Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 457: Quyết đấu đỉnh phong. (1)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Trương Nhân Nguyện đã án trụ binh mã, ổn định ngồi ở trong quân. Nghe được tiền quân hồi báo, Trình Bá Hiến đã thành công đem địch nhân dụ vào bẫy, nhất thời một trận hồng quang đầy mặt:
- Truyền quân lệnh của ta, đánh trống trận lên, giết tới cho ta! Bắt sống Vương tử Đột Quyết, phần thưởng nghìn vàng, phong Hữu Uy Vệ tướng quân!
- Giết a!
Đường quân phát ra tiếng rống chấn thiên địa, Tần Tiêu xa tận hơn mười dặm cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Trương Nhân Nguyện và dụ binh của Trình Bá Hiến quay về tụ hợp lại, hơn một vạn kỵ binh xoay người chém giết đến. Tả hữu hai nhánh quân Mạch Đao thủ dưới trướng Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi cũng đồng thanh hò hét lên, hướng phía trước chém giết tới.
Di Niết đang cưỡi ngựa, đắc ý tràn đầy, lúc này thấy được bốn phía cây đuốc được đốt lên, phục binh ra hết, mới biết rằng đã trúng kế. Cả kinh suýt nữa bảo kiếm cầm trong tay cũng đều đánh rơi xuống mặt đất.
- Lui...lui binh lại! Lui lại! Nam Man tử gian trá, cư nhiên dùng âm mưu quỷ kế!
Hai trận chiến bao vây tiêu diệt, hầu như là cùng thời gian khai hỏa. Một vạn năm nghìn tinh nhuệ Đột Quyết, mộc côn, mắt thấy sẽ bị Đường quân ăn sống nuốt tươi!
Di Niết ở cách phía sau hơn ba mươi dặm, một thiếu niên cưỡi ngựa mà đứmg ở trên một chỗ cao. Con mắt giống như ngạ lang trên thảo nguyên, lạnh lùng nhưng lại hung hãn nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn không rõ, vì sao tiền quân Di Niết lâu như vậy cũng không phái người truyền tin đến, chính mình phái ra người mang tin tức thám báo cũng chậm chạp không đến hồi báo.
Sóc Phong Phi Dương, một mặt lang kỳ đỏ tươi bay lượn ở phía sau hắn, làm một cây Khổng Tước linh vũ trên anh khôi tại đỉnh đầu của hắn bị thổi lung lay trái phải.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, vung tay lên, đối với phó tướng phía sau nói rằng:
- Thổi lên kèn lệnh, điểm binh xuất phát, tiếp ứng Di Niết vương tử! Toàn bộ lang sư, lập tức xuất động!
Một nơi ở phía sau Trương Nhân Nguyện ba mươi dặm, Tần Tiêu nhận được tin tức thứ nhất làm hắn vô cùng lo lắng "Bộ đội hậu viên Đột Quyết là do Khuyết Đặc Lặc suất lĩnh ba vạn lang kỵ! Đang xuất phát, hướng phía đại quân của Trương Nhân Nguyện thẳng tiến".
Tần Tiêu mày kiếm dựng thẳng lên, trợn trừng mắt:
- Truyền quân lệnh của ta, gia tốc đi tới, hướng phía trước trợ giúp Trương đại soái!
Một vạn kỵ binh Đường quân, như hỏa thiêu lửa cháy lan ra đồng cỏ, phô thiên cái địa hướng phía trước vọt mạnh tới!
Tần Tiêu từ lâu đã lòng nóng như lửa đốt, nhưng một cổ hưng phấn không hiểu đã trắng trợn xông tới. Khuyết Đặc Lặc! Khuyết Đặc Lặc đại danh đỉnh đỉnh! Ngươi rốt cục đã xuất hiện sao?
Dưới màn đêm sa mạc, cuồng sa nổi lên bốn phía, dị thường lạnh và khô ráo.
Trương Nhân Nguyện suất lĩnh Đường quân, lại sôi trào nhiệt huyết, đem một hồi chiến tranh bao vây tiêu diệt đánh cho tiếng gió thổi!
Hai vạn năm nghìn quân Đường đem Đột Quyết Di Niết Khả Hãn bao vây quanh, thắng bại đã rõ ràng rồi.
Trương Nhân Nguyện càng già càng dẻo dai xung phong đi đầu, một đầu thiết sóc đâm tới trong vòng vây của Đột Quyết, cư nhiên vang lên tiếng kêu lớn.
Di Niết từ lâu đã sợ đến ba hồn bảy phách đều mất, lớn tiếng hô lên:
- Bảo vệ ta! Bảo vệ ta! Lui lại!
Mười mấy tên thân vệ bên cạnh người, gắt gao đem Di Niết vây quanh ở chính giữa, không dám có nửa điểm thư giãn.
Trương Nhân Nguyện phi ngựa vọt tới trong trận, cách xa Di Niết chỉ mười bước, rống to một tiếng như lôi đình:
- Đột Quyết tiểu nhi, nạp mạng đây!
Di Niết cả kinh quát to một tiếng:
- Mau, đem cờ soái tướng hạ xuống, hắn sẽ không tìm được ta!
- A?
Ở bên cạnh tướng sĩ cả kinh nói:
- Nhị vương tử, soái kỳ làm sao có thể hạ xuống được?
Di Niết giận dữ, huy kiếm một phát chém tới người nọ:
- Nói nhiều làm gì! Ta bảo hạ là hạ!
Lang kỳ Đột Quyết cứ như vậy không một tiếng động hạ xuống, nhất thời, đại quân Đột Quyết biến thành một đoàn cát vụn, sĩ khí giảm xuống nghìn dặm, chỉ đợi mặc cho địch nhân đồ sát! Toàn bộ chiến sĩ Đột Quyết đều cho rằng người cầm đầu đã trận vong!
Trương Nhân Nguyện cất tiếng cười to:
- Bại hoại! Nghĩ không ra, Mặc Xuyết lão hồ đồ kia cư nhiên còn có thể sinh ra được loại nhu nhược giống như ngươi! Chúng tướng sĩ, cùng ta tiến lên bắt giữ Di Niết!
Chính vào lúc này, phía bắc chiến trận đột nhiên truyền đến một trận tiếng hô rống rung trời và tiếng móng ngựa đạp đất vang lên, Đột Quyết lang đầy khắp núi đồi điên cuồng xông qua đây. Đi phía trước dưới một cây đại kỳ, một thiếu niên mặc giáp, cưỡi hắc mã, tựa như Mãnh Hổ xuất quan hét lớn lên:
- Các nam nhi, theo ta giết vào trong trận, cứu ra Nhị vương tử!
Trong chiến trận, Trương Nhân Nguyện từ xa xa nhìn thấy, viễn phương một mảnh quân đội Đột Quyết như phô thiên cái địa xông đến, trong lòng không khỏi lo lắng, lớn tiếng quát dẹp đường:
- Chúng tướng sĩ, đi đầu đánh chết Di Niết Khả Hãn!
Dứt lời mạnh mẽ ghìm cương ngựa lại, cầm trong tay cây thiết sóc múa đến loạn ảnh tung bay, nhắm thẳng hướng Di Niết trong vòng vây giết đến!
Quân Đường thấy chủ tướng phát bưu, đồng thanh rống to lên, tựa như bài sơn đảo hải hướng phía trước xung phong liều chết đến. Di Niết cùng một vạn nhân mã bị vây tại hạch tâm, bị quân Đường nuốt chửng thôn tính, vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, dần dần bức đến một đoàn, tựa như sơn dương khoanh tay chịu chết.
Lý Tự Nghiệp cũng không biết từ lúc nào đem áo giáp trên người đều ném đi, để trần cánh tay, múa cây Mạch Đao sở trường nhất của hắn, giống như phát điên, nhắm phía trong trận doanh của người Đột Quyết xung phong liều chết. Tiếng rống lớn tựa như lôi đình kia đủ để đem người ta chấn tới choáng váng! Một đao chém xuống phía dưới liền đem một đầu vai người Đột Quyết chặt bỏ, thẳng đến thắt lưng, bắp chân, hợp với đem yên ngựa và thân ngựa chém thành hai đoạn. Khối nhân mã kia tựa như bị xé rách ầm ầm từ trong đó đứt đoạn ra.
Lý Tự Nghiệp phát ra tiếng cười lớn:
- Ha ha! Thống khoái a! Đám tạp chủng Đột Quyết dám xâm phạm Đại Đường ta!
- Giết!
Lại là một tiếng rống to, một đại mã Đột Quyết hướng phía Lý Tự Nghiệp vọt tới, bị hắn cầm Mạch Đao một phát chém lên đầu ngựa, cả người lẫn ngựa ngã ngang ra ngoài, giống như đánh bóng chày vậy! Thanh đại Mạch Đao này phát ra tiếng ông ông rung động! Người Đột Quyết lộn một vòng trên mặt đất bị ngựa của chính mình đè lên, có lẽ đã gãy chân, lớn tiếng kêu la, bị quân Đường bao vây ở xung quanh chém thành đống thịt vụn!
Trương Nhân Nguyện không hổ là tướng soái chi tài, chính mình ở trong đồ sát, cũng không quên chỉ huy toàn cục, đối với người tiên phong ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh của ta, tả bộ Lý Tự Nghiệp chuyển qua phía sau Di Niết, trước tiên ngăn cản viện binh Đột Quyết, Trình Bá Hiến bổ sung chỗ thiếu của Lý Tự Nghiệp!
Trong cây đuốc, lệnh kỳ phấp phới. Lý Tự Nghiệp giết được hứng thú đang thịnh, nào có để ý được xung quanh, phó tướng ở bên cạnh giống như kéo trâu đem hắn giữ lại:
- Tướng quân, chủ soái truyền lệnh, muốn quân ta vu hồi đến phương bắc, ngăn cản viện quân Đột Quyết!
Thanks
- Truyền quân lệnh của ta, đánh trống trận lên, giết tới cho ta! Bắt sống Vương tử Đột Quyết, phần thưởng nghìn vàng, phong Hữu Uy Vệ tướng quân!
- Giết a!
Đường quân phát ra tiếng rống chấn thiên địa, Tần Tiêu xa tận hơn mười dặm cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Trương Nhân Nguyện và dụ binh của Trình Bá Hiến quay về tụ hợp lại, hơn một vạn kỵ binh xoay người chém giết đến. Tả hữu hai nhánh quân Mạch Đao thủ dưới trướng Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi cũng đồng thanh hò hét lên, hướng phía trước chém giết tới.
Di Niết đang cưỡi ngựa, đắc ý tràn đầy, lúc này thấy được bốn phía cây đuốc được đốt lên, phục binh ra hết, mới biết rằng đã trúng kế. Cả kinh suýt nữa bảo kiếm cầm trong tay cũng đều đánh rơi xuống mặt đất.
- Lui...lui binh lại! Lui lại! Nam Man tử gian trá, cư nhiên dùng âm mưu quỷ kế!
Hai trận chiến bao vây tiêu diệt, hầu như là cùng thời gian khai hỏa. Một vạn năm nghìn tinh nhuệ Đột Quyết, mộc côn, mắt thấy sẽ bị Đường quân ăn sống nuốt tươi!
Di Niết ở cách phía sau hơn ba mươi dặm, một thiếu niên cưỡi ngựa mà đứmg ở trên một chỗ cao. Con mắt giống như ngạ lang trên thảo nguyên, lạnh lùng nhưng lại hung hãn nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn không rõ, vì sao tiền quân Di Niết lâu như vậy cũng không phái người truyền tin đến, chính mình phái ra người mang tin tức thám báo cũng chậm chạp không đến hồi báo.
Sóc Phong Phi Dương, một mặt lang kỳ đỏ tươi bay lượn ở phía sau hắn, làm một cây Khổng Tước linh vũ trên anh khôi tại đỉnh đầu của hắn bị thổi lung lay trái phải.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, vung tay lên, đối với phó tướng phía sau nói rằng:
- Thổi lên kèn lệnh, điểm binh xuất phát, tiếp ứng Di Niết vương tử! Toàn bộ lang sư, lập tức xuất động!
Một nơi ở phía sau Trương Nhân Nguyện ba mươi dặm, Tần Tiêu nhận được tin tức thứ nhất làm hắn vô cùng lo lắng "Bộ đội hậu viên Đột Quyết là do Khuyết Đặc Lặc suất lĩnh ba vạn lang kỵ! Đang xuất phát, hướng phía đại quân của Trương Nhân Nguyện thẳng tiến".
Tần Tiêu mày kiếm dựng thẳng lên, trợn trừng mắt:
- Truyền quân lệnh của ta, gia tốc đi tới, hướng phía trước trợ giúp Trương đại soái!
Một vạn kỵ binh Đường quân, như hỏa thiêu lửa cháy lan ra đồng cỏ, phô thiên cái địa hướng phía trước vọt mạnh tới!
Tần Tiêu từ lâu đã lòng nóng như lửa đốt, nhưng một cổ hưng phấn không hiểu đã trắng trợn xông tới. Khuyết Đặc Lặc! Khuyết Đặc Lặc đại danh đỉnh đỉnh! Ngươi rốt cục đã xuất hiện sao?
Dưới màn đêm sa mạc, cuồng sa nổi lên bốn phía, dị thường lạnh và khô ráo.
Trương Nhân Nguyện suất lĩnh Đường quân, lại sôi trào nhiệt huyết, đem một hồi chiến tranh bao vây tiêu diệt đánh cho tiếng gió thổi!
Hai vạn năm nghìn quân Đường đem Đột Quyết Di Niết Khả Hãn bao vây quanh, thắng bại đã rõ ràng rồi.
Trương Nhân Nguyện càng già càng dẻo dai xung phong đi đầu, một đầu thiết sóc đâm tới trong vòng vây của Đột Quyết, cư nhiên vang lên tiếng kêu lớn.
Di Niết từ lâu đã sợ đến ba hồn bảy phách đều mất, lớn tiếng hô lên:
- Bảo vệ ta! Bảo vệ ta! Lui lại!
Mười mấy tên thân vệ bên cạnh người, gắt gao đem Di Niết vây quanh ở chính giữa, không dám có nửa điểm thư giãn.
Trương Nhân Nguyện phi ngựa vọt tới trong trận, cách xa Di Niết chỉ mười bước, rống to một tiếng như lôi đình:
- Đột Quyết tiểu nhi, nạp mạng đây!
Di Niết cả kinh quát to một tiếng:
- Mau, đem cờ soái tướng hạ xuống, hắn sẽ không tìm được ta!
- A?
Ở bên cạnh tướng sĩ cả kinh nói:
- Nhị vương tử, soái kỳ làm sao có thể hạ xuống được?
Di Niết giận dữ, huy kiếm một phát chém tới người nọ:
- Nói nhiều làm gì! Ta bảo hạ là hạ!
Lang kỳ Đột Quyết cứ như vậy không một tiếng động hạ xuống, nhất thời, đại quân Đột Quyết biến thành một đoàn cát vụn, sĩ khí giảm xuống nghìn dặm, chỉ đợi mặc cho địch nhân đồ sát! Toàn bộ chiến sĩ Đột Quyết đều cho rằng người cầm đầu đã trận vong!
Trương Nhân Nguyện cất tiếng cười to:
- Bại hoại! Nghĩ không ra, Mặc Xuyết lão hồ đồ kia cư nhiên còn có thể sinh ra được loại nhu nhược giống như ngươi! Chúng tướng sĩ, cùng ta tiến lên bắt giữ Di Niết!
Chính vào lúc này, phía bắc chiến trận đột nhiên truyền đến một trận tiếng hô rống rung trời và tiếng móng ngựa đạp đất vang lên, Đột Quyết lang đầy khắp núi đồi điên cuồng xông qua đây. Đi phía trước dưới một cây đại kỳ, một thiếu niên mặc giáp, cưỡi hắc mã, tựa như Mãnh Hổ xuất quan hét lớn lên:
- Các nam nhi, theo ta giết vào trong trận, cứu ra Nhị vương tử!
Trong chiến trận, Trương Nhân Nguyện từ xa xa nhìn thấy, viễn phương một mảnh quân đội Đột Quyết như phô thiên cái địa xông đến, trong lòng không khỏi lo lắng, lớn tiếng quát dẹp đường:
- Chúng tướng sĩ, đi đầu đánh chết Di Niết Khả Hãn!
Dứt lời mạnh mẽ ghìm cương ngựa lại, cầm trong tay cây thiết sóc múa đến loạn ảnh tung bay, nhắm thẳng hướng Di Niết trong vòng vây giết đến!
Quân Đường thấy chủ tướng phát bưu, đồng thanh rống to lên, tựa như bài sơn đảo hải hướng phía trước xung phong liều chết đến. Di Niết cùng một vạn nhân mã bị vây tại hạch tâm, bị quân Đường nuốt chửng thôn tính, vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, dần dần bức đến một đoàn, tựa như sơn dương khoanh tay chịu chết.
Lý Tự Nghiệp cũng không biết từ lúc nào đem áo giáp trên người đều ném đi, để trần cánh tay, múa cây Mạch Đao sở trường nhất của hắn, giống như phát điên, nhắm phía trong trận doanh của người Đột Quyết xung phong liều chết. Tiếng rống lớn tựa như lôi đình kia đủ để đem người ta chấn tới choáng váng! Một đao chém xuống phía dưới liền đem một đầu vai người Đột Quyết chặt bỏ, thẳng đến thắt lưng, bắp chân, hợp với đem yên ngựa và thân ngựa chém thành hai đoạn. Khối nhân mã kia tựa như bị xé rách ầm ầm từ trong đó đứt đoạn ra.
Lý Tự Nghiệp phát ra tiếng cười lớn:
- Ha ha! Thống khoái a! Đám tạp chủng Đột Quyết dám xâm phạm Đại Đường ta!
- Giết!
Lại là một tiếng rống to, một đại mã Đột Quyết hướng phía Lý Tự Nghiệp vọt tới, bị hắn cầm Mạch Đao một phát chém lên đầu ngựa, cả người lẫn ngựa ngã ngang ra ngoài, giống như đánh bóng chày vậy! Thanh đại Mạch Đao này phát ra tiếng ông ông rung động! Người Đột Quyết lộn một vòng trên mặt đất bị ngựa của chính mình đè lên, có lẽ đã gãy chân, lớn tiếng kêu la, bị quân Đường bao vây ở xung quanh chém thành đống thịt vụn!
Trương Nhân Nguyện không hổ là tướng soái chi tài, chính mình ở trong đồ sát, cũng không quên chỉ huy toàn cục, đối với người tiên phong ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh của ta, tả bộ Lý Tự Nghiệp chuyển qua phía sau Di Niết, trước tiên ngăn cản viện binh Đột Quyết, Trình Bá Hiến bổ sung chỗ thiếu của Lý Tự Nghiệp!
Trong cây đuốc, lệnh kỳ phấp phới. Lý Tự Nghiệp giết được hứng thú đang thịnh, nào có để ý được xung quanh, phó tướng ở bên cạnh giống như kéo trâu đem hắn giữ lại:
- Tướng quân, chủ soái truyền lệnh, muốn quân ta vu hồi đến phương bắc, ngăn cản viện quân Đột Quyết!
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.