân quen thuộc, dễ nói chuyện.
Bảo hắn an bài chỗ ở cho Điền Trân một chút, giả trang thành một gã tiểu tốt, xen lẫn vào trong trung quân. Người trung quân hiện giờ là thân tín đáng tin của Tần Tiêu, hơn nữa có Hình Trường Phong cùng Quách Tử Nghi tọa trấn thì không có vấn đề gì cả.
Tiễn bước Điền Trân, Tần Tiêu một mình ngồi ở trên giường, nhíu mày suy tư. Mặc Y thức thời lẳng lặng chuẩn bị giường chiếu ở bên cạnh, cũng không đi phiền Tần Tiêu.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.