Chương 7: Báo đáp
Cảnh Hành
18/11/2014
Trong mơ màng, Lãnh
Hoan ngửi thấy một mùi hương dìu dịu nhưng rất thơm. Từ từ hé mở đôi mắt cay xè, cô nhìn lên trần nhà ngay phía trên mình. Một màu trắng vô cùng vô tận với những gợn hoa văn trông khiêm nhường nhưng tuyệt đẹp. Những
sợi châu của ngọn đèn pha lê rủ xuống tạo nên những gợn sóng theo từng
lớp trật tự. Còn chưa kịp tán thưởng, cô đã vội ngồi bật dậy, kinh ngạc
nhìn quanh dò xét không gian hoàn toàn lạ lẫm đó.
Căn phòng rộng lớn khác thường, nhìn từ đầu tới cuối chỉ một màu lành lạnh. Trong không gian loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy, cô vô thức quay đầu lại, nhìn vào bức tường kính ở bên trái, ngẩn mặt ra.
Phía bên kia bức vách thủy tinh rõ ràng là phòng tắm, lờ mờ trong đó có một người đàn ông, nói chính xác hơn là một người đàn ông khỏa thân vừa bước ra khỏi bồn tắm, đang dùng khăn bông lau tóc.
Dù nhìn không rõ lắm, nhưng quả thực cơ thể anh đẹp một cách lạ thường. Lãnh Hoan gần như ngồi đờ ra nhìn anh quấn chiếc khăn tắm quanh người, sau đó từ từ đi ra khỏi phòng tắm. Anh xuất hiện trước mắt cô chỉ một tích tắc sau đó, hoàn toàn rõ nét.
Dường như sự tác động quá mạnh đến thị giác đã khiến cô đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể lắp bắp một từ: “Anh… anh…”.
Diệp Thính Phong nhìn Lãnh Hoan khi đó mặt đã đỏ bừng, nở nụ cười giễu cợt, mở tủ quần áo của mình ra.
Một vật màu trắng đột nhiên bay vù đến đập thẳng vào đầu Lãnh Hoan. Tiếp sau đó, một giọng nói du dương vang lên: “Trước khi cô xác định được nó là cái gì, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên giật nó xuống”.
Đáng tiếc là lời nhắc nhở của anh đã chậm một bước, Lãnh Hoan đã tức giận kéo phắt thứ đang trùm lên đầu mình xuống.
“Á…”, cô hét lên một tiếng, ném chiếc khăn tắm về phía anh, “Anh là đồ biến thái”.
Vội vàng nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô, khiến mặt cô nóng tới nỗi chỉ muốn nổ tung.
“Tôi đã nhắc cô rồi”, giọng nói uể oải vang lên bên tai Lãnh Hoan, “Hơn nữa, chẳng lẽ sau khi tắm xong, cô mặc quần áo mà không cần bỏ khăn tắm ra?”.
Cô mở trừng mắt, nhìn thấy Thính Phong đã mặc xong quần áo, ngồi xuống một bên giường với điệu bộ cực kỳ thoải mái.
“Nhưng người ta chỉ làm như vậy khi ở một mình, còn hiện giờ anh phải nghĩ tới việc có tôi ở đây nữa chứ”, cố gắng lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, Lãnh Hoan giận dữ phản đối.
“Cô có thể chọn cách không nhìn mà”, Thính Phong nở nụ cười tinh quái, “Tuy nhiên những người đàn bà từng ngủ với tôi thường không bỏ qua cơ hội được ‘bổ mắt’ này đâu”.
“Ai ngủ với anh chứ”, câu phản bác bị nuốt ngược vào trong, Lãnh Hoan kinh hãi nhìn chiếc giường bên dưới, lại nhìn bộ áo ngủ rộng thùng thình mà mình đang mặc, mồ hôi cứ vậy túa đầy trên trán. Cô ngủ trên giường của anh từ lúc nào thế? Vì sao cô không thể nhớ nổi một chút gì những chuyện xảy ra đêm qua cơ chứ?
Thính Phong không nói gì, cố ý tra tấn trái tim cô.
Cô nuốt ực một cái trong cổ họng, mở miệng nói một cách khó khăn: “Vậy… tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Thính Phong liếc nhìn cô, nói bằng giọng dửng dưng: “Cô muốn ám chỉ chuyện gì? Việc cô nôn ra giường tôi ấy hả? Hay là việc tôi thay quần áo cho cô?”.
Hóa ra là vậy. Lãnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúng búng: “Lúc đó anh có thể đưa tôi về nhà mà”.
“Cô say đến mức đó, tôi không thể nào nghe ra địa chỉ mà cô nói”.
Gì kia? Lãnh Hoan chau mày, mình rõ ràng đã đọc địa chỉ rất mạch lạc rồi mà.
“Trông cô có vẻ hơi thất vọng, chẳng lẽ vì đã không có ‘chuyện gì’ xảy ra?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng rồi khẽ mỉm cười.
Câu nói đùa đó thật là độc ác, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi trước mặt mình, bất chợt nhận ra khuôn mặt đẹp trai đó đang ở gần ngay trong gang tấc.
Anh ở ngay sát cô, gần tới nỗi cô có thể ngửi thấy cả hơi thở của anh. Hooas ra đó chính là hương thơm thanh khiết mà cô ngửi thấy nãy giờ.
Thính Phong nhìn đôi tai đang dần đỏ lên của cô, khẽ khàng hỏi: “Tôi đã cho cô ở lại đây, giờ coo định báo đáp thế nào?”.
Hơi thở của anh lướt qua gò má cô, khiến cơ thể cô nhè nhẹ run lên.
Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sâu thẳm đó: “Anh muốn gì?”.
“Anh muốn gì?”
Giọng nói của cô vọng lại trong tim anh, một thanh âm đang kêu lên rầm rĩ ở góc u ám nhất: Tôi muốn cô biết thế nào là cảm giác hạnh phúc rõ ràng đã ở trong tầm tay, nhưng lại không thể nào có được. Tôi muốn cô rơi xuống vực sâu của sự hận thù đến tận xương tủy giống như tôi. Muốn cô phải dùng nước mắt và nỗi đau để lấp đầy nó. Nếu số phận của tôi là bắt buộc phải chịu đựng sự giày vò đó, vậy thì cô cũng vĩnh viễn không thể nào thoát được.
Thính Phong vẫn lặng im không nói, chỉ nhìn Lãnh Hoan chằm chằm. Cô không thể hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt anh, cũng không sao đoán nổi, chỉ biết rằng anh đang cho cô một cơ hội, một khả năng có lẽ là hạnh phúc.
Mỗi ngày trên thế giới này đều có vô vàn những cơ hội và những con người lướt qua bên ta. Ở mỗi nơi nào đó đều có những cảnh bi hoan ly hợp trong phút giây ngắn ngủi. Có thể chỉ một phút sau, khi quay đầu lại, bóng dáng người ấy đã không còn ở đó, để rồi suốt cả cuộc đời, ta không bao giờ có thể trông thấy người ấy nữa.
“Khi dần dần cảm thấy thành phố này trở nên lạnh giá, em đã gặp được anh”, cô bất chợt nhớ đến một câu trong bài hát được nghe từ lâu lắm rồi.
Nếu cô đẩy anh ra lúc này, thì có lẽ vòng tay đã ôm cô đêm đó, bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay cô, chiếc khăn lụa đã che chở vỗ về vết thương của cô, và cả cái hôn gấp gáp mà nồng nàn kia nữa, tất cả đều sẽ nhạt dần rồi biến mất.
Kết cục như vậy có phải là điều mình muốn hay không? Cô thầm hỏi lòng mình.
Cuộc sống ngắn ngủi và mong manh như vậy, đặc biệt là đối với cô. Vậy nên cô không muốn tiếp tục do dự tính toán được mất để thời gian trôi qua vô nghĩa nữa. Nếu đây là sự báo đáp mà anh muốn, cô sẽ trả cho anh, chỉ có điều cô cũng muốn là người hưởng lợi.
Mắt nhìn thẳng vào Thính Phong, Lãnh Hoan hôn lên môi anh, ngại ngùng nhưng vẫn quyết liệt dấn sâu vào. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, chờn vờn đưa đẩy một cách thành thục, thiêu đốt từng millimet bên trong bờ môi cô. Trong đôi mắt anh phản chiếu rõ ràng vẻ luống cuống của cô và cả hình ảnh đang run lên nhè nhẹ.
Trước khi tất cả vượt khỏi tầm kiểm soát, cô đẩy anh ra. Anh cũng không cưỡng lại, chỉ ngồi lặng lẽ dựa lưng vào thành giường nhìn cô, khuôn mặt không bộc lộ một nét cảm xúc nào.
“Tôi phải đi rồi”, cô gượng cười, cố gắng làm ra vẻ thoải mái.
Thính Phong đứng lên, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo len vứt cho cô: “Thay đi, tôi sẽ đưa cô về”.
Cô cầm chiếc áo, mắt nhìn anh: “Ca làm hôm nay của tôi…”.
Thính Phong ngắt lời cô: “Tôi sẽ nói với Raymond”. Nói xong, anh quay người đi châm một điếu thuốc.
Cô nhìn cái dáng trầm ngâm của anh từ phía sau, cắn môi rồi thay áo.
---³---
“Đến nhà tôi rồi”, Lãnh Hoan chỉ vào cánh cửa khu căn hộ nơi cô ở.
Thính Phong dừng xe nhưng vẫn không mở chốt cửa.
Tay búng búng tàn thuốc lá ra bên ngoài cửa kính rồi nhìn cô nói: “Vì sao cô không hỏi tôi xem tôi có hài lòng với sự báo đáp của cô chưa?”.
Cô ngẩn người, sau đó lại cúi đầu xuống cười thản nhiên: “Việc anh có hài lòng hay không không nằm trong phạm vi tôi quan tâm, cũng không phải là việc tôi có thể quyết định được. Tôi chỉ biết rằng tôi đã làm việc mình muốn làm”.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, “Xuống xe đi”, Thính Phong mở cửa xe, không nhìn cô nữa.
Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, Lãnh Hoan mới quay đầu lại, nhìn theo bóng chiếc xe đang dần dần mất hút ở góc đường.
Sau lần này, không biết có còn cơ hội được nhìn theo chiếc xe này đi khuất một lần nữa hay không.
Căn phòng rộng lớn khác thường, nhìn từ đầu tới cuối chỉ một màu lành lạnh. Trong không gian loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy, cô vô thức quay đầu lại, nhìn vào bức tường kính ở bên trái, ngẩn mặt ra.
Phía bên kia bức vách thủy tinh rõ ràng là phòng tắm, lờ mờ trong đó có một người đàn ông, nói chính xác hơn là một người đàn ông khỏa thân vừa bước ra khỏi bồn tắm, đang dùng khăn bông lau tóc.
Dù nhìn không rõ lắm, nhưng quả thực cơ thể anh đẹp một cách lạ thường. Lãnh Hoan gần như ngồi đờ ra nhìn anh quấn chiếc khăn tắm quanh người, sau đó từ từ đi ra khỏi phòng tắm. Anh xuất hiện trước mắt cô chỉ một tích tắc sau đó, hoàn toàn rõ nét.
Dường như sự tác động quá mạnh đến thị giác đã khiến cô đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể lắp bắp một từ: “Anh… anh…”.
Diệp Thính Phong nhìn Lãnh Hoan khi đó mặt đã đỏ bừng, nở nụ cười giễu cợt, mở tủ quần áo của mình ra.
Một vật màu trắng đột nhiên bay vù đến đập thẳng vào đầu Lãnh Hoan. Tiếp sau đó, một giọng nói du dương vang lên: “Trước khi cô xác định được nó là cái gì, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên giật nó xuống”.
Đáng tiếc là lời nhắc nhở của anh đã chậm một bước, Lãnh Hoan đã tức giận kéo phắt thứ đang trùm lên đầu mình xuống.
“Á…”, cô hét lên một tiếng, ném chiếc khăn tắm về phía anh, “Anh là đồ biến thái”.
Vội vàng nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô, khiến mặt cô nóng tới nỗi chỉ muốn nổ tung.
“Tôi đã nhắc cô rồi”, giọng nói uể oải vang lên bên tai Lãnh Hoan, “Hơn nữa, chẳng lẽ sau khi tắm xong, cô mặc quần áo mà không cần bỏ khăn tắm ra?”.
Cô mở trừng mắt, nhìn thấy Thính Phong đã mặc xong quần áo, ngồi xuống một bên giường với điệu bộ cực kỳ thoải mái.
“Nhưng người ta chỉ làm như vậy khi ở một mình, còn hiện giờ anh phải nghĩ tới việc có tôi ở đây nữa chứ”, cố gắng lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, Lãnh Hoan giận dữ phản đối.
“Cô có thể chọn cách không nhìn mà”, Thính Phong nở nụ cười tinh quái, “Tuy nhiên những người đàn bà từng ngủ với tôi thường không bỏ qua cơ hội được ‘bổ mắt’ này đâu”.
“Ai ngủ với anh chứ”, câu phản bác bị nuốt ngược vào trong, Lãnh Hoan kinh hãi nhìn chiếc giường bên dưới, lại nhìn bộ áo ngủ rộng thùng thình mà mình đang mặc, mồ hôi cứ vậy túa đầy trên trán. Cô ngủ trên giường của anh từ lúc nào thế? Vì sao cô không thể nhớ nổi một chút gì những chuyện xảy ra đêm qua cơ chứ?
Thính Phong không nói gì, cố ý tra tấn trái tim cô.
Cô nuốt ực một cái trong cổ họng, mở miệng nói một cách khó khăn: “Vậy… tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Thính Phong liếc nhìn cô, nói bằng giọng dửng dưng: “Cô muốn ám chỉ chuyện gì? Việc cô nôn ra giường tôi ấy hả? Hay là việc tôi thay quần áo cho cô?”.
Hóa ra là vậy. Lãnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúng búng: “Lúc đó anh có thể đưa tôi về nhà mà”.
“Cô say đến mức đó, tôi không thể nào nghe ra địa chỉ mà cô nói”.
Gì kia? Lãnh Hoan chau mày, mình rõ ràng đã đọc địa chỉ rất mạch lạc rồi mà.
“Trông cô có vẻ hơi thất vọng, chẳng lẽ vì đã không có ‘chuyện gì’ xảy ra?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng rồi khẽ mỉm cười.
Câu nói đùa đó thật là độc ác, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi trước mặt mình, bất chợt nhận ra khuôn mặt đẹp trai đó đang ở gần ngay trong gang tấc.
Anh ở ngay sát cô, gần tới nỗi cô có thể ngửi thấy cả hơi thở của anh. Hooas ra đó chính là hương thơm thanh khiết mà cô ngửi thấy nãy giờ.
Thính Phong nhìn đôi tai đang dần đỏ lên của cô, khẽ khàng hỏi: “Tôi đã cho cô ở lại đây, giờ coo định báo đáp thế nào?”.
Hơi thở của anh lướt qua gò má cô, khiến cơ thể cô nhè nhẹ run lên.
Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sâu thẳm đó: “Anh muốn gì?”.
“Anh muốn gì?”
Giọng nói của cô vọng lại trong tim anh, một thanh âm đang kêu lên rầm rĩ ở góc u ám nhất: Tôi muốn cô biết thế nào là cảm giác hạnh phúc rõ ràng đã ở trong tầm tay, nhưng lại không thể nào có được. Tôi muốn cô rơi xuống vực sâu của sự hận thù đến tận xương tủy giống như tôi. Muốn cô phải dùng nước mắt và nỗi đau để lấp đầy nó. Nếu số phận của tôi là bắt buộc phải chịu đựng sự giày vò đó, vậy thì cô cũng vĩnh viễn không thể nào thoát được.
Thính Phong vẫn lặng im không nói, chỉ nhìn Lãnh Hoan chằm chằm. Cô không thể hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt anh, cũng không sao đoán nổi, chỉ biết rằng anh đang cho cô một cơ hội, một khả năng có lẽ là hạnh phúc.
Mỗi ngày trên thế giới này đều có vô vàn những cơ hội và những con người lướt qua bên ta. Ở mỗi nơi nào đó đều có những cảnh bi hoan ly hợp trong phút giây ngắn ngủi. Có thể chỉ một phút sau, khi quay đầu lại, bóng dáng người ấy đã không còn ở đó, để rồi suốt cả cuộc đời, ta không bao giờ có thể trông thấy người ấy nữa.
“Khi dần dần cảm thấy thành phố này trở nên lạnh giá, em đã gặp được anh”, cô bất chợt nhớ đến một câu trong bài hát được nghe từ lâu lắm rồi.
Nếu cô đẩy anh ra lúc này, thì có lẽ vòng tay đã ôm cô đêm đó, bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay cô, chiếc khăn lụa đã che chở vỗ về vết thương của cô, và cả cái hôn gấp gáp mà nồng nàn kia nữa, tất cả đều sẽ nhạt dần rồi biến mất.
Kết cục như vậy có phải là điều mình muốn hay không? Cô thầm hỏi lòng mình.
Cuộc sống ngắn ngủi và mong manh như vậy, đặc biệt là đối với cô. Vậy nên cô không muốn tiếp tục do dự tính toán được mất để thời gian trôi qua vô nghĩa nữa. Nếu đây là sự báo đáp mà anh muốn, cô sẽ trả cho anh, chỉ có điều cô cũng muốn là người hưởng lợi.
Mắt nhìn thẳng vào Thính Phong, Lãnh Hoan hôn lên môi anh, ngại ngùng nhưng vẫn quyết liệt dấn sâu vào. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, chờn vờn đưa đẩy một cách thành thục, thiêu đốt từng millimet bên trong bờ môi cô. Trong đôi mắt anh phản chiếu rõ ràng vẻ luống cuống của cô và cả hình ảnh đang run lên nhè nhẹ.
Trước khi tất cả vượt khỏi tầm kiểm soát, cô đẩy anh ra. Anh cũng không cưỡng lại, chỉ ngồi lặng lẽ dựa lưng vào thành giường nhìn cô, khuôn mặt không bộc lộ một nét cảm xúc nào.
“Tôi phải đi rồi”, cô gượng cười, cố gắng làm ra vẻ thoải mái.
Thính Phong đứng lên, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo len vứt cho cô: “Thay đi, tôi sẽ đưa cô về”.
Cô cầm chiếc áo, mắt nhìn anh: “Ca làm hôm nay của tôi…”.
Thính Phong ngắt lời cô: “Tôi sẽ nói với Raymond”. Nói xong, anh quay người đi châm một điếu thuốc.
Cô nhìn cái dáng trầm ngâm của anh từ phía sau, cắn môi rồi thay áo.
---³---
“Đến nhà tôi rồi”, Lãnh Hoan chỉ vào cánh cửa khu căn hộ nơi cô ở.
Thính Phong dừng xe nhưng vẫn không mở chốt cửa.
Tay búng búng tàn thuốc lá ra bên ngoài cửa kính rồi nhìn cô nói: “Vì sao cô không hỏi tôi xem tôi có hài lòng với sự báo đáp của cô chưa?”.
Cô ngẩn người, sau đó lại cúi đầu xuống cười thản nhiên: “Việc anh có hài lòng hay không không nằm trong phạm vi tôi quan tâm, cũng không phải là việc tôi có thể quyết định được. Tôi chỉ biết rằng tôi đã làm việc mình muốn làm”.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, “Xuống xe đi”, Thính Phong mở cửa xe, không nhìn cô nữa.
Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, Lãnh Hoan mới quay đầu lại, nhìn theo bóng chiếc xe đang dần dần mất hút ở góc đường.
Sau lần này, không biết có còn cơ hội được nhìn theo chiếc xe này đi khuất một lần nữa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.