Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 293: Mánh khóe đáng sợ (2)
Tầm Hương Sư
19/06/2014
Hỏi hắn khi nào thì đi đấy,
nói là vẫn chưa tới thời gian một ngày. Tần Tiêu lại tìm đồng liêu của
Tô Vạn Niên hiểu được tình huống của hắn. Biết rõ hắn sẽ ngụ ở trong
hồng lư khách quán, ở kinh thành không có phủ, chỉ có chỗ tư để nuôi thê thiếp. Bình thường làm người xử sự cũng coi như trung hậu, không có gì
đặc biệt khác người.
Tần Tiêu suy tư một hồi, ngựa không dừng vó tiến vào Đại Minh cung đi vào trong Thư Tỉnh, sau khi chờ đợi thông báo rườm rà , rốt cụcđã gặp được Tể tướng Trương Giản Chi.
Tần Tiêu nói:
- Các lão. Tần Tiêu đang tra án đó, không ngờ lại tra được đại quan trong triều, hắn chính là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Tô Vạn Niên. Tuy rằng ta vẫn không thể xác định hắn có phải là hung thủ hay không, nhưng ta đoán chừng, hắn ít nhất cũng thoát không khỏi liên quan, hoặc là người biết chuyện. Chỉ là Tần Tiêu vừa đi tìm hắn, thì phải biết hắn bị dời Kinh Thành đến Nhạc Châu làm thích sứ. Theo ta được biết, quan viên Tứ phẩm trở lên điều nhiệm đều phải có các bộ cùng Lại bộ phê văn, mới có thể thành hàng. Vì thế Tần Tiêu xin Các lão dạy bảo một chút, chuyện điều nhiệm Tô Vạn Niên là thế nào?
Trương Giản Chi hơi chút suy tư, hắn vuốt râu bạc trắng nói:
- Đúng vậy, chuyện tình điều nhiệm Tô Vạn Niên là bổn các tự mình phê duyệt. Nhưng mà, đây không phải là Lại bộ trình lên, mà là ngự thư phòng ở dưới chế cáo. Vì thế, lúc ấy bổn các phê không chút do dự.
Tần Tiêu nghi ngờ nói:
- Nói như thế thì điều nhiệm Tô Vạn Niên xem như ý tứ của hoàng đế?
Trương Giản Chi nhìn Tần Tiêu, hắn thâm ý nói:
- Xem như thế mà chưa hẳn là như thế.
Trong lòng Tần Tiêu người, giật mình hiểu rõ: hẳn là, lại Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông, lợi dụng quan hệ của quần thần lén phê tấu.
Tần Tiêu nhẹ giọng hỏi:
- Các lão, thứ cho Tần Tiêu cả gan. . . Hoàng đế bệ hạ, có phải .. .đã sinh bệnh nằm trên giường phải không?
Trương Giản Chi cười cười cao thâm mạt trắc:
- Cái này bổn các không được biết rồi. Chỉ là hôm nay hoàng đế không có vào triều chính, chiết tử của quần thần đều do thái giám trực tiếp thu, đưa vào ngự thư phòng Trường Sinh Điện.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nghi hoặc: theo Trương Giản Chi vừa nói như vậy, thật đúng là có chuyện rồi. Hắn nói hàm hồ thâm ý như vậy, xem ra nhất định là đi thăm Võ Tắc Thiên nhưng không có gặp được. Võ Tắc Thiên lại bị bệnh, hai tên kia bắt đầu làm xằng làm bậy, ngay lập tức đem Tô Vạn Niên dời Kinh Thành. . .
Trong lòng Tần Tiêu xuất hiện một cỗ dự cảm bất tường, cấp thiết bái biệt Trương Giản Chi ra Đại Minh cung, đối với Bùi Tụng nói:
- Bùi đại nhân, ngươi lập tức trở về Trường An huyện nha, mạng bộ khoái cầm lệnh bài Đại Lý Tự của ta đuổi theo Tô Vạn Niên. Phải nhất định mang về, nếu như hắn phản kháng thì bắt người về.
Bùi Tụng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hắn lên xe ngựa rời đi.
Phạm Thức Đức thấp giọng nói:
- Đại nhân. . . Việc này sẽ không có quan hệ với hai người kia chứ? Chuyên này có thể...
- Khó mà nói....
Sắc mặt Tần Tiêu nghiêm trọng lắc đầu, hắn quyết đoán nói:
- Đi, trước đi xem phủ Tả Vệ Suất.
Thời điểm đến đông cung Tả Vệ Suất phủ, đám người Lý Tự Nghiệp đang thao luyện binh mã, nhất phái khí thế sinh sôi. Nhìn thấy Tần Tiêu đã đến, chúng tướng quan nhao nhao đại hỉ, quỳ gối xuống, dùng thanh âm chấn trời cao hô to:
- Đại Suất!
Tần Tiêu khoát tay áo ra hiệu đám người miễn lễ, đem Lý Tự Nghiệp, Điền Trân cùng Vạn Lôi gọi tiến vào phủ.
Tần Tiêu nói:
- Vạn Lôi, ngươi bây giờ đi đặc chủng doanh Tả Vệ Suất triệu hồi Hình Trường Phong cùng tất cả huynh đệ đặc chủng doanh lại đây.
Tần Tiêu dừng lại một chút:
- Từng nhóm bí mật vào thành, tất cả đều đóng quân trong phủ ta. Ngày đêm thay phiên chăm sóc thủ vệ, ngàn vạn lần không được lười biếng!
Lý Tự Nghiệp vội la lên:
- Làm sao vậy Đại Suất, có đại sự phát sinh sao? Có người muốn đi chỗ ở của ngươi nháo sự?
Sắc mặt của Tần Tiêu lạnh lùng nói:
- Bây giờ nói thì còn hơi sớm, nhưng mà không bài trừ loại khả năng này. Lý Tự Nghiệp, ngươi tương đối quen thuộc với người nhà ta. Hiện tại ta phải trở về, nếu Hình Trường Phong tới, ngươi nhớ an bài không thể trắng trợn lộ liễu, phải âm thầm hộ vệ. Bởi vì hiện tại, ta cũng không có thể xác định đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì. Tất cả các ngươi nhất định phải cẩn trọng, ít xuất hiện một chút., Ngàn vạn lần đừng làm loạn. Điền Trân!
Điền Trân chắp tay tiến lên:
- Có mạt tướng, Đại Suất xin cứ phân phó.
Tần Tiêu nói:
- Trong chúng ta, thời gian ngươi ở trong Tả Vệ Suất dài nhất, đối với các huynh đệ hiểu rõ nhất. Từ hôm nay trở đi, ngươi toàn quyền khống chế Tả Vệ Suất. Không có phê lệnh của ta... Bất luận kẻ nào không được xuất phủ nửa bước, lại càng không được gây chuyện sinh sự, chỉ ở trong phủ thao luyện là được rồi. Hơn nữa, tùy thời chuẩn bị nghe ta điều khiển.
Điền Trân cũng ý thức được tựa hồ sẽ có đại sự phát sinh, hắn nghiêm nghị đồng ý:
- Đại Suất yên tâm! Tả Vệ Suất hiện tại đã không phải chia rẽ như ngày xưa, kỷ luật nghiêm minh, quả quyết sẽ không xảy ra vấn đề!
Tần Tiêu vung tay lên:
- Tốt rồi. Chia nhau đi làm việc đi! Nhớ kỹ, không nên quá lộ liễu khiến khủng hoảng cho người khác. Vừa rồi những lời này ta nói không được cho bất kỳ kẻ nào biết. Hiểu chưa?
Tam tướng ngay ngắn chắp tay:
- Hiểu rõ.
Sau đó xuất phủ làm việc.
Phạm Thức Đức kinh ngạc không thôi:
- Đại nhân. . . Này! Hẳn là sẽ thực sự phát sinh đại sự sao?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên:
- Kỳ thật, ta cũng không nắm chắc, chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Tại thời buổi rối loạn này, nếu không chuẩn bị kỹ càng thì một khi có có biến cố gì mới phản ứng thì đã muộn. Mặc Y. . .
Mặc Y một mực trầm mặc không nói một tiếng chắp tay tiến lên:
- Có Mặc Y!
Tần Tiêu có chút do dự:
- Muội về nhà cùng Tiên nhi đi.
Sắc mặt Mặc Y khẽ biến đổi một chút, nàng thấp giọng nói:
- Đại nhân đã bố trí phòng bị trong nhà, suy đoán cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Huống chi, còn có Lý tướng quân, Hình Trường Phong cùng muội muội, Thiết Nô những người này ở đó. . Đại nhân, ngươi để Mặc Y đi theo ngươi bên cạnh a. Cho dù có nguy hiểm gì cũng có thể chiếu ứng. Mặc Y không còn sở cầu, coi như là dẫn ngựa soi đèn cho đại nhân cũng được.
Tần Tiêu hơi thở dài một hơi:
- Vậy được rồi ... Bất quá, giả như gặp được nguy hiểm gì. Đến lúc đó muộiM cần phải nghe lời của ta làm việc, không nên vọng động cùng tùy hứng.
Mặc Y gật gật đầu:
- Mặc Y minh bạch, xin đại nhân cứ yên tâm.
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ thầm: Nếu như sự tình thật sự có quan hệ cùng đám người Trương Dịch Chi thì chính mình chẳng khác gì là mò mẫm đi đầu, từng bước nguy cơ. Mặc Y ở bên cạnh không phải sẽ nguy hiểm sao?
Tần Tiêu lại nói:
- Phạm tiên sinh, hay là ngươi trở về ại Lý Tự a. Nếu có cái gì muốn thỉnh giáo, ta sẽ tự mình tới chùa tìm ngươi.
Tần Tiêu suy tư một hồi, ngựa không dừng vó tiến vào Đại Minh cung đi vào trong Thư Tỉnh, sau khi chờ đợi thông báo rườm rà , rốt cụcđã gặp được Tể tướng Trương Giản Chi.
Tần Tiêu nói:
- Các lão. Tần Tiêu đang tra án đó, không ngờ lại tra được đại quan trong triều, hắn chính là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Tô Vạn Niên. Tuy rằng ta vẫn không thể xác định hắn có phải là hung thủ hay không, nhưng ta đoán chừng, hắn ít nhất cũng thoát không khỏi liên quan, hoặc là người biết chuyện. Chỉ là Tần Tiêu vừa đi tìm hắn, thì phải biết hắn bị dời Kinh Thành đến Nhạc Châu làm thích sứ. Theo ta được biết, quan viên Tứ phẩm trở lên điều nhiệm đều phải có các bộ cùng Lại bộ phê văn, mới có thể thành hàng. Vì thế Tần Tiêu xin Các lão dạy bảo một chút, chuyện điều nhiệm Tô Vạn Niên là thế nào?
Trương Giản Chi hơi chút suy tư, hắn vuốt râu bạc trắng nói:
- Đúng vậy, chuyện tình điều nhiệm Tô Vạn Niên là bổn các tự mình phê duyệt. Nhưng mà, đây không phải là Lại bộ trình lên, mà là ngự thư phòng ở dưới chế cáo. Vì thế, lúc ấy bổn các phê không chút do dự.
Tần Tiêu nghi ngờ nói:
- Nói như thế thì điều nhiệm Tô Vạn Niên xem như ý tứ của hoàng đế?
Trương Giản Chi nhìn Tần Tiêu, hắn thâm ý nói:
- Xem như thế mà chưa hẳn là như thế.
Trong lòng Tần Tiêu người, giật mình hiểu rõ: hẳn là, lại Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông, lợi dụng quan hệ của quần thần lén phê tấu.
Tần Tiêu nhẹ giọng hỏi:
- Các lão, thứ cho Tần Tiêu cả gan. . . Hoàng đế bệ hạ, có phải .. .đã sinh bệnh nằm trên giường phải không?
Trương Giản Chi cười cười cao thâm mạt trắc:
- Cái này bổn các không được biết rồi. Chỉ là hôm nay hoàng đế không có vào triều chính, chiết tử của quần thần đều do thái giám trực tiếp thu, đưa vào ngự thư phòng Trường Sinh Điện.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nghi hoặc: theo Trương Giản Chi vừa nói như vậy, thật đúng là có chuyện rồi. Hắn nói hàm hồ thâm ý như vậy, xem ra nhất định là đi thăm Võ Tắc Thiên nhưng không có gặp được. Võ Tắc Thiên lại bị bệnh, hai tên kia bắt đầu làm xằng làm bậy, ngay lập tức đem Tô Vạn Niên dời Kinh Thành. . .
Trong lòng Tần Tiêu xuất hiện một cỗ dự cảm bất tường, cấp thiết bái biệt Trương Giản Chi ra Đại Minh cung, đối với Bùi Tụng nói:
- Bùi đại nhân, ngươi lập tức trở về Trường An huyện nha, mạng bộ khoái cầm lệnh bài Đại Lý Tự của ta đuổi theo Tô Vạn Niên. Phải nhất định mang về, nếu như hắn phản kháng thì bắt người về.
Bùi Tụng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hắn lên xe ngựa rời đi.
Phạm Thức Đức thấp giọng nói:
- Đại nhân. . . Việc này sẽ không có quan hệ với hai người kia chứ? Chuyên này có thể...
- Khó mà nói....
Sắc mặt Tần Tiêu nghiêm trọng lắc đầu, hắn quyết đoán nói:
- Đi, trước đi xem phủ Tả Vệ Suất.
Thời điểm đến đông cung Tả Vệ Suất phủ, đám người Lý Tự Nghiệp đang thao luyện binh mã, nhất phái khí thế sinh sôi. Nhìn thấy Tần Tiêu đã đến, chúng tướng quan nhao nhao đại hỉ, quỳ gối xuống, dùng thanh âm chấn trời cao hô to:
- Đại Suất!
Tần Tiêu khoát tay áo ra hiệu đám người miễn lễ, đem Lý Tự Nghiệp, Điền Trân cùng Vạn Lôi gọi tiến vào phủ.
Tần Tiêu nói:
- Vạn Lôi, ngươi bây giờ đi đặc chủng doanh Tả Vệ Suất triệu hồi Hình Trường Phong cùng tất cả huynh đệ đặc chủng doanh lại đây.
Tần Tiêu dừng lại một chút:
- Từng nhóm bí mật vào thành, tất cả đều đóng quân trong phủ ta. Ngày đêm thay phiên chăm sóc thủ vệ, ngàn vạn lần không được lười biếng!
Lý Tự Nghiệp vội la lên:
- Làm sao vậy Đại Suất, có đại sự phát sinh sao? Có người muốn đi chỗ ở của ngươi nháo sự?
Sắc mặt của Tần Tiêu lạnh lùng nói:
- Bây giờ nói thì còn hơi sớm, nhưng mà không bài trừ loại khả năng này. Lý Tự Nghiệp, ngươi tương đối quen thuộc với người nhà ta. Hiện tại ta phải trở về, nếu Hình Trường Phong tới, ngươi nhớ an bài không thể trắng trợn lộ liễu, phải âm thầm hộ vệ. Bởi vì hiện tại, ta cũng không có thể xác định đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì. Tất cả các ngươi nhất định phải cẩn trọng, ít xuất hiện một chút., Ngàn vạn lần đừng làm loạn. Điền Trân!
Điền Trân chắp tay tiến lên:
- Có mạt tướng, Đại Suất xin cứ phân phó.
Tần Tiêu nói:
- Trong chúng ta, thời gian ngươi ở trong Tả Vệ Suất dài nhất, đối với các huynh đệ hiểu rõ nhất. Từ hôm nay trở đi, ngươi toàn quyền khống chế Tả Vệ Suất. Không có phê lệnh của ta... Bất luận kẻ nào không được xuất phủ nửa bước, lại càng không được gây chuyện sinh sự, chỉ ở trong phủ thao luyện là được rồi. Hơn nữa, tùy thời chuẩn bị nghe ta điều khiển.
Điền Trân cũng ý thức được tựa hồ sẽ có đại sự phát sinh, hắn nghiêm nghị đồng ý:
- Đại Suất yên tâm! Tả Vệ Suất hiện tại đã không phải chia rẽ như ngày xưa, kỷ luật nghiêm minh, quả quyết sẽ không xảy ra vấn đề!
Tần Tiêu vung tay lên:
- Tốt rồi. Chia nhau đi làm việc đi! Nhớ kỹ, không nên quá lộ liễu khiến khủng hoảng cho người khác. Vừa rồi những lời này ta nói không được cho bất kỳ kẻ nào biết. Hiểu chưa?
Tam tướng ngay ngắn chắp tay:
- Hiểu rõ.
Sau đó xuất phủ làm việc.
Phạm Thức Đức kinh ngạc không thôi:
- Đại nhân. . . Này! Hẳn là sẽ thực sự phát sinh đại sự sao?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên:
- Kỳ thật, ta cũng không nắm chắc, chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Tại thời buổi rối loạn này, nếu không chuẩn bị kỹ càng thì một khi có có biến cố gì mới phản ứng thì đã muộn. Mặc Y. . .
Mặc Y một mực trầm mặc không nói một tiếng chắp tay tiến lên:
- Có Mặc Y!
Tần Tiêu có chút do dự:
- Muội về nhà cùng Tiên nhi đi.
Sắc mặt Mặc Y khẽ biến đổi một chút, nàng thấp giọng nói:
- Đại nhân đã bố trí phòng bị trong nhà, suy đoán cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Huống chi, còn có Lý tướng quân, Hình Trường Phong cùng muội muội, Thiết Nô những người này ở đó. . Đại nhân, ngươi để Mặc Y đi theo ngươi bên cạnh a. Cho dù có nguy hiểm gì cũng có thể chiếu ứng. Mặc Y không còn sở cầu, coi như là dẫn ngựa soi đèn cho đại nhân cũng được.
Tần Tiêu hơi thở dài một hơi:
- Vậy được rồi ... Bất quá, giả như gặp được nguy hiểm gì. Đến lúc đó muộiM cần phải nghe lời của ta làm việc, không nên vọng động cùng tùy hứng.
Mặc Y gật gật đầu:
- Mặc Y minh bạch, xin đại nhân cứ yên tâm.
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ thầm: Nếu như sự tình thật sự có quan hệ cùng đám người Trương Dịch Chi thì chính mình chẳng khác gì là mò mẫm đi đầu, từng bước nguy cơ. Mặc Y ở bên cạnh không phải sẽ nguy hiểm sao?
Tần Tiêu lại nói:
- Phạm tiên sinh, hay là ngươi trở về ại Lý Tự a. Nếu có cái gì muốn thỉnh giáo, ta sẽ tự mình tới chùa tìm ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.