Chương 25: Ngươi Tên Là Bồ Đề Tổ Sư (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
- Hủy Tử, những người này là người Mạt Hạt.
Lúc này Dương Thừa Liệt đã kiểm tra xong thi thể của những người đó, trong tay mang theo mười mấy túi da đi tới.
- Sao cha lại biết được?
- Nói thừa, ta ở Xương Bình mười mấy năm rồi, sớm đã luyện thành cặp mắt thần rồi.
Cho dù là con muỗi bay qua, ta nhìn là biết con đực con cái.
Cha, người có biết không, ta rất thích được nhìn thấy bộ dạng của người những lúc người ba hoa như vậy, thật không biết xấu hổ!
- Ha ha ha ha!
Dương Thủ Văn bật cười ha hả, nhưng lại không hề có phản bác gì.
- Ách, trên người họ có đánh dấu, là dấu của người Mạt Hạt.
Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- Cha, chuyện này con thấy tốt nhất là bẩm báo lên huyện tôn. Người Mạt Hạt điên cuồng như vậy, tất có nguyên nhân.
Nói xong, ánh mắt hắn liền đảo xung quanh, dừng lại trên người Dương Mạt Lỵ bên cạnh.
Dương Mạt Lỵ bỗng mờ mịt nhìn cha con Dương Thừa Liệt, sau đó liền bước tới bên cạnh xe ngựa, nhấc túi đồ dưới đất lên, ngay cả hai quả chùy giặt quần áo cũng được đặt lên lưng ngựa. Sau đó lại đỡ Dương Thừa Liệt lên ngựa, lúc này mình mới trèo lên lưng ngựa.
- Sửu Nha Đầu, lên đây!
Dương Thủ Văn nhìn lên trời, liền thúc ngựa đi.
Sửu Nha Đầu chạy theo phía sau ngựa, cũng nhắm mắt đi theo….
Dương Thừa Liệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫy tay với Dương Mạt Lỵ và phóng ngựa đi.
Ba người, 9 con ngựa, một con chó men theo đường lớn bay qua triền núi, đi vào vùng quản hạt của huyện Xương Bình.
…….
Dương Thừa Liệt sắp về Xương Bình rồi.
Chuyện xảy ra ở Cô Trúc khiến cho lão ý thức được sự việc đã có chút nghiêm trọng rồi.
Lão tin chắc, những người Mạt Hạt đó muốn truy sát cũng không thể là cha con lão, e là Dương Mạt Lỵ. Cũng chính là nói, cái chết của Lục Châu không phải chỉ đơn giản như vậy. Cô nhất định là biết được điều gì đó, người Mạt Hạt mới phải nhổ cỏ nhổ tận gốc như vậy.
Ở ngã ba, Dương Thừa Liệt nói với Dương Thủ Văn:
- Hủy Tử, cùng ta về thị trấn thôi.
Dương Thủ Văn mỉm cười lắc đầu nói:
- Cha không phải lo cho con, con tự về làng là được rồi.
Lúc này con không thích hợp xuất đầu lộ diện, cho nên không đi vào thị trấn. Về phần những vết thương này, chẳng qua là vết thương ngoài da, sau khi trở về con sẽ xử lý một chút là được. Thật ra Mạt Ly nên theo cha về trước, chờ khi làm xong việc sẽ cho y lại đây.
Cha, con thấy ba vụ án mạng đó có thể tạm thời gác lại đã.
Động tác của người Kê Mạt Mạt Hạt rất quái dị, cha phải chuẩn bị sẵn sàng mới được….
Dương Thừa Liệt gật đầu nhưng vẫn có chút không yên tâm.
- Hủy Tử, con thật sự không muốn về thị trấn sao?
- Cha yên tâm đi, có Sửu Nha Đầu ở đây cũng đủ bảo vệ chu toàn cho con rồi.
Dương Thủ Văn nói xong liền chỉ tay về con ngựa phía sau.
- Con sẽ dắt hai con ngựa về, những con còn lại cha dắt vào thị trấn đi.
- Được, nói như vậy… nếu trong nhà có chuyện hãy bảo Dương tẩu tới thông báo cho ta.
Dương Thủ Văn lên ngựa chắp tay, chọn hai con ngựa to khỏe, buộc cương ngựa xong mỗi người đi một đường. Từ ngã ba này tới thôn còn cách không xa lắm, nhưng lần này Dương Thủ Văn trở về trong lòng lại có một cảm xúc khác. Hắn không thể nói rõ được rốt cuộc là thế nào, chỉ cảm thấy rất đỗi thân thiết.
Men theo con đường nhỏ, Sửu Nha Đầu chạy loanh quanh bên cạnh, không bao lâu sau đã nhìn thấy tảng đá lớn cao hai ba mét đó ở cổng làng.
- Hủy Tử, ngươi làm sao thế?
Đi vào cửa thôn, liền gặp Lão Hồ Đầu đang nằm phơi nắng bên ngoài.
Thấy Dương Thủ Văn người đẫm máu, lão sợ hãi nhảy dựng lên, liền bước lên phía trước hỏi han.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Lão Hồ Đầu, ta không sao…. Đúng rồi, thứ ta cần đã làm xong chưa?
- Đương nhiên rồi!
Lão Hồ Đầu nắm lấy dây cương, cười nói:
- Lão Hồ Đầu ta cái khác không dám nói, nhưng nói một là một, đồ vật sáng sớm nay đã được đưa tới nhà ngươi rồi …. Hủy Tử, ngươi thật sự không sao chứ? Có cần ta đi tìm Lão Điền để lão ta khám cho ngươi không?
Lão Điển chính là Điền Thôn chính.
Ông ấy ngoại trừ là Điền Thôn chính ra, còn hiểu chút về y thuật. Nếu người trong thôn bị bệnh, đều gọi lão tới trị bệnh. Nếu trong thôn không trị được mới đi lên thị trấn tìm y quán.
- Cũng được!
Dương Thủ Văn không từ chối ý tốt của Lão Hồ Đầu, sau đó dắt ngựa và chó đi thẳng xuống phía cuối thôn.
Lúc này, bộ dạng của Dương Thủ Văn có chút đáng sợ…. Quần áo của hắn nhuốm đầy máu tươi, vết thương lộ rõ ra ngoài, cũng khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê cả người. Mặt hắn tái nhợt, khí sắc cũng không được tốt lắm. Nhưng, hắn dắt theo ba con ngựa, còn có một con chó, lại khiến cho không ít người thấy ngạc nhiên. Khi Dương Thủ Văn và Lão Hồ Đầu nói chuyện với nhau, đã có người chạy đi báo tin cho Dương gia rồi.
Khi Dương Thủ Văn tới cửa nhà, Dương thị và Ấu Nương đều đã đứng ở cửa rồi.
- Hủy Tử ca ca!
Thấy bộ dạng này của Dương Thủ Văn, Ấu Nương không kìm nổi bổ nhào lên phía trước.
Dương Thủ Văn phì một tiếng, nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy Ấu Nương, khẽ nói:
- Ấu Nương, Hủy Tử ca ca mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Đúng rồi, nhìn xem Hủy Tử ca ca mang quà gì về cho muội này? Đó là Sửu Nha Đầu. Đây là con của nó, muội hãy chăm sóc cho tốt nhé.
Dương Thủ Văn nói xong, liền thả bốn con chó con ra.
Từ miệng bao từng con chó con đi ra rất vui mừng. Nhưng Sửu Nha Đầu lại gầm nhẹ, con chó con đó bỗng ngoan ngoãn hẳn.
- Hủy Tử, cậu đây là ….
- Thím yên tâm, không sao cả!
Dương Thủ Văn liền đưa sợi dây cương cho Dương thị.
- Làm giúp cha vài chuyện, không cẩn thận đã bị thương ngoài da. Mấy con ngựa này thím buộc chắc vào, chúng bây giờ có lẽ là tài sản của Dương gia chúng ta rồi. Cháu vào nhà nghỉ ngơi chút, có chuyện gì tối nói chuyện tiếp…. Ấu Nương, chăm sóc chó cho tốt nhé, nghĩ xem nên đặt tên gì cho chúng.
Nói xong, hắn liền cầm thương lên đi vào trong sân.
Dương gia vốn chính là đại hộ trong thôn, mặc dù vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng vì quan hệ của Dương Thừa Liệt, Dương gia vẫn rất được xem trọng.
Lần này Dương Thủ Văn bỗng nhiên mang về ba con ngựa, thực sự đã làm cho cả thôn chấn động.
Không ít người vây quanh sân nhìn vào con ngựa mà Dương thị đã buộc.
Đúng lúc này, Điền Thôn chính mang cái hòm đi tới. Sau khi chào hỏi Dương thị xong, liền đi vào nhà tìm Dương Thủ Văn.
Thay quần áo trên người, Điền Thôn Chính lại giúp Dương Thủ Văn xử lý ổn thỏa vết thương trên người.
Phải nói, vết thương trên người Dương Thủ Văn nhìn thì rất nặng, nhưng trên thực tế đều là vết thương ngoài ra, không bị tổn thương tới gân cốt.
- Kim sang dược này của ta từ lúc còn nhỏ đã lấy được từ đệ tử của Tôn thần y về.
Trong Hổ Cốc Sơn này đừng nhìn thấy khắp nơi đều hoang vu, nhưng cả núi đều là đồ tốt. Mỗi năm ta đều làm một ít thuốc trị thương bán đi, công việc làm ăn cũng khá là tốt, ngay cả trong Hồi Xuân Đường ở thị trấn cũng đều dùng loại thuốc này của ta, điều trị vết thương rất thần hiệu.
Tôn thần ý chính là Tôn Tư Mạc.
Nhưng Tôn Tư Mạc có lẽ đã qua đời nhiều năm rồi. Đệ tử của ông ta….
Dương Thủ Văn cũng chỉ có thể “ha hả”, nhưng không thể không thừa nhận, Kim sang dược này của Điền Thôn chính hiệu quả rất tốt, bôi lên bên ngoài vết thương, có một cảm giác man mát thẩm thấu vào bên trong, cũng đã giảm được không ít cảm giác đau nhức, xử lý vết thương rất tốt. Điền Thôn chính từ biệt ra về. Dương Thủ Văn thì nằm trên giường, chỉ cảm thấy từng đợt hôn mê, mí mắt càng ngày càng nặng.
Hai ngày nay cũng đủ vất vả rồi.
Trước tiên là đi đường ban đêm, sau lại gặp phải án giết người, sau cũng còn bị tập kích.
Dương Thủ Văn cảm thấy những gì trải qua hai ngày này quả là muôn màu muôn vẻ, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác hoang mang khó tả.
Năm đầu Thánh Lịch rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Trong đầu Dương Thủ Văn trống rỗng, có chút không tài nào nhớ nổi.
Dù sao, kiếp trước hắn cũng đã từng đọc qua mấy cuốn sách lịch sử thời đại này, nhưng đại đa số là để giết thời gian, không có chú tâm.
Đần độn 17 năm, bây giờ bỗng nhiên lại bảo hắn lập tức nhớ ra, điều này quả thực có chút khó khăn.
Hô, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn.
Dương Thủ Văn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như là một Tôn Hầu Tử chui ra từ trong bụng của Thiết Phiến Công chúa. Thời đại mà hắn đang sống lúc này giống như là bụng của Thiết Phiến Công chúa, chỉ là hắn không có bản lĩnh như Tôn Hầu Tử có 72 phép biến hóa, cũng không biết sẽ làm ra được kết quả gì…. Càng nghĩ càng thấy phiền lòng. Dương Thủ Văn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ đã ngủ rất say.
Khi Dương Thủ Văn tỉnh dậy trời đã ngả về tây.
Trong phòng, ánh sáng tối mờ.
Hắn ngồi dậy, khoác áo đi ra ngoài, lại nghe thấy ngoài cửa truyền vào một giọng nói còn non nớt.
- Bồ Đề Bồ Đề, người nói cho Ấu Nương biết, là ai đã làm cho Hủy Tử ca ca bị thương?
- Sao người lại không trả lời ta? Ta giận rồi…. Được rồi được rồi, ăn thêm một miếng nữa đi! Nhưng người phải hứa với Ấu Nương sau này sẽ bảo vệ tốt cho Hủy Tử ca ca nhé.
Dương Thủ Văn tay chân nhẹ nhàng, kéo rèm cửa đi ra.
Bên ngoài nhà, ánh tà dương chiếu tới.
Một mình Ấu Nương, ngồi cô độc trên cửa hành lang, đắm chìm trong ánh tịch dương.
Sửu Nha Đầu ngồi xổm dưới mái hiên không ngừng vẫy đuôi. Trong tay Ấu Nương cầm một miếng bánh thịt, từ từ đưa tay ra, Sửu Nha Đầu liền giơ chân sau lên, đứng thẳng, sau đó Sửu Nha Đầu liền đứng thẳng người lên, một miếng nuốt gọn miếng bánh đó. Sau đó nó lại ngồi xổm xuống, bộ dạng thật đáng ghét.
Không biết vì sao, nhìn bóng lưng Ấu Nương, trong lòng Dương Thủ Văn bỗng dâng lên niềm rung động.
Hắn nhớ tới giấc mơ đó, cơn ác mộng đó xảy ra khi ở nhà trọ Cô Trúc.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, hắn bước tới ngồi xổm phía sau Ấu Nương. Ấu Nương dường như cũng đã cảm giác thấy, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đó bỗng nhiên nở nụ cười sáng ngời, điềm nhiên nói:
- Hủy Tử ca ca, cuối cùng ca cũng tỉnh rồi…. Ấu Nương đã lo gần chết.
Lúc này Dương Thừa Liệt đã kiểm tra xong thi thể của những người đó, trong tay mang theo mười mấy túi da đi tới.
- Sao cha lại biết được?
- Nói thừa, ta ở Xương Bình mười mấy năm rồi, sớm đã luyện thành cặp mắt thần rồi.
Cho dù là con muỗi bay qua, ta nhìn là biết con đực con cái.
Cha, người có biết không, ta rất thích được nhìn thấy bộ dạng của người những lúc người ba hoa như vậy, thật không biết xấu hổ!
- Ha ha ha ha!
Dương Thủ Văn bật cười ha hả, nhưng lại không hề có phản bác gì.
- Ách, trên người họ có đánh dấu, là dấu của người Mạt Hạt.
Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- Cha, chuyện này con thấy tốt nhất là bẩm báo lên huyện tôn. Người Mạt Hạt điên cuồng như vậy, tất có nguyên nhân.
Nói xong, ánh mắt hắn liền đảo xung quanh, dừng lại trên người Dương Mạt Lỵ bên cạnh.
Dương Mạt Lỵ bỗng mờ mịt nhìn cha con Dương Thừa Liệt, sau đó liền bước tới bên cạnh xe ngựa, nhấc túi đồ dưới đất lên, ngay cả hai quả chùy giặt quần áo cũng được đặt lên lưng ngựa. Sau đó lại đỡ Dương Thừa Liệt lên ngựa, lúc này mình mới trèo lên lưng ngựa.
- Sửu Nha Đầu, lên đây!
Dương Thủ Văn nhìn lên trời, liền thúc ngựa đi.
Sửu Nha Đầu chạy theo phía sau ngựa, cũng nhắm mắt đi theo….
Dương Thừa Liệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫy tay với Dương Mạt Lỵ và phóng ngựa đi.
Ba người, 9 con ngựa, một con chó men theo đường lớn bay qua triền núi, đi vào vùng quản hạt của huyện Xương Bình.
…….
Dương Thừa Liệt sắp về Xương Bình rồi.
Chuyện xảy ra ở Cô Trúc khiến cho lão ý thức được sự việc đã có chút nghiêm trọng rồi.
Lão tin chắc, những người Mạt Hạt đó muốn truy sát cũng không thể là cha con lão, e là Dương Mạt Lỵ. Cũng chính là nói, cái chết của Lục Châu không phải chỉ đơn giản như vậy. Cô nhất định là biết được điều gì đó, người Mạt Hạt mới phải nhổ cỏ nhổ tận gốc như vậy.
Ở ngã ba, Dương Thừa Liệt nói với Dương Thủ Văn:
- Hủy Tử, cùng ta về thị trấn thôi.
Dương Thủ Văn mỉm cười lắc đầu nói:
- Cha không phải lo cho con, con tự về làng là được rồi.
Lúc này con không thích hợp xuất đầu lộ diện, cho nên không đi vào thị trấn. Về phần những vết thương này, chẳng qua là vết thương ngoài da, sau khi trở về con sẽ xử lý một chút là được. Thật ra Mạt Ly nên theo cha về trước, chờ khi làm xong việc sẽ cho y lại đây.
Cha, con thấy ba vụ án mạng đó có thể tạm thời gác lại đã.
Động tác của người Kê Mạt Mạt Hạt rất quái dị, cha phải chuẩn bị sẵn sàng mới được….
Dương Thừa Liệt gật đầu nhưng vẫn có chút không yên tâm.
- Hủy Tử, con thật sự không muốn về thị trấn sao?
- Cha yên tâm đi, có Sửu Nha Đầu ở đây cũng đủ bảo vệ chu toàn cho con rồi.
Dương Thủ Văn nói xong liền chỉ tay về con ngựa phía sau.
- Con sẽ dắt hai con ngựa về, những con còn lại cha dắt vào thị trấn đi.
- Được, nói như vậy… nếu trong nhà có chuyện hãy bảo Dương tẩu tới thông báo cho ta.
Dương Thủ Văn lên ngựa chắp tay, chọn hai con ngựa to khỏe, buộc cương ngựa xong mỗi người đi một đường. Từ ngã ba này tới thôn còn cách không xa lắm, nhưng lần này Dương Thủ Văn trở về trong lòng lại có một cảm xúc khác. Hắn không thể nói rõ được rốt cuộc là thế nào, chỉ cảm thấy rất đỗi thân thiết.
Men theo con đường nhỏ, Sửu Nha Đầu chạy loanh quanh bên cạnh, không bao lâu sau đã nhìn thấy tảng đá lớn cao hai ba mét đó ở cổng làng.
- Hủy Tử, ngươi làm sao thế?
Đi vào cửa thôn, liền gặp Lão Hồ Đầu đang nằm phơi nắng bên ngoài.
Thấy Dương Thủ Văn người đẫm máu, lão sợ hãi nhảy dựng lên, liền bước lên phía trước hỏi han.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Lão Hồ Đầu, ta không sao…. Đúng rồi, thứ ta cần đã làm xong chưa?
- Đương nhiên rồi!
Lão Hồ Đầu nắm lấy dây cương, cười nói:
- Lão Hồ Đầu ta cái khác không dám nói, nhưng nói một là một, đồ vật sáng sớm nay đã được đưa tới nhà ngươi rồi …. Hủy Tử, ngươi thật sự không sao chứ? Có cần ta đi tìm Lão Điền để lão ta khám cho ngươi không?
Lão Điển chính là Điền Thôn chính.
Ông ấy ngoại trừ là Điền Thôn chính ra, còn hiểu chút về y thuật. Nếu người trong thôn bị bệnh, đều gọi lão tới trị bệnh. Nếu trong thôn không trị được mới đi lên thị trấn tìm y quán.
- Cũng được!
Dương Thủ Văn không từ chối ý tốt của Lão Hồ Đầu, sau đó dắt ngựa và chó đi thẳng xuống phía cuối thôn.
Lúc này, bộ dạng của Dương Thủ Văn có chút đáng sợ…. Quần áo của hắn nhuốm đầy máu tươi, vết thương lộ rõ ra ngoài, cũng khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê cả người. Mặt hắn tái nhợt, khí sắc cũng không được tốt lắm. Nhưng, hắn dắt theo ba con ngựa, còn có một con chó, lại khiến cho không ít người thấy ngạc nhiên. Khi Dương Thủ Văn và Lão Hồ Đầu nói chuyện với nhau, đã có người chạy đi báo tin cho Dương gia rồi.
Khi Dương Thủ Văn tới cửa nhà, Dương thị và Ấu Nương đều đã đứng ở cửa rồi.
- Hủy Tử ca ca!
Thấy bộ dạng này của Dương Thủ Văn, Ấu Nương không kìm nổi bổ nhào lên phía trước.
Dương Thủ Văn phì một tiếng, nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy Ấu Nương, khẽ nói:
- Ấu Nương, Hủy Tử ca ca mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Đúng rồi, nhìn xem Hủy Tử ca ca mang quà gì về cho muội này? Đó là Sửu Nha Đầu. Đây là con của nó, muội hãy chăm sóc cho tốt nhé.
Dương Thủ Văn nói xong, liền thả bốn con chó con ra.
Từ miệng bao từng con chó con đi ra rất vui mừng. Nhưng Sửu Nha Đầu lại gầm nhẹ, con chó con đó bỗng ngoan ngoãn hẳn.
- Hủy Tử, cậu đây là ….
- Thím yên tâm, không sao cả!
Dương Thủ Văn liền đưa sợi dây cương cho Dương thị.
- Làm giúp cha vài chuyện, không cẩn thận đã bị thương ngoài da. Mấy con ngựa này thím buộc chắc vào, chúng bây giờ có lẽ là tài sản của Dương gia chúng ta rồi. Cháu vào nhà nghỉ ngơi chút, có chuyện gì tối nói chuyện tiếp…. Ấu Nương, chăm sóc chó cho tốt nhé, nghĩ xem nên đặt tên gì cho chúng.
Nói xong, hắn liền cầm thương lên đi vào trong sân.
Dương gia vốn chính là đại hộ trong thôn, mặc dù vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng vì quan hệ của Dương Thừa Liệt, Dương gia vẫn rất được xem trọng.
Lần này Dương Thủ Văn bỗng nhiên mang về ba con ngựa, thực sự đã làm cho cả thôn chấn động.
Không ít người vây quanh sân nhìn vào con ngựa mà Dương thị đã buộc.
Đúng lúc này, Điền Thôn chính mang cái hòm đi tới. Sau khi chào hỏi Dương thị xong, liền đi vào nhà tìm Dương Thủ Văn.
Thay quần áo trên người, Điền Thôn Chính lại giúp Dương Thủ Văn xử lý ổn thỏa vết thương trên người.
Phải nói, vết thương trên người Dương Thủ Văn nhìn thì rất nặng, nhưng trên thực tế đều là vết thương ngoài ra, không bị tổn thương tới gân cốt.
- Kim sang dược này của ta từ lúc còn nhỏ đã lấy được từ đệ tử của Tôn thần y về.
Trong Hổ Cốc Sơn này đừng nhìn thấy khắp nơi đều hoang vu, nhưng cả núi đều là đồ tốt. Mỗi năm ta đều làm một ít thuốc trị thương bán đi, công việc làm ăn cũng khá là tốt, ngay cả trong Hồi Xuân Đường ở thị trấn cũng đều dùng loại thuốc này của ta, điều trị vết thương rất thần hiệu.
Tôn thần ý chính là Tôn Tư Mạc.
Nhưng Tôn Tư Mạc có lẽ đã qua đời nhiều năm rồi. Đệ tử của ông ta….
Dương Thủ Văn cũng chỉ có thể “ha hả”, nhưng không thể không thừa nhận, Kim sang dược này của Điền Thôn chính hiệu quả rất tốt, bôi lên bên ngoài vết thương, có một cảm giác man mát thẩm thấu vào bên trong, cũng đã giảm được không ít cảm giác đau nhức, xử lý vết thương rất tốt. Điền Thôn chính từ biệt ra về. Dương Thủ Văn thì nằm trên giường, chỉ cảm thấy từng đợt hôn mê, mí mắt càng ngày càng nặng.
Hai ngày nay cũng đủ vất vả rồi.
Trước tiên là đi đường ban đêm, sau lại gặp phải án giết người, sau cũng còn bị tập kích.
Dương Thủ Văn cảm thấy những gì trải qua hai ngày này quả là muôn màu muôn vẻ, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác hoang mang khó tả.
Năm đầu Thánh Lịch rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Trong đầu Dương Thủ Văn trống rỗng, có chút không tài nào nhớ nổi.
Dù sao, kiếp trước hắn cũng đã từng đọc qua mấy cuốn sách lịch sử thời đại này, nhưng đại đa số là để giết thời gian, không có chú tâm.
Đần độn 17 năm, bây giờ bỗng nhiên lại bảo hắn lập tức nhớ ra, điều này quả thực có chút khó khăn.
Hô, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn.
Dương Thủ Văn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như là một Tôn Hầu Tử chui ra từ trong bụng của Thiết Phiến Công chúa. Thời đại mà hắn đang sống lúc này giống như là bụng của Thiết Phiến Công chúa, chỉ là hắn không có bản lĩnh như Tôn Hầu Tử có 72 phép biến hóa, cũng không biết sẽ làm ra được kết quả gì…. Càng nghĩ càng thấy phiền lòng. Dương Thủ Văn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ đã ngủ rất say.
Khi Dương Thủ Văn tỉnh dậy trời đã ngả về tây.
Trong phòng, ánh sáng tối mờ.
Hắn ngồi dậy, khoác áo đi ra ngoài, lại nghe thấy ngoài cửa truyền vào một giọng nói còn non nớt.
- Bồ Đề Bồ Đề, người nói cho Ấu Nương biết, là ai đã làm cho Hủy Tử ca ca bị thương?
- Sao người lại không trả lời ta? Ta giận rồi…. Được rồi được rồi, ăn thêm một miếng nữa đi! Nhưng người phải hứa với Ấu Nương sau này sẽ bảo vệ tốt cho Hủy Tử ca ca nhé.
Dương Thủ Văn tay chân nhẹ nhàng, kéo rèm cửa đi ra.
Bên ngoài nhà, ánh tà dương chiếu tới.
Một mình Ấu Nương, ngồi cô độc trên cửa hành lang, đắm chìm trong ánh tịch dương.
Sửu Nha Đầu ngồi xổm dưới mái hiên không ngừng vẫy đuôi. Trong tay Ấu Nương cầm một miếng bánh thịt, từ từ đưa tay ra, Sửu Nha Đầu liền giơ chân sau lên, đứng thẳng, sau đó Sửu Nha Đầu liền đứng thẳng người lên, một miếng nuốt gọn miếng bánh đó. Sau đó nó lại ngồi xổm xuống, bộ dạng thật đáng ghét.
Không biết vì sao, nhìn bóng lưng Ấu Nương, trong lòng Dương Thủ Văn bỗng dâng lên niềm rung động.
Hắn nhớ tới giấc mơ đó, cơn ác mộng đó xảy ra khi ở nhà trọ Cô Trúc.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, hắn bước tới ngồi xổm phía sau Ấu Nương. Ấu Nương dường như cũng đã cảm giác thấy, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đó bỗng nhiên nở nụ cười sáng ngời, điềm nhiên nói:
- Hủy Tử ca ca, cuối cùng ca cũng tỉnh rồi…. Ấu Nương đã lo gần chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.