Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 856: Mười vạn thiên binh. (2)
Tầm Hương Sư
28/10/2014
- Ha ha, nếu quả thật là như thế, vậy thật tốt quá!
Lý Thiệu Cố kích động nói:
- Thủy bộ giáp công, san bằng Tân La dễ như trở bàn tay!
- Phải, hiện tại chỉ là ý tưởng, hơn nữa còn là ý tưởng có thể nhất.
Tần Tiêu đứng dậy cao giọng nói:
- Hạ lệnh đại quân xuất phát, hỏa tốc đột kích. Trước khi trời tối phải đuổi tới Bạc Chước thành!
Ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ nhanh chóng chuyển động, phóng thẳng phương nam.
Cùng lúc đó, Lý Tự Nghiệp vừa nhận được tin tức kinh người: Người Tân La ngoài ba mươi dặm vừa bắt vài cầu nổi, đang qua sông, hơn nữa tận phía tây xa xa xuất hiện một đội quân đang gấp rút đánh về bên này, hơn nữa quân đội kia chính là Đường quân!
Lý Tự Nghiệp thật có chút hôn mê: Đây đều là chuyện gì chứ? Đều vội vàng chạy đến Bạc Chước làm khách sao? Vừa là người Tân La vừa là Đường quân...hơn nữa Đường quân kia từ đâu xuất hiện? Theo thời gian cước trình mà tính ra, đại quân chủ lực của Tần Tiêu hẳn phải thêm nửa ngày mới đến Bạc Chước. Hơn nữa Đường quân kia đến từ phía tây Bạc Chước...phía tây, chính là biển thôi!
Hay là thủy quân Đại Đường đổ bộ truy kích?
Nghĩ đến đây, Lý Tự Nghiệp chợt hưng phấn, lập tức gọi Hoàn Tử Đan nói:
- Chuẩn bị nhân mã thủ hạ của ngươi. Tùy thời giết ra khỏi thành, chặn đánh đám người Tân La kia!
Hoàn Tử Đan hoài nghi:
- Không thủ thành sao?
- Ngươi đi chuẩn bị là được, không cần hỏi nhiều.
Lý Tự Nghiệp lớn tiếng nói:
- Thám báo! Đi ra tìm hiểu, chỉ vần bên kia có động tĩnh lập tức hồi báo!
Hoàn Tử Đan càng mơ hồ: Hai ngày này phát sinh thật nhiều việc lạ!
Không qua bao lâu, thám báo phi ngựa về truyền tin, hai vạn đại quân Tân La vừa bắt đầu qua sông đã bị Đường quân tấn công!
Lý Tự Nghiệp vui mừng cười ha ha:
- Thật sự là thủy quân Đại Đường đã đến. Hoàn Tử Đan, giết, giết ra ngoài đi! Ngươi không phải đã muốn xung phong sao! Bây giờ là lúc!
- Tốt!
Hoàn Tử Đan phấn chấn chạy đi, cửa thành mở toang, hắn suất lĩnh Hổ Kỵ sư lao ra hướng đại quân Tân La xung phong đánh tới.
Ra khỏi thành còn chưa đầy hai mươi dặm quả nhiên nghe được thanh âm hô giết đinh tai nhức óc. Mười dặm chiến trường ánh đao biển lửa, chém giết thành một mảnh. Trong mắt chứng kiến quân kỳ Đường quân tung bay, binh tốt áo giáp sáng ngời, không phải là tướng sĩ Đại Đường đó sao?
Toàn thân Hoàn Tử Đan nhiệt huyết sôi trào, vung lên phượng sí lưu kim đang quát:
- Các huynh đệ, xông lên!
Liêu Đông Hổ Kỵ sư như cương nha sắc bén, cắm thẳng bụng đại quân Tân La, chém giết thành một mảnh!
Sắc trời vừa tối, phía bắc Bạc Chước thành xuất hiện một cỗ kỵ binh, gót sắt run run, mặt đất chấn động. Lý Tự Nghiệp vui mừng chờ sẵn ngoài thành mười lăm dặm nghênh đón. Nhìn thấy Tần Tiêu liền thúc ngựa chạy lên, lớn tiếng cười nói:
- Đại soái! Tin tốt lành ah! Thủy quân của chúng ta đến rồi! Ba vạn thủy quân, ha ha!
Tần Tiêu cùng Lý Thiệu Cố đều cười to:
- Mười vạn thiên binh! Lần này nhất định có thể san bằng Tân La!
Lý Tự Nghiệp thúc ngựa đến gần, vui tươi hớn hở nói:
- Đại soái, ngươi đoán thử xem đại tướng lĩnh quân là ai?
- Ai?
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt thần bí của Lý Tự Nghiệp, hỏi:
- Ngươi còn giấu diếm sao? Là người quen của chúng ta?
- Đó là đương nhiên!
Lý Tự Nghiệp đắc ý mười phần nói:
- Bằng không ta làm sao gọi ngươi đoán! Ngươi ứng phó ta một lần, đoán đi!
- Được, ta đoán.
Tần Tiêu làm bộ như suy nghĩ, chớp mắt, sau đó lắc đầu nói:
- Đoán không ra.
Lý Tự Nghiệp mất hứng kêu lên:
- Thật không thú vị! Thật vất vả có cơ hội thử ngươi!
Mọi người nở nụ cười, Tần Tiêu cười hỏi:
- Nói đi, là ai đây?
- Vạn Lôi, ha ha!
Lý Tự Nghiệp đắc ý cười to nói:
- Không tưởng được đi? Tiểu tử kia không ở Vạn Kỵ, điều nhiệm Tả Võ Vệ đại tướng quân, Thanh Châu đô đốc, chỉ huy binh mã thủy quân Lai Châu, Đăng Châu, Thương Châu!
- Ha ha, là hắn!
Tần Tiêu cao hứng nở nụ cười:
- Lão tiểu tử đó đã lâu không gặp rồi! Vừa nghĩ tới trong những người quen của ta, cũng chỉ có hắn quen thuộc thủy chiến!
Lý Tự Nghiệp sửng sốt:
- Ngươi đã sớm đoán được sao?
Tần Tiêu cười mà không đáp, chỉ chỉ vào thành:
- Đi, mau dẫn ta vào thành gặp người quen biết cũ. Đã có bốn năm năm không gặp nhau rồi!
- Được, mời đại soái!
Lý Tự Nghiệp vui vẻ đi trước dẫn đường, nói:
- Lão tiểu tử đã đến Thanh Châu hơn ba năm, ta không nghe được tin tức. Thủy quân của hắn thật lợi hại! Đánh hai đại quân trấn thủy quân Tân La tại Đô Lý trấn cùng Kiến An thành tan tác, công hãm hai địa phương kia, một đường giết thẳng tới đây. Vừa rồi hai vạn thủy quân của hắn đổ bộ, chỉ trong ba canh giờ liên thủ cùng thiết kỵ của Hoàn Tử Đan thật sự thu thập hai vạn tàn binh Tân La sạch sẽ! Trời ạ, xuống tay thật nhanh! Lão Lý muốn đi uống chén canh, nhưng chỉ có thể giúp hắn thu thập chiến trường, hiện tại người của hắn đang dựng trại ở ngoài cửa thành tây đâu!
- Dẫn ta đi gặp hắn!
Tần Tiêu cao hứng nói:
- Đại thủ lĩnh, phiền toái ngươi mang theo tướng sĩ hạ trại phòng thủ.
Lý Thiệu Cố mỉm cười đáp:
- Đại soái cứ đi, việc này giao cho mạt tướng là được.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp vung roi hướng cửa thành tây chạy đi.
Nơi cửa thành quân doanh kéo dài hơn mười dặm, chính là đại quân của Vạn Lôi. Chặt chẽ cẩn thận, quả nhiên là có tài dụng binh.
Lý Tự Nghiệp đi tới trước quân doanh rống to:
- Lão tiểu tử, mau ra đây, đi ra!
Mấy binh tốt gác cửa giật mình, đỉnh thương đón chào, quát lớn:
- Đứng lại, người nào! Dám gào to trước cổng quân doanh, chán sống?
Tần Tiêu nhìn mấy binh tốt nghiêm trang kia, không khỏi nở nụ cười:
- Kỷ luật còn rất nghiêm minh! Rõ ràng nhìn thấy hai chúng ta mặc áo giáp tướng quân Đại Đường còn muốn gặng hỏi rõ ràng!
Lý Tự Nghiệp cười to, trừng mắt nhìn mấy binh tốt, quát to như sấm:
- Tần Tiêu! Hắn là Tần Tiêu! Nghe nói qua tên này sao?
Mấy binh tốt đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu:
- Tần Tiêu là ai? Không nghe nói qua. Chúng ta chỉ biết Vạn đại tướng quân!
- Con mẹ nó, các ngươi vẫn là binh lính Đại Đường sao!
Lý Tự Nghiệp dở khóc dở cười dùng roi ngựa chỉ vào mấy binh tốt nói:
- Chạy vào trong gọi đại tướng quân của các ngươi đi ra nghênh đón! Còn chậm trễ coi chừng Lý Tự Nghiệp lột da hắn ra!
- Lý Tự Nghiệp? Tiên phong Liêu Đông quân?
Danh xưng này mấy binh tốt có biết, vì vậy bị dọa đến sững sờ, biết hai người trước mắt lai lịch không nhỏ, nhất thời có hai binh lính quay phắt người chạy vào trong.
Tần Tiêu sờ sờ chóp mũi, thật xấu hổ thấp giọng nói:
- Hắc đản, lần này mặt mũi của lão tử đều bị ngươi làm mất hết! Cần gì phải lớn tiếng nói ra tên của ta như vậy, trái lại bọn hắn không biết, kháo!
Lý Tự Nghiệp cười hăng hắc:
- Ta làm sao biết được mấy tiểu tốt kia không hiểu chuyện như thế. Đều do tiểu tử Vạn Lôi kia, lại không nói cho binh lính dưới tay hắn Tần Tiêu là ai. Đợi lát nữa ta sẽ tìm hỗn cầu kia tính sổ! Nói thế nào chúng ta cũng từng ở trong đống xác chết chui đi ra! Ngươi xem binh sĩ thủ hạ của ta, khi ngươi còn chưa tới U Châu đã biết rõ đại danh của ngươi thôi!
Lý Thiệu Cố kích động nói:
- Thủy bộ giáp công, san bằng Tân La dễ như trở bàn tay!
- Phải, hiện tại chỉ là ý tưởng, hơn nữa còn là ý tưởng có thể nhất.
Tần Tiêu đứng dậy cao giọng nói:
- Hạ lệnh đại quân xuất phát, hỏa tốc đột kích. Trước khi trời tối phải đuổi tới Bạc Chước thành!
Ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ nhanh chóng chuyển động, phóng thẳng phương nam.
Cùng lúc đó, Lý Tự Nghiệp vừa nhận được tin tức kinh người: Người Tân La ngoài ba mươi dặm vừa bắt vài cầu nổi, đang qua sông, hơn nữa tận phía tây xa xa xuất hiện một đội quân đang gấp rút đánh về bên này, hơn nữa quân đội kia chính là Đường quân!
Lý Tự Nghiệp thật có chút hôn mê: Đây đều là chuyện gì chứ? Đều vội vàng chạy đến Bạc Chước làm khách sao? Vừa là người Tân La vừa là Đường quân...hơn nữa Đường quân kia từ đâu xuất hiện? Theo thời gian cước trình mà tính ra, đại quân chủ lực của Tần Tiêu hẳn phải thêm nửa ngày mới đến Bạc Chước. Hơn nữa Đường quân kia đến từ phía tây Bạc Chước...phía tây, chính là biển thôi!
Hay là thủy quân Đại Đường đổ bộ truy kích?
Nghĩ đến đây, Lý Tự Nghiệp chợt hưng phấn, lập tức gọi Hoàn Tử Đan nói:
- Chuẩn bị nhân mã thủ hạ của ngươi. Tùy thời giết ra khỏi thành, chặn đánh đám người Tân La kia!
Hoàn Tử Đan hoài nghi:
- Không thủ thành sao?
- Ngươi đi chuẩn bị là được, không cần hỏi nhiều.
Lý Tự Nghiệp lớn tiếng nói:
- Thám báo! Đi ra tìm hiểu, chỉ vần bên kia có động tĩnh lập tức hồi báo!
Hoàn Tử Đan càng mơ hồ: Hai ngày này phát sinh thật nhiều việc lạ!
Không qua bao lâu, thám báo phi ngựa về truyền tin, hai vạn đại quân Tân La vừa bắt đầu qua sông đã bị Đường quân tấn công!
Lý Tự Nghiệp vui mừng cười ha ha:
- Thật sự là thủy quân Đại Đường đã đến. Hoàn Tử Đan, giết, giết ra ngoài đi! Ngươi không phải đã muốn xung phong sao! Bây giờ là lúc!
- Tốt!
Hoàn Tử Đan phấn chấn chạy đi, cửa thành mở toang, hắn suất lĩnh Hổ Kỵ sư lao ra hướng đại quân Tân La xung phong đánh tới.
Ra khỏi thành còn chưa đầy hai mươi dặm quả nhiên nghe được thanh âm hô giết đinh tai nhức óc. Mười dặm chiến trường ánh đao biển lửa, chém giết thành một mảnh. Trong mắt chứng kiến quân kỳ Đường quân tung bay, binh tốt áo giáp sáng ngời, không phải là tướng sĩ Đại Đường đó sao?
Toàn thân Hoàn Tử Đan nhiệt huyết sôi trào, vung lên phượng sí lưu kim đang quát:
- Các huynh đệ, xông lên!
Liêu Đông Hổ Kỵ sư như cương nha sắc bén, cắm thẳng bụng đại quân Tân La, chém giết thành một mảnh!
Sắc trời vừa tối, phía bắc Bạc Chước thành xuất hiện một cỗ kỵ binh, gót sắt run run, mặt đất chấn động. Lý Tự Nghiệp vui mừng chờ sẵn ngoài thành mười lăm dặm nghênh đón. Nhìn thấy Tần Tiêu liền thúc ngựa chạy lên, lớn tiếng cười nói:
- Đại soái! Tin tốt lành ah! Thủy quân của chúng ta đến rồi! Ba vạn thủy quân, ha ha!
Tần Tiêu cùng Lý Thiệu Cố đều cười to:
- Mười vạn thiên binh! Lần này nhất định có thể san bằng Tân La!
Lý Tự Nghiệp thúc ngựa đến gần, vui tươi hớn hở nói:
- Đại soái, ngươi đoán thử xem đại tướng lĩnh quân là ai?
- Ai?
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt thần bí của Lý Tự Nghiệp, hỏi:
- Ngươi còn giấu diếm sao? Là người quen của chúng ta?
- Đó là đương nhiên!
Lý Tự Nghiệp đắc ý mười phần nói:
- Bằng không ta làm sao gọi ngươi đoán! Ngươi ứng phó ta một lần, đoán đi!
- Được, ta đoán.
Tần Tiêu làm bộ như suy nghĩ, chớp mắt, sau đó lắc đầu nói:
- Đoán không ra.
Lý Tự Nghiệp mất hứng kêu lên:
- Thật không thú vị! Thật vất vả có cơ hội thử ngươi!
Mọi người nở nụ cười, Tần Tiêu cười hỏi:
- Nói đi, là ai đây?
- Vạn Lôi, ha ha!
Lý Tự Nghiệp đắc ý cười to nói:
- Không tưởng được đi? Tiểu tử kia không ở Vạn Kỵ, điều nhiệm Tả Võ Vệ đại tướng quân, Thanh Châu đô đốc, chỉ huy binh mã thủy quân Lai Châu, Đăng Châu, Thương Châu!
- Ha ha, là hắn!
Tần Tiêu cao hứng nở nụ cười:
- Lão tiểu tử đó đã lâu không gặp rồi! Vừa nghĩ tới trong những người quen của ta, cũng chỉ có hắn quen thuộc thủy chiến!
Lý Tự Nghiệp sửng sốt:
- Ngươi đã sớm đoán được sao?
Tần Tiêu cười mà không đáp, chỉ chỉ vào thành:
- Đi, mau dẫn ta vào thành gặp người quen biết cũ. Đã có bốn năm năm không gặp nhau rồi!
- Được, mời đại soái!
Lý Tự Nghiệp vui vẻ đi trước dẫn đường, nói:
- Lão tiểu tử đã đến Thanh Châu hơn ba năm, ta không nghe được tin tức. Thủy quân của hắn thật lợi hại! Đánh hai đại quân trấn thủy quân Tân La tại Đô Lý trấn cùng Kiến An thành tan tác, công hãm hai địa phương kia, một đường giết thẳng tới đây. Vừa rồi hai vạn thủy quân của hắn đổ bộ, chỉ trong ba canh giờ liên thủ cùng thiết kỵ của Hoàn Tử Đan thật sự thu thập hai vạn tàn binh Tân La sạch sẽ! Trời ạ, xuống tay thật nhanh! Lão Lý muốn đi uống chén canh, nhưng chỉ có thể giúp hắn thu thập chiến trường, hiện tại người của hắn đang dựng trại ở ngoài cửa thành tây đâu!
- Dẫn ta đi gặp hắn!
Tần Tiêu cao hứng nói:
- Đại thủ lĩnh, phiền toái ngươi mang theo tướng sĩ hạ trại phòng thủ.
Lý Thiệu Cố mỉm cười đáp:
- Đại soái cứ đi, việc này giao cho mạt tướng là được.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp vung roi hướng cửa thành tây chạy đi.
Nơi cửa thành quân doanh kéo dài hơn mười dặm, chính là đại quân của Vạn Lôi. Chặt chẽ cẩn thận, quả nhiên là có tài dụng binh.
Lý Tự Nghiệp đi tới trước quân doanh rống to:
- Lão tiểu tử, mau ra đây, đi ra!
Mấy binh tốt gác cửa giật mình, đỉnh thương đón chào, quát lớn:
- Đứng lại, người nào! Dám gào to trước cổng quân doanh, chán sống?
Tần Tiêu nhìn mấy binh tốt nghiêm trang kia, không khỏi nở nụ cười:
- Kỷ luật còn rất nghiêm minh! Rõ ràng nhìn thấy hai chúng ta mặc áo giáp tướng quân Đại Đường còn muốn gặng hỏi rõ ràng!
Lý Tự Nghiệp cười to, trừng mắt nhìn mấy binh tốt, quát to như sấm:
- Tần Tiêu! Hắn là Tần Tiêu! Nghe nói qua tên này sao?
Mấy binh tốt đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu:
- Tần Tiêu là ai? Không nghe nói qua. Chúng ta chỉ biết Vạn đại tướng quân!
- Con mẹ nó, các ngươi vẫn là binh lính Đại Đường sao!
Lý Tự Nghiệp dở khóc dở cười dùng roi ngựa chỉ vào mấy binh tốt nói:
- Chạy vào trong gọi đại tướng quân của các ngươi đi ra nghênh đón! Còn chậm trễ coi chừng Lý Tự Nghiệp lột da hắn ra!
- Lý Tự Nghiệp? Tiên phong Liêu Đông quân?
Danh xưng này mấy binh tốt có biết, vì vậy bị dọa đến sững sờ, biết hai người trước mắt lai lịch không nhỏ, nhất thời có hai binh lính quay phắt người chạy vào trong.
Tần Tiêu sờ sờ chóp mũi, thật xấu hổ thấp giọng nói:
- Hắc đản, lần này mặt mũi của lão tử đều bị ngươi làm mất hết! Cần gì phải lớn tiếng nói ra tên của ta như vậy, trái lại bọn hắn không biết, kháo!
Lý Tự Nghiệp cười hăng hắc:
- Ta làm sao biết được mấy tiểu tốt kia không hiểu chuyện như thế. Đều do tiểu tử Vạn Lôi kia, lại không nói cho binh lính dưới tay hắn Tần Tiêu là ai. Đợi lát nữa ta sẽ tìm hỗn cầu kia tính sổ! Nói thế nào chúng ta cũng từng ở trong đống xác chết chui đi ra! Ngươi xem binh sĩ thủ hạ của ta, khi ngươi còn chưa tới U Châu đã biết rõ đại danh của ngươi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.