Chương 1:
Trúc Thủy Lưu
20/07/2021
Nắng như đổ lửa, đúng thật là như vậy, còn chưa vào tới đại sảnh, trên trán và trên cổ của Mạc Thủy Thủy đã thấm đầy mồ hôi. Cô tùy tiện quệt mặt một cái, không cẩn thận lại chạm vào lỗ tai, cơn đau lập tức lan ra khắp toàn thân.
Lỗ tai mới bấm mấy ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn. Vu Khiết khuyên cô đừng bấm lỗ tai vào mùa hè vì trời nóng nực, sẽ dễ bị nhiễm trùng. Cô không nghe theo, kết quả là mặc dù không bị nhiễm trùng nhưng lại thuờng xuyên bị cơn đau hành hạ. Sáng nay rửa mặt, quên mất lại chạm đến lỗ tai, làm cho cô đau đến nỗi chỉ hận không thể xẻo cái lỗ tai đi luôn cho rồi.
Bước vào đại sảnh, hơi lạnh phả vào mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, mở thang máy ra. Một người đàn ông đi vào cùng cô. Trong thang máy mà đánh giá người khác là rất bất lịch sự, tuy cô đã tận lực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng thỉnh thoảng mắt vẫn liếc nhìn con poodle màu cà phê mà người đàn ông đang ôm trong lòng, lông nó ngắn ngắn xoăn xoăn, cực kỳ đáng yêu.
(*) Chó Poodle:
Cô lơ đãng nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên trên màn hình điều khiển trong thang máy, đột nhiên nghe được tiếng chào hỏi ngả ngớn của người đàn ông: “Hello, người đẹp!”
Cô nhíu mày, quay đầu liếc nhìn người đàn ông kia một cái, anh ta đang cúi đầu chơi đùa với con chó của anh ta, làm bộ như chưa hề nói gì cả. Cô hừ lạnh một tiếng, thật buồn cười, trong thang máy không còn ai khác nữa, chẳng lẽ lại là con poodle đang nói chuyện chắc?
Người đàn ông nghe được tiếng hừ liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô. Người đàn ông trông vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, đáng tiếc nhân phẩm lại đáng khinh. Cô tặng cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng (*), rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
(*) Nguyên văn là “她送了他一颗卫生球”: Cô tặng cho anh ta một viên long não. “Long não” ở đây là băng phiến. Khi người ta trừng mắt lườm ai đó, màu mắt lúc bấy giờ sẽ hiện ra màu trắng dã như màu của băng, cho nên người ta mới so sánh như vậy. (Theo zhidao.baidu)
Chốc lát sau cô lại nghe thấy tiếng của người đàn ông: “Người đẹp, dáng người đẹp đó, ba vòng nhiêu đó?”
Lỗ tai mới bấm mấy ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn. Vu Khiết khuyên cô đừng bấm lỗ tai vào mùa hè vì trời nóng nực, sẽ dễ bị nhiễm trùng. Cô không nghe theo, kết quả là mặc dù không bị nhiễm trùng nhưng lại thuờng xuyên bị cơn đau hành hạ. Sáng nay rửa mặt, quên mất lại chạm đến lỗ tai, làm cho cô đau đến nỗi chỉ hận không thể xẻo cái lỗ tai đi luôn cho rồi.
Bước vào đại sảnh, hơi lạnh phả vào mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, mở thang máy ra. Một người đàn ông đi vào cùng cô. Trong thang máy mà đánh giá người khác là rất bất lịch sự, tuy cô đã tận lực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng thỉnh thoảng mắt vẫn liếc nhìn con poodle màu cà phê mà người đàn ông đang ôm trong lòng, lông nó ngắn ngắn xoăn xoăn, cực kỳ đáng yêu.
(*) Chó Poodle:
Cô lơ đãng nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên trên màn hình điều khiển trong thang máy, đột nhiên nghe được tiếng chào hỏi ngả ngớn của người đàn ông: “Hello, người đẹp!”
Cô nhíu mày, quay đầu liếc nhìn người đàn ông kia một cái, anh ta đang cúi đầu chơi đùa với con chó của anh ta, làm bộ như chưa hề nói gì cả. Cô hừ lạnh một tiếng, thật buồn cười, trong thang máy không còn ai khác nữa, chẳng lẽ lại là con poodle đang nói chuyện chắc?
Người đàn ông nghe được tiếng hừ liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô. Người đàn ông trông vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, đáng tiếc nhân phẩm lại đáng khinh. Cô tặng cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng (*), rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
(*) Nguyên văn là “她送了他一颗卫生球”: Cô tặng cho anh ta một viên long não. “Long não” ở đây là băng phiến. Khi người ta trừng mắt lườm ai đó, màu mắt lúc bấy giờ sẽ hiện ra màu trắng dã như màu của băng, cho nên người ta mới so sánh như vậy. (Theo zhidao.baidu)
Chốc lát sau cô lại nghe thấy tiếng của người đàn ông: “Người đẹp, dáng người đẹp đó, ba vòng nhiêu đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.