Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 425: Kỳ nhân Kim Lương Phượng. (2)
Tầm Hương Sư
03/09/2014
Tần Tiêu thao thao bất tuyệt nói hơn nửa canh giờ. Mọi người Đặc
Chủng Doanh đều dùng bút máy đang ở trên quyển tập của mình ghi chép
lại.
Vừa mới nói xong một đoạn, Mạc Vân Nhi lại xuất hiện ở bên cạnh đại môn quân doanh, xa xa hướng phía Tần Tiêu khom lưng tạo dáng, biểu thị áy náy. Bởi vì Tần Tiêu đã sớm hạ lệnh qua, trừ người của Đặc Chủng Doanh, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý đến trong sân huấn luyện sau phủ.
Tần Tiêu nghiêng đầu nói với Hình Trường Phong rằng:
- Ngươi đi qua đó xem, hẳn là có chuyện gì phát sinh. Bằng không lấy tính cách của Mạc Vân Nhi là quyết không chạy đến nơi đây đâu.
Hình Trường Phong bước nhanh chạy tới cùng Mạc Vân Nhi nói mấy câu, rồi lập tức chạy trở lại, ở bên tai Tần Tiêu nói rằng:
- Sư phụ ta Kim Lương Phượng đến, nhưng lại mang đến một thanh niên nhân!
- A?
Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ: khắp nơi tìm kiếm hắn không được, tự mình lại tìm đến cửa! Quay đầu nói với Vạn Lôi rằng:
- Vạn tướng quân, hiện tại bắt đầu huấn luyện, do ngươi phụ trách. Ta cùng với Hình tướng quân đến trước phủ có sự tình.
- Dạ!
Vạn Lôi và người của Đặc Chủng Doanh đều động. Tần Tiêu và Hình Trường Phong đổi một bộ y phục đi đến trước phủ.
Tần Tiêu nói với Hình Trường Phong rằng:
- Sư phụ kia của ngươi, năm xưa vội vã không từ biệt, vài năm không gặp, hiện tại làm thế nào tìm tới nơi này vậy?
Hình Trường Phong vẻ mặt mờ mịt:
- Ta cũng không biết, đó thật sự là có chút kỳ quái. Lão nhân gia hắn vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
- Đi, tới đó xem lại nói tiếp. Nói không chừng hắn là vội tới chúc mừng hỉ sự tân hôn của ngươi đấy.
Đến chính sảnh tiền phủ, đập vào mắt Tần Tiêu đã thấy một người đứng trong sảnh. Đội mũ cao, mặc đạo bào rộng,đi giày, tuy rằng chỉ là một bóng lưng đã đủ để có vẻ phong độ tiêu sái, khí thế bất phàm. Người này thân cao khoảng chừng cùng với Hình Trường Phong không sai biệt lắm, so với Tần Tiêu hơi thấp hơn một chút. Thế nhưng có vẻ thập phần cao ngất ngạn ngạn, bên hông đeo một thanh trường kiếm, dưới gió nhẹ thổi lay động, phiêu nhiên có phong thái của Thần Tiên.
Người đen nghe được phía sau có tiếng bước chân, xoay người lại chắp tay một cái:
- Kim Lương Phượng Kim Lương Phượng. Chắp tay có lễ.
Tần Tiêu đi tới đón nhận, ôm quyền thi lễ:
- Đạo trưởng có lễ, mời ngồi!
Hình Trường Phong kích động đi qua, đã quỳ bái xuống đất:
- Sư phụ, liệt đồ hôm nay rốt cục đã gặp lại lão nhân gia ngươi!
Kim Lương Phượng vỗ về vài sợi râu quai nón dưới hàm, cười ha hả nói:
- Hảo đồ nhi, mau đứng lên đi. Vi sư để lỡ một ít hành trình, không thể đến kịp tiệc cưới chúc mừng của ngươi. Ngươi cũng không nên trách tội nha!
Hình Trường Phong vui mừng đứng dậy, mời Kim Lương Phượng ngồi xuống. Tự mình đứng ở bên cạnh.
Tần Tiêu tinh tế đánh giá đạo nhân này, dựa theo như lời của Phạm Thức Đức, ba mươi năm trước, khi tuổi còn nhược quán đã bái thuật số danh gia Viên Thiên Cương làm thày. Hiện tại tốt xấu cũng là người ngoài năm mươi. Thế nhưng sắc mặt vẫn như trước hồng nhuận sung mãn, thần thái sáng láng tựa như mới đầu ba mươi. Hơn nữa tinh mục ổn đinh, ngũ quan rõ ràng, rất có tướng mạo trí giả. Đôi mắt kia tuy rằng thần sắc nhàn nhạt, nhưng dường như một lưỡi dao sắc bén, có thể xuyên thấu tâm phủ người ta để nhìn thấu. Có ma lực không hiểu.
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên nhớ tới một người Chư Cát Lượng! Thần sắc tự nhiên phong độ này chỉ có đạo nhân, cùng với Chư Cát Lượng trước đây hắn nhìn thấy ở trên TV, thật sự là có địa phương dị khúc đồng công!
Tần Tiêu hạ nhân hạ nhân dâng lên nước trà, mỉm cười nói rằng:
- Kim tiên sinh lần này đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
- Ba chuyện.
Kim Lương Phượng mỉm cười đi thẳng vào vấn đề nói rằng:
- Thứ nhất, vốn là đến chúc mừng tân hôn của Trường Phong, lần này bởi vì phải dừng lại tại Quý Châu, xem ra đã bỏ lỡ rồi. Thứ hai, tặng lên một thanh bảo kiếm, làm lễ vật của Trường Phong. Sau này thanh kiếm này sẽ cùng với Trường Phong hộ vệ ở bên cạnh của Hầu gia; thứ ba, có chuyện gì cầu Hầu gia hỗ trợ.
- A, tiên sinh thực sự là người sảng khoái.
Tần Tiêu trong lòng có chút nghi ngờ, Kim Lương Phượng cái tên này có chút là lạ, cũng không biết là tính danh chân thực của hắn hay là đạo hào. Vả lại gọi hắn là "tiên sinh" hẳn là sẽ không sai. Vì vậy nói tiếp:
- Chữ "cầu" này thì không dám. Trường Phong cùng ta thân như huynh đệ, tiên sinh đã là ân sư của Trường Phong, cũng sẽ là ân sư của ta. Có việc phân phó cứ nói ra là được.
Kim Lương Phượng cười dài ha hả, vỗ xương nói:
- Vậy bần đạo sẽ không khách khí nữa! Ngoài phủ có một hán tử, là con mồ côi của trung lương. Ta muốn nhờ Hầu gia đem hắn lưu lại, để hắn dạy dỗ thành tài.
- Con mồ côi của trung lương?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Là hậu nhân của ai?
Kim Lương Phượng ngắn gọn nói rằng:
- Hoàn Ngạn Phạm.
- A? Là con mồ côi của Hoàn đại nhân?
Tần Tiêu kinh ngạc nói rằng:
- Ta vừa mới nhân được tin tức, biết Hoàn đại nhân ở trên đường lưu vong Lĩnh Nam, bị Ngự Sử Chu Lợi Trinh làm hại, toàn gia lão ấu không để lại, không nghĩ tới còn có cốt nhục lưu lại! Thực sự là quá khó khăn, tiên sinh màu mời hắn tiến đến!
Kim Lương Phượng lửng thững đi tới cạnh cửa phủ, đối với bên ngoài vẫy tay kêu gọi một tiếng, một thiếu niên thân hình cao lớn rắn chắc vững chãi bước đi vào trong đường, hướng về phía Tần Tiêu quỳ gối:
- Tiểu nhân Hoàn Tử Đan, bái kiến đại tướng quân, Sở Tiên Hầu gia!
Tần Tiêu đứng dậy đem hắn đỡ lên, tinh tế quan sát một chút, lông mày rậm mắt to mặt rộng trán vuông, tuy rằng tuổi mới chỉ khoảng mười năm mười sáu vẫn còn lộ ra vẻ trẻ con, nhưng có một cổ tướng mạo uy phong nghiêm nghị và đôn hậu thành thực.
- Ngươi gọi là Tử Đan? Công tử của Hoàn đại nhân?
- Đúng là tiểu nhân.
Hoàn Tử Đan liền ôm quyền, nghiêm nghị tức giận nói rằng:
- Võ Tam Tư, Thôi Thực và Chu Lợi Trinh đám cẩu tặc kia, giữa đường mưu hại toàn gia của ta! May mắn ta lúc đó bởi vì mang bệnh, được Quý Châu Đại Đô Đốc Vương Tuấn thu lưu dưỡng bệnh, bằng không nhất định đã gặp độc thủ!
- A, là Vương tướng quân cứu ngươi...
Tần Tiêu nói rằng:
- Ta cùng với Vương tướng quân đã từng gặp qua tại Nhạc Châu, cũng coi như có chút giao tình, hắn là người đại nghĩa trung trinh. Nếu là như thế này, tốt lắm, ta nhận lấy ngươi đến làm đồ đệ môn hạ của ta, ý của ngươi thế nào?
Hoàn Tử Đan nhất thời vô cùng vui mừng, cuống quít quỳ bái xuống đất:
- Đồ nhi Tử Đan, bái kiến sư phụ!
Dứt lời chính là đại lễ tam bái cửu khấu.
Phía sau Kim Lương Phượng cười nói ha hả:
- Không nghĩ tới, Hầu gia cư nhiên thẳng thắn sảng khoái như vậy. Bần đạo thực sự là mừng rỡ nha! Trường Phong ngươi qua đây, thanh bảo kiếm này, vi sư tặng cho ngươi!
Dứt lời đã từ bên hông cởi xuống bảo kiếm cầm ở trong tay!
Hình Trường Phong kinh hỉ đi qua đó, cung kính quì một gối tiếp nhận bảo kiếm, lại phát hiện trầm trọng thần kỳ, hơn nữa vỏ kiếm phong cách cổ xưa.
Vừa mới nói xong một đoạn, Mạc Vân Nhi lại xuất hiện ở bên cạnh đại môn quân doanh, xa xa hướng phía Tần Tiêu khom lưng tạo dáng, biểu thị áy náy. Bởi vì Tần Tiêu đã sớm hạ lệnh qua, trừ người của Đặc Chủng Doanh, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý đến trong sân huấn luyện sau phủ.
Tần Tiêu nghiêng đầu nói với Hình Trường Phong rằng:
- Ngươi đi qua đó xem, hẳn là có chuyện gì phát sinh. Bằng không lấy tính cách của Mạc Vân Nhi là quyết không chạy đến nơi đây đâu.
Hình Trường Phong bước nhanh chạy tới cùng Mạc Vân Nhi nói mấy câu, rồi lập tức chạy trở lại, ở bên tai Tần Tiêu nói rằng:
- Sư phụ ta Kim Lương Phượng đến, nhưng lại mang đến một thanh niên nhân!
- A?
Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ: khắp nơi tìm kiếm hắn không được, tự mình lại tìm đến cửa! Quay đầu nói với Vạn Lôi rằng:
- Vạn tướng quân, hiện tại bắt đầu huấn luyện, do ngươi phụ trách. Ta cùng với Hình tướng quân đến trước phủ có sự tình.
- Dạ!
Vạn Lôi và người của Đặc Chủng Doanh đều động. Tần Tiêu và Hình Trường Phong đổi một bộ y phục đi đến trước phủ.
Tần Tiêu nói với Hình Trường Phong rằng:
- Sư phụ kia của ngươi, năm xưa vội vã không từ biệt, vài năm không gặp, hiện tại làm thế nào tìm tới nơi này vậy?
Hình Trường Phong vẻ mặt mờ mịt:
- Ta cũng không biết, đó thật sự là có chút kỳ quái. Lão nhân gia hắn vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
- Đi, tới đó xem lại nói tiếp. Nói không chừng hắn là vội tới chúc mừng hỉ sự tân hôn của ngươi đấy.
Đến chính sảnh tiền phủ, đập vào mắt Tần Tiêu đã thấy một người đứng trong sảnh. Đội mũ cao, mặc đạo bào rộng,đi giày, tuy rằng chỉ là một bóng lưng đã đủ để có vẻ phong độ tiêu sái, khí thế bất phàm. Người này thân cao khoảng chừng cùng với Hình Trường Phong không sai biệt lắm, so với Tần Tiêu hơi thấp hơn một chút. Thế nhưng có vẻ thập phần cao ngất ngạn ngạn, bên hông đeo một thanh trường kiếm, dưới gió nhẹ thổi lay động, phiêu nhiên có phong thái của Thần Tiên.
Người đen nghe được phía sau có tiếng bước chân, xoay người lại chắp tay một cái:
- Kim Lương Phượng Kim Lương Phượng. Chắp tay có lễ.
Tần Tiêu đi tới đón nhận, ôm quyền thi lễ:
- Đạo trưởng có lễ, mời ngồi!
Hình Trường Phong kích động đi qua, đã quỳ bái xuống đất:
- Sư phụ, liệt đồ hôm nay rốt cục đã gặp lại lão nhân gia ngươi!
Kim Lương Phượng vỗ về vài sợi râu quai nón dưới hàm, cười ha hả nói:
- Hảo đồ nhi, mau đứng lên đi. Vi sư để lỡ một ít hành trình, không thể đến kịp tiệc cưới chúc mừng của ngươi. Ngươi cũng không nên trách tội nha!
Hình Trường Phong vui mừng đứng dậy, mời Kim Lương Phượng ngồi xuống. Tự mình đứng ở bên cạnh.
Tần Tiêu tinh tế đánh giá đạo nhân này, dựa theo như lời của Phạm Thức Đức, ba mươi năm trước, khi tuổi còn nhược quán đã bái thuật số danh gia Viên Thiên Cương làm thày. Hiện tại tốt xấu cũng là người ngoài năm mươi. Thế nhưng sắc mặt vẫn như trước hồng nhuận sung mãn, thần thái sáng láng tựa như mới đầu ba mươi. Hơn nữa tinh mục ổn đinh, ngũ quan rõ ràng, rất có tướng mạo trí giả. Đôi mắt kia tuy rằng thần sắc nhàn nhạt, nhưng dường như một lưỡi dao sắc bén, có thể xuyên thấu tâm phủ người ta để nhìn thấu. Có ma lực không hiểu.
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên nhớ tới một người Chư Cát Lượng! Thần sắc tự nhiên phong độ này chỉ có đạo nhân, cùng với Chư Cát Lượng trước đây hắn nhìn thấy ở trên TV, thật sự là có địa phương dị khúc đồng công!
Tần Tiêu hạ nhân hạ nhân dâng lên nước trà, mỉm cười nói rằng:
- Kim tiên sinh lần này đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
- Ba chuyện.
Kim Lương Phượng mỉm cười đi thẳng vào vấn đề nói rằng:
- Thứ nhất, vốn là đến chúc mừng tân hôn của Trường Phong, lần này bởi vì phải dừng lại tại Quý Châu, xem ra đã bỏ lỡ rồi. Thứ hai, tặng lên một thanh bảo kiếm, làm lễ vật của Trường Phong. Sau này thanh kiếm này sẽ cùng với Trường Phong hộ vệ ở bên cạnh của Hầu gia; thứ ba, có chuyện gì cầu Hầu gia hỗ trợ.
- A, tiên sinh thực sự là người sảng khoái.
Tần Tiêu trong lòng có chút nghi ngờ, Kim Lương Phượng cái tên này có chút là lạ, cũng không biết là tính danh chân thực của hắn hay là đạo hào. Vả lại gọi hắn là "tiên sinh" hẳn là sẽ không sai. Vì vậy nói tiếp:
- Chữ "cầu" này thì không dám. Trường Phong cùng ta thân như huynh đệ, tiên sinh đã là ân sư của Trường Phong, cũng sẽ là ân sư của ta. Có việc phân phó cứ nói ra là được.
Kim Lương Phượng cười dài ha hả, vỗ xương nói:
- Vậy bần đạo sẽ không khách khí nữa! Ngoài phủ có một hán tử, là con mồ côi của trung lương. Ta muốn nhờ Hầu gia đem hắn lưu lại, để hắn dạy dỗ thành tài.
- Con mồ côi của trung lương?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Là hậu nhân của ai?
Kim Lương Phượng ngắn gọn nói rằng:
- Hoàn Ngạn Phạm.
- A? Là con mồ côi của Hoàn đại nhân?
Tần Tiêu kinh ngạc nói rằng:
- Ta vừa mới nhân được tin tức, biết Hoàn đại nhân ở trên đường lưu vong Lĩnh Nam, bị Ngự Sử Chu Lợi Trinh làm hại, toàn gia lão ấu không để lại, không nghĩ tới còn có cốt nhục lưu lại! Thực sự là quá khó khăn, tiên sinh màu mời hắn tiến đến!
Kim Lương Phượng lửng thững đi tới cạnh cửa phủ, đối với bên ngoài vẫy tay kêu gọi một tiếng, một thiếu niên thân hình cao lớn rắn chắc vững chãi bước đi vào trong đường, hướng về phía Tần Tiêu quỳ gối:
- Tiểu nhân Hoàn Tử Đan, bái kiến đại tướng quân, Sở Tiên Hầu gia!
Tần Tiêu đứng dậy đem hắn đỡ lên, tinh tế quan sát một chút, lông mày rậm mắt to mặt rộng trán vuông, tuy rằng tuổi mới chỉ khoảng mười năm mười sáu vẫn còn lộ ra vẻ trẻ con, nhưng có một cổ tướng mạo uy phong nghiêm nghị và đôn hậu thành thực.
- Ngươi gọi là Tử Đan? Công tử của Hoàn đại nhân?
- Đúng là tiểu nhân.
Hoàn Tử Đan liền ôm quyền, nghiêm nghị tức giận nói rằng:
- Võ Tam Tư, Thôi Thực và Chu Lợi Trinh đám cẩu tặc kia, giữa đường mưu hại toàn gia của ta! May mắn ta lúc đó bởi vì mang bệnh, được Quý Châu Đại Đô Đốc Vương Tuấn thu lưu dưỡng bệnh, bằng không nhất định đã gặp độc thủ!
- A, là Vương tướng quân cứu ngươi...
Tần Tiêu nói rằng:
- Ta cùng với Vương tướng quân đã từng gặp qua tại Nhạc Châu, cũng coi như có chút giao tình, hắn là người đại nghĩa trung trinh. Nếu là như thế này, tốt lắm, ta nhận lấy ngươi đến làm đồ đệ môn hạ của ta, ý của ngươi thế nào?
Hoàn Tử Đan nhất thời vô cùng vui mừng, cuống quít quỳ bái xuống đất:
- Đồ nhi Tử Đan, bái kiến sư phụ!
Dứt lời chính là đại lễ tam bái cửu khấu.
Phía sau Kim Lương Phượng cười nói ha hả:
- Không nghĩ tới, Hầu gia cư nhiên thẳng thắn sảng khoái như vậy. Bần đạo thực sự là mừng rỡ nha! Trường Phong ngươi qua đây, thanh bảo kiếm này, vi sư tặng cho ngươi!
Dứt lời đã từ bên hông cởi xuống bảo kiếm cầm ở trong tay!
Hình Trường Phong kinh hỉ đi qua đó, cung kính quì một gối tiếp nhận bảo kiếm, lại phát hiện trầm trọng thần kỳ, hơn nữa vỏ kiếm phong cách cổ xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.