Chương 7
Mộng Tiêu Nhị
12/09/2020
Thứ bảy ngày đó, như mọi ngày thường của Thịnh Hạ, 7 giờ liền rời giường, bắt đầu tỉ mỉ hoá trang.
Nhậm Ngạn Đông hôm nay muốn đi đến công ty, cùng Lệ Viêm Trác bàn các chi tiết cụ thể trong hợp đồng, sớm tập thể dục xong, anh lên lầu thay quần áo, Thịnh Hạ cũng đang ở bên trong.
Thịnh Hạ cầm hai váy, đang ở trước gương do dự không biết nên mặc cái nào.
Nhậm Ngạn Đông hỏi: "Muốn đi ra ngoài?"
"Uhm." Thịnh Hạ từ trong gương nhìn anh, trưng cầu ý kiến, "Tam ca, anh xem em mặc cái nào đẹp?"
Nhậm Ngạn Đông hướng cằm sang tay phải của cô đang cầm lấy cái váy kia giơ lên, hỏi: "Cùng Mẫn Du đi ra ngoài?"
Thịnh Hạ: "Không phải."
Cô trực tiếp cởi áo sơmi.
Dáng người xinh đẹp tựa thân bướm, vòng eo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp, anh nhìn không sót gì.
Váy mặc vào, phong cảnh tốt đẹp liền bị che khuất.
Cô nói: "Giữa trưa về ăn cơm cùng ông bà nội, trong nhà có người thân vừa quay về."
Nhậm Ngạn Đông vươn tay sang sau lưng cô kéo khóa kéo áo lên giúp cô, "Giữa trưa anh chở em qua nhe?"
Thịnh Hạ: "Không cần, chính là ăn bữa cơm đơn giản, anh cứ bận việc anh, mẹ em cũng không rảnh đi."
Nhậm Ngạn Đông giúp cô chọn váy này nhìn khá đơn giản hào phóng, cô cuốn tóc dài búi thành một cái đuôi ngựa. Mỗi lần cùng ăn cơm trong nhà với trưởng bối cô đều là tự mình trang điểm thành một cô gái có hình tượng ngoan ngoãn.
Nhậm Ngạn Đông từ trên sô pha nhặt chiếc áo cô cởi ra là một áo sơmi màu đen, trực tiếp mặc lên người, đã cài sẵn cúc áo, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn cô.
Nhìn tổng thể cô tùy thời lúc thì gợi cảm, cũng lúc trông thật thanh thuần.
Thịnh Hạ thay quần áo xong, trang điểm chỉnh chu, chọn một cái túi thích hợp, "Em đi hầu nói chuyện đây, buổi tối gặp lại anh nhé."
Nhậm Ngạn Đông: "Em đi luôn bay giờ?"
Thịnh Hạ: "Uhm, qua hầu ông bà nội cùng trò chuyện."
Cô mặc váy trắng, khi đi tới cửa, Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: "Em hai ngày này sắp đến thời gian hành kinh, nhớ chú ý đó."
Thịnh Hạ khi đến kỳ sinh lý không giống nhau là 30-32 ngày, có khi trước sau một ngày, có khi cũng sẽ chậm lại một hai ngày, cô đôi lúc do bận liền không nhớ rõ.
Kinh ngạc việc này mà anh vừa nhắc nhở cô chuẩn bị. Thịnh Hạ từ cửa quay trợ lại hôn xuống sườn mặt của Nhậm Ngạn Đông, cô cười: "Mấy ngày nay em không phải khi dễ anh."
Hôm nay Thịnh Hạ không để tài xế đưa đi, chính mình lái xe qua.
Mặc dù là cuối tuần, trên đường cũng vẫn là đông xe. Qua một giao lộ, đợi bốn cái đèn đỏ cũng chưa hết kẹt xe. Cô thuận tay mở radio nghe, vừa lúc phát tin một ca khúc. Giai điệu rất quen thuộc, ca từ cũng quen thuộc.
"em cũng từng rất khát khao, sau lại không kết quả..."
Mất vài giây, cô tùy tay thay đổi cái kênh. Đèn xanh sáng, cô đánh xe chậm rãi tiến lên trước.
Tới nhà ông bà, mọi người đang ở bàn ăn cơm.
Ông nội gọi cô ngồi xuống cùng ăn, Thịnh Hạ: "Ở nhà con đã ăn rồi."
"Vậy ăn ít một chút, cũng không sao." Gia gia báo người làm cầm cho cô bộ chén đũa lại đây.
Thịnh Hạ ngồi trước bàn ăn, ăn một ít xem như tính tượng trưng, an tĩnh nghe trưởng bối nói chuyện phiếm.
Bà cô mỗi năm mùa đông về Bắc Kinh, mà ông bà nội mỗi năm mùa xuân sẽ tới thành phố nhỏ trên núi du lịch một thời gian, khi đó bên kia không khí cũng thật thoải mái.
Trong lúc bà cô đang nói đến tiểu khu vừa có một khu trung tâm hoạt động về sau sẽ là nơi vui chơi. Còn lại nói đến đang khai phá một điểm du lịch, cảnh sắc thực không tồi.
Bà nói thêm: "Chờ mùa xuân sang năm, chúng ta mang Hạ Hạ cùng qua đi. Khi đó cũng không biết Hạ Hạ làm sao có thời giờ cùng anh chị đến chơi."
Bà nội: "Năm nay thi đâu lên thạc sĩ, mùa xuân sang năm vừa lúc cũng không có bận, đến bên kia thưởng thức chút không khí mới mẻ, tâm tình thả lỏng một chút."
Ông nội cũng tán thành, muốn mang cháu gái cùng đi sang.
Đã là thời gian một năm rưỡi, Thịnh Hạ đều hết thảy bận rộn, có lúc cũng tranh thủ chút thời gian, không ngủ thì đều là đến thăm ông bà một chút. Bọn họ tuy nói muốn cô hoàn thành mộng tưởng, nhưng tâm lý vẫn là đau lòng.
Thịnh Hạ thầm nghĩ, cô làm sao có thời gian a, sang năm tháng tư đế liền phải đóng phim điện ảnh.
Bất quá sáng sớm, cũng không nghĩ vội gì mà làm mất hứng thú của ông bà
Cô hỏi bà cô, bên kia mùa hè đến chơi được không?
Tiểu di nãi: "thời tiết lúc đó khá nóng, muỗi nhiều, trời hay mưa."
Thịnh Hạ: "mùa đông thì sao?"
Bà nội đi qua, vì thế tiếp nhận lời nói: "Mùa đông bên kia khá an tĩnh, tiết tấu cũng chậm, không giống người trẻ tuổi các con có thể đi làm việc hết cả mấy ngày, nóng nảy vội vàng."
Thịnh Hạ: "Vậy có thể tâm linh tinh lọc, trạng thái cân bằng?"
Ông nội gật đầu, "Không sai."
Thịnh Hạ nói: "chờ con đến sau kỳ nghỉ đông, qua đợt thi này." Cùng đi với Nhậm Ngạn Đông giúp cho anh đi du lịch cảm thụ một chút bầu không khí như vậy. Cái đề tài này theo bữa sáng cũng kết thúc.
Đến giữa trưa, trong nhà thúc bá còn có cô cô đều lục tục tới rồi. Thịnh Hạ không nghĩ tới ba cô luôn luôn bận rộn cũng tới tham dự. Ba hôm nay còn thắt cà vạt, tóc rõ ràng tỉ mỉ xử lý.
Cô cười, "Ba ba, mẹ hôm nay không có tới."
Thịnh ba ba: "......" Ông ra vẻ trấn định, "Ba biết."
Thịnh Hạ quay mặt qua chỗ khác, cười khoái trá.
Thịnh ba ba vỗ vỗ cô đầu, "Đầu óc choáng vàng à? Cười cái gì!"
Thịnh Hạ: "Thì mới chê cười ba đó."
Cô cảm giác ba ba như là lâm vào tình yêu cuồng nhiệt tiểu nam sinh, cảm giác đối với mẹ vẫn như mối tình đầu lúc ấy. Đương nhiên, công bằng mà nó mẹ cô có mị lực tự thân, độc lập, tự tin.
Nếu mẹ lúc trước không có lựa chọn ly hôn, mà là vợ hiền nội trợ, không hề xuất đầu lộ diện, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, ba còn sẽ giống như bây giờ sao? Đại khái tất nhiên sẽ không.
Thịnh ba ba hỏi: "Con cùng Ngạn Đông gần đây thế nào?"
Thịnh Hạ: "Khá tốt."
Thịnh ba ba gật đầu, dừng một chút, "Nghiên cứu sinh cũng có thể kết hôn, chờ sang năm đem hôn sự tụi con định ngày bàn bạc."
Thịnh Hạ trầm ngâm một lát, "Ba con gái ba không phải không ai lấy, làm gì muốn thúc giục tam ca cưới con?"
Cô cầm quả cam, "Ba, giúp con lột một chút." Nhanh chóng chuyển ngay đề tài.
Sau bữa cơm trưa, Thịnh Hạ lấy cớ phải về nhà đọc sách, liền sớm rời đi.
Cô dám ở lâu bởi vì trong nhà những người khác sẽ hỏi cô khi khi nào kết hôn cùng Nhậm Ngạn Đông, bọn họ đều là chỉ là quan tâm nhưng cô không hề muốn thảo luận đề tài này chút nào.
Cho nên cô sáng sớm liền sang nhà bồi ông bà nội nhiều một chút trước khi những người khác đến.
Về đến nhà mới hai giờ chiều, xe Nhậm Ngạn Đông thế mà đang đậu trong sân biệt thự.
Hôm nay thời tiết không tồi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.
Thịnh Hạ chưa đi đến phòng, sang khu vực hàng ghế của bể bơi ngồi xuống, gọi lớn thanh âm đến lầu hai, "Tam ca."
Thực mau, phía sân phơi lầu hai xuất hiện ra một thân ảnh đĩnh đạt.
Nhậm Ngạn Đông: "Lên lầu, làm bài."
Thịnh Hạ đôi mắt híp lại, thật không thèm để mắt đến cô một chút. Cô dựa vào lưng ghế, một bộ dáng lười biếng.
Nhậm Ngạn Đông không nhiều lời nữa, xoay người vào thư phòng.
Dì giúp việc bước lại đây, hỏi cô muốn ăn uống gì hay không.
Thịnh Hạ: "Cà phê, nửa ly thôi ạ."
Cô dịch vị trí ngồi, đưa lưng về phía mặt trời, ghé vào trên bàn, lười nhác hưởng thụ sau giờ thời gian trưa.
Không bao lâu, Nhậm Ngạn Đông ra tới, trong tay cầm bài thi cùng bút.
Thịnh Hạ hé mở mi mắt, ngắm anh.
Nhậm Ngạn Đông ngồi xuống bên cạnh, "Làm một bộ bài thi đi."
Thịnh Hạ trước sau híp mắt, "Muốn thi lên thạc sĩ chính là em, anh như thế nào mà còn lo lắng hơn em nữa?"
Nhậm Ngạn Đông: "Nếu là thi không đậu, mẹ em lải nhải, em lại sẽ buồn bực." Thì ra là như thế.
Thịnh Hạ trợn mắt, ngồi dậy, hỏi anh: "Chiều nay sao anh không vào văn phòng?"
Nhậm Ngạn Đông: "Đều hết họp rồi."
Thịnh Hạ nghĩ, "Anh không mau sắp xếp nghỉ ngơi hai tháng đi?"
"Uhm."
Anh đã thật lâu không bồi cô, chiều nay kỳ thật cũng có công tác, nhưng anh vẫn là quay lại sớm.
Thịnh Hạ đem bút nhét vào trong tay anh, phía trước đều là đề thi tham khảo, cô cố ý: "Em đọc đáp án, Anh điền giúp ta."
Nhậm Ngạn Đông: "......" Cùng cô đối diện vài giây, anh vẫn là cầm lấy bút. (thiệt chiều riết mà hư ....cưng anh Đông chết được @_@)
Thịnh Hạ khóe miệng nhếch lên, bắt đầu vào trạng thái tập trung xem đề.
Nhậm Ngạn Đông cũng xem chung với cô, cô nói một cái lựa chọn, anh liền trực tiếp điền vào.
Có thể là bởi vì có Nhậm Ngạn Đông dỗ dành, cô cũng muốn nỗ lực biểu hiện, với bộ thật đề này, cô so với ngày thường làm bài nhanh hơn hai mươi phút, xác suất trả lời đúng cũng cao.
Kế tiếp hai ngày sau, Nhậm Ngạn Đông đều tận lực không đi xã giao, bảy tám giờ tan tầm về nhà, lại bồi cô làm một bộ đề.
Giữa tháng 12, Bắc Kinh có thêm đợt tuyết rơi, thời gian cách cuộc thi còn có một tuần.
Buổi chiều, Thịnh Hạ ôn lại các đề đến cả người mệt mỏi, ghé vào ban công nhìn cảnh tuyết rơi một lát.
Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho cô, "Buổi tối em tự làm bài nhe."
Thịnh Hạ: "Anh có xã giao?"
"Uhm."
"Đại khái vài giờ sau sẽ quay về?"
"Cũng phải rạng sáng 1 giờ anh mới về đến."
Thịnh Hạ lại dặn dò anh uống ít rượu.
Một người ở nhà nhàm chán, cô cả ngày ở nhà ôn thi buồn chán, nghĩ đi ra ngoài giải lao vui vui một chút, tìm bạn nói chuyện phiếm. Cô tuy rằng là người Bắc Kinh, nhưng đối với Bắc Kinh không quá quen thuộc, trừ bỏ Mẫn Du, cũng không nhiều bằng hữu khác.
Mẫn Du buổi tối hoạt động giải trí chính là đi hội sở, mấy ngày nay cơ bản mỗi ngày đều qua họp mặt, sau khi nhận được điện thoại của Thịnh Hạ, cô nhắn địa chỉ hội sở sang cho Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ trang điểm nhẹ, giống như được thả cương liền phấn khởi đi chơi.
Hội sở là chỉ dành cho người có thẻ hội viên, Thịnh Hạ lần đầu tới, vào không được, cô liền gọi điện thoại cho Mẫn Du.
Mẫn Du: "Chờ, chị xuống đón em."
Thịnh Hạ đã đặt chuông báo, bảo đảm mình trước mười hai giờ quay về nhà.
Chơi quá muộn nói, Nhậm Ngạn Đông phỏng chừng sẽ không vui.
Mẫn Du đã xuống dưới lầu, "Thịnh Hạ." Thịnh Hạ ngước mắt, cất di động đi qua.
Hội sở nằm ở lầu một là quán bar, đi thang máy trực tiếp tới lầu ba.
Vừa rồi từ bên ngoài nhìn vào, phòng trông cũng khá bình thường, nhưng bên trong lại trang hoàng cực kỳ chú ý, như một động thiên khác hẳn.
"Ai là chủ hội sở vậy?" Thịnh Hạ hỏi.
Mẫn Du: "Vài người bạn, Thẩm Lăng cũng có phần." Cô nói: "Lần sau nói tam ca của em mang em lại đây tham quan một vòng, về sau bảo vệ chỉ cần nhìn mặt em sẽ cho vào."
Thịnh Hạ nhận thức hội viên cũng không nhiều người, nhưng đối với Thẩm Lăng còn tính là quen thuộc, bởi vì mẹ của cô là một trong những cổ đông của tập đoàn Thẩm thị.
Trong vòng bằng hữu Mẫn Du cùng Nhậm Ngạn Đông có sự trùng hợp phần lớn tất cả bọn họ đều là bạn chơi cùng khi còn nhỏ, ở chung một tiểu khu.
Kỳ thật người bên trong, Thịnh Hạ cũng đều gặp qua, nhưng lúc ấy Thịnh Hạ còn nhỏ mà hai mươi năm qua đi đối với những người này thì đã sớm không có gì ấn tượng với cô lắm.
Cửa phòng môn đẩy ra, Mẫn Du nói với bọn họ, "Mọi người chú ý công chúa đàn violon gả đến."
Âm nhạc, hoa tươi, vỗ tay, đều tới.
Bọn họ đều đối với Thịnh Hạ có rất nhiều ấn tượng khắc sâu, lúc Thịnh Hạ còn nhỏ thì không nhớ lắm, nhưng bọn họ thì không nhỏ, toàn là mười mấy tuổi có chút ký ức rõ ràng.
Khi đó Thịnh Hạ bốn tuổi rưỡi, mới vừa học đàn violon, thích ở trong đại viện biểu diễn cho các bạn nhỏ xem, nhưng cô ôm không nổi cây đàn violon, vì thế liền chỉ huy những em bé nhỏ tuổi hơn so với cô mà giúp cô nâng đàn violon...Bởi vì hồi ức là lúc còn quá nhỏ, Thịnh Hạ liền theo chân bọn họ cùng chơi rất vui.
Ngay đang lúc cầm bài lên, di động Mẫn Du vang lên, là điện thoại của bên điện ảnh Phẩm Ngu, muốn gặp mặt bàn cụ thể một vài chi tiết hợp đồng.
Mẫn Du báo Thịnh Hạ: "Em ở đây chơi một chút đi, chị đi ra ngoài bàn ký cái hợp đồng này." Cô hiện tại cũng không xác định khi nào có thể kết thúc, "Nếu là quá muộn, em không cần chờ chị, chị sẽ gọi tài xế đưa em về nhà trước."
Mẫn Du vừa rời đi không lâu, phòng lại có thêm người tới.
Theo thanh âm ồn ào, Thịnh Hạ ngẩng đầu nhìn lại.
Nhậm Ngạn Đông hôm nay muốn đi đến công ty, cùng Lệ Viêm Trác bàn các chi tiết cụ thể trong hợp đồng, sớm tập thể dục xong, anh lên lầu thay quần áo, Thịnh Hạ cũng đang ở bên trong.
Thịnh Hạ cầm hai váy, đang ở trước gương do dự không biết nên mặc cái nào.
Nhậm Ngạn Đông hỏi: "Muốn đi ra ngoài?"
"Uhm." Thịnh Hạ từ trong gương nhìn anh, trưng cầu ý kiến, "Tam ca, anh xem em mặc cái nào đẹp?"
Nhậm Ngạn Đông hướng cằm sang tay phải của cô đang cầm lấy cái váy kia giơ lên, hỏi: "Cùng Mẫn Du đi ra ngoài?"
Thịnh Hạ: "Không phải."
Cô trực tiếp cởi áo sơmi.
Dáng người xinh đẹp tựa thân bướm, vòng eo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp, anh nhìn không sót gì.
Váy mặc vào, phong cảnh tốt đẹp liền bị che khuất.
Cô nói: "Giữa trưa về ăn cơm cùng ông bà nội, trong nhà có người thân vừa quay về."
Nhậm Ngạn Đông vươn tay sang sau lưng cô kéo khóa kéo áo lên giúp cô, "Giữa trưa anh chở em qua nhe?"
Thịnh Hạ: "Không cần, chính là ăn bữa cơm đơn giản, anh cứ bận việc anh, mẹ em cũng không rảnh đi."
Nhậm Ngạn Đông giúp cô chọn váy này nhìn khá đơn giản hào phóng, cô cuốn tóc dài búi thành một cái đuôi ngựa. Mỗi lần cùng ăn cơm trong nhà với trưởng bối cô đều là tự mình trang điểm thành một cô gái có hình tượng ngoan ngoãn.
Nhậm Ngạn Đông từ trên sô pha nhặt chiếc áo cô cởi ra là một áo sơmi màu đen, trực tiếp mặc lên người, đã cài sẵn cúc áo, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn cô.
Nhìn tổng thể cô tùy thời lúc thì gợi cảm, cũng lúc trông thật thanh thuần.
Thịnh Hạ thay quần áo xong, trang điểm chỉnh chu, chọn một cái túi thích hợp, "Em đi hầu nói chuyện đây, buổi tối gặp lại anh nhé."
Nhậm Ngạn Đông: "Em đi luôn bay giờ?"
Thịnh Hạ: "Uhm, qua hầu ông bà nội cùng trò chuyện."
Cô mặc váy trắng, khi đi tới cửa, Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: "Em hai ngày này sắp đến thời gian hành kinh, nhớ chú ý đó."
Thịnh Hạ khi đến kỳ sinh lý không giống nhau là 30-32 ngày, có khi trước sau một ngày, có khi cũng sẽ chậm lại một hai ngày, cô đôi lúc do bận liền không nhớ rõ.
Kinh ngạc việc này mà anh vừa nhắc nhở cô chuẩn bị. Thịnh Hạ từ cửa quay trợ lại hôn xuống sườn mặt của Nhậm Ngạn Đông, cô cười: "Mấy ngày nay em không phải khi dễ anh."
Hôm nay Thịnh Hạ không để tài xế đưa đi, chính mình lái xe qua.
Mặc dù là cuối tuần, trên đường cũng vẫn là đông xe. Qua một giao lộ, đợi bốn cái đèn đỏ cũng chưa hết kẹt xe. Cô thuận tay mở radio nghe, vừa lúc phát tin một ca khúc. Giai điệu rất quen thuộc, ca từ cũng quen thuộc.
"em cũng từng rất khát khao, sau lại không kết quả..."
Mất vài giây, cô tùy tay thay đổi cái kênh. Đèn xanh sáng, cô đánh xe chậm rãi tiến lên trước.
Tới nhà ông bà, mọi người đang ở bàn ăn cơm.
Ông nội gọi cô ngồi xuống cùng ăn, Thịnh Hạ: "Ở nhà con đã ăn rồi."
"Vậy ăn ít một chút, cũng không sao." Gia gia báo người làm cầm cho cô bộ chén đũa lại đây.
Thịnh Hạ ngồi trước bàn ăn, ăn một ít xem như tính tượng trưng, an tĩnh nghe trưởng bối nói chuyện phiếm.
Bà cô mỗi năm mùa đông về Bắc Kinh, mà ông bà nội mỗi năm mùa xuân sẽ tới thành phố nhỏ trên núi du lịch một thời gian, khi đó bên kia không khí cũng thật thoải mái.
Trong lúc bà cô đang nói đến tiểu khu vừa có một khu trung tâm hoạt động về sau sẽ là nơi vui chơi. Còn lại nói đến đang khai phá một điểm du lịch, cảnh sắc thực không tồi.
Bà nói thêm: "Chờ mùa xuân sang năm, chúng ta mang Hạ Hạ cùng qua đi. Khi đó cũng không biết Hạ Hạ làm sao có thời giờ cùng anh chị đến chơi."
Bà nội: "Năm nay thi đâu lên thạc sĩ, mùa xuân sang năm vừa lúc cũng không có bận, đến bên kia thưởng thức chút không khí mới mẻ, tâm tình thả lỏng một chút."
Ông nội cũng tán thành, muốn mang cháu gái cùng đi sang.
Đã là thời gian một năm rưỡi, Thịnh Hạ đều hết thảy bận rộn, có lúc cũng tranh thủ chút thời gian, không ngủ thì đều là đến thăm ông bà một chút. Bọn họ tuy nói muốn cô hoàn thành mộng tưởng, nhưng tâm lý vẫn là đau lòng.
Thịnh Hạ thầm nghĩ, cô làm sao có thời gian a, sang năm tháng tư đế liền phải đóng phim điện ảnh.
Bất quá sáng sớm, cũng không nghĩ vội gì mà làm mất hứng thú của ông bà
Cô hỏi bà cô, bên kia mùa hè đến chơi được không?
Tiểu di nãi: "thời tiết lúc đó khá nóng, muỗi nhiều, trời hay mưa."
Thịnh Hạ: "mùa đông thì sao?"
Bà nội đi qua, vì thế tiếp nhận lời nói: "Mùa đông bên kia khá an tĩnh, tiết tấu cũng chậm, không giống người trẻ tuổi các con có thể đi làm việc hết cả mấy ngày, nóng nảy vội vàng."
Thịnh Hạ: "Vậy có thể tâm linh tinh lọc, trạng thái cân bằng?"
Ông nội gật đầu, "Không sai."
Thịnh Hạ nói: "chờ con đến sau kỳ nghỉ đông, qua đợt thi này." Cùng đi với Nhậm Ngạn Đông giúp cho anh đi du lịch cảm thụ một chút bầu không khí như vậy. Cái đề tài này theo bữa sáng cũng kết thúc.
Đến giữa trưa, trong nhà thúc bá còn có cô cô đều lục tục tới rồi. Thịnh Hạ không nghĩ tới ba cô luôn luôn bận rộn cũng tới tham dự. Ba hôm nay còn thắt cà vạt, tóc rõ ràng tỉ mỉ xử lý.
Cô cười, "Ba ba, mẹ hôm nay không có tới."
Thịnh ba ba: "......" Ông ra vẻ trấn định, "Ba biết."
Thịnh Hạ quay mặt qua chỗ khác, cười khoái trá.
Thịnh ba ba vỗ vỗ cô đầu, "Đầu óc choáng vàng à? Cười cái gì!"
Thịnh Hạ: "Thì mới chê cười ba đó."
Cô cảm giác ba ba như là lâm vào tình yêu cuồng nhiệt tiểu nam sinh, cảm giác đối với mẹ vẫn như mối tình đầu lúc ấy. Đương nhiên, công bằng mà nó mẹ cô có mị lực tự thân, độc lập, tự tin.
Nếu mẹ lúc trước không có lựa chọn ly hôn, mà là vợ hiền nội trợ, không hề xuất đầu lộ diện, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, ba còn sẽ giống như bây giờ sao? Đại khái tất nhiên sẽ không.
Thịnh ba ba hỏi: "Con cùng Ngạn Đông gần đây thế nào?"
Thịnh Hạ: "Khá tốt."
Thịnh ba ba gật đầu, dừng một chút, "Nghiên cứu sinh cũng có thể kết hôn, chờ sang năm đem hôn sự tụi con định ngày bàn bạc."
Thịnh Hạ trầm ngâm một lát, "Ba con gái ba không phải không ai lấy, làm gì muốn thúc giục tam ca cưới con?"
Cô cầm quả cam, "Ba, giúp con lột một chút." Nhanh chóng chuyển ngay đề tài.
Sau bữa cơm trưa, Thịnh Hạ lấy cớ phải về nhà đọc sách, liền sớm rời đi.
Cô dám ở lâu bởi vì trong nhà những người khác sẽ hỏi cô khi khi nào kết hôn cùng Nhậm Ngạn Đông, bọn họ đều là chỉ là quan tâm nhưng cô không hề muốn thảo luận đề tài này chút nào.
Cho nên cô sáng sớm liền sang nhà bồi ông bà nội nhiều một chút trước khi những người khác đến.
Về đến nhà mới hai giờ chiều, xe Nhậm Ngạn Đông thế mà đang đậu trong sân biệt thự.
Hôm nay thời tiết không tồi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.
Thịnh Hạ chưa đi đến phòng, sang khu vực hàng ghế của bể bơi ngồi xuống, gọi lớn thanh âm đến lầu hai, "Tam ca."
Thực mau, phía sân phơi lầu hai xuất hiện ra một thân ảnh đĩnh đạt.
Nhậm Ngạn Đông: "Lên lầu, làm bài."
Thịnh Hạ đôi mắt híp lại, thật không thèm để mắt đến cô một chút. Cô dựa vào lưng ghế, một bộ dáng lười biếng.
Nhậm Ngạn Đông không nhiều lời nữa, xoay người vào thư phòng.
Dì giúp việc bước lại đây, hỏi cô muốn ăn uống gì hay không.
Thịnh Hạ: "Cà phê, nửa ly thôi ạ."
Cô dịch vị trí ngồi, đưa lưng về phía mặt trời, ghé vào trên bàn, lười nhác hưởng thụ sau giờ thời gian trưa.
Không bao lâu, Nhậm Ngạn Đông ra tới, trong tay cầm bài thi cùng bút.
Thịnh Hạ hé mở mi mắt, ngắm anh.
Nhậm Ngạn Đông ngồi xuống bên cạnh, "Làm một bộ bài thi đi."
Thịnh Hạ trước sau híp mắt, "Muốn thi lên thạc sĩ chính là em, anh như thế nào mà còn lo lắng hơn em nữa?"
Nhậm Ngạn Đông: "Nếu là thi không đậu, mẹ em lải nhải, em lại sẽ buồn bực." Thì ra là như thế.
Thịnh Hạ trợn mắt, ngồi dậy, hỏi anh: "Chiều nay sao anh không vào văn phòng?"
Nhậm Ngạn Đông: "Đều hết họp rồi."
Thịnh Hạ nghĩ, "Anh không mau sắp xếp nghỉ ngơi hai tháng đi?"
"Uhm."
Anh đã thật lâu không bồi cô, chiều nay kỳ thật cũng có công tác, nhưng anh vẫn là quay lại sớm.
Thịnh Hạ đem bút nhét vào trong tay anh, phía trước đều là đề thi tham khảo, cô cố ý: "Em đọc đáp án, Anh điền giúp ta."
Nhậm Ngạn Đông: "......" Cùng cô đối diện vài giây, anh vẫn là cầm lấy bút. (thiệt chiều riết mà hư ....cưng anh Đông chết được @_@)
Thịnh Hạ khóe miệng nhếch lên, bắt đầu vào trạng thái tập trung xem đề.
Nhậm Ngạn Đông cũng xem chung với cô, cô nói một cái lựa chọn, anh liền trực tiếp điền vào.
Có thể là bởi vì có Nhậm Ngạn Đông dỗ dành, cô cũng muốn nỗ lực biểu hiện, với bộ thật đề này, cô so với ngày thường làm bài nhanh hơn hai mươi phút, xác suất trả lời đúng cũng cao.
Kế tiếp hai ngày sau, Nhậm Ngạn Đông đều tận lực không đi xã giao, bảy tám giờ tan tầm về nhà, lại bồi cô làm một bộ đề.
Giữa tháng 12, Bắc Kinh có thêm đợt tuyết rơi, thời gian cách cuộc thi còn có một tuần.
Buổi chiều, Thịnh Hạ ôn lại các đề đến cả người mệt mỏi, ghé vào ban công nhìn cảnh tuyết rơi một lát.
Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho cô, "Buổi tối em tự làm bài nhe."
Thịnh Hạ: "Anh có xã giao?"
"Uhm."
"Đại khái vài giờ sau sẽ quay về?"
"Cũng phải rạng sáng 1 giờ anh mới về đến."
Thịnh Hạ lại dặn dò anh uống ít rượu.
Một người ở nhà nhàm chán, cô cả ngày ở nhà ôn thi buồn chán, nghĩ đi ra ngoài giải lao vui vui một chút, tìm bạn nói chuyện phiếm. Cô tuy rằng là người Bắc Kinh, nhưng đối với Bắc Kinh không quá quen thuộc, trừ bỏ Mẫn Du, cũng không nhiều bằng hữu khác.
Mẫn Du buổi tối hoạt động giải trí chính là đi hội sở, mấy ngày nay cơ bản mỗi ngày đều qua họp mặt, sau khi nhận được điện thoại của Thịnh Hạ, cô nhắn địa chỉ hội sở sang cho Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ trang điểm nhẹ, giống như được thả cương liền phấn khởi đi chơi.
Hội sở là chỉ dành cho người có thẻ hội viên, Thịnh Hạ lần đầu tới, vào không được, cô liền gọi điện thoại cho Mẫn Du.
Mẫn Du: "Chờ, chị xuống đón em."
Thịnh Hạ đã đặt chuông báo, bảo đảm mình trước mười hai giờ quay về nhà.
Chơi quá muộn nói, Nhậm Ngạn Đông phỏng chừng sẽ không vui.
Mẫn Du đã xuống dưới lầu, "Thịnh Hạ." Thịnh Hạ ngước mắt, cất di động đi qua.
Hội sở nằm ở lầu một là quán bar, đi thang máy trực tiếp tới lầu ba.
Vừa rồi từ bên ngoài nhìn vào, phòng trông cũng khá bình thường, nhưng bên trong lại trang hoàng cực kỳ chú ý, như một động thiên khác hẳn.
"Ai là chủ hội sở vậy?" Thịnh Hạ hỏi.
Mẫn Du: "Vài người bạn, Thẩm Lăng cũng có phần." Cô nói: "Lần sau nói tam ca của em mang em lại đây tham quan một vòng, về sau bảo vệ chỉ cần nhìn mặt em sẽ cho vào."
Thịnh Hạ nhận thức hội viên cũng không nhiều người, nhưng đối với Thẩm Lăng còn tính là quen thuộc, bởi vì mẹ của cô là một trong những cổ đông của tập đoàn Thẩm thị.
Trong vòng bằng hữu Mẫn Du cùng Nhậm Ngạn Đông có sự trùng hợp phần lớn tất cả bọn họ đều là bạn chơi cùng khi còn nhỏ, ở chung một tiểu khu.
Kỳ thật người bên trong, Thịnh Hạ cũng đều gặp qua, nhưng lúc ấy Thịnh Hạ còn nhỏ mà hai mươi năm qua đi đối với những người này thì đã sớm không có gì ấn tượng với cô lắm.
Cửa phòng môn đẩy ra, Mẫn Du nói với bọn họ, "Mọi người chú ý công chúa đàn violon gả đến."
Âm nhạc, hoa tươi, vỗ tay, đều tới.
Bọn họ đều đối với Thịnh Hạ có rất nhiều ấn tượng khắc sâu, lúc Thịnh Hạ còn nhỏ thì không nhớ lắm, nhưng bọn họ thì không nhỏ, toàn là mười mấy tuổi có chút ký ức rõ ràng.
Khi đó Thịnh Hạ bốn tuổi rưỡi, mới vừa học đàn violon, thích ở trong đại viện biểu diễn cho các bạn nhỏ xem, nhưng cô ôm không nổi cây đàn violon, vì thế liền chỉ huy những em bé nhỏ tuổi hơn so với cô mà giúp cô nâng đàn violon...Bởi vì hồi ức là lúc còn quá nhỏ, Thịnh Hạ liền theo chân bọn họ cùng chơi rất vui.
Ngay đang lúc cầm bài lên, di động Mẫn Du vang lên, là điện thoại của bên điện ảnh Phẩm Ngu, muốn gặp mặt bàn cụ thể một vài chi tiết hợp đồng.
Mẫn Du báo Thịnh Hạ: "Em ở đây chơi một chút đi, chị đi ra ngoài bàn ký cái hợp đồng này." Cô hiện tại cũng không xác định khi nào có thể kết thúc, "Nếu là quá muộn, em không cần chờ chị, chị sẽ gọi tài xế đưa em về nhà trước."
Mẫn Du vừa rời đi không lâu, phòng lại có thêm người tới.
Theo thanh âm ồn ào, Thịnh Hạ ngẩng đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.