Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 637: Tối hậu thư của công chúa. (2)
Tầm Hương Sư
09/10/2014
Lý Tiên Huệ cười khanh khách nói:
- Đúng nha cô cô, nên cho ta ôm đi!
Thái Bình công chúa cười rộ lên, ôm đầu to không chịu buông tay:
- Như thế nào, ta đã làm mẫu thân mấy lần rồi, còn sợ chuyện này sao? Đứa nhỏ này khoẻ mạnh kháu khỉnh, ta nhìn rất ưa thích, vì vậy muốn ôm nhiều một chút. Tần Tiêu nha, đúng là hổ phụ không khuyển tử ah, tiểu tử này tương chắc chắn là hổ lang chi tướng!
Tần Tiêu qua loa cười cười, ngồi bên cạnh Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt. Lý Trì Nguyệt hôm nay đi ra ngoài cũng không có mặc đạo bào như ngày thường, ăn mặc phục trang đẹp đẽ chói lọi, khó có được xinh đẹp hơn nhiều.
Thái Bình công chúa cũng không như người ta, chỉ lo dụ dỗ đầu to, nói cười với Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt về chuyện đầu to.
Qua một hồi, Thái Bình công chúa trả đầu to cho Lý Tiên Huệ, sau đó nói:
- Tần Tiêu ah, hôm nay có chút chuyện cần thương lượng với ngươi, hơn nữa ta có chút chuyện cần thỉnh Tiên nhi cùng Trì Nguyệt, vì vậy đành phải mời các nàng tới. Ta đường đột như vậy ngươi sẽ không để tâm chứ?
- Không dám!
Tần Tiêu cười nói:
- Công chúa có hảo ý, Tần Tiêu biết rõ.
Thái Bình công chúa phảng mang chuyện lúc trước bỏ qua, mười phần thân mật mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta có chuyện sớm định nói với ngươi rồi. Ngươi còn nhớ rõ, ước chừng hai ba năm trước chúng ta gặp mặt tại đông cung không? Khi đó chúng ta đang có kế hoạch chính biến Huyền Vũ môn, cứu phục Lý Đường.
Tần Tiêu cẩn thận suy tư một phen:
- Đại khái nhớ một chút.
Thái Bình công chúa mỉm cười:
- Khi đó ta nghe nói ngươi chưa có thê tử, muốn làm mai cho ngươi, hứa gả cô nương tốt cho ngươi đấy. Lời này ta từng nói qua, ngươi còn nhớ rõ không?
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ:
- Nhớ rõ, công chúa điện hạ đúng là có nói. Kỳ thật lúc ấy Tần Tiêu đã có tư định với Tiên nhi rồi, vì vậy cho nên cự tuyệt ý tốt của công chúa, nói đại sự hoàn thành nói sau. Cái này... Kính xin điện hạ thứ tội!
Thái Bình công chúa cười khanh khách nói:
- Nói nghiêm trọng, ngươi có tội gì nha? Khó được hữu tình lang mà, ngươi lúc ấy trong lòng cũng chỉ có Tiên nhi, tự nhiên chẳng thèm ngó tới bà mối này rồi. Nhưng mà ta cần phải nhắc chuyện xưa! Kỳ thật ta lúc ấy muốn nói chỉ là cái này, con gái ta năm nay mười lăm tuổi, đã tới tuổi cập kê, vì vậy kéo dài tới hôm nay đây!
Tần Tiêu cả kinh:
- Công chúa điện hạ... Con gái?
Thái Bình công chúa tươi cười hòa ái, nói:
- Chính sự! Là ta tuyển phò mã cho con gái của mình, cũng là Lam Điền quận chúa mà ta yêu thương trước. Hai tháng trước nàng vừa vặn đầy mười lăm tuổi, vì vậy nhớ tới chuyện này, lập tức chạy về Trường An, tới tìm ngươi Đại Đô Đốc ngươi tự mình cầu hôn.
Tần Tiêu có chút ngây người:
- Cái này...
Trong nội tâm hối hận nói: Làm cái gì ah, Thái Bình công chúa cũng chơi chiêu này? Cứng rắn không được chơi mềm sao? Không cách nào đem trừ ta ra khỏi Trường An, vậy thì gả con gái cho ta, chẳng phải là là làm ta khó chịu sao? Cưới cũng không phải, không cưới cũng không phải... Thủ đoạn hèn hạ vô sỉ nha! Con gái cũng là công cụ sao? Hôn nhân chính trị đấy! Hơn nữa là hôn nhân chính trị hiểm ác cực điểm! Thái Bình công chúa dùng Lam Điền quận chúa biến Tần Tiêu ta thành con châu chấu, hoặc nói là cản tay ta khắp nơi? Hoặc căn bản đây là tối hậu thư, nếu như không hợp tác với ngươi, ngươi sẽ ra tay độc ác dễ dàng dọn dẹp thê nhi của ta sao?
Thái Bình công chúa nhìn qua sắc mặt Tần Tiêu biến ảo bất định, cười rộ lên, nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:
- Tiên nhi, ngươi nhìn phu quân của ngươi này, vừa nghe nói lại có thể cưới thê tử, hắn ngây người ra đây này! Cũng không biết trong lòng hắn vui mừng hay khẩn trương nha!
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, hết sức khó xử cười cười:
- Công chúa điện hạ chê cười, tin tức quá đột ngột, không có chuẩn bị tâm lý.
Thái Bình công chúa cười nói:
- Nam hôn nữ gả, cũng thuộc bình thường, nếu phụ mẫu của ngươi đi về cõi tiên, không bằng cho ta làm chủ! Huống chi ta đã thương lượng với hai phu nhân của ngươi rồi, các nàng đều không có ý kiến gì, tỏ vẻ tán thành mối hôn sự này.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt, trên mặt hai nữ máy móc cười cười, ngay ngắn gật đầu.
Thái Bình công chúa thập phần đắc ý cười rộ lên:
- Nhưng mà cũng tôn trọng ý kiến của ngươi. Nếu không, ngươi gặp con gái của ta hôm nay nhé?
Tần Tiêu chết lặng cười ngây ngô:
- Hôm nay thì không cần! Hay là chọn ngày lành tháng tốt, chúng ta gặp lại đã. Nếu công chúa ý đẹp như thế, Tần Tiêu cũng đành phải áy náy...
Thái Bình công chúa lòng thâm ý gật đầu mỉm cười:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng thì dễ xử lý. Chuyện khác sau có thời gian sẽ nói.
Tần Tiêu cực lực làm cho mình bình tĩnh thong dong, cuối cùng vẫn giày vò qua thời gian này. Thái Bình công chúa muốn lưu một nhà Tần Tiêu ăn cơm chiều lại đi, Lý Tiên Huệ lấy cớ mang đầu to về nhà cho nhũ mẫu ăn, cuối cùng đã thoát thân, Thái Bình công chúa lúc này cho bọn họ về.
Tần Tiêu ôm nhi tử, hai phu nhân hai bên đi ra đại sảnh. Tần Tiêu lơ đãng nhìn các nơi, phát hiện hoa viên phía tây có một người đi qua, xa xa chỉ nhìn bóng lưng hơi còng, nhưng nhìn rất quen mắt. Tần Tiêu lúc trước cũng lơ đễnh, dù sao Thái Bình công chúa nhiều người như vậy, gặp một người cũng là bình thường.
Thẳng đến khi ra khỏi cửa Tần Tiêu mới bừng tỉnh đại ngộ: Trách không được người kia quen mắt như thế, đây không phải là hộ bộ thượng thư, thái tử thiếu bảo, đại họa sĩ Tiết Trắc sao? Người này trước kia vô cùng quen biết với Tương Vương Lý Đán, Lý Đán lên ngôi thì đưa hắn liên tục thăng quan, cho tới giờ đã làm hộ bộ thượng thư, còn làm thái tử thiếu bảo.
Lý Long Cơ ngưỡng mộ hội họa của hắn, thường xuyên đưa hắn thỉnh vào đông cung dạy hắn vẽ tranh, đối với hắn xem như tín nhiệm. Tần Tiêu mấy lần đi đông cung đều gặp qua hắn. Lão đầu tử sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành. Không nghĩ tới hắn cũng là người của Thái Bình công chúa sao?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nói thầm: Xem ra bên người Lý Long Cơ cũng có không ít ánh mắt của Thái Bình công chúa! Nàng từ Thái Nguyên vừa trở về, lập tức có người bẩm báo kỹ càng chuyện của Lý Long Cơ mấy ngày này cho nàng nghe... Xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn.
Trong lòng Lý Tiên Huệ cũng đang lo lắng, nàng biết rõ Tần Tiêu cùng Thái Bình công chúa có mâu thuẫn, vừa rồi hứa thân nhìn thì ấm áp hòa khí, kì thực che dấu vô số nguy hiểm cùng sát cơ. Lúc này có thể đi ra được thì Lý Tiên Huệ phải sợ hãi, lại ôm cánh tay của Tần Tiêu.
Lý Trì Nguyệt hồn nhiên cảm thấy không có gì không ổn, chỉ cảm thấy Tần Tiêu hôm nay tâm tình dường như áp lực. Hiện tại đi ra khỏi phủ Thái Bình công chúa thì sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không dám đến hỏi cái gì, đành phải cúi thấp đầu như nha hoàn đi theo Tần Tiêu.
Hai nữ đi lên xe ngựa, Tần Tiêu đưa cho hai nàng, chính mình cỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, cùng quay về nhà..
- Đúng nha cô cô, nên cho ta ôm đi!
Thái Bình công chúa cười rộ lên, ôm đầu to không chịu buông tay:
- Như thế nào, ta đã làm mẫu thân mấy lần rồi, còn sợ chuyện này sao? Đứa nhỏ này khoẻ mạnh kháu khỉnh, ta nhìn rất ưa thích, vì vậy muốn ôm nhiều một chút. Tần Tiêu nha, đúng là hổ phụ không khuyển tử ah, tiểu tử này tương chắc chắn là hổ lang chi tướng!
Tần Tiêu qua loa cười cười, ngồi bên cạnh Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt. Lý Trì Nguyệt hôm nay đi ra ngoài cũng không có mặc đạo bào như ngày thường, ăn mặc phục trang đẹp đẽ chói lọi, khó có được xinh đẹp hơn nhiều.
Thái Bình công chúa cũng không như người ta, chỉ lo dụ dỗ đầu to, nói cười với Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt về chuyện đầu to.
Qua một hồi, Thái Bình công chúa trả đầu to cho Lý Tiên Huệ, sau đó nói:
- Tần Tiêu ah, hôm nay có chút chuyện cần thương lượng với ngươi, hơn nữa ta có chút chuyện cần thỉnh Tiên nhi cùng Trì Nguyệt, vì vậy đành phải mời các nàng tới. Ta đường đột như vậy ngươi sẽ không để tâm chứ?
- Không dám!
Tần Tiêu cười nói:
- Công chúa có hảo ý, Tần Tiêu biết rõ.
Thái Bình công chúa phảng mang chuyện lúc trước bỏ qua, mười phần thân mật mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta có chuyện sớm định nói với ngươi rồi. Ngươi còn nhớ rõ, ước chừng hai ba năm trước chúng ta gặp mặt tại đông cung không? Khi đó chúng ta đang có kế hoạch chính biến Huyền Vũ môn, cứu phục Lý Đường.
Tần Tiêu cẩn thận suy tư một phen:
- Đại khái nhớ một chút.
Thái Bình công chúa mỉm cười:
- Khi đó ta nghe nói ngươi chưa có thê tử, muốn làm mai cho ngươi, hứa gả cô nương tốt cho ngươi đấy. Lời này ta từng nói qua, ngươi còn nhớ rõ không?
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ:
- Nhớ rõ, công chúa điện hạ đúng là có nói. Kỳ thật lúc ấy Tần Tiêu đã có tư định với Tiên nhi rồi, vì vậy cho nên cự tuyệt ý tốt của công chúa, nói đại sự hoàn thành nói sau. Cái này... Kính xin điện hạ thứ tội!
Thái Bình công chúa cười khanh khách nói:
- Nói nghiêm trọng, ngươi có tội gì nha? Khó được hữu tình lang mà, ngươi lúc ấy trong lòng cũng chỉ có Tiên nhi, tự nhiên chẳng thèm ngó tới bà mối này rồi. Nhưng mà ta cần phải nhắc chuyện xưa! Kỳ thật ta lúc ấy muốn nói chỉ là cái này, con gái ta năm nay mười lăm tuổi, đã tới tuổi cập kê, vì vậy kéo dài tới hôm nay đây!
Tần Tiêu cả kinh:
- Công chúa điện hạ... Con gái?
Thái Bình công chúa tươi cười hòa ái, nói:
- Chính sự! Là ta tuyển phò mã cho con gái của mình, cũng là Lam Điền quận chúa mà ta yêu thương trước. Hai tháng trước nàng vừa vặn đầy mười lăm tuổi, vì vậy nhớ tới chuyện này, lập tức chạy về Trường An, tới tìm ngươi Đại Đô Đốc ngươi tự mình cầu hôn.
Tần Tiêu có chút ngây người:
- Cái này...
Trong nội tâm hối hận nói: Làm cái gì ah, Thái Bình công chúa cũng chơi chiêu này? Cứng rắn không được chơi mềm sao? Không cách nào đem trừ ta ra khỏi Trường An, vậy thì gả con gái cho ta, chẳng phải là là làm ta khó chịu sao? Cưới cũng không phải, không cưới cũng không phải... Thủ đoạn hèn hạ vô sỉ nha! Con gái cũng là công cụ sao? Hôn nhân chính trị đấy! Hơn nữa là hôn nhân chính trị hiểm ác cực điểm! Thái Bình công chúa dùng Lam Điền quận chúa biến Tần Tiêu ta thành con châu chấu, hoặc nói là cản tay ta khắp nơi? Hoặc căn bản đây là tối hậu thư, nếu như không hợp tác với ngươi, ngươi sẽ ra tay độc ác dễ dàng dọn dẹp thê nhi của ta sao?
Thái Bình công chúa nhìn qua sắc mặt Tần Tiêu biến ảo bất định, cười rộ lên, nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:
- Tiên nhi, ngươi nhìn phu quân của ngươi này, vừa nghe nói lại có thể cưới thê tử, hắn ngây người ra đây này! Cũng không biết trong lòng hắn vui mừng hay khẩn trương nha!
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, hết sức khó xử cười cười:
- Công chúa điện hạ chê cười, tin tức quá đột ngột, không có chuẩn bị tâm lý.
Thái Bình công chúa cười nói:
- Nam hôn nữ gả, cũng thuộc bình thường, nếu phụ mẫu của ngươi đi về cõi tiên, không bằng cho ta làm chủ! Huống chi ta đã thương lượng với hai phu nhân của ngươi rồi, các nàng đều không có ý kiến gì, tỏ vẻ tán thành mối hôn sự này.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt, trên mặt hai nữ máy móc cười cười, ngay ngắn gật đầu.
Thái Bình công chúa thập phần đắc ý cười rộ lên:
- Nhưng mà cũng tôn trọng ý kiến của ngươi. Nếu không, ngươi gặp con gái của ta hôm nay nhé?
Tần Tiêu chết lặng cười ngây ngô:
- Hôm nay thì không cần! Hay là chọn ngày lành tháng tốt, chúng ta gặp lại đã. Nếu công chúa ý đẹp như thế, Tần Tiêu cũng đành phải áy náy...
Thái Bình công chúa lòng thâm ý gật đầu mỉm cười:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng thì dễ xử lý. Chuyện khác sau có thời gian sẽ nói.
Tần Tiêu cực lực làm cho mình bình tĩnh thong dong, cuối cùng vẫn giày vò qua thời gian này. Thái Bình công chúa muốn lưu một nhà Tần Tiêu ăn cơm chiều lại đi, Lý Tiên Huệ lấy cớ mang đầu to về nhà cho nhũ mẫu ăn, cuối cùng đã thoát thân, Thái Bình công chúa lúc này cho bọn họ về.
Tần Tiêu ôm nhi tử, hai phu nhân hai bên đi ra đại sảnh. Tần Tiêu lơ đãng nhìn các nơi, phát hiện hoa viên phía tây có một người đi qua, xa xa chỉ nhìn bóng lưng hơi còng, nhưng nhìn rất quen mắt. Tần Tiêu lúc trước cũng lơ đễnh, dù sao Thái Bình công chúa nhiều người như vậy, gặp một người cũng là bình thường.
Thẳng đến khi ra khỏi cửa Tần Tiêu mới bừng tỉnh đại ngộ: Trách không được người kia quen mắt như thế, đây không phải là hộ bộ thượng thư, thái tử thiếu bảo, đại họa sĩ Tiết Trắc sao? Người này trước kia vô cùng quen biết với Tương Vương Lý Đán, Lý Đán lên ngôi thì đưa hắn liên tục thăng quan, cho tới giờ đã làm hộ bộ thượng thư, còn làm thái tử thiếu bảo.
Lý Long Cơ ngưỡng mộ hội họa của hắn, thường xuyên đưa hắn thỉnh vào đông cung dạy hắn vẽ tranh, đối với hắn xem như tín nhiệm. Tần Tiêu mấy lần đi đông cung đều gặp qua hắn. Lão đầu tử sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành. Không nghĩ tới hắn cũng là người của Thái Bình công chúa sao?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nói thầm: Xem ra bên người Lý Long Cơ cũng có không ít ánh mắt của Thái Bình công chúa! Nàng từ Thái Nguyên vừa trở về, lập tức có người bẩm báo kỹ càng chuyện của Lý Long Cơ mấy ngày này cho nàng nghe... Xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn.
Trong lòng Lý Tiên Huệ cũng đang lo lắng, nàng biết rõ Tần Tiêu cùng Thái Bình công chúa có mâu thuẫn, vừa rồi hứa thân nhìn thì ấm áp hòa khí, kì thực che dấu vô số nguy hiểm cùng sát cơ. Lúc này có thể đi ra được thì Lý Tiên Huệ phải sợ hãi, lại ôm cánh tay của Tần Tiêu.
Lý Trì Nguyệt hồn nhiên cảm thấy không có gì không ổn, chỉ cảm thấy Tần Tiêu hôm nay tâm tình dường như áp lực. Hiện tại đi ra khỏi phủ Thái Bình công chúa thì sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không dám đến hỏi cái gì, đành phải cúi thấp đầu như nha hoàn đi theo Tần Tiêu.
Hai nữ đi lên xe ngựa, Tần Tiêu đưa cho hai nàng, chính mình cỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, cùng quay về nhà..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.