Chương 102: Lý Nguyên Phương.
Canh Tân
17/09/2022
Bởi vì Lư Vĩnh Thành muốn tiếp nhận quyền chỉ huy, vì thế ngươi nhất định phải buông ra!
Những lời này quá hống hách, dường như không cho phép người khác cự tuyệt, cũng làm cho trong lòng của Dương Thừa Liệt rét run.
Nếu ông ta vẫn là Phụng Thần Vệ, nếu ông ta vẫn là con cháu Hoằng Nông Dương thị, Lý Nguyên Phương sẽ nói với ông ta như thế nào?
Hai tay nắm thành quả đấm, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Dương Thừa Liệt chỉ cảm thấy trong thân thể dường như có một ngọn lửa đang bốc cháy, nét tàn bạo trên mặt cũng theo đó mà trở nên càng lúc càng đậm.
Lư Vĩnh Thành có thể ám sát ta được, còn ta không thể phản kích lại sao?
Lư Vĩnh Thành muốn quyền chỉ huy của ta, ta phải ngoan ngoãn giao ra quyền chỉ huy sao?
Ha ha, cho dù Dương Thừa Liệt hiện giờ không có nửa điểm quan hệ với Hoằng Nông Dương thị thì cũng sẽ không cúi đầu trước Lý Nguyên Phương. Chẳng sợ, Lý Nguyên Phương ngươi là hậu nhân của Vệ Quốc Công ta từng kính trọng nhất, muốn ta cúi đầu trước Lư Vĩnh Thành, tuyệt đối không có khả năng.
Đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia hơn mười năm, Dương Thừa Liệt cũng sớm không xem mình là con cháu Dương gia.
Nhưng tính ngạo mạn của con cháu quý tộc cũng là bẩm sinh, tuyệt sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà thay đổi.
- Ta...
Dương Thừa Liệt vừa muốn trả lời, lại cảm giác được Dương Thủ Văn ngồi ở bên cạnh đột nhiên đè cánh tay ông ta xuống.
- Nếu Đại tướng quân chỉ bảo, đám tiểu dân chúng ta sao dám không tuân theo được.
Lý Nguyên Phương vốn tươi cười đầy mặt, nhưng nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Mà Dương Thừa Liệt quay đầu, trong mắt giống như phóng lửa nhìn Dương Thủ Văn. Tính tình con trai mình như thế nào, Dương Thừa Liệt sao có thể không biết? Từ sau khi Dương Thủ Văn minh mẫn lại, mặc dù phần lớn thời gian đều biểu hiện ra loại tính tình lạnh lùng không tranh quyền thế. Nhưng Dương Thừa Liệt lại biết, Dương Thủ Văn kiêu ngạo không kém con cháu thế gia nào cả.
Người kiêu ngạo như vậy, vì sao đột nhiên cúi đầu trước Lý Nguyên Phương?
Dương Thừa Liệt nhìn vào hai mắt của Dương Thủ Văn. Chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó buông lỏng nắm đấm ra.
- Lời của Hủy Tử cũng là ý của hạ quan.
Lý Nguyên Phương đứng dậy, nhìn Dương Thừa Liệt, lại nhìn Dương Thủ Văn, thật lâu sau khẽ gật đầu một cái.
- Một khi đã như vậy, liền làm phiền Văn Tuyên.
Gã nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
Nhưng khi gã sắp đi tới cửa, phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dương Thủ Văn:
- Đại tướng quân, tuy rằng cha ta đáp ứng không gây sự với Lư Vĩnh Thành, cũng bằng lòng giao ra quyền chỉ huy cho Lư Vĩnh Thành. Nhưng dầu gì ông ấy cũng là huyện lệnh của Xương Bình, sau khi bị người ám sát không tra không hỏi, không khỏi có chút vấn đề. Ngài cũng biết, nay ngoài Cư Dung Quan có phản quân rục rịch, trong huyện thành Xương Bình thì lòng người bàng hoàng, mọi người đều lo âu thấp thỏm.
- Chuyện này, cuối cùng cũng phải cần một câu trả lời, nếu không thì làm sao có thể trấn an lòng dân chứ?
Chân Lý Nguyên Phương có chút dừng lại, đứng ở cửa không trả lời.
Một lát sau, gã mở ra cửa phòng, cất bước đi ra ngoài... Trong lúc này, Lý Nguyên Phương một câu cũng không nói, Dương Thủ Văn cũng không đuổi theo hỏi. Chỉ thấy sau khi gã ra khỏi phòng, gật đầu với tùy tùng kia, hai người tới trước tường của hậu viện phóng người nhảy lên đầu tường, liền biến mất trong bóng đêm, giống như ma quỷ, không một tiếng động.
- Hủy Tử!
Dương Thừa Liệt đứng ở cửa, quay đầu nhìn về Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn thì nhìn theo phương hướng rời đi của Lý Nguyên Phương, sau một lúc lâu ho khan một tiếng nói:
- Phụ thân, mặc dù ta không quen Lý Nguyên Phương, cũng không hiểu người này. Nhưng hậu nhân của Vệ Quốc Công lại xuất hiện trước Thánh nhân, được Quốc lão coi trọng, như vậy cũng không phải là một tên cố tình gây sự. Đừng quên, gã đến từ Lạc Dương... Chúng ta cứ bàng quan lạnh nhạt, xem gã làm thế nào?
Nói xong, khuôn mặt Dương Thủ Văn lộ ra vẻ tươi cười.
- Hơn nữa, bằng thân phận của gã, muốn miễn đi chức vụ Huyện Úy nho nhỏ của phụ thân, cần gì tự mình tới cửa?
- Nói không dễ nghe thì Lý Nguyên Phương chỉ cần phát một công văn xuống châu phủ, chức vụ này của phụ thân đừng mơ mà giữ được.
Dương Thừa Liệt trầm mặc!
Thật lâu sau, ông ta hạ giọng nói:
- Hủy Tử, lần sau lúc nói chuyện không cần nói thẳng như vậy, ngươi khiến ta cảm giác mình rất vô dụng.
Ông ta nói chuyện, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
- Xương Bình này, dường như trở nên càng lúc càng thú vị!
***
Trên thực tế, Xương Bình đích thật là trở nên càng lúc càng thú vị!
Một huyện thành nho nhỏ chưa bao giờ được người coi trọng, đột nhiên biến thành một đấu trường để các thế lực đấu đá lẫn nhau.
Phạm Dương Lư thị, Thái Nguyên Vương gia; đoàn người Lý Nguyên Phương cùng với Trần Tử Ngang lúc trước đột nhiên xuất hiện.
Ha ha, huyện thành nho nhỏ, dường như trở nên vô cùng náo nhiệt, thậm chí ngay cả thần đô Lạc Dương ở cách xa hơn ngàn dặm cũng bị ảnh hưởng đến.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, sau khi quân Đột Quyết công phá Phi Hồ cũng không dừng bước lại, mà là một đường xuôi nam, thuận thế công phá Định Châu. Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là Thứ sử Định Châu Tôn Ngạn Cao lại không chống cự quyết liệt, tùy ý để quân Đột Quyết công phá thành trì. Mà gã thì tránh ở trong phủ thứ sử, sau khi biết được người Đột Quyết công vào trong thành, thậm chí tránh ở trong tủ gỗ, kết quả bị người Đột Quyết phát hiện bắt sống, sau đó mấy ngàn dân chúng Định Châu bị người Đột Quyết chém giết.
Nghe nói, ngày đó trên bầu trời của Định Châu tràn ngập một màu đỏ máu nồng đậm.
Người Đột Quyết công thành chiếm đất không phải là vì chiếm lĩnh.
Giống như nhiều thế hệ dân tộc du mục, bọn họ am hiểu giết chóc và phá hoại hơn là xây dựng và kiến thiết. Trong một đêm Định Châu biến thành đống hoang tàn, người Đột Quyết phóng hỏa đốt thành, cuốn theo gần một vạn dân chúng Định Châu, tiếp tục thẳng tiến về nam.
Thần Đô, Lạc Dương, phường Đồng Đà.
Ở một tòa nhà nhìn qua rất bình thường, Địch Nhân Kiệt đang ngồi ở trong lương đình, cầm trong tay một bức thư.
Thư là Lý Nguyên Phương phái người đưa tới.
Chính như y suy đoán lúc trước, thế cục của Hà Bắc đạo đã tràn đầy nguy cơ, thậm chí khó có thể xoay chuyển.
Mặc Xuyết đột nhiên phản loạn, đối với Địch Nhân Kiệt mà nói cũng không xa lạ. Y thậm chí đã đoán được nguyên nhân không để người biết trong đó, nhưng lại không thể trình báo với Võ Tắc Thiên. Là lão thần mà Võ Tắc Thiên nể trọng nhất, trong lòng của Địch Nhân Kiệt vẫn trung thành với vương triều Đại Đường. Nếu đem suy đoán của y nói cho Võ Tắc Thiên, thậm chí không cần cung cấp bất kì lý do gì thì Địch Nhân Kiệt cũng có thể đoán được hậu quả: Tất nhiên là máu chảy thành sông, quốc gia cũng bị chia năm xẻ bảy.
Nghĩ đến đây, y lại xem thư Lý Nguyên Phương đưa tới một lần nữa.
Từ đầu tháng bảy, Địch Nhân Kiệt nhận được một tin tức, Lương Vương Võ Tam Tư dường như phát hiện một chứng cứ liên quan đến sự sinh tồn của Lý Đường, mà chứng cớ này được giấu trong Hắc Sa thành, trong vương trướng của Đông Đột Quyết. Thủ hạ của Võ Tam Tư đã được chỉ lệnh, sẽ âm thầm mang chứng cớ đó về, rồi sau đó bí mật đưa đến tay của Võ Tam Tư ở Lạc Dương.
Đúng lúc Lý Nguyên Phương đi tới U Châu, Địch Nhân Kiệt liền bí mật dặn dò đối phương, thu hồi chứng cớ kia.
Hiện giờ, Lý Nguyên Phương truyền tin trở về: Mật thám trộm chứng cớ đã bị giết, nhưng chứng cớ này hiện giờ lại không rõ tung tích.
Đối với Lý Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt không có nửa điểm hoài nghi.
Mặc dù gã là tâm phúc của Võ Tắc Thiên, nhưng trong lòng cũng giống như mình, đều trung với Đại Đường.
Nếu quả thực chứng cớ đã đánh mất, coi như xong. Nhưng nếu chứng cớ không bị mất… Những gì vị kia đã làm khiến Địch Nhân Kiệt vô cùng bất mãn. Y nhìn thư của Lý Nguyên Phương, lại nhìn chiến báo được truyền sáu trăm dặm từ Hà Bắc đạo, mày nhíu chặt một chỗ.
Thật lâu sau, Địch Nhân Kiệt cuối cùng hạ quyết tâm.
Là thời điểm xin Thánh nhân ra quyết định! Chỉ phải cắt đứt tâm tư của vị kia mới không gây ra thêm càng nhiều phiền toái, nếu không một khi bại lộ Lý Đường chắc chắn sẽ nguy nan. Lần này sẽ là một lần khuyên can vô cùng nguy hiểm, nhưng Địch Nhân Kiệt đã không còn lựa chọn.
Ngoài lương đình, gió thu hiu quạnh, cuồn cuộn thổi bay hoa lá trong viện.
Địch Nhân Kiệt cất thư, sửa sang lại áo mũ, cất bước đi ra ngoài lương đình.
- Hồng An!
- Vâng.
- Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn lập tức tiến cung, yết kiến Thần hoàng.
Những lời này quá hống hách, dường như không cho phép người khác cự tuyệt, cũng làm cho trong lòng của Dương Thừa Liệt rét run.
Nếu ông ta vẫn là Phụng Thần Vệ, nếu ông ta vẫn là con cháu Hoằng Nông Dương thị, Lý Nguyên Phương sẽ nói với ông ta như thế nào?
Hai tay nắm thành quả đấm, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Dương Thừa Liệt chỉ cảm thấy trong thân thể dường như có một ngọn lửa đang bốc cháy, nét tàn bạo trên mặt cũng theo đó mà trở nên càng lúc càng đậm.
Lư Vĩnh Thành có thể ám sát ta được, còn ta không thể phản kích lại sao?
Lư Vĩnh Thành muốn quyền chỉ huy của ta, ta phải ngoan ngoãn giao ra quyền chỉ huy sao?
Ha ha, cho dù Dương Thừa Liệt hiện giờ không có nửa điểm quan hệ với Hoằng Nông Dương thị thì cũng sẽ không cúi đầu trước Lý Nguyên Phương. Chẳng sợ, Lý Nguyên Phương ngươi là hậu nhân của Vệ Quốc Công ta từng kính trọng nhất, muốn ta cúi đầu trước Lư Vĩnh Thành, tuyệt đối không có khả năng.
Đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia hơn mười năm, Dương Thừa Liệt cũng sớm không xem mình là con cháu Dương gia.
Nhưng tính ngạo mạn của con cháu quý tộc cũng là bẩm sinh, tuyệt sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà thay đổi.
- Ta...
Dương Thừa Liệt vừa muốn trả lời, lại cảm giác được Dương Thủ Văn ngồi ở bên cạnh đột nhiên đè cánh tay ông ta xuống.
- Nếu Đại tướng quân chỉ bảo, đám tiểu dân chúng ta sao dám không tuân theo được.
Lý Nguyên Phương vốn tươi cười đầy mặt, nhưng nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Mà Dương Thừa Liệt quay đầu, trong mắt giống như phóng lửa nhìn Dương Thủ Văn. Tính tình con trai mình như thế nào, Dương Thừa Liệt sao có thể không biết? Từ sau khi Dương Thủ Văn minh mẫn lại, mặc dù phần lớn thời gian đều biểu hiện ra loại tính tình lạnh lùng không tranh quyền thế. Nhưng Dương Thừa Liệt lại biết, Dương Thủ Văn kiêu ngạo không kém con cháu thế gia nào cả.
Người kiêu ngạo như vậy, vì sao đột nhiên cúi đầu trước Lý Nguyên Phương?
Dương Thừa Liệt nhìn vào hai mắt của Dương Thủ Văn. Chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó buông lỏng nắm đấm ra.
- Lời của Hủy Tử cũng là ý của hạ quan.
Lý Nguyên Phương đứng dậy, nhìn Dương Thừa Liệt, lại nhìn Dương Thủ Văn, thật lâu sau khẽ gật đầu một cái.
- Một khi đã như vậy, liền làm phiền Văn Tuyên.
Gã nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
Nhưng khi gã sắp đi tới cửa, phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dương Thủ Văn:
- Đại tướng quân, tuy rằng cha ta đáp ứng không gây sự với Lư Vĩnh Thành, cũng bằng lòng giao ra quyền chỉ huy cho Lư Vĩnh Thành. Nhưng dầu gì ông ấy cũng là huyện lệnh của Xương Bình, sau khi bị người ám sát không tra không hỏi, không khỏi có chút vấn đề. Ngài cũng biết, nay ngoài Cư Dung Quan có phản quân rục rịch, trong huyện thành Xương Bình thì lòng người bàng hoàng, mọi người đều lo âu thấp thỏm.
- Chuyện này, cuối cùng cũng phải cần một câu trả lời, nếu không thì làm sao có thể trấn an lòng dân chứ?
Chân Lý Nguyên Phương có chút dừng lại, đứng ở cửa không trả lời.
Một lát sau, gã mở ra cửa phòng, cất bước đi ra ngoài... Trong lúc này, Lý Nguyên Phương một câu cũng không nói, Dương Thủ Văn cũng không đuổi theo hỏi. Chỉ thấy sau khi gã ra khỏi phòng, gật đầu với tùy tùng kia, hai người tới trước tường của hậu viện phóng người nhảy lên đầu tường, liền biến mất trong bóng đêm, giống như ma quỷ, không một tiếng động.
- Hủy Tử!
Dương Thừa Liệt đứng ở cửa, quay đầu nhìn về Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn thì nhìn theo phương hướng rời đi của Lý Nguyên Phương, sau một lúc lâu ho khan một tiếng nói:
- Phụ thân, mặc dù ta không quen Lý Nguyên Phương, cũng không hiểu người này. Nhưng hậu nhân của Vệ Quốc Công lại xuất hiện trước Thánh nhân, được Quốc lão coi trọng, như vậy cũng không phải là một tên cố tình gây sự. Đừng quên, gã đến từ Lạc Dương... Chúng ta cứ bàng quan lạnh nhạt, xem gã làm thế nào?
Nói xong, khuôn mặt Dương Thủ Văn lộ ra vẻ tươi cười.
- Hơn nữa, bằng thân phận của gã, muốn miễn đi chức vụ Huyện Úy nho nhỏ của phụ thân, cần gì tự mình tới cửa?
- Nói không dễ nghe thì Lý Nguyên Phương chỉ cần phát một công văn xuống châu phủ, chức vụ này của phụ thân đừng mơ mà giữ được.
Dương Thừa Liệt trầm mặc!
Thật lâu sau, ông ta hạ giọng nói:
- Hủy Tử, lần sau lúc nói chuyện không cần nói thẳng như vậy, ngươi khiến ta cảm giác mình rất vô dụng.
Ông ta nói chuyện, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
- Xương Bình này, dường như trở nên càng lúc càng thú vị!
***
Trên thực tế, Xương Bình đích thật là trở nên càng lúc càng thú vị!
Một huyện thành nho nhỏ chưa bao giờ được người coi trọng, đột nhiên biến thành một đấu trường để các thế lực đấu đá lẫn nhau.
Phạm Dương Lư thị, Thái Nguyên Vương gia; đoàn người Lý Nguyên Phương cùng với Trần Tử Ngang lúc trước đột nhiên xuất hiện.
Ha ha, huyện thành nho nhỏ, dường như trở nên vô cùng náo nhiệt, thậm chí ngay cả thần đô Lạc Dương ở cách xa hơn ngàn dặm cũng bị ảnh hưởng đến.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, sau khi quân Đột Quyết công phá Phi Hồ cũng không dừng bước lại, mà là một đường xuôi nam, thuận thế công phá Định Châu. Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là Thứ sử Định Châu Tôn Ngạn Cao lại không chống cự quyết liệt, tùy ý để quân Đột Quyết công phá thành trì. Mà gã thì tránh ở trong phủ thứ sử, sau khi biết được người Đột Quyết công vào trong thành, thậm chí tránh ở trong tủ gỗ, kết quả bị người Đột Quyết phát hiện bắt sống, sau đó mấy ngàn dân chúng Định Châu bị người Đột Quyết chém giết.
Nghe nói, ngày đó trên bầu trời của Định Châu tràn ngập một màu đỏ máu nồng đậm.
Người Đột Quyết công thành chiếm đất không phải là vì chiếm lĩnh.
Giống như nhiều thế hệ dân tộc du mục, bọn họ am hiểu giết chóc và phá hoại hơn là xây dựng và kiến thiết. Trong một đêm Định Châu biến thành đống hoang tàn, người Đột Quyết phóng hỏa đốt thành, cuốn theo gần một vạn dân chúng Định Châu, tiếp tục thẳng tiến về nam.
Thần Đô, Lạc Dương, phường Đồng Đà.
Ở một tòa nhà nhìn qua rất bình thường, Địch Nhân Kiệt đang ngồi ở trong lương đình, cầm trong tay một bức thư.
Thư là Lý Nguyên Phương phái người đưa tới.
Chính như y suy đoán lúc trước, thế cục của Hà Bắc đạo đã tràn đầy nguy cơ, thậm chí khó có thể xoay chuyển.
Mặc Xuyết đột nhiên phản loạn, đối với Địch Nhân Kiệt mà nói cũng không xa lạ. Y thậm chí đã đoán được nguyên nhân không để người biết trong đó, nhưng lại không thể trình báo với Võ Tắc Thiên. Là lão thần mà Võ Tắc Thiên nể trọng nhất, trong lòng của Địch Nhân Kiệt vẫn trung thành với vương triều Đại Đường. Nếu đem suy đoán của y nói cho Võ Tắc Thiên, thậm chí không cần cung cấp bất kì lý do gì thì Địch Nhân Kiệt cũng có thể đoán được hậu quả: Tất nhiên là máu chảy thành sông, quốc gia cũng bị chia năm xẻ bảy.
Nghĩ đến đây, y lại xem thư Lý Nguyên Phương đưa tới một lần nữa.
Từ đầu tháng bảy, Địch Nhân Kiệt nhận được một tin tức, Lương Vương Võ Tam Tư dường như phát hiện một chứng cứ liên quan đến sự sinh tồn của Lý Đường, mà chứng cớ này được giấu trong Hắc Sa thành, trong vương trướng của Đông Đột Quyết. Thủ hạ của Võ Tam Tư đã được chỉ lệnh, sẽ âm thầm mang chứng cớ đó về, rồi sau đó bí mật đưa đến tay của Võ Tam Tư ở Lạc Dương.
Đúng lúc Lý Nguyên Phương đi tới U Châu, Địch Nhân Kiệt liền bí mật dặn dò đối phương, thu hồi chứng cớ kia.
Hiện giờ, Lý Nguyên Phương truyền tin trở về: Mật thám trộm chứng cớ đã bị giết, nhưng chứng cớ này hiện giờ lại không rõ tung tích.
Đối với Lý Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt không có nửa điểm hoài nghi.
Mặc dù gã là tâm phúc của Võ Tắc Thiên, nhưng trong lòng cũng giống như mình, đều trung với Đại Đường.
Nếu quả thực chứng cớ đã đánh mất, coi như xong. Nhưng nếu chứng cớ không bị mất… Những gì vị kia đã làm khiến Địch Nhân Kiệt vô cùng bất mãn. Y nhìn thư của Lý Nguyên Phương, lại nhìn chiến báo được truyền sáu trăm dặm từ Hà Bắc đạo, mày nhíu chặt một chỗ.
Thật lâu sau, Địch Nhân Kiệt cuối cùng hạ quyết tâm.
Là thời điểm xin Thánh nhân ra quyết định! Chỉ phải cắt đứt tâm tư của vị kia mới không gây ra thêm càng nhiều phiền toái, nếu không một khi bại lộ Lý Đường chắc chắn sẽ nguy nan. Lần này sẽ là một lần khuyên can vô cùng nguy hiểm, nhưng Địch Nhân Kiệt đã không còn lựa chọn.
Ngoài lương đình, gió thu hiu quạnh, cuồn cuộn thổi bay hoa lá trong viện.
Địch Nhân Kiệt cất thư, sửa sang lại áo mũ, cất bước đi ra ngoài lương đình.
- Hồng An!
- Vâng.
- Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn lập tức tiến cung, yết kiến Thần hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.