Chương 49: Lư Vĩnh Thành (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
Trên núi chỉ còn lại hai người Dương Thủ Văn và Ấu Nương, Dương thị đến nữa cũng không thành vấn đề.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Giống như trước đây ở cùng mẹ con Dương thị dường như rất tốt.
- Đúng rồi, a nương bên kia…
- Hôm qua nương tử rất không vui, nhưng hôm nay đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
(Nương tử: ở đây ý chỉ phu nhân)
Nhưng thực ra Thanh Nô… Hủy Tử, không phải ta nói con, dù sao Thanh Nô cũng là tiểu nương tử, Ấu Nương không hiểu quy tắc, mâu thuẫn với cô ấy đều là trò trẻ con, con nhúng ra vào không tránh khỏi quá đáng. Tiểu nương tử vẫn trốn trong phòng, không dám ra cửa.
(Tiểu nương tử: chỉ con gái của chủ nhân)
Hai gò má của Dương Thủ Văn dần co giật, nín thở một lúc lâu.
- Thím về bàn với mẹ con một chút, bảo cả Thanh Nô lên.
Tiểu nha đầu này bình thường rất được sủng ái, vì thế cho nên có chút cố chấp. Ở huyện Xương Bình này có cha quan tâm thì không nói đến nhưng ra khỏi Xương Bình… Tính tình nó nếu không sửa đổi, sớm muộn gì cũng phải chịu nhiều thua thiệt.
Dương thị suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta sẽ nói với nương tử một chút, nhưng ta không dám khẳng định nương tử đồng ý.
- Có đồng ý hay không con không quan tâm.
- Được!
Sau khi Dương thị hỏi rõ ràng đã cùng Dương Mạt Lỵ dẫn đám Cái Gia Vận đi.
- Hủy Tử ca ca, chiều nay chúng ta làm gì?
Trong thiền viện chỉ còn lại Dương Thủ Văn và Ấu Nương, nhìn thấy Dương Thủ Văn ngồi trên bậu cửa của đại điện, Ấu Nương liền chạy đến hỏi.
Dương Thủ Văn cười cười nói:
- Ấu Nương và Bồ Đề đi chơi đi, Hủy Tử ca ca có một số việc phải nghĩ.
- Ồ!
Ấu Nương rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nàng là người hiểu chuyện, thấy Dương Thủ Văn có tâm tư cũng không muốn quấy rầy, nàng dẫn Bồ Đề và 4 con chó nhỏ chơi trong thiền viện. Thiền viện không lớn lắm, chỗ có thể đi chơi cũng ít. Nhưng so với Dương gia dưới chân Hổ Cốc Sơn cũng rộng hơn rất nhiều. Dương thị tối sẽ đến có thể ở cùng Hủy Tử ca ca. Nhìn Ấu Nương, cuộc sống dường như lại quay về như trước khi mẹ con Tống thị tới.
Đó cũng là lúc nàng vui nhất!
Trong thiền viện yên tĩnh, lại vang lên tiếng người như chuông bạc của Ấu Nương.
Tiếng cười của Ấu Nương, tiếng kêu của Bồ Đề và 4 con chó nhỏ đang bú như trẻ con làm cho thiền viện thêm phần sức sống.
Còn Dương Thủ Văn thì ngồi ở cửa, nhìn Ấu Nương chơi đùa trong sân.
Trong đầu hiện lên câu trả lời của Cái Gia Vận, giống như bị hỏi cung vậy.
Lư Vĩnh Thành là người phát hiện ra một người bí mật.
Sau đó y không hy vọng người thần bí ở Xương Bình… Ừ, chắc là như thế. Vì thế, y bảo Lư Thanh liên lạc với Khấu Tân, nghĩ cách đuổi người bí mật này. Lúc này, Dương Thụy đã chạy đến hỏi thăm tin tức của Cái Gia Vận, sau khi Khấu Tân biết được liền ra vẻ không muốn tiết lộ bí mật. Sau đó Cái Gia Vận muốn tiêu chút tiền liền nói cho Dương Thụy.
Chắc là như vậy.
Nhưng vấn đề là người thần bí này là ai? Lư Vĩnh Thành vì sao lại muốn đuổi người thần bí đi?
Trước kia, Dương Thủ Văn cũng không cho Lư Vĩnh Thành vào danh sách, Bây giờ, hắn phát hiện, Lư Vĩnh Thành này không phải là một kẻ đầu đường xó chợ, lại vẫn hiểu được thế nào là mượn đao giết người. Nếu như Dương Thừa Liệt tìm đối phương gây phiền, có thể sẽ đắc tội với đối phương. Đến lúc đó, địa vị của Dương Thừa Liệt sẽ bị dao động, nếu người thần bí bị Dương Thừa Liệt giải quyết chì chẳng phải đã thỏa mãn tâm ý của Lư Vĩnh Thành sao?
Có thế nào thì Lư Vĩnh Thành cũng không thiệt.
Dù kẻ thần bí hay Dương Thừa Liệt đạt được mục đích thì Lưu Vĩnh Thành cũng đều là ngư ông đắc lợi.
Một người nham hiểm như vậy, tuyệt đối không đơn giản… Dương Thủ Văn đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua hắn nghi ngờ Vương Hạ, thực ra Lư Vĩnh Thành cũng có hiềm nghi. Trên thực tế, Lưu Vĩnh Thành rất thân thiết với huyện nha, cùng với thực lực của y ở huyện Xương Bình, dường như có khả năng hơn Vương Hạ. Cứ như vậy, Vĩnh Thành trong vụ án Lưu tập kích huyện nha rốt cuộc giữ vai trò gì?
Tất cả các vấn đề, kết quả lại trở về điểm ban đầu.
Dương Thủ Văn ý thức như vậy, muốn giải mã bí mật, nhất định phải biết rõ thân phận của người chết ở trong núi kia.
Còn nữa, rốt cuộc y để lại đầu mối gì mà khiến thích khách không tiếc đánh lén huyện nha?
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn đứng lên quay về đại điện.
Người kia không thể vô duyên vô cớ mà ở lại đại diện, có cả vị La hán Trường Mi theo lời y, chắc chắn là có vấn đề.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây rồi dừng lại trước mặt bích họa La Hán kia.
Nói thật, trên bích họa La Hán, người họa sĩ này vẽ không quá hoàn mỹ, thậm chí có phần thô sơ.
Dương Thủ Văn đã nhìn không chỉ một lần, mà vẫn không nhìn ra manh mối gì. Người kia, rốt cuộc là muốn nói những gì?
- Hủy Tử ca ca, Hủy Tử ca ca mau tới đây!
Dương Thủ Văn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì đột nhiên có tiếng gào của Ấu Nương.
Hắn vội vàng chạy ra đại điện, theo tiếng gào của Ấu Nương hắn đi ra sau thiền viện, đi lên bình đài.
- Ấu Nương, sao vậy?
Bồ Đề và 4 con chó nhỏ, cùng Ấu Nương đều ở đó.
Một người, năm chó ngồi trên sân, Ấu Nương ôm đầu gối quay đầu cười nói với Dương Thủ Văn:
- Hủy Tử ca ca, mau nhìn đi!
Ánh chiều tà chiếu vào trong dãy núi, làm cho Hổ Cốc Sơn như được phủ một chiếc áo khoác kim tuyến màu đỏ.
Ấu Nương chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa, cười tủm tỉm nói:
- Hủy Tử ca ca, huynh nhìn ngọn núi kia đi, có một ông lão có đôi lông mày rất dài.
Nhìn về phía tay Ấu Nương chỉ, chỉ thấy qua khe Tước Nhi, có một ngọn núi.
Ngọn núi kia chập chùng, nổi lên một đôi lông mày dài. Còn cả ngọn núi, như lời Ấu Nương nói giống như một ông lão có lông mày dài… Có lẽ là La hán Trường Mi?
Dương Thủ Văn giật mình lạnh run như nghĩ đến điều gì đó.
La hán Trường Mi, La hán Trường Mi.
La hán Trường Mi này, có thể không phải là người, cũng không phải là một địa điểm cụ thể mà chỉ là nói đến tượng La Hán Trường Mi. Về phần Trường Mi sơn lĩnh mà Ấu Nương nhìn thấy, Dương Thủ Văn đã cho vào loại trừ! Người chết chưa quen chỗ này, thậm chí không biết vị trí của chùa tiểu Di Lặc, làm sao có thể nhìn thấy Trường Mi sơn lĩnh ở chùa Tiểu Di Lặc.
La hán Trường Mi y nói có thể chỉ là nhất thời nghĩ đến.
Nói cách khác, trước đó y không đề phòng, mãi sau khi thích khách kia đuổi đến y mới vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Như vậy nói cách khác, vật kia chắc chắn được giấu trong thiền viện.
Tâm trạng của Dương Thủ Văn lập tức phấn chấn, hắn ôm lấy Ấu Nương quay tròn tại chỗ.
Ấu Nương sợ hãi kêu lên, nhưng nàng chợt cảm nhận thấy Dương Thủ Văn đang vui, vì thế cũng không nhịn được mà cười khanh khách.
***
Có manh mối, tiếp theo là tìm kiếm.
Thiền viện này không lớn, đồ đạc cũng không nhiều, tìm ra cũng không khó.
Nhưng, không đợi Dương Thủ Văn bắt đầu điều tra, khách lại đến thiền viện. Lúc chạng vạng tối, Dương thị dẫn theo Dương Thanh Nô lên núi. Không chỉ có Dương Thanh Nô, còn có cả Tống thị và Dương Mạt Lỵ, còn dắt theo cả một con ngựa và rất nhiều đồ đạc.
- Các ngươi… sao vậy?
Dương Thanh Nô không muốn đến, cho nên sắc mặt khó coi cũng là điều có thể lý giải được.
Dù sao mới chỉ hôm qua Dương Thủ Văn vẫn còn không khách sáo với nàng ta, còn định giết nàng ta, thì sao sắc mặt nàng ta có thể tốt được.
Ngược lại là Tống thị, Dương thị còn cả Dương Mạt Lỵ sắc mặt cũng đều âm trầm, giống như có người nợ tiền họ vậy.
- Hủy Tử, con ngựa này què rồi!
- Hả?
Dương thị buồn bã nói:
- Vốn tưởng rằng con ngựa này có thể mang mấy thứ đến, không ngờ đường núi khó đi, đi qua Dương Vĩ Ba, con ngựa đã bị què. Thực sự rất đáng tiếc, con ngựa này nếu dắt đến chợ Xương Bình cũng phải được sáu, bảy trăm quan tiền. Bây giờ nó què rồi, bán được trên dưới 100 quan cũng khó khăn… Một tí thôi mà đã tổn thất mất bốn, năm trăm quan tiền.
Dương Thừa Liệt là Huyện úy Xương Bình, nhưng cũng không giàu có.
Tống thị sau khi đến Dương gia chẳng khác nào cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, cũng không phân chia tài sản gì.
Bốn, năm trăm quan tiền đừng nói đối với gia đình Dương Thừa Liệt mà cho dù với Tống gia lúc hưng thịnh nhất cũng là một khoản tiền không hề nhỏ.
Mà Dương Mạt Lỵ lại thích ngựa, nhìn nó bị thương tâm trạng cũng không hề vui chút nào.
Dương Thủ Văn đi lên trước, nắm lấy dây cương.
- A nương, sao người cũng lên đây?
- Ta không lên sao được? Dương tẩu phải đến chăm sóc con, Thanh Nô cũng muốn đi, trong nhà còn lại một mình ta lạnh lẽo biết bao.
Sao vậy, Hủy Tử con không chào đón ta sao?
Dương Thủ Văn nghe thấy vậy, vội vàng xua tay cười nói:
- A nương, nói gì vậy chứ, sao con lại không chào đón người được.
Đúng lúc, các pháp sư trong chùa chạy đi hết rồi, rộng rãi, còn rộng hơn ở nhà. Ta và Mạt Lỵ ở trong thiện phòng, người và thím, cả Thanh Nô nữa có thể ở phía sau. Trong thiền viện này, cho dù có 20 người ở đây cũng rộng rãi chán.
Thanh Nô, muội nói xem?
Đi vào thiền viện, Dương Thanh Nô tránh phía sau Tống thị, không dám lên tiếng.
Vừa nghe câu nói kia của Dương Thủ Văn, đầu tiên là nàng ta khẽ run rẩy, sau đó rụt rè trả lời một tiếng vẻ mặt sợ sệt.
Dương Thủ Văn thở dài, cũng có hơi hối hận.
Dù nói thế nào Dương Thanh Nô cũng là muội muội của hắn. Hắn dạy bảo thì cũng đã dạy rồi, không nên giận đến cả ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn liền tươi cười.
- Thanh Nô, trên núi tuy lạnh, nhưng chắc chắc sẽ có nhiều điều thú vị, đến lúc đó bảo Ấu Nương dẫn muội đi chơi.
- Đúng vậy, đúng vậy, Thanh Nô nương tử, lên núi chơi vui lắm.
Dường như Ấu Nương cũng đã quên chuyện hôm qua, nàng cười hì hì chạy đến bên cạnh Thanh Nô nói:
- Còn nữa, Hủy Tử ca ca kể chuyện cũng rất hay, tối chúng ta bảo Hủy Tử ca ca kể chuyện ngày xưa, chuyện hầu tử nghe rất hay.
Dương Thanh Nô nhìn Ấu Nương khẽ ừ.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Giống như trước đây ở cùng mẹ con Dương thị dường như rất tốt.
- Đúng rồi, a nương bên kia…
- Hôm qua nương tử rất không vui, nhưng hôm nay đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
(Nương tử: ở đây ý chỉ phu nhân)
Nhưng thực ra Thanh Nô… Hủy Tử, không phải ta nói con, dù sao Thanh Nô cũng là tiểu nương tử, Ấu Nương không hiểu quy tắc, mâu thuẫn với cô ấy đều là trò trẻ con, con nhúng ra vào không tránh khỏi quá đáng. Tiểu nương tử vẫn trốn trong phòng, không dám ra cửa.
(Tiểu nương tử: chỉ con gái của chủ nhân)
Hai gò má của Dương Thủ Văn dần co giật, nín thở một lúc lâu.
- Thím về bàn với mẹ con một chút, bảo cả Thanh Nô lên.
Tiểu nha đầu này bình thường rất được sủng ái, vì thế cho nên có chút cố chấp. Ở huyện Xương Bình này có cha quan tâm thì không nói đến nhưng ra khỏi Xương Bình… Tính tình nó nếu không sửa đổi, sớm muộn gì cũng phải chịu nhiều thua thiệt.
Dương thị suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta sẽ nói với nương tử một chút, nhưng ta không dám khẳng định nương tử đồng ý.
- Có đồng ý hay không con không quan tâm.
- Được!
Sau khi Dương thị hỏi rõ ràng đã cùng Dương Mạt Lỵ dẫn đám Cái Gia Vận đi.
- Hủy Tử ca ca, chiều nay chúng ta làm gì?
Trong thiền viện chỉ còn lại Dương Thủ Văn và Ấu Nương, nhìn thấy Dương Thủ Văn ngồi trên bậu cửa của đại điện, Ấu Nương liền chạy đến hỏi.
Dương Thủ Văn cười cười nói:
- Ấu Nương và Bồ Đề đi chơi đi, Hủy Tử ca ca có một số việc phải nghĩ.
- Ồ!
Ấu Nương rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nàng là người hiểu chuyện, thấy Dương Thủ Văn có tâm tư cũng không muốn quấy rầy, nàng dẫn Bồ Đề và 4 con chó nhỏ chơi trong thiền viện. Thiền viện không lớn lắm, chỗ có thể đi chơi cũng ít. Nhưng so với Dương gia dưới chân Hổ Cốc Sơn cũng rộng hơn rất nhiều. Dương thị tối sẽ đến có thể ở cùng Hủy Tử ca ca. Nhìn Ấu Nương, cuộc sống dường như lại quay về như trước khi mẹ con Tống thị tới.
Đó cũng là lúc nàng vui nhất!
Trong thiền viện yên tĩnh, lại vang lên tiếng người như chuông bạc của Ấu Nương.
Tiếng cười của Ấu Nương, tiếng kêu của Bồ Đề và 4 con chó nhỏ đang bú như trẻ con làm cho thiền viện thêm phần sức sống.
Còn Dương Thủ Văn thì ngồi ở cửa, nhìn Ấu Nương chơi đùa trong sân.
Trong đầu hiện lên câu trả lời của Cái Gia Vận, giống như bị hỏi cung vậy.
Lư Vĩnh Thành là người phát hiện ra một người bí mật.
Sau đó y không hy vọng người thần bí ở Xương Bình… Ừ, chắc là như thế. Vì thế, y bảo Lư Thanh liên lạc với Khấu Tân, nghĩ cách đuổi người bí mật này. Lúc này, Dương Thụy đã chạy đến hỏi thăm tin tức của Cái Gia Vận, sau khi Khấu Tân biết được liền ra vẻ không muốn tiết lộ bí mật. Sau đó Cái Gia Vận muốn tiêu chút tiền liền nói cho Dương Thụy.
Chắc là như vậy.
Nhưng vấn đề là người thần bí này là ai? Lư Vĩnh Thành vì sao lại muốn đuổi người thần bí đi?
Trước kia, Dương Thủ Văn cũng không cho Lư Vĩnh Thành vào danh sách, Bây giờ, hắn phát hiện, Lư Vĩnh Thành này không phải là một kẻ đầu đường xó chợ, lại vẫn hiểu được thế nào là mượn đao giết người. Nếu như Dương Thừa Liệt tìm đối phương gây phiền, có thể sẽ đắc tội với đối phương. Đến lúc đó, địa vị của Dương Thừa Liệt sẽ bị dao động, nếu người thần bí bị Dương Thừa Liệt giải quyết chì chẳng phải đã thỏa mãn tâm ý của Lư Vĩnh Thành sao?
Có thế nào thì Lư Vĩnh Thành cũng không thiệt.
Dù kẻ thần bí hay Dương Thừa Liệt đạt được mục đích thì Lưu Vĩnh Thành cũng đều là ngư ông đắc lợi.
Một người nham hiểm như vậy, tuyệt đối không đơn giản… Dương Thủ Văn đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua hắn nghi ngờ Vương Hạ, thực ra Lư Vĩnh Thành cũng có hiềm nghi. Trên thực tế, Lưu Vĩnh Thành rất thân thiết với huyện nha, cùng với thực lực của y ở huyện Xương Bình, dường như có khả năng hơn Vương Hạ. Cứ như vậy, Vĩnh Thành trong vụ án Lưu tập kích huyện nha rốt cuộc giữ vai trò gì?
Tất cả các vấn đề, kết quả lại trở về điểm ban đầu.
Dương Thủ Văn ý thức như vậy, muốn giải mã bí mật, nhất định phải biết rõ thân phận của người chết ở trong núi kia.
Còn nữa, rốt cuộc y để lại đầu mối gì mà khiến thích khách không tiếc đánh lén huyện nha?
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn đứng lên quay về đại điện.
Người kia không thể vô duyên vô cớ mà ở lại đại diện, có cả vị La hán Trường Mi theo lời y, chắc chắn là có vấn đề.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây rồi dừng lại trước mặt bích họa La Hán kia.
Nói thật, trên bích họa La Hán, người họa sĩ này vẽ không quá hoàn mỹ, thậm chí có phần thô sơ.
Dương Thủ Văn đã nhìn không chỉ một lần, mà vẫn không nhìn ra manh mối gì. Người kia, rốt cuộc là muốn nói những gì?
- Hủy Tử ca ca, Hủy Tử ca ca mau tới đây!
Dương Thủ Văn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì đột nhiên có tiếng gào của Ấu Nương.
Hắn vội vàng chạy ra đại điện, theo tiếng gào của Ấu Nương hắn đi ra sau thiền viện, đi lên bình đài.
- Ấu Nương, sao vậy?
Bồ Đề và 4 con chó nhỏ, cùng Ấu Nương đều ở đó.
Một người, năm chó ngồi trên sân, Ấu Nương ôm đầu gối quay đầu cười nói với Dương Thủ Văn:
- Hủy Tử ca ca, mau nhìn đi!
Ánh chiều tà chiếu vào trong dãy núi, làm cho Hổ Cốc Sơn như được phủ một chiếc áo khoác kim tuyến màu đỏ.
Ấu Nương chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa, cười tủm tỉm nói:
- Hủy Tử ca ca, huynh nhìn ngọn núi kia đi, có một ông lão có đôi lông mày rất dài.
Nhìn về phía tay Ấu Nương chỉ, chỉ thấy qua khe Tước Nhi, có một ngọn núi.
Ngọn núi kia chập chùng, nổi lên một đôi lông mày dài. Còn cả ngọn núi, như lời Ấu Nương nói giống như một ông lão có lông mày dài… Có lẽ là La hán Trường Mi?
Dương Thủ Văn giật mình lạnh run như nghĩ đến điều gì đó.
La hán Trường Mi, La hán Trường Mi.
La hán Trường Mi này, có thể không phải là người, cũng không phải là một địa điểm cụ thể mà chỉ là nói đến tượng La Hán Trường Mi. Về phần Trường Mi sơn lĩnh mà Ấu Nương nhìn thấy, Dương Thủ Văn đã cho vào loại trừ! Người chết chưa quen chỗ này, thậm chí không biết vị trí của chùa tiểu Di Lặc, làm sao có thể nhìn thấy Trường Mi sơn lĩnh ở chùa Tiểu Di Lặc.
La hán Trường Mi y nói có thể chỉ là nhất thời nghĩ đến.
Nói cách khác, trước đó y không đề phòng, mãi sau khi thích khách kia đuổi đến y mới vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Như vậy nói cách khác, vật kia chắc chắn được giấu trong thiền viện.
Tâm trạng của Dương Thủ Văn lập tức phấn chấn, hắn ôm lấy Ấu Nương quay tròn tại chỗ.
Ấu Nương sợ hãi kêu lên, nhưng nàng chợt cảm nhận thấy Dương Thủ Văn đang vui, vì thế cũng không nhịn được mà cười khanh khách.
***
Có manh mối, tiếp theo là tìm kiếm.
Thiền viện này không lớn, đồ đạc cũng không nhiều, tìm ra cũng không khó.
Nhưng, không đợi Dương Thủ Văn bắt đầu điều tra, khách lại đến thiền viện. Lúc chạng vạng tối, Dương thị dẫn theo Dương Thanh Nô lên núi. Không chỉ có Dương Thanh Nô, còn có cả Tống thị và Dương Mạt Lỵ, còn dắt theo cả một con ngựa và rất nhiều đồ đạc.
- Các ngươi… sao vậy?
Dương Thanh Nô không muốn đến, cho nên sắc mặt khó coi cũng là điều có thể lý giải được.
Dù sao mới chỉ hôm qua Dương Thủ Văn vẫn còn không khách sáo với nàng ta, còn định giết nàng ta, thì sao sắc mặt nàng ta có thể tốt được.
Ngược lại là Tống thị, Dương thị còn cả Dương Mạt Lỵ sắc mặt cũng đều âm trầm, giống như có người nợ tiền họ vậy.
- Hủy Tử, con ngựa này què rồi!
- Hả?
Dương thị buồn bã nói:
- Vốn tưởng rằng con ngựa này có thể mang mấy thứ đến, không ngờ đường núi khó đi, đi qua Dương Vĩ Ba, con ngựa đã bị què. Thực sự rất đáng tiếc, con ngựa này nếu dắt đến chợ Xương Bình cũng phải được sáu, bảy trăm quan tiền. Bây giờ nó què rồi, bán được trên dưới 100 quan cũng khó khăn… Một tí thôi mà đã tổn thất mất bốn, năm trăm quan tiền.
Dương Thừa Liệt là Huyện úy Xương Bình, nhưng cũng không giàu có.
Tống thị sau khi đến Dương gia chẳng khác nào cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, cũng không phân chia tài sản gì.
Bốn, năm trăm quan tiền đừng nói đối với gia đình Dương Thừa Liệt mà cho dù với Tống gia lúc hưng thịnh nhất cũng là một khoản tiền không hề nhỏ.
Mà Dương Mạt Lỵ lại thích ngựa, nhìn nó bị thương tâm trạng cũng không hề vui chút nào.
Dương Thủ Văn đi lên trước, nắm lấy dây cương.
- A nương, sao người cũng lên đây?
- Ta không lên sao được? Dương tẩu phải đến chăm sóc con, Thanh Nô cũng muốn đi, trong nhà còn lại một mình ta lạnh lẽo biết bao.
Sao vậy, Hủy Tử con không chào đón ta sao?
Dương Thủ Văn nghe thấy vậy, vội vàng xua tay cười nói:
- A nương, nói gì vậy chứ, sao con lại không chào đón người được.
Đúng lúc, các pháp sư trong chùa chạy đi hết rồi, rộng rãi, còn rộng hơn ở nhà. Ta và Mạt Lỵ ở trong thiện phòng, người và thím, cả Thanh Nô nữa có thể ở phía sau. Trong thiền viện này, cho dù có 20 người ở đây cũng rộng rãi chán.
Thanh Nô, muội nói xem?
Đi vào thiền viện, Dương Thanh Nô tránh phía sau Tống thị, không dám lên tiếng.
Vừa nghe câu nói kia của Dương Thủ Văn, đầu tiên là nàng ta khẽ run rẩy, sau đó rụt rè trả lời một tiếng vẻ mặt sợ sệt.
Dương Thủ Văn thở dài, cũng có hơi hối hận.
Dù nói thế nào Dương Thanh Nô cũng là muội muội của hắn. Hắn dạy bảo thì cũng đã dạy rồi, không nên giận đến cả ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn liền tươi cười.
- Thanh Nô, trên núi tuy lạnh, nhưng chắc chắc sẽ có nhiều điều thú vị, đến lúc đó bảo Ấu Nương dẫn muội đi chơi.
- Đúng vậy, đúng vậy, Thanh Nô nương tử, lên núi chơi vui lắm.
Dường như Ấu Nương cũng đã quên chuyện hôm qua, nàng cười hì hì chạy đến bên cạnh Thanh Nô nói:
- Còn nữa, Hủy Tử ca ca kể chuyện cũng rất hay, tối chúng ta bảo Hủy Tử ca ca kể chuyện ngày xưa, chuyện hầu tử nghe rất hay.
Dương Thanh Nô nhìn Ấu Nương khẽ ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.