Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 782: U Châu ác chiến. (12)
Tầm Hương Sư
22/10/2014
- Lấy cung tên!
Tần Ảnh tựa hồ phát hiện Tần Tiêu đã đến, ngăn cản một đao bổ tới, thúc ngựa nhảy ra ngoài trận:
- Đại soái, thỉnh đừng bắn tên, tôi muốn tự tay giết súc sinh này báo thù cho thê tử cùng đồng bào lâm nạn!
- Yên tâm, ngươi cứ quyết đấu đi thôi. Ta không làm bị thương Khả Đột Vu.
Tần Tiêu cười lạnh, sưu sưu sưu, nhất thời ba binh lính Khiết Đan rơi xuống ngựa, kêu thảm một tiếng liền mất đi tính mạng.
Khả Đột Vu kinh hãi rít gào giận dữ:
- Ngươi chính là Tần Tiêu? Bắn tên ngoài trận có bổn sự gì, đến cùng ta quyết trận tử chiến!
Tần Tiêu cười to dùng binh khí chỉ vào hắn:
- Ngươi còn không xứng! Trước chiến ngã đối thủ của ngươi rồi nói sau!
Khả Đột Vu giận dữ, khàn giọng rít gào xông về hướng Tần Ảnh.
Tình hình trước mắt chính là ngoan cố chống cự điển hình. Thật nhiều Đường quân vây quanh Khả Đột Vu, giống như mèo vờn chuột nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa Tần Ảnh cùng Khả Đột Vu. Nhưng Khả Đột Vu đã sớm ôm lòng phải chết, chỉ muốn đem Tần Ảnh chém giết dưới đao xem như đủ vốn, vì thế hắn xuất ra toàn lực.
Tần Ảnh cũng hiểu được đây là cơ hội báo thù cuối cùng của hắn, không thể buông tha, vì vậy càng thêm liều mạng đối chiến.
Bên ngoài vòng chiến, Tần Tiêu lại giương cung tiếp tục bắn ba mũi tên, lại thêm ba người ngã quỵ.
Khả Đột Vu nghe được thanh âm có người té ngựa, không tự chủ được trong lòng run sợ: Tiễn pháp của người này thật sự là kỹ năng thần kỳ! Hắn không sợ chỉ cần bắn trật một chút, thương tổn chính Đường quân hay sao?
- Sưu sưu sưu...
Lại thêm ba mũi tên, ba người chết ngay lập tức!
Tần Tiêu đột nhiên lớn tiếng quát:
- Khả Đột Vu nhận lấy cái chết!
Sau đó chợt kéo dây cung, “ông” một tiếng ngân nga vang lên.
Khả Đột Vu hoảng sợ co rụt thân hình muốn tránh né, nhưng không ngờ Tần Ảnh bổ tới một đao chém thẳng vào cổ của hắn.
Đầu của Khả Đột Vu ngã nhào xuống ngựa, quay tròn rơi đến bên chân chiến mã.
Đường quân nhất thời lớn tiếng hoan hô:
- Hống, hống, hống!
Tần Ảnh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tần Tiêu, Tần Tiêu ném cung, làm như không có việc gì quay mặt sang nơi khác.
Tần Ảnh chậm rãi giơ tay lên, nhìn loan đao còn đẫm máu tươi trong tay, toàn thân ngây ngẩn. Một trận gió bắc lãnh liệt thổi tới, hắn đột nhiên cảm giác thân thể của mình giá lạnh từ trong ra ngoài, nhìn không thấy một tia sinh khí, không còn chút nhiệt độ.
Cừu hận. Suốt hai mươi năm hắn chỉ nhớ mỗi từ này. Nhưng sau khi tự tay giết chết kẻ thù, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn trống rỗng. Hai bàn tay trắng, chẳng khác gì một cái xác không hồn, không có theo đuổi, không hưởng thụ, không còn ý nghĩa để sống sót.
Hắn giống như nhìn thấy được hình ảnh thê tử của mình hiện trước mặt. Họ đều đang mỉm cười, giống như bình minh phía chân trời, ấm áp lẫn ngọt ngào.
Trên mặt Tần Ảnh nổi lên dáng tươi cười, thật lâu như thế mọi người lần đầu tiên thấy hắn cười. Nụ cười thật thoải mái, ngộ đạo, lại lộ ra vài tia quỷ dị.
Đường quân cùng binh lính Khiết Đan chung quanh cơ hồ quên cả chém giết, ngơ ngẩn nhìn nam nhân kỳ quái trước mặt. Chỉ thấy hắn chậm rãi cúi người nhìn đầu lâu của Khả Đột Vu, thì thào nói:
- Đã xong. Yến nhi, đại lang, ta báo thù cho mẹ con nàng. Hơn mười năm rốt cục ta chờ đến ngày này. Ta rốt cục đã có thể giải thoát. Mẹ con nàng...là tới đón ta sao? Chờ ta, ta lập tức sẽ đến!
Dứt lời hắn đột nhiên vung đao, muốn chém thẳng vào cổ mình.
Bỗng nhiên ở trước mắt hắn hiện lên một đạo kim quang, loan đao lập tức bị đánh bay. Tần Ảnh kinh ngạc mở mắt, nhìn phượng sí lưu kim đang hoành trước mặt mình, đang chỉ vào cổ họng của mình. Nam nhân đã trợ giúp mình báo được đại thù vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào hắn.
- Ngươi làm gì?
Sắc mặt Tần Tiêu lạnh xuống, ngữ khí nặng trĩu.
Tần Ảnh run rẩy mấp máy môi, cúi đầu:
- Tôi...tôi đi bồi thê tử của tôi...
- Càn rỡ! Ai cho phép ngươi?
Tần Tiêu vung phượng sí lưu kim đang, nhất thời vang lên thanh âm đinh đương:
- Ngươi đừng quên thân phận của ngươi bây giờ!
Thân thể Tần Ảnh nhẹ run rẩy, trong lòng thầm nói: Đúng vậy, ta đã là nô lệ của hắn. Hắn gọi ta sống, ta phải sống; hắn muốn ta chết, ta phải chết. Ai...
Thanh âm Tần Tiêu vang lên:
- Trên chiến trường trước mắt mỗi thời khắc đều có tộc nhân của ngươi bị giết chết. Đồng thời cũng có Đường quân tử vong. Nhưng mỗi khi có Đường quân tử vong, cừu hận của chúng ta đối với Khiết Đan càng tăng thêm một tầng. Ta không muốn nhìn thấy càng nhiều người phải chết, nếu ngươi có năng lực ta hi vọng ngươi có thể giúp ta.
Sắc mặt Tần Ảnh trắng bệch nhìn quanh, không biết phải làm sao. Hiện tại ngay chung quanh hắn còn có năm sáu chục binh lính Khiết Đan tay cầm loan đao co rút lại, chuẩn bị cùng Đường quân quyết một trận tử chiến. Những người kia nghi hoặc mà kinh sợ nhìn Tần Ảnh, diễn cảm thập phần phức tạp.
- Bắt đầu từ những người này.
Tần Tiêu phất binh khí:
- Mọi người lui về phía sau.
Tần Ảnh có chút ngây dại nhìn Đường quân đang thối lui ra bốn phía, lại nhìn người Khiết Đan đang dựa vào gần mình.
Rốt cục trong những binh lính Khiết Đan kia có một người tiến đến gần hắn, một thanh âm nghi hoặc vang lên:
- Là Mạc Tòng Ly? Thật là Mạc Tòng Ly sao?
Thân hình Tần Ảnh run lên, mở to con mắt còn lại ngơ ngác nhìn lão nhân Khiết Đan hơn năm mươi tuổi kia. Tóc của hắn đã hoa râm, trên người bị tổn thương đẫm máu. Tần Ảnh nhất thời không nhận ra hắn, chỉ phải nghi ngờ nói:
- Là ta...
- Nhi đồng, ta là thất cửu Tác Mạc của ngươi ah!
Lão chiến sĩ Khiết Đan kích động thúc ngựa lại gần:
- Nguyên lai ngươi thật không có chết! Truyền ngôn trong bộ tộc là thật sự đúng không? Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu hãm hại ngươi, cướp vị trí đại thủ lĩnh, sau đó mang theo người của tám bộ tộc đầu hàng Đột Quyết Mặc Xuyết... Mạc Tòng Ly, ngươi là con cháu Đại Hạ thị, vì sao qua nhiều năm như vậy không xuất hiện qua?
- Ta...
Tần Ảnh có chút kích động nhìn Tác Mạc, khuôn mặt ưu tư nói:
- Mẫu thân của ta vẫn khỏe chứ?
- Ai, đã qua đời từ ba năm trước.
Tác Mạc nói:
- Mạc Tòng Ly, thất cửu của ngươi dù gì cũng là thủ lĩnh Thất Cát bộ. Ta biết hiện tại ngươi đã đầu phục Đường quân. Như vậy chính là địch nhân của chúng ta. Được rồi, đến đây đi! Nam nhi Khiết Đan đổ máu không đổ lệ, nhặt lên loan đao của ngươi, làm cho thất cửu nhìn xem ngươi còn dũng mãnh giống như năm xưa hay không?
- Không! Ta không thể!
Tần Ảnh đột nhiên kích động kêu lên:
- Vì cái gì, vì sao phải chiến tranh? Người Khiết Đan vì sao phải chiến? Vì tiền bạc châu báu, nữ nhân, lương thực hay là vì nguyện trung thành Mặc Xuyết? Vì sao chúng ta phải làm tay sai cho Mặc Xuyết?
- Mạc Tòng Ly, nếu ngươi vẫn là nam nhân Khiết Đan, không nên nói ra lời như vậy!
Tác Mạc rít gào:
- Chúng ta là quân nhân, chỉ cần phục tùng quân lệnh. Chết trận sa trường chính là số mạng của chúng ta! Đến đây đi Mạc Tòng Ly! Thất cửu có thể chết trong tay cháu của mình còn vui vẻ hơn chết trong tay Đường quân! Đến cùng ta quyết một trận tử chiến!
Tần Ảnh tựa hồ phát hiện Tần Tiêu đã đến, ngăn cản một đao bổ tới, thúc ngựa nhảy ra ngoài trận:
- Đại soái, thỉnh đừng bắn tên, tôi muốn tự tay giết súc sinh này báo thù cho thê tử cùng đồng bào lâm nạn!
- Yên tâm, ngươi cứ quyết đấu đi thôi. Ta không làm bị thương Khả Đột Vu.
Tần Tiêu cười lạnh, sưu sưu sưu, nhất thời ba binh lính Khiết Đan rơi xuống ngựa, kêu thảm một tiếng liền mất đi tính mạng.
Khả Đột Vu kinh hãi rít gào giận dữ:
- Ngươi chính là Tần Tiêu? Bắn tên ngoài trận có bổn sự gì, đến cùng ta quyết trận tử chiến!
Tần Tiêu cười to dùng binh khí chỉ vào hắn:
- Ngươi còn không xứng! Trước chiến ngã đối thủ của ngươi rồi nói sau!
Khả Đột Vu giận dữ, khàn giọng rít gào xông về hướng Tần Ảnh.
Tình hình trước mắt chính là ngoan cố chống cự điển hình. Thật nhiều Đường quân vây quanh Khả Đột Vu, giống như mèo vờn chuột nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa Tần Ảnh cùng Khả Đột Vu. Nhưng Khả Đột Vu đã sớm ôm lòng phải chết, chỉ muốn đem Tần Ảnh chém giết dưới đao xem như đủ vốn, vì thế hắn xuất ra toàn lực.
Tần Ảnh cũng hiểu được đây là cơ hội báo thù cuối cùng của hắn, không thể buông tha, vì vậy càng thêm liều mạng đối chiến.
Bên ngoài vòng chiến, Tần Tiêu lại giương cung tiếp tục bắn ba mũi tên, lại thêm ba người ngã quỵ.
Khả Đột Vu nghe được thanh âm có người té ngựa, không tự chủ được trong lòng run sợ: Tiễn pháp của người này thật sự là kỹ năng thần kỳ! Hắn không sợ chỉ cần bắn trật một chút, thương tổn chính Đường quân hay sao?
- Sưu sưu sưu...
Lại thêm ba mũi tên, ba người chết ngay lập tức!
Tần Tiêu đột nhiên lớn tiếng quát:
- Khả Đột Vu nhận lấy cái chết!
Sau đó chợt kéo dây cung, “ông” một tiếng ngân nga vang lên.
Khả Đột Vu hoảng sợ co rụt thân hình muốn tránh né, nhưng không ngờ Tần Ảnh bổ tới một đao chém thẳng vào cổ của hắn.
Đầu của Khả Đột Vu ngã nhào xuống ngựa, quay tròn rơi đến bên chân chiến mã.
Đường quân nhất thời lớn tiếng hoan hô:
- Hống, hống, hống!
Tần Ảnh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tần Tiêu, Tần Tiêu ném cung, làm như không có việc gì quay mặt sang nơi khác.
Tần Ảnh chậm rãi giơ tay lên, nhìn loan đao còn đẫm máu tươi trong tay, toàn thân ngây ngẩn. Một trận gió bắc lãnh liệt thổi tới, hắn đột nhiên cảm giác thân thể của mình giá lạnh từ trong ra ngoài, nhìn không thấy một tia sinh khí, không còn chút nhiệt độ.
Cừu hận. Suốt hai mươi năm hắn chỉ nhớ mỗi từ này. Nhưng sau khi tự tay giết chết kẻ thù, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn trống rỗng. Hai bàn tay trắng, chẳng khác gì một cái xác không hồn, không có theo đuổi, không hưởng thụ, không còn ý nghĩa để sống sót.
Hắn giống như nhìn thấy được hình ảnh thê tử của mình hiện trước mặt. Họ đều đang mỉm cười, giống như bình minh phía chân trời, ấm áp lẫn ngọt ngào.
Trên mặt Tần Ảnh nổi lên dáng tươi cười, thật lâu như thế mọi người lần đầu tiên thấy hắn cười. Nụ cười thật thoải mái, ngộ đạo, lại lộ ra vài tia quỷ dị.
Đường quân cùng binh lính Khiết Đan chung quanh cơ hồ quên cả chém giết, ngơ ngẩn nhìn nam nhân kỳ quái trước mặt. Chỉ thấy hắn chậm rãi cúi người nhìn đầu lâu của Khả Đột Vu, thì thào nói:
- Đã xong. Yến nhi, đại lang, ta báo thù cho mẹ con nàng. Hơn mười năm rốt cục ta chờ đến ngày này. Ta rốt cục đã có thể giải thoát. Mẹ con nàng...là tới đón ta sao? Chờ ta, ta lập tức sẽ đến!
Dứt lời hắn đột nhiên vung đao, muốn chém thẳng vào cổ mình.
Bỗng nhiên ở trước mắt hắn hiện lên một đạo kim quang, loan đao lập tức bị đánh bay. Tần Ảnh kinh ngạc mở mắt, nhìn phượng sí lưu kim đang hoành trước mặt mình, đang chỉ vào cổ họng của mình. Nam nhân đã trợ giúp mình báo được đại thù vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào hắn.
- Ngươi làm gì?
Sắc mặt Tần Tiêu lạnh xuống, ngữ khí nặng trĩu.
Tần Ảnh run rẩy mấp máy môi, cúi đầu:
- Tôi...tôi đi bồi thê tử của tôi...
- Càn rỡ! Ai cho phép ngươi?
Tần Tiêu vung phượng sí lưu kim đang, nhất thời vang lên thanh âm đinh đương:
- Ngươi đừng quên thân phận của ngươi bây giờ!
Thân thể Tần Ảnh nhẹ run rẩy, trong lòng thầm nói: Đúng vậy, ta đã là nô lệ của hắn. Hắn gọi ta sống, ta phải sống; hắn muốn ta chết, ta phải chết. Ai...
Thanh âm Tần Tiêu vang lên:
- Trên chiến trường trước mắt mỗi thời khắc đều có tộc nhân của ngươi bị giết chết. Đồng thời cũng có Đường quân tử vong. Nhưng mỗi khi có Đường quân tử vong, cừu hận của chúng ta đối với Khiết Đan càng tăng thêm một tầng. Ta không muốn nhìn thấy càng nhiều người phải chết, nếu ngươi có năng lực ta hi vọng ngươi có thể giúp ta.
Sắc mặt Tần Ảnh trắng bệch nhìn quanh, không biết phải làm sao. Hiện tại ngay chung quanh hắn còn có năm sáu chục binh lính Khiết Đan tay cầm loan đao co rút lại, chuẩn bị cùng Đường quân quyết một trận tử chiến. Những người kia nghi hoặc mà kinh sợ nhìn Tần Ảnh, diễn cảm thập phần phức tạp.
- Bắt đầu từ những người này.
Tần Tiêu phất binh khí:
- Mọi người lui về phía sau.
Tần Ảnh có chút ngây dại nhìn Đường quân đang thối lui ra bốn phía, lại nhìn người Khiết Đan đang dựa vào gần mình.
Rốt cục trong những binh lính Khiết Đan kia có một người tiến đến gần hắn, một thanh âm nghi hoặc vang lên:
- Là Mạc Tòng Ly? Thật là Mạc Tòng Ly sao?
Thân hình Tần Ảnh run lên, mở to con mắt còn lại ngơ ngác nhìn lão nhân Khiết Đan hơn năm mươi tuổi kia. Tóc của hắn đã hoa râm, trên người bị tổn thương đẫm máu. Tần Ảnh nhất thời không nhận ra hắn, chỉ phải nghi ngờ nói:
- Là ta...
- Nhi đồng, ta là thất cửu Tác Mạc của ngươi ah!
Lão chiến sĩ Khiết Đan kích động thúc ngựa lại gần:
- Nguyên lai ngươi thật không có chết! Truyền ngôn trong bộ tộc là thật sự đúng không? Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu hãm hại ngươi, cướp vị trí đại thủ lĩnh, sau đó mang theo người của tám bộ tộc đầu hàng Đột Quyết Mặc Xuyết... Mạc Tòng Ly, ngươi là con cháu Đại Hạ thị, vì sao qua nhiều năm như vậy không xuất hiện qua?
- Ta...
Tần Ảnh có chút kích động nhìn Tác Mạc, khuôn mặt ưu tư nói:
- Mẫu thân của ta vẫn khỏe chứ?
- Ai, đã qua đời từ ba năm trước.
Tác Mạc nói:
- Mạc Tòng Ly, thất cửu của ngươi dù gì cũng là thủ lĩnh Thất Cát bộ. Ta biết hiện tại ngươi đã đầu phục Đường quân. Như vậy chính là địch nhân của chúng ta. Được rồi, đến đây đi! Nam nhi Khiết Đan đổ máu không đổ lệ, nhặt lên loan đao của ngươi, làm cho thất cửu nhìn xem ngươi còn dũng mãnh giống như năm xưa hay không?
- Không! Ta không thể!
Tần Ảnh đột nhiên kích động kêu lên:
- Vì cái gì, vì sao phải chiến tranh? Người Khiết Đan vì sao phải chiến? Vì tiền bạc châu báu, nữ nhân, lương thực hay là vì nguyện trung thành Mặc Xuyết? Vì sao chúng ta phải làm tay sai cho Mặc Xuyết?
- Mạc Tòng Ly, nếu ngươi vẫn là nam nhân Khiết Đan, không nên nói ra lời như vậy!
Tác Mạc rít gào:
- Chúng ta là quân nhân, chỉ cần phục tùng quân lệnh. Chết trận sa trường chính là số mạng của chúng ta! Đến đây đi Mạc Tòng Ly! Thất cửu có thể chết trong tay cháu của mình còn vui vẻ hơn chết trong tay Đường quân! Đến cùng ta quyết một trận tử chiến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.