Chương 56: Chương 55
Lâu Thượng Hoàng Hôn
06/11/2017
Lý Kiến Thành dẫn quân vội vàng chạy tới chân thành Nhạn Môn, từ xa đã nghe tiếng đao thương giao kích vang trời giữa bụi trần cuồn cuộn.
Ghìm cương dừng ngựa lại, đợi cho nhân mã phía sau dàn trận xong xuôi, Lý Kiến Thành hít sâu một hơi rồi rút trường kiếm bên hông, chỉ thẳng về phía trước hô lớn: “Giết!”
Lời vừa mới dứt, quân Đường phía sau gần như lao vọt ra, khí thế như hồng, nhanh chóng giao chiến với kỵ binh Đột Quyết.
Lý Kiến Thành thúc ngựa đang định đuổi theo, lại bị Vi Đĩnh vòng ra trước cản lại, chắp tay nói: “Điện hạ đáng giá ngàn vàng, không thể đưa thân vào nguy hiểm, hãy để mạt tướng làm thay!”
Nhìn thoáng qua chiến cục ở tiền phương, quân thủ thành thấy viện binh tới thì sĩ khí đại chấn, không ngừng ném đá bắn tên xuống dưới chân thành. Quân nghênh chiến dưới thành cũng nhanh chóng phối hợp với quân cứu viện, tiến thoái vây công, hình thành thế hai mặt giáp kích Đột Quyết.
Vì thế anh gật đầu, nói: “Cũng được. Nhưng mà…… cầm tặc tiên cầm vương,” Giơ tay chỉ roi ngựa vào một bóng người cao lớn đang hăng say chém giết giữa đám đông, “Chuyến này Vi tướng quân đi phải bắt được kẻ này về!”
Vi Đĩnh nhìn theo ánh mắt anh, hỏi: “Người kia chẳng lẽ là……”
“Chính là cháu của Hiệt Lợi Khả hãn, Đột Lợi Khả hãn Thập Bát Bật.” Lý Kiến Thành quay sang Vi Đĩnh, gằn từng chữ, “Bắt được kẻ này, hắn sẽ trở thành lợi thế lớn nhất trong tay chúng ta.”
Tuy không hiểu rõ ẩn ý trong lời anh nói, nhưng Vi Đĩnh cũng không chút trì hoãn, vội đáp: “Mạt tướng nhất định không phụ ủy thác của điện hạ!” Dứt lời chắp tay thi lễ, giục ngựa rời đi.
Lý Kiến Thành đứng một chỗ, thấy hắn lao vào quân địch như dao sắc rời vỏ, nhắm thẳng đến Thập Bát Bật, nhưng đối phương rõ ràng không hề ham chiến, đón đỡ mấy chiêu rồi có vẻ muốn rút lui dưới sự yểm hộ của binh lính xung quanh.
Anh bỗng hoàn toàn tỉnh ngộ, đợt công thành này có lẽ chỉ là một hư chiêu, chẳng qua, là kế điệu hổ ly sơn.
Nếu đây chính là chủ ý của Đốt Bật, lúc này tình hình bên Lý Thế Dân như thế nào, e rằng…… cũng không khó tưởng tượng. Nếu là chủ ý của gã, chỉ e ngay từ đầu gã đã đoán trước mình sẽ chọn quay về cứu viện Nhạn Môn.
Thật không ngờ, ngươi biết ta, cũng hệt như ta biết ngươi.
— Chỉ là đại ca, ngươi rốt cuộc vẫn khinh thường ta.
Đao nếu đã rời vỏ, không thấy máu không về.
Lý Kiến Thành cười khẽ một tiếng, nghiêng người tiếp nhận trường cung từ tay thiên tướng, chầm chậm kéo ra. Tay cầm ba tiễn đặt lên dây cung, mũi tên chỉ thẳng vào Thập Bát Bật đang muốn thoát khỏi trùng vây. Đối phương bị Vi Đĩnh áp sát, vừa chống đỡ vừa tìm đường lui.
Ánh mắt Lý Kiến Thành chầm chậm di chuyển theo hướng đối phương chạy trốn, chợt anh khẽ buông tay, một tiễn đã rời cung bay ra.
Gần như cùng lúc, một gã kỵ binh Đột Quyết hộ vệ quanh Thập Bát Bật theo tiếng cung mà rơi xuống ngựa. Thập Bát Bật kinh hãi, còn đang nhìn quanh tìm kiếm nơi phát tiễn thì đã nghe tiếng dây cung bật, cũng là lúc tiễn thứ hai của Lý Kiến Thành bắn ra, hướng thẳng vào cổ họng hắn.
Thập Bát Bật vội vung đao ngăn cản, nhưng lúc này tiễn thứ ba đã tới, lại tấn công vào phía hoàn toàn trái ngược. Thập Bát Bật trở tay ngăn tiễn, lại bị Vi Đĩnh tìm được sơ hở, đâm kiếm vào dưới sườn. Chưa kịp phản ứng, Vi Đĩnh đã lộn nhào một vòng, ngồi xuống ngay sau lưng hắn.
Vi Đĩnh kề trường kiếm lên cổ Thập Bát Bật, nhìn những binh lính Đột Quyết như hổ rình mồi xung quanh, cười nói: “Sao không mau tránh đường, chẳng lẽ còn muốn thấy máu của Tiểu Khả hãn nhà các ngươi sao?”
Đám binh lính Đột Quyết không còn cách nào khác, đành từ từ lui sang hai bên. Vi Đĩnh mang theo Thập Bát Bật đi đến trước mặt Lý Kiến Thành, báo: “Điện hạ, đã bắt được Đột Lợi Khả hãn!”
Lý Kiến Thành cười nói: “Tướng quân anh dũng! Đây là công lớn đó!”
“Mạt tướng không dám,” Vi Đĩnh xoay người xuống ngựa, đặt Thập Bát Bật xuống đất, “Vừa rồi nếu không nhờ điện hạ bắn ra ba mũi tên thì có lẽ mạt tướng cũng không thể nhanh chóng tìm được sơ hở của đối phương đến thế.”
Thập Bát Bật giữ chặt miệng vết thương, không ngừng giãy dụa. Nghe những lời này, hắn có chút không cam lòng: “Cứ tưởng đường đường là thái tử Đại Đường hẳn phải là chính nhân quân tử, không ngờ cũng là hạng dùng ám tiễn hại người, dù ngươi có nhất thời đắc thủ, thì……” Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn người ngồi trên lưng ngựa, tức thì sửng sốt.
“Đột Lợi Khả Hãn, đây không phải lần đầu hai ta gặp nhau, không biết ngươi có còn nhớ?” Thấy hắn nhận ra mình, Lý Kiến Thành chậm rãi cười nói.
“Ngươi là…… tù binh trong trướng ngày ấy.” Ngữ khí của Thập Bát Bật chuyển từ kinh ngạc thành khẳng định.
“Phải.”
“Là thúc thúc…… cố ý giữ ngươi lại?” Thật ra vừa hỏi câu này, Thập Bát Bật đã biết đáp án. Dựa vào vị trí của người này trong lòng Đốt Bật, đáp án đã không thể nghi ngờ.
“Có lẽ đúng là như thế.” Lý Kiến Thành chậm rãi cười nói, “Nếu ngươi còn có ngày gặp lại gã thì đừng ngại hỏi.” Dứt lời vung tay, vài binh sĩ đã chạy tới, đè hắn xuống.
Lý Kiến Thành thúc ngựa tiến lên một bước, lệnh cho quân Đường bao vây xung quanh lui lại, kế đó nói với kỵ binh Đột Quyết: “Bản thái tử chỉ muốn bắt Đột Lợi Khả hãn, nếu các ngươi biết thức thời thì hãy mau trở về.” Dừng một chút lại tiếp, “Phải rồi, nhớ thay ta gửi lời cho Hiệt Lợi Khả hãn của các ngươi, muốn đổi lại Đột Lợi Khả hãn phải dùng thứ gì, trong lòng gã ắt phải hiểu rõ.”
Binh lính Đột Quyết ngơ ngác nhìn nhau, nhưng đã mất đầu lĩnh thì cũng chỉ biết nối đuôi nhau thúc ngựa rời đi.
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn tàn binh của đối phương biến mất trong tầm mắt mới thúc ngực xoay người, chợt thấy Vi Đĩnh đang nhìn mình, dáng vẻ rõ ràng là muốn nói lại thôi.
Y kéo cương đi qua bên người hắn, hướng về thành trì, mở miệng nói: “Vi tướng quân có chuyện gì xin cứ nói đừng ngại.”
Vi Đĩnh theo sau, hạ giọng nói: “Theo ý điện hạ, giờ này Tần vương……”
“Dù kết cục yếu khó địch mạnh là không thể tránh, nhưng Tần vương chắc chắn sẽ không mất mạng.” Lý Kiến Thành bình thản ngắt lời, “Hiệt Lợi Khả hãn tuyệt không phải hạng ngu dốt lỗ mãng, dĩ nhiên phải hiểu một Tần vương còn sống đối với Lý Đường ta có giá trị như thế nào.” Dừng một chút, khẽ cười, “Chỉ là có lẽ gã không sao ngờ được, cuối cùng thứ gã dùng Tần vương đổi được lại chính là cháu ruột hắn.”
Vi Đĩnh nghe vậy vẫn hơi nhíu mày, thoáng ngập ngừng rồi tiếp: “Điện hạ, mạt tướng vẫn còn một chuyện chưa rõ.”
“Cứ nói đừng ngại.”
Vi Đĩnh hạ giọng nói: “Mạt tướng nghĩ…… Tần vương xưa nay vẫn là mối họa lớn trong lòng điện hạ.”
Hắn đã dốc sức phục tùng Lý Kiến Thành từ nhỏ, qua nhiều năm chưa từng hai lòng, Lý Kiến Thành cũng hoàn toàn tín nhiệm hắn. Lúc này nghe hắn nói một câu mập mờ nhưng ẩn ý lại rất rõ, anh không khỏi mỉm cười mà đáp: “Ý Vi tướng quân muốn hỏi vì sao ta không mượn đao Đột Quyết chém Tần vương tuyệt hậu hoạn?”
Vi Đĩnh im lặng, không dám nhiều lời nữa.
Đã đến gần cửa thành, Lý Kiến Thành cười khẽ một tiếng, thúc ngựa tiến lên vài bước, chỉ để lại một bóng lưng đỏ rực.
“Thân là Tần vương Đại Đường, hắn không thể chết trong tay Đột Quyết, chỉ vậy thôi.”
— Thế Dân, ngay từ đầu, ngươi chỉ có thể chết trong tay ta.
*****
Đốt Bật vén rèm, chậm rãi bước sang một góc doanh trướng rồi ngồi xuống, cây đuốc trong tay liếm những lưỡi lửa về phía đống củi.
Ánh sáng đột ngột rọi tới khiến người đang hôn mê bỗng tỉnh táo lại vài phần. Lý Thế Dân vô thức nghiêng mặt đi, lại động đến những miệng vết thương trên người, không nhịn nổi một tràng ho khan trầm thấp.
Đốt Bật lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt dửng dưng dưới ánh lửa chập chờn trở nên đặc biệt âm trầm. Một lúc sau, đợi cho đối phương bình tĩnh trở lại, gã mới chậm rãi mở miệng: “Tần vương điện hạ, khung cảnh này phải chăng có chút quen thuộc?”
Lý Thế Dân nghe vậy ngừng ho khan, giương mắt nhìn gã, từ từ thích ứng với ánh sáng trước mặt. Hắn muốn giãy dụa, lại phát hiện ra tay chân đã bị trói, thừng siết rất chặt, chặt đến phát đau.
“Năm năm trước, căn phòng ngươi giam ta hình như cũng tối tăm giống thế này.” Đốt Bật khoan thai ngồi xuống bên cạnh hắn, “Khi đó có lẽ ngươi không thể ngờ, đến một ngày ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta.”
Lý Thế Dân cụp mắt không nói gì, nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng.
Đốt Bật cũng cười nói: “Ngươi và Kiến Thành đều là hạng người có thù tất báo, lẽ nào ta không phải?”
Lý Thế Dân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn gã, trong ánh mắt đã thêm mấy phần sắc bén.
“Ngươi không xứng.” Hắn mở miệng, vẫn là câu nói quen thuộc kia.
“Không xứng?” Đốt Bật cười vang ba tiếng, làm như hoàn toàn không để tâm, “Nếu nói không xứng thì cũng chỉ vì ta không phải người Hán, không phải người trong họ Lý Đường các ngươi, mà lại là Khả hãn Đột Quyết đó thôi. Ngoại trừ chuyện đó, trên đời này không còn ai thấu hiểu y hơn ta.”
Có rất nhiều chuyện quả thực như lời người ta nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Từng có thời gian dài sớm chiều chung sống với Lý Kiến Thành, nhưng nhìn y cũng chỉ như nhìn hoa ẩn trong sương trăng soi đáy nước, vĩnh viễn đoán không ra nhìn không rõ. Nhưng đến khi mình thật sự chia lìa với y, mọi thứ trái lại càng thêm sáng tỏ. Có lẽ cũng chỉ nhờ thế, mình mới thật sự nhìn thấu được con người này.
Dù đáy lòng vương vấn sợi tơ tình không thể chặt đứt, nhưng ít ra y cũng không chịu để nó che mắt cho kẻ khác lợi dụng.
Nghĩ đến đây, gã bật cười: “Cũng như ta dùng kế dương đông kích tây là vì đoán trước y sẽ bỏ ngươi mà đi, quay về cứu Nhạn Môn. Nay xem ra ta quả nhiên không đoán sai.”
Lý Thế Dân nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén, trong bóng đêm phảng phất như một con thú đang cố kiềm nén cơn giận.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là con thú trọng thương mà thôi. Đốt Bật cười nhạt, đưa tay túm áo nhấc hắn lên cao vài phân, gằn từng chữ: “Nhưng cho dù lúc đó y đã bỏ ngươi mà đi, thì rốt cuộc vẫn không muốn để ngươi trở thành lợi thế lớn nhất trong tay ta. Không hổ là Lý Kiến Thành, hoả tốc quay về cứu viện rồi lập tức bắt sống Thập Bát Bật. Ta đương nhiên biết, y đang đợi ta viết thư yêu cầu trao đổi con tin.”
Lý Thế Dân trừng mắt đối diện với gã, chậm rãi chế nhạo xen giữa những nhịp thở dốc: “Chẳng trách ngươi mãi không giết ta, thì ra đúng là không dám giết.”
“Vì Thập Bát Bật, ta quả thực không thể giết ngươi.” Đốt Bật chậm rãi nói, “Nhưng ngươi hẳn cũng biết, nếu ta vẫn không đả động gì đến chuyện trao đổi con tin thì Lý Kiến Thành bên kia vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi, tuyệt đối không mở lời trước. Người cầu hòa trước hầu hết rơi vào thế yếu, y tâm cao khí ngạo, tuyệt đối sẽ không làm thế.” Khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười như có như không, “Ta không thể giết ngươi, nhưng cũng có đủ thời gian bào mòn sinh khí ngươi. Đợi chừng mười ngày nửa tháng rồi trả cho y một Tần vương sống không bằng chết, ngươi thấy sao?”
Lý Thế Dân ngẩn ra, nhưng đối phương đã buông tay, nặng nề rơi trở lại đống củi. Gai củi đâm vào vết thương đau nhói khiến hắn cong người lại theo bản năng.
Mà Đốt Bật đã nhanh chóng cầm cây đuốc đi xa.
“Lý Thế Dân, thời gian vẫn còn dài.”
Lời vừa mới dứt, trong trướng lại trở về với bóng tối vô tận.
*****
Lý Kiến Thành phong kín bức thư vừa viết, gọi một tiểu giáo vào căn dặn: “Mau đưa thư này cho Ngụy tiên sinh, không được trì hoãn.”
Tiểu giáo kia nhận thư nhưng không vội đi, chỉ do dự đứng yên: “Điện hạ……”
Lý Kiến Thành ngước mắt lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu giáo vô thức nhìn ra ngoài cửa, đáp: “Điện hạ, người trong phủ Tần vương hôm nay vẫn cứ thế……”
Lý Kiến Thành cười cười, nói bâng quơ: “Hãy gọi thị vệ đưa ngươi ra ngoài, việc này ta đã có quyết định. Bản thái tử đang ở đây, chẳng lẽ bọn họ còn muốn xoay trời? Mau đi.”
Tiểu giáo ngập ngừng giây lát rốt cuộc cũng rời đi. Lý Kiến Thành đứng dậy bước đến bên cửa sổ, tiếng ồn ào náo động ngoài phủ mơ truyền vào tai, đã qua nhiều ngày sao anh không nghe thấy chứ?
Lý Thế Dân rơi vào tay địch, sinh tử không rõ, người trong Tần vương hoặc lo lắng hoặc nổi giận, hỗn loạn bất an, có người muốn xin đi tập kích đại doanh Đột Quyết, có người muốn lấy Đột Lợi Khả hãn ra trút giận.
Đã mấy lần như thế, Lý Kiến Thành cũng không có tâm trí đâu mà đi vỗ về từng người một, chỉ mong tránh mặt bọn họ, bèn hạ lệnh đóng chặt cửa thành, cũng cho canh giữ kỹ càng Đột Lợi Khả hãn.
Cho nên đã nhiều ngày nay người trong phủ Tần vương đều tụ tập trước cửa phủ anh, tiếng là cầu kiến, thực chất là thị uy.
Lý Kiến Thành làm như không nghe không thấy, ngày ngày vẫn sinh hoạt như thường. Đối với anh đây có thể coi là một cuộc đua về tâm lý, Thập Bát Bật đối với Đốt Bật, Lý Thế Dân đối với Lý Kiến Thành, ai khinh ai trọng, hai bên đều đang thăm dò.
Liên tiếp năm ngày, hai bên không giao chiến, thậm chí cũng chưa từng qua lại thăm hỏi. Sóng to gió lớn ẩn dưới bề ngoài trời yên biển lặng, ngoại trừ hai vị chủ soái, người khác dường như cũng chẳng thể nhìn thấu rõ ràng.
Cho đến ngày thứ năm, Đốt Bật mới đích thân viết thư gửi đến.
Lý Kiến Thành nhận thư rồi mở ra, đọc lướt qua thời gian địa điểm ghi trên đó, khóe môi chậm rãi mỉm cười. Gấp thư lại, anh nói với tên lính Đột Quyết đưa thư: “Chuyển lời cho Khả hãn của các ngươi, đến ngày ta nhất định sẽ tới.”
Đợi tên lính Đột Quyết kia đi khỏi, Lý Kiến Thành gọi Vi Đĩnh vào, đưa thư cho hắn xem rồi nói: “Vi tướng quân hãy đích thân tuyển một ngàn tinh kỵ, sáng sớm mai xuất phát đi theo ta, phải đảm bảo không có sai sót. Ngoài ra chuyện này không thể cho người trong phủ Tần vương biết để tránh biến khéo thành vụng.” Dứt lời bưng tách trà trên bàn, cúi đầu nhìn xuống, khẽ thở phảo một hơi.
Vi Đĩnh chắp tay đồng thuận, chợt nhìn anh nói: “Năm ngày này cũng khổ cho điện hạ.”
Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Vi tướng quân nói vậy là có ý gì?”
Vi Đĩnh đã đi theo anh nhiều năm, dù chưa bao giờ nhìn anh thấu triệt, nhưng cũng có thể coi là hiểu biết vài phần. Nhiều ngày nay dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản như thường, nhưng hắn biết trong lòng anh cũng không hoàn toàn thoải mái, chỉ có tiếng thở dài vừa nãy mới khiến người ta nhất thời cảm nhận được vài phần nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì mấy ngày qua hẳn là anh không có khắc nào không ẩn nhẫn chờ đợi.
Nhưng Vi Đĩnh cũng biết không thể vạch trần, nên chỉ nói: “Tần vương có thể trở về, điện hạ cũng không cần phải lao tâm lao lực ứng phó với đám người trong phủ ngài ấy.”
Lý Kiến Thành chăm chú nhìn hắn trong giây lát, hiển nhiên đã nhìn ra điều gì, lại chỉ buông chén trà bình thản cười nói: “Giờ cũng không còn sớm, tướng quân hãy mau đi chuẩn bị thôi.”
Lời tác giả: Tui vừa gõ phím vừa nghĩ ra đủ trò để ngược nhị ngốc, ghế hùm lạt tiêu thủy xá cũng không đã ghiền…… phiền não – ing /口
Ghìm cương dừng ngựa lại, đợi cho nhân mã phía sau dàn trận xong xuôi, Lý Kiến Thành hít sâu một hơi rồi rút trường kiếm bên hông, chỉ thẳng về phía trước hô lớn: “Giết!”
Lời vừa mới dứt, quân Đường phía sau gần như lao vọt ra, khí thế như hồng, nhanh chóng giao chiến với kỵ binh Đột Quyết.
Lý Kiến Thành thúc ngựa đang định đuổi theo, lại bị Vi Đĩnh vòng ra trước cản lại, chắp tay nói: “Điện hạ đáng giá ngàn vàng, không thể đưa thân vào nguy hiểm, hãy để mạt tướng làm thay!”
Nhìn thoáng qua chiến cục ở tiền phương, quân thủ thành thấy viện binh tới thì sĩ khí đại chấn, không ngừng ném đá bắn tên xuống dưới chân thành. Quân nghênh chiến dưới thành cũng nhanh chóng phối hợp với quân cứu viện, tiến thoái vây công, hình thành thế hai mặt giáp kích Đột Quyết.
Vì thế anh gật đầu, nói: “Cũng được. Nhưng mà…… cầm tặc tiên cầm vương,” Giơ tay chỉ roi ngựa vào một bóng người cao lớn đang hăng say chém giết giữa đám đông, “Chuyến này Vi tướng quân đi phải bắt được kẻ này về!”
Vi Đĩnh nhìn theo ánh mắt anh, hỏi: “Người kia chẳng lẽ là……”
“Chính là cháu của Hiệt Lợi Khả hãn, Đột Lợi Khả hãn Thập Bát Bật.” Lý Kiến Thành quay sang Vi Đĩnh, gằn từng chữ, “Bắt được kẻ này, hắn sẽ trở thành lợi thế lớn nhất trong tay chúng ta.”
Tuy không hiểu rõ ẩn ý trong lời anh nói, nhưng Vi Đĩnh cũng không chút trì hoãn, vội đáp: “Mạt tướng nhất định không phụ ủy thác của điện hạ!” Dứt lời chắp tay thi lễ, giục ngựa rời đi.
Lý Kiến Thành đứng một chỗ, thấy hắn lao vào quân địch như dao sắc rời vỏ, nhắm thẳng đến Thập Bát Bật, nhưng đối phương rõ ràng không hề ham chiến, đón đỡ mấy chiêu rồi có vẻ muốn rút lui dưới sự yểm hộ của binh lính xung quanh.
Anh bỗng hoàn toàn tỉnh ngộ, đợt công thành này có lẽ chỉ là một hư chiêu, chẳng qua, là kế điệu hổ ly sơn.
Nếu đây chính là chủ ý của Đốt Bật, lúc này tình hình bên Lý Thế Dân như thế nào, e rằng…… cũng không khó tưởng tượng. Nếu là chủ ý của gã, chỉ e ngay từ đầu gã đã đoán trước mình sẽ chọn quay về cứu viện Nhạn Môn.
Thật không ngờ, ngươi biết ta, cũng hệt như ta biết ngươi.
— Chỉ là đại ca, ngươi rốt cuộc vẫn khinh thường ta.
Đao nếu đã rời vỏ, không thấy máu không về.
Lý Kiến Thành cười khẽ một tiếng, nghiêng người tiếp nhận trường cung từ tay thiên tướng, chầm chậm kéo ra. Tay cầm ba tiễn đặt lên dây cung, mũi tên chỉ thẳng vào Thập Bát Bật đang muốn thoát khỏi trùng vây. Đối phương bị Vi Đĩnh áp sát, vừa chống đỡ vừa tìm đường lui.
Ánh mắt Lý Kiến Thành chầm chậm di chuyển theo hướng đối phương chạy trốn, chợt anh khẽ buông tay, một tiễn đã rời cung bay ra.
Gần như cùng lúc, một gã kỵ binh Đột Quyết hộ vệ quanh Thập Bát Bật theo tiếng cung mà rơi xuống ngựa. Thập Bát Bật kinh hãi, còn đang nhìn quanh tìm kiếm nơi phát tiễn thì đã nghe tiếng dây cung bật, cũng là lúc tiễn thứ hai của Lý Kiến Thành bắn ra, hướng thẳng vào cổ họng hắn.
Thập Bát Bật vội vung đao ngăn cản, nhưng lúc này tiễn thứ ba đã tới, lại tấn công vào phía hoàn toàn trái ngược. Thập Bát Bật trở tay ngăn tiễn, lại bị Vi Đĩnh tìm được sơ hở, đâm kiếm vào dưới sườn. Chưa kịp phản ứng, Vi Đĩnh đã lộn nhào một vòng, ngồi xuống ngay sau lưng hắn.
Vi Đĩnh kề trường kiếm lên cổ Thập Bát Bật, nhìn những binh lính Đột Quyết như hổ rình mồi xung quanh, cười nói: “Sao không mau tránh đường, chẳng lẽ còn muốn thấy máu của Tiểu Khả hãn nhà các ngươi sao?”
Đám binh lính Đột Quyết không còn cách nào khác, đành từ từ lui sang hai bên. Vi Đĩnh mang theo Thập Bát Bật đi đến trước mặt Lý Kiến Thành, báo: “Điện hạ, đã bắt được Đột Lợi Khả hãn!”
Lý Kiến Thành cười nói: “Tướng quân anh dũng! Đây là công lớn đó!”
“Mạt tướng không dám,” Vi Đĩnh xoay người xuống ngựa, đặt Thập Bát Bật xuống đất, “Vừa rồi nếu không nhờ điện hạ bắn ra ba mũi tên thì có lẽ mạt tướng cũng không thể nhanh chóng tìm được sơ hở của đối phương đến thế.”
Thập Bát Bật giữ chặt miệng vết thương, không ngừng giãy dụa. Nghe những lời này, hắn có chút không cam lòng: “Cứ tưởng đường đường là thái tử Đại Đường hẳn phải là chính nhân quân tử, không ngờ cũng là hạng dùng ám tiễn hại người, dù ngươi có nhất thời đắc thủ, thì……” Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn người ngồi trên lưng ngựa, tức thì sửng sốt.
“Đột Lợi Khả Hãn, đây không phải lần đầu hai ta gặp nhau, không biết ngươi có còn nhớ?” Thấy hắn nhận ra mình, Lý Kiến Thành chậm rãi cười nói.
“Ngươi là…… tù binh trong trướng ngày ấy.” Ngữ khí của Thập Bát Bật chuyển từ kinh ngạc thành khẳng định.
“Phải.”
“Là thúc thúc…… cố ý giữ ngươi lại?” Thật ra vừa hỏi câu này, Thập Bát Bật đã biết đáp án. Dựa vào vị trí của người này trong lòng Đốt Bật, đáp án đã không thể nghi ngờ.
“Có lẽ đúng là như thế.” Lý Kiến Thành chậm rãi cười nói, “Nếu ngươi còn có ngày gặp lại gã thì đừng ngại hỏi.” Dứt lời vung tay, vài binh sĩ đã chạy tới, đè hắn xuống.
Lý Kiến Thành thúc ngựa tiến lên một bước, lệnh cho quân Đường bao vây xung quanh lui lại, kế đó nói với kỵ binh Đột Quyết: “Bản thái tử chỉ muốn bắt Đột Lợi Khả hãn, nếu các ngươi biết thức thời thì hãy mau trở về.” Dừng một chút lại tiếp, “Phải rồi, nhớ thay ta gửi lời cho Hiệt Lợi Khả hãn của các ngươi, muốn đổi lại Đột Lợi Khả hãn phải dùng thứ gì, trong lòng gã ắt phải hiểu rõ.”
Binh lính Đột Quyết ngơ ngác nhìn nhau, nhưng đã mất đầu lĩnh thì cũng chỉ biết nối đuôi nhau thúc ngựa rời đi.
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn tàn binh của đối phương biến mất trong tầm mắt mới thúc ngực xoay người, chợt thấy Vi Đĩnh đang nhìn mình, dáng vẻ rõ ràng là muốn nói lại thôi.
Y kéo cương đi qua bên người hắn, hướng về thành trì, mở miệng nói: “Vi tướng quân có chuyện gì xin cứ nói đừng ngại.”
Vi Đĩnh theo sau, hạ giọng nói: “Theo ý điện hạ, giờ này Tần vương……”
“Dù kết cục yếu khó địch mạnh là không thể tránh, nhưng Tần vương chắc chắn sẽ không mất mạng.” Lý Kiến Thành bình thản ngắt lời, “Hiệt Lợi Khả hãn tuyệt không phải hạng ngu dốt lỗ mãng, dĩ nhiên phải hiểu một Tần vương còn sống đối với Lý Đường ta có giá trị như thế nào.” Dừng một chút, khẽ cười, “Chỉ là có lẽ gã không sao ngờ được, cuối cùng thứ gã dùng Tần vương đổi được lại chính là cháu ruột hắn.”
Vi Đĩnh nghe vậy vẫn hơi nhíu mày, thoáng ngập ngừng rồi tiếp: “Điện hạ, mạt tướng vẫn còn một chuyện chưa rõ.”
“Cứ nói đừng ngại.”
Vi Đĩnh hạ giọng nói: “Mạt tướng nghĩ…… Tần vương xưa nay vẫn là mối họa lớn trong lòng điện hạ.”
Hắn đã dốc sức phục tùng Lý Kiến Thành từ nhỏ, qua nhiều năm chưa từng hai lòng, Lý Kiến Thành cũng hoàn toàn tín nhiệm hắn. Lúc này nghe hắn nói một câu mập mờ nhưng ẩn ý lại rất rõ, anh không khỏi mỉm cười mà đáp: “Ý Vi tướng quân muốn hỏi vì sao ta không mượn đao Đột Quyết chém Tần vương tuyệt hậu hoạn?”
Vi Đĩnh im lặng, không dám nhiều lời nữa.
Đã đến gần cửa thành, Lý Kiến Thành cười khẽ một tiếng, thúc ngựa tiến lên vài bước, chỉ để lại một bóng lưng đỏ rực.
“Thân là Tần vương Đại Đường, hắn không thể chết trong tay Đột Quyết, chỉ vậy thôi.”
— Thế Dân, ngay từ đầu, ngươi chỉ có thể chết trong tay ta.
*****
Đốt Bật vén rèm, chậm rãi bước sang một góc doanh trướng rồi ngồi xuống, cây đuốc trong tay liếm những lưỡi lửa về phía đống củi.
Ánh sáng đột ngột rọi tới khiến người đang hôn mê bỗng tỉnh táo lại vài phần. Lý Thế Dân vô thức nghiêng mặt đi, lại động đến những miệng vết thương trên người, không nhịn nổi một tràng ho khan trầm thấp.
Đốt Bật lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt dửng dưng dưới ánh lửa chập chờn trở nên đặc biệt âm trầm. Một lúc sau, đợi cho đối phương bình tĩnh trở lại, gã mới chậm rãi mở miệng: “Tần vương điện hạ, khung cảnh này phải chăng có chút quen thuộc?”
Lý Thế Dân nghe vậy ngừng ho khan, giương mắt nhìn gã, từ từ thích ứng với ánh sáng trước mặt. Hắn muốn giãy dụa, lại phát hiện ra tay chân đã bị trói, thừng siết rất chặt, chặt đến phát đau.
“Năm năm trước, căn phòng ngươi giam ta hình như cũng tối tăm giống thế này.” Đốt Bật khoan thai ngồi xuống bên cạnh hắn, “Khi đó có lẽ ngươi không thể ngờ, đến một ngày ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta.”
Lý Thế Dân cụp mắt không nói gì, nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng.
Đốt Bật cũng cười nói: “Ngươi và Kiến Thành đều là hạng người có thù tất báo, lẽ nào ta không phải?”
Lý Thế Dân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn gã, trong ánh mắt đã thêm mấy phần sắc bén.
“Ngươi không xứng.” Hắn mở miệng, vẫn là câu nói quen thuộc kia.
“Không xứng?” Đốt Bật cười vang ba tiếng, làm như hoàn toàn không để tâm, “Nếu nói không xứng thì cũng chỉ vì ta không phải người Hán, không phải người trong họ Lý Đường các ngươi, mà lại là Khả hãn Đột Quyết đó thôi. Ngoại trừ chuyện đó, trên đời này không còn ai thấu hiểu y hơn ta.”
Có rất nhiều chuyện quả thực như lời người ta nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Từng có thời gian dài sớm chiều chung sống với Lý Kiến Thành, nhưng nhìn y cũng chỉ như nhìn hoa ẩn trong sương trăng soi đáy nước, vĩnh viễn đoán không ra nhìn không rõ. Nhưng đến khi mình thật sự chia lìa với y, mọi thứ trái lại càng thêm sáng tỏ. Có lẽ cũng chỉ nhờ thế, mình mới thật sự nhìn thấu được con người này.
Dù đáy lòng vương vấn sợi tơ tình không thể chặt đứt, nhưng ít ra y cũng không chịu để nó che mắt cho kẻ khác lợi dụng.
Nghĩ đến đây, gã bật cười: “Cũng như ta dùng kế dương đông kích tây là vì đoán trước y sẽ bỏ ngươi mà đi, quay về cứu Nhạn Môn. Nay xem ra ta quả nhiên không đoán sai.”
Lý Thế Dân nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén, trong bóng đêm phảng phất như một con thú đang cố kiềm nén cơn giận.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là con thú trọng thương mà thôi. Đốt Bật cười nhạt, đưa tay túm áo nhấc hắn lên cao vài phân, gằn từng chữ: “Nhưng cho dù lúc đó y đã bỏ ngươi mà đi, thì rốt cuộc vẫn không muốn để ngươi trở thành lợi thế lớn nhất trong tay ta. Không hổ là Lý Kiến Thành, hoả tốc quay về cứu viện rồi lập tức bắt sống Thập Bát Bật. Ta đương nhiên biết, y đang đợi ta viết thư yêu cầu trao đổi con tin.”
Lý Thế Dân trừng mắt đối diện với gã, chậm rãi chế nhạo xen giữa những nhịp thở dốc: “Chẳng trách ngươi mãi không giết ta, thì ra đúng là không dám giết.”
“Vì Thập Bát Bật, ta quả thực không thể giết ngươi.” Đốt Bật chậm rãi nói, “Nhưng ngươi hẳn cũng biết, nếu ta vẫn không đả động gì đến chuyện trao đổi con tin thì Lý Kiến Thành bên kia vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi, tuyệt đối không mở lời trước. Người cầu hòa trước hầu hết rơi vào thế yếu, y tâm cao khí ngạo, tuyệt đối sẽ không làm thế.” Khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười như có như không, “Ta không thể giết ngươi, nhưng cũng có đủ thời gian bào mòn sinh khí ngươi. Đợi chừng mười ngày nửa tháng rồi trả cho y một Tần vương sống không bằng chết, ngươi thấy sao?”
Lý Thế Dân ngẩn ra, nhưng đối phương đã buông tay, nặng nề rơi trở lại đống củi. Gai củi đâm vào vết thương đau nhói khiến hắn cong người lại theo bản năng.
Mà Đốt Bật đã nhanh chóng cầm cây đuốc đi xa.
“Lý Thế Dân, thời gian vẫn còn dài.”
Lời vừa mới dứt, trong trướng lại trở về với bóng tối vô tận.
*****
Lý Kiến Thành phong kín bức thư vừa viết, gọi một tiểu giáo vào căn dặn: “Mau đưa thư này cho Ngụy tiên sinh, không được trì hoãn.”
Tiểu giáo kia nhận thư nhưng không vội đi, chỉ do dự đứng yên: “Điện hạ……”
Lý Kiến Thành ngước mắt lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu giáo vô thức nhìn ra ngoài cửa, đáp: “Điện hạ, người trong phủ Tần vương hôm nay vẫn cứ thế……”
Lý Kiến Thành cười cười, nói bâng quơ: “Hãy gọi thị vệ đưa ngươi ra ngoài, việc này ta đã có quyết định. Bản thái tử đang ở đây, chẳng lẽ bọn họ còn muốn xoay trời? Mau đi.”
Tiểu giáo ngập ngừng giây lát rốt cuộc cũng rời đi. Lý Kiến Thành đứng dậy bước đến bên cửa sổ, tiếng ồn ào náo động ngoài phủ mơ truyền vào tai, đã qua nhiều ngày sao anh không nghe thấy chứ?
Lý Thế Dân rơi vào tay địch, sinh tử không rõ, người trong Tần vương hoặc lo lắng hoặc nổi giận, hỗn loạn bất an, có người muốn xin đi tập kích đại doanh Đột Quyết, có người muốn lấy Đột Lợi Khả hãn ra trút giận.
Đã mấy lần như thế, Lý Kiến Thành cũng không có tâm trí đâu mà đi vỗ về từng người một, chỉ mong tránh mặt bọn họ, bèn hạ lệnh đóng chặt cửa thành, cũng cho canh giữ kỹ càng Đột Lợi Khả hãn.
Cho nên đã nhiều ngày nay người trong phủ Tần vương đều tụ tập trước cửa phủ anh, tiếng là cầu kiến, thực chất là thị uy.
Lý Kiến Thành làm như không nghe không thấy, ngày ngày vẫn sinh hoạt như thường. Đối với anh đây có thể coi là một cuộc đua về tâm lý, Thập Bát Bật đối với Đốt Bật, Lý Thế Dân đối với Lý Kiến Thành, ai khinh ai trọng, hai bên đều đang thăm dò.
Liên tiếp năm ngày, hai bên không giao chiến, thậm chí cũng chưa từng qua lại thăm hỏi. Sóng to gió lớn ẩn dưới bề ngoài trời yên biển lặng, ngoại trừ hai vị chủ soái, người khác dường như cũng chẳng thể nhìn thấu rõ ràng.
Cho đến ngày thứ năm, Đốt Bật mới đích thân viết thư gửi đến.
Lý Kiến Thành nhận thư rồi mở ra, đọc lướt qua thời gian địa điểm ghi trên đó, khóe môi chậm rãi mỉm cười. Gấp thư lại, anh nói với tên lính Đột Quyết đưa thư: “Chuyển lời cho Khả hãn của các ngươi, đến ngày ta nhất định sẽ tới.”
Đợi tên lính Đột Quyết kia đi khỏi, Lý Kiến Thành gọi Vi Đĩnh vào, đưa thư cho hắn xem rồi nói: “Vi tướng quân hãy đích thân tuyển một ngàn tinh kỵ, sáng sớm mai xuất phát đi theo ta, phải đảm bảo không có sai sót. Ngoài ra chuyện này không thể cho người trong phủ Tần vương biết để tránh biến khéo thành vụng.” Dứt lời bưng tách trà trên bàn, cúi đầu nhìn xuống, khẽ thở phảo một hơi.
Vi Đĩnh chắp tay đồng thuận, chợt nhìn anh nói: “Năm ngày này cũng khổ cho điện hạ.”
Lý Kiến Thành đưa mắt nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Vi tướng quân nói vậy là có ý gì?”
Vi Đĩnh đã đi theo anh nhiều năm, dù chưa bao giờ nhìn anh thấu triệt, nhưng cũng có thể coi là hiểu biết vài phần. Nhiều ngày nay dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản như thường, nhưng hắn biết trong lòng anh cũng không hoàn toàn thoải mái, chỉ có tiếng thở dài vừa nãy mới khiến người ta nhất thời cảm nhận được vài phần nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì mấy ngày qua hẳn là anh không có khắc nào không ẩn nhẫn chờ đợi.
Nhưng Vi Đĩnh cũng biết không thể vạch trần, nên chỉ nói: “Tần vương có thể trở về, điện hạ cũng không cần phải lao tâm lao lực ứng phó với đám người trong phủ ngài ấy.”
Lý Kiến Thành chăm chú nhìn hắn trong giây lát, hiển nhiên đã nhìn ra điều gì, lại chỉ buông chén trà bình thản cười nói: “Giờ cũng không còn sớm, tướng quân hãy mau đi chuẩn bị thôi.”
Lời tác giả: Tui vừa gõ phím vừa nghĩ ra đủ trò để ngược nhị ngốc, ghế hùm lạt tiêu thủy xá cũng không đã ghiền…… phiền não – ing /口
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.