Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 711: Ở trước mặt ta đùa giỡn hoa thương? (1)
Tầm Hương Sư
16/10/2014
Tống Khánh Lễ từng ở Hà Bắc nhiều năm, nhiều lần đảm nhiệm thứ sử địa phương, rất giỏi về việc xử lý ruộng đồng, tu sửa thủy lợi. Lần này xem như Lý Long Cơ dùng người đúng chỗ.
Chẳng qua những lời giải thích của Tống Khánh Lễ thật sự làm trong lòng Tần Tiêu cảm thấy lạnh cả người.
Tống Khánh Lễ nói:
- Trong vòng năm năm, vùng Hà Bắc, Hà Đông liên tiếp bùng nổ nạn châu chấu tới hai lần, mà Hoàng Hà lại nạn lụt hai lần. Vùng Hà Bắc xuất hiện hơn ba mươi vạn nạn dân sống lang thang. Triều đình vì cứu tế vỗ yên nạn dân đã tiêu phí số tiền tài lên tới mấy trăm vạn quán, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn giải quyết vấn đề. Hơn ba mươi vạn người, chẳng những không thể đầu nhập sản xuất còn cần chữa bệnh, xây nhà, ăn cơm, quần áo, sinh con dưỡng cái, hao tổn cực lớn.
Nguyên bản trong lòng Tần Tiêu tràn đầy hưng phấn, lúc này đã hoàn toàn mất sạch, cau chặt mày nói:
- Tống đại nhân, ý của ngươi là việc cung cấp quân nhu cho U Châu sẽ xuất hiện vấn đề?
Sắc mặt Tống Khánh Lễ lo lắng nói:
- Đích xác sẽ xuất hiện phiền toái lớn. Đầu tiên vùng Hà Bắc là vùng bị tai họa, lương sản giảm mạnh. Cần từ những châu huyện khác chuyển vận lương thực hao tổn nhân lực vật lực thật lớn, điều này còn chưa phải là điểm tựa, yếu hại nằm ở chỗ qua Hoàng Hà, đổi vận lương thực lên hướng bắc toàn bộ bằng xe ngựa nhân lực, đường gập ghềnh khó đi. Xuân hạ lại nhiều bão cát, thu đông lại gặp cực lạnh. Nếu đi đường biển lại gặp thật nhiều cơn bão đá ngầm, thủy triều mãnh liệt. Cho nên thật khó cam đoan lương thảo được đưa tới đúng giờ mà không xảy ra sai lầm.
Tần Tiêu buồn bực hít vài hơi, quay đầu nhìn Cao Lực Sĩ hỏi:
- Lực Sĩ, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi là Hà Bắc tiễn lương sứ, chuyên phụ trách chọn mua lương hướng.
Cao Lực Sĩ đáp:
- Hồi đại nguyên soái, Tống đại nhân ở Hà Bắc nhiều năm biết rõ tình huống nơi đây còn hơn Lực Sĩ rất nhiều. Lực Sĩ chỉ mới ở lại đây chưa đầy nửa năm, nhưng biết rõ chỗ khó khăn của việc cung cấp quân nhu U Châu quân.
Tần Tiêu buồn bực nói:
- Vậy chiếu theo ý của các ngươi, U Châu quân không còn được ăn cơm sao? Không ăn cơm làm sao đánh giặc? U Châu không có, cả Hà Bắc đều phải xong đời. Các ngươi không rõ ràng điều này sao?
- Đại soái! Đại soái an tâm khoan hãy nóng nảy!
Tống Khánh Lễ vội vàng nói:
- Chúng tôi làm sao không biết chuyện quân quốc đại sự không thể chậm trễ? Nhưng khó khăn cũng đang xảy ra trước mắt, rõ ràng mười phần. Vốn vùng U Châu đều có ruộng tốt quân truant. Thế nhưng gặp phải một hồi nạn châu chấu hoành hành, hơn nữa lần trước Tiết Nột binh bại, làm đồng ruộng hoang vu. Cả quân trấn U Châu lớn như vậy nhu cầu vận chuyển quân lương tăng lớn chưa từng có, cho nên mới xuất hiện một ít vấn đề như thế. Chúng tôi nói chuyện này với đại soái cũng không phải đang nghĩ biện pháp đùn đẩy trách nhiệm mà chỉ muốn để đại soái càng thêm hiểu rõ thế cục trước mắt, trong lòng sẽ có tính toán. Như vậy dễ dàng dẫn dắt chúng tôi đồng tâm hiệp lực giải quyết mấy vấn đề này.
- Phải, Tống đại nhân nói đúng.
Tần Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng thầm suy nghĩ:
- Nạn châu chấu, nạn lụt Hoàng Hà, cộng thêm Tiết Nột binh bại, cả Hà Bắc phải nói đại thương nguyên khí. Không chỉ là lực lượng quân sự gặp phải đả kích trầm trọng, sản xuất cùng hậu cần cũng biến thành hỗn loạn. Hơn nữa mấy năm trước vương triều Đại Đường gặp nạn Vi Hậu, từ triều đình đến địa phương nội bộ luôn lục đục, chính trị bắt đầu rung chuyển. Hiện giờ rơi xuống trên tay Lý Long Cơ, không thể nghi ngờ là một tàn cục vỡ nát. Cũng khó trách hắn phải hạ nhẫn tâm cần giải quyết mấy vấn đề tại Hà Bắc này.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười khổ: đám người Vi Hậu tạo xuống ác nghiệt, muốn để Lý Long Cơ bổ cứu xoay chuyển tình thế bất lợi. Hiện tại vị chưởng quầy vung tay kia lại đem nó giao cho ta cùng đám người Tống Khánh Lễ…cứu tế, an dân, khôi phục sản xuất, chỉnh đốn binh mã, chống giặc ngoại xâm, thu phục mất đất, còn phải dọn sạch Hà Bắc…
Trời ạ, dễ dàng như vậy sao? Trước mắt chỉ là vấn đề dùng cơm còn không dễ giải quyết!
Hiện tại Tần Tiêu rốt cục cảm giác, không lo gia không biết củi gạo mỡ muối đắt giá. Trước mắt U Châu đại đô đốc phủ có mười vạn đại quân cần ăn cơm, bản thân hắn còn chưa kịp nhậm chức đã bị xối một chậu nước lạnh vào đầu – lương thảo xảy ra vấn đề!
Hai tay Tần Tiêu chống lên trên bàn, nhìn chằm chằm vào bản đồ bên trên, suy nghĩ nhập thần, trong miệng thì thào nói:
- Thời Trung Tông từng làm công tác thống kê. Ta nhớ vào lúc ấy cả nước có tám trăm vạn hộ, ước chừng năm ngàn vạn người. Ngoài ra cộng thêm dân cư ẩn nấp, ta phỏng chừng phải có hơn sáu ngàn vạn, thậm chí là bảy ngàn vạn. Mà quân đội có chừng tám mươi vạn, năm sáu ngàn vạn người nuôi tám mươi vạn người vấn đề vốn không lớn. Các ngươi có biết Tần triều thời cường thịnh chinh chiến sáu nước thời ấy tình huống thế nào không? Lúc ấy thời gian khoa trương nhất là hai trai tráng quốc nội Tần quốc phải nuôi một binh lính chinh chiến bên ngoài. Hơn nữa trình độ sản xuất ở thời ấy rất thấp. Cho đến ngày nay, ta thật không tin với vương triều Đại Đường cường thịnh giàu có lại có thể làm U Châu đại quân trấn thủ phải chịu đói!
- Nói thì đúng vậy, đừng nói U Châu quân chỉ có mười vạn người, cho dù là trăm vạn người Đại Đường cũng nuôi được nổi.
Tống Khánh Lễ nói:
- Nhưng vấn đề trước mắt lại hết sức rõ ràng. Đó chính là việc vận chuyển lương thực quá khó khăn, nước xa không cứu kịp lửa gần. Năm trước Tiết Nột xuất binh hơn bảy vạn người mang quân nhu lương thủ gần một năm cơ hồ đánh rơi toàn bộ, hoàn toàn bị người Khiết Đan lấy đi. Khoản nợ này đại nguyên soái không thể không tính kỹ một chút thôi! Hơn nữa vùng Doanh Châu bốn là nơi sản xuất lương thực cùng chăn nuôi trọng yếu tại Hà Bắc, hiện giờ đã bị chiếm đóng vài năm, đối với Hà Bắc mà nói cũng là tổn thất thật lớn. Cho tới bây giờ toàn bộ quân dân Hà Bắc cơ hồ phải nhờ vào nơi khác tiếp tế hơn phân nửa lương thực mới có thể qua ngày.
Tần Tiêu hiểu rõ những tình huống này, trong lòng nhất thời rét lạnh. Chính mình lúc trước làm sao cam đoan với Lý Long Cơ? “Ngày nào Tần Tiêu còn ở U Châu, cam đoan không cho người Bắc Địch xâm nhập Trung Nguyên”. Nhưng hôm nay những binh sĩ tham gia quân ngũ ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn dám cam đoan cái gì? Đừng nói là giải quyết vấn đề sĩ khí, cứ theo đà này không cần bị địch công kích cũng đã tự tan vỡ.
Ánh mắt Tần Tiêu sắc bén nhìn Cao Lực Sĩ, nhướng mày nói:
- Lực Sĩ, ngươi là tiễn lương sứ Hà Bắc, hoàng đế khẳng định cho ngươi quyền lực điều động dân phu kiếm lương thảo nơi đây. Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, dưới điều kiện không xâm phạm lợi ích dân chúng làm tiên quyết, bên U Châu quân không thể có người ăn đói mặc rách, bị chặt đứt lương thảo dù chỉ một ngày. Nếu không sự tình quan hệ tới quân quốc đại sự, cả ta và ngươi đều không gánh vác nổi!
Chẳng qua những lời giải thích của Tống Khánh Lễ thật sự làm trong lòng Tần Tiêu cảm thấy lạnh cả người.
Tống Khánh Lễ nói:
- Trong vòng năm năm, vùng Hà Bắc, Hà Đông liên tiếp bùng nổ nạn châu chấu tới hai lần, mà Hoàng Hà lại nạn lụt hai lần. Vùng Hà Bắc xuất hiện hơn ba mươi vạn nạn dân sống lang thang. Triều đình vì cứu tế vỗ yên nạn dân đã tiêu phí số tiền tài lên tới mấy trăm vạn quán, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn giải quyết vấn đề. Hơn ba mươi vạn người, chẳng những không thể đầu nhập sản xuất còn cần chữa bệnh, xây nhà, ăn cơm, quần áo, sinh con dưỡng cái, hao tổn cực lớn.
Nguyên bản trong lòng Tần Tiêu tràn đầy hưng phấn, lúc này đã hoàn toàn mất sạch, cau chặt mày nói:
- Tống đại nhân, ý của ngươi là việc cung cấp quân nhu cho U Châu sẽ xuất hiện vấn đề?
Sắc mặt Tống Khánh Lễ lo lắng nói:
- Đích xác sẽ xuất hiện phiền toái lớn. Đầu tiên vùng Hà Bắc là vùng bị tai họa, lương sản giảm mạnh. Cần từ những châu huyện khác chuyển vận lương thực hao tổn nhân lực vật lực thật lớn, điều này còn chưa phải là điểm tựa, yếu hại nằm ở chỗ qua Hoàng Hà, đổi vận lương thực lên hướng bắc toàn bộ bằng xe ngựa nhân lực, đường gập ghềnh khó đi. Xuân hạ lại nhiều bão cát, thu đông lại gặp cực lạnh. Nếu đi đường biển lại gặp thật nhiều cơn bão đá ngầm, thủy triều mãnh liệt. Cho nên thật khó cam đoan lương thảo được đưa tới đúng giờ mà không xảy ra sai lầm.
Tần Tiêu buồn bực hít vài hơi, quay đầu nhìn Cao Lực Sĩ hỏi:
- Lực Sĩ, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi là Hà Bắc tiễn lương sứ, chuyên phụ trách chọn mua lương hướng.
Cao Lực Sĩ đáp:
- Hồi đại nguyên soái, Tống đại nhân ở Hà Bắc nhiều năm biết rõ tình huống nơi đây còn hơn Lực Sĩ rất nhiều. Lực Sĩ chỉ mới ở lại đây chưa đầy nửa năm, nhưng biết rõ chỗ khó khăn của việc cung cấp quân nhu U Châu quân.
Tần Tiêu buồn bực nói:
- Vậy chiếu theo ý của các ngươi, U Châu quân không còn được ăn cơm sao? Không ăn cơm làm sao đánh giặc? U Châu không có, cả Hà Bắc đều phải xong đời. Các ngươi không rõ ràng điều này sao?
- Đại soái! Đại soái an tâm khoan hãy nóng nảy!
Tống Khánh Lễ vội vàng nói:
- Chúng tôi làm sao không biết chuyện quân quốc đại sự không thể chậm trễ? Nhưng khó khăn cũng đang xảy ra trước mắt, rõ ràng mười phần. Vốn vùng U Châu đều có ruộng tốt quân truant. Thế nhưng gặp phải một hồi nạn châu chấu hoành hành, hơn nữa lần trước Tiết Nột binh bại, làm đồng ruộng hoang vu. Cả quân trấn U Châu lớn như vậy nhu cầu vận chuyển quân lương tăng lớn chưa từng có, cho nên mới xuất hiện một ít vấn đề như thế. Chúng tôi nói chuyện này với đại soái cũng không phải đang nghĩ biện pháp đùn đẩy trách nhiệm mà chỉ muốn để đại soái càng thêm hiểu rõ thế cục trước mắt, trong lòng sẽ có tính toán. Như vậy dễ dàng dẫn dắt chúng tôi đồng tâm hiệp lực giải quyết mấy vấn đề này.
- Phải, Tống đại nhân nói đúng.
Tần Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng thầm suy nghĩ:
- Nạn châu chấu, nạn lụt Hoàng Hà, cộng thêm Tiết Nột binh bại, cả Hà Bắc phải nói đại thương nguyên khí. Không chỉ là lực lượng quân sự gặp phải đả kích trầm trọng, sản xuất cùng hậu cần cũng biến thành hỗn loạn. Hơn nữa mấy năm trước vương triều Đại Đường gặp nạn Vi Hậu, từ triều đình đến địa phương nội bộ luôn lục đục, chính trị bắt đầu rung chuyển. Hiện giờ rơi xuống trên tay Lý Long Cơ, không thể nghi ngờ là một tàn cục vỡ nát. Cũng khó trách hắn phải hạ nhẫn tâm cần giải quyết mấy vấn đề tại Hà Bắc này.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười khổ: đám người Vi Hậu tạo xuống ác nghiệt, muốn để Lý Long Cơ bổ cứu xoay chuyển tình thế bất lợi. Hiện tại vị chưởng quầy vung tay kia lại đem nó giao cho ta cùng đám người Tống Khánh Lễ…cứu tế, an dân, khôi phục sản xuất, chỉnh đốn binh mã, chống giặc ngoại xâm, thu phục mất đất, còn phải dọn sạch Hà Bắc…
Trời ạ, dễ dàng như vậy sao? Trước mắt chỉ là vấn đề dùng cơm còn không dễ giải quyết!
Hiện tại Tần Tiêu rốt cục cảm giác, không lo gia không biết củi gạo mỡ muối đắt giá. Trước mắt U Châu đại đô đốc phủ có mười vạn đại quân cần ăn cơm, bản thân hắn còn chưa kịp nhậm chức đã bị xối một chậu nước lạnh vào đầu – lương thảo xảy ra vấn đề!
Hai tay Tần Tiêu chống lên trên bàn, nhìn chằm chằm vào bản đồ bên trên, suy nghĩ nhập thần, trong miệng thì thào nói:
- Thời Trung Tông từng làm công tác thống kê. Ta nhớ vào lúc ấy cả nước có tám trăm vạn hộ, ước chừng năm ngàn vạn người. Ngoài ra cộng thêm dân cư ẩn nấp, ta phỏng chừng phải có hơn sáu ngàn vạn, thậm chí là bảy ngàn vạn. Mà quân đội có chừng tám mươi vạn, năm sáu ngàn vạn người nuôi tám mươi vạn người vấn đề vốn không lớn. Các ngươi có biết Tần triều thời cường thịnh chinh chiến sáu nước thời ấy tình huống thế nào không? Lúc ấy thời gian khoa trương nhất là hai trai tráng quốc nội Tần quốc phải nuôi một binh lính chinh chiến bên ngoài. Hơn nữa trình độ sản xuất ở thời ấy rất thấp. Cho đến ngày nay, ta thật không tin với vương triều Đại Đường cường thịnh giàu có lại có thể làm U Châu đại quân trấn thủ phải chịu đói!
- Nói thì đúng vậy, đừng nói U Châu quân chỉ có mười vạn người, cho dù là trăm vạn người Đại Đường cũng nuôi được nổi.
Tống Khánh Lễ nói:
- Nhưng vấn đề trước mắt lại hết sức rõ ràng. Đó chính là việc vận chuyển lương thực quá khó khăn, nước xa không cứu kịp lửa gần. Năm trước Tiết Nột xuất binh hơn bảy vạn người mang quân nhu lương thủ gần một năm cơ hồ đánh rơi toàn bộ, hoàn toàn bị người Khiết Đan lấy đi. Khoản nợ này đại nguyên soái không thể không tính kỹ một chút thôi! Hơn nữa vùng Doanh Châu bốn là nơi sản xuất lương thực cùng chăn nuôi trọng yếu tại Hà Bắc, hiện giờ đã bị chiếm đóng vài năm, đối với Hà Bắc mà nói cũng là tổn thất thật lớn. Cho tới bây giờ toàn bộ quân dân Hà Bắc cơ hồ phải nhờ vào nơi khác tiếp tế hơn phân nửa lương thực mới có thể qua ngày.
Tần Tiêu hiểu rõ những tình huống này, trong lòng nhất thời rét lạnh. Chính mình lúc trước làm sao cam đoan với Lý Long Cơ? “Ngày nào Tần Tiêu còn ở U Châu, cam đoan không cho người Bắc Địch xâm nhập Trung Nguyên”. Nhưng hôm nay những binh sĩ tham gia quân ngũ ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn dám cam đoan cái gì? Đừng nói là giải quyết vấn đề sĩ khí, cứ theo đà này không cần bị địch công kích cũng đã tự tan vỡ.
Ánh mắt Tần Tiêu sắc bén nhìn Cao Lực Sĩ, nhướng mày nói:
- Lực Sĩ, ngươi là tiễn lương sứ Hà Bắc, hoàng đế khẳng định cho ngươi quyền lực điều động dân phu kiếm lương thảo nơi đây. Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, dưới điều kiện không xâm phạm lợi ích dân chúng làm tiên quyết, bên U Châu quân không thể có người ăn đói mặc rách, bị chặt đứt lương thảo dù chỉ một ngày. Nếu không sự tình quan hệ tới quân quốc đại sự, cả ta và ngươi đều không gánh vác nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.