Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 775: U Châu ác chiến. (5)
Tầm Hương Sư
22/10/2014
Trước đó Tần Tiêu từng phân phó hắn ở lại đại đô đốc phủ không
cần đi ra, chính vì lo lắng khi hắn nhìn thấy người Khiết Đan sẽ làm ra
những hành động không thể tự chủ.
Nhất là khi người lãnh binh lại là Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu. Tần Tiêu cũng không muốn bởi vì chuyện riêng tư của Tần Ảnh lại mang tới ảnh hưởng bất lợi cho chiến cuộc, vì đề phòng mới lưu hắn ở lại trong phủ đại đô đốc.
Kim Lương Phượng đi tới bên cạnh Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Đại soái, hắn quỳ xuống van cầu ta, ta cũng không thể lay chuyển được hắn nên đành dẫn hắn theo. Ngươi thông cảm cho hắn một chút đi, dù sao hắn chờ đợi thời khắc này đã quá khổ sở, quá dài lâu. Lần này nếu có thể tiêu diệt Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu, với hắn mà nói là hạnh phúc lớn nhất trên đời này.
- Được.
Tần Tiêu đáp ứng một tiếng, nhìn Kim Lương Phượng thấp giọng mắng:
- Lão mũi trâu, không nghĩ tới ngươi cũng có lòng đồng tình như vậy. Tình huống trong thành thế nào?
- Hết thảy bình thường.
Kim Lương Phượng nói:
- Bốn cửa thành phòng ngự cẩn thận, Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh của Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ tạo xong thanh thế ở cửa bắc cũng đang chờ xuất phát; Khương đại nhân mang theo binh sĩ vỗ an dân chúng, đã thấy hiệu quả; Thạch Thu Giản mang theo nhân mã đang tăng cường giới nghiêm trong thành, trong thành cũng đã giới nghiêm, không còn người đi lại. Trước mắt chỉ còn chờ đại quân của Mặc Xuyết đến quyết một trận tử chiến!
- Tốt lắm!
Tần Tiêu không tự chủ được cắn răng:
- Đã tới thời điểm công thành rồi. Đúng rồi, vũ khí bí mật của chúng ta chuẩn bị như thế nào?
- Yên tâm, hết thảy thỏa đáng.
Kim Lương Phượng nở nụ cười:
- Mỗi cửa thành có hai mươi bộ, quản là ai cho đại quân của Mặc Xuyết nếm trọn đi!
Lý Đại Bô đứng một bên nghi hoặc nói:
- Đại soái, Kim đại nhân, hai người đang nói gì vậy?
Hai người nhìn nhau cười, làm Lý Đại Bô càng thêm khó hiểu.
Đúng lúc này bên ngoài cửa đông, nam, bắc thành U Châu lại xuất hiện đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan đang xung phong tràn tới, so với lần trước càng thêm mãnh liệt, càng thêm hung hãn. Kỵ binh múa bay loan đao chạy chồm gào thét mà đến. Trên lưng mỗi người đều mang đại cung, bên hông là ống tên tràn đầy.
Trong tiếng gió rít rống giận, tiếng hô giết rung trời, tiếng vó ngựa chạy chồm truyền đến, lửa cháy khắp bốn ủng thành đã dần được dập tắt, khói đặc cuồn cuộn chẳng khác gì ma chướng địa vực. Tần Tiêu vung tay hạ lệnh:
- Truyền lệnh bỏ ủng thành, toàn lực phòng giữ bốn cửa U Châu!
Trống trận thay đổi, không trung thả ra sáu đóa tín hiệu xanh biếc. Đường quân phòng thủ bốn cửa thành nhanh chóng triệt lui vào trong thành, bỏ qua ủng thành thường dễ dàng bị công phá, lui về trong bốn cổng thành U Châu.
Kỵ binh Bắc Địch nhanh chóng chạy tới trước cửa bắc, Khả Đột Vu vung thiết thương trong tay:
- Công thành!
Đại quân Khiết Đan nhất thời giống như bầy sói cuồng dã hướng cửa bắc xung phong tới. Từng binh lính tay cầm loan đao, giương cung bạt tên nhắm trên cổng thành bắn tới!
Tần Tiêu giơ tay lên, bộ binh sau lưng bước nhanh về phía trước, giơ cao thiết thuẫn, đem toàn bộ cổng lầu cửa bắc che kín nghiêm nghiêm thực thực.
Kim Lương Phượng nói:
- Đại soái, cửa bắc hãy giao cho ty chức, mời đại soái quay về trung quân chỉ huy hạ lệnh!
- Không cần gấp!
Tần Tiêu bình tĩnh nói:
- Đến công thành hình như là người Khiết Đan đi, cầm binh không biết là ai. Ảnh Tử, ta tiếp tục cảnh cáo ngươi một câu, không có mệnh lệnh của ta không được làm bậy!
Tần Ảnh cúi đầu lên tiếng:
- Dạ!
Nhìn kỵ binh Khiết Đan đang lao tới dưới thành, mỗi người đội mũ da màu trắng, đang giương cung muốn bắn tên, hắn nhẹ giọng nói:
- Hai bộ tiên phong kỵ tinh nhuệ của Khiết Đan Phục Phất Úc, Vũ Lăng. Đại tướng mang binh nhất định là Khả Đột Vu!
Tần Ảnh vừa dứt lời một trận thanh âm loảng xoảng vang lên. Những mũi tên của người Khiết Đan giống như mưa rào bắn trúng tấm thuẫn của Đường quân. Những mũi tên kia giống như có thêm ánh mắt, xuyên qua khe hở bắn trúng người phía sau. Nhất thời có người kêu thảm ngã xuống đất, nhưng lập tức có người bước lên thay thế, giơ cao đại thuẫn.
Được xạ kỵ yểm hộ, người Khiết Đan bắt đầu công thành! Những cái thang sơ sài đáp lên tường thành cao lớn của U Châu, những người Khiết Đan hung hãn không sợ chết gào thét vọt lên.
Đây quả thật là một đám ác lang nhắm người cắn nuốt, vì thực vật không tiếc hết thảy!
Người Khiết Đan dũng mãnh.
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Xạ thủ, phản kích! Thủ thành binh, lăn mộc pháo thạch không cần nương tay, dùng sức tạp!
- Hống!
Đường quân cùng rống to, nhất thời những hòn đá lớn cùng cây gỗ từ trên cao bị đập xuống như mưa. Người Khiết Đan nhất thời kêu thảm thiết một mảnh, những cây thang mới đáp lên tường thành cũng vụn vỡ không ít. Cửa thành bắc U Châu bị gác hơn năm mươi cây thang, thanh thế công thành của người Khiết Đan thật đúng là mãnh liệt!
Vừa lúc đó Lý Thất Hoạt suất lĩnh hai vạn chủ lực Bắc Địch chạy tới, gia nhập vào đại quân công thành. Bên ngoài cửa bắc U Châu tuấn mã chạy chồm gào thét, người Bắc Địch rống to, đem hơn mười dặm ngoại thành U Châu biến thành đại chiến trường giống như luyện ngục.
Cả U Châu thành nhất thời lâm vào cuộc giết chóc nóng nảy chưa từng có, tiếng hô giết của hơn mười vạn người đem mười dặm mặt đất chấn đến bụi đất tung bay, phòng ốc run rẩy. Dân chúng trong thành U Châu chui rúc trong nhà không ngừng cầu nguyện.
Tần Tiêu đứng trên thành cao quan sát mọi nơi. Bên ngoài bốn cửa thành U Châu ánh đuốc của người Đột Quyết cùng Khiết Đan đem cả chân trời đều chiếu sáng. Binh lính Bắc Địch hung hãn không sợ chết, không ngừng leo lên tường thành cao lớn công vào.
Đội xạ thủ của bọn hắn mỗi khi bắn ra một lượt tên Đường quân thủ thành lại ngã xuống tử vong, thương vong không nhỏ.
Xem ra công thành chiến đã tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất, đã đến lúc.
Tần Tiêu nghiêm túc hạ lệnh:
- Truyền lệnh thả ra tín hiệu màu đỏ, sử xuất lợi khí thủ thành – hỏa nỏ sàng!
Nhất thời từ trên cổng lầu cửa bắc cùng trong thành U Châu tín hiệu màu đỏ phóng lên cao, đem binh lính Bắc Địch giật mình kinh hoảng.
Vừa lúc đó bên trong bốn cửa thành U Châu, từng chiếc hỏa nỗ sàng được đẩy đi ra, mỗi cỗ xe đều có năm binh lính thủ hộ. Ba người phụ trách lắp tên, một người phóng ra, một người điều chỉnh phương vị. Dựa theo thiết kế liên tí nỗ, hỏa nỗ sàng có ba hàng tên, mỗi hàng mười hai lỗ tên, từng mũi tên đều có thuốc nổ cương cường, một kích oanh bạo!
Hung khí! Hung khí hung hãn nhất thiên hạ hiện nay!
Ngay khi hỏa nỗ sàng xuất hiện ngay trên đầu tường thành, binh lính Bắc Địch nghi hoặc khó hiểu nhìn cỗ xe màu đen kia, không biết là vật gì. Nhưng chỉ nửa khắc sau từ trong những lỗ thủng của cỗ xe lại bắn ra những mũi tên dài hơn bốn thước, bao trùm bầu trời bay xuống dưới!
Nếu chỉ là tên thì cũng thôi, nhưng khi mũi tên rơi xuống đất hoặc nện vào người ngựa lập tức ầm ầm nổ tung, phát ra thanh âm tiếng vang đinh tai nhức óc cùng khí lãng đủ chấn bay người, ngoài ra còn có ánh lửa mãnh liệt.
Thanh âm gió rít cắt da thịt, thanh âm tiếng nổ tung oanh long, nhất thời làm binh lính Bắc Địch hoảng sợ vỡ mật!
Nhất là khi người lãnh binh lại là Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu. Tần Tiêu cũng không muốn bởi vì chuyện riêng tư của Tần Ảnh lại mang tới ảnh hưởng bất lợi cho chiến cuộc, vì đề phòng mới lưu hắn ở lại trong phủ đại đô đốc.
Kim Lương Phượng đi tới bên cạnh Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Đại soái, hắn quỳ xuống van cầu ta, ta cũng không thể lay chuyển được hắn nên đành dẫn hắn theo. Ngươi thông cảm cho hắn một chút đi, dù sao hắn chờ đợi thời khắc này đã quá khổ sở, quá dài lâu. Lần này nếu có thể tiêu diệt Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu, với hắn mà nói là hạnh phúc lớn nhất trên đời này.
- Được.
Tần Tiêu đáp ứng một tiếng, nhìn Kim Lương Phượng thấp giọng mắng:
- Lão mũi trâu, không nghĩ tới ngươi cũng có lòng đồng tình như vậy. Tình huống trong thành thế nào?
- Hết thảy bình thường.
Kim Lương Phượng nói:
- Bốn cửa thành phòng ngự cẩn thận, Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh của Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ tạo xong thanh thế ở cửa bắc cũng đang chờ xuất phát; Khương đại nhân mang theo binh sĩ vỗ an dân chúng, đã thấy hiệu quả; Thạch Thu Giản mang theo nhân mã đang tăng cường giới nghiêm trong thành, trong thành cũng đã giới nghiêm, không còn người đi lại. Trước mắt chỉ còn chờ đại quân của Mặc Xuyết đến quyết một trận tử chiến!
- Tốt lắm!
Tần Tiêu không tự chủ được cắn răng:
- Đã tới thời điểm công thành rồi. Đúng rồi, vũ khí bí mật của chúng ta chuẩn bị như thế nào?
- Yên tâm, hết thảy thỏa đáng.
Kim Lương Phượng nở nụ cười:
- Mỗi cửa thành có hai mươi bộ, quản là ai cho đại quân của Mặc Xuyết nếm trọn đi!
Lý Đại Bô đứng một bên nghi hoặc nói:
- Đại soái, Kim đại nhân, hai người đang nói gì vậy?
Hai người nhìn nhau cười, làm Lý Đại Bô càng thêm khó hiểu.
Đúng lúc này bên ngoài cửa đông, nam, bắc thành U Châu lại xuất hiện đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan đang xung phong tràn tới, so với lần trước càng thêm mãnh liệt, càng thêm hung hãn. Kỵ binh múa bay loan đao chạy chồm gào thét mà đến. Trên lưng mỗi người đều mang đại cung, bên hông là ống tên tràn đầy.
Trong tiếng gió rít rống giận, tiếng hô giết rung trời, tiếng vó ngựa chạy chồm truyền đến, lửa cháy khắp bốn ủng thành đã dần được dập tắt, khói đặc cuồn cuộn chẳng khác gì ma chướng địa vực. Tần Tiêu vung tay hạ lệnh:
- Truyền lệnh bỏ ủng thành, toàn lực phòng giữ bốn cửa U Châu!
Trống trận thay đổi, không trung thả ra sáu đóa tín hiệu xanh biếc. Đường quân phòng thủ bốn cửa thành nhanh chóng triệt lui vào trong thành, bỏ qua ủng thành thường dễ dàng bị công phá, lui về trong bốn cổng thành U Châu.
Kỵ binh Bắc Địch nhanh chóng chạy tới trước cửa bắc, Khả Đột Vu vung thiết thương trong tay:
- Công thành!
Đại quân Khiết Đan nhất thời giống như bầy sói cuồng dã hướng cửa bắc xung phong tới. Từng binh lính tay cầm loan đao, giương cung bạt tên nhắm trên cổng thành bắn tới!
Tần Tiêu giơ tay lên, bộ binh sau lưng bước nhanh về phía trước, giơ cao thiết thuẫn, đem toàn bộ cổng lầu cửa bắc che kín nghiêm nghiêm thực thực.
Kim Lương Phượng nói:
- Đại soái, cửa bắc hãy giao cho ty chức, mời đại soái quay về trung quân chỉ huy hạ lệnh!
- Không cần gấp!
Tần Tiêu bình tĩnh nói:
- Đến công thành hình như là người Khiết Đan đi, cầm binh không biết là ai. Ảnh Tử, ta tiếp tục cảnh cáo ngươi một câu, không có mệnh lệnh của ta không được làm bậy!
Tần Ảnh cúi đầu lên tiếng:
- Dạ!
Nhìn kỵ binh Khiết Đan đang lao tới dưới thành, mỗi người đội mũ da màu trắng, đang giương cung muốn bắn tên, hắn nhẹ giọng nói:
- Hai bộ tiên phong kỵ tinh nhuệ của Khiết Đan Phục Phất Úc, Vũ Lăng. Đại tướng mang binh nhất định là Khả Đột Vu!
Tần Ảnh vừa dứt lời một trận thanh âm loảng xoảng vang lên. Những mũi tên của người Khiết Đan giống như mưa rào bắn trúng tấm thuẫn của Đường quân. Những mũi tên kia giống như có thêm ánh mắt, xuyên qua khe hở bắn trúng người phía sau. Nhất thời có người kêu thảm ngã xuống đất, nhưng lập tức có người bước lên thay thế, giơ cao đại thuẫn.
Được xạ kỵ yểm hộ, người Khiết Đan bắt đầu công thành! Những cái thang sơ sài đáp lên tường thành cao lớn của U Châu, những người Khiết Đan hung hãn không sợ chết gào thét vọt lên.
Đây quả thật là một đám ác lang nhắm người cắn nuốt, vì thực vật không tiếc hết thảy!
Người Khiết Đan dũng mãnh.
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Xạ thủ, phản kích! Thủ thành binh, lăn mộc pháo thạch không cần nương tay, dùng sức tạp!
- Hống!
Đường quân cùng rống to, nhất thời những hòn đá lớn cùng cây gỗ từ trên cao bị đập xuống như mưa. Người Khiết Đan nhất thời kêu thảm thiết một mảnh, những cây thang mới đáp lên tường thành cũng vụn vỡ không ít. Cửa thành bắc U Châu bị gác hơn năm mươi cây thang, thanh thế công thành của người Khiết Đan thật đúng là mãnh liệt!
Vừa lúc đó Lý Thất Hoạt suất lĩnh hai vạn chủ lực Bắc Địch chạy tới, gia nhập vào đại quân công thành. Bên ngoài cửa bắc U Châu tuấn mã chạy chồm gào thét, người Bắc Địch rống to, đem hơn mười dặm ngoại thành U Châu biến thành đại chiến trường giống như luyện ngục.
Cả U Châu thành nhất thời lâm vào cuộc giết chóc nóng nảy chưa từng có, tiếng hô giết của hơn mười vạn người đem mười dặm mặt đất chấn đến bụi đất tung bay, phòng ốc run rẩy. Dân chúng trong thành U Châu chui rúc trong nhà không ngừng cầu nguyện.
Tần Tiêu đứng trên thành cao quan sát mọi nơi. Bên ngoài bốn cửa thành U Châu ánh đuốc của người Đột Quyết cùng Khiết Đan đem cả chân trời đều chiếu sáng. Binh lính Bắc Địch hung hãn không sợ chết, không ngừng leo lên tường thành cao lớn công vào.
Đội xạ thủ của bọn hắn mỗi khi bắn ra một lượt tên Đường quân thủ thành lại ngã xuống tử vong, thương vong không nhỏ.
Xem ra công thành chiến đã tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất, đã đến lúc.
Tần Tiêu nghiêm túc hạ lệnh:
- Truyền lệnh thả ra tín hiệu màu đỏ, sử xuất lợi khí thủ thành – hỏa nỏ sàng!
Nhất thời từ trên cổng lầu cửa bắc cùng trong thành U Châu tín hiệu màu đỏ phóng lên cao, đem binh lính Bắc Địch giật mình kinh hoảng.
Vừa lúc đó bên trong bốn cửa thành U Châu, từng chiếc hỏa nỗ sàng được đẩy đi ra, mỗi cỗ xe đều có năm binh lính thủ hộ. Ba người phụ trách lắp tên, một người phóng ra, một người điều chỉnh phương vị. Dựa theo thiết kế liên tí nỗ, hỏa nỗ sàng có ba hàng tên, mỗi hàng mười hai lỗ tên, từng mũi tên đều có thuốc nổ cương cường, một kích oanh bạo!
Hung khí! Hung khí hung hãn nhất thiên hạ hiện nay!
Ngay khi hỏa nỗ sàng xuất hiện ngay trên đầu tường thành, binh lính Bắc Địch nghi hoặc khó hiểu nhìn cỗ xe màu đen kia, không biết là vật gì. Nhưng chỉ nửa khắc sau từ trong những lỗ thủng của cỗ xe lại bắn ra những mũi tên dài hơn bốn thước, bao trùm bầu trời bay xuống dưới!
Nếu chỉ là tên thì cũng thôi, nhưng khi mũi tên rơi xuống đất hoặc nện vào người ngựa lập tức ầm ầm nổ tung, phát ra thanh âm tiếng vang đinh tai nhức óc cùng khí lãng đủ chấn bay người, ngoài ra còn có ánh lửa mãnh liệt.
Thanh âm gió rít cắt da thịt, thanh âm tiếng nổ tung oanh long, nhất thời làm binh lính Bắc Địch hoảng sợ vỡ mật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.