Chương 27: Ta Muốn Nấu Rượu (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
Hắn ngồi ngoài hiên nghỉ một lát, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới âm thanh ngựa hí.
Hí hi i i, chiến mã hí dài. Tiếp theo đó là tiếng bước chân vang tới, cửa sân bỗng chốc bị người ta đẩy ra.
Bồ Đề liền đứng dậy, xông ra ngoài cửa viện gầm gừ một hồi.
- Bồ Đề, chớ làm càn, là Nhị Lang.
Dương Thủ Văn liền ngăn thế tấn công của Bồ Đề lại, đứng lên.
Cùng lúc đó, Dương Thị cũng từ trong nhà đi ra, thấy người tới là Dương Thụy, bà cũng không chú ý tới nữa, liền chuẩn bị quay về công việc của mình.
- Đại huynh, xảy ra chuyện rồi!
Dương Thụy vội vàng chạy vào trong sân, lớn tiếng kêu.
Hắn lúc đó nói đừng lo, bốn con chó vốn đã bị men rượu làm cho say sưa chợt bừng tỉnh, kêu ăng ẳng thành hồi.
Dương Thủ Văn dở khóc dở cười, liền trấn an xung quanh.
- Nhị Lang, có chuyện gì mà hoang mang thế?
Mấy ngày không gặp, ở đây sao lại náo nhiệt như thế?
Dương Thụy thoáng sửng sốt một hồi, cũng đã kịp phản ứng lại lớn tiếng nói:
- Sáng sớm hôm nay, nha huyện bị tập kích.
Cha đang trấn thủ trong nha môn, không ngờ bị kẻ trộm làm bị thương…. Người bảo ta đi tìm huynh, đại huynh hãy mau quay về thị trấn với ta.
Dương Thủ Văn kinh ngạc, cũng không còn trấn an bốn con chó con đó nữa.
- Cha bị thương?
Hắn liền đứng lên, kinh ngạc nói:
- Nhưng hai tên Liêu Tử, mặc dù cha trước đây có bị thương chút, cũng không bị bọn chúng gây thương tích.
Dương Thủ Văn cũng đã từng lĩnh giáo thân thủ của hai tên Liêu Tử, cho nên trong lòng cũng đã hiểu.
Võ nghệ của Dương Thừa Liệt không bằng hắn, nhưng dù sao cũng đã từng là Quả Nghị Giáo úy trong quân, mà cũng đã từng làm Huyện úy 10 năm rồi. Mặc dù ông không thiên về thương pháp, nhưng đao pháp thuần thục. Hôm đó trên đường đi bị người Kê Mạt Mạt Hạt bao vây tấn công, cũng là vì đối phương chiếm ưu thế về số người. Hơn nữa, chiếm ưu thế về ngựa, nếu thật sự bộ chiến, Dương Thừa Liệt tuyệt đối cỏ khả năng tiêu diệt bốn tên Kê Mạt Mạt Hạt.
Dương Thụy nói:
- Ai nói chỉ có hai tên Liêu Tử?
- Hả?
- Hôm qua cha đã thấy Quản Hổ thúc phụ liên tiếp mấy ngày mệt mỏi, cho nên để thúc về nhà nghỉ ngơi, lại không ngờ sáng sớm hôm nay, bỗng nhiên có mười mấy tặc nhân xông vào nha môn. Cha liền ứng chiến, vì thế cho nên bị tặc nhân làm thương. Nếu không phải Mạt Ly hôm qua đi theo cha, cha e là tính mạng cũng không giữ được. Những tên trộm đó trước khi đến hung hăng phóng hỏa đốt nha đường, sau đó lại nhân lúc rối loạn mà bỏ chạy. Hôm nay, trong nha huyện đã loạn như canh hẹ rồi, huyện tôn càng tức giận về chuyện này hơn.
Hóa ra Dương Mạt Lỵ hai ngày nay đi theo cha, có lẽ cha không phải lo lắng tới tính mạng nữa.
Nghe tới đây, Dương Thủ Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn liền đi tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa ra, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Thím à, phiền thím chăm lo nhà cửa, cháu và Nhị Lang đi tới thị trấn một chuyến.
Cuộc đối thoại giữa Dương Thụy và Dương Thủ Văn, Dương Thị cũng đã nghe thấy hết rồi.
Bà liền nói:
- Hủy Tử cứ đi làm việc đi, trong nhà có ta là được rồi.
- Nhị Lang, đi theo ta.
Dương Thủ Văn dắt ngựa đi ra cửa viện, sau đó đặt yên ngựa lên, nhảy lên yên ngựa.
Hai ngày nay, khi hắn rảnh, cũng đã thử cưỡi ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Dương Thủ Văn không tốt, kiếp trước dù cũng đã từng cưỡi ngựa, nhưng chỉ là làm hàng hôi. Bây giờ tới thời đại này, không có xe hơi, xe đạp, ngựa chính là phương tiện tốt nhất.
Cho nên, hắn phải nắm được kỹ thuật cưỡi ngựa. Khi rảnh rỗi thường thử lắp yên ngựa.
Nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, kỹ thuật cưỡi ngựa của Dương Thủ Văn so với 3 ngày trước, nhiều lắm cũng đã thuần thục hơn chút rồi, lại không phải là tiến triển quá nhanh.
Nhưng cũng đã đủ rồi!
Sau khi lên ngựa, liền thúc roi ngựa đi ra khỏi thôn.
Dương Thụy cũng lên ngựa, bám sát theo Dương Thủ Văn, đi về phía thị trấn.
…….
Trong trí nhớ, Dương Thủ Văn cũng đã từng tới Xương Bình vài lần rồi, nhưng không thường xuyên.
Chỗ này sau này gọi là thành phố “Đế đô hậu hoa viên”. Sau một nghìn năm trăm năm nữa, chỉ là một khu hành chính của Đế Đô. Còn hiện tại, Xương Bình quả thực là pháo đài phía bắc U Châu, chịu trách nhiệm bảo vệ giao thông an toàn giữa Kế Huyện và Cư Dung Quan.
Tường thành cao khoảng sáu trượng, có khoảng ba bốn tầng.
Tường thành dày dặn, lưu lại rất nhiều dấu vết loang lổ. Nên nhớ, hai năm trước, ở đây đã từng gặp phải sự tấn công mãnh liệt của người Khiết Đan, thậm chí suýt nữa còn bị phá thành.
Khi Dương Thủ Văn và Dương Thụy tới thị trấn Xương Bình, phát hiện thấy không khí trong thị trấn vô cùng căng thẳng.
Ở cổng thành, một đội dân tráng được đặt làm đồn biên phòng, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt với người qua lại. Mấy tiểu thương vì trên người mang theo vũ khí, bị ngăn lại kiểm tra. Họ kêu khóc ở ngoài cổng thành, nhưng không có ai đồng tình với họ.
- Nhị Lang, người trở về rồi.
Dương Thụy và Dương Thủ Văn xuống ngựa ở cổng thành, có đội dân tráng đi lên nghênh đón.
- Đây là đại huynh của ta, cha muốn ta đi tìm huynh tới, nhờ ca ca dàn xếp hộ chút.
Dương Thủ Văn rất ít khi lộ diện. Mặc dù trên dưới Xương Bình đều biết Dương Thừa Liệt có một người con lớn, nhưng lại rất ít có người nhìn thấy. Trước đây, Dương Thủ Văn đần độn, không có người chú ý. Nhưng thật ra hai ngày trước, trong Tiểu Di Lặc tự Hổ Cốc Sơn, Dương Thủ Văn đã giết chết một thích khách Liêu Tử, người Xương Bình mới biết người con ngốc nghếch đó của Dương Thừa Liệt võ lực phi phàm.
Đội trưởng dân tráng liền nói:
- Hóa ra là Đại Lang.
Trời ơi….
Dương Thủ Văn không khỏi thầm chửi trong lòng: Ngươi có thể gọi ta là đại công tử, cũng có thể gọi ta là đại thiếu gia, tội gì phải làm khó “Đại Lang” chứ?
Chỉ là hắn không thể nói ra, liền gật đầu với viên đội trưởng đó, không nói thêm gì nữa.
Cũng may mà đội trưởng cũng biết, Dương Thủ Văn là một tên ngốc, cho nên không có tính toán với sự vô lễ của Dương Thủ Văn.
- Nhị Lang, người và Đại Lang vào thành đi, gặp Dương Huyện úy cho ta gửi lời hỏi thăm nhé.
Dương Thụy liền nói lời cảm ơn, cùng Dương Thủ Văn lên ngựa, đi vào bên trong.
- Thủ lĩnh, lại có một tên ngu ngốc tới.
Một dân tráng liền đi tới, cợt nhả nói:
- Ngươi nói trong nhà Dương Huyện úy sao lại có một tên ngu ngốc như vậy? Trong nhà có một người thì cũng thôi đi, mấy hôm trước còn tìm về một người nữa. Nhưng, Dương Mạt Lỵ đó nhà ông ta quả thực là hung ác.
- Hung ác cái miệng vỡ nhà ngươi.
Đội trưởng trừng mắt nhìn người dân tráng đó.
- Ngươi nói Đại Lang là một người dễ đối phó sao?
Đừng quên, mấy hôm trước ở Tiểu Di Lặc tự, còn thân thủ giết chết một Liêu Tử. Ngươi vừa rồi nói những lời đó nếu truyền đi, há chẳng phải nói Dương Huyện úy tới làm phiền ngươi sao. Cho dù là nhà ông ta có hai mãnh nhân đó, một người tùy tiện cũng có thể tới thăm hỏi ngươi được.
Dân tráng sợ hãi, vẻ mặt bỗng nhiên tái đi.
- Đội trưởng, ta không phải là có ý đó.
- Ta quan tâm ngươi có ý gì à…. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nghe nói Huyện tôn đã nổi trận lôi đình, muốn điều tra rõ hung thủ. Không thấy buổi trưa sắc mặt Quản bộ đầu có chút khó coi sao? Hãy theo dõi thật kỹ cho ta, nếu bên này chúng ta có chút sai lầm nào, tới khi đó đều sẽ gặp xui xẻo. Liêu Tử đáng chết, cũng quá là càn rỡ, nếu để ta bắt được, nhất định sẽ phải xử đẹp hắn ta.
Chưa tới thời Đường, không biết ở thời đại này câu chửi mắng thiếu thốn cỡ nào.
Áp lực của đội trưởng dân tráng kỳ thực rất lớn. Nhưng hắn ta thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện, tới khi đó tất cả mọi người đều sẽ gặp họa theo.
Dương Thủ Văn cùng với Dương Thụy đi vào thị trấn, liền giảm tốc độ xuống.
Người đi lại trên phố không nhiều, phía ngoài mỗi một cửa phường đều có lính canh gác, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, giống như lúc gặp đại địch.
Dương Thừa Liệt nhà ở trong thị trấn, nằm ở Phiên Nhân Lý.
Cả huyện Xương Bình tổng cộng có tám phường, trong đó có phường Hòa Bình là khu thương nghiệp, những phường còn lại thì cung cấp cho dân chúng chỗ ở.
Phiên Nhân Lý là một trong số tám phường, quy mô tương đối lớn.
Nha huyện đặt ở một bên Phiên Nhân Lý, bên trong hàng ngày đều có Võ hầu trấn thủ, trị an cũng xem như không tệ.
- Đại huynh, bao lâu rồi huynh không tới nhà?
Dương Thủ Văn và Dương Thụy sau khi đi vào Phiên Nhân Lý, liền xuống ngựa.
Dương Thụy dẫn đường, vừa đi vừa hỏi. Y dường như có chút căng thẳng, dù là đang giữa ban ngày, nhưng vẫn nhìn ngó xung quanh.
- Không nhớ nữa…. Nhị Lang, đệ không cần phải căng thẳng như vậy chứ.
Không thấy khắp nơi đều là Võ Hầu và Phương Đinh sao, những tên tặc đó nếu dám ra tay, đó quả thực chính là không biết sợ chết.
- Đệ biết, đệ biết chứ.
Dương Thụy vừa trả lời lại không khỏi có chút căng thẳng.
Hai người đi men theo đường lớn trong phường đi thẳng tới giữa phường, dừng lại ở cửa của một ngôi nhà. Dương Thụy nhận lấy dây cương từ trong tay Dương Thủ Văn.
Đây chính là Dương phủ.
Xét một cách tương đối toàn bộ Phiên Nhân Lý mà nói, cửa chính của Dương phủ rất có khí thế.
Năm nay không phải ngươi cứ có tiền thì có thể tu sửa được cửa chính có khí thế như vậy, càng cần phải có đủ danh vọng và quyền lực làm nền tảng.
Nếu danh môn vọng tộc, vương công quý tộc đó còn có thể đặt cửa phủ này ở trên tường bao phường thị.
Tuy nhiên, Dương gia vẫn còn chưa có thực lực đó. Song Dương Thừa Liệt ở Xương Bình nhậm chức đã 10 năm, cho nên việc cải tạo cửa phủ có chút khí thế.
Hai cánh cửa màu đen đóng chặt, ở cửa là hai con sư tử đá.
Dương Thụy buộc xong ngựa, liền dẫn Dương Thủ Văn đi vào cửa chính, cầm nắm cửa gõ cửa.
Không bao lâu sau, cửa mở ra.
Từ bên trong có một người đi ra, nhìn thấy Dương Thụy liền không ngừng nói:
- Nhị Lang, Vương Huyện tôn tới rồi, đang nói chuyện với A Lang.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới âm thanh ngựa hí.
Hí hi i i, chiến mã hí dài. Tiếp theo đó là tiếng bước chân vang tới, cửa sân bỗng chốc bị người ta đẩy ra.
Bồ Đề liền đứng dậy, xông ra ngoài cửa viện gầm gừ một hồi.
- Bồ Đề, chớ làm càn, là Nhị Lang.
Dương Thủ Văn liền ngăn thế tấn công của Bồ Đề lại, đứng lên.
Cùng lúc đó, Dương Thị cũng từ trong nhà đi ra, thấy người tới là Dương Thụy, bà cũng không chú ý tới nữa, liền chuẩn bị quay về công việc của mình.
- Đại huynh, xảy ra chuyện rồi!
Dương Thụy vội vàng chạy vào trong sân, lớn tiếng kêu.
Hắn lúc đó nói đừng lo, bốn con chó vốn đã bị men rượu làm cho say sưa chợt bừng tỉnh, kêu ăng ẳng thành hồi.
Dương Thủ Văn dở khóc dở cười, liền trấn an xung quanh.
- Nhị Lang, có chuyện gì mà hoang mang thế?
Mấy ngày không gặp, ở đây sao lại náo nhiệt như thế?
Dương Thụy thoáng sửng sốt một hồi, cũng đã kịp phản ứng lại lớn tiếng nói:
- Sáng sớm hôm nay, nha huyện bị tập kích.
Cha đang trấn thủ trong nha môn, không ngờ bị kẻ trộm làm bị thương…. Người bảo ta đi tìm huynh, đại huynh hãy mau quay về thị trấn với ta.
Dương Thủ Văn kinh ngạc, cũng không còn trấn an bốn con chó con đó nữa.
- Cha bị thương?
Hắn liền đứng lên, kinh ngạc nói:
- Nhưng hai tên Liêu Tử, mặc dù cha trước đây có bị thương chút, cũng không bị bọn chúng gây thương tích.
Dương Thủ Văn cũng đã từng lĩnh giáo thân thủ của hai tên Liêu Tử, cho nên trong lòng cũng đã hiểu.
Võ nghệ của Dương Thừa Liệt không bằng hắn, nhưng dù sao cũng đã từng là Quả Nghị Giáo úy trong quân, mà cũng đã từng làm Huyện úy 10 năm rồi. Mặc dù ông không thiên về thương pháp, nhưng đao pháp thuần thục. Hôm đó trên đường đi bị người Kê Mạt Mạt Hạt bao vây tấn công, cũng là vì đối phương chiếm ưu thế về số người. Hơn nữa, chiếm ưu thế về ngựa, nếu thật sự bộ chiến, Dương Thừa Liệt tuyệt đối cỏ khả năng tiêu diệt bốn tên Kê Mạt Mạt Hạt.
Dương Thụy nói:
- Ai nói chỉ có hai tên Liêu Tử?
- Hả?
- Hôm qua cha đã thấy Quản Hổ thúc phụ liên tiếp mấy ngày mệt mỏi, cho nên để thúc về nhà nghỉ ngơi, lại không ngờ sáng sớm hôm nay, bỗng nhiên có mười mấy tặc nhân xông vào nha môn. Cha liền ứng chiến, vì thế cho nên bị tặc nhân làm thương. Nếu không phải Mạt Ly hôm qua đi theo cha, cha e là tính mạng cũng không giữ được. Những tên trộm đó trước khi đến hung hăng phóng hỏa đốt nha đường, sau đó lại nhân lúc rối loạn mà bỏ chạy. Hôm nay, trong nha huyện đã loạn như canh hẹ rồi, huyện tôn càng tức giận về chuyện này hơn.
Hóa ra Dương Mạt Lỵ hai ngày nay đi theo cha, có lẽ cha không phải lo lắng tới tính mạng nữa.
Nghe tới đây, Dương Thủ Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn liền đi tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa ra, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Thím à, phiền thím chăm lo nhà cửa, cháu và Nhị Lang đi tới thị trấn một chuyến.
Cuộc đối thoại giữa Dương Thụy và Dương Thủ Văn, Dương Thị cũng đã nghe thấy hết rồi.
Bà liền nói:
- Hủy Tử cứ đi làm việc đi, trong nhà có ta là được rồi.
- Nhị Lang, đi theo ta.
Dương Thủ Văn dắt ngựa đi ra cửa viện, sau đó đặt yên ngựa lên, nhảy lên yên ngựa.
Hai ngày nay, khi hắn rảnh, cũng đã thử cưỡi ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Dương Thủ Văn không tốt, kiếp trước dù cũng đã từng cưỡi ngựa, nhưng chỉ là làm hàng hôi. Bây giờ tới thời đại này, không có xe hơi, xe đạp, ngựa chính là phương tiện tốt nhất.
Cho nên, hắn phải nắm được kỹ thuật cưỡi ngựa. Khi rảnh rỗi thường thử lắp yên ngựa.
Nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, kỹ thuật cưỡi ngựa của Dương Thủ Văn so với 3 ngày trước, nhiều lắm cũng đã thuần thục hơn chút rồi, lại không phải là tiến triển quá nhanh.
Nhưng cũng đã đủ rồi!
Sau khi lên ngựa, liền thúc roi ngựa đi ra khỏi thôn.
Dương Thụy cũng lên ngựa, bám sát theo Dương Thủ Văn, đi về phía thị trấn.
…….
Trong trí nhớ, Dương Thủ Văn cũng đã từng tới Xương Bình vài lần rồi, nhưng không thường xuyên.
Chỗ này sau này gọi là thành phố “Đế đô hậu hoa viên”. Sau một nghìn năm trăm năm nữa, chỉ là một khu hành chính của Đế Đô. Còn hiện tại, Xương Bình quả thực là pháo đài phía bắc U Châu, chịu trách nhiệm bảo vệ giao thông an toàn giữa Kế Huyện và Cư Dung Quan.
Tường thành cao khoảng sáu trượng, có khoảng ba bốn tầng.
Tường thành dày dặn, lưu lại rất nhiều dấu vết loang lổ. Nên nhớ, hai năm trước, ở đây đã từng gặp phải sự tấn công mãnh liệt của người Khiết Đan, thậm chí suýt nữa còn bị phá thành.
Khi Dương Thủ Văn và Dương Thụy tới thị trấn Xương Bình, phát hiện thấy không khí trong thị trấn vô cùng căng thẳng.
Ở cổng thành, một đội dân tráng được đặt làm đồn biên phòng, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt với người qua lại. Mấy tiểu thương vì trên người mang theo vũ khí, bị ngăn lại kiểm tra. Họ kêu khóc ở ngoài cổng thành, nhưng không có ai đồng tình với họ.
- Nhị Lang, người trở về rồi.
Dương Thụy và Dương Thủ Văn xuống ngựa ở cổng thành, có đội dân tráng đi lên nghênh đón.
- Đây là đại huynh của ta, cha muốn ta đi tìm huynh tới, nhờ ca ca dàn xếp hộ chút.
Dương Thủ Văn rất ít khi lộ diện. Mặc dù trên dưới Xương Bình đều biết Dương Thừa Liệt có một người con lớn, nhưng lại rất ít có người nhìn thấy. Trước đây, Dương Thủ Văn đần độn, không có người chú ý. Nhưng thật ra hai ngày trước, trong Tiểu Di Lặc tự Hổ Cốc Sơn, Dương Thủ Văn đã giết chết một thích khách Liêu Tử, người Xương Bình mới biết người con ngốc nghếch đó của Dương Thừa Liệt võ lực phi phàm.
Đội trưởng dân tráng liền nói:
- Hóa ra là Đại Lang.
Trời ơi….
Dương Thủ Văn không khỏi thầm chửi trong lòng: Ngươi có thể gọi ta là đại công tử, cũng có thể gọi ta là đại thiếu gia, tội gì phải làm khó “Đại Lang” chứ?
Chỉ là hắn không thể nói ra, liền gật đầu với viên đội trưởng đó, không nói thêm gì nữa.
Cũng may mà đội trưởng cũng biết, Dương Thủ Văn là một tên ngốc, cho nên không có tính toán với sự vô lễ của Dương Thủ Văn.
- Nhị Lang, người và Đại Lang vào thành đi, gặp Dương Huyện úy cho ta gửi lời hỏi thăm nhé.
Dương Thụy liền nói lời cảm ơn, cùng Dương Thủ Văn lên ngựa, đi vào bên trong.
- Thủ lĩnh, lại có một tên ngu ngốc tới.
Một dân tráng liền đi tới, cợt nhả nói:
- Ngươi nói trong nhà Dương Huyện úy sao lại có một tên ngu ngốc như vậy? Trong nhà có một người thì cũng thôi đi, mấy hôm trước còn tìm về một người nữa. Nhưng, Dương Mạt Lỵ đó nhà ông ta quả thực là hung ác.
- Hung ác cái miệng vỡ nhà ngươi.
Đội trưởng trừng mắt nhìn người dân tráng đó.
- Ngươi nói Đại Lang là một người dễ đối phó sao?
Đừng quên, mấy hôm trước ở Tiểu Di Lặc tự, còn thân thủ giết chết một Liêu Tử. Ngươi vừa rồi nói những lời đó nếu truyền đi, há chẳng phải nói Dương Huyện úy tới làm phiền ngươi sao. Cho dù là nhà ông ta có hai mãnh nhân đó, một người tùy tiện cũng có thể tới thăm hỏi ngươi được.
Dân tráng sợ hãi, vẻ mặt bỗng nhiên tái đi.
- Đội trưởng, ta không phải là có ý đó.
- Ta quan tâm ngươi có ý gì à…. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nghe nói Huyện tôn đã nổi trận lôi đình, muốn điều tra rõ hung thủ. Không thấy buổi trưa sắc mặt Quản bộ đầu có chút khó coi sao? Hãy theo dõi thật kỹ cho ta, nếu bên này chúng ta có chút sai lầm nào, tới khi đó đều sẽ gặp xui xẻo. Liêu Tử đáng chết, cũng quá là càn rỡ, nếu để ta bắt được, nhất định sẽ phải xử đẹp hắn ta.
Chưa tới thời Đường, không biết ở thời đại này câu chửi mắng thiếu thốn cỡ nào.
Áp lực của đội trưởng dân tráng kỳ thực rất lớn. Nhưng hắn ta thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện, tới khi đó tất cả mọi người đều sẽ gặp họa theo.
Dương Thủ Văn cùng với Dương Thụy đi vào thị trấn, liền giảm tốc độ xuống.
Người đi lại trên phố không nhiều, phía ngoài mỗi một cửa phường đều có lính canh gác, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, giống như lúc gặp đại địch.
Dương Thừa Liệt nhà ở trong thị trấn, nằm ở Phiên Nhân Lý.
Cả huyện Xương Bình tổng cộng có tám phường, trong đó có phường Hòa Bình là khu thương nghiệp, những phường còn lại thì cung cấp cho dân chúng chỗ ở.
Phiên Nhân Lý là một trong số tám phường, quy mô tương đối lớn.
Nha huyện đặt ở một bên Phiên Nhân Lý, bên trong hàng ngày đều có Võ hầu trấn thủ, trị an cũng xem như không tệ.
- Đại huynh, bao lâu rồi huynh không tới nhà?
Dương Thủ Văn và Dương Thụy sau khi đi vào Phiên Nhân Lý, liền xuống ngựa.
Dương Thụy dẫn đường, vừa đi vừa hỏi. Y dường như có chút căng thẳng, dù là đang giữa ban ngày, nhưng vẫn nhìn ngó xung quanh.
- Không nhớ nữa…. Nhị Lang, đệ không cần phải căng thẳng như vậy chứ.
Không thấy khắp nơi đều là Võ Hầu và Phương Đinh sao, những tên tặc đó nếu dám ra tay, đó quả thực chính là không biết sợ chết.
- Đệ biết, đệ biết chứ.
Dương Thụy vừa trả lời lại không khỏi có chút căng thẳng.
Hai người đi men theo đường lớn trong phường đi thẳng tới giữa phường, dừng lại ở cửa của một ngôi nhà. Dương Thụy nhận lấy dây cương từ trong tay Dương Thủ Văn.
Đây chính là Dương phủ.
Xét một cách tương đối toàn bộ Phiên Nhân Lý mà nói, cửa chính của Dương phủ rất có khí thế.
Năm nay không phải ngươi cứ có tiền thì có thể tu sửa được cửa chính có khí thế như vậy, càng cần phải có đủ danh vọng và quyền lực làm nền tảng.
Nếu danh môn vọng tộc, vương công quý tộc đó còn có thể đặt cửa phủ này ở trên tường bao phường thị.
Tuy nhiên, Dương gia vẫn còn chưa có thực lực đó. Song Dương Thừa Liệt ở Xương Bình nhậm chức đã 10 năm, cho nên việc cải tạo cửa phủ có chút khí thế.
Hai cánh cửa màu đen đóng chặt, ở cửa là hai con sư tử đá.
Dương Thụy buộc xong ngựa, liền dẫn Dương Thủ Văn đi vào cửa chính, cầm nắm cửa gõ cửa.
Không bao lâu sau, cửa mở ra.
Từ bên trong có một người đi ra, nhìn thấy Dương Thụy liền không ngừng nói:
- Nhị Lang, Vương Huyện tôn tới rồi, đang nói chuyện với A Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.