Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm
Chương 11: Gây sự.
Vệ Khúc Cửu Quân
08/01/2025
Mạc Tầm Âm cảnh giác rất cao, nhất là khi đã không còn là người bình thường, nghe thấy tiếng bước chân của người đến WC, thiếu niên liền trở về với sự vô hại, vội rút khăn để lau tay và mặt, vừa hay mở cửa.
Một kẻ lướt qua, Mạc Tầm Âm cũng không quá để ý là ai, nhưng chợt cổ tay bị nắm lại, Mạc Tầm Âm mới phản ứng mạnh mẽ, bằng một bản năng thiên tính, cùng với sự lo lắng sợ rằng gặp phải người quen thuộc, lòng có quỷ sự, lập tức.
Mạc Tầm Âm đảo tay nắm tay cổ tay người nọ, vặn ngược rồi lôi kéo kẻ đó ép sát vào tường.
* Rầm!
Mạc Tầm Âm ấn bả vai hắn, cổ tay lẳng lặng siết chặt, tiếng kêu rên nỉ non nhẹ thốt lên “ A..... ”
* Rắc....
Mạc Tầm Âm giật mình, vội lùi về sau, buông ra người nọ, không nghĩ đến một chốc thất thần lại suýt nữa bẻ gãy tay của một ai đó, cậu thầm đưa tay về sau lưng, tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm.
“ Đau chết đi được! ” Người kia được thoát khỏi kìm hãm, vội lật người nhìn về phía Mạc Tầm Âm, phát hiện cậu chưa chạy, ngược lại bày ra bộ dạng nhận sai, Phạm Vẫn hơi khựng lại.
Chỉ nghe thấy Mạc Tầm Âm cúi người nhẹ, hé mắt trộm nhìn Phạm Vẫn, miệng nhỏ mấp máy, âm thanh kia rất nhỏ, là chột dạ nhưng không dám đối mặt hướng hắn nói “ Xin lỗi ”
“ Cậu.... ” Phạm Vẫn lắc lắc cổ tay, ngập ngừng kêu.
“ Tại.... tại anh bất ngờ nắm tay tôi, tôi phản vệ có điều kiện, xin.... xin lỗi ” Mạc Tầm Âm vừa xin lỗi vừa không quên đổ tội cho Phạm Vẫn, nhìn rõ được người trước mắt là ai khi, Mạc Tầm Âm thật sự muốn đấm chết chính mình vài phút trước, gặp ai không gặp, gây sự với ai không làm, lại gặp ngay tên này.
Than ôi, đây gọi là trái đất hình tròn à!!
Phạm Vẫn thân phận không đơn giản, nói thẳng ra là gia thế cao và hơn hết, có mối quan hệ không tệ với Giang Thiên Tinh, có thể nói tên này là chó điên cắn người không cần biết là ai cả, kiếp trước Mạc Tầm Âm dù không quá nghe những chuyện quá đáng Phạm Vẫn từng làm.
Mà là tận mắt thấy được cảnh hắn ép chết một học sinh bị cô lập, chính Mạc Tầm Âm đã ra tay diệt trừ Phạm Vẫn, ngấm ngầm thiết kế khiến Phạm Vẫn phải lật tẩy, lộ việc bạo lực học đường, lái xe, đua xe, cá độ bất hợp pháp, chưa đủ tuổi để rượu chè và tham gia cá độ, khi đó đã làm ra một trận rúng động mạnh, sau đó nhà họ Phạm buộc phải đẩy Phạm Vẫn ra nước ngoài du học, nhờ tài lực từ nhà họ Phạm mà hắn yên ổn đến bây giờ.
Phạm Vẫn biết được người ra tay hại hắn là Mạc Tầm Âm, nhưng không chứng cứ, ai biết đâu đây là mối nợ sẽ trả sớm muộn.
Mạc Tầm Âm không phải hội chứng hoang tưởng người bị hại, cậu không có suy nghĩ nhiều, là tại thế giới này luôn tràn ngập ác ý với bé cỏ nhỏ yếu ớt là cậu!
Quả nhiên, Phạm Vẫn cười cười, bộ dạng ngả ngớn của hoa hoa công tử ăn chơi trác táng kia bày ra rất nhuần nhuyễn. Hắn có chút chật vật sau lực tay của Mạc Tầm Âm, sợi tóc rối loạn rũ nhẹ trên trán hắn, hòa hoãn sau cơn đau, Phạm Vẫn bước lên một bước, sải chân dài làm hắn chỉ cần đi lên đã đứng ở trước mặt Mạc Tầm Âm.
Hắn vươn tay, nắm lấy cằm Mạc Tầm Âm nâng lên, dùng chút lực mà bóp quai hàm của cậu, vốn muốn thị uy, còn chưa để Phạm Vẫn làm gì, Mạc Tầm Âm đã nhe răng, bẻ bàn tay hắn ra, giằng co chẳng bao giây. Phạm Vẫn vẫn thua trước sức trời ban kia của Mạc Tầm Âm.
Còn bị cho một cú cắn, sau đó là một cái thúc mạnh vào bụng.
Phạm Vẫn mặt mày vặn vẹo “ Cậu! ”
“ Tên biến thái, đồ điên ” Mạc Tầm Âm khẽ mắng, có lẽ bởi không biết nhiều câu mắng thô tục, nên chỉ đành cười khẩy nhìn hắn. Rồi cậu lùi đi thật xa, kiêu ngạo lại đáng yêu mà đá nhẹ bàn chân vừa đạp vào bụng Phạm Vẫn, không để tâm đến hắn sẽ làm gì.
Mạc Tầm Âm lập tức chạy về phía sảnh phòng ăn, nhìn đến Tiên Tửu, lập tức nhào đến bên cạnh hắn.
“ Gì? ” Tiên Tửu trông thiếu niên sắc mặt không tốt mà ngồi bên cạnh hắn, thầm cảm thấy thiếu niên chắc chắn lại gây ra chuyện gì, hắn thả kẹp gắp qua một bên “ Cậu lại làm cái gì bất bình thường rồi à? ”
“ Không! ” Mạc Tầm Âm giương đôi mắt cẩu cẩu vô tội nhìn Tiên Tửu, cậu nắm lấy áo hắn, dáng vẻ cảnh giác đến sắp khóc, giống như đã bị dọa sợ.
Tiên Tửu chẳng hiểu ra sao, chuyện có lẽ không đơn giản, đến mức cây cỏ ngốc này sợ đến phát khóc, Tiên Tửu một bên đau đầu nghĩ cách sẽ giải quyết thế nào, một bên lấy khăn lau lau nước mắt đầy trên gương mặt Mạc Tầm Âm.
Hắn lúc này giống như nam mụ mụ lo cho đứa con nghịch ngợm, mặt vô biểu tình làm xong hết thảy.
“ Bây giờ thì kể rõ, cậu chọc ghẹo ai? ”
Mạc Tầm Âm không cho là đúng, cậu phồng lên má, cái mũi ửng hồng lên, cùng với làn da non mịn trắng trẻo như tuyết, mỹ mạo phải nói là quân tử khó mà thoát qua.
“ Phải hỏi là ai chọc ghẹo tôi mới đúng! ”
“ Vậy à? ” Tiên Tửu hỏi, hắn nhìn kỹ lại, thấy hai bên khóe môi, quai hàm Mạc Tầm Âm đỏ lên bất thường, đoán chừng lực nắm không khống chế lực khiến da đỏ rát lên, cộng thêm việc cơ thể Mạc Tầm Âm mới hóa hình, dấu vết càng chói mắt đến cùng cực.
“ Là ai? ” Tiên Tửu lúc này hoàn toàn đứng về phía Mạc Tầm Âm, hắn hạ giọng, nghiêm túc tra vấn cậu.
“ Một tên kỳ quái ” Mạc Tầm Âm đáp, miêu tả lại cho Tiên Tửu nghe quá trình, chợt nhìn thấy bóng dáng người đi vào, hình như đang tìm kiếm ai đó, Mạc Tầm Âm liền chỉ thẳng Phạm Vẫn “ Là hắn! ”
“ Hửm? ” Tiên Tửu nhìn sang.
“ À ~ ” Hắn có ý vị nhìn thoáng Mạc Tầm Âm, nhìn cậu co rụt vẻ sợ sệt nép vào cánh tay chính mình, Tiên Tửu dùng tay trái điểm điểm chóp mũi thiếu niên, cười mắng “ Cậu cũng biết chọn người gây sự lắm đấy, thật là! ”
Một kẻ lướt qua, Mạc Tầm Âm cũng không quá để ý là ai, nhưng chợt cổ tay bị nắm lại, Mạc Tầm Âm mới phản ứng mạnh mẽ, bằng một bản năng thiên tính, cùng với sự lo lắng sợ rằng gặp phải người quen thuộc, lòng có quỷ sự, lập tức.
Mạc Tầm Âm đảo tay nắm tay cổ tay người nọ, vặn ngược rồi lôi kéo kẻ đó ép sát vào tường.
* Rầm!
Mạc Tầm Âm ấn bả vai hắn, cổ tay lẳng lặng siết chặt, tiếng kêu rên nỉ non nhẹ thốt lên “ A..... ”
* Rắc....
Mạc Tầm Âm giật mình, vội lùi về sau, buông ra người nọ, không nghĩ đến một chốc thất thần lại suýt nữa bẻ gãy tay của một ai đó, cậu thầm đưa tay về sau lưng, tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm.
“ Đau chết đi được! ” Người kia được thoát khỏi kìm hãm, vội lật người nhìn về phía Mạc Tầm Âm, phát hiện cậu chưa chạy, ngược lại bày ra bộ dạng nhận sai, Phạm Vẫn hơi khựng lại.
Chỉ nghe thấy Mạc Tầm Âm cúi người nhẹ, hé mắt trộm nhìn Phạm Vẫn, miệng nhỏ mấp máy, âm thanh kia rất nhỏ, là chột dạ nhưng không dám đối mặt hướng hắn nói “ Xin lỗi ”
“ Cậu.... ” Phạm Vẫn lắc lắc cổ tay, ngập ngừng kêu.
“ Tại.... tại anh bất ngờ nắm tay tôi, tôi phản vệ có điều kiện, xin.... xin lỗi ” Mạc Tầm Âm vừa xin lỗi vừa không quên đổ tội cho Phạm Vẫn, nhìn rõ được người trước mắt là ai khi, Mạc Tầm Âm thật sự muốn đấm chết chính mình vài phút trước, gặp ai không gặp, gây sự với ai không làm, lại gặp ngay tên này.
Than ôi, đây gọi là trái đất hình tròn à!!
Phạm Vẫn thân phận không đơn giản, nói thẳng ra là gia thế cao và hơn hết, có mối quan hệ không tệ với Giang Thiên Tinh, có thể nói tên này là chó điên cắn người không cần biết là ai cả, kiếp trước Mạc Tầm Âm dù không quá nghe những chuyện quá đáng Phạm Vẫn từng làm.
Mà là tận mắt thấy được cảnh hắn ép chết một học sinh bị cô lập, chính Mạc Tầm Âm đã ra tay diệt trừ Phạm Vẫn, ngấm ngầm thiết kế khiến Phạm Vẫn phải lật tẩy, lộ việc bạo lực học đường, lái xe, đua xe, cá độ bất hợp pháp, chưa đủ tuổi để rượu chè và tham gia cá độ, khi đó đã làm ra một trận rúng động mạnh, sau đó nhà họ Phạm buộc phải đẩy Phạm Vẫn ra nước ngoài du học, nhờ tài lực từ nhà họ Phạm mà hắn yên ổn đến bây giờ.
Phạm Vẫn biết được người ra tay hại hắn là Mạc Tầm Âm, nhưng không chứng cứ, ai biết đâu đây là mối nợ sẽ trả sớm muộn.
Mạc Tầm Âm không phải hội chứng hoang tưởng người bị hại, cậu không có suy nghĩ nhiều, là tại thế giới này luôn tràn ngập ác ý với bé cỏ nhỏ yếu ớt là cậu!
Quả nhiên, Phạm Vẫn cười cười, bộ dạng ngả ngớn của hoa hoa công tử ăn chơi trác táng kia bày ra rất nhuần nhuyễn. Hắn có chút chật vật sau lực tay của Mạc Tầm Âm, sợi tóc rối loạn rũ nhẹ trên trán hắn, hòa hoãn sau cơn đau, Phạm Vẫn bước lên một bước, sải chân dài làm hắn chỉ cần đi lên đã đứng ở trước mặt Mạc Tầm Âm.
Hắn vươn tay, nắm lấy cằm Mạc Tầm Âm nâng lên, dùng chút lực mà bóp quai hàm của cậu, vốn muốn thị uy, còn chưa để Phạm Vẫn làm gì, Mạc Tầm Âm đã nhe răng, bẻ bàn tay hắn ra, giằng co chẳng bao giây. Phạm Vẫn vẫn thua trước sức trời ban kia của Mạc Tầm Âm.
Còn bị cho một cú cắn, sau đó là một cái thúc mạnh vào bụng.
Phạm Vẫn mặt mày vặn vẹo “ Cậu! ”
“ Tên biến thái, đồ điên ” Mạc Tầm Âm khẽ mắng, có lẽ bởi không biết nhiều câu mắng thô tục, nên chỉ đành cười khẩy nhìn hắn. Rồi cậu lùi đi thật xa, kiêu ngạo lại đáng yêu mà đá nhẹ bàn chân vừa đạp vào bụng Phạm Vẫn, không để tâm đến hắn sẽ làm gì.
Mạc Tầm Âm lập tức chạy về phía sảnh phòng ăn, nhìn đến Tiên Tửu, lập tức nhào đến bên cạnh hắn.
“ Gì? ” Tiên Tửu trông thiếu niên sắc mặt không tốt mà ngồi bên cạnh hắn, thầm cảm thấy thiếu niên chắc chắn lại gây ra chuyện gì, hắn thả kẹp gắp qua một bên “ Cậu lại làm cái gì bất bình thường rồi à? ”
“ Không! ” Mạc Tầm Âm giương đôi mắt cẩu cẩu vô tội nhìn Tiên Tửu, cậu nắm lấy áo hắn, dáng vẻ cảnh giác đến sắp khóc, giống như đã bị dọa sợ.
Tiên Tửu chẳng hiểu ra sao, chuyện có lẽ không đơn giản, đến mức cây cỏ ngốc này sợ đến phát khóc, Tiên Tửu một bên đau đầu nghĩ cách sẽ giải quyết thế nào, một bên lấy khăn lau lau nước mắt đầy trên gương mặt Mạc Tầm Âm.
Hắn lúc này giống như nam mụ mụ lo cho đứa con nghịch ngợm, mặt vô biểu tình làm xong hết thảy.
“ Bây giờ thì kể rõ, cậu chọc ghẹo ai? ”
Mạc Tầm Âm không cho là đúng, cậu phồng lên má, cái mũi ửng hồng lên, cùng với làn da non mịn trắng trẻo như tuyết, mỹ mạo phải nói là quân tử khó mà thoát qua.
“ Phải hỏi là ai chọc ghẹo tôi mới đúng! ”
“ Vậy à? ” Tiên Tửu hỏi, hắn nhìn kỹ lại, thấy hai bên khóe môi, quai hàm Mạc Tầm Âm đỏ lên bất thường, đoán chừng lực nắm không khống chế lực khiến da đỏ rát lên, cộng thêm việc cơ thể Mạc Tầm Âm mới hóa hình, dấu vết càng chói mắt đến cùng cực.
“ Là ai? ” Tiên Tửu lúc này hoàn toàn đứng về phía Mạc Tầm Âm, hắn hạ giọng, nghiêm túc tra vấn cậu.
“ Một tên kỳ quái ” Mạc Tầm Âm đáp, miêu tả lại cho Tiên Tửu nghe quá trình, chợt nhìn thấy bóng dáng người đi vào, hình như đang tìm kiếm ai đó, Mạc Tầm Âm liền chỉ thẳng Phạm Vẫn “ Là hắn! ”
“ Hửm? ” Tiên Tửu nhìn sang.
“ À ~ ” Hắn có ý vị nhìn thoáng Mạc Tầm Âm, nhìn cậu co rụt vẻ sợ sệt nép vào cánh tay chính mình, Tiên Tửu dùng tay trái điểm điểm chóp mũi thiếu niên, cười mắng “ Cậu cũng biết chọn người gây sự lắm đấy, thật là! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.