Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 493: Phá trận xông vào động phòng. (1)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Ra tới bên ngoài trại, con mắt Tần Tiêu ngay ở trên Đại thảo nguyên tìm kiếm, tìm được một mảnh địa phương hoa dại phong phú, xuống ngựa đi đến, tự tay bẻ những đóa hoa kia, bện thành một vòng hoa lớn.
Hình Trường Phong ở một bên lẳng lặng nhìn Tần Tiêu bện vòng hoa, chờ hắn bận rộng xong xuôi mới nói:
- Đại tướng quân, Trường Phong cho tới bây giờ còn không gặp người nào ra chuyện này, hết sức chuyên chú như vậy.
Tần Tiêu thỏa mãn cầm vòng hoa nhìn trái nhìn phải, nói rằng:
- Hoa dại trên Đại Lang bện thành một vòng hoa đưa cho tân nương tử Mặc Y của ta, có thêm chút ý tứ nha!
Trở lại trước quân trại, Tần Tiêu thấy Trương Nhân Nguyện đã trở lại, lại cùng thất quân Đô Úy tụ tập lại cùng một chỗ đang bí mật thương nghị cái gì đó. Tần Tiêu đang muốn đi tới không nghĩ tới bị mấy tiểu tốt ngăn trở:
- Đại tướng quân, hiện tại ngài cũng không thể đi qua đây. Đại soái đang thương nghị chuyện nháo động phòng này đấy!
- Làm cái gì cơ?
Tần Tiêu hiếu kỳ từ xa xa nhìn đám người Trương Nhân Nguyện vẻ mặt cười quỷ quái, trong lòng có chút đánh trống lên: Lão gia hỏa này, sẽ không nghĩ đến trò xấu xa gì đến để chỉnh ta đấy chứ? Giang Nam một thời rất thích "tiền qua cửa" rất có thể giày vò người ta, hắn sẽ muốn làm ra chiêu số gì đây?
Chỉ thấy Trương Nhân Nguyện đem tay vung mạnh lên:
- Ừm, chính là như thế này, mọi người đi thôi.
Thất quân Đô Úy ôm quyền thi lễ, đều là vẻ mặt cười quỷ quái ẩn nấp trốn tránh Tần Tiêu.
Trương Nhân Nguyện đi tới trước mặt Tần Tiêu, mười phần tà ác cười nói:
- Lão đệ, ngày hôm nay hôn sự này nhất định sẽ làm được thật đẹp mắt, lại chơi vui vẻ nữa. Sau đó sao, cái này... Ha ha! Đến lúc đó lại nói, ngươi đi ra ngoài trước, đến bên ngoài quân trướng đi. Nói thật cho ngươi biết, tân nương tử ta đã mời đến trong soái trướng, sau trướng thiết kế thành nơi động phòng. Việc này nhân huynh cũng không cần quan tâm, cứ chờ hiệu lệnh đi sao!
- Hiệu lệnh?
Tần Tiêu cười khổ nói:
- Không phải đâu, thành thân cũng có quân lệnh?
- Bớt dong dài, đi ra ngoài, đi ra ngoài thôi!
Trương Nhân Nguyện cười trộm đem Tần Tiêu đẩy ra bên ngoài đại trại:
- Thối lui đến mặt đông hơn năm dặm, thiếu một bước cũng không được, bằng không đừng trách ta đừng trách ta người chủ hôn này không cho gặp mặt tân nương tử!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười ha hả, đi ra ngoài trại, cưỡi lên ngựa, mang theo Hình Trường Phong và huynh đệ Đặc Chủng Doanh nhắm hướng đông đi đến. Hình Trường Phong cười nói:
- Đại soái đây là muốn chỉnh ngài một lần a?
- Có trời mới biết được.
Tần Tiêu cầm vòng hoa ở trong tay ngắm nghía, tiếu ý nồng đậm nói rằng:
- Cùng hắn lăn qua lăn lại một lần đi. Trong quân đội hiếm khi có được cơ hội tiêu khiển như vậy.
Vừa mới đi tới mặt đông Đại Lang Nguyên ngoài năm dặm, trong trại tiếng trống ầm ầm vang lên như lôi đình, một số đông nhân mã chạy đến, toàn bộ tay cầm cờ xí đủ loại màu sắc khác nhau, phân làm bảy đội. Tất cả đều là kỵ binh, chỉnh tề chạy đến. Mỗi đội khoảng chừng có năm sáu trăm người, trên thân khoác lụa màu, không mang binh khí, tay ai cũng cầm một mặt tinh kỳ.
Tần Tiêu không khỏi kêu lên:
- Ta kháo. Muốn làm thật sao? Sẽ không phải là muốn làm ra trận pháp gì đến đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu đứng lên trên lưng ngựa, hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy ba nghìn năm trăm kỵ binh quả nhiên tả hữu tung hoành đan xen, có trật tự có phương vị đi tới, xếp thành một trận thế hình vuông. Trong đó có một góc vuông sơ hở đối diện với phương vị của bản thân. Hai tổ kỵ binh cầm hai loại cờ xí màu sắc khác nhau từ nơi đó bước ra, sắp xếp từ trong ra ngoài, từ từ biến rộng ra. Trung gian hình vuông có trận kỵ binh hình tròn. Trong trận đưa đến một đài cao, Trương Nhân Nguyện thần khí hiện ra như thật đứng ở trên đài cao, đối với Tần Tiêu hô lớn nói:
- Tân lang quân, đây là Thất Hỉ Nghênh Mỹ Trận do lão phu chuyên môn thiết ký ra cho hôn lễ của ngươi. Ngươi nếu là xông được đến bên người lão phu, lão phu sẽ dẫn ngươi vào động phòng. Bằng không nha, ngày hôm nay ngươi phải ngủ ở ngoài trởi rồi. Ha ha!
Chúng quân đồng thanh cười lớn theo:
- Đại tướng quân, đến đây đi!
Tần Tiêu không khỏi dở khóc dở cười:
- Lần thành thân này, lại đánh lại giết, thật không tốt lắm.
Trương Nhân Nguyện đi xuống đài cao. Cưỡi lên một con ngựa, chạy đến trước mặt Tần Tiêu, đối với hắn nói rằng:
- Cũng không cần dùng tới vũ khí, ngươi chỉ cần tránh né trong Thất Hỉ Trận chặn đánh là được. Bốn bên hai đạo tạp, còn có trung gian một viên trận tổng cộng bảy đạo tạp. Ngươi phải cẩn thận a, đừng lạc đường ở bên trong, ha ha!
Dứt lời tự mình cười lớn trở lại đài cao.
Tần Tiêu không khỏi phiền muộn gọi:
- Lão gia hỏa này thật sự có thể giày vò mà!
Hình Trường Phong ở phía sau cười nói:
- Sợ cái gì, Đại Tướng Quân. Có chúng ta các huynh đệ Đặc Chủng Doanh này giúp ngươi, tốt xấu cũng phải vào động phòng đấy.
Tần Tiêu khụt khịt một cái, làm ra vẻ chỉnh chu khôi giáp, cười nói:
- Vậy thì làm phiền các huynh đệ rồi, trận này thoạt nhìn rất đơn giản nha, từ giữa hai đạo binh mã đi qua, sau đó đi vào phương trận, đạp phá viên trận là được. Không biết sẽ có biến hóa gì. Lại không thể dùng vũ khí liều mạng, chỉ có thể đầu cơ trục lợi tìm ra kẽ hở của nó.
Hình Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn kỹ vài lần, lắc đầu nói:
- Trận pháp này thực sự là kỳ lạ, căn bản không phải trận thế nghênh địch. Dĩ vãng chưa từng thấy qua. Trương đại soái này, thật đúng là dụng binh thành thạo, tùy tiện cũng có thể lăn qua lăn lại ra trận pháp nha!
- Quản hắn làm cái gì, lâm thời nghĩ trận cũng không có diễn luyện qua.
Tần Tiêu nói rằng:
- Khẳng định có kẽ hở, thấy khoảng không liền tiến lên là được.
Đúng lúc này, trong Tả Uy Vệ đại trại hai đại đội nhân mã chạy ra, chỉnh tề đứng ở xung quanh xông trận xem náo nhiệt. Khoảng chừng có một hai người, xem ra ngoại trừ hỏa đầu quân và binh sĩ trông coi tù binh, phải làm cảnh giới ra, lúc này đều đến đây.
Bảy bảy bốn mươi chín mặt trống lớn thùng thùng gõ vang lên, thảo nguyên đều có chút rung động; tiếng trường giác hùng hồn vang vọng vân tiêu thổi lên, phi ưng cũng đều kinh sợ đến rời khỏi bầu trời Đại Lang Nguyên.
Trong trận một hồi hô to nói:
- Đại Tướng Quân, tân lang quân, đến xông trận đi!
Đường quân vây quanh xem trận, cùng nhau hoan hô to lên:
- Rống rống rống!
- Hôn lễ này thật là đủ cường!
Tần Tiêu ở trên ngựa khoát tay chặn lại:
- Đi nào, các huynh đệ!
Tần Tiêu dẫn người của Đặc Chủng Doanh cẩn cẩn trọng trọng đi vào trong trận thế do hắc, bạch hai đội kỵ binh cấu thành. Đi được quá nửa, chỉ thấy Trương Nhân Nguyện trong tay hắc, bạch cờ xí vung lên, hai đội kỳ binh đột nhiên hành động. Đầu tiên chính là lối vào hình vuông bị hoàn toàn phong trụ. Sau đó nguyên bản đường ống là từ rộng biến thành hẹp, từ chỗ rộng nhất bắt đầu giao hợp lại. Bộ phận trung gian dần dần biến thành hình tròn, tiền phương kỵ binh cũng giao nhau chạy cả đi ra.
Hình Trường Phong ở một bên lẳng lặng nhìn Tần Tiêu bện vòng hoa, chờ hắn bận rộng xong xuôi mới nói:
- Đại tướng quân, Trường Phong cho tới bây giờ còn không gặp người nào ra chuyện này, hết sức chuyên chú như vậy.
Tần Tiêu thỏa mãn cầm vòng hoa nhìn trái nhìn phải, nói rằng:
- Hoa dại trên Đại Lang bện thành một vòng hoa đưa cho tân nương tử Mặc Y của ta, có thêm chút ý tứ nha!
Trở lại trước quân trại, Tần Tiêu thấy Trương Nhân Nguyện đã trở lại, lại cùng thất quân Đô Úy tụ tập lại cùng một chỗ đang bí mật thương nghị cái gì đó. Tần Tiêu đang muốn đi tới không nghĩ tới bị mấy tiểu tốt ngăn trở:
- Đại tướng quân, hiện tại ngài cũng không thể đi qua đây. Đại soái đang thương nghị chuyện nháo động phòng này đấy!
- Làm cái gì cơ?
Tần Tiêu hiếu kỳ từ xa xa nhìn đám người Trương Nhân Nguyện vẻ mặt cười quỷ quái, trong lòng có chút đánh trống lên: Lão gia hỏa này, sẽ không nghĩ đến trò xấu xa gì đến để chỉnh ta đấy chứ? Giang Nam một thời rất thích "tiền qua cửa" rất có thể giày vò người ta, hắn sẽ muốn làm ra chiêu số gì đây?
Chỉ thấy Trương Nhân Nguyện đem tay vung mạnh lên:
- Ừm, chính là như thế này, mọi người đi thôi.
Thất quân Đô Úy ôm quyền thi lễ, đều là vẻ mặt cười quỷ quái ẩn nấp trốn tránh Tần Tiêu.
Trương Nhân Nguyện đi tới trước mặt Tần Tiêu, mười phần tà ác cười nói:
- Lão đệ, ngày hôm nay hôn sự này nhất định sẽ làm được thật đẹp mắt, lại chơi vui vẻ nữa. Sau đó sao, cái này... Ha ha! Đến lúc đó lại nói, ngươi đi ra ngoài trước, đến bên ngoài quân trướng đi. Nói thật cho ngươi biết, tân nương tử ta đã mời đến trong soái trướng, sau trướng thiết kế thành nơi động phòng. Việc này nhân huynh cũng không cần quan tâm, cứ chờ hiệu lệnh đi sao!
- Hiệu lệnh?
Tần Tiêu cười khổ nói:
- Không phải đâu, thành thân cũng có quân lệnh?
- Bớt dong dài, đi ra ngoài, đi ra ngoài thôi!
Trương Nhân Nguyện cười trộm đem Tần Tiêu đẩy ra bên ngoài đại trại:
- Thối lui đến mặt đông hơn năm dặm, thiếu một bước cũng không được, bằng không đừng trách ta đừng trách ta người chủ hôn này không cho gặp mặt tân nương tử!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười ha hả, đi ra ngoài trại, cưỡi lên ngựa, mang theo Hình Trường Phong và huynh đệ Đặc Chủng Doanh nhắm hướng đông đi đến. Hình Trường Phong cười nói:
- Đại soái đây là muốn chỉnh ngài một lần a?
- Có trời mới biết được.
Tần Tiêu cầm vòng hoa ở trong tay ngắm nghía, tiếu ý nồng đậm nói rằng:
- Cùng hắn lăn qua lăn lại một lần đi. Trong quân đội hiếm khi có được cơ hội tiêu khiển như vậy.
Vừa mới đi tới mặt đông Đại Lang Nguyên ngoài năm dặm, trong trại tiếng trống ầm ầm vang lên như lôi đình, một số đông nhân mã chạy đến, toàn bộ tay cầm cờ xí đủ loại màu sắc khác nhau, phân làm bảy đội. Tất cả đều là kỵ binh, chỉnh tề chạy đến. Mỗi đội khoảng chừng có năm sáu trăm người, trên thân khoác lụa màu, không mang binh khí, tay ai cũng cầm một mặt tinh kỳ.
Tần Tiêu không khỏi kêu lên:
- Ta kháo. Muốn làm thật sao? Sẽ không phải là muốn làm ra trận pháp gì đến đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu đứng lên trên lưng ngựa, hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy ba nghìn năm trăm kỵ binh quả nhiên tả hữu tung hoành đan xen, có trật tự có phương vị đi tới, xếp thành một trận thế hình vuông. Trong đó có một góc vuông sơ hở đối diện với phương vị của bản thân. Hai tổ kỵ binh cầm hai loại cờ xí màu sắc khác nhau từ nơi đó bước ra, sắp xếp từ trong ra ngoài, từ từ biến rộng ra. Trung gian hình vuông có trận kỵ binh hình tròn. Trong trận đưa đến một đài cao, Trương Nhân Nguyện thần khí hiện ra như thật đứng ở trên đài cao, đối với Tần Tiêu hô lớn nói:
- Tân lang quân, đây là Thất Hỉ Nghênh Mỹ Trận do lão phu chuyên môn thiết ký ra cho hôn lễ của ngươi. Ngươi nếu là xông được đến bên người lão phu, lão phu sẽ dẫn ngươi vào động phòng. Bằng không nha, ngày hôm nay ngươi phải ngủ ở ngoài trởi rồi. Ha ha!
Chúng quân đồng thanh cười lớn theo:
- Đại tướng quân, đến đây đi!
Tần Tiêu không khỏi dở khóc dở cười:
- Lần thành thân này, lại đánh lại giết, thật không tốt lắm.
Trương Nhân Nguyện đi xuống đài cao. Cưỡi lên một con ngựa, chạy đến trước mặt Tần Tiêu, đối với hắn nói rằng:
- Cũng không cần dùng tới vũ khí, ngươi chỉ cần tránh né trong Thất Hỉ Trận chặn đánh là được. Bốn bên hai đạo tạp, còn có trung gian một viên trận tổng cộng bảy đạo tạp. Ngươi phải cẩn thận a, đừng lạc đường ở bên trong, ha ha!
Dứt lời tự mình cười lớn trở lại đài cao.
Tần Tiêu không khỏi phiền muộn gọi:
- Lão gia hỏa này thật sự có thể giày vò mà!
Hình Trường Phong ở phía sau cười nói:
- Sợ cái gì, Đại Tướng Quân. Có chúng ta các huynh đệ Đặc Chủng Doanh này giúp ngươi, tốt xấu cũng phải vào động phòng đấy.
Tần Tiêu khụt khịt một cái, làm ra vẻ chỉnh chu khôi giáp, cười nói:
- Vậy thì làm phiền các huynh đệ rồi, trận này thoạt nhìn rất đơn giản nha, từ giữa hai đạo binh mã đi qua, sau đó đi vào phương trận, đạp phá viên trận là được. Không biết sẽ có biến hóa gì. Lại không thể dùng vũ khí liều mạng, chỉ có thể đầu cơ trục lợi tìm ra kẽ hở của nó.
Hình Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn kỹ vài lần, lắc đầu nói:
- Trận pháp này thực sự là kỳ lạ, căn bản không phải trận thế nghênh địch. Dĩ vãng chưa từng thấy qua. Trương đại soái này, thật đúng là dụng binh thành thạo, tùy tiện cũng có thể lăn qua lăn lại ra trận pháp nha!
- Quản hắn làm cái gì, lâm thời nghĩ trận cũng không có diễn luyện qua.
Tần Tiêu nói rằng:
- Khẳng định có kẽ hở, thấy khoảng không liền tiến lên là được.
Đúng lúc này, trong Tả Uy Vệ đại trại hai đại đội nhân mã chạy ra, chỉnh tề đứng ở xung quanh xông trận xem náo nhiệt. Khoảng chừng có một hai người, xem ra ngoại trừ hỏa đầu quân và binh sĩ trông coi tù binh, phải làm cảnh giới ra, lúc này đều đến đây.
Bảy bảy bốn mươi chín mặt trống lớn thùng thùng gõ vang lên, thảo nguyên đều có chút rung động; tiếng trường giác hùng hồn vang vọng vân tiêu thổi lên, phi ưng cũng đều kinh sợ đến rời khỏi bầu trời Đại Lang Nguyên.
Trong trận một hồi hô to nói:
- Đại Tướng Quân, tân lang quân, đến xông trận đi!
Đường quân vây quanh xem trận, cùng nhau hoan hô to lên:
- Rống rống rống!
- Hôn lễ này thật là đủ cường!
Tần Tiêu ở trên ngựa khoát tay chặn lại:
- Đi nào, các huynh đệ!
Tần Tiêu dẫn người của Đặc Chủng Doanh cẩn cẩn trọng trọng đi vào trong trận thế do hắc, bạch hai đội kỵ binh cấu thành. Đi được quá nửa, chỉ thấy Trương Nhân Nguyện trong tay hắc, bạch cờ xí vung lên, hai đội kỳ binh đột nhiên hành động. Đầu tiên chính là lối vào hình vuông bị hoàn toàn phong trụ. Sau đó nguyên bản đường ống là từ rộng biến thành hẹp, từ chỗ rộng nhất bắt đầu giao hợp lại. Bộ phận trung gian dần dần biến thành hình tròn, tiền phương kỵ binh cũng giao nhau chạy cả đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.