Chương 20: Chương 19
Lâu Thượng Hoàng Hôn
06/11/2017
Editor: Thanh Du
*****
Sau khi quyết chí công thành, Lý Uyên hạ lệnh suốt đêm điều động một lượng lớn nhân mã từ hậu phương. Đợi Bùi Tịch dẫn nhân mã tới nơi, đại quân tiên phong đã chuẩn bị chu tất, chỉ chờ xuất phát. Hai đạo nhân mã hợp làm một, tổng cộng được hơn mười vạn người, Lý Uyên mệnh cho Lý Thế Dân làm tiên phong còn bản thân mình thì chấp chưởng trung quân.
Từ sớm tinh mơ, đại quân đã vây kín thành. Lý Thế Dân vận giáp đen, vạt áo tung bay, tay cầm trường kích ngồi trên lưng ngựa, mỗi cử chỉ đều tràn đầy khí thế, vẻ mặt hào hứng.
Hắn khẽ nheo mắt, nhìn cửa thành Trường An cách đó không xa. Ngoài cửa thành, quân Tùy đã bày trận sẵn sàng, xem nhân số có thể đoan chắc đối phương đã dốc hết lực lượng.
Thấy cảnh này, trái lại hắn còn lặng lẽ nhếch khóe môi. Nếu vậy thì chỉ cần hạ được đội nhân mã này, thành Trường An đã là vật trong túi.
Nghĩ đến đây, Lý Thế Dân quay đầu nhìn Lý Uyên. Hai bên trao đổi ánh mắt, Lý Uyên ngầm hiểu, khẽ gật đầu với hắn, mở miệng nói vẻn vẹn hai chữ — “Đi đi.”
Ban đầu ông còn hơi lo lắng đứa con thứ của mình ngựa non háu đá, không đủ chững chạc, nhưng từ ngày khởi binh Thái Nguyên đến nay, hắn liên tiếp bộc lộ tài năng trong những trận thắng lớn, hiển nhiên đã từng bước giành được sự tín nhiệm từ Lý Uyên.
Tin rằng giao cho hắn trận chiến cuối cùng sẽ là một lựa chọn sáng suốt.
Lý Thế Dân nghe lệnh, nhướn mày mỉm cười, xoay người giơ trường kích trong tay rồi cao giọng hô: “Tiền quân nghe lệnh, theo ta xuất trận!”
Sau tiếng hô ấy, nhân mã phía sau cũng lập tức xuất hành, bám theo Lý Thế Dân. Binh sĩ được huấn luyện có quy củ, lúc này bước đi nhịp nhàng, mỗi lần đặt chân xuống đất đều âm vang như một trận sấm rền.
Lý Thế Dân xung phong đi trước, thần thái trang ngiêm mà bình tĩnh. Cho đến khi chỉ còn cách quân Tùy chưa đầy trăm mét, hắn giơ tay lên, nhân mã phía sau tức khắc ngừng chân, tiếng bước chân chỉnh tề kia cũng theo đó mà im bặt.
Lý Thế Dân kéo cương, thúc ngựa tiến lên phía trước mà hỏi: “Tướng thủ thành của quân Tùy đâu rồi?”
“Hừ!” Lời còn chưa dứt, đã nghe trong trận đối phương vang lên một tràng cười lạnh, kế đó một người bước ra nói,“Lão phu chờ ở đây lâu lắm rồi, nhưng chờ là chờ lão tặc Lý Uyên. Chẳng ngờ lão tặc kia lại chỉ phái một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa đến khiêu chiến, không lẽ lão đã biết sợ rồi, chỉ nấp kín không dám ra mặt?” Người này chính là một trong những tướng trấn giữ thành Trường An, Tả dực Vệ tướng quân Âm Thế Sư. Hắn vừa dứt lời, tướng sĩ phía sau cũng cười ồ lên hưởng ứng.
Lý Thế Dân đã hơi nóng máu, nhưng cũng biết đối phương nói thế là để cố ý chọc giận mình. Trên chiến trường, nếu chưa khai chiến thì tuyệt đối không được loạn trước, cho nên hắn sầm mặt lại, gằn từng chữ: “Không cần phụ thân ra tay, chỉ bằng Lý Thế Dân cũng đủ sức chém tên thất phu nhà ngươi!”
Mà Âm Thế Sư lại vờ như không nghe thấy, chỉ làm bộ đảo mắt nhìn khắp xung quanh, tỏ vẻ kinh ngạc mà hỏi: “Kẻ đứng đầu Lý gia đã hóa thành rùa đen rụt đầu rồi sao? Còn thế tử Lý Kiến Thành giờ này cũng không ở đây công thành, hẳn là đang giở mấy thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng người ta, đúng là trời sinh một kẻ chuyên đi hại người!”
Âm Thế Sư vốn là lão tướng chinh chiến lâu năm, thấy Lý Thế Dân chẳng qua chỉ là kẻ hậu sinh non nớt thì hoàn toàn không coi vào đâu cả. Vả lại vì kế ly gián của Lý Kiến Thành, mấy hôm trước hắn phải chém Vệ Huyền đồng thời trấn áp thuộc hạ của lão, đúng là gian nan trắc trở, do đó lúc này mới một mực dùng lời lẽ đầy ác ý chế nhạo kẻ kia một phen.
Nhưng hắn lại không hề để ý, khi hắn còn đang nói dở, năm ngón tay cầm trường kích của Lý Thế Dân đã bắt đầu siết chặt từng chút một. Hắn không hiểu một điều, muốn chế nhạo Lý Kiến Thành, tuyệt đối không thể mở miệng trước mặt một người.
Hắn vừa dứt lời, đã thấy Lý Thế Dân cầm ngang cây kích, thúc ngựa xông lên. Âm Thế Sư không ngờ hai chữ Lý gia này lại hiệu quả đến thế, vội vàng quay sang hai bên mà hỏi: “Ai muốn nghênh chiến?”
Một thiên tướng chắp tay nói: “Mạt tướng xin đi!” Dứt lời liền nâng trường thương lao ra ngoài.
Thấy người nọ nâng thương xông đến, Lý Thế Dân vẫn không chùn bước, giữ nguyên tốc độ lao vào trận địa địch. Tướng địch thấy thế cũng tăng tốc, thương nắm chắc trong tay, nhắm thẳng vào ngực Lý Thế Dân.
Nhưng trong khoảnh khắc hai người sắp chạm vào nhau, Lý Thế Dân bất ngờ ngửa người về phía sau, tránh thoát trường mâu nhắm thẳng vào mình. Thiên tướng kia kinh ngạc, nhưng đợi hắn thu thế công rồi xoay người lại, trường kích trong tay Lý Thế Dân đã xuyên qua ***g ngực.
Thiên tướng kia nhìn hắn, trong mắt rõ ràng là vẻ khó tin, nhưng rốt cuộc hắn còn chưa kịp mở miệng nói câu gì thì Lý Thế Dân đã rút trường kích, nháy mắt sau hắn liền ngã ngựa.
Lý Thế Dân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kéo cương ngựa đi vài bước quanh xác chết kia rồi mới ngẩng đầu nhìn sang trận doanh quân Tùy. Tiếp đó hắn giơ tay, hô lớn: “Toàn quân xuất kích!”
Chủ tướng đại thắng hiển nhiên là sự cổ vũ lớn nhất đối với khí thế của đại quân. Nghe hắn ra lệnh một tiếng, nhân mã phía sau lập tức xông lên, thế công ào ào như lũ quét, không thể chống đỡ.
Mà bản thân Lý Thế Dân cũng hăng hái đi đầu, cầm kích lao thẳng đến chỗ Âm Thế Sư.
Âm Thế Sư lúc này mới có vài phần bội phục đối với tên hậu bối trẻ tuổi này, nhưng hắn cũng cũng không tỏ ra hoảng loạn. Thấy nhân mã đã sắp đến gần, hắn quay đầu ra hiệu với thiên tướng bên cạnh. Thiên tướng kia xoay người lại, gọi lên thành lâu phía sau: “Bắn tên!”
Vừa dứt lời, trên mặt thành vốn chỉ có vài thủ vệ bỗng xuất hiện vô số cung tiễn thủ. Tên rơi xuống như mưa, phút chốc đã ngăn cản nhân mã của Lý Thế Dân tiếp cận.
Thấy nhân mã đối phương ngã như rạ dưới mưa tên, Âm Thế Sư hài lòng mỉm cười, thầm nghĩ cứ tiếp tục thế này thì còn có thể cản chân chúng thêm ít lâu.
Hắn phóng mắt lướt qua chiến trường, nhìn về phía xa, nghĩ bụng chẳng biết Cốt Nghi kia có làm nhục sứ mệnh không.
Nhưng mới hơi phân tâm một chốc, đã nghe tướng sĩ bên cạnh hô: “Tướng quân, không ổn rồi!” Hắn còn chưa kịp mở miệng đã thấy một người rơi từ trên đỉnh đầu mình, nặng nề đập xuống đất, cổ họng cắm một mũi tên.
“Sao lại thế này?” Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng thấy lúc này rơi xuống như mưa không phải tên, mà là cung tiễn thủ trên mặt thành.
Lập tức hiểu ra điều gì, hắn đảo mắt nhìn sang hai bên cửa thành, chỉ thấy trong rừng đã mai phục vô số cung tiễn thủ. Bọn họ không ngừng bắn lên mặt thành, một đội vừa bắn xong lập tức lui xuống cho đội phía sau lấp vào chỗ trống, do đó trận mưa tên chi chít hướng lên mặt thành gần như không hề gián đoạn.
“Tướng quân! Nhân mã của Lý Uyên không biết đã mai phục hai bên cửa thành từ lúc nào!” Lúc này một thiên tướng tiến lại gần, hổn hển thở dốc, dừng một chút, giọng nói cũng trầm xuống, “Tướng quân…… giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Âm Thế Sư thấy mưa tên bắn ra từ trên mặt thành càng ngày càng thưa thớt, mà nhân mã của Lý Thế Dân đã tiếp tục xông lên, sắc mặt dần dần chuyển đen, nói: “Dù gì cũng phải cản chân bọn chúng…… lập tức truyền lệnh xuống, toàn quân nghênh chiến!”
Lý Uyên đứng cách đó không xa, nhìn nhân mã hai bên lao vào chém giết giữa đồng không. Lý Thế Dân xông lên đầu tiên, nhân mã theo sau tả xung hữu đột trong trận địa địch như một lưỡi dao sắc, từng động tác đều tỏa ra sát khí đằng đằng.
Thằng bé này, quả nhiên là võ tướng trời sinh. Lý Uyên âm thầm tán thưởng.
Nhưng đúng vào lúc này, “Báo –” một tiểu giáo phóng đến từ xa, kéo dài âm cuối. Đến trước mặt Lý Uyên, hắn trở mình, gần như ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Lý Uyên thấy người hắn cháy sém, trong lòng căng thẳng, lập tức hỏi: “Có chuyện gì mà hoảng hốt?”
“Bẩm, bẩm quốc công,” Tiểu giáo kia hốt hoảng báo, “Đại doanh phía sau…… cháy, cháy rồi!”
“Ngươi nói gì?!” Lý Uyên kinh hãi, gấp gáp nhìn sang hướng đông, chỉ thấy sau bóng núi mờ phía xa hình như nổi lên những vệt khói đặc.
Bùi Tịch thấy thế, vội vàng nhắc nhở: “Quốc công, lúc này nếu ta rút quân tất sẽ bại trong gang tấc!”
“Lời Bùi giám nói…… sao lão phu lại không hiểu chứ.” Lý Uyên khổ sở gật đầu, trầm ngâm giây lát rồi gọi một một thiên tướng đến phân phó, “Lập tức điều một ngàn người đến cứu viện! Không được chậm trễ!”
Trong lòng ông biết rõ đối phương thừa dịp đại quân áp sát, hậu phương nhất thời để trống mà dùng kế rút củi đáy nồi. Lương thảo là gốc rễ khi hành quân, nếu mất lương thảo, nhỏ ắt sẽ loạn quân tâm nhất thời, lớn ắt sẽ bức đại quân phải lui về Thái Nguyên.
Nhưng vào lúc này, Lý Uyên không thể không cân nhắc: Nếu lúc này lui về, chỉ e không những không cứu nổi lương thảo, trái lại còn lỡ mất thời cơ. Chẳng thà nhân lúc sĩ khí đang thịnh mà đánh hạ Trường An, vào thành rồi, nỗi lo lương thảo tự nhiên biến mất.
Do đó ông liếc mắt nhìn Lý Thế Dân đang hăng say sát phạt trên chiến trường rồi quay đầu nói thêm một câu với thiên tướng kia: “Chuyện này hãy tạm thời ỉm đi, chớ để người khác biết mà rối loạn quân tâm.”
*****
Trong khoảnh khắc trường kích xuyên qua ngực, Âm Thế Sư trợn tròn hai mắt nhìn tiểu tướng trẻ tuổi trước mặt. Dường như hắn vẫn không tài nào hiểu nổi, kẻ kia làm sao mà lướt qua trở ngại trùng trùng, bất ngờ áp sát, lại làm sao tìm được sơ hở của mình chỉ sau mấy chiêu đối kháng ngắn ngủi.
Hắn phun ra một búng máu, buông tay, trường thương rớt “bịch” xuống đất, khơi lên mấy lớp bụi vàng. Nhưng trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, hắn lại đảo mắt, lướt qua Lý Thế Dân nhìn về hướng đông.
Kế đó, bỗng cười lên ha hả.
“Ngươi cười cái gì?” Lý Thế Dân vận sức rút trường kích, sau lưng nổi lên những tiếng kinh hô. Nhưng Âm Thế Sư vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, ngã xuống theo lực đạo của hắn, đến chết vẫn không nói một lời.
Lý Thế Dân hơi chần chừ, rồi cũng xoay người giữa tiếng hô hoán vang dội.
Bên kia chiến trường, làn khói đặc ào ào cuốn lên sau rặng núi phía chân trời, tụ lại thành một mảng xám đen mơ hồ trên nền trời xa xa.
Nơi đó…… là hướng đông…… là doanh trại ở hậu phương …… nơi đó còn có đại ca……
Lý Thế Dân vẫn đứng ngây ra, cố gắng từ từ lấy lại suy nghĩ trong đầu. Nhưng hắn chợt nhận ra, dù đang ở giữa chiến trường nguy hiểm rình rập bốn phía, trong đầu hắn…… lại hoàn toàn trống rỗng.
“Nhị công tử, coi chừng!” Mãi đến khi sau lưng vang lên một tiếng kinh hô, hắn mới trở về với thực tại. Lý Thế Dân nhìn theo tiếng hô, chỉ thấy một gã quân Tùy quỵ ngã trước mặt mình, dường như đến đây hắn mới hiểu dù chủ tướng đã chết nhưng tàn quân Tùy vẫn ngoan cường chống cự.
Khói lửa, cháy mãi chưa dừng; chiến tranh, vẫn còn dai dẳng.
“Nhị công tử có sao không?” Phó tướng đến cứu viện đã tới gần, vẫn trái đâm phải đỡ, gạt đi mấy tên quân Tùy cản đường.
Lý Thế Dân thấy người nọ là một hổ tướng dưới trướng mình, tên gọi Lý Tĩnh. Hắn trấn tĩnh trở lại, chợt nói: “Nhân mã ở đây toàn quyền giao phó cho ngươi, không được sơ suất!”
Lý Tĩnh nghe vậy liền ngẩn người, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lý Thế Dân đã thúc ngựa xông ra ngoài, chạy về hướng ngược lại.
Lý Uyên ngồi trên lưng ngựa, đứng cách đó không xa quan sát tình hình trận chiến. Thấy Lý Thế Dân chém Âm Thế Sư rơi xuống ngựa, ông hết sức vui mừng, bật ra một tiếng khen “Hay lắm”. Nhưng không ngờ ngay sau đó đã thấy Lý Thế Dân đột phá trùng vây, chạy về phía mình.
“Thế Dân, đại quân đang ác chiến, sao con lại quay về nửa chừng?” Thấy hắn đã đến gần, thần sắc Lý Uyên trầm xuống, giọng nói lộ rõ vẻ trách cứ.
Lý Thế Dân ngồi trên lưng ngựa, chắp tay với Lý Uyên, nhưng không đáp lại mà chỉ hỏi: “Phụ thân, doanh trại ở hậu phương gặp nguy hiểm phải không?”
Nét mặt Lý Uyên thoáng đờ ra, cũng không trả lời mà chỉ nói: “Thế Dân đừng lo, lúc này công thành là quan trọng nhất, những chuyện khác con không cần phải để tâm.”
Nhưng khoảnh khắc ông ngập ngừng trước khi mở miệng cũng đã rơi vào mắt Lý Thế Dân. Giờ này khắc này, lòng hắn đã thấu suốt như gương, liền hỏi: “Phụ thân, quân Tùy hỏa thiêu đại doanh?”
Lý Uyên biết lúc này không thể giấu diếm được nữa, đành phải gật đầu.
Lòng Lý Thế Dân phút chốc trầm xuống, lập tức hỏi: “Không biết tình hình đại ca ra sao rồi?”
“Ta đã phái một ngàn quân đến cứu viện,” Lý Uyên dừng một chút, thở dài, “…… nhưng chưa thấy có tin báo về.”
“Phụ thân!” Lý Thế Dân trầm ngâm một lát rồi đột ngột mở miệng nói, “Chủ tướng địch đã vong mạng, số tàn binh bại tướng còn lại chẳng qua là ngắc ngoải chờ chết. Nhân mã tiên phong Thế Dân đã giao lại cho Lý Tĩnh chỉ huy, giờ con chỉ khẩn cầu phụ thân đích thân ra trận, phát động đợt tiến công cuối cùng!” Nói đoạn chắp tay với Lý Uyên, sau đó gấp rút vung roi thúc ngựa chạy như điên như cuồng.
Một đường chạy thẳng về hướng đông.
“Lý Thế Dân, ngươi đứng lại ngay!” Thấy hắn dám tùy ý bỏ mặc đại quân, Lý Uyên nổi giận, quát lớn một tiếng, nhưng đáp lại chỉ có tiếng vó ngựa phi như bay, cuốn lên từng đám bụi vàng.
“Quốc công bớt giận,” Bùi Tịch thấy thế vội vàng khuyên nhủ, “Nhị công tử gấp gáp đi về hướng đông, chỉ e là vì muốn cứu viện thế tử. Hai người họ huynh đệ tình thâm, đối với quốc công quả là chuyện đáng mừng.”
Lý Uyên vẫn chưa thôi giận dữ, hỏi ngược lại: “Huynh đệ tình thâm thì không cần đếm xỉa đến tình hình chiến sự hay sao?”
“Nhị công tử đã chém rơi đầu tướng địch, nhân mã tiên phong cũng đã giao phó lại cho người khác, giờ lại đưa ra sách lược nhường lại chuyện công thành cho quốc công, đủ thấy tuyệt đối không phải tùy hứng bỏ đi, mà thật ra trong lòng đã có tính toán.” Bùi Tịch thong thả khuyên can, “Vả lại nhị công tử nóng lòng muốn về, không còn tâm trí đâu mà chiến đấu nữa, nếu quốc công ép hắn phải ở đây, trái lại chưa chắc đã là chuyện hay.”
Lý Uyên biết rõ những lời Bùi Tịch nói chẳng qua là ngụy biện nghe có vẻ hợp lý thôi, nhưng lại làm người ta không bắt bẻ vào đâu được. Ông thở dài một hơi, nhìn hai quân hỗn chiến đằng xa, cuối cùng rút bội kiếm bên hông giơ lên, cao giọng hô hào tướng sĩ phía sau: “Truyền lệnh xuống, tất cả nhân mã, công thành!”
Lời tác giả: 【Vở kịch nhỏ】
Đại ca (liếc xéo): Vì cái quái gì mà ta lại gặp chuyện, vì cái quái gì mà người gặp chuyện luôn là ta…… ( ﹁ ﹁)
Lâu: Bởi vì ta yêu ngươi nhất ~ Yêu ngươi nên muốn ngược ngươi ╮( ̄▽ ̄”)╭
Đại ca: = =…… Hừ, thả nhị ngốc ra cho ta! ( ̄_, ̄)
Nhị ngốc (Rút dao): Kẻ nào dám bắt nạt đại ca…… nhất định phải chết!!! ┗(`o′)┓┏(`○′)┛┏(`o′)┓┗(`O′)┛
Lâu (Rơi lệ): Huhuhu các ngươi đối xử với mẹ ruột như thế đấy à…… ~( TロT)σ
Sửa lỗi, Uất Trì Cung khi đó còn chưa hàng Đường, đổi thành Lý Tĩnh vậy…… (*/ω\*)
Dù Bùi Tịch với Lưu Văn Tĩnh là đôi thần tử rất đáng ngờ, nhưng không hiểu sao tui luôn có cảm giác Bùi Tịch là vợ hiền của Lý Uyên…… Thời trẻ hai người này còn ở chung một phòng, thắp nến trò chuyện thâu đêm nữa chớ ……
*Sao bà tác giả này toàn nói trúng tim đen mình vậy =)) Mình cũng thấy Bùi Tịch với Lý Uyên hợp nhau vcđ ra, thân đến mức không thèm giữ lễ quân thần nữa chứ, so ra còn thân hơn cả Triệu Khuông Dận với Triệu Phổ, Càn Long với Hòa Thân, không ghép quá phí =))*
*****
Sau khi quyết chí công thành, Lý Uyên hạ lệnh suốt đêm điều động một lượng lớn nhân mã từ hậu phương. Đợi Bùi Tịch dẫn nhân mã tới nơi, đại quân tiên phong đã chuẩn bị chu tất, chỉ chờ xuất phát. Hai đạo nhân mã hợp làm một, tổng cộng được hơn mười vạn người, Lý Uyên mệnh cho Lý Thế Dân làm tiên phong còn bản thân mình thì chấp chưởng trung quân.
Từ sớm tinh mơ, đại quân đã vây kín thành. Lý Thế Dân vận giáp đen, vạt áo tung bay, tay cầm trường kích ngồi trên lưng ngựa, mỗi cử chỉ đều tràn đầy khí thế, vẻ mặt hào hứng.
Hắn khẽ nheo mắt, nhìn cửa thành Trường An cách đó không xa. Ngoài cửa thành, quân Tùy đã bày trận sẵn sàng, xem nhân số có thể đoan chắc đối phương đã dốc hết lực lượng.
Thấy cảnh này, trái lại hắn còn lặng lẽ nhếch khóe môi. Nếu vậy thì chỉ cần hạ được đội nhân mã này, thành Trường An đã là vật trong túi.
Nghĩ đến đây, Lý Thế Dân quay đầu nhìn Lý Uyên. Hai bên trao đổi ánh mắt, Lý Uyên ngầm hiểu, khẽ gật đầu với hắn, mở miệng nói vẻn vẹn hai chữ — “Đi đi.”
Ban đầu ông còn hơi lo lắng đứa con thứ của mình ngựa non háu đá, không đủ chững chạc, nhưng từ ngày khởi binh Thái Nguyên đến nay, hắn liên tiếp bộc lộ tài năng trong những trận thắng lớn, hiển nhiên đã từng bước giành được sự tín nhiệm từ Lý Uyên.
Tin rằng giao cho hắn trận chiến cuối cùng sẽ là một lựa chọn sáng suốt.
Lý Thế Dân nghe lệnh, nhướn mày mỉm cười, xoay người giơ trường kích trong tay rồi cao giọng hô: “Tiền quân nghe lệnh, theo ta xuất trận!”
Sau tiếng hô ấy, nhân mã phía sau cũng lập tức xuất hành, bám theo Lý Thế Dân. Binh sĩ được huấn luyện có quy củ, lúc này bước đi nhịp nhàng, mỗi lần đặt chân xuống đất đều âm vang như một trận sấm rền.
Lý Thế Dân xung phong đi trước, thần thái trang ngiêm mà bình tĩnh. Cho đến khi chỉ còn cách quân Tùy chưa đầy trăm mét, hắn giơ tay lên, nhân mã phía sau tức khắc ngừng chân, tiếng bước chân chỉnh tề kia cũng theo đó mà im bặt.
Lý Thế Dân kéo cương, thúc ngựa tiến lên phía trước mà hỏi: “Tướng thủ thành của quân Tùy đâu rồi?”
“Hừ!” Lời còn chưa dứt, đã nghe trong trận đối phương vang lên một tràng cười lạnh, kế đó một người bước ra nói,“Lão phu chờ ở đây lâu lắm rồi, nhưng chờ là chờ lão tặc Lý Uyên. Chẳng ngờ lão tặc kia lại chỉ phái một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa đến khiêu chiến, không lẽ lão đã biết sợ rồi, chỉ nấp kín không dám ra mặt?” Người này chính là một trong những tướng trấn giữ thành Trường An, Tả dực Vệ tướng quân Âm Thế Sư. Hắn vừa dứt lời, tướng sĩ phía sau cũng cười ồ lên hưởng ứng.
Lý Thế Dân đã hơi nóng máu, nhưng cũng biết đối phương nói thế là để cố ý chọc giận mình. Trên chiến trường, nếu chưa khai chiến thì tuyệt đối không được loạn trước, cho nên hắn sầm mặt lại, gằn từng chữ: “Không cần phụ thân ra tay, chỉ bằng Lý Thế Dân cũng đủ sức chém tên thất phu nhà ngươi!”
Mà Âm Thế Sư lại vờ như không nghe thấy, chỉ làm bộ đảo mắt nhìn khắp xung quanh, tỏ vẻ kinh ngạc mà hỏi: “Kẻ đứng đầu Lý gia đã hóa thành rùa đen rụt đầu rồi sao? Còn thế tử Lý Kiến Thành giờ này cũng không ở đây công thành, hẳn là đang giở mấy thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng người ta, đúng là trời sinh một kẻ chuyên đi hại người!”
Âm Thế Sư vốn là lão tướng chinh chiến lâu năm, thấy Lý Thế Dân chẳng qua chỉ là kẻ hậu sinh non nớt thì hoàn toàn không coi vào đâu cả. Vả lại vì kế ly gián của Lý Kiến Thành, mấy hôm trước hắn phải chém Vệ Huyền đồng thời trấn áp thuộc hạ của lão, đúng là gian nan trắc trở, do đó lúc này mới một mực dùng lời lẽ đầy ác ý chế nhạo kẻ kia một phen.
Nhưng hắn lại không hề để ý, khi hắn còn đang nói dở, năm ngón tay cầm trường kích của Lý Thế Dân đã bắt đầu siết chặt từng chút một. Hắn không hiểu một điều, muốn chế nhạo Lý Kiến Thành, tuyệt đối không thể mở miệng trước mặt một người.
Hắn vừa dứt lời, đã thấy Lý Thế Dân cầm ngang cây kích, thúc ngựa xông lên. Âm Thế Sư không ngờ hai chữ Lý gia này lại hiệu quả đến thế, vội vàng quay sang hai bên mà hỏi: “Ai muốn nghênh chiến?”
Một thiên tướng chắp tay nói: “Mạt tướng xin đi!” Dứt lời liền nâng trường thương lao ra ngoài.
Thấy người nọ nâng thương xông đến, Lý Thế Dân vẫn không chùn bước, giữ nguyên tốc độ lao vào trận địa địch. Tướng địch thấy thế cũng tăng tốc, thương nắm chắc trong tay, nhắm thẳng vào ngực Lý Thế Dân.
Nhưng trong khoảnh khắc hai người sắp chạm vào nhau, Lý Thế Dân bất ngờ ngửa người về phía sau, tránh thoát trường mâu nhắm thẳng vào mình. Thiên tướng kia kinh ngạc, nhưng đợi hắn thu thế công rồi xoay người lại, trường kích trong tay Lý Thế Dân đã xuyên qua ***g ngực.
Thiên tướng kia nhìn hắn, trong mắt rõ ràng là vẻ khó tin, nhưng rốt cuộc hắn còn chưa kịp mở miệng nói câu gì thì Lý Thế Dân đã rút trường kích, nháy mắt sau hắn liền ngã ngựa.
Lý Thế Dân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kéo cương ngựa đi vài bước quanh xác chết kia rồi mới ngẩng đầu nhìn sang trận doanh quân Tùy. Tiếp đó hắn giơ tay, hô lớn: “Toàn quân xuất kích!”
Chủ tướng đại thắng hiển nhiên là sự cổ vũ lớn nhất đối với khí thế của đại quân. Nghe hắn ra lệnh một tiếng, nhân mã phía sau lập tức xông lên, thế công ào ào như lũ quét, không thể chống đỡ.
Mà bản thân Lý Thế Dân cũng hăng hái đi đầu, cầm kích lao thẳng đến chỗ Âm Thế Sư.
Âm Thế Sư lúc này mới có vài phần bội phục đối với tên hậu bối trẻ tuổi này, nhưng hắn cũng cũng không tỏ ra hoảng loạn. Thấy nhân mã đã sắp đến gần, hắn quay đầu ra hiệu với thiên tướng bên cạnh. Thiên tướng kia xoay người lại, gọi lên thành lâu phía sau: “Bắn tên!”
Vừa dứt lời, trên mặt thành vốn chỉ có vài thủ vệ bỗng xuất hiện vô số cung tiễn thủ. Tên rơi xuống như mưa, phút chốc đã ngăn cản nhân mã của Lý Thế Dân tiếp cận.
Thấy nhân mã đối phương ngã như rạ dưới mưa tên, Âm Thế Sư hài lòng mỉm cười, thầm nghĩ cứ tiếp tục thế này thì còn có thể cản chân chúng thêm ít lâu.
Hắn phóng mắt lướt qua chiến trường, nhìn về phía xa, nghĩ bụng chẳng biết Cốt Nghi kia có làm nhục sứ mệnh không.
Nhưng mới hơi phân tâm một chốc, đã nghe tướng sĩ bên cạnh hô: “Tướng quân, không ổn rồi!” Hắn còn chưa kịp mở miệng đã thấy một người rơi từ trên đỉnh đầu mình, nặng nề đập xuống đất, cổ họng cắm một mũi tên.
“Sao lại thế này?” Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng thấy lúc này rơi xuống như mưa không phải tên, mà là cung tiễn thủ trên mặt thành.
Lập tức hiểu ra điều gì, hắn đảo mắt nhìn sang hai bên cửa thành, chỉ thấy trong rừng đã mai phục vô số cung tiễn thủ. Bọn họ không ngừng bắn lên mặt thành, một đội vừa bắn xong lập tức lui xuống cho đội phía sau lấp vào chỗ trống, do đó trận mưa tên chi chít hướng lên mặt thành gần như không hề gián đoạn.
“Tướng quân! Nhân mã của Lý Uyên không biết đã mai phục hai bên cửa thành từ lúc nào!” Lúc này một thiên tướng tiến lại gần, hổn hển thở dốc, dừng một chút, giọng nói cũng trầm xuống, “Tướng quân…… giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Âm Thế Sư thấy mưa tên bắn ra từ trên mặt thành càng ngày càng thưa thớt, mà nhân mã của Lý Thế Dân đã tiếp tục xông lên, sắc mặt dần dần chuyển đen, nói: “Dù gì cũng phải cản chân bọn chúng…… lập tức truyền lệnh xuống, toàn quân nghênh chiến!”
Lý Uyên đứng cách đó không xa, nhìn nhân mã hai bên lao vào chém giết giữa đồng không. Lý Thế Dân xông lên đầu tiên, nhân mã theo sau tả xung hữu đột trong trận địa địch như một lưỡi dao sắc, từng động tác đều tỏa ra sát khí đằng đằng.
Thằng bé này, quả nhiên là võ tướng trời sinh. Lý Uyên âm thầm tán thưởng.
Nhưng đúng vào lúc này, “Báo –” một tiểu giáo phóng đến từ xa, kéo dài âm cuối. Đến trước mặt Lý Uyên, hắn trở mình, gần như ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Lý Uyên thấy người hắn cháy sém, trong lòng căng thẳng, lập tức hỏi: “Có chuyện gì mà hoảng hốt?”
“Bẩm, bẩm quốc công,” Tiểu giáo kia hốt hoảng báo, “Đại doanh phía sau…… cháy, cháy rồi!”
“Ngươi nói gì?!” Lý Uyên kinh hãi, gấp gáp nhìn sang hướng đông, chỉ thấy sau bóng núi mờ phía xa hình như nổi lên những vệt khói đặc.
Bùi Tịch thấy thế, vội vàng nhắc nhở: “Quốc công, lúc này nếu ta rút quân tất sẽ bại trong gang tấc!”
“Lời Bùi giám nói…… sao lão phu lại không hiểu chứ.” Lý Uyên khổ sở gật đầu, trầm ngâm giây lát rồi gọi một một thiên tướng đến phân phó, “Lập tức điều một ngàn người đến cứu viện! Không được chậm trễ!”
Trong lòng ông biết rõ đối phương thừa dịp đại quân áp sát, hậu phương nhất thời để trống mà dùng kế rút củi đáy nồi. Lương thảo là gốc rễ khi hành quân, nếu mất lương thảo, nhỏ ắt sẽ loạn quân tâm nhất thời, lớn ắt sẽ bức đại quân phải lui về Thái Nguyên.
Nhưng vào lúc này, Lý Uyên không thể không cân nhắc: Nếu lúc này lui về, chỉ e không những không cứu nổi lương thảo, trái lại còn lỡ mất thời cơ. Chẳng thà nhân lúc sĩ khí đang thịnh mà đánh hạ Trường An, vào thành rồi, nỗi lo lương thảo tự nhiên biến mất.
Do đó ông liếc mắt nhìn Lý Thế Dân đang hăng say sát phạt trên chiến trường rồi quay đầu nói thêm một câu với thiên tướng kia: “Chuyện này hãy tạm thời ỉm đi, chớ để người khác biết mà rối loạn quân tâm.”
*****
Trong khoảnh khắc trường kích xuyên qua ngực, Âm Thế Sư trợn tròn hai mắt nhìn tiểu tướng trẻ tuổi trước mặt. Dường như hắn vẫn không tài nào hiểu nổi, kẻ kia làm sao mà lướt qua trở ngại trùng trùng, bất ngờ áp sát, lại làm sao tìm được sơ hở của mình chỉ sau mấy chiêu đối kháng ngắn ngủi.
Hắn phun ra một búng máu, buông tay, trường thương rớt “bịch” xuống đất, khơi lên mấy lớp bụi vàng. Nhưng trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, hắn lại đảo mắt, lướt qua Lý Thế Dân nhìn về hướng đông.
Kế đó, bỗng cười lên ha hả.
“Ngươi cười cái gì?” Lý Thế Dân vận sức rút trường kích, sau lưng nổi lên những tiếng kinh hô. Nhưng Âm Thế Sư vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, ngã xuống theo lực đạo của hắn, đến chết vẫn không nói một lời.
Lý Thế Dân hơi chần chừ, rồi cũng xoay người giữa tiếng hô hoán vang dội.
Bên kia chiến trường, làn khói đặc ào ào cuốn lên sau rặng núi phía chân trời, tụ lại thành một mảng xám đen mơ hồ trên nền trời xa xa.
Nơi đó…… là hướng đông…… là doanh trại ở hậu phương …… nơi đó còn có đại ca……
Lý Thế Dân vẫn đứng ngây ra, cố gắng từ từ lấy lại suy nghĩ trong đầu. Nhưng hắn chợt nhận ra, dù đang ở giữa chiến trường nguy hiểm rình rập bốn phía, trong đầu hắn…… lại hoàn toàn trống rỗng.
“Nhị công tử, coi chừng!” Mãi đến khi sau lưng vang lên một tiếng kinh hô, hắn mới trở về với thực tại. Lý Thế Dân nhìn theo tiếng hô, chỉ thấy một gã quân Tùy quỵ ngã trước mặt mình, dường như đến đây hắn mới hiểu dù chủ tướng đã chết nhưng tàn quân Tùy vẫn ngoan cường chống cự.
Khói lửa, cháy mãi chưa dừng; chiến tranh, vẫn còn dai dẳng.
“Nhị công tử có sao không?” Phó tướng đến cứu viện đã tới gần, vẫn trái đâm phải đỡ, gạt đi mấy tên quân Tùy cản đường.
Lý Thế Dân thấy người nọ là một hổ tướng dưới trướng mình, tên gọi Lý Tĩnh. Hắn trấn tĩnh trở lại, chợt nói: “Nhân mã ở đây toàn quyền giao phó cho ngươi, không được sơ suất!”
Lý Tĩnh nghe vậy liền ngẩn người, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lý Thế Dân đã thúc ngựa xông ra ngoài, chạy về hướng ngược lại.
Lý Uyên ngồi trên lưng ngựa, đứng cách đó không xa quan sát tình hình trận chiến. Thấy Lý Thế Dân chém Âm Thế Sư rơi xuống ngựa, ông hết sức vui mừng, bật ra một tiếng khen “Hay lắm”. Nhưng không ngờ ngay sau đó đã thấy Lý Thế Dân đột phá trùng vây, chạy về phía mình.
“Thế Dân, đại quân đang ác chiến, sao con lại quay về nửa chừng?” Thấy hắn đã đến gần, thần sắc Lý Uyên trầm xuống, giọng nói lộ rõ vẻ trách cứ.
Lý Thế Dân ngồi trên lưng ngựa, chắp tay với Lý Uyên, nhưng không đáp lại mà chỉ hỏi: “Phụ thân, doanh trại ở hậu phương gặp nguy hiểm phải không?”
Nét mặt Lý Uyên thoáng đờ ra, cũng không trả lời mà chỉ nói: “Thế Dân đừng lo, lúc này công thành là quan trọng nhất, những chuyện khác con không cần phải để tâm.”
Nhưng khoảnh khắc ông ngập ngừng trước khi mở miệng cũng đã rơi vào mắt Lý Thế Dân. Giờ này khắc này, lòng hắn đã thấu suốt như gương, liền hỏi: “Phụ thân, quân Tùy hỏa thiêu đại doanh?”
Lý Uyên biết lúc này không thể giấu diếm được nữa, đành phải gật đầu.
Lòng Lý Thế Dân phút chốc trầm xuống, lập tức hỏi: “Không biết tình hình đại ca ra sao rồi?”
“Ta đã phái một ngàn quân đến cứu viện,” Lý Uyên dừng một chút, thở dài, “…… nhưng chưa thấy có tin báo về.”
“Phụ thân!” Lý Thế Dân trầm ngâm một lát rồi đột ngột mở miệng nói, “Chủ tướng địch đã vong mạng, số tàn binh bại tướng còn lại chẳng qua là ngắc ngoải chờ chết. Nhân mã tiên phong Thế Dân đã giao lại cho Lý Tĩnh chỉ huy, giờ con chỉ khẩn cầu phụ thân đích thân ra trận, phát động đợt tiến công cuối cùng!” Nói đoạn chắp tay với Lý Uyên, sau đó gấp rút vung roi thúc ngựa chạy như điên như cuồng.
Một đường chạy thẳng về hướng đông.
“Lý Thế Dân, ngươi đứng lại ngay!” Thấy hắn dám tùy ý bỏ mặc đại quân, Lý Uyên nổi giận, quát lớn một tiếng, nhưng đáp lại chỉ có tiếng vó ngựa phi như bay, cuốn lên từng đám bụi vàng.
“Quốc công bớt giận,” Bùi Tịch thấy thế vội vàng khuyên nhủ, “Nhị công tử gấp gáp đi về hướng đông, chỉ e là vì muốn cứu viện thế tử. Hai người họ huynh đệ tình thâm, đối với quốc công quả là chuyện đáng mừng.”
Lý Uyên vẫn chưa thôi giận dữ, hỏi ngược lại: “Huynh đệ tình thâm thì không cần đếm xỉa đến tình hình chiến sự hay sao?”
“Nhị công tử đã chém rơi đầu tướng địch, nhân mã tiên phong cũng đã giao phó lại cho người khác, giờ lại đưa ra sách lược nhường lại chuyện công thành cho quốc công, đủ thấy tuyệt đối không phải tùy hứng bỏ đi, mà thật ra trong lòng đã có tính toán.” Bùi Tịch thong thả khuyên can, “Vả lại nhị công tử nóng lòng muốn về, không còn tâm trí đâu mà chiến đấu nữa, nếu quốc công ép hắn phải ở đây, trái lại chưa chắc đã là chuyện hay.”
Lý Uyên biết rõ những lời Bùi Tịch nói chẳng qua là ngụy biện nghe có vẻ hợp lý thôi, nhưng lại làm người ta không bắt bẻ vào đâu được. Ông thở dài một hơi, nhìn hai quân hỗn chiến đằng xa, cuối cùng rút bội kiếm bên hông giơ lên, cao giọng hô hào tướng sĩ phía sau: “Truyền lệnh xuống, tất cả nhân mã, công thành!”
Lời tác giả: 【Vở kịch nhỏ】
Đại ca (liếc xéo): Vì cái quái gì mà ta lại gặp chuyện, vì cái quái gì mà người gặp chuyện luôn là ta…… ( ﹁ ﹁)
Lâu: Bởi vì ta yêu ngươi nhất ~ Yêu ngươi nên muốn ngược ngươi ╮( ̄▽ ̄”)╭
Đại ca: = =…… Hừ, thả nhị ngốc ra cho ta! ( ̄_, ̄)
Nhị ngốc (Rút dao): Kẻ nào dám bắt nạt đại ca…… nhất định phải chết!!! ┗(`o′)┓┏(`○′)┛┏(`o′)┓┗(`O′)┛
Lâu (Rơi lệ): Huhuhu các ngươi đối xử với mẹ ruột như thế đấy à…… ~( TロT)σ
Sửa lỗi, Uất Trì Cung khi đó còn chưa hàng Đường, đổi thành Lý Tĩnh vậy…… (*/ω\*)
Dù Bùi Tịch với Lưu Văn Tĩnh là đôi thần tử rất đáng ngờ, nhưng không hiểu sao tui luôn có cảm giác Bùi Tịch là vợ hiền của Lý Uyên…… Thời trẻ hai người này còn ở chung một phòng, thắp nến trò chuyện thâu đêm nữa chớ ……
*Sao bà tác giả này toàn nói trúng tim đen mình vậy =)) Mình cũng thấy Bùi Tịch với Lý Uyên hợp nhau vcđ ra, thân đến mức không thèm giữ lễ quân thần nữa chứ, so ra còn thân hơn cả Triệu Khuông Dận với Triệu Phổ, Càn Long với Hòa Thân, không ghép quá phí =))*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.