Chương 31: Huyện Lệnh Này Không Đơn Giản (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
Trên thực tế trong mắt nhiều người, sự xuất hiện của Dương Thủ Văn chính vì muốn bảo vệ sự an toàn cho Dương Thụy.
- Cha rất khỏe, bảo cháu dẫn Đại huynh đến đây.
- Ừ.
Vẻ mặt Quản Hổ hằn lên vẻ độc ác, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này Huyện Úy thay ta bị thương, nếu không bắt tên thích khách này Quản Hổ ta còn mặt mũi nào mà nhìn Huyện Úy. Nhị Lang, cháu cùng Đại Lang đi đi, có chuyện gì thì tìm ta.
- Làm phiền Quản thúc phụ.
Hiện giờ Dương Thừa Liệt đang bị thương, sự tình trong nha môn một tay Quản Hổ phụ trách.
Tam bộ nha dịch là bộ phận chịu trách nhiệm nặng nhất, quyền lực cũng lớn nhất nên Quản Hổ không có thời gian nói chuyện nhiều cùng Dương Thụy mà chỉ hỏi han vài ba câu liền vội vã rời đi. Huyện nha này đối với Dương Thụy rất quen thuộc, không cần ai hướng dẫn, Dương Thủ Văn đi theo Dương Thụy cũng không có nguy hiểm gì nên Quản Hổ cũng không cần để ý.
Không ai để ý đến sự hiện hữu của Dương Thủ Văn, đây cũng là tâm ý của Dương Thủ Văn.
Hắn im lặng đứng quan sát hành động của mỗi người trong huyện nha, hắn lấy thân phận là người ngoài mà quan sát hết thảy hành động của từng người.
- Quản bộ đầu thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
- Đúng vậy, Quản thúc phụ là tâm phúc của cha, đi theo cha đã năm năm, bình thường cha đối với thúc cũng rất yên tâm.
Dương Thụy giải thích một câu đột nhiên dừng bước.
- Đại huynh, phòng bên kia là nơi hung thủ ra tay.
Gã chỉ phòng giữa hạ giọng nói:
- Rạng sáng hôm nay may mắn nhờ Mạt Lỵ vào, nếu không cha thật sự rất nguy hiểm.
- Cha đều ở phòng làm việc luôn sao?
- Cũng không phải thế.
Dương Thụy trả lời:
- Gian phòng trực này chủ yếu dùng chứa vật chứng, cha thường ở văn phòng bên trái.
- Vật chứng?
Dương Thủ Văn nhảy từ bậc thang xuống đi về trước hai bước.
- Người không phận sự không được đến gần.
Hắn đang muốn đi tới lại nghe có người lớn tiếng ngăn cản, từ bên cạnh phòng trực vài tên sai dịch đi ra.
Dương Thụy vội vàng lên tiếng nói:
- Thập Ngũ Ca không nên hiểu lầm, đây là Đại huynh ta.
- Huynh ấy không hiểu được phép tắc trong nha môn, chỉ nghe nói hôm qua cha ở nơi này bị tập kích cho nên muốn tự mình đến xem qua.
Người đi đầu thấy là Dương Thụy, lại nghe Dương Thụy nói thế vẻ khẩn trương trên mặt nhanh chóng giảm bớt.
- Hóa ra là Nhị Lang..... Xin đừng trách, chúng tôi cũng không muốn ngăn cản nhưng Lư Chủ bộ đã ra lệnh không cho bất cứ ai đến gần.
Lư Chủ bộ là Lư Vĩnh Thành kinh nghiệm lý lịch so với Dương Thừa Liệt còn nhiều hơn.
Nghe nói gã ta xuất thân trong Lư gia Phạm Dương, sau lại di chuyển đến Xương Bình rồi định cư ở đó. Năm hai mươi tám tuổi dựa vào gia tộc trở thành Chủ bộ Xương Bình, từ đó về sau ngồi trên ghế này cũng đã hai mươi năm.
- Ngay cả ta cũng không thể tới gần sao?
Thập Ngũ Ca còn chưa dứt lời, phía sau Dương Thủ Văn liền truyền đến giọng nói.
Huynh đệ Dương Thủ Văn vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy Vương Hạ chắp tay sau lưng từ ngoài cửa lớn tiến vào. Y hướng về huynh đệ Dương Thủ Văn gật đầu chào rồi cất bước đi vào phòng trực. Không biết tại sao Dương Thủ Văn cảm thấy Vương Hạ đang tiếp đón hắn.
- Không biết Huyện tôn giá lâm, xin thứ tội.
Thập Ngũ Ca đối với Vương Hạ đương nhiên không xa lạ gì nên vội khom người thi lễ.
- Nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ công việc là việc tốt nhưng cũng phải tùy trường hợp.
- Đại Lang và Nhị Lang cũng là người một nhà, hiện Dương Huyện úy bị thương, phận làm con lo lắng cho phụ thân của mình điều này rất đáng khen, sao không nói tình cảm? Đại Lang ngươi muốn xem gì có thể xem.... Ha ha, nói không chừng có thể phát hiện ra đầu mối gì.
- Đa tạ Huyện tôn châm chước.
Vẻ mặt Thập Ngũ Ca lộ vẻ trào phúng.
Gã nhận thấy huynh đệ Dương Thủ Văn này làm sao có thể phát hiện ra manh mối gì chứ, chẳng qua do có mặt Vương Hạ nên y không dám lắm miệng. Trong huyện nha này cũng không hòa hợp gì cho lắm, cả huyện nha có Huyện Lệnh, Huyện thừa, Chủ bộ và bốn Huyện Úy. Huyện Thừa tuổi đã lớn nên ít khi quản mọi chuyện, ở nha môn có thể có cũng có thể không.
Dương Thừa Liệt chịu trách nhiệm truy bắt đạo tặc, duy trì an ninh trật tự cũng không tranh quyền thế.
Trong phạm vi quyền lực của mình, nếu không có ai đụng vào ông ta sẽ nhiệt tình giúp mọi người.
Cho nên trong nha môn sụ tranh đấu chủ yếu giữa Huyện Lệnh Vương Hạ và Chủ bộ Lư Vĩnh Thành. Hai người đều xuất thân từ con cháu ngũ họ thất tông, nói về xuất thân thật không ai thua ai. Tuy nhiên Huyện lệnh Vương Hạ này trải qua thi cử do triều đình cắt cử mà Lư Vĩnh Thành lại dựa vào gia tộc mà lên, nên theo quan chức chính thống mà nói thì Vương Hạ cao hơn một bậc.
Nhưng Lư Vĩnh Thành trở thành Chủ bộ hai mươi năm rồi, tuy rằng Xương Bình không phải là Phạm Dương, lại cách Phạm Dương không xa đó, cũng là đền bù vào sự thiếu hụt của y.
Có thể nói hai người một chiếm giữ thiên thời, một người có được địa lợi.
Hai người hiện tại đấu tranh ngang tài ngang sức, nếu ai có được sự ủng hộ của Dương Thừa Liệt thì thực lực tăng lên rất cao. Cho nên dù là Vương Hạ hay Lư Vĩnh Thành đều đối đãi với vấn đề Dương Thừa Liệt vô cùng cẩn thận, dè dặt.
Dương Thủ Văn không để ý đến sự trào phúng của Thập Ngũ Ca mà nhanh chóng cùng Dương Thụy đi vào phòng trực.
- Thích khách đánh lén lúc rạng sáng, có bảy người chết.
- Trong đó có ba người chết dưới đao Huyện Úy, còn hai người bị quân lính Huyện úy giết, hai người còn lại một người phá vòng vây bị ta giết chết, người còn lại phóng hỏa không cẩn thận bị mồi lửa bắt vào, cả người chìm trong biển lửa.
Dương Thụy và Dương Thủ Văn nghe nói qua tình hình, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Hạ.
Chỉ thấy Vương Hạ đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng hướng nhìn xung quanh, thần sắc khá nhẹ nhàng.
- Đều là người Liêu cả sao?
- Hả?
- Ta hỏi thích khách ấy, đều là người Liêu cả sao?
- Cũng không hẳn, theo quan sát từ thi thể người chết, dường như là người Hán, không phải dị tộc khác.
Trong đầu Dương Thủ Văn chợt thoáng hiện lên một ý nghĩ.
- Nơi này giữ vật chứng, có phải tất cả vật chứng đều được giữ ở đây không?
- Đúng vậy.
Dương Thụy nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn, hạ giọng nói:
- Chỉ cần là vật chứng đều được giữ ở đây.
- Những người bên ngoài có ai biết có phòng này không?
- Cũng không biết chính xác.... Trong nha môn nhiều người như vậy, không biết có ai không cẩn thận mà nói ra ngoài không?
Dương Thủ Văn gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, xoay người đi ra.
- Đại Lang, xem xong rồi sao?
- Đa tạ Huyện tôn đã giúp đỡ, tại hạ đã xem xong rồi.
Vương Hạ cười nói:
- Có phát hiện ra gì không?
- Việc này..... Thảo dân ngu dốt, không phát hiện ra gì cả.
- Nhị Lang có nhìn ra manh mối gì không?
Dương Thụy hoảng sợ liền vội khom người nói:
- Hồi bẩm Huyện tôn, tiểu nhân cũng không tìm ra được manh mối gì.
- Ha ha, không sao.... Loại vụ án này cần điều tra rõ ràng, sao có thể nhanh chóng tìm ra manh mối được. Ngay cả Quản bộ đầu ở nơi này nửa ngày cũng không tìm được gì, huống chi các ngươi. Nếu không có việc gì thì trở về đi, cho ta gửi lời hỏi thăm lệnh tôn.
- Tiểu nhân nhất định truyền lại lời của Huyện tôn cho gia phụ.
Vương Hạ không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu rồi rời đi.
Y vừa đi, Dương Thụy lập tức như trút được gánh nặng, liền thở phào một cái, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Đại huynh, không hổ là Huyện tôn, y đứng trước mặt đệ đệ liền cảm thấy được một loại áp lực không thể tưởng.
- Nói nhảm, người ta là Huyện tôn mà.
Dương Thủ Văn cười mắng một câu, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của Vương Hạ cho đến khi y biến mất ngoài hiên.
Dương Thụy nói lời cảm ơn với Thập Ngũ Ca rồi mới chuẩn bị trở về.
Y đến bên cạnh Dương Thủ Văn nhỏ giọng hỏi:
- Đại huynh, huynh đang nhìn cái gì thế?
Dương Thủ Văn cười cười nói:
- Không có gì, chúng ta về đi.
Chỉ có điều trong lòng hắn có trực giác “Vị Huyện lệnh trẻ tuổi này cũng không đơn giản chút nào”.
.............
Ra khỏi nha môn, hai người đứng trên đường.
Dương Thủ Văn nhìn trái nhìn phải, Dương Thụy không ngờ có người đưng cách đó không xa đưa tay vẫy y.
Dương Thụy do dự một lát, thấy Dương Thủ Văn không chú ý đến y nên nhanh chóng đi qua theo người nọ đi vào ngõ nhỏ.
Khi y đi ra đã thấy Dương Thủ Văn ngồi trên thềm đá cách huyện nha không xa.
- Đại huynh.
Dương Thụy hưng trí bừng bừng chạy lên trước, vẻ mặt hưng phấn tươi cười.
Dương Thủ Văn nhìn nhìn y, cười ha hả hỏi:
- Thấy bộ dạng đệ như vậy nhất định gặp chuyện tốt rồi, nói ta nghe xem.
- Đại huynh còn nhớ trước kia đệ có nói với huynh về Cái Gia Vận không?
- Cái Gia Vận?
- Chính là con của Cái Lão Quân, hắn ta là con đầu của Lão Quân.
Dương Thủ Văn nhanh chóng hiểu ra gật đầu nói:
- Ngươi không nói suýt nữa ta quên rồi.
- Trước kia Đại huynh nói với đệ bảo đệ tìm Cái Gia Vận hỗ trợ, hỏi thăm có ai khả nghi xuất hiện không? Ha ha, hắn ta vừa phái người đến truyền tin, thật đúng có phát hiện được người khả nghi, cũng biết được chỗ ở của những người đó.
- Cha rất khỏe, bảo cháu dẫn Đại huynh đến đây.
- Ừ.
Vẻ mặt Quản Hổ hằn lên vẻ độc ác, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này Huyện Úy thay ta bị thương, nếu không bắt tên thích khách này Quản Hổ ta còn mặt mũi nào mà nhìn Huyện Úy. Nhị Lang, cháu cùng Đại Lang đi đi, có chuyện gì thì tìm ta.
- Làm phiền Quản thúc phụ.
Hiện giờ Dương Thừa Liệt đang bị thương, sự tình trong nha môn một tay Quản Hổ phụ trách.
Tam bộ nha dịch là bộ phận chịu trách nhiệm nặng nhất, quyền lực cũng lớn nhất nên Quản Hổ không có thời gian nói chuyện nhiều cùng Dương Thụy mà chỉ hỏi han vài ba câu liền vội vã rời đi. Huyện nha này đối với Dương Thụy rất quen thuộc, không cần ai hướng dẫn, Dương Thủ Văn đi theo Dương Thụy cũng không có nguy hiểm gì nên Quản Hổ cũng không cần để ý.
Không ai để ý đến sự hiện hữu của Dương Thủ Văn, đây cũng là tâm ý của Dương Thủ Văn.
Hắn im lặng đứng quan sát hành động của mỗi người trong huyện nha, hắn lấy thân phận là người ngoài mà quan sát hết thảy hành động của từng người.
- Quản bộ đầu thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
- Đúng vậy, Quản thúc phụ là tâm phúc của cha, đi theo cha đã năm năm, bình thường cha đối với thúc cũng rất yên tâm.
Dương Thụy giải thích một câu đột nhiên dừng bước.
- Đại huynh, phòng bên kia là nơi hung thủ ra tay.
Gã chỉ phòng giữa hạ giọng nói:
- Rạng sáng hôm nay may mắn nhờ Mạt Lỵ vào, nếu không cha thật sự rất nguy hiểm.
- Cha đều ở phòng làm việc luôn sao?
- Cũng không phải thế.
Dương Thụy trả lời:
- Gian phòng trực này chủ yếu dùng chứa vật chứng, cha thường ở văn phòng bên trái.
- Vật chứng?
Dương Thủ Văn nhảy từ bậc thang xuống đi về trước hai bước.
- Người không phận sự không được đến gần.
Hắn đang muốn đi tới lại nghe có người lớn tiếng ngăn cản, từ bên cạnh phòng trực vài tên sai dịch đi ra.
Dương Thụy vội vàng lên tiếng nói:
- Thập Ngũ Ca không nên hiểu lầm, đây là Đại huynh ta.
- Huynh ấy không hiểu được phép tắc trong nha môn, chỉ nghe nói hôm qua cha ở nơi này bị tập kích cho nên muốn tự mình đến xem qua.
Người đi đầu thấy là Dương Thụy, lại nghe Dương Thụy nói thế vẻ khẩn trương trên mặt nhanh chóng giảm bớt.
- Hóa ra là Nhị Lang..... Xin đừng trách, chúng tôi cũng không muốn ngăn cản nhưng Lư Chủ bộ đã ra lệnh không cho bất cứ ai đến gần.
Lư Chủ bộ là Lư Vĩnh Thành kinh nghiệm lý lịch so với Dương Thừa Liệt còn nhiều hơn.
Nghe nói gã ta xuất thân trong Lư gia Phạm Dương, sau lại di chuyển đến Xương Bình rồi định cư ở đó. Năm hai mươi tám tuổi dựa vào gia tộc trở thành Chủ bộ Xương Bình, từ đó về sau ngồi trên ghế này cũng đã hai mươi năm.
- Ngay cả ta cũng không thể tới gần sao?
Thập Ngũ Ca còn chưa dứt lời, phía sau Dương Thủ Văn liền truyền đến giọng nói.
Huynh đệ Dương Thủ Văn vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy Vương Hạ chắp tay sau lưng từ ngoài cửa lớn tiến vào. Y hướng về huynh đệ Dương Thủ Văn gật đầu chào rồi cất bước đi vào phòng trực. Không biết tại sao Dương Thủ Văn cảm thấy Vương Hạ đang tiếp đón hắn.
- Không biết Huyện tôn giá lâm, xin thứ tội.
Thập Ngũ Ca đối với Vương Hạ đương nhiên không xa lạ gì nên vội khom người thi lễ.
- Nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ công việc là việc tốt nhưng cũng phải tùy trường hợp.
- Đại Lang và Nhị Lang cũng là người một nhà, hiện Dương Huyện úy bị thương, phận làm con lo lắng cho phụ thân của mình điều này rất đáng khen, sao không nói tình cảm? Đại Lang ngươi muốn xem gì có thể xem.... Ha ha, nói không chừng có thể phát hiện ra đầu mối gì.
- Đa tạ Huyện tôn châm chước.
Vẻ mặt Thập Ngũ Ca lộ vẻ trào phúng.
Gã nhận thấy huynh đệ Dương Thủ Văn này làm sao có thể phát hiện ra manh mối gì chứ, chẳng qua do có mặt Vương Hạ nên y không dám lắm miệng. Trong huyện nha này cũng không hòa hợp gì cho lắm, cả huyện nha có Huyện Lệnh, Huyện thừa, Chủ bộ và bốn Huyện Úy. Huyện Thừa tuổi đã lớn nên ít khi quản mọi chuyện, ở nha môn có thể có cũng có thể không.
Dương Thừa Liệt chịu trách nhiệm truy bắt đạo tặc, duy trì an ninh trật tự cũng không tranh quyền thế.
Trong phạm vi quyền lực của mình, nếu không có ai đụng vào ông ta sẽ nhiệt tình giúp mọi người.
Cho nên trong nha môn sụ tranh đấu chủ yếu giữa Huyện Lệnh Vương Hạ và Chủ bộ Lư Vĩnh Thành. Hai người đều xuất thân từ con cháu ngũ họ thất tông, nói về xuất thân thật không ai thua ai. Tuy nhiên Huyện lệnh Vương Hạ này trải qua thi cử do triều đình cắt cử mà Lư Vĩnh Thành lại dựa vào gia tộc mà lên, nên theo quan chức chính thống mà nói thì Vương Hạ cao hơn một bậc.
Nhưng Lư Vĩnh Thành trở thành Chủ bộ hai mươi năm rồi, tuy rằng Xương Bình không phải là Phạm Dương, lại cách Phạm Dương không xa đó, cũng là đền bù vào sự thiếu hụt của y.
Có thể nói hai người một chiếm giữ thiên thời, một người có được địa lợi.
Hai người hiện tại đấu tranh ngang tài ngang sức, nếu ai có được sự ủng hộ của Dương Thừa Liệt thì thực lực tăng lên rất cao. Cho nên dù là Vương Hạ hay Lư Vĩnh Thành đều đối đãi với vấn đề Dương Thừa Liệt vô cùng cẩn thận, dè dặt.
Dương Thủ Văn không để ý đến sự trào phúng của Thập Ngũ Ca mà nhanh chóng cùng Dương Thụy đi vào phòng trực.
- Thích khách đánh lén lúc rạng sáng, có bảy người chết.
- Trong đó có ba người chết dưới đao Huyện Úy, còn hai người bị quân lính Huyện úy giết, hai người còn lại một người phá vòng vây bị ta giết chết, người còn lại phóng hỏa không cẩn thận bị mồi lửa bắt vào, cả người chìm trong biển lửa.
Dương Thụy và Dương Thủ Văn nghe nói qua tình hình, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Hạ.
Chỉ thấy Vương Hạ đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng hướng nhìn xung quanh, thần sắc khá nhẹ nhàng.
- Đều là người Liêu cả sao?
- Hả?
- Ta hỏi thích khách ấy, đều là người Liêu cả sao?
- Cũng không hẳn, theo quan sát từ thi thể người chết, dường như là người Hán, không phải dị tộc khác.
Trong đầu Dương Thủ Văn chợt thoáng hiện lên một ý nghĩ.
- Nơi này giữ vật chứng, có phải tất cả vật chứng đều được giữ ở đây không?
- Đúng vậy.
Dương Thụy nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn, hạ giọng nói:
- Chỉ cần là vật chứng đều được giữ ở đây.
- Những người bên ngoài có ai biết có phòng này không?
- Cũng không biết chính xác.... Trong nha môn nhiều người như vậy, không biết có ai không cẩn thận mà nói ra ngoài không?
Dương Thủ Văn gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, xoay người đi ra.
- Đại Lang, xem xong rồi sao?
- Đa tạ Huyện tôn đã giúp đỡ, tại hạ đã xem xong rồi.
Vương Hạ cười nói:
- Có phát hiện ra gì không?
- Việc này..... Thảo dân ngu dốt, không phát hiện ra gì cả.
- Nhị Lang có nhìn ra manh mối gì không?
Dương Thụy hoảng sợ liền vội khom người nói:
- Hồi bẩm Huyện tôn, tiểu nhân cũng không tìm ra được manh mối gì.
- Ha ha, không sao.... Loại vụ án này cần điều tra rõ ràng, sao có thể nhanh chóng tìm ra manh mối được. Ngay cả Quản bộ đầu ở nơi này nửa ngày cũng không tìm được gì, huống chi các ngươi. Nếu không có việc gì thì trở về đi, cho ta gửi lời hỏi thăm lệnh tôn.
- Tiểu nhân nhất định truyền lại lời của Huyện tôn cho gia phụ.
Vương Hạ không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu rồi rời đi.
Y vừa đi, Dương Thụy lập tức như trút được gánh nặng, liền thở phào một cái, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Đại huynh, không hổ là Huyện tôn, y đứng trước mặt đệ đệ liền cảm thấy được một loại áp lực không thể tưởng.
- Nói nhảm, người ta là Huyện tôn mà.
Dương Thủ Văn cười mắng một câu, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của Vương Hạ cho đến khi y biến mất ngoài hiên.
Dương Thụy nói lời cảm ơn với Thập Ngũ Ca rồi mới chuẩn bị trở về.
Y đến bên cạnh Dương Thủ Văn nhỏ giọng hỏi:
- Đại huynh, huynh đang nhìn cái gì thế?
Dương Thủ Văn cười cười nói:
- Không có gì, chúng ta về đi.
Chỉ có điều trong lòng hắn có trực giác “Vị Huyện lệnh trẻ tuổi này cũng không đơn giản chút nào”.
.............
Ra khỏi nha môn, hai người đứng trên đường.
Dương Thủ Văn nhìn trái nhìn phải, Dương Thụy không ngờ có người đưng cách đó không xa đưa tay vẫy y.
Dương Thụy do dự một lát, thấy Dương Thủ Văn không chú ý đến y nên nhanh chóng đi qua theo người nọ đi vào ngõ nhỏ.
Khi y đi ra đã thấy Dương Thủ Văn ngồi trên thềm đá cách huyện nha không xa.
- Đại huynh.
Dương Thụy hưng trí bừng bừng chạy lên trước, vẻ mặt hưng phấn tươi cười.
Dương Thủ Văn nhìn nhìn y, cười ha hả hỏi:
- Thấy bộ dạng đệ như vậy nhất định gặp chuyện tốt rồi, nói ta nghe xem.
- Đại huynh còn nhớ trước kia đệ có nói với huynh về Cái Gia Vận không?
- Cái Gia Vận?
- Chính là con của Cái Lão Quân, hắn ta là con đầu của Lão Quân.
Dương Thủ Văn nhanh chóng hiểu ra gật đầu nói:
- Ngươi không nói suýt nữa ta quên rồi.
- Trước kia Đại huynh nói với đệ bảo đệ tìm Cái Gia Vận hỗ trợ, hỏi thăm có ai khả nghi xuất hiện không? Ha ha, hắn ta vừa phái người đến truyền tin, thật đúng có phát hiện được người khả nghi, cũng biết được chỗ ở của những người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.