Chương 40: Bí Mật Trong Chiếc Chùy Giặt Quần Áo (Thượng)
Canh Tân
17/09/2022
Sáng sớm, Dương Thủ Văn mở mắt ra.
Trong khoảng thời gian gần đây không còn mơ thấy chuyện ly kỳ cổ quái gì nữa, ngủ rất tốt, tinh thần cũng tốt hơn.
Kể chuyện xưa cũng kể đến tận gần giờ Tý, sau đó là Dương Thị đi tới mới bế Ấu Nương đang nghe đến mê mẩn đi.
Dương Thủ Văn ngủ một mạch tới sáng, lại nghe thấy ở cửa vang lên tiếng khóc rấm rứt.
Tiếng khóc lóc đó không phải là tiếng của Ấu Nương, Dương Thủ Văn có thể nghe ra được. Vừa sáng sớm…. Dương Thủ Văn liền thức dậy, tức giận đi xuống dưới giường, khoác áo đi ra ngoài cửa, kéo cửa phòng ra. Mặt trời đã nhô lên, không khí ngoài sân trong lành, tiếng khóc dường như là từ tiền viện truyền tới, Dương Thủ Văn bước chân trần ra khỏi phòng, men theo hành lang tới tiền viện.
Vốn nghĩ là Dương Thụy có thể khóc, Thanh Nô có thể khóc….
Nhưng không ngờ đi tới tiền viện, phát hiện ra người khóc lại là Dương Mạt Lỵ.
Một lão đại, ngồi ở ngưỡng cửa viện, khóc giống như người đầy nước mắt. Nhưng người này vừa khóc, trong hai tay còn cầm hai cái bánh lớn, khóc một tiếng, ăn một miếng bánh, khóc một tiếng lại ăn một miếng bánh, nước mũi và nước mắt trộn vào nhau cùng rơi xuống, cũng không thấy nó lau đi. Thấy nước mũi chảy xuống mép, hít một cái, sau đó lại cố gắng cắn một miếng bánh, tiếp tục khóc….
Dương Thị và Tống Thị đứng bên cạnh, có chút không biết phải làm sao.
Mà Dương Thụy thì ngồi ở hiên phòng khách, nhìn Dương Mạt Lỵ vừa khóc vừa ăn, im lặng chảy nước miếng ở đó….
Rốt cuộc ai mới là con trai ruột?
- Hủy Tử, đúng lúc con tới rồi, mau đi khuyên Mạt Lỵ đi.
Thấy Dương Thủ Văn xuất hiện, Dương Thị và Tống Thị giống như nhìn thấy cứu binh, liền lớn tiếng gọi.
Tống Thị đang nhẹ nhàng khuyên nhủ Dương Mạt Lỵ:
- Mạt Lỵ, A Lang con tới rồi, nếu ai ức hiếp con, con mau đi nói với A Lang đi.
Nói xong, bà còn liếc nhìn Dương Thụy một cái.
Trong lòng Dương Thụy sao lại có chút uất ức: Nó to lớn như vậy, tay còn to hơn tay ta, sao ta dám ức hiếp nó được chứ?
Cảm giác mình không phải con ruột này càng ngày càng mạnh, Dương Thụy cảm thấy mình bị ấm ức.
- Là Dương Mạt Lỵ.
- Đúng đúng đúng, là Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn bước tới bên cạnh Dương Thụy, đưa tay ra xoa xoa đầu Dương Thụy, chân trần liền bước xuống hiên, tới trước mặt Dương Mạt Lỵ.
- A Nương, thím, các người đi làm đi, ở đây giao lại cho con.
Dương Thủ Văn nói xong liền ngồi xổm xuống.
- Dương Mạt Lỵ, nói cho ta biết, làm sao thế?
- A Lang, đứt rồi!
- Hả?
Một câu nói không đầu không cuối của Dương Mạt Lỵ, khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy mơ hồ.
Thấy Dương Mạt Lỵ cố gắng cắn một miếng bánh, vừa nhai vừa khóc, vừa mơ hồ không nói rõ được:
- Chùy chùy đứt rồi.
Dương Thủ Văn có chút khâm phục Dương Mạt Lỵ.
Khóc đều có thể khóc tới mức như vậy, rốt cuộc ngươi làm thế nào có thể làm được?
Hắn nhìn theo hướng tay của Dương Mạt Lỵ chỉ, liền thấy có ba cục sắt ở gần đó. Nhìn kỹ lại, Dương Thủ Văn nhận ra, đó rõ ràng chính là chùy giặt quần áo mà mẹ của Dương Mạt Lỵ Lục Châu đã làm cho nó. Thứ đó nhìn thì rất là chắc chắn, sao lại đứt được? Dương Thủ Văn bước tới, cầm chiếc chùy giặt quần áo đã bị đứt lên, quan sát cẩn thận.
Chùy giặt quần áo của Dương Mạt Lỵ, một cái nặng 42 cân, một cái nặng 36 cân.
Chùy sắt bị đứt, là chiếc chùy sắt nặng 36 cân, nhưng Dương Thủ Văn phát hiện thấy chùy sắt này không phải bị đứt do chịu tác động của ngoại lực, mà vốn chính là móc vào với nhau, bởi vì ở chỗ nối có chút hơi lỏng, do đó đã biến thành hai đoạn.
Dương Thủ Văn mỉm cười, cầm chùy sắt lên.
Hả?
Đúng lúc hắn đem chỗ đứt nối lại với nhau, bỗng phát hiện chùy sắt có một đoạn trống, bên trong hình như nhét thứ gì đó.
Có lẽ chính là vì chỗ rỗng này mà phân lượng của chùy sắt mới giảm nhẹ.
Dương Thủ Văn kinh ngạc lấy đồ phía trong ra, là một cuộn da dê.
Hắn liền mở cuộn da dê ra, phát hiện kỳ thực là một tấm địa đồ, phía trên còn có các loại mũi tên, có chỗ còn ghi chú bằng chữ kỳ lạ.
- A Nương, người xem trên này viết gì?
Tống Thị nghe thấy tiếng gọi của Dương Thủ Văn, liền dẫn Dương Thụy chạy tới.
Bà vừa nhìn liền lắc đầu nói:
- Không biết … mặc dù ta biết chữ, nhưng đây không phải là chữ.
- A Nương, đây là chữ Đột Quyết.
Dương Thụy bên cạnh lên tiếng, chỉ lên dãy ký hiệu phía trên nói:
- Đây là chữ số Đột Quyết, hài nhi biết…. Trước đây trong nha môn đã từng bắt được một thương nhân Đột Quyết, khi đó hài nhi đã chiếu cố cho hắn ta, cho nên hắn ta đã dạy cho hài nhi ít chữ Đột Quyết.
- Chữ số?
Dương Thủ Văn nghi ngờ nói:
- Số gì?
- Hai chữ số này có nghĩa là tám và mười. Đây là tám và 26. Còn cái này là 28… nhiều tám quá. Đại huynh, những con số này là có ý gì? Còn có tấm địa đồ này, ta hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
- Đệ đã nhìn thấy rồi?
- Ừ!
- Vậy đệ mau nghĩ đi, đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Dương Thụy gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Còn ở bên kia, Dương Mạt Lỵ dường như đã bị mọi người lãng quên, không nhịn được bèn lên tiếng:
- A Lang, chùy chùy… ta đói rồi.
Xem ra thì khóc cũng mất sức, nếu không thì con người này ăn hết hai cái bánh lớn, cũng khoảng gần một cân rồi, sao lại vẫn còn kêu đói bụng được. Dương Thủ Văn liền bước tới, ngồi xổm trước mặt Dương Mạt Lỵ, đặt chiếc chùy sắt vào tay y.
- Dương Mạt Lỵ, không được khóc nữa.
Ngươi xem, A Lang đã làm ảo thuật sửa cái chùy cho ngươi rồi mà.
- Được!
Dương Mạt Lỵ liền ngừng khóc, mắt nhấp nháy nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn liền đưa chiếc chùy tới, sau đó liền vung lên hai cái, chuyển về phía Dương Mạt Lỵ nói:
- Ngươi cầm đi chơi trước đi, lát nữa A Lang sẽ sửa lại cho ngươi, sẽ không đứt nữa đâu.
- Ừ, Dương Mạt Lỵ biết rồi …. Nhưng, Dương Mạt Lỵ vẫn đói.
- Thím à, trong bếp còn bánh không?
Dương Thủ Văn bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía nhà bếp gọi lớn.
Liền thấy Dương Thị cầm ra một cái rổ, bên trong có năm sáu chiếc bánh hấp, ngoài ra còn có hai quả trứng đã luộc chín rồi.
- Hủy Tử đói rồi sao?
Đây rõ ràng là bữa sáng của Dương Thủ Văn, nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Dương Mạt Lỵ, Dương Thủ Văn thở dài đưa cái rổ cho nó.
Chẳng trách Nguyên Huân Vũ nóng thế này mà cũng đưa tên tiểu tử này ra ngoài, có lẽ là ở lại Cô Trúc, với lượng cơm của nó, Nguyên Huân Vũ cũng cảm thấy có áp lực. Dương Thủ Văn vẫn luôn cảm thấy mình ăn rất tốt, nhưng so với Dương Mạt Lỵ thì chẳng đáng gì cả.
- Này này này, đừng có ăn cả vỏ chứ… phải lột vỏ ra rồi mới ăn chứ.
Dương Mạt Lỵ nhận lấy chiếc rổ, cầm quả trứng gà lên định nhét vào trong miệng.
Dương Thủ Văn liền ngăn nó lại, có chút dở khóc dở cười nói:
- Cái này phải lột vỏ.
Nói xong, hắn liền bóc vỏ trứng ra, để lộ quả trứng gà trắng bóc. Dương Mạt Lỵ liền nhận lấy quả trứng gà, nhìn Dương Thủ Văn, do dự một lát liền từ từ nhét vào trong miệng. Lát sau, nó lại nhếch miệng lên cười, nói cộc lốc:
- A Lang, ăn ngon quá.
- Ừ, ăn ngon thì ngươi ăn nhiều chút đi.
Mẹ nó, câu này sao nghe lại có chút hơi quen tai nhỉ?
Dương Thủ Văn an ủi Dương Mạt Lỵ, lúc này mới đứng lên nhìn về phía Dương Thụy.
- Đại huynh, ta nhớ ra rồi… đây là địa đồ Phi Hồ.
- Phi Hồ?
- Ồ, Phi Hồ không phải ở gần, hình như là ở bên phía Định Châu, nằm ở phía tây nam Xương Bình, hình như là rất xa.
- Đệ nói là Phi Hồ Quan?
- Ồ, chính là Phi Hồ Quan.
Dương Thụy liền gật đầu.
- Ta nhớ có một lần khi tới tặng quà cho huyện tôn, nhìn thấy trong phòng ông ta có một tấm địa đồ tương tự.
Khi đó ta còn hỏi huyện tôn, đây là đâu? Huyện tôn nói là Phi Hồ…. Ông ta còn nói cái gì mà nước xa không cứu được lửa gần, dù sao thì ta cũng nghe không hiểu được.
Dương Thủ Văn không khỏi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại Vương Hạ là đệ tử Thái Nguyên Vương thị, tầm nhìn đương nhiên là khác với mọi người rồi. Mặc dù ông ta chỉ là Huyện lệnh Xương Bình, nhưng xem được địa đồ Phi Hồ cũng không phải là không được, chỉ không hiểu câu nói đó của ông ta, nước xa không cứu được lửa gần là có ý gì?
Chuyện này không liên quan gì tới Dương Thủ Văn.
Hắn quan tâm là tấm địa đồ này có phải chính là cơ mật liên quan tới chuyện Lục Châu bị giết hại hay không?
- Nhị Lang, chuẩn bị ngựa.
- Hả?
- Chúng ta lập tức quay về thị trấn, giao cái này cho cha.
Dương Thủ Văn không giải thích nguyên nhân, Dương Thụy càng không hỏi.
- A nương, hôm nay mọi người không nên đi ra ngoài, ta sẽ để Mạt Lỵ ở lại bảo vệ nơi này.
Về phần chuyện của Tiểu Di Lặc tự, chờ sau khi ta trở về, sẽ nói với bọn họ. Ta đi thay quần áo trước, chờ khi trở về sẽ nói tiếp.
Thấy vẻ mặt đó của Dương Thủ Văn, Tống Thị liền biết sự việc đã lớn rồi.
Bà gật đầu nói:
- Vậy các con đi đường cẩn thận.
Dương Thủ Văn liền quay trở về phòng, thay quần áo.
Đúng lúc này, Ấu Nương mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra.
- Hủy Tử ca ca, ca chuẩn bị ra ngoài sao?
Dương Thủ Văn nghe thấy thế, liền dừng bước, khẽ nói:
- Ấu Nương ngoan, Hủy Tử ca ca vào thị trấn làm chút chuyện, chờ ta quay về, ta sẽ kể chuyện hầu tử cho muội nghe tiếp nhé.
Trong khoảng thời gian gần đây không còn mơ thấy chuyện ly kỳ cổ quái gì nữa, ngủ rất tốt, tinh thần cũng tốt hơn.
Kể chuyện xưa cũng kể đến tận gần giờ Tý, sau đó là Dương Thị đi tới mới bế Ấu Nương đang nghe đến mê mẩn đi.
Dương Thủ Văn ngủ một mạch tới sáng, lại nghe thấy ở cửa vang lên tiếng khóc rấm rứt.
Tiếng khóc lóc đó không phải là tiếng của Ấu Nương, Dương Thủ Văn có thể nghe ra được. Vừa sáng sớm…. Dương Thủ Văn liền thức dậy, tức giận đi xuống dưới giường, khoác áo đi ra ngoài cửa, kéo cửa phòng ra. Mặt trời đã nhô lên, không khí ngoài sân trong lành, tiếng khóc dường như là từ tiền viện truyền tới, Dương Thủ Văn bước chân trần ra khỏi phòng, men theo hành lang tới tiền viện.
Vốn nghĩ là Dương Thụy có thể khóc, Thanh Nô có thể khóc….
Nhưng không ngờ đi tới tiền viện, phát hiện ra người khóc lại là Dương Mạt Lỵ.
Một lão đại, ngồi ở ngưỡng cửa viện, khóc giống như người đầy nước mắt. Nhưng người này vừa khóc, trong hai tay còn cầm hai cái bánh lớn, khóc một tiếng, ăn một miếng bánh, khóc một tiếng lại ăn một miếng bánh, nước mũi và nước mắt trộn vào nhau cùng rơi xuống, cũng không thấy nó lau đi. Thấy nước mũi chảy xuống mép, hít một cái, sau đó lại cố gắng cắn một miếng bánh, tiếp tục khóc….
Dương Thị và Tống Thị đứng bên cạnh, có chút không biết phải làm sao.
Mà Dương Thụy thì ngồi ở hiên phòng khách, nhìn Dương Mạt Lỵ vừa khóc vừa ăn, im lặng chảy nước miếng ở đó….
Rốt cuộc ai mới là con trai ruột?
- Hủy Tử, đúng lúc con tới rồi, mau đi khuyên Mạt Lỵ đi.
Thấy Dương Thủ Văn xuất hiện, Dương Thị và Tống Thị giống như nhìn thấy cứu binh, liền lớn tiếng gọi.
Tống Thị đang nhẹ nhàng khuyên nhủ Dương Mạt Lỵ:
- Mạt Lỵ, A Lang con tới rồi, nếu ai ức hiếp con, con mau đi nói với A Lang đi.
Nói xong, bà còn liếc nhìn Dương Thụy một cái.
Trong lòng Dương Thụy sao lại có chút uất ức: Nó to lớn như vậy, tay còn to hơn tay ta, sao ta dám ức hiếp nó được chứ?
Cảm giác mình không phải con ruột này càng ngày càng mạnh, Dương Thụy cảm thấy mình bị ấm ức.
- Là Dương Mạt Lỵ.
- Đúng đúng đúng, là Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn bước tới bên cạnh Dương Thụy, đưa tay ra xoa xoa đầu Dương Thụy, chân trần liền bước xuống hiên, tới trước mặt Dương Mạt Lỵ.
- A Nương, thím, các người đi làm đi, ở đây giao lại cho con.
Dương Thủ Văn nói xong liền ngồi xổm xuống.
- Dương Mạt Lỵ, nói cho ta biết, làm sao thế?
- A Lang, đứt rồi!
- Hả?
Một câu nói không đầu không cuối của Dương Mạt Lỵ, khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy mơ hồ.
Thấy Dương Mạt Lỵ cố gắng cắn một miếng bánh, vừa nhai vừa khóc, vừa mơ hồ không nói rõ được:
- Chùy chùy đứt rồi.
Dương Thủ Văn có chút khâm phục Dương Mạt Lỵ.
Khóc đều có thể khóc tới mức như vậy, rốt cuộc ngươi làm thế nào có thể làm được?
Hắn nhìn theo hướng tay của Dương Mạt Lỵ chỉ, liền thấy có ba cục sắt ở gần đó. Nhìn kỹ lại, Dương Thủ Văn nhận ra, đó rõ ràng chính là chùy giặt quần áo mà mẹ của Dương Mạt Lỵ Lục Châu đã làm cho nó. Thứ đó nhìn thì rất là chắc chắn, sao lại đứt được? Dương Thủ Văn bước tới, cầm chiếc chùy giặt quần áo đã bị đứt lên, quan sát cẩn thận.
Chùy giặt quần áo của Dương Mạt Lỵ, một cái nặng 42 cân, một cái nặng 36 cân.
Chùy sắt bị đứt, là chiếc chùy sắt nặng 36 cân, nhưng Dương Thủ Văn phát hiện thấy chùy sắt này không phải bị đứt do chịu tác động của ngoại lực, mà vốn chính là móc vào với nhau, bởi vì ở chỗ nối có chút hơi lỏng, do đó đã biến thành hai đoạn.
Dương Thủ Văn mỉm cười, cầm chùy sắt lên.
Hả?
Đúng lúc hắn đem chỗ đứt nối lại với nhau, bỗng phát hiện chùy sắt có một đoạn trống, bên trong hình như nhét thứ gì đó.
Có lẽ chính là vì chỗ rỗng này mà phân lượng của chùy sắt mới giảm nhẹ.
Dương Thủ Văn kinh ngạc lấy đồ phía trong ra, là một cuộn da dê.
Hắn liền mở cuộn da dê ra, phát hiện kỳ thực là một tấm địa đồ, phía trên còn có các loại mũi tên, có chỗ còn ghi chú bằng chữ kỳ lạ.
- A Nương, người xem trên này viết gì?
Tống Thị nghe thấy tiếng gọi của Dương Thủ Văn, liền dẫn Dương Thụy chạy tới.
Bà vừa nhìn liền lắc đầu nói:
- Không biết … mặc dù ta biết chữ, nhưng đây không phải là chữ.
- A Nương, đây là chữ Đột Quyết.
Dương Thụy bên cạnh lên tiếng, chỉ lên dãy ký hiệu phía trên nói:
- Đây là chữ số Đột Quyết, hài nhi biết…. Trước đây trong nha môn đã từng bắt được một thương nhân Đột Quyết, khi đó hài nhi đã chiếu cố cho hắn ta, cho nên hắn ta đã dạy cho hài nhi ít chữ Đột Quyết.
- Chữ số?
Dương Thủ Văn nghi ngờ nói:
- Số gì?
- Hai chữ số này có nghĩa là tám và mười. Đây là tám và 26. Còn cái này là 28… nhiều tám quá. Đại huynh, những con số này là có ý gì? Còn có tấm địa đồ này, ta hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
- Đệ đã nhìn thấy rồi?
- Ừ!
- Vậy đệ mau nghĩ đi, đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Dương Thụy gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Còn ở bên kia, Dương Mạt Lỵ dường như đã bị mọi người lãng quên, không nhịn được bèn lên tiếng:
- A Lang, chùy chùy… ta đói rồi.
Xem ra thì khóc cũng mất sức, nếu không thì con người này ăn hết hai cái bánh lớn, cũng khoảng gần một cân rồi, sao lại vẫn còn kêu đói bụng được. Dương Thủ Văn liền bước tới, ngồi xổm trước mặt Dương Mạt Lỵ, đặt chiếc chùy sắt vào tay y.
- Dương Mạt Lỵ, không được khóc nữa.
Ngươi xem, A Lang đã làm ảo thuật sửa cái chùy cho ngươi rồi mà.
- Được!
Dương Mạt Lỵ liền ngừng khóc, mắt nhấp nháy nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn liền đưa chiếc chùy tới, sau đó liền vung lên hai cái, chuyển về phía Dương Mạt Lỵ nói:
- Ngươi cầm đi chơi trước đi, lát nữa A Lang sẽ sửa lại cho ngươi, sẽ không đứt nữa đâu.
- Ừ, Dương Mạt Lỵ biết rồi …. Nhưng, Dương Mạt Lỵ vẫn đói.
- Thím à, trong bếp còn bánh không?
Dương Thủ Văn bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía nhà bếp gọi lớn.
Liền thấy Dương Thị cầm ra một cái rổ, bên trong có năm sáu chiếc bánh hấp, ngoài ra còn có hai quả trứng đã luộc chín rồi.
- Hủy Tử đói rồi sao?
Đây rõ ràng là bữa sáng của Dương Thủ Văn, nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Dương Mạt Lỵ, Dương Thủ Văn thở dài đưa cái rổ cho nó.
Chẳng trách Nguyên Huân Vũ nóng thế này mà cũng đưa tên tiểu tử này ra ngoài, có lẽ là ở lại Cô Trúc, với lượng cơm của nó, Nguyên Huân Vũ cũng cảm thấy có áp lực. Dương Thủ Văn vẫn luôn cảm thấy mình ăn rất tốt, nhưng so với Dương Mạt Lỵ thì chẳng đáng gì cả.
- Này này này, đừng có ăn cả vỏ chứ… phải lột vỏ ra rồi mới ăn chứ.
Dương Mạt Lỵ nhận lấy chiếc rổ, cầm quả trứng gà lên định nhét vào trong miệng.
Dương Thủ Văn liền ngăn nó lại, có chút dở khóc dở cười nói:
- Cái này phải lột vỏ.
Nói xong, hắn liền bóc vỏ trứng ra, để lộ quả trứng gà trắng bóc. Dương Mạt Lỵ liền nhận lấy quả trứng gà, nhìn Dương Thủ Văn, do dự một lát liền từ từ nhét vào trong miệng. Lát sau, nó lại nhếch miệng lên cười, nói cộc lốc:
- A Lang, ăn ngon quá.
- Ừ, ăn ngon thì ngươi ăn nhiều chút đi.
Mẹ nó, câu này sao nghe lại có chút hơi quen tai nhỉ?
Dương Thủ Văn an ủi Dương Mạt Lỵ, lúc này mới đứng lên nhìn về phía Dương Thụy.
- Đại huynh, ta nhớ ra rồi… đây là địa đồ Phi Hồ.
- Phi Hồ?
- Ồ, Phi Hồ không phải ở gần, hình như là ở bên phía Định Châu, nằm ở phía tây nam Xương Bình, hình như là rất xa.
- Đệ nói là Phi Hồ Quan?
- Ồ, chính là Phi Hồ Quan.
Dương Thụy liền gật đầu.
- Ta nhớ có một lần khi tới tặng quà cho huyện tôn, nhìn thấy trong phòng ông ta có một tấm địa đồ tương tự.
Khi đó ta còn hỏi huyện tôn, đây là đâu? Huyện tôn nói là Phi Hồ…. Ông ta còn nói cái gì mà nước xa không cứu được lửa gần, dù sao thì ta cũng nghe không hiểu được.
Dương Thủ Văn không khỏi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại Vương Hạ là đệ tử Thái Nguyên Vương thị, tầm nhìn đương nhiên là khác với mọi người rồi. Mặc dù ông ta chỉ là Huyện lệnh Xương Bình, nhưng xem được địa đồ Phi Hồ cũng không phải là không được, chỉ không hiểu câu nói đó của ông ta, nước xa không cứu được lửa gần là có ý gì?
Chuyện này không liên quan gì tới Dương Thủ Văn.
Hắn quan tâm là tấm địa đồ này có phải chính là cơ mật liên quan tới chuyện Lục Châu bị giết hại hay không?
- Nhị Lang, chuẩn bị ngựa.
- Hả?
- Chúng ta lập tức quay về thị trấn, giao cái này cho cha.
Dương Thủ Văn không giải thích nguyên nhân, Dương Thụy càng không hỏi.
- A nương, hôm nay mọi người không nên đi ra ngoài, ta sẽ để Mạt Lỵ ở lại bảo vệ nơi này.
Về phần chuyện của Tiểu Di Lặc tự, chờ sau khi ta trở về, sẽ nói với bọn họ. Ta đi thay quần áo trước, chờ khi trở về sẽ nói tiếp.
Thấy vẻ mặt đó của Dương Thủ Văn, Tống Thị liền biết sự việc đã lớn rồi.
Bà gật đầu nói:
- Vậy các con đi đường cẩn thận.
Dương Thủ Văn liền quay trở về phòng, thay quần áo.
Đúng lúc này, Ấu Nương mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra.
- Hủy Tử ca ca, ca chuẩn bị ra ngoài sao?
Dương Thủ Văn nghe thấy thế, liền dừng bước, khẽ nói:
- Ấu Nương ngoan, Hủy Tử ca ca vào thị trấn làm chút chuyện, chờ ta quay về, ta sẽ kể chuyện hầu tử cho muội nghe tiếp nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.