Chương 61: Tin Dữ (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, không khí dường như cũng theo đó mà xảy ra thay đổi.
Lúc ăn cơm trưa, giữa Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang như trước rất nhiệt tình. Nhưng giữa hai người giống như có một tấm màn ngăn cách, không còn được tự nhiên giống như hôm qua. Dương Thủ Văn ở một bên nhìn cảnh ấy, trong lòng biết rõ. Nhưng Ấu Nương và Thanh Nô bởi vì còn nhỏ nên vẫn như hôm qua, tràn ngập tò mò với Trần Tử Ngang.
Dương Thủ Văn cảm thấy, sợ càng nhiều là bởi vì khuôn mặt đại thúc anh tuấn của Trần Tử Ngang.
Ăn xong cơm trưa, Trần Tử Ngang và Dương Thừa Liệt chạy tới đài ngắm cảnh phía sau thiền viện chơi cờ.
Mà Dương thị và Tống thị thì bận rộn ở phòng bếp, chuẩn bị cho buổi tối ngắm trăng. Dương Thủ Văn có chút chịu không được, vì thế sau khi ngủ một giấc ngắn sau giờ ngọ đã tỉnh dậy, hắn dẫn theo Ấu Nương và Thanh Nô đùa với chó ở phía trước thiền viện.
- Đại huynh, sao ta cảm giác có gì đó là lạ?
Dương Thụy đưa người đến gần, nhẹ giọng hỏi.
- Cái gì là lạ chứ?
- Cha, còn có vị Trần tiên sinh kia.
Dương Thủ Văn nhìn xung quanh không có người khác, vỗ bờ vai của Dương Thụy, thấp giọng nói:
- Chuyện này không cần hỏi lại, cũng đừng để ý tới nữa.
- Vì sao?
- Không tại sao, đơn giản là có một số việc biết quá nhiều, sẽ mất đầu.
Dương Thụy nghe thấy thế, sợ tới mức co rụt cổ lại.
- Đại huynh, không phải vậy chứ…
Y đang định mở miệng, lại nghe một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ đường núi ở dưới thiền viện.
Sau đó liền nhìn thấy Quản Hổ dẫn theo hai tên sai dịch xuất hiện trên đường núi. Bọn họ ở xa xa nhìn thấy huynh đệ Dương Thủ Văn, Quản Hổ lập tức la lớn:
- Đại Lang, Nhị Lang, Dương Huyện Úy ở đâu?
Dương Thụy liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn, phát hiện Dương Thủ Văn không có ý trả lời, liền vội vàng đứng dậy nói:
- Quản bộ đầu, có chuyện gì xảy ra vậy? Cha ta đang ở trong cùng với khách.
- Mau dẫn ta đi.
Quản Hổ kia đổ mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt khẩn trương và lo âu.
Dương Thủ Văn nhăn mày lại, lập tức có một loại dự cảm không tốt.
- Ấu Nương, muội và Thanh Nô mang theo Mạt Lỵ chơi ở nơi này, nhớ rõ không được chạy đi xa, hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Ấu Nương nũng nịu trả lời một câu, hai người nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mà lúc này, Dương Thủ Văn và Dương Thụy thì dẫn theo Quản Hổ đi vào thiền tự sơn môn, đi thẳng đến cửa sau thiền viện…
- Huyện Úy, xảy ra chuyện lớn rồi!
Quản Hổ vừa nhìn thấy Dương Thừa Liệt, liền vội vàng đi lên trước, hoảng loạn nói.
Nhưng gã chợt thấy Trần Tử Ngang, lập tức sửng sốt, rồi lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thừa Liệt nhăn mày, trầm giọng nói:
- Đây là Hữu thập di Trần Tử Ngang Trần Bá Ngọc, giám quân quân sự của U Châu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Quản Hổ nghe thấy thân phận của Trần Tử Ngang, cũng buông lỏng cảnh giác.
Gã trầm giọng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Khả Hãn Mặc Xuyết khởi binh làm phản, giam Hoài Dương Vương và các thành viên của sứ đoàn… Hôm qua, Tĩnh Nan quân quân sử Mộ Dung Huyền Trắc suất lĩnh năm ngàn quân quy hàng Mặc Xuyết, đánh lén Thanh Di quân, công phá Quy Châu.
- Cái gì?
Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang nghe được, trong lòng không khỏi chấn động, đồng loạt đứng dậy.
Quản Hổ nói tiếp:
- Hiện giờ, quân tiên phong của Mặc Xuyết đã tiến đến Đàn Châu... Từ Cư Dung Quan truyền đến tin tức, người Khiết Đan cùng với người Túc Mạt Mạt Hạt ở ngoài Cư Dung Quan đang rục rịch, dường như có dấu hiệu tập kết. Huyện tôn lệnh cho ta tiến đến, gọi Huyện Úy tức khắc trở về thị trấn, thảo luận đối sách.
Dương Thừa Liệt lúc này rất không bình tĩnh.
- Mộ Dung Huyền Trắc sao lại quy hàng đám man di này chứ?
Trần Tử Ngang nhíu mi, vẻ mặt khó hiểu.
Tĩnh Nan quân sử, nếu đặt ở đời sau thì chính là tư lệnh căn cứ của Tĩnh Nan quân, có quyền lực rất lớn. Một đại tướng như vậy lại quy hàng Mặc Xuyết, đích thực là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Quản Hổ vội vàng nói:
- Tình huống cụ thể trước mắt còn chưa rõ ràng, chỉ biết là sau khi đám người Hoài Dương Vương đến Hắc Sa, tên Mặc Xuyết kia đột nhiên tạo phản. Sau đó, gã tập kết nhân mã, năm ngày trước khởi binh, đánh lén Bình Địch quân, tiếp sau đó Mộ Dung Huyền Trắc liền khởi binh tạo phản, cùng Mặc Xuyết hai mặt tấn công Thanh Di Quân, khiến Bình Địch quân và Thanh Di Quân đồng thời tan tác mà chạy.
Căn cứ của Tĩnh Nan Quân đại khái ở vùng lân cận Diên Khánh Bắc Kinh đời sau.
Việc Mộ Dung Huyền Trắc quy hàng đã khiến cho áp lực của huyện Xương Bình đột nhiên tăng gấp bội.
Dương Thừa Liệt nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu đã như vậy, ta lập tức xuống núi.
Thân là Huyện Úy của Xương Bình, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, quản lý về quân sự như ông ta không thể rảnh rỗi được.
Khuôn mặt Dương Thừa Liệt lộ ra nụ cười chua xót, nói với Trần Tử Ngang:
- Bá Ngọc, vốn định hôm nay ngắm trăng với ngươi, nhưng hiện tại xem ra…
- Ta phải lập tức trở về thị trấn, thật sự có lỗi.
Mà Trần Tử Ngang liền nói:
- Văn Tuyên đừng khách sáo, loại chuyện này… Thôi, ta cũng cùng ngươi xuống núi vậy, đi Xương Bình điều tra tin tức.
- Ngươi...
Dương Thừa Liệt liếc mắt nhìn Trần Tử Ngang, muốn khuyên can.
Trần Tử Ngang cười nói:
- Mặc dù ta đã từ chức giám quân, nhưng vẫn là mệnh quan triều đình. Vào thời khắc này, ta sao chỉ lo cho bản thân mình được.
Nói xong, gã liền vội vàng rời đi, trở lại thiện phòng trong thiền viện, qua một lát mang theo một túi nhỏ, trong tay còn cầm một cây bảo kiếm.
- Hủy Tử, con ở lại nơi này.
Dương Thừa Liệt cũng không dám kéo dài thời gian, vội vàng thay quần áo, chuẩn bị xuống núi.
Trước khi đi, ông dặn dò đám người Dương Thủ Văn:
- Hiện giờ đã xảy ra loại chuyện này, chỉ sợ nơi này cũng sẽ không an toàn. Con bảo vệ mọi người xuống núi, sau khi trở về thu dọn thì lập tức đến thị trấn. Ta lo lắng, Hổ Cốc Sơn sẽ gặp nguy hiểm.
- Con hiểu được.
Dương Thừa Liệt rất yên tâm với Dương Thủ Văn, vỗ bờ vai của hắn, chuẩn bị rời khỏi.
- Cha đợi đã!
Dương Thủ Văn gọi Dương Thừa Liệt lại, sau đó trở về phòng lấy bảo đao Đoạn Long ra, đi lên trước đưa vào trong tay Dương Thừa Liệt:
- Con dùng không quen cây đao này, ở trong tay cha thì có tác dụng hơn. Hiện giờ nếu đã xảy ra chuyện lớn, cha cũng cần một binh khí thuận tay phòng thân. Con có Hổ Thôn là đủ rồi, cha trước cầm lấy thanh đao này đi.
Nói xong, hắn không đợi Dương Thừa Liệt kịp phản ứng, đột nhiên tiến về phía trước một bước, áp sát vào bên tai Dương Thừa Liệt hạ giọng nói:
- Cha lưu ý Quản bộ đầu, hình như gã có quen biết với Trần tiên sinh.
Dương Thừa Liệt tiếp nhận đao, vốn muốn khích lệ Dương Thủ Văn hai câu.
Nhưng nghe được những lời này của Dương Thủ Văn, trong lòng của ông ta lộp bộp một chút, sắc mặt biến đổi, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.
- Ha hả, ta đã sớm nói, con sao có thể sử dụng được bảo đao này.
Dương Thừa Liệt gật đầu, người ở bên ngoài nhìn vào thì như là đang tán thưởng lòng hiếu thảo của Dương Thủ Văn.
Nhưng Dương Thủ Văn lại biết, Dương Thừa Liệt đây là đang trả lời hắn: Ta biết rồi!
- Mạt Lỵ!
- Dương Mạt Lỵ!
- Dương Mạt Lỵ đây, Dương Mạt Lỵ ở đây.
- Ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, cùng cha ta trở về thị trấn.
- Được!
Dương Mạt Lỵ lại vô cùng sảng khoái, sau khi chạy vội vào phòng, mang theo một đôi chuỳ giặt quần áo liền đi ra.
- Vậy con cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ta ở trong thành chờ các con tới.
Trong lòng Dương Thừa Liệt có ý, Dương Thủ Văn nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn và Dương Thụy đứng ở cửa vào núi, đưa mắt nhìn theo đoàn người Dương Thừa Liệt vội vàng rời đi dọc theo đường núi, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà trở nên mờ nhạt.
- Hủy Tử, chúng ta làm sao bây giờ?
Tống thị và Dương thị đi tới bên cạnh của Dương Thủ Văn, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
Dương Thủ Văn cười nói:
- A nương, thẩm nương không cần kích động, tuy rằng quân phản loạn tới gần, nhưng còn cách một Cư Dung Quan, làm sao dễ dàng giết đến Xương Bình? Nhưng xem ra hôm nay chúng ta không thể ngắm trăng rồi! Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta xuống núi.
- Vậy người trong thôn…
- Nói với mọi người trong thôn, nếu bằng lòng vào thành thì vào thành, nếu không muốn vào thành thì có thể tới nơi này tránh nạn.
Dương Thủ Văn nói xong, huýt sáo một tiếng, Bồ Đề mang theo bốn con Ngộ Không chạy tới, ngồi xổm ở trước cửa vào núi.
- Ấu Nương, Thanh Nô, thu dọn đồ đạc, chúng ta xuống núi.
Dương Thủ Văn ra lệnh một tiếng, mọi người theo đó tự làm công việc của mình.
Hắn trở lại trong phòng, nhặt đại thương Hổ Thôn lên, đeo túi da vào trên người.
- Đáng tiếc còn rất nhiều thức ăn ngon.
Dương thị có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết đây không phải là lúc đau lòng. Về phần bốn bình Thanh Bình Điệu còn dư lại, Dương Thủ Văn đập nát từng bình, tuỳ ý để rượu trôi trên mặt đất. Sau đó, hắn cõng Thanh Nô, nắm tay Ấu Nương. Dương Thụy thì đỡ Tống thị, Dương thị đi ở sau cùng, đoàn người vội vã rời khỏi thiền viện.
***
Lúc chạng vạng tối, nắng chiều tà.
Đoàn người Dương Thủ Văn trở lại dưới chân núi, liền lập tức tìm Điền thôn chính đến.
Sau khi nói rõ tình hình với Điền thôn chính, Điền thôn chính cũng luống cuống tay chân. Hai năm trước, cảnh tượng người Khiết Đan gây loạn còn hiện ra rõ mồn một trước mắt, mới yên ổn hơn một năm, nay người Túc Mạt Mạt Hạt lại muốn tạo phản, ông ta sao có thể không hoảng hốt chứ?
- Hủy Tử, vậy chúng ta nên làm thế nào đây?
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Vụ mùa thu hoạch đã kết thúc, để mọi người mang theo lương thực lên núi tị nạn. Chùa Tiểu Di Lặc trên núi rất trống, có thể chứa khoảng ba mươi đến năm mươi người. Nếu trong thành có thân thích thì đi vào huyện thành. Bây giờ tình hình còn không rõ lắm, có lẽ phản quân căn bản chưa qua được Cư Dung Quan, mọi người có đủ thời gian để chuẩn bị.
Điền Thôn Chính gật đầu liên tục, dường như cũng chỉ có biện pháp này.
Lúc này, Dương Thụy đã buộc xong xe bò, y vội vàng dắt xe từ trong viện đi ra ngoài, hô lớn tiếng về phía Dương Thủ Văn.
- Điền Thôn Chính, nơi này liền giao cho ông, ta hộ tống a nương ta trở về thị trấn trước.
- Được.
Điền Thôn Chính gật đầu đáp ứng, Dương Thủ Văn dắt ba con ngựa từ trong nhà Điền Thôn Chính đi ra.
Lúc đi vào cửa thôn, Dương Thủ Văn đang chuẩn bị lên ngựa, lại nghe thấy Lão Hồ Đầu la lớn:
- Hủy Tử, chờ ta một chút!
Lúc ăn cơm trưa, giữa Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang như trước rất nhiệt tình. Nhưng giữa hai người giống như có một tấm màn ngăn cách, không còn được tự nhiên giống như hôm qua. Dương Thủ Văn ở một bên nhìn cảnh ấy, trong lòng biết rõ. Nhưng Ấu Nương và Thanh Nô bởi vì còn nhỏ nên vẫn như hôm qua, tràn ngập tò mò với Trần Tử Ngang.
Dương Thủ Văn cảm thấy, sợ càng nhiều là bởi vì khuôn mặt đại thúc anh tuấn của Trần Tử Ngang.
Ăn xong cơm trưa, Trần Tử Ngang và Dương Thừa Liệt chạy tới đài ngắm cảnh phía sau thiền viện chơi cờ.
Mà Dương thị và Tống thị thì bận rộn ở phòng bếp, chuẩn bị cho buổi tối ngắm trăng. Dương Thủ Văn có chút chịu không được, vì thế sau khi ngủ một giấc ngắn sau giờ ngọ đã tỉnh dậy, hắn dẫn theo Ấu Nương và Thanh Nô đùa với chó ở phía trước thiền viện.
- Đại huynh, sao ta cảm giác có gì đó là lạ?
Dương Thụy đưa người đến gần, nhẹ giọng hỏi.
- Cái gì là lạ chứ?
- Cha, còn có vị Trần tiên sinh kia.
Dương Thủ Văn nhìn xung quanh không có người khác, vỗ bờ vai của Dương Thụy, thấp giọng nói:
- Chuyện này không cần hỏi lại, cũng đừng để ý tới nữa.
- Vì sao?
- Không tại sao, đơn giản là có một số việc biết quá nhiều, sẽ mất đầu.
Dương Thụy nghe thấy thế, sợ tới mức co rụt cổ lại.
- Đại huynh, không phải vậy chứ…
Y đang định mở miệng, lại nghe một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ đường núi ở dưới thiền viện.
Sau đó liền nhìn thấy Quản Hổ dẫn theo hai tên sai dịch xuất hiện trên đường núi. Bọn họ ở xa xa nhìn thấy huynh đệ Dương Thủ Văn, Quản Hổ lập tức la lớn:
- Đại Lang, Nhị Lang, Dương Huyện Úy ở đâu?
Dương Thụy liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn, phát hiện Dương Thủ Văn không có ý trả lời, liền vội vàng đứng dậy nói:
- Quản bộ đầu, có chuyện gì xảy ra vậy? Cha ta đang ở trong cùng với khách.
- Mau dẫn ta đi.
Quản Hổ kia đổ mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt khẩn trương và lo âu.
Dương Thủ Văn nhăn mày lại, lập tức có một loại dự cảm không tốt.
- Ấu Nương, muội và Thanh Nô mang theo Mạt Lỵ chơi ở nơi này, nhớ rõ không được chạy đi xa, hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Ấu Nương nũng nịu trả lời một câu, hai người nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mà lúc này, Dương Thủ Văn và Dương Thụy thì dẫn theo Quản Hổ đi vào thiền tự sơn môn, đi thẳng đến cửa sau thiền viện…
- Huyện Úy, xảy ra chuyện lớn rồi!
Quản Hổ vừa nhìn thấy Dương Thừa Liệt, liền vội vàng đi lên trước, hoảng loạn nói.
Nhưng gã chợt thấy Trần Tử Ngang, lập tức sửng sốt, rồi lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thừa Liệt nhăn mày, trầm giọng nói:
- Đây là Hữu thập di Trần Tử Ngang Trần Bá Ngọc, giám quân quân sự của U Châu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Quản Hổ nghe thấy thân phận của Trần Tử Ngang, cũng buông lỏng cảnh giác.
Gã trầm giọng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Khả Hãn Mặc Xuyết khởi binh làm phản, giam Hoài Dương Vương và các thành viên của sứ đoàn… Hôm qua, Tĩnh Nan quân quân sử Mộ Dung Huyền Trắc suất lĩnh năm ngàn quân quy hàng Mặc Xuyết, đánh lén Thanh Di quân, công phá Quy Châu.
- Cái gì?
Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang nghe được, trong lòng không khỏi chấn động, đồng loạt đứng dậy.
Quản Hổ nói tiếp:
- Hiện giờ, quân tiên phong của Mặc Xuyết đã tiến đến Đàn Châu... Từ Cư Dung Quan truyền đến tin tức, người Khiết Đan cùng với người Túc Mạt Mạt Hạt ở ngoài Cư Dung Quan đang rục rịch, dường như có dấu hiệu tập kết. Huyện tôn lệnh cho ta tiến đến, gọi Huyện Úy tức khắc trở về thị trấn, thảo luận đối sách.
Dương Thừa Liệt lúc này rất không bình tĩnh.
- Mộ Dung Huyền Trắc sao lại quy hàng đám man di này chứ?
Trần Tử Ngang nhíu mi, vẻ mặt khó hiểu.
Tĩnh Nan quân sử, nếu đặt ở đời sau thì chính là tư lệnh căn cứ của Tĩnh Nan quân, có quyền lực rất lớn. Một đại tướng như vậy lại quy hàng Mặc Xuyết, đích thực là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Quản Hổ vội vàng nói:
- Tình huống cụ thể trước mắt còn chưa rõ ràng, chỉ biết là sau khi đám người Hoài Dương Vương đến Hắc Sa, tên Mặc Xuyết kia đột nhiên tạo phản. Sau đó, gã tập kết nhân mã, năm ngày trước khởi binh, đánh lén Bình Địch quân, tiếp sau đó Mộ Dung Huyền Trắc liền khởi binh tạo phản, cùng Mặc Xuyết hai mặt tấn công Thanh Di Quân, khiến Bình Địch quân và Thanh Di Quân đồng thời tan tác mà chạy.
Căn cứ của Tĩnh Nan Quân đại khái ở vùng lân cận Diên Khánh Bắc Kinh đời sau.
Việc Mộ Dung Huyền Trắc quy hàng đã khiến cho áp lực của huyện Xương Bình đột nhiên tăng gấp bội.
Dương Thừa Liệt nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu đã như vậy, ta lập tức xuống núi.
Thân là Huyện Úy của Xương Bình, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, quản lý về quân sự như ông ta không thể rảnh rỗi được.
Khuôn mặt Dương Thừa Liệt lộ ra nụ cười chua xót, nói với Trần Tử Ngang:
- Bá Ngọc, vốn định hôm nay ngắm trăng với ngươi, nhưng hiện tại xem ra…
- Ta phải lập tức trở về thị trấn, thật sự có lỗi.
Mà Trần Tử Ngang liền nói:
- Văn Tuyên đừng khách sáo, loại chuyện này… Thôi, ta cũng cùng ngươi xuống núi vậy, đi Xương Bình điều tra tin tức.
- Ngươi...
Dương Thừa Liệt liếc mắt nhìn Trần Tử Ngang, muốn khuyên can.
Trần Tử Ngang cười nói:
- Mặc dù ta đã từ chức giám quân, nhưng vẫn là mệnh quan triều đình. Vào thời khắc này, ta sao chỉ lo cho bản thân mình được.
Nói xong, gã liền vội vàng rời đi, trở lại thiện phòng trong thiền viện, qua một lát mang theo một túi nhỏ, trong tay còn cầm một cây bảo kiếm.
- Hủy Tử, con ở lại nơi này.
Dương Thừa Liệt cũng không dám kéo dài thời gian, vội vàng thay quần áo, chuẩn bị xuống núi.
Trước khi đi, ông dặn dò đám người Dương Thủ Văn:
- Hiện giờ đã xảy ra loại chuyện này, chỉ sợ nơi này cũng sẽ không an toàn. Con bảo vệ mọi người xuống núi, sau khi trở về thu dọn thì lập tức đến thị trấn. Ta lo lắng, Hổ Cốc Sơn sẽ gặp nguy hiểm.
- Con hiểu được.
Dương Thừa Liệt rất yên tâm với Dương Thủ Văn, vỗ bờ vai của hắn, chuẩn bị rời khỏi.
- Cha đợi đã!
Dương Thủ Văn gọi Dương Thừa Liệt lại, sau đó trở về phòng lấy bảo đao Đoạn Long ra, đi lên trước đưa vào trong tay Dương Thừa Liệt:
- Con dùng không quen cây đao này, ở trong tay cha thì có tác dụng hơn. Hiện giờ nếu đã xảy ra chuyện lớn, cha cũng cần một binh khí thuận tay phòng thân. Con có Hổ Thôn là đủ rồi, cha trước cầm lấy thanh đao này đi.
Nói xong, hắn không đợi Dương Thừa Liệt kịp phản ứng, đột nhiên tiến về phía trước một bước, áp sát vào bên tai Dương Thừa Liệt hạ giọng nói:
- Cha lưu ý Quản bộ đầu, hình như gã có quen biết với Trần tiên sinh.
Dương Thừa Liệt tiếp nhận đao, vốn muốn khích lệ Dương Thủ Văn hai câu.
Nhưng nghe được những lời này của Dương Thủ Văn, trong lòng của ông ta lộp bộp một chút, sắc mặt biến đổi, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.
- Ha hả, ta đã sớm nói, con sao có thể sử dụng được bảo đao này.
Dương Thừa Liệt gật đầu, người ở bên ngoài nhìn vào thì như là đang tán thưởng lòng hiếu thảo của Dương Thủ Văn.
Nhưng Dương Thủ Văn lại biết, Dương Thừa Liệt đây là đang trả lời hắn: Ta biết rồi!
- Mạt Lỵ!
- Dương Mạt Lỵ!
- Dương Mạt Lỵ đây, Dương Mạt Lỵ ở đây.
- Ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, cùng cha ta trở về thị trấn.
- Được!
Dương Mạt Lỵ lại vô cùng sảng khoái, sau khi chạy vội vào phòng, mang theo một đôi chuỳ giặt quần áo liền đi ra.
- Vậy con cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ta ở trong thành chờ các con tới.
Trong lòng Dương Thừa Liệt có ý, Dương Thủ Văn nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn và Dương Thụy đứng ở cửa vào núi, đưa mắt nhìn theo đoàn người Dương Thừa Liệt vội vàng rời đi dọc theo đường núi, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà trở nên mờ nhạt.
- Hủy Tử, chúng ta làm sao bây giờ?
Tống thị và Dương thị đi tới bên cạnh của Dương Thủ Văn, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
Dương Thủ Văn cười nói:
- A nương, thẩm nương không cần kích động, tuy rằng quân phản loạn tới gần, nhưng còn cách một Cư Dung Quan, làm sao dễ dàng giết đến Xương Bình? Nhưng xem ra hôm nay chúng ta không thể ngắm trăng rồi! Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta xuống núi.
- Vậy người trong thôn…
- Nói với mọi người trong thôn, nếu bằng lòng vào thành thì vào thành, nếu không muốn vào thành thì có thể tới nơi này tránh nạn.
Dương Thủ Văn nói xong, huýt sáo một tiếng, Bồ Đề mang theo bốn con Ngộ Không chạy tới, ngồi xổm ở trước cửa vào núi.
- Ấu Nương, Thanh Nô, thu dọn đồ đạc, chúng ta xuống núi.
Dương Thủ Văn ra lệnh một tiếng, mọi người theo đó tự làm công việc của mình.
Hắn trở lại trong phòng, nhặt đại thương Hổ Thôn lên, đeo túi da vào trên người.
- Đáng tiếc còn rất nhiều thức ăn ngon.
Dương thị có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết đây không phải là lúc đau lòng. Về phần bốn bình Thanh Bình Điệu còn dư lại, Dương Thủ Văn đập nát từng bình, tuỳ ý để rượu trôi trên mặt đất. Sau đó, hắn cõng Thanh Nô, nắm tay Ấu Nương. Dương Thụy thì đỡ Tống thị, Dương thị đi ở sau cùng, đoàn người vội vã rời khỏi thiền viện.
***
Lúc chạng vạng tối, nắng chiều tà.
Đoàn người Dương Thủ Văn trở lại dưới chân núi, liền lập tức tìm Điền thôn chính đến.
Sau khi nói rõ tình hình với Điền thôn chính, Điền thôn chính cũng luống cuống tay chân. Hai năm trước, cảnh tượng người Khiết Đan gây loạn còn hiện ra rõ mồn một trước mắt, mới yên ổn hơn một năm, nay người Túc Mạt Mạt Hạt lại muốn tạo phản, ông ta sao có thể không hoảng hốt chứ?
- Hủy Tử, vậy chúng ta nên làm thế nào đây?
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Vụ mùa thu hoạch đã kết thúc, để mọi người mang theo lương thực lên núi tị nạn. Chùa Tiểu Di Lặc trên núi rất trống, có thể chứa khoảng ba mươi đến năm mươi người. Nếu trong thành có thân thích thì đi vào huyện thành. Bây giờ tình hình còn không rõ lắm, có lẽ phản quân căn bản chưa qua được Cư Dung Quan, mọi người có đủ thời gian để chuẩn bị.
Điền Thôn Chính gật đầu liên tục, dường như cũng chỉ có biện pháp này.
Lúc này, Dương Thụy đã buộc xong xe bò, y vội vàng dắt xe từ trong viện đi ra ngoài, hô lớn tiếng về phía Dương Thủ Văn.
- Điền Thôn Chính, nơi này liền giao cho ông, ta hộ tống a nương ta trở về thị trấn trước.
- Được.
Điền Thôn Chính gật đầu đáp ứng, Dương Thủ Văn dắt ba con ngựa từ trong nhà Điền Thôn Chính đi ra.
Lúc đi vào cửa thôn, Dương Thủ Văn đang chuẩn bị lên ngựa, lại nghe thấy Lão Hồ Đầu la lớn:
- Hủy Tử, chờ ta một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.