Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 155: Lấy hạt dẻ ở trong lò lửa ra. (2)

Tầm Hương Sư

22/04/2014

- Chuyện này có thành hay không đó?

Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, nhịn xuống một cổ tức giận đang muốn trào lên, chắp tay khom lưng cười nói:

- Còn chưa có...

Ngô Hưng Quốc phẩy tay áo một cái, trừng Tần Tiêu một cái:

- Thật sự là phế vật... Chư vị đại nhân, chúng ta đi thôi, thỉnh đến phòng bên trong này nghe đàm luận.

Dứt lời dẫn theo mấy tên quan tướng đi vào một gian phòng bên cạnh, gắt gao đóng cửa phòng lại.

Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm cười lạnh: những tên quan tướng này, đều là thuộc hạ đáng tin của Hỏa Phượng sao? Cùng nhau nhốt ở trong phòng, còn có thể thương nghị ra cái chuyện gì chứ, phòng chừng là đang hỏi thăm tình hình lương thực tiền bạc để chuẩn bị làm tiệc.

Còn chưa có đi vào sảnh đường lớn, chợt nghe thấy bên kia một hồi ầm ĩ, xem ra màn tiệc đã chính thức mở rồi. Bất đồng chính là, cái tiếng ầm ĩ này không phải là cái loại nâng ly cụng chén như dĩ vãng mà là tiếng xích sắt kéo vang, cùng mấy tạp âm như tiếng đẩy bàn đụng ghế.

Tần Tiêu đi đến sảnh để xem xét, nhìn thấy bốn phía đứng đầy người trên tay cầm Thiết nỗ, trên mỗi người áo đen còn mang theo cương đao, thần sắc bưu hãn đằng đằng sát khí. Trong sảnh thì ngược lại trên hơn trăm bàn tiệc rượu ngon, nhưng mà đại bộ phận mọi người đều mặt mày ủ rũ như cha mẹ chết, nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy trên hai tay cùng dưới chân đều có một cái khóa sắt; mà bên ngoài thành thì có một ít người không bị xiềng xích, đang ở bên kia, mỗi người đều trò chuyện vui vẻ, cứ như thường lệ là uống rượu ăn thịt. Hai bên đối lập, cứ như nói ra sự khác biệt giữa thiên đường với địa ngục.

Tần Tiêu nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện có mấy quan lại bí mật gặp mình lúc trước, hiện giờ vì phải làm ra bộ dạng sẵn sàng góp sức cho Hỏa Phượng cho nên lúc này đành phải đàng hoàng ngồi theo bọn quan lại phản nghịch, nhưng mà bên hông vẫn treo một túi gấm màu hồng. Những người này đều không dám nhìn về phía Tần Tiêu, ánh mắt đang trốn tránh. Trong lòng Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Trước cứ làm Tần Tiêu giả lừa gạt mấy người này đã, những người này phỏng chừng cũng hơi trợn tròn mắt đây. Đáng giận! Dám làm bại hoại thanh danh làm người của Tần mỗ ta!

Đúng lúc này, bọn người gồm Từ Tiểu Nguyệt, Lĩnh Trứ, Tuân Lệ Lệ đi vào trong đại sảnh, hiện trường lập tức an tĩnh lại, hắc y sát thủ cũng những quan lại phản nghịch nhất tề quỳ gối xuống:

- Tham kiến Anh quốc công!

Tần Tiêu nén giận làm bộ dạng bái theo bọn người kia y như một bức tượng, trong lòng âm thầm nổi giận mắng: Từ Kính Nghiệp thừa kế tước vị công tước, được gọi là Anh quốc công coi như cũng cho qua đi không có gì đáng nói; nhưng ngươi là một cái yêu phụ, cũng dám xưng là công hậu, ta nhổ vào ấy!

Từ Tiểu Nguyệt ngồi xuống cái ghế dành cho mình, khuôn mặt bự kia mang theo xuân phong đắc ý cười nói:

- Chư vị không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi. Hôm nay mở tiệc, ta tự mình tiếp khách, mọi người hôm nay nhất định không say không nghỉ nha!

Trong đám quan tướng đeo xiềng xích, đã có người hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường nói:

- Vượn đội mũ người làm ra vẻ tự cao tự đại, thật tức cười!

Tử Tiểu Nguyệt giận dữ:



- Người đâu, ném hắn ra ngoài chém thành thịt vụn, quăng xuống cho cá ăn!

- Dạ!

Vài hắn y sát thủ theo lệnh tiến vào, xông vào bữa tiệc muốn kéo người.

Tần Tiêu vội vàng lên tiếng ngăn cản:

- Chậm đã!

Sau đó đi đến bên cạnh Từ Tiểu Nguyệt, thấp giọng nói:

- Phượng Tỷ mở tiệc vui, không nên giết người. Nếu có thể bỗng nhiên thu mua lòng người, nói không chừng còn có thể khuyên thêm vài người nữa.

Sau đó thuận tiện liếc mắt đến người bên cạnh nàng là bọn người Tuân Lệ Lệ cùng Mặc Y và Tử Địch, phát hiện các nàng đều nhất tề nhìn chằm chằm vào mặt đất, không có con mắt nào nhìn hắn.

Tử Tiểu Nguyệt nghi hoặc nhìn Tần Tiêu vài lần, thấp giọng nói:

- Không thể tưởng tượng được, ngươi cũng còn có thể phân rõ một chút sự tình nữa chứ.

- Thôi, nể mặt phu quân của ta, tha cho ngươi một mạng. Chư vị không cần phải chú ý đến, mời tiếp tục hưởng dụng bữa tiệc.

Tử Tiểu Nguyệt cao giọng tuyên bố, sau đó xông đến khoác tay Tần Tiêu:

- Đi thôi, đến phiên ngươi rồi.

Tần Tiêu đi đến trước mặt người nọ, cầm lấy một chén rượu, nhìn hắn hình như là một võ quan, cười hì hì nói:

- Tướng quân bớt giận, bớt giận, thỉnh uống một lý để giải bớt khó chịu.

Người nọ bộ dạng cao lớn mày rậm mắt to, là một người vô cùng mạnh mẽ, gò má trên mặt trái còn có nhiều vết đao, thần sắc thật là dũng mãnh, nhìn bộ dạng thì tuổi cũng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu. Lúc này hắn mãnh liệt khoát tay, hất đổ chén rượu ở trong tay Tần Tiêu ra:

- Ta nhổ vào! Cẩu quan! Nếu không phải thứ sử đại nhân mời ta tới đây, bổn tướng sao lại trúng phải gian kế của các ngươi chứ! Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm. bổn tướng thà chết như vậy chứ quyết không làm tặc tử bán nước!

Tần Tiêu làm bộ giận dữ, nghiêm nghị quát:



- Tên vô danh tiểu tốt nhà ngươi không biết tốt xấu, dám khinh thường bổn quan! Mau xưng tên, bổn quan phải chu di cửu tộc nhà ngươi!

Người nọ tức giận gắt một cái:

- Ta nhổ vào! Bằng ngươi mà cũng xứng nói ra những câu như “Chu di cửu tộc” này sao, ngươi tưởng ngươi là Đương kim thánh thượng chắc?! Bổn tướng ngồi không thay tên đứng không đổi họ, Đô úy Vạn Lôi của phủ Nhạc Châu đã đánh là thắng! Ngươi muốn giết thì cứ giết, nhưng mà bổn tướng nói cho ngươi biết, nếu ngươi không có giết hết nhà của bổn tướng, thì Tần Tiêu ngươi sẽ sớm chết vạn lần trong tay người nhà của bổn tướng!

Vạn Lôi sao? Tên rất hay! Như sét đánh, thật sự là người cũng như tên! Trong lòng Tần Tiêu âm thầm kính nể.

- Người đâu!

Tần Tiêu tức giận đến nỗi không kiềm chế được

- Bắt giữ người này lại, bổn quan muốn tự mình xử lý hắn.

Vạn Lôi bị vài hắc y nhân kéo ra ngoài, trên dọc đường đi còn thóa mạ cẩu quan, cấu kết với nhau làm việc xấu, đảm bảo sẽ chết không yên lành!

Gây sức ép như thế một hồi, tràng diện lập tức lạnh lẽo hơn.

Từ Tiểu Nguyệt cố gắng cười vui đi đến đại sảnh, giơ chén rượu lên:

- Chư vị, không cần kinh hoảng, chúng ta quả quyết không tùy ý giết người. Chư vị đều là khách quý, hôm nay nhất định phải tận hứng hưởng thụ! Mời mọi người cạn chén!

Tần Tiêu đi theo phụ họa:

-Chư vị đại nhân, tướng quân, Anh quốc công thành khẩn như thế, chúng ta không thể bỏ qua hảo ý của nàng, mời!

Bởi vì sự kiện uy hiếp Vạn Lôi vừa rồi, rất nhiều người không thể không chần chờ cầm chén rượu lên, cạn một chén.

Tử Tiểu Nguyệt vỗ vỗ tay:

- Đến nha, có ca mua giúp vui cho chư vị đại nhân!

Có hơn mười nữ tử mặc hồng y nửa người trên gần như lộ ra trọn vẹn, nhẹ nhàng đi ra, trên đại sảnh tiếng sáo cùng trống nhạc cũng bắt đầu vang lên, một hồi ca múa tươi đẹp hương diễm, biểu diễn ở giữa những người cầm Thiết nỗ và những người bị xiềng xích.

Những bọn quan lại phản nghịch kia đương nhiên là đều nịnh hót khen hay, cùng nhau nâng chén nâng ly, phảng phất giống như đang nhìn thấy một đất nước hòa bình và thịnh vượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook