Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 854: Thiểm điện tập kích. (2)
Tầm Hương Sư
28/10/2014
Hai người nâng chén uống rượu, Lý Tự Nghiệp liên tục than nóng, cởi cả áo. Hoàn Tử Đan không khỏi có chút kinh ngạc:
- Đại tướng quân bị nhiều tổn thương tới như vậy?
Lý Tự Nghiệp ha ha cười:
- Bị thương có gì chứ? Chúng ta tham gia quân ngũ, không chịu tổn thương còn gọi là quân nhân sao?
Hoàn Tử Đan ngạc nhiên:
- Vậy tôi không phải quân nhân sao?
- Ha ha, ta chỉ là so sánh! Không phải ta dọa nạt ngươi, cũng sẽ có lúc ngươi bị thương thôi.
Lý Tự Nghiệp nói:
- Sư phụ ngươi lợi hại đi? Một thân công phu xuất thần nhập hóa, lần trước cũng suýt nữa tặng mạng tại Sĩ Hộ Chân Hà. Người như chúng ta chỉ sống trên lưỡi đao liếm máu. Không biết khi nào sẽ đem tính mạng tiễn tại chiến trường. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều, thống khoái là được!
- Được rồi, thống khoái là được!
Hoàn Tử Đan cười nói:
- Đại tướng quân, mời ngài cạn chén!
Lý Tự Nghiệp cười a a nói:
- Tiểu oa nhi, ta biết ngươi phản đối ta tàn sát dân trong thành, đúng không?
Hoàn Tử Đan sững sờ, im lặng không nói.
Lý Tự Nghiệp cười nói:
- Ngươi không nói ta cũng biết. Dù sao ngươi còn trẻ, thật nhiều thứ ngươi chưa thể lĩnh ngộ, cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà ngươi không tham gia đi?
Hoàn Tử Đan lắc đầu:
- Không có. Tôi chỉ biết là đánh rất thảm, suýt chút nữa đại soái cũng mất mạng.
- Hơn nữa trước đó Du Quan thất thủ, đại tướng quân Lý Giai Lạc hi sinh.
Lý Tự Nghiệp thở dài nói:
- Ta nhận thức sư phụ ngươi thời gian đã thật lâu, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hắn bị tổn thất gì nặng nề, cũng không thấy hắn tức hận qua ai. Thế nhưng lần này... hắn rất hận người Tân La!
Hoàn Tử Đan tỉnh ngộ:
- Ý của đại tướng quân chính là tàn sát dân trong thành... là ý của đại soái?
- Không! Đây là tự ta muốn làm!
Lý Tự Nghiệp uống rượu, nói:
- Ta là đại tướng tiên phong, điểm này vẫn có thể tự mình làm chủ!
Hoàn Tử Đan không tiếp tục hỏi, trong lòng kích động nghĩ: Lý Tự Nghiệp đúng là huynh đệ nghĩa khí của sư phụ ah! Hắn biết đại soái muốn báo thù, nhưng lo lắng đại soái giết chóc quá nhiều lưng bêu danh, vì thế đem chuyện này gánh lên người mình...Hán tử như vậy thật sự là khả kính!
Sáng hôm sau dưới thành có vài Đường quân đến gọi cửa. Lý Tự Nghiệp cho mời vào, vui mừng nhận tin tức của Tần Tiêu:
- Đại nguyên soái đã tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ đến Bạc Chước thành, trong vòng hai ngày là đến!
Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan vui mừng, đến thật nhanh!
Hai người trọng chỉnh đội ngũ phòng bị, chuẩn bị nhân mã ra thành nghênh đón.
Còn đang bận rộn, đột nhiên nhận được tin thám báo:
- Phía tây năm mươi dặm Bạc Chước thành phát hiện thật nhiều người, nhân số không dưới hai vạn!
Lý Tự Nghiệp trừng mắt:
- Con mẹ nó, là từ Đô Lý trấn cùng Kiến An thành đến sao? Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại soái, người Tân La ẩn giấu binh mã gần biển phía tây!
- Làm một trận với bọn hắn!
Hoàn Tử Đan xua tay:
- Đại tướng quân, để tôi mang nhân mã đi đi. Tuy chỉ có bốn năm ngàn người nhưng không sợ hai vạn người Tân La kia! Lấy một đối mười đối với Hổ Kỵ sư mà nói không phải việc khó!
- Cãi gì mà cãi!
Lý Tự Nghiệp nói:
- Trước tiên làm rõ ràng trạng huống rồi nói sau. Người đâu, phái mười lượt thám báo dò tin. Ta muốn biết lai lịch của đội quân kia, có bao nhiêu người, tướng lãnh là ai! Bạc Chước thành bắt đầu khẩn trương. Lộ trình năm mươi dặm kỵ binh đột kích chốc lát đã đến. Dù có chậm, nhưng vẫn nhanh hơn đội ngũ của Tần Tiêu.
Lý Tự Nghiệp đứng trên đầu thành cau mày, cắn răng: Đến đây đi, giết sạch các ngươi, xuất khẩu ác khí!
Ngoài bốn năm trăm dặm, Tần Tiêu tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ chạy về hướng Bạc Chước. Trong lòng hắn rõ ràng, tuy hai lộ tiên phong đều thắng lợi, nhưng lại đơn độc xâm nhập địch cảnh tác chiến, tùy thời sẽ gặp nguy cơ. Huống chi phía tây Áp Lục Thủy còn có hai đại quân trấn Tân La, là biến số lớn nhất...Tập kích Dịch Châu, Doanh Châu, những binh mã kia từ nơi nào xuất phát!
Lý Tự Nghiệp ngồi trên đầu thành, gió nhẹ thổi qua, trên mặt mang theo sát khí tràn ngập. Hắn cởi trần, lộ ra cơ thể cường tráng, trên thân vết sẹo chồng chất.
Trên chân hắn đặt một thanh đao, dùng vải lau qua, sáng lóng lánh, lóa mắt người.
Hoàn Tử Đan đi lên bậc thang, liếc mắt nhìn quanh thấy Lý Tự Nghiệp liền đi tới. Chỉ thấy hiện tại Lý Tự Nghiệp đang cẩn thận lau chùi thanh đao, nhất thời cũng yên lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh.
Lý Tự Nghiệp cũng không ngẩng đầu, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hoàn Tử Đan gật đầu:
- Tôi muốn biết tình huống của đại quân đến từ phương tây kia. Hơn nữa tôi xin xuất chiến!
- Ngô...
Lý Tự Nghiệp không trả lời, chỉ tiếp tục lau thanh đao.
Hoàn Tử Đan sững sờ, không tiếp tục truy hỏi mà đổi sang vấn đề khác:
- Đại tướng quân, thanh đao này là do Thánh Hậu ban cho sao?
- Phải!
Lý Tự Nghiệp lộ nụ cười ôn nhu hiếm thấy, ngẩng đầu nhìn Hoàn Tử Đan, tiếp tục nói:
- Năm đó ta cùng sư phụ ngươi võ cử đăng khoa, ta cứng đầu cứng cổ chỉ đòi vật này. Chỉ chớp mắt Thánh Hậu đã nằm tại Kiền Lăng nhiều năm. Ta đã hơn ba mươi tuổi. Nghĩ tới sư phụ ngươi cũng sắp ba mươi đi? Thời gian qua thật nhanh...
- Mới vừa đầy hai mươi tám...
Hoàn Tử Đan có chút ngây ngốc nói ra.
Lý Tự Nghiệp cười ha ha, đứng lên mặt lại trường bào, nhìn ra phương xa nói:
- Trên người sư phụ ngươi vĩnh viễn có thứ gì đó vượt qua tuổi thật. Ta nhận thức hắn sắp được mười năm, luôn không rõ ràng. Rốt cục hắn có chỗ nào khác với những người mà ta đã biết.
- Có sao?
Hoàn Tử Đan cười ngây ngô:
- Vì sao tôi không biết đây?
- Đó là ngươi đang ở trong phúc mà không biết, xú tiểu tử!
Lý Tự Nghiệp gõ lên mũ giáp của Hoàn Tử Đan, phủ thêm chiến giáp của mình, lại khôi phục ngữ điệu, nói:
- Vừa rồi thám báo đã báo qua, quân đội kia là người Tân La, ước chừng hai vạn người. Chạy đến cách Bạc Chước thành ba mươi dặm thì ngừng lại, đại khái đang phái người thăm dò tin tức bên này. Ý của ta là cố thủ thành trì, chờ đại quân của sư phụ ngươi đến!
- Cố thủ?
Hoàn Tử Đan có chút bất mãn kêu lên:
- Không cần đi?
Lý Tự Nghiệp rầu rĩ thở dài một tiếng:
- Hướng đi của địch nhân có chút kỳ quái. Rõ ràng là hành quân khẩn cấp đột kích chạy đến, nhưng dừng lại ngoài ba mươi dặm. Địch nhân hư thật không rõ, chúng ta không nên xuất chiến. Huống chi chúng ta đơn độc xâm nhập địa bàn của người Tân La. Dưới chân chúng ta không đủ ổn, không thể so sánh với lúc tác chiến trên lãnh thổ Đại Đường. Cho nên trước tiên nên ổn định hãy nói sau. Xem bọn hắn muốn làm gì tiếp theo.
- Nếu bọn hắn đến công thành đây?
Hoàn Tử Đan hỏi.
- Vậy thì chúng ta thủ thành.
Lý Tự Nghiệp nói như đinh chém sắt:
- Chờ viện quân!
Hoàn Tử Đan cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ gật đầu.
Lý Tự Nghiệp nhìn nhìn hắn, giống như lẩm bẩm nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta là dọn sạch chướng ngại cung cấp phương tiện cho đại quân. Nếu chúng ta trúng mai phục chiến bại, ngược lại sẽ gây nên phiền toái cho đại quân phía sau. Chúng ta không sợ người Tân La công thành, trong hai ba ngày thời gian bọn hắn sẽ không thể chiếm lĩnh. Mà khi đó đại quân chủ lực đã đến.
- Đại tướng quân bị nhiều tổn thương tới như vậy?
Lý Tự Nghiệp ha ha cười:
- Bị thương có gì chứ? Chúng ta tham gia quân ngũ, không chịu tổn thương còn gọi là quân nhân sao?
Hoàn Tử Đan ngạc nhiên:
- Vậy tôi không phải quân nhân sao?
- Ha ha, ta chỉ là so sánh! Không phải ta dọa nạt ngươi, cũng sẽ có lúc ngươi bị thương thôi.
Lý Tự Nghiệp nói:
- Sư phụ ngươi lợi hại đi? Một thân công phu xuất thần nhập hóa, lần trước cũng suýt nữa tặng mạng tại Sĩ Hộ Chân Hà. Người như chúng ta chỉ sống trên lưỡi đao liếm máu. Không biết khi nào sẽ đem tính mạng tiễn tại chiến trường. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều, thống khoái là được!
- Được rồi, thống khoái là được!
Hoàn Tử Đan cười nói:
- Đại tướng quân, mời ngài cạn chén!
Lý Tự Nghiệp cười a a nói:
- Tiểu oa nhi, ta biết ngươi phản đối ta tàn sát dân trong thành, đúng không?
Hoàn Tử Đan sững sờ, im lặng không nói.
Lý Tự Nghiệp cười nói:
- Ngươi không nói ta cũng biết. Dù sao ngươi còn trẻ, thật nhiều thứ ngươi chưa thể lĩnh ngộ, cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà ngươi không tham gia đi?
Hoàn Tử Đan lắc đầu:
- Không có. Tôi chỉ biết là đánh rất thảm, suýt chút nữa đại soái cũng mất mạng.
- Hơn nữa trước đó Du Quan thất thủ, đại tướng quân Lý Giai Lạc hi sinh.
Lý Tự Nghiệp thở dài nói:
- Ta nhận thức sư phụ ngươi thời gian đã thật lâu, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hắn bị tổn thất gì nặng nề, cũng không thấy hắn tức hận qua ai. Thế nhưng lần này... hắn rất hận người Tân La!
Hoàn Tử Đan tỉnh ngộ:
- Ý của đại tướng quân chính là tàn sát dân trong thành... là ý của đại soái?
- Không! Đây là tự ta muốn làm!
Lý Tự Nghiệp uống rượu, nói:
- Ta là đại tướng tiên phong, điểm này vẫn có thể tự mình làm chủ!
Hoàn Tử Đan không tiếp tục hỏi, trong lòng kích động nghĩ: Lý Tự Nghiệp đúng là huynh đệ nghĩa khí của sư phụ ah! Hắn biết đại soái muốn báo thù, nhưng lo lắng đại soái giết chóc quá nhiều lưng bêu danh, vì thế đem chuyện này gánh lên người mình...Hán tử như vậy thật sự là khả kính!
Sáng hôm sau dưới thành có vài Đường quân đến gọi cửa. Lý Tự Nghiệp cho mời vào, vui mừng nhận tin tức của Tần Tiêu:
- Đại nguyên soái đã tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ đến Bạc Chước thành, trong vòng hai ngày là đến!
Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan vui mừng, đến thật nhanh!
Hai người trọng chỉnh đội ngũ phòng bị, chuẩn bị nhân mã ra thành nghênh đón.
Còn đang bận rộn, đột nhiên nhận được tin thám báo:
- Phía tây năm mươi dặm Bạc Chước thành phát hiện thật nhiều người, nhân số không dưới hai vạn!
Lý Tự Nghiệp trừng mắt:
- Con mẹ nó, là từ Đô Lý trấn cùng Kiến An thành đến sao? Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại soái, người Tân La ẩn giấu binh mã gần biển phía tây!
- Làm một trận với bọn hắn!
Hoàn Tử Đan xua tay:
- Đại tướng quân, để tôi mang nhân mã đi đi. Tuy chỉ có bốn năm ngàn người nhưng không sợ hai vạn người Tân La kia! Lấy một đối mười đối với Hổ Kỵ sư mà nói không phải việc khó!
- Cãi gì mà cãi!
Lý Tự Nghiệp nói:
- Trước tiên làm rõ ràng trạng huống rồi nói sau. Người đâu, phái mười lượt thám báo dò tin. Ta muốn biết lai lịch của đội quân kia, có bao nhiêu người, tướng lãnh là ai! Bạc Chước thành bắt đầu khẩn trương. Lộ trình năm mươi dặm kỵ binh đột kích chốc lát đã đến. Dù có chậm, nhưng vẫn nhanh hơn đội ngũ của Tần Tiêu.
Lý Tự Nghiệp đứng trên đầu thành cau mày, cắn răng: Đến đây đi, giết sạch các ngươi, xuất khẩu ác khí!
Ngoài bốn năm trăm dặm, Tần Tiêu tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ chạy về hướng Bạc Chước. Trong lòng hắn rõ ràng, tuy hai lộ tiên phong đều thắng lợi, nhưng lại đơn độc xâm nhập địch cảnh tác chiến, tùy thời sẽ gặp nguy cơ. Huống chi phía tây Áp Lục Thủy còn có hai đại quân trấn Tân La, là biến số lớn nhất...Tập kích Dịch Châu, Doanh Châu, những binh mã kia từ nơi nào xuất phát!
Lý Tự Nghiệp ngồi trên đầu thành, gió nhẹ thổi qua, trên mặt mang theo sát khí tràn ngập. Hắn cởi trần, lộ ra cơ thể cường tráng, trên thân vết sẹo chồng chất.
Trên chân hắn đặt một thanh đao, dùng vải lau qua, sáng lóng lánh, lóa mắt người.
Hoàn Tử Đan đi lên bậc thang, liếc mắt nhìn quanh thấy Lý Tự Nghiệp liền đi tới. Chỉ thấy hiện tại Lý Tự Nghiệp đang cẩn thận lau chùi thanh đao, nhất thời cũng yên lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh.
Lý Tự Nghiệp cũng không ngẩng đầu, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hoàn Tử Đan gật đầu:
- Tôi muốn biết tình huống của đại quân đến từ phương tây kia. Hơn nữa tôi xin xuất chiến!
- Ngô...
Lý Tự Nghiệp không trả lời, chỉ tiếp tục lau thanh đao.
Hoàn Tử Đan sững sờ, không tiếp tục truy hỏi mà đổi sang vấn đề khác:
- Đại tướng quân, thanh đao này là do Thánh Hậu ban cho sao?
- Phải!
Lý Tự Nghiệp lộ nụ cười ôn nhu hiếm thấy, ngẩng đầu nhìn Hoàn Tử Đan, tiếp tục nói:
- Năm đó ta cùng sư phụ ngươi võ cử đăng khoa, ta cứng đầu cứng cổ chỉ đòi vật này. Chỉ chớp mắt Thánh Hậu đã nằm tại Kiền Lăng nhiều năm. Ta đã hơn ba mươi tuổi. Nghĩ tới sư phụ ngươi cũng sắp ba mươi đi? Thời gian qua thật nhanh...
- Mới vừa đầy hai mươi tám...
Hoàn Tử Đan có chút ngây ngốc nói ra.
Lý Tự Nghiệp cười ha ha, đứng lên mặt lại trường bào, nhìn ra phương xa nói:
- Trên người sư phụ ngươi vĩnh viễn có thứ gì đó vượt qua tuổi thật. Ta nhận thức hắn sắp được mười năm, luôn không rõ ràng. Rốt cục hắn có chỗ nào khác với những người mà ta đã biết.
- Có sao?
Hoàn Tử Đan cười ngây ngô:
- Vì sao tôi không biết đây?
- Đó là ngươi đang ở trong phúc mà không biết, xú tiểu tử!
Lý Tự Nghiệp gõ lên mũ giáp của Hoàn Tử Đan, phủ thêm chiến giáp của mình, lại khôi phục ngữ điệu, nói:
- Vừa rồi thám báo đã báo qua, quân đội kia là người Tân La, ước chừng hai vạn người. Chạy đến cách Bạc Chước thành ba mươi dặm thì ngừng lại, đại khái đang phái người thăm dò tin tức bên này. Ý của ta là cố thủ thành trì, chờ đại quân của sư phụ ngươi đến!
- Cố thủ?
Hoàn Tử Đan có chút bất mãn kêu lên:
- Không cần đi?
Lý Tự Nghiệp rầu rĩ thở dài một tiếng:
- Hướng đi của địch nhân có chút kỳ quái. Rõ ràng là hành quân khẩn cấp đột kích chạy đến, nhưng dừng lại ngoài ba mươi dặm. Địch nhân hư thật không rõ, chúng ta không nên xuất chiến. Huống chi chúng ta đơn độc xâm nhập địa bàn của người Tân La. Dưới chân chúng ta không đủ ổn, không thể so sánh với lúc tác chiến trên lãnh thổ Đại Đường. Cho nên trước tiên nên ổn định hãy nói sau. Xem bọn hắn muốn làm gì tiếp theo.
- Nếu bọn hắn đến công thành đây?
Hoàn Tử Đan hỏi.
- Vậy thì chúng ta thủ thành.
Lý Tự Nghiệp nói như đinh chém sắt:
- Chờ viện quân!
Hoàn Tử Đan cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ gật đầu.
Lý Tự Nghiệp nhìn nhìn hắn, giống như lẩm bẩm nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta là dọn sạch chướng ngại cung cấp phương tiện cho đại quân. Nếu chúng ta trúng mai phục chiến bại, ngược lại sẽ gây nên phiền toái cho đại quân phía sau. Chúng ta không sợ người Tân La công thành, trong hai ba ngày thời gian bọn hắn sẽ không thể chiếm lĩnh. Mà khi đó đại quân chủ lực đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.