Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 801: Liêu Dương Vương thiên tuế! (1)
Tầm Hương Sư
27/10/2014
Trong cuộc đại chiến năm trước, hai vạn binh lính Hề tộc của Lý
Đại Bô cùng Lỗ Tô sẽ được thu nạp vào, dung hợp vào Liêu Đông quân. Quân đội Khiết Đan tổn thất thảm trọng, chỉ còn lại sáu bảy ngàn người, hơn
nữa bởi vì cuộc đại chiến này mà người Khiết Đan bất đắc dĩ phải góp sức cho Đại Đường, nhưng trong lòng họ luôn vẫn oán hận.
Không thể oán trách, lòng người dù sao đều là thịt, mắt thấy đồng bào của mình bị tàn sát hơn ba vạn người, cho dù là thánh nhân cũng khó tránh khỏi hận oán mà thôi.
Tuy rằng hiện tại Tần Tiêu đối đãi với họ xem như hòa nhã, lại tín nhiệm Lý Vi Ấn, nhưng lại không thể hoàn toàn tin tưởng những người Khiết Đan khác. Tần Tiêu suy nghĩ ra một phương pháp, đem người Khiết Đan dung nhập vào trong Hổ Kỵ sư, do chính hắn tự mình thống lĩnh bảo đảm, nhâm mệnh cho Lý Vi Ấn trở thành thân dực phủ trung lang tướng của Hổ Kỵ sư. Đồng thời lại nhâm mệnh cho Hoàn Tử Đan làm hữu lang tướng.
Du kích tướng quân, lão bà của hắn là Mặc Y làm tả lang tướng, ba người cùng nhau chia cắt binh quyền. Đồng thời bản thân Tần Tiêu giữ lấy binh phù, trở thành người chưởng khống binh quyền thực tế. Cuối cùng Tần Tiêu từ trong Hề tộc điều động năm ngàn người gia nhập vào Hổ Kỵ sư.
Cứ như vậy nhân số Hổ Kỵ sư tăng lên tới hai vạn. Bên trong có chín ngàn Đường quân Trung Nguyên, sáu bảy ngàn người Khiết Đan, năm ngàn người Hề. Về sau trong huấn luyện, Tần Tiêu lại dùng danh nghĩa đào thải đem người Khiết Đan đã bị hắn mài hợp không còn tính tình phân giải đến các đội ngũ khác hơn phân nửa, đã hoàn toàn bỏ qua ý niệm tái tụ một chỗ của họ trong đầu. Sau đó lại từ những đội ngũ khác điều động Đường quân vào Hổ Kỵ sư, tập hợp đủ hai vạn người. Tăng thêm tỉ lệ nhân số người Hán trong Hổ Kỵ sư, mà trung lang tướng Lý Vi Ấn cùng đám người Tác Mạc đã trở thành mất quyền lực, ngoại trừ bên cạnh đi theo mấy thân vệ binh, còn muốn điều động nhân thủ Khiết Đan đã không còn dễ dàng.
Nói tới việc chơi thủ đoạn, những người man di kia làm sao là đối thủ của kẻ dối trá giảo hoạt như Tần Tiêu. Không qua nửa tháng thời gian, người Hề cùng người Khiết Đan đã bị Liêu Đông quân cứng rắn cắn nuốt, không chừa chút cặn. Chờ sau khi Lý Đại Bô cùng Lý Vi Ấn, Tác Mạc bọn họ hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện trong tay mình đã hoàn toàn rỗng tuếch, còn muốn vung tay tập hợp dũng sĩ bộ tộc như ngày trước đã là không thể nào. Binh quyền đã bị Tần Tiêu chặt chẽ nắm giữ trong tay mình, không ai còn khả năng kéo lại.
Mười lăm tháng Giêng, các dân chúng U Châu đã chuẩn bị hội đèn lồng, trong thành U Châu phi thường náo nhiệt. Tần Tiêu chờ đợi có chút không kiên nhẫn, bởi vì đã tới thời điểm này vẫn chưa thấy bóng dáng tân nhậm đại đô đốc U Châu xuất hiện. Chờ đến mười lăm tháng Giêng, Tống Khánh Lễ điều động dân phu dân chúng lục tục đến U Châu, được đại quân hộ vệ chuyển tới Doanh Châu. Lý Đại Bô lại cùng Đỗ Tân Khách dẫn dắt ba vạn đại quân đến bản thổ Hề tộc xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ.
Những việc này Tần Tiêu cũng không muốn tự mình đi làm, hắn chỉ muốn mang theo Hổ Kỵ sư đến Doanh Châu, đem công việc tại U Châu ném qua cho người khác gánh vác.
Tới lúc xế chiều, ngay lúc Tần Tiêu đang ở trong phòng nghị sự bề bộn sứt đầu mẻ trán, tướng thủ cửa thành U Châu chạy đến báo – tân nhậm đại đô đốc U Châu Trương Cửu Linh đã đến!
Tần Tiêu vui mừng cười to, ném bút lông trong tay:
- Thật tốt quá, cuối cùng đã đến đây! Kim Lương Phượng, Khương Sư Độ, đi, cùng đi nghênh đón đại đô đốc!
Kim Lương Phượng ở một bên cười mỉa:
- Không ngờ còn ném luôn cả bút!
Tần Tiêu cười to:
- Sau này những chuyện như vậy rốt cục không cần để cho ta tới quan tâm. Ai, một thân thoải mái ah! Trương Cửu Linh là một nhân tài, xử lý việc này khẳng định lưu loát hơn ta gấp trăm lần – người đâu! Gọi Hoàn Tử Đan dẫn thiên binh bố thành đội nghi trượng, đi nghênh đón đại đô đốc, ta lập tức tới ngay.
Kim Lương Phượng cùng Khương Sư Độ ở một bên cười rộ lên:
- Còn chưa thấy qua người nào bị giáng chức còn cao hứng như thế!
Ngay cửa tây thành U Châu, Trương Cửu Linh ngồi trong xe ngựa, nhẹ cau mày, cảm giác phần thánh chỉ trong tay tựa hồ cực kỳ trầm trọng. Trước mắt xem ra Tần Tiêu ở U Châu hoàn toàn rất được lòng người, là một đại đô đốc rất xứng chức. Chính hắn chỉ dựa vào một tờ thánh chỉ đã muốn tới thay thế người ta, tựa hồ là vô cùng khó khăn...
Lúc này đám người Hoàn Tử Đan đã cưỡi ngựa tiến lên đón chào Trương Cửu Linh. Trương Cửu Linh có chút không yên đi theo các thiên binh tiến đến phủ đại đô đốc. Đi chưa được vài bước Tần Tiêu đã mang theo hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng, trưởng sử đại đô đốc phủ Khương Sư Độ cùng các quan chức lớn nhỏ, tướng lĩnh trong quân đến nghênh đón hắn, khiến cho hắn được sủng ái mà lo sợ.
Tần Tiêu nhảy xuống ngựa, Trương Cửu Linh cũng xuống xe đi tới. Tần Tiêu kéo tay hắn cười to nói:
- Cửu Linh huynh, nhiều năm không gặp rồi! Phong thái của ngươi càng hơn ngày trước!
Trương Cửu Linh khiêm tốn mỉm cười:
- Đại soái mới thực sự là tăng thêm phong thái, Cửu Linh mặc cảm.
Tần Tiêu cười lên ha hả, mọi người ở sau lưng đều cười to. Tần Tiêu nói:
- Cửu Linh huynh, tới rất tốt, tới rất tốt! Hiện tại trong thành U Châu bận rộn muốn hỗn loạn, ta là người thô kệch chỉ biết đánh giặc, đang đau đầu không thôi. Lần này thật tốt, hoàng thượng đã phái người đến U Châu gánh vác trách nhiệm nơi này rồi. Chậc chậc, thật sự rất tốt, rốt cục ta có thể dỡ xuống gánh nặng ở đây, chuyên tâm đi mang binh!
Nói xong Tần Tiêu kéo tay hắn đi nhanh vào phủ đại đô đốc.
Trương Cửu Linh một đường hàn huyên cùng mọi người, trong lòng không ngừng nghi hoặc: Xem ra Tần Tiêu đã làm xong công tác tư tưởng cho mọi người. Ta còn chưa nhìn thấy ai tỏ vẻ phản cảm đối với ta đâu...Nhìn ra được lời nói của Tần Tiêu đích xác rất có phân lượng tại đây, chẳng thể trách hắn muốn bỏ đi chức vụ đại đô đốc này. Bằng không nếu còn tiếp tục phát triển như vậy, triều đình bất an, chính hắn cũng không được yên tĩnh. Trách nhiệm của ta thật đúng là trọng đại!
Mọi người cùng nhau đi vào phòng nghị sự, Trương Cửu Linh ôm quyền thi lễ với mọi người:
- Chư vị đồng liêu, trước mắt chúng ta nên trước công sau tư đi. Ta có một phần thánh chỉ của triều đình, nên tuyên đọc trước tiên mới tốt.
- Nga? Đúng, đúng!
Tần Tiêu vui vẻ ra mặt:
- Hẳn nên tuyên đọc thánh chỉ trước! Cửu Linh huynh, mời ngươi!
Trương Cửu Linh gật đầu, đi tới hướng bắc, xoay người lấy ra thánh chỉ, nghiêm giọng nói:
- Tần Tiêu tiếp chỉ!
Tần Tiêu cùng mọi người bái xuống, Trương Cửu Linh tuyên đọc:
- Ái khanh Tần Tiêu, luôn bận rộn việc quốc sự cùng quân sự, trách nhiệm quá nặng nề, nghe tin khanh bị thương, trẫm thật sự không đành lòng. Đặc chuẩn cho ái khanh từ đi chức vị Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, U Châu đại đô đốc, đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, vẫn giữ nguyên Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, nắm quyền quân sự đông bắc. Ban phong đô đốc Doanh Châu, chủ quản xây dựng lại Doanh Châu.
Không thể oán trách, lòng người dù sao đều là thịt, mắt thấy đồng bào của mình bị tàn sát hơn ba vạn người, cho dù là thánh nhân cũng khó tránh khỏi hận oán mà thôi.
Tuy rằng hiện tại Tần Tiêu đối đãi với họ xem như hòa nhã, lại tín nhiệm Lý Vi Ấn, nhưng lại không thể hoàn toàn tin tưởng những người Khiết Đan khác. Tần Tiêu suy nghĩ ra một phương pháp, đem người Khiết Đan dung nhập vào trong Hổ Kỵ sư, do chính hắn tự mình thống lĩnh bảo đảm, nhâm mệnh cho Lý Vi Ấn trở thành thân dực phủ trung lang tướng của Hổ Kỵ sư. Đồng thời lại nhâm mệnh cho Hoàn Tử Đan làm hữu lang tướng.
Du kích tướng quân, lão bà của hắn là Mặc Y làm tả lang tướng, ba người cùng nhau chia cắt binh quyền. Đồng thời bản thân Tần Tiêu giữ lấy binh phù, trở thành người chưởng khống binh quyền thực tế. Cuối cùng Tần Tiêu từ trong Hề tộc điều động năm ngàn người gia nhập vào Hổ Kỵ sư.
Cứ như vậy nhân số Hổ Kỵ sư tăng lên tới hai vạn. Bên trong có chín ngàn Đường quân Trung Nguyên, sáu bảy ngàn người Khiết Đan, năm ngàn người Hề. Về sau trong huấn luyện, Tần Tiêu lại dùng danh nghĩa đào thải đem người Khiết Đan đã bị hắn mài hợp không còn tính tình phân giải đến các đội ngũ khác hơn phân nửa, đã hoàn toàn bỏ qua ý niệm tái tụ một chỗ của họ trong đầu. Sau đó lại từ những đội ngũ khác điều động Đường quân vào Hổ Kỵ sư, tập hợp đủ hai vạn người. Tăng thêm tỉ lệ nhân số người Hán trong Hổ Kỵ sư, mà trung lang tướng Lý Vi Ấn cùng đám người Tác Mạc đã trở thành mất quyền lực, ngoại trừ bên cạnh đi theo mấy thân vệ binh, còn muốn điều động nhân thủ Khiết Đan đã không còn dễ dàng.
Nói tới việc chơi thủ đoạn, những người man di kia làm sao là đối thủ của kẻ dối trá giảo hoạt như Tần Tiêu. Không qua nửa tháng thời gian, người Hề cùng người Khiết Đan đã bị Liêu Đông quân cứng rắn cắn nuốt, không chừa chút cặn. Chờ sau khi Lý Đại Bô cùng Lý Vi Ấn, Tác Mạc bọn họ hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện trong tay mình đã hoàn toàn rỗng tuếch, còn muốn vung tay tập hợp dũng sĩ bộ tộc như ngày trước đã là không thể nào. Binh quyền đã bị Tần Tiêu chặt chẽ nắm giữ trong tay mình, không ai còn khả năng kéo lại.
Mười lăm tháng Giêng, các dân chúng U Châu đã chuẩn bị hội đèn lồng, trong thành U Châu phi thường náo nhiệt. Tần Tiêu chờ đợi có chút không kiên nhẫn, bởi vì đã tới thời điểm này vẫn chưa thấy bóng dáng tân nhậm đại đô đốc U Châu xuất hiện. Chờ đến mười lăm tháng Giêng, Tống Khánh Lễ điều động dân phu dân chúng lục tục đến U Châu, được đại quân hộ vệ chuyển tới Doanh Châu. Lý Đại Bô lại cùng Đỗ Tân Khách dẫn dắt ba vạn đại quân đến bản thổ Hề tộc xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ.
Những việc này Tần Tiêu cũng không muốn tự mình đi làm, hắn chỉ muốn mang theo Hổ Kỵ sư đến Doanh Châu, đem công việc tại U Châu ném qua cho người khác gánh vác.
Tới lúc xế chiều, ngay lúc Tần Tiêu đang ở trong phòng nghị sự bề bộn sứt đầu mẻ trán, tướng thủ cửa thành U Châu chạy đến báo – tân nhậm đại đô đốc U Châu Trương Cửu Linh đã đến!
Tần Tiêu vui mừng cười to, ném bút lông trong tay:
- Thật tốt quá, cuối cùng đã đến đây! Kim Lương Phượng, Khương Sư Độ, đi, cùng đi nghênh đón đại đô đốc!
Kim Lương Phượng ở một bên cười mỉa:
- Không ngờ còn ném luôn cả bút!
Tần Tiêu cười to:
- Sau này những chuyện như vậy rốt cục không cần để cho ta tới quan tâm. Ai, một thân thoải mái ah! Trương Cửu Linh là một nhân tài, xử lý việc này khẳng định lưu loát hơn ta gấp trăm lần – người đâu! Gọi Hoàn Tử Đan dẫn thiên binh bố thành đội nghi trượng, đi nghênh đón đại đô đốc, ta lập tức tới ngay.
Kim Lương Phượng cùng Khương Sư Độ ở một bên cười rộ lên:
- Còn chưa thấy qua người nào bị giáng chức còn cao hứng như thế!
Ngay cửa tây thành U Châu, Trương Cửu Linh ngồi trong xe ngựa, nhẹ cau mày, cảm giác phần thánh chỉ trong tay tựa hồ cực kỳ trầm trọng. Trước mắt xem ra Tần Tiêu ở U Châu hoàn toàn rất được lòng người, là một đại đô đốc rất xứng chức. Chính hắn chỉ dựa vào một tờ thánh chỉ đã muốn tới thay thế người ta, tựa hồ là vô cùng khó khăn...
Lúc này đám người Hoàn Tử Đan đã cưỡi ngựa tiến lên đón chào Trương Cửu Linh. Trương Cửu Linh có chút không yên đi theo các thiên binh tiến đến phủ đại đô đốc. Đi chưa được vài bước Tần Tiêu đã mang theo hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng, trưởng sử đại đô đốc phủ Khương Sư Độ cùng các quan chức lớn nhỏ, tướng lĩnh trong quân đến nghênh đón hắn, khiến cho hắn được sủng ái mà lo sợ.
Tần Tiêu nhảy xuống ngựa, Trương Cửu Linh cũng xuống xe đi tới. Tần Tiêu kéo tay hắn cười to nói:
- Cửu Linh huynh, nhiều năm không gặp rồi! Phong thái của ngươi càng hơn ngày trước!
Trương Cửu Linh khiêm tốn mỉm cười:
- Đại soái mới thực sự là tăng thêm phong thái, Cửu Linh mặc cảm.
Tần Tiêu cười lên ha hả, mọi người ở sau lưng đều cười to. Tần Tiêu nói:
- Cửu Linh huynh, tới rất tốt, tới rất tốt! Hiện tại trong thành U Châu bận rộn muốn hỗn loạn, ta là người thô kệch chỉ biết đánh giặc, đang đau đầu không thôi. Lần này thật tốt, hoàng thượng đã phái người đến U Châu gánh vác trách nhiệm nơi này rồi. Chậc chậc, thật sự rất tốt, rốt cục ta có thể dỡ xuống gánh nặng ở đây, chuyên tâm đi mang binh!
Nói xong Tần Tiêu kéo tay hắn đi nhanh vào phủ đại đô đốc.
Trương Cửu Linh một đường hàn huyên cùng mọi người, trong lòng không ngừng nghi hoặc: Xem ra Tần Tiêu đã làm xong công tác tư tưởng cho mọi người. Ta còn chưa nhìn thấy ai tỏ vẻ phản cảm đối với ta đâu...Nhìn ra được lời nói của Tần Tiêu đích xác rất có phân lượng tại đây, chẳng thể trách hắn muốn bỏ đi chức vụ đại đô đốc này. Bằng không nếu còn tiếp tục phát triển như vậy, triều đình bất an, chính hắn cũng không được yên tĩnh. Trách nhiệm của ta thật đúng là trọng đại!
Mọi người cùng nhau đi vào phòng nghị sự, Trương Cửu Linh ôm quyền thi lễ với mọi người:
- Chư vị đồng liêu, trước mắt chúng ta nên trước công sau tư đi. Ta có một phần thánh chỉ của triều đình, nên tuyên đọc trước tiên mới tốt.
- Nga? Đúng, đúng!
Tần Tiêu vui vẻ ra mặt:
- Hẳn nên tuyên đọc thánh chỉ trước! Cửu Linh huynh, mời ngươi!
Trương Cửu Linh gật đầu, đi tới hướng bắc, xoay người lấy ra thánh chỉ, nghiêm giọng nói:
- Tần Tiêu tiếp chỉ!
Tần Tiêu cùng mọi người bái xuống, Trương Cửu Linh tuyên đọc:
- Ái khanh Tần Tiêu, luôn bận rộn việc quốc sự cùng quân sự, trách nhiệm quá nặng nề, nghe tin khanh bị thương, trẫm thật sự không đành lòng. Đặc chuẩn cho ái khanh từ đi chức vị Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, U Châu đại đô đốc, đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, vẫn giữ nguyên Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, nắm quyền quân sự đông bắc. Ban phong đô đốc Doanh Châu, chủ quản xây dựng lại Doanh Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.