Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Chương 72: Bảo Hương Các (1)

Canh Tân

17/09/2022

- Tống Tứ Nương, ngươi ra đây cho ta!

Mắt nhìn chiếc móng ngựa cuối cùng được đóng đinh xong, thì chợt nghe được một trận ồn ào bên ngoài.

Một âm thanh cao vút bén nhọn vang lên, con ngựa Đột Quyết màu đỏ thẫm như bị kinh hãi, vang tiếng hí dài, thúc chân đá hậu, thiếu chút nữa đã đá trúng Dương Thanh Nô đang tò mò xem náo nhiệt bên cạnh Dương Thủ Văn, Dương Thanh Nô kinh hãi ngồi phệt dưới đất, sợ tới mức oa oa khóc lớn lên.

- Lão Hồ Đầu, bắt lấy hàm thiếc và dây cương.

Dương Thủ Văn cũng hoảng sợ, liền chạy lên trước, ôm lấy Dương Thanh Nô.

Bên cạnh, Lão Hồ Đầu đã bắt chặt hàm thiếc và dây cương. Cũng may con ngựa Đột Quyết đỏ thẫm kia chỉ bị kinh hãi nhẹ. Bằng không mà nói, với sức lực của Lão Hồ Đầu muốn chế phục nó, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Tống Tứ Nương, mau ra đây... Tống An, ngươi còn ngăn cản ta, đừng trách ta không khách khí.

Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, hơn nữa nghe tiếng cũng không ít người.

- Hủy Tử ca ca, muội biết ca ca sẽ bảo vệ Nô Nô mà.

Dương Thanh Nô nằm trong lòng Dương Thủ Văn, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nàng còn ló đầu ra, nhìn hướng về phía Ấu Nương, đồng thời làm vẻ mặt quỷ. Đương nhiên, cảnh tượng này Dương Thủ Văn không nhìn thấy.

Lúc này trong đầu hắn vô cùng tức giận, lệnh cho Lão Hồ Đầu mang ngựa trấn an, liền buông Dương Thanh Nô xuống.

- Ai đang tranh cãi ầm ĩ?

- Sợ lại là Tam Cữu Nương kia.

Dương Thanh Nô còn chưa dứt lời, cửa phòng ngủ mở ra, Tống thị đi ra từ bên trong.

Bà nghe bên ngoài có tiềng ồn ào, sắc mặt âm trầm: - Hủy Tử, thay ta đi ngăn bọn họ lại... Thật là không biết tốt xấu.

Dương Thủ Văn đáp thuận một tiếng, xoa xoa đầu của Thanh Nô.

- Dương Mạt Lỵ, đi theo ta.

- Được.

Dương Mạt Lỵ lập tức đứng lên, cất tiếng trả lời.

Hai người một trước một sau, xuyên qua hành lang đi vào tiền viện, liền nhìn thấy Tống An đang liều mình ngăn cản mấy người phụ nữ, miệng càng không ngừng nói những lời khách sáo.

Xem hình dạng của y, quả thực có chút thê thảm.

Trên mặt một vết một vết tất cả đều là vết cào cấu, quần áo càng lộ vẻ hỗn độn không thể tả.

- Tống An, đã xảy ra chuyện gì?

Dương Thủ Văn chắp tay sau lưng, đi xuống cửa hiên, hướng mắt nhìn mấy người phụ nữ.

Cầm đầu là một nữ tử thô tráng tuổi chừng bốn mươi, nhìn qua có chút nhanh nhẹn dũng mãnh. Mà sau lưng ả, còn có thêm mấy ả kiện phụ, cũng là vai rộng eo tròn. Tống An mặc dù là người đàn ông, nhưng đối mặt với mấy người phụ nữ này, cũng có chút khốn đốn.



Nghe thấy tiếng Dương Thủ Văn, y lập tức thở phào nhẹ nhõm.

- Tam nương tử, Đại Lang đến đây, ngươi có chuyện gì, có thể tìm hắn thương lượng.

Người phụ nữ thô tráng liếc nhìn Dương Thủ Văn, trên mặt lộ vẻ khinh thường: - Ta nói Đại Lang là người nào, hóa ra là Dương A Si... Tống Tứ Nương, ngươi cho rằng đưa một gã si ngốc ra là có thể ngăn cản được ta sao? Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời. Tam Lang nhà ta tốt xấu cũng là huynh trưởng ngươi, ngươi khấu trừ hàng hóa của y đã thôi, còn bắt y nhốt trong đại lao, đã bao nhiêu ngày rồi. Có người em gái như ngươi vậy sao? Ngươi quên rằng năm xưa Tam Lang yêu thương ngươi thế nào sao.

Ả ngưỡng cao cổ, hét to về hậu viện, hoàn toàn lờ Dương Thủ Văn đi.

Dương Thủ Văn con ngươi ngưng tụ, nhìn hướng ngoài cửa lớn, thì đã thấy vây quanh không ít người, chỉ chỉ trỏ trỏ mà xem náo nhiệt.

- Tống An, đóng cửa lớn lại.

- Không được đóng, ta muốn để cho tất cả mọi người đều biết, Tống Tứ Nương ả là người lòng lang dạ sói như thế nào, cả huynh trưởng của mình cũng không tha.

Ả nữ nhân tráng kiện lớn tiếng kêu hét to, tay còn kéo tay áo của Tống An lại.

Không đợi ả nói xong, chỉ thấy Dương Thủ Văn đột nhiên tiến lên, đưa tay tát vào mặt của ả.

Cái tát vang dội, nương theo giọng kêu thảm thiết của ả nữ nhân tráng kiện quẩn quanh trong sân. Người phụ nữ kia tuy rằng thân thể cường tráng, nhưng khí lực trên tay Dương Thủ Văn lớn hơn. Một tát này, trực tiếp khiến người phụ nữ miệng đầy bọt máu, phù phù liền ngồi xuống đất.

Vài kiện phụ khác vừa thấy, tiến lên trước muốn kéo Dương Thủ Văn lại.

- Dương Mạt Lỵ.

Theo tiếng hô của Dương Thủ Văn, Dương Mạt Lỵ vụt lủi chạy qua.

Dương Thủ Văn không muốn động thủ, nhưng không có nghĩa là Dương Mạt Lỵ sẽ thủ hạ lưu tình. Tiểu tử ngốc này trời sinh thần lực, ngay cả Dương Thủ Văn cũng kém ba phân. Ngay khi gã vừa chạy lên, giơ tay liền đẩy ngã một kiện phụ, rồi sau đó nhấc chân đá người kiện phụ kia trở mình.

Mà thừa dịp ả phụ nhân phát mộng công phu, Tống An liền chạy đi, đóng cửa lớn lại.

- Ngươi dám đánh ta?

Ả kiện phụ nhìn Dương Thủ Văn, bụm mặt khóc thét lên.

Tuy nhiên, ả cũng không dám khóc lóc om sòm nữa, chỉ có điều chỉ vào Dương Thủ Văn nói: - Cái tên si ngốc nhà ngươi, dám đánh ta?

- Dương Mạt Lỵ, đừng đánh nữa.

Dương Thủ Văn không để mắt tới người phụ nữ khóc lóc kia, chỉ lui ra phía sau vài bước, ngồi lên hiên cửa.

- Tam Cữu Nương, ngươi cứ khóc lóc mắng chửi đi... Tuy nhiên ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi khóc hô một tiếng, Tống Tam Lang sẽ chịu một trận gậy đánh; ngươi mắng ta một câu, ta sẽ tìm người đánh gã một trận. Ta tuy rằng không phải người trong công môn, nhưng làm được như thế này cũng không phải khó khăn. Ngươi nếu như không tin, thì cứ thử xem... Ta cam đoan, ngày mai ngươi gặp lại gã, trên người gã không có một khối thịt lành lặn.

Dương Thủ Văn hô Dương Mạt Lỵ trở về, sau đó cười tủm tỉm nhìn người phụ nữ nói.

Hắn giọng không lớn, nhưng tiếng khóc của người phụ nữ lại đột nhiên dừng lại.

- Dương... Đại Lang, sao ngươi lại lòng dạ ác độc như thế?

Dương Thủ Văn cười nói: - Vì sao ta không được lòng dạ ác độc? Ngươi xông đến ở nhà ta, vừa khóc vừa náo loạn, mặt mũi cha ta còn để đâu. Dương gia ta mặc dù không phải vọng tộc tại Xương Bình, nhưng cha ta dù tốt xấu cũng đã làm Huyện Úy mười mấy năm tại Xương Bình này. Ngươi như bây giờ, có thể nghĩ đến danh dự của Dương gia ta? Nếu ngươi không có suy nghĩ, thì ta cần gì phải để ý đến sự sống chết của Tống Tam Lang?

Nói xong, Dương Thủ Văn đứng lên.



- Nghe, mẹ ta nhận ra ngươi là thân thích, nhưng ta không nhận.

Đây là Dương phủ, không phải Tống phủ... Ngươi dám tới nhà của ta gây rối, chẳng qua là xem mẹ ta dễ bắt nạt sao? Nếu thông minh, hãy lập tức rời khỏi nhà của ta, sau này đừng đến náo sự ầm ĩ. Về chuyện của Tống Tam Lang, thời cơ chín muồi, cha ta tự sẽ thả ã ra. Cha giam gã, là vì tốt cho gã! Ngươi không biết phân biệt tốt xấu, nếu còn tiếp tục đến nhà ta tranh cãi ầm ĩ, thì đừng trách ta thật sự lòng lang dạ sói. Tin tưởng ta, ta muốn người nào chết trong đại lao Xương Bình kỳ thật rất dễ dàng.

Dương Thủ Văn nói xong, chắp tay sau lưng chăm chú nhìn người phụ nữa kia.

Phụ nhân sắc mặt lập tức trắng bệch, ả nhìn Dương Thủ Văn, sau một hồi lâu cúi đầu xuống...

Tống Tứ Nương ngồi trên công đường, nhẹ xoa huyệt thái dương, nụ cười khổ trên mặt.

- Hủy Tử, may mắn con đang ở nhà, nếu không... Tuy nhiên, Tam tẩu cũng không có ác ý, nói vậy cũng là vì sốt ruột. Tam huynh cũng bị giam trong đại lao đã lâu, nếu không có vấn đề gì lớn, chi bằng thả y ra đi, con thấy được không?

Người nhà Tống Tam Lang u ám rời đi, Tống Tứ Nương mới đi ra.

Bà cũng cảm thấy bất đắc dĩ, Tam ca nhà mình bị giam thời gian dài như vậy, đổi lại mình cũng sẽ cảm thấy sốt ruột.

Nhưng bà lại biết, Tống Tam Lang là do Dương Thủ Văn đưa vào đại lao, cần hắn gật đầu mới được.

Dù sao, cái nhà này hiện giờ đã không còn như xưa.

Sau khi Dương Thủ Văn tỉnh lại, đang dần dần nắm hết đại quyền trong tay, cho dù là Tống Tứ Nương cũng không muốn xảy ra xung đột với hắn.

- A nương, nếu vài ngày trước mẹ nói những lời này, con nhất định sẽ thương lượng với cha, thả Tống Tam Lang ra.

Dương Thủ Văn khoanh tay đứng về một bên, đồng dạng là vẻ mặt cười khổ.

- Nhưng hiện tại, lại không thể thả y.

- Vì sao?

Tống Tứ Nương được nghe ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dương Thủ Văn.

Tưởng rằng Dương Thủ Văn sẽ nể mặt bà, nhưng...

Dương Thủ Văn thở dài nói: - Mẹ hiện giờ có thể còn chưa rõ tình trạng của cha hiện giờ, cha cũng không muốn khiến a nương lo lắng.

- Cha con làm sao rồi?

Dương Thủ Văn nói: - Trước kia, cha và Lư Chủ Bộ bình an vô sự, nên rất nhiều chuyện cũng không cần cẩn thận quá mức. Nhưng hiện tại, Lư Chủ Bộ dường như muốn điều khiển cha, khống chế tam ban nha dịch... Nhất cử nhất động của cha bây giờ, đều có người đang âm thầm giám thị. Làm không khéo, Lư Chủ Bộ chỉ đợi cha phạm sai lầm, đến lúc đó sẽ lật đổ Dương gia nhà ta.

- Hí!

Tống Tứ Nương lập tức hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Dương Thủ Văn.

Bà thật sự không biết tình cảnh hiện giờ của Dương Thừa Liệt. Theo như lời Dương Thủ Văn, khốn cảnh hiện tại của Dương Thừa Liệt, ngoài Dương Thủ Văn ra, không nói cho bất cứ người nào. Không phải ông không tin tưởng Tống Tứ Nương, nhưng như Dương Thủ Văn nói, những chuyện này nói cho Tống Tứ Nương cũng vô dụng, chỉ có thể khiến Tống Tứ Nương thêm nhiều lo lắng và vướng bận.

- Hủy Tử, cha con...

- Cha hiện tại đã bắt đầu phản kích, tuy nhiên còn cần một ít thời gian mới có thể giải quyết.

- Mẹ, không nói gạt người, hai ngày nay con ngẫm nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyến hàng này của Tống Tam Lang xảy ra vấn đề vô cùng kỳ lạ. Chỉ sợ Tống Tam Lang cũng chỉ là con cờ đối phương an bài để đối phó cha... Con không nói Tống Tam Lang liên kết người ngoài hại cha, phỏng chừng chính y cũng chẳng hay biết gì. Nhưng càng như vậy, con cảm thấy chúng ta lại càng phải cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook