Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 460: Quyết đấu đỉnh phong. (4)
Tầm Hương Sư
09/09/2014
Tần Tiêu mày kiếm nộ thiêu, đè lại Phượng sí lưu kim đang. Từ trong túi tên lấy ra một bộ tam liên nỗ, kéo đeo thiết nỗ lên cánh tay, bắn ra "vù vù vù" ba tiếng xé gió, giống như quỷ phù đoạt mạng, hướng phía Khuyết Đặc Lặc và Di Niết bắn tới!
Giỏi cho Khuyết Đặc Lặc giống phía sau lưng mọc ra con mắt, cấp tốc xoay người lại một thương, "đương đương" hai tiếng ngăn lại hai phi tiễn. Hai phi tiễn bị ngăn lại kia, hướng hai bên cạnh sườn bay đi, cư nhiên cũng bắn trúng hai binh sĩ Đột Quyết, một người trúng vai, một trúng thắt lưng, sâu không thấy cán!
Mà một mũi thiết tiễn khác lại là xẹt qua vai của Khuyết Đặc Lặc, mà bắn thắng trúng Di Niết đang lẩn trốn giữ mạng ở phía trước, "phốc xích" một tiếng, từ sau gáy xuyên qua yết hầu mà bắn ra!
Di Niết giống như là bị trúng định thân thuật vậy, con mắt nhất thời trợn trừng cực lớn, giữa hầu "lạc lạc" vang lên vài tiếng, giống như khối đá té rớt xuống ngựa, bị chiến mã của chính mình cuốn lấy một chân trên bàn đạp, vẫn như trước bôn đằng chạy đi.
Khuyết Đặc Lặc hét thảm một tiếng, oán giận rống to lên:
- Ai bắn tên trộm đả thương nhị ca ta! Đứng ra cho ta!
Tần Tiêu phi ngựa giết đến trước người Khuyết Đặc Lặc, Phượng Sí Lưu Kim Đang huy lên cao một thương:
- Ngươi chính là Khuyết Đặc Lặc?
Khuyết Đặc Lặc sinh thời tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt trắng trẻo, tuyệt không như đám người Đột Quyết hồ đồ lôi thôi. Ngược lại mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, dưới lông mày rậm, cư nhiên là một đôi mắt tam giác, cả người giống như một cây thiết thương, rắn chắc mà lại có tính dẻo dai. Vai hùng eo sói, cánh tay dài như thiết thương, mặc giáp cưỡi hắc mã, vũ sí anh khôi, hai tai đeo một đôi khuyên lớn cỡ mắt trâu, thật là một thiếu niên tướng quân anh tuấn vũ dũng!
Khuyết Đặc Lặc đảo con mắt tam giác tức giận hét lớn:
- Chính là ngươi giết nhị ca ta? Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra! Ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Bản tướng Tần Tiêu! Đặc biệt tới lấy mạng chó của ngươi, vì vong linh của đám huynh đệ chết trận báo thù rửa hận!
- Tần Tiêu? Tốt, tốt!
Khuyết Đặc Lặc liên thanh kêu to phảng phất như phát điên, ghìm cương ngựa đứng lên:
- Ta tức giận, ta thực sự rất tức giận! Ta nhất định phải giết ngươi!
Dứt lời, một đạo bóng đen chợt lóe, cả người lẫn ngựa hướng phía Tần Tiêu vọt mạnh qua đây.
Tần Tiêu cũng hét lớn một tiếng, cầm trong tay Phượng Sí Lưu Kim Đang tam xoa đâm ra về phía trước, trong lúc điện quang hỏa thạch, một thương một đang đụng đầu vào nhau, hỏa tinh bắn ra bốn phía.
Khuyết Đặc Lặc không khỏi cả kinh:
- Hảo man tử! Cư nhiên có thể tiếp được tuyệt chiêu Xuyên Tâm Thương của ta! Lại đến lần nữa, ngươi tên là gì?
- Tiểu nhi! Bản tướng không cùng ngươi dông dài!
Tần Tiêu tức giận quát một tiếng:
- Tiếp chiêu!
Phượng Sí Lưu Kim Đang giống như lông vũ ở đuôi phượng hoàng, vẽ ra ba đạo kim sắc quang ảnh, hướng về Khuyết Đặc Lặc đâm tới. Khuyết Đặc Lặc ngẩng đầu né qua một cái, ghìm ngựa lui về phía sau một bước:
- Ngươi nhất định phải nói. Bằng không ta sẽ không đánh với ngươi!
Tần Tiêu không khỏi có điểm dở khóc dở cười, lúc này đánh hay không đánh, còn tùy thuộc vào ngươi nha?
Nhưng chuyện cho tới lúc này, cũng lười giống như phụ nhân cùng hắn tranh cãi miệng lưỡi:
- Nghe cho kỹ đây, tiểu oa nhi! Bản tướng chính là Đại Đường Tả Uy Vệ Đại Tương Quân Tần Tiêu là ta!
- Ngươi chính là Tần Tiêu! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Khuyết Đặc Lặc la lớn:
- Đánh bại sư phụ ta Lực Hạ Đạt, Đại Chu Võ Trạng Nguyên Tần Tiêu?
- Không sai! Hơn nữa ngay buổi chiều ngày hôm nay, ta sẽ tự mình đem ngươi giết chết! Ngươi muốn báo thù cho sư phụ ngươi thì cứ lên đi sao!
Tần Tiêu giương lên kim đang, chỉ tới phía bắc bầu trời, mười phần bá đạo!
- Ngươi ngươi còn giết sư phụ ta?
Khuyết Đặc Lặc kêu to:
- Giết! Ta muốn giết ngươi!
Thanh ngân thương này rốt cục mang theo vô hạn tức giận, đâm về phía Tần Tiêu!
- Thật nhanh!
Tần Tiêu trong lòng cả kinh. Chậm trễ chút nào, liên tục giơ lên Phượng Sí Lưu Kim Thang đem từng chiêu thức của hắn nhất nhất đón đỡ hóa giải. Khuyết Đặc Lặc rống lớn một tiếng, hóa đâm thành bổ, giữa không trung kích thẳng đến đầu ngựa của Tần Tiêu.
Tần Tiêu quát chói tai một tiếng, hoành đang ngăn lại trước đầu ngựa, đem mũi thương của hắn chế trụ. Mượn lực đạo của hắn kéo thành một hình cung, đem thương lực của hắn phá giải. Thuận thế một đang cắt ngang qua đầu của hắn! Khuyết Đặc Lặc cấp bách gập thắt lưng lại, hiểm trở tránh thoát được! Không đợi Tần Tiêu thang thế thu về, lại khom thắt lưng, hướng phía trong bụng Tần Tiêu đâm tới. Tần Tiêu vẩy đuôi thang cấp tốc nghênh đón ngăn lại một thương, lại đem ngân thương của Khuyết Đặc Lặc chế trụ. Lại từ trái qua phải, mười phần bá đạo một đang chém xuống, thề phải đem cả người lẫn ngựa của đối phương bổ ra thành hai nửa!
Khuyết Đặc Lặc hét lớn một tiếng, không tránh không lùi hoành đĩnh ngân thương đâm tới, "phác thông" một tiếng nổ lớn, binh sĩ xung quanh chỉ cảm thấy cái lỗ tai một trận rung động, hỏa tinh bắn ra kia giống như kim tinh khi nguyệt. Thiêu đốt ánh mắt người khác!
Trong lòng Tần Tiêu cũng là cả kinh, man nô này thoạt nhìn thân thể không quá to lớn, nguyên lai là cầm tinh con cua, trong xương cốt tất cả đều là thịt, khí lực lại lớn như vậy!
Không cho phép hắn suy nghĩ, Khuyết Đặc Lặc vừa mới ngăn trở một thang của Tần Tiêu chém xuống, nhân sơ hở này mà đâm nghiêng một thương tới. Công thẳng tới mặt của Tần Tiêu. Tần Tiêu xoay cánh tay né qua, Phượng Sí Lưu Kim Đang nhìn như sơ hở, hướng về phía cánh tay trái cầm thương của Khuyết Đặc Lặc chém tới. Khuyết Đặc Lặc ghìm cương thất đại hắc mã kia, kỳ quái la hét một tiếng, đứng thẳng người dậy, đem một kích này của Tần Tiêu né qua.
Tần Tiêu khóa Kim Mã dưới thân, cũng không chút nào tỏ ra yếu thế, dựng thân đứng thẳng người lên, hai con ngựa cũng hí dài một tiếng, cư nhiên cũng ngẩng đầu lên cao đối chiêu, móng trước tung bay đá lên mặt đối phương.
"Đốc đốc đốc" vài tiếng vang lớn, Khuyết Đặc Lặc và Tần Tiêu đều xoay người xuống ngựa, đại hắc mã bị đá nổ một con mắt, đạm kim mã trên trán cũng bị đá lõm một cái, tiên huyết chảy ròng ròng.
Tần Tiêu ngay tại chỗ lộn người tránh né mấy tên binh sĩ Đột Quyết từ trên ngựa đâm lén tới, tức giận rút đao, đâm nghiêng chém ra, nhất thời một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trên đỉnh đầu đã chảy xuống một trận huyết vũ. Cả người lẫn ngựa bị chém thành vô số đoạn!
Trái lại Khuyết Đặc Lặc bên này, hắn tựa hồ cũng không dễ chịu lắm. Tuy rằng đại quân hậu viên đã giết tiến đến, quân Đường đã không còn có ưu thế nhân số nữa.
Nhưng đây dù sao cũng vẫn đang ở trong vòng vây của quân Đường, khiến hắn cũng ăn không ít tên bắn lén, thương đâm trộm. Khuyết Đặc Lặc cũng là kéo trường thương, rút ra một thanh loan đao bốn thước, bang bang bá bá chém tới trường thương và cổ tay của quân Đường.
Quách Tử Nghi và Mặc Y cũng đã chạy tới, phụng mệnh lệnh của Tần Tiêu canh giữ ở bên người Trương Nhân Nguyện, thấy tình huống này cũng đều gấp đến mức kêu hô lên. Trương Nhân Nguyện càng hận chính mình không đủ sức mạnh, cổ tay không ngừng chảy máu, ngay cả thương cũng đều cầm không nổi nữa.
Thanks
Giỏi cho Khuyết Đặc Lặc giống phía sau lưng mọc ra con mắt, cấp tốc xoay người lại một thương, "đương đương" hai tiếng ngăn lại hai phi tiễn. Hai phi tiễn bị ngăn lại kia, hướng hai bên cạnh sườn bay đi, cư nhiên cũng bắn trúng hai binh sĩ Đột Quyết, một người trúng vai, một trúng thắt lưng, sâu không thấy cán!
Mà một mũi thiết tiễn khác lại là xẹt qua vai của Khuyết Đặc Lặc, mà bắn thắng trúng Di Niết đang lẩn trốn giữ mạng ở phía trước, "phốc xích" một tiếng, từ sau gáy xuyên qua yết hầu mà bắn ra!
Di Niết giống như là bị trúng định thân thuật vậy, con mắt nhất thời trợn trừng cực lớn, giữa hầu "lạc lạc" vang lên vài tiếng, giống như khối đá té rớt xuống ngựa, bị chiến mã của chính mình cuốn lấy một chân trên bàn đạp, vẫn như trước bôn đằng chạy đi.
Khuyết Đặc Lặc hét thảm một tiếng, oán giận rống to lên:
- Ai bắn tên trộm đả thương nhị ca ta! Đứng ra cho ta!
Tần Tiêu phi ngựa giết đến trước người Khuyết Đặc Lặc, Phượng Sí Lưu Kim Đang huy lên cao một thương:
- Ngươi chính là Khuyết Đặc Lặc?
Khuyết Đặc Lặc sinh thời tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt trắng trẻo, tuyệt không như đám người Đột Quyết hồ đồ lôi thôi. Ngược lại mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, dưới lông mày rậm, cư nhiên là một đôi mắt tam giác, cả người giống như một cây thiết thương, rắn chắc mà lại có tính dẻo dai. Vai hùng eo sói, cánh tay dài như thiết thương, mặc giáp cưỡi hắc mã, vũ sí anh khôi, hai tai đeo một đôi khuyên lớn cỡ mắt trâu, thật là một thiếu niên tướng quân anh tuấn vũ dũng!
Khuyết Đặc Lặc đảo con mắt tam giác tức giận hét lớn:
- Chính là ngươi giết nhị ca ta? Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra! Ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Bản tướng Tần Tiêu! Đặc biệt tới lấy mạng chó của ngươi, vì vong linh của đám huynh đệ chết trận báo thù rửa hận!
- Tần Tiêu? Tốt, tốt!
Khuyết Đặc Lặc liên thanh kêu to phảng phất như phát điên, ghìm cương ngựa đứng lên:
- Ta tức giận, ta thực sự rất tức giận! Ta nhất định phải giết ngươi!
Dứt lời, một đạo bóng đen chợt lóe, cả người lẫn ngựa hướng phía Tần Tiêu vọt mạnh qua đây.
Tần Tiêu cũng hét lớn một tiếng, cầm trong tay Phượng Sí Lưu Kim Đang tam xoa đâm ra về phía trước, trong lúc điện quang hỏa thạch, một thương một đang đụng đầu vào nhau, hỏa tinh bắn ra bốn phía.
Khuyết Đặc Lặc không khỏi cả kinh:
- Hảo man tử! Cư nhiên có thể tiếp được tuyệt chiêu Xuyên Tâm Thương của ta! Lại đến lần nữa, ngươi tên là gì?
- Tiểu nhi! Bản tướng không cùng ngươi dông dài!
Tần Tiêu tức giận quát một tiếng:
- Tiếp chiêu!
Phượng Sí Lưu Kim Đang giống như lông vũ ở đuôi phượng hoàng, vẽ ra ba đạo kim sắc quang ảnh, hướng về Khuyết Đặc Lặc đâm tới. Khuyết Đặc Lặc ngẩng đầu né qua một cái, ghìm ngựa lui về phía sau một bước:
- Ngươi nhất định phải nói. Bằng không ta sẽ không đánh với ngươi!
Tần Tiêu không khỏi có điểm dở khóc dở cười, lúc này đánh hay không đánh, còn tùy thuộc vào ngươi nha?
Nhưng chuyện cho tới lúc này, cũng lười giống như phụ nhân cùng hắn tranh cãi miệng lưỡi:
- Nghe cho kỹ đây, tiểu oa nhi! Bản tướng chính là Đại Đường Tả Uy Vệ Đại Tương Quân Tần Tiêu là ta!
- Ngươi chính là Tần Tiêu! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Khuyết Đặc Lặc la lớn:
- Đánh bại sư phụ ta Lực Hạ Đạt, Đại Chu Võ Trạng Nguyên Tần Tiêu?
- Không sai! Hơn nữa ngay buổi chiều ngày hôm nay, ta sẽ tự mình đem ngươi giết chết! Ngươi muốn báo thù cho sư phụ ngươi thì cứ lên đi sao!
Tần Tiêu giương lên kim đang, chỉ tới phía bắc bầu trời, mười phần bá đạo!
- Ngươi ngươi còn giết sư phụ ta?
Khuyết Đặc Lặc kêu to:
- Giết! Ta muốn giết ngươi!
Thanh ngân thương này rốt cục mang theo vô hạn tức giận, đâm về phía Tần Tiêu!
- Thật nhanh!
Tần Tiêu trong lòng cả kinh. Chậm trễ chút nào, liên tục giơ lên Phượng Sí Lưu Kim Thang đem từng chiêu thức của hắn nhất nhất đón đỡ hóa giải. Khuyết Đặc Lặc rống lớn một tiếng, hóa đâm thành bổ, giữa không trung kích thẳng đến đầu ngựa của Tần Tiêu.
Tần Tiêu quát chói tai một tiếng, hoành đang ngăn lại trước đầu ngựa, đem mũi thương của hắn chế trụ. Mượn lực đạo của hắn kéo thành một hình cung, đem thương lực của hắn phá giải. Thuận thế một đang cắt ngang qua đầu của hắn! Khuyết Đặc Lặc cấp bách gập thắt lưng lại, hiểm trở tránh thoát được! Không đợi Tần Tiêu thang thế thu về, lại khom thắt lưng, hướng phía trong bụng Tần Tiêu đâm tới. Tần Tiêu vẩy đuôi thang cấp tốc nghênh đón ngăn lại một thương, lại đem ngân thương của Khuyết Đặc Lặc chế trụ. Lại từ trái qua phải, mười phần bá đạo một đang chém xuống, thề phải đem cả người lẫn ngựa của đối phương bổ ra thành hai nửa!
Khuyết Đặc Lặc hét lớn một tiếng, không tránh không lùi hoành đĩnh ngân thương đâm tới, "phác thông" một tiếng nổ lớn, binh sĩ xung quanh chỉ cảm thấy cái lỗ tai một trận rung động, hỏa tinh bắn ra kia giống như kim tinh khi nguyệt. Thiêu đốt ánh mắt người khác!
Trong lòng Tần Tiêu cũng là cả kinh, man nô này thoạt nhìn thân thể không quá to lớn, nguyên lai là cầm tinh con cua, trong xương cốt tất cả đều là thịt, khí lực lại lớn như vậy!
Không cho phép hắn suy nghĩ, Khuyết Đặc Lặc vừa mới ngăn trở một thang của Tần Tiêu chém xuống, nhân sơ hở này mà đâm nghiêng một thương tới. Công thẳng tới mặt của Tần Tiêu. Tần Tiêu xoay cánh tay né qua, Phượng Sí Lưu Kim Đang nhìn như sơ hở, hướng về phía cánh tay trái cầm thương của Khuyết Đặc Lặc chém tới. Khuyết Đặc Lặc ghìm cương thất đại hắc mã kia, kỳ quái la hét một tiếng, đứng thẳng người dậy, đem một kích này của Tần Tiêu né qua.
Tần Tiêu khóa Kim Mã dưới thân, cũng không chút nào tỏ ra yếu thế, dựng thân đứng thẳng người lên, hai con ngựa cũng hí dài một tiếng, cư nhiên cũng ngẩng đầu lên cao đối chiêu, móng trước tung bay đá lên mặt đối phương.
"Đốc đốc đốc" vài tiếng vang lớn, Khuyết Đặc Lặc và Tần Tiêu đều xoay người xuống ngựa, đại hắc mã bị đá nổ một con mắt, đạm kim mã trên trán cũng bị đá lõm một cái, tiên huyết chảy ròng ròng.
Tần Tiêu ngay tại chỗ lộn người tránh né mấy tên binh sĩ Đột Quyết từ trên ngựa đâm lén tới, tức giận rút đao, đâm nghiêng chém ra, nhất thời một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trên đỉnh đầu đã chảy xuống một trận huyết vũ. Cả người lẫn ngựa bị chém thành vô số đoạn!
Trái lại Khuyết Đặc Lặc bên này, hắn tựa hồ cũng không dễ chịu lắm. Tuy rằng đại quân hậu viên đã giết tiến đến, quân Đường đã không còn có ưu thế nhân số nữa.
Nhưng đây dù sao cũng vẫn đang ở trong vòng vây của quân Đường, khiến hắn cũng ăn không ít tên bắn lén, thương đâm trộm. Khuyết Đặc Lặc cũng là kéo trường thương, rút ra một thanh loan đao bốn thước, bang bang bá bá chém tới trường thương và cổ tay của quân Đường.
Quách Tử Nghi và Mặc Y cũng đã chạy tới, phụng mệnh lệnh của Tần Tiêu canh giữ ở bên người Trương Nhân Nguyện, thấy tình huống này cũng đều gấp đến mức kêu hô lên. Trương Nhân Nguyện càng hận chính mình không đủ sức mạnh, cổ tay không ngừng chảy máu, ngay cả thương cũng đều cầm không nổi nữa.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.