Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 574: Thỏ tử hồ bi. (1)
Tầm Hương Sư
14/09/2014
- Ngươi nói, giữa phu thê thì nên làm chuyện gì bây giờ?
Tần Tiêu tiếp tục cười xấu xa, sau đó ôm chặt nàng. Mặc cho nàng giãy dụa cũng thoát không thân.
- Ngươi, ngươi là dâm tặc!
Tử Địch hiểu rõ hắn định làm gì ở nơi hoang vu này rồi.
Tần Tiêu buông Tử Địch ra, cười nói:
- Giữa phu thê chuyện phải làm là hiểu rõ đối phương, có biết không?
Tử Địch cảm thấy cả kinh, lập tức phát giận với hắn, hai tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, quẹt mũi nói:
- Cần ngươi dạy, ngươi dạy giống như lão đầu vậy.
- Đi. Không dạy!
Tần Tiêu gật đầu:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tại sao phải rời khỏi Trường An?
- Ta, ta cam tâm tình nguyện!
Tần Tiêu lắc đầu cười rộ lên:
- Đừng tùy hứng. Ngươi như vậy sẽ làm tỷ tỷ của ngươi thêm phiền não, rất thương tâm có biết không? Nàng cả đời này yêu thương và bảo hộ ngươi nhất. Ngươi còn náo như vậy, bị thương tổn nhất là tỷ tỷ của ngươi.
Tử Địch tự biết đuối lý, quệt miệng nói:
- Vậy thì... Ta quay về là được. Nhưng mà ngươi phải nói với tỷ tỷ là ta không muốn về nhà chồng.
Tần Tiêu cười cười:
- Đây là thỉnh cầu sao?
- Ân!
Tử Địch oán hận gật đầu một cái.
- Tốt lắm, ta đáp ứng ngươi là được. Loại chuyện này nói cho ta là đủ, cần gì phải huyên náo lớn như vậy chứ? Còn trốn nhà đi nữa chứ, thật là...
Tần Tiêu ra vẻ nhẹ nhõm thở dài, nói:
- Tốt, náo xong, trở về đi. Tỷ tỷ ngươi nói không chừng đang khóc thương tâm dấy.
Tử Địch cảm thấy phiền muộn, hai tay niết vào nhau, oán hận nói:
- Ta, ta hiện tại còn không quay về. Thật vất vả đi ra. Ta phải đi chơi
- Được a, ta đây đi dạo với ngươi. Dù sao hôm nay trong nha môn cũng không có chuyện gì.
- Ai bảo ngươi đi cùng! Ngươi trở về! Cùng Tiên nhi và Uyển Nhi đi.
- Ha ha...
Tần Tiêu cười ha hả:
- Ta biết ngay là ngươi đang ghen mà!
- Ta, ta không có!
Tử Địch vừa thẹn vừa vội:
- Ta dựa vào cái gì phải ghen?
Tần Tiêu tiến lên, ôm chặt lấy nàng, bá đạo và có chút ôn nhu nói ra:
- Tính toán, nha đầu ngốc, ngoan ngoãn trở về cùng ta. Người một nhà, có lời gì nói không rõ ràng chứ? Tiên nhi cùng Uyển Nhi không phải đối đãi ngươi như muội muội sao, còn ăn dấm chua? Ngày hôm qua ta không đúng, còn không được sao? Chuyện này hôm qua ta cũng xin lỗi ngươi, cũng không nên rời đi a.
Tử Địch thấy Tần Tiêu nói phá ra, có chút đứng thẳng quệt mũi, nhẹ cúi đầu xuống, rầu rĩ nói ra:
- Đã nói ta không có ghen... Chỉ là các ngươi đều xem ta như hài tử mà thôi, ta có chút tức giận. Hơn nữa trong mắt của ngươi cơ bản chỉ có Tiên nhi, nhiều lắm là có Uyển Nhi, khi nào đem tỷ muội chúng ta đặt vào mắt? Chúng ta trong mắt ngươi vĩnh viễn chỉ là dân đen bất nhập lưu, thích khách giết người.
- Ngươi nói ma quỷ gì đó?
Tần Tiêu ôm lấy Tử Địch lắc mấy cái, làm nàng đau, sau đó nghiêm mặt nói ra:
- Cái gì ‘dân đen’, ngươi theo ta lâu như vậy, hẳn là không rõ ta làm người thế nào sao? Nếu nói là dân đen, ta và các ngươi không phải cũng xuất thân từ dân đen sao? Lại nói ta yêu thương nhất là Tiên nhi cùng Uyển Nhi. Nhưng mà ta cũng yêu thương tỷ tỷ ngươi Mặc Y, cũng thích ngươi là quỷ tinh linh tính tình cổ quái! Nếu nói đem ngươi gả ra ngoài, đầu tiên không đồng ý chính là ta đấy, có biết không?
Thân thể Tử Địch khẽ run lên, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thì thào nói ra:
- Hừ, đã biết rõ ngươi gạt người... Ngươi tuyệt không thương tiếc ta, giống như đối đãi với địch nhân trên chiến trường, hừ, hừ hừ!
- Ha ha, ha ha!
Tần Tiêu thật sự nhịn không được cười ha hả, nhéo mũi của nàng:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi còn không được sao? Ngày đó ta thật sự là uống quá nhiều, say đến không biết gì. Nếu không buổi tối chiếu cố ngươi, tính toán đền bù tổn thất được chưa?
- Ta, ta mới không cần đấy!
Tử Địch sắc mặt hồng lên, ngượng ngùng không chịu nổi nói ra:
- Cái kia, vật kia lớn lên quái dị, người cũng quái dị, làm cho người ta sợ hãi! Hơn nữa ngươi cũng như tỷ tỷ đều chỉ biết gạt người, ở trên giường không thú vị.
- Ha ha!
Tần Tiêu nhanh chóng cười lên, cũng may bốn phía không có người, bằng không nói việc này ra nhất định có người cười bể bụng.
- Cười cái gì! Ta nói nghiêm túc!
Tử Địch trừng mắt Tần Tiêu nói ra:
- Trở về có thể, ta cũng biết ta sai rồi, nhưng mà ta biết tỷ tỷ cũng thương tâm. Thế nhưng mà nếu ta và ngươi cái kia...
- Đi, đi đi.
Tần Tiêu liên tục gật đầu:
- Trở về trước rồi nói. Đừng làm cho tỷ tỷ của ngươi lo lắng. Còn có Tiên nhi cùng Uyển Nhi, kỳ thật cũng rất quan tâm ngươi đấy biết không? Hai ngày này, các nàng đều đang thương nghị làm thế nào khai đạo cho ngươi, xử lý hôn lễ đấy, cho ngươi nở mày nở mặt bước vào Tần gia, ngươi trở thành hảo tỷ muội của các nàng.
Tử Địch cảm thấy vui mừng, trên mặt lại giả vờ chẳng hề để ý:
- Hừ, ai mà thèm! Không phải là cùng một đám người tụ tập lại uống rượu náo nhiệt sao, cũng không phải chưa thấy qua.
Tần Tiêu không thể làm gì cười to, nói:
- Không nói, quay về nhà trước đi. Nơi này chính là quân khu có biết không? Qua rừng nhỏ này thì đằng sau chính là bốn vạn đại quân. Ngươi may mắn không có vượt qua, bằng không mấy vạn người xem chúng ta náo cũng không có mặt mũi nào.
Tử Địch nhẹ nhàng lung lay thân thể, từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra ngoài, đi qua dẫn ngựa, âm thầm líu lưỡi nói: Thật sự là xui, không ngờ chui vào hang ổ của hắn. Ai nha, bà cô nhỏ này vậy mà xui quá...
Tần Tiêu cũng lên ngựa, nhìn qua Tử Địch nói ra:
- Lại nói tiếp, còn có chút thời gian không gặp Lý Tự Nghiệp và những hảo huynh đệ kia. Bên kia là tả uy vệ doanh trại chúng ta đi vào nhé?
- Hừ, con đại tinh tinh kia hiện tại uống rượu khẳng định không lại ta, có cái gì mà gặp!
Tử Địch quệt miệng, luôn miệng nói:
- Ta vẫn trở về tìm tỷ tỷ, hỏi nàng xem mê tình hương kia rốt cuộc dùng làm cái gì. Hẳn là có vật kia sẽ trở nên thú vị sao?
Tần Tiêu lập tức cười to:
- Đó là đương nhiên, kỳ thật ngươi bị lần đầu tiên hù sợ phải không?
- Ai bị sợ chứ! Ta, ta mới không sợ đấy!
Mặc Y tiến vào trong phòng của mình, nhào lên giường thúc thít nỉ non, con mắt biến thành quả đào. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, muội muội cùng một mẹ sinh ra, làm sao lại không hiểu chuyện như vậy. Lão thiên gia cũng không biết mở mắt cho nàng sao, ở cùng nam nhân như Tần Tiêu thì tỷ muội các nàng mới vượt qua khổ hải, cũng chiếu cố tỷ muội các nàng. Hiện nay trên đời này muốn tìm được nam nhân yêu thương và bác ái như vậy đúng là khó càng thêm khó.
Hết lần này tới lần khác muội tử không hiểu chuyện căn bản không hiểu được cái gì gọi là cảm ơn và thỏa mãn, chỉ biết dựa vào tính tình của mình làm gì thì làm.
Trong lòng Mặc Y vừa hận lại hổ thẹn, Tần Tiêu đối đãi với nàng càng tốt thì nàng càng áy náy. Vốn nghĩ tới có thể giúp muội muội có được hạnh phúc như mình, nhưng xem ra là một bên tình nguyện rồi.
Thanks
Tần Tiêu tiếp tục cười xấu xa, sau đó ôm chặt nàng. Mặc cho nàng giãy dụa cũng thoát không thân.
- Ngươi, ngươi là dâm tặc!
Tử Địch hiểu rõ hắn định làm gì ở nơi hoang vu này rồi.
Tần Tiêu buông Tử Địch ra, cười nói:
- Giữa phu thê chuyện phải làm là hiểu rõ đối phương, có biết không?
Tử Địch cảm thấy cả kinh, lập tức phát giận với hắn, hai tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, quẹt mũi nói:
- Cần ngươi dạy, ngươi dạy giống như lão đầu vậy.
- Đi. Không dạy!
Tần Tiêu gật đầu:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tại sao phải rời khỏi Trường An?
- Ta, ta cam tâm tình nguyện!
Tần Tiêu lắc đầu cười rộ lên:
- Đừng tùy hứng. Ngươi như vậy sẽ làm tỷ tỷ của ngươi thêm phiền não, rất thương tâm có biết không? Nàng cả đời này yêu thương và bảo hộ ngươi nhất. Ngươi còn náo như vậy, bị thương tổn nhất là tỷ tỷ của ngươi.
Tử Địch tự biết đuối lý, quệt miệng nói:
- Vậy thì... Ta quay về là được. Nhưng mà ngươi phải nói với tỷ tỷ là ta không muốn về nhà chồng.
Tần Tiêu cười cười:
- Đây là thỉnh cầu sao?
- Ân!
Tử Địch oán hận gật đầu một cái.
- Tốt lắm, ta đáp ứng ngươi là được. Loại chuyện này nói cho ta là đủ, cần gì phải huyên náo lớn như vậy chứ? Còn trốn nhà đi nữa chứ, thật là...
Tần Tiêu ra vẻ nhẹ nhõm thở dài, nói:
- Tốt, náo xong, trở về đi. Tỷ tỷ ngươi nói không chừng đang khóc thương tâm dấy.
Tử Địch cảm thấy phiền muộn, hai tay niết vào nhau, oán hận nói:
- Ta, ta hiện tại còn không quay về. Thật vất vả đi ra. Ta phải đi chơi
- Được a, ta đây đi dạo với ngươi. Dù sao hôm nay trong nha môn cũng không có chuyện gì.
- Ai bảo ngươi đi cùng! Ngươi trở về! Cùng Tiên nhi và Uyển Nhi đi.
- Ha ha...
Tần Tiêu cười ha hả:
- Ta biết ngay là ngươi đang ghen mà!
- Ta, ta không có!
Tử Địch vừa thẹn vừa vội:
- Ta dựa vào cái gì phải ghen?
Tần Tiêu tiến lên, ôm chặt lấy nàng, bá đạo và có chút ôn nhu nói ra:
- Tính toán, nha đầu ngốc, ngoan ngoãn trở về cùng ta. Người một nhà, có lời gì nói không rõ ràng chứ? Tiên nhi cùng Uyển Nhi không phải đối đãi ngươi như muội muội sao, còn ăn dấm chua? Ngày hôm qua ta không đúng, còn không được sao? Chuyện này hôm qua ta cũng xin lỗi ngươi, cũng không nên rời đi a.
Tử Địch thấy Tần Tiêu nói phá ra, có chút đứng thẳng quệt mũi, nhẹ cúi đầu xuống, rầu rĩ nói ra:
- Đã nói ta không có ghen... Chỉ là các ngươi đều xem ta như hài tử mà thôi, ta có chút tức giận. Hơn nữa trong mắt của ngươi cơ bản chỉ có Tiên nhi, nhiều lắm là có Uyển Nhi, khi nào đem tỷ muội chúng ta đặt vào mắt? Chúng ta trong mắt ngươi vĩnh viễn chỉ là dân đen bất nhập lưu, thích khách giết người.
- Ngươi nói ma quỷ gì đó?
Tần Tiêu ôm lấy Tử Địch lắc mấy cái, làm nàng đau, sau đó nghiêm mặt nói ra:
- Cái gì ‘dân đen’, ngươi theo ta lâu như vậy, hẳn là không rõ ta làm người thế nào sao? Nếu nói là dân đen, ta và các ngươi không phải cũng xuất thân từ dân đen sao? Lại nói ta yêu thương nhất là Tiên nhi cùng Uyển Nhi. Nhưng mà ta cũng yêu thương tỷ tỷ ngươi Mặc Y, cũng thích ngươi là quỷ tinh linh tính tình cổ quái! Nếu nói đem ngươi gả ra ngoài, đầu tiên không đồng ý chính là ta đấy, có biết không?
Thân thể Tử Địch khẽ run lên, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thì thào nói ra:
- Hừ, đã biết rõ ngươi gạt người... Ngươi tuyệt không thương tiếc ta, giống như đối đãi với địch nhân trên chiến trường, hừ, hừ hừ!
- Ha ha, ha ha!
Tần Tiêu thật sự nhịn không được cười ha hả, nhéo mũi của nàng:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi còn không được sao? Ngày đó ta thật sự là uống quá nhiều, say đến không biết gì. Nếu không buổi tối chiếu cố ngươi, tính toán đền bù tổn thất được chưa?
- Ta, ta mới không cần đấy!
Tử Địch sắc mặt hồng lên, ngượng ngùng không chịu nổi nói ra:
- Cái kia, vật kia lớn lên quái dị, người cũng quái dị, làm cho người ta sợ hãi! Hơn nữa ngươi cũng như tỷ tỷ đều chỉ biết gạt người, ở trên giường không thú vị.
- Ha ha!
Tần Tiêu nhanh chóng cười lên, cũng may bốn phía không có người, bằng không nói việc này ra nhất định có người cười bể bụng.
- Cười cái gì! Ta nói nghiêm túc!
Tử Địch trừng mắt Tần Tiêu nói ra:
- Trở về có thể, ta cũng biết ta sai rồi, nhưng mà ta biết tỷ tỷ cũng thương tâm. Thế nhưng mà nếu ta và ngươi cái kia...
- Đi, đi đi.
Tần Tiêu liên tục gật đầu:
- Trở về trước rồi nói. Đừng làm cho tỷ tỷ của ngươi lo lắng. Còn có Tiên nhi cùng Uyển Nhi, kỳ thật cũng rất quan tâm ngươi đấy biết không? Hai ngày này, các nàng đều đang thương nghị làm thế nào khai đạo cho ngươi, xử lý hôn lễ đấy, cho ngươi nở mày nở mặt bước vào Tần gia, ngươi trở thành hảo tỷ muội của các nàng.
Tử Địch cảm thấy vui mừng, trên mặt lại giả vờ chẳng hề để ý:
- Hừ, ai mà thèm! Không phải là cùng một đám người tụ tập lại uống rượu náo nhiệt sao, cũng không phải chưa thấy qua.
Tần Tiêu không thể làm gì cười to, nói:
- Không nói, quay về nhà trước đi. Nơi này chính là quân khu có biết không? Qua rừng nhỏ này thì đằng sau chính là bốn vạn đại quân. Ngươi may mắn không có vượt qua, bằng không mấy vạn người xem chúng ta náo cũng không có mặt mũi nào.
Tử Địch nhẹ nhàng lung lay thân thể, từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra ngoài, đi qua dẫn ngựa, âm thầm líu lưỡi nói: Thật sự là xui, không ngờ chui vào hang ổ của hắn. Ai nha, bà cô nhỏ này vậy mà xui quá...
Tần Tiêu cũng lên ngựa, nhìn qua Tử Địch nói ra:
- Lại nói tiếp, còn có chút thời gian không gặp Lý Tự Nghiệp và những hảo huynh đệ kia. Bên kia là tả uy vệ doanh trại chúng ta đi vào nhé?
- Hừ, con đại tinh tinh kia hiện tại uống rượu khẳng định không lại ta, có cái gì mà gặp!
Tử Địch quệt miệng, luôn miệng nói:
- Ta vẫn trở về tìm tỷ tỷ, hỏi nàng xem mê tình hương kia rốt cuộc dùng làm cái gì. Hẳn là có vật kia sẽ trở nên thú vị sao?
Tần Tiêu lập tức cười to:
- Đó là đương nhiên, kỳ thật ngươi bị lần đầu tiên hù sợ phải không?
- Ai bị sợ chứ! Ta, ta mới không sợ đấy!
Mặc Y tiến vào trong phòng của mình, nhào lên giường thúc thít nỉ non, con mắt biến thành quả đào. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, muội muội cùng một mẹ sinh ra, làm sao lại không hiểu chuyện như vậy. Lão thiên gia cũng không biết mở mắt cho nàng sao, ở cùng nam nhân như Tần Tiêu thì tỷ muội các nàng mới vượt qua khổ hải, cũng chiếu cố tỷ muội các nàng. Hiện nay trên đời này muốn tìm được nam nhân yêu thương và bác ái như vậy đúng là khó càng thêm khó.
Hết lần này tới lần khác muội tử không hiểu chuyện căn bản không hiểu được cái gì gọi là cảm ơn và thỏa mãn, chỉ biết dựa vào tính tình của mình làm gì thì làm.
Trong lòng Mặc Y vừa hận lại hổ thẹn, Tần Tiêu đối đãi với nàng càng tốt thì nàng càng áy náy. Vốn nghĩ tới có thể giúp muội muội có được hạnh phúc như mình, nhưng xem ra là một bên tình nguyện rồi.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.