Chương 52: Ngoại truyện 3
Cảnh Hành
18/11/2014
Thời tiết thật tuyệt vời.
Tôi nhìn những hạt sương mai lấp lánh trên những lá cỏ trong sân, mắt hơi khép lại, thả ra một vòng khói tròn xoe dưới ánh mặt trời ấm áp. Không hiểu sao trong lòng thấy một niềm vui ngấm ngầm, cảm giác hệt như hồi còn nhỏ khi bố mẹ có việc ra ngoài, tôi liền vứt ngay sách vở để chạy ào ra phòng khách ngồi xem ti vi vậy.
Công việc làm thêm ở bệnh viện cũng khá nhẹ nhàng, dù rằng phải mặc bộ đồng phục y tá màu hồng nhìn phát buồn nôn đứng ở quầy đăng ký làm thủ tục, hay đi tới các phòng bệnh để thay hoa tươi hoặc đưa báo. Ngày nào cũng theo một trình tự như vậy, song lương tính theo giờ không hề thấp. Điều duy nhất khiến tôi không chịu nổi là chứng nghiện thuốc của mình.
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên từ đằng sau, tôi giật mình, chỉ kịp ném vội đầu lọc đang cầm trên tay đi, trong khi đó bao thuốc lá và cả chiếc bật lửa cũng bay vèo theo cùng với động tác quay người quá vội vàng.
Trước sự kinh ngạc của tôi, viên ngọc trai giữa vành đai bằng vàng vừa bay đi đã nằm gọn trong một bàn tay.
May quá, còn chưa rơi xuống đất. Tôi giữ chặt lấy lồng ngực đang đập thình thịch của mình, nhìn về phía người đã cứu mạng báu vật của tôi.
Đó là một người đàn ông trung niên cao lớn và rắn rỏi, mặc một chiếc áo khoác màu đen, lặng lẽ đứng đó một mình.
Trông mặt có vẻ hơi quen.
“Lần đầu tiên gặp anh, mà như gặp lại người xưa cũ”.
Tôi nghĩ chắc chắn mình đã bị ánh mặt trời làm cho choáng váng rồi, nên trong đầu mới tự nhiên bật ra một câu lạ lùng như vậy.
Anh ta có đôi mắt màu nâu sẫm tuyệt đẹp, đôi mắt sâu nhìn không thấy đáy, nhưng dù đứng ngay dưới ánh nắng chói chang, nó vẫn lạnh như băng vậy.
Chiếc áo len màu tàn thuốc lá, quần âu màu đen, một bàn tay anh ta đút trong túi quần, một tay cầm chiếc Orb Lighter của tôi, lặng lẽ không nói một lời.
Anh ta quả là một người đàn ông tuyệt đẹp.
Tôi ngầm đánh giá trong đầu, dù khuôn mặt ấy đã hằn dấu vết phong sương của thời gian, nhưng những thứ đó chỉ khiến cho vẻ chín chắn càng hiện rõ.
“Cái đó là của tôi”, tôi lên tiếng, nhìn vào thứ anh ta đang giữ trong tay.
Orb Lighter số lượng có hạn của hãng Vivienne Westwood, nhiều lần tôi cũng đã muốn cất kỹ nó đi, song lại không kìm nổi ý muốn đem ra dùng.
Anh ta ngước mắt lên, ánh mắt bình yên như mặt nước, khiến nhịp tim tôi không hiểu vì sao lại bỗng nhiên đập loạn.
“Nó rất đẹp”, anh ta chìa tay ra cho tôi, “Rất quan trọng đối với cô phải không?”.
“Là quà người ta tặng”, tôi gật đầu, có lẽ anh ta đã không bỏ qua sự kinh ngạc mà tôi mới bộc lộ vừa rồi.
“Là bạn trai à?” Tôi hơi không thoải mái với việc anh ta tiếp tục hỏi đến chuyện này.
“Bạn trai cũ”, tôi trả lời thành thực. Cảm giác khi nói chuyện với một người đàn ông đẹp trai trong không khí thanh khiết của buổi sớm thật tuyệt vời, dù anh ta cũng không còn trẻ nữa.
“Để hoài niệm sao?”, anh ta dùng từ ngắn gọn tới mức tối đa có thể.
“Hoài niệm thì có ích gì kia chứ? Ký ức có thể khiến người ta ăn no mặc ấm hay không?”, tôi lắc đầu cười ngất, “Chỉ là tôi thích chiếc bật lửa này thôi, nó chẳng liên quan gì đến người ấy cả”.
Anh ta có vẻ hơi sững lại, không nói gì nữa.
Tôi tiếp tục đánh giá.
Đối với người đàn ông này mà nói, sự im lặng của anh ta không phải là vàng, mà chính là mũi kiếm sắc nhọn.
Tôi nhặt bao thuốc dưới đất lên.
“Cô hút thuốc Thất Tinh à?”, anh ta lại hỏi.
“Xin của người khác thôi”, tôi tung bao thuốc trong tay lên, “Tôi hút thuốc Lạc Đà”.
“Lạc Đà nặng lắm”, anh ta nói, chất giọng trầm thấp cực kỳ hấp dẫn.
“Tôi thích hút Lạc Đà, nó có sức chịu đựng rất tốt, giống hệt con người tôi”.
Anh ta bật cười, khiến tôi ngạc nhiên. Được thôi, tôi thừa nhận là từ đó dùng không hẳn thích hợp, nhưng trong chốc lát, tôi đột nhiên lại có cảm giác như vậy.
“Tuy nhiên phần lớn những người có sức chịu đựng tốt lại không thông minh, đó là một kiểu bù đắp cho nhau”, tôi bổ sung, hi vọng có thể lại được nhìn thấy nụ cười của anh ta.
Nhưng anh ta đã quay về với vẻ bình thản ban đầu, khiến tôi phải ngấm ngầm thất vọng.
“Cô là một đứa trẻ thông minh”, anh ta đột nhiên cất lời khen, ngữ điệu thản nhiên song lại khiến tôi vô cùng hớn hở.
“Tôi không phải đứa trẻ”, tôi cãi lại với vẻ không chấp nhận.
“Tôi thì thấy là như vậy”, anh ta vẫn giữ quan điểm.
“Nhưng anh thì không hề già”.
“Cảm ơn”, anh ta cười.
“Anh là bệnh nhân ở đây à?”, tôi hỏi, nhận ra khuôn mặt anh ta có vẻ hơi nhợt nhạt.
Người đàn ông đó gật đầu.
Tôi không hỏi anh ta mắc bệnh gì vì cảm thấy anh ta có vẻ rất thận trọng với cảm xúc bồng bột của người đối diện.
Thật là kỳ cục.
“Cô là y tá ở đây à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ làm thêm thôi, tôi vẫn đang là sinh viên”.
“Cô học ngành gì?”, anh ta hỏi.
“Khoa Kiến trúc Đại học M”, tôi trả lời.
Trong mắt anh ta chợt thoáng qua một cảm xúc gì đó lờ mờ không rõ.
Tôi cũng cảm thấy hơi bối rối trong lòng.
“Có vẻ người gốc Hoa học chuyên ngành đó không nhiều”, anh ta tiếp tục câu chuyện.
“Uhm, nhưng tôi là một sinh viên giỏi”, tôi gần như khoe khoang một cách tự đắc, “Với lại tôi cũng có mục tiêu riêng của mình”.
“Mục tiêu gì?”
“Anh có biết nhà hát thủy tinh ở quận Soho, London và chung cư cổ điển Inverness không? Thật khó tưởng tượng đó lại là tác phẩm của một cá nhân đúng không?”, tôi hào hứng kể về thần tượng của mình, “Đó là tác phẩm của một nữ kiến trúc sư người gốc Hoa. Mà hồi trước chị ấy còn là sinh viên khoa Kiến trúc Đại học M của tôi nữa đấy”.
Có vẻ như không liệu trước được sự kích động của tôi, anh ta đột nhiên ngẩn người, mãi sau mới chậm rãi đáp lại một tiếng: “À, vậy ư?”.
“Chị ấy tên là Lãnh Hoan”, không để ý đến phản ứng khác thường của anh ta, tôi tiếp tục nói.
“Tôi có biết”, lần đầu tiên anh ta trả lời với vẻ nóng vội, giọng nói hơi bị nén lại.
“Thực ra tên của tôi và chị ấy rất tương xứng với nhau”, tôi tự cười giễu mình, “Chỉ có điều không biết là sau này có thể thành công như chị ấy được không”.
“Tên cô là gì?”, anh ta nhìn tôi, đôi mắt màu nâu chớp lên những tia hổ phách dưới ánh mặt trời.
“Hàn Duyệt”.
“Hàn” với “Lãnh”, “Duyệt” với “Hoan”(1), quả là trùng hợp, có đúng không?
(1). Hàn cũng là lạnh, Duyệt cũng có nghĩa là vui vẻ.
Anh ta lại hơi ngẩn ra.
“Cái tên đó khá hợp với cô”, anh ta đưa ra kết luận.
“Tôi có một gia đình hạnh phúc và lớn lên trong sự yên bình”, tôi cười, thực ra tôi thuộc về tuýp người cởi mở, tính cách vui vẻ nhiều hơn là lạnh lùng.
“Cô thật là may mắn”, ánh mắt anh ta có chút gì đó thê lương, biểu cảm thâm trầm khiến tôi không thể nào thấy rõ.
Có tiếng bước chân vang lên ở lối đi phía sau, bốn người đàn ông mặc âu phục phẳng lì bước tới, đứng hai bên anh ta, nhìn tôi một lát rồi thì thầm những câu gì đó vào tai anh ta.
Người đàn ông ấy gật đầu, sau đó nói với tôi: “Cô Hàn Duyệt, xin lỗi vì tôi phải đi bây giờ, hẹn gặp lại(2)”.
(2). Câu chào tạm biệt của tiếng Trung có nghĩa là hẹn gặp lại.
“Khi nào thì gặp lại?”, tôi nhìn theo anh ta, hỏi.
Anh ta ngoái đầu nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Gì kia?”.
“Anh nói là hẹn gặp lại, nên tôi hỏi khi nào thì gặp lại”, tôi đứng lẳng lặng nhìn anh ta, lặp lại câu vừa hỏi.
Anh ta hơi sững lại, những người đàn ông bên cạnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cuối cùng anh ta không nói một lời, chỉ mỉm cười, sau đó quay người bước đi.
Tôi đứng nguyên tại đó, hơi tức giận. Từ trước đến nay chưa có một người đàn ông nào lại coi thường tôi đến vậy, anh ta là cái gì chứ? Một câu cũng không thèm đáp, thật quá ngạo mạn!
Hết
Tôi nhìn những hạt sương mai lấp lánh trên những lá cỏ trong sân, mắt hơi khép lại, thả ra một vòng khói tròn xoe dưới ánh mặt trời ấm áp. Không hiểu sao trong lòng thấy một niềm vui ngấm ngầm, cảm giác hệt như hồi còn nhỏ khi bố mẹ có việc ra ngoài, tôi liền vứt ngay sách vở để chạy ào ra phòng khách ngồi xem ti vi vậy.
Công việc làm thêm ở bệnh viện cũng khá nhẹ nhàng, dù rằng phải mặc bộ đồng phục y tá màu hồng nhìn phát buồn nôn đứng ở quầy đăng ký làm thủ tục, hay đi tới các phòng bệnh để thay hoa tươi hoặc đưa báo. Ngày nào cũng theo một trình tự như vậy, song lương tính theo giờ không hề thấp. Điều duy nhất khiến tôi không chịu nổi là chứng nghiện thuốc của mình.
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên từ đằng sau, tôi giật mình, chỉ kịp ném vội đầu lọc đang cầm trên tay đi, trong khi đó bao thuốc lá và cả chiếc bật lửa cũng bay vèo theo cùng với động tác quay người quá vội vàng.
Trước sự kinh ngạc của tôi, viên ngọc trai giữa vành đai bằng vàng vừa bay đi đã nằm gọn trong một bàn tay.
May quá, còn chưa rơi xuống đất. Tôi giữ chặt lấy lồng ngực đang đập thình thịch của mình, nhìn về phía người đã cứu mạng báu vật của tôi.
Đó là một người đàn ông trung niên cao lớn và rắn rỏi, mặc một chiếc áo khoác màu đen, lặng lẽ đứng đó một mình.
Trông mặt có vẻ hơi quen.
“Lần đầu tiên gặp anh, mà như gặp lại người xưa cũ”.
Tôi nghĩ chắc chắn mình đã bị ánh mặt trời làm cho choáng váng rồi, nên trong đầu mới tự nhiên bật ra một câu lạ lùng như vậy.
Anh ta có đôi mắt màu nâu sẫm tuyệt đẹp, đôi mắt sâu nhìn không thấy đáy, nhưng dù đứng ngay dưới ánh nắng chói chang, nó vẫn lạnh như băng vậy.
Chiếc áo len màu tàn thuốc lá, quần âu màu đen, một bàn tay anh ta đút trong túi quần, một tay cầm chiếc Orb Lighter của tôi, lặng lẽ không nói một lời.
Anh ta quả là một người đàn ông tuyệt đẹp.
Tôi ngầm đánh giá trong đầu, dù khuôn mặt ấy đã hằn dấu vết phong sương của thời gian, nhưng những thứ đó chỉ khiến cho vẻ chín chắn càng hiện rõ.
“Cái đó là của tôi”, tôi lên tiếng, nhìn vào thứ anh ta đang giữ trong tay.
Orb Lighter số lượng có hạn của hãng Vivienne Westwood, nhiều lần tôi cũng đã muốn cất kỹ nó đi, song lại không kìm nổi ý muốn đem ra dùng.
Anh ta ngước mắt lên, ánh mắt bình yên như mặt nước, khiến nhịp tim tôi không hiểu vì sao lại bỗng nhiên đập loạn.
“Nó rất đẹp”, anh ta chìa tay ra cho tôi, “Rất quan trọng đối với cô phải không?”.
“Là quà người ta tặng”, tôi gật đầu, có lẽ anh ta đã không bỏ qua sự kinh ngạc mà tôi mới bộc lộ vừa rồi.
“Là bạn trai à?” Tôi hơi không thoải mái với việc anh ta tiếp tục hỏi đến chuyện này.
“Bạn trai cũ”, tôi trả lời thành thực. Cảm giác khi nói chuyện với một người đàn ông đẹp trai trong không khí thanh khiết của buổi sớm thật tuyệt vời, dù anh ta cũng không còn trẻ nữa.
“Để hoài niệm sao?”, anh ta dùng từ ngắn gọn tới mức tối đa có thể.
“Hoài niệm thì có ích gì kia chứ? Ký ức có thể khiến người ta ăn no mặc ấm hay không?”, tôi lắc đầu cười ngất, “Chỉ là tôi thích chiếc bật lửa này thôi, nó chẳng liên quan gì đến người ấy cả”.
Anh ta có vẻ hơi sững lại, không nói gì nữa.
Tôi tiếp tục đánh giá.
Đối với người đàn ông này mà nói, sự im lặng của anh ta không phải là vàng, mà chính là mũi kiếm sắc nhọn.
Tôi nhặt bao thuốc dưới đất lên.
“Cô hút thuốc Thất Tinh à?”, anh ta lại hỏi.
“Xin của người khác thôi”, tôi tung bao thuốc trong tay lên, “Tôi hút thuốc Lạc Đà”.
“Lạc Đà nặng lắm”, anh ta nói, chất giọng trầm thấp cực kỳ hấp dẫn.
“Tôi thích hút Lạc Đà, nó có sức chịu đựng rất tốt, giống hệt con người tôi”.
Anh ta bật cười, khiến tôi ngạc nhiên. Được thôi, tôi thừa nhận là từ đó dùng không hẳn thích hợp, nhưng trong chốc lát, tôi đột nhiên lại có cảm giác như vậy.
“Tuy nhiên phần lớn những người có sức chịu đựng tốt lại không thông minh, đó là một kiểu bù đắp cho nhau”, tôi bổ sung, hi vọng có thể lại được nhìn thấy nụ cười của anh ta.
Nhưng anh ta đã quay về với vẻ bình thản ban đầu, khiến tôi phải ngấm ngầm thất vọng.
“Cô là một đứa trẻ thông minh”, anh ta đột nhiên cất lời khen, ngữ điệu thản nhiên song lại khiến tôi vô cùng hớn hở.
“Tôi không phải đứa trẻ”, tôi cãi lại với vẻ không chấp nhận.
“Tôi thì thấy là như vậy”, anh ta vẫn giữ quan điểm.
“Nhưng anh thì không hề già”.
“Cảm ơn”, anh ta cười.
“Anh là bệnh nhân ở đây à?”, tôi hỏi, nhận ra khuôn mặt anh ta có vẻ hơi nhợt nhạt.
Người đàn ông đó gật đầu.
Tôi không hỏi anh ta mắc bệnh gì vì cảm thấy anh ta có vẻ rất thận trọng với cảm xúc bồng bột của người đối diện.
Thật là kỳ cục.
“Cô là y tá ở đây à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ làm thêm thôi, tôi vẫn đang là sinh viên”.
“Cô học ngành gì?”, anh ta hỏi.
“Khoa Kiến trúc Đại học M”, tôi trả lời.
Trong mắt anh ta chợt thoáng qua một cảm xúc gì đó lờ mờ không rõ.
Tôi cũng cảm thấy hơi bối rối trong lòng.
“Có vẻ người gốc Hoa học chuyên ngành đó không nhiều”, anh ta tiếp tục câu chuyện.
“Uhm, nhưng tôi là một sinh viên giỏi”, tôi gần như khoe khoang một cách tự đắc, “Với lại tôi cũng có mục tiêu riêng của mình”.
“Mục tiêu gì?”
“Anh có biết nhà hát thủy tinh ở quận Soho, London và chung cư cổ điển Inverness không? Thật khó tưởng tượng đó lại là tác phẩm của một cá nhân đúng không?”, tôi hào hứng kể về thần tượng của mình, “Đó là tác phẩm của một nữ kiến trúc sư người gốc Hoa. Mà hồi trước chị ấy còn là sinh viên khoa Kiến trúc Đại học M của tôi nữa đấy”.
Có vẻ như không liệu trước được sự kích động của tôi, anh ta đột nhiên ngẩn người, mãi sau mới chậm rãi đáp lại một tiếng: “À, vậy ư?”.
“Chị ấy tên là Lãnh Hoan”, không để ý đến phản ứng khác thường của anh ta, tôi tiếp tục nói.
“Tôi có biết”, lần đầu tiên anh ta trả lời với vẻ nóng vội, giọng nói hơi bị nén lại.
“Thực ra tên của tôi và chị ấy rất tương xứng với nhau”, tôi tự cười giễu mình, “Chỉ có điều không biết là sau này có thể thành công như chị ấy được không”.
“Tên cô là gì?”, anh ta nhìn tôi, đôi mắt màu nâu chớp lên những tia hổ phách dưới ánh mặt trời.
“Hàn Duyệt”.
“Hàn” với “Lãnh”, “Duyệt” với “Hoan”(1), quả là trùng hợp, có đúng không?
(1). Hàn cũng là lạnh, Duyệt cũng có nghĩa là vui vẻ.
Anh ta lại hơi ngẩn ra.
“Cái tên đó khá hợp với cô”, anh ta đưa ra kết luận.
“Tôi có một gia đình hạnh phúc và lớn lên trong sự yên bình”, tôi cười, thực ra tôi thuộc về tuýp người cởi mở, tính cách vui vẻ nhiều hơn là lạnh lùng.
“Cô thật là may mắn”, ánh mắt anh ta có chút gì đó thê lương, biểu cảm thâm trầm khiến tôi không thể nào thấy rõ.
Có tiếng bước chân vang lên ở lối đi phía sau, bốn người đàn ông mặc âu phục phẳng lì bước tới, đứng hai bên anh ta, nhìn tôi một lát rồi thì thầm những câu gì đó vào tai anh ta.
Người đàn ông ấy gật đầu, sau đó nói với tôi: “Cô Hàn Duyệt, xin lỗi vì tôi phải đi bây giờ, hẹn gặp lại(2)”.
(2). Câu chào tạm biệt của tiếng Trung có nghĩa là hẹn gặp lại.
“Khi nào thì gặp lại?”, tôi nhìn theo anh ta, hỏi.
Anh ta ngoái đầu nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Gì kia?”.
“Anh nói là hẹn gặp lại, nên tôi hỏi khi nào thì gặp lại”, tôi đứng lẳng lặng nhìn anh ta, lặp lại câu vừa hỏi.
Anh ta hơi sững lại, những người đàn ông bên cạnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cuối cùng anh ta không nói một lời, chỉ mỉm cười, sau đó quay người bước đi.
Tôi đứng nguyên tại đó, hơi tức giận. Từ trước đến nay chưa có một người đàn ông nào lại coi thường tôi đến vậy, anh ta là cái gì chứ? Một câu cũng không thèm đáp, thật quá ngạo mạn!
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.