Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm
Chương 5: Người quen cũ.
Vệ Khúc Cửu Quân
08/01/2025
“ Để cậu nhong nhong đối đáp người ngoài ” Tiên Tửu hơi tạm dừng, vẻ mặt hiện rõ sự ghét bỏ nhìn Mạc Tầm Âm trên xuống “ Tôi không an tâm cho lắm ”
Mạc Tầm Âm “ (* ° ^ ° *) ”
Búng cái * chóc lên trên trán Mạc Tầm Âm, Tiên Tửu mới chỉ chìa khóa hắn đã đưa “ Đây là phòng ở mà công ty cấp, là khu chung cư, sinh hoạt phí thì chỉ cấp vài tháng đầu, sau là phải tự kiếm công việc nuôi sống, hoặc không thì vào bộ máy công ty sắp xếp cho việc làm ”
Xem bộ dạng Mạc Tầm Âm còn nhỏ, bản thể là cây cỏ trên núi, không hiểu nhân tâm người thâm trầm, sợ cậu ngây thơ bị lừa bán mất. Tiên Tửu tính toán thử nên hay không nhận nuôi Mạc Tầm Âm một khoảng thời gian để cậu thành thục hơn rồi mới tính tiếp.
“ Được rồi, cậu theo tôi sắp xếp, giờ tôi đưa cậu xuất viện, chờ ở đây một lát, không được chạy linh tinh, hiểu? ”
Mạc Tầm Âm gật đầu “ Hiểu ạ ”
Tiên Tửu hài lòng vỗ nhẹ mái tóc Mạc Tầm Âm “ Thật ngoan ”
“ Hì hì ”
Tiên Tửu dặn dò vài ba câu mới an tâm để cậu ở đó chờ đợi, hắn rời đi phòng bệnh, cặp sách các thứ hắn để lại cho Mạc Tầm Âm giữ hộ, bước chân sải dài trên hành lang bệnh viện, ngang qua một thanh niên đang ngược hướng.
Tiên Tửu hơi dừng bước, khó chịu nhăn mũi.
Mạc Tầm Âm trong phòng chán nản lướt điện thoại, đôi mắt lúc đầu ngừng ở thời gian ghi chú, năm 2022 sao?
Nếu tính theo thời gian kiếp trước cậu chết, vừa trùng hợp là 7 năm rồi. Mạc Tầm Âm không hề nghĩ đến việc thế giới cậu đang được trọng sinh là thế giới cũ, mà là thế giới nào đó song song, ở một vũ trụ khác, nhánh thời gian và không gian khác.
Bởi vì, yêu hóa hình trà trộn với người.....
Khó có thể tin tưởng được.
Và Mạc Tầm Âm nào biết được giữa muôn vàn thế giới, cậu còn có một ngày trở về với nơi cậu từng chối bỏ ghê tởm.
Mạc Tầm Âm tắt đi điện thoại, cậu duỗi vai, xương cốt ca ca tiếng động, ngả ngớn dựa người, như một con cá ướp muối phơi nắng trên mặt ghế sopha, tiếng bước chân đến gần. Mạc Tầm Âm ngồi bật lên, đầu tiên nghĩ là Tiên Tửu trở lại, nhưng nhanh như thế là không có khả năng.
Cùng với âm thanh bước đi phóng khoáng trầm đục, quả thật không giống.
Hẳn là đi ngang qua mà thôi.
Mạc Tầm Âm không nghĩ nhiều nữa, khoảnh không tĩnh lặng của căn phòng làm tâm trạng cậu hơi trầm xuống, bàn tay đặt trên đùi. Mọi âm thanh tách biệt ra khỏi tai, khi nắng gắt chiếu rọi đến mũi chân, Mạc Tầm Âm đồng tử dại ra, cậu rũ xuống hàng mi, tan rã con ngươi đầy chết lặng.
Cậu, không nghĩ giữ lại ký ức lắm, chẳng giúp được gì trừ dằn vặt.
Từ thói quen nhã nhặn lịch sự, Đoạn Thư Ân kích động hoặc tuyệt vọng, đều mang giữ một loại chết lặng không hề biểu lộ ra ngoài. Cứ vậy, dần dần chết tâm mà dẫn đến cái chết thật sự.
* Cạch.
Tiếng cửa được mở, người tiến vào.
Mạc Tầm Âm bừng tỉnh, vểnh tai, đề cao cảnh giác lên nhìn đến người tiến vào, cậu nhìn đến gương mặt kẻ đó, có quen thuộc. Nhưng tạm thời nhớ không ra là ai, vừa tỉnh dậy không bao lâu, kí ức của cậu rất mơ hồ, càng như là sắp quên đi kiếp trước.
Và hơn hết, 7 năm thời gian, tính cách sẽ thay đổi, gương mặt cũng vậy.
Như vậy có khi càng tốt, nhưng không, nó một lúc một rõ hơn, với thế giới kia Mạc Tầm Âm rất mỏi mệt, lúc này cũng không ngoại lệ, gương mặt người đến càng quen, càng hệ lụy thêm việc Mạc Tầm Âm muốn liên tưởng đến kiếp trước.
Cậu khó khăn hít sâu một hơi, trái tim như tồn tại một tảng đá nghìn cân đang đè nặng, bất giác, giọng điệu nói chuyện của Mạc Tầm Âm cũng theo đó lạnh lẽo, cậu gật đầu “ Chào? Tôi có quen anh sao? ”
“ ..... ”
Mạc Tầm Âm nhướng mày, lưng dựa ở ghế, cậu không rõ lắm vì sao người này lại có biểu cảm như thế, có sự hưng phấn, kèm theo đó, là thất vọng.
Không thể hiểu nổi.
Mạc Tầm Âm không quen nhìn người này, cậu mãi không thấy trả lời, đành trước lên tiếng “ Anh đi nhầm phòng? ”
Cậu nói, trong lòng trộm so sánh một chút, bởi vì không giống đi lầm phòng cho lắm, ánh mắt đối phương khi nhìn cậu giống như đã quen biết từ lâu.
Nhưng không phải quen Tống Tân Ngọc, dùng đến một cái tên mới, cũng là nguyên chủ.
Mà là....
Cậu?
“ Tks! ” Mạc Tầm Âm thô thiển tặc lưỡi, kí ức cũ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Giang, Thiên Tinh.
“ Không nhầm phòng ” Người nọ đáp, khẽ mỉm cười.
Mạc Tầm Âm “ (* ° ^ ° *) ”
Búng cái * chóc lên trên trán Mạc Tầm Âm, Tiên Tửu mới chỉ chìa khóa hắn đã đưa “ Đây là phòng ở mà công ty cấp, là khu chung cư, sinh hoạt phí thì chỉ cấp vài tháng đầu, sau là phải tự kiếm công việc nuôi sống, hoặc không thì vào bộ máy công ty sắp xếp cho việc làm ”
Xem bộ dạng Mạc Tầm Âm còn nhỏ, bản thể là cây cỏ trên núi, không hiểu nhân tâm người thâm trầm, sợ cậu ngây thơ bị lừa bán mất. Tiên Tửu tính toán thử nên hay không nhận nuôi Mạc Tầm Âm một khoảng thời gian để cậu thành thục hơn rồi mới tính tiếp.
“ Được rồi, cậu theo tôi sắp xếp, giờ tôi đưa cậu xuất viện, chờ ở đây một lát, không được chạy linh tinh, hiểu? ”
Mạc Tầm Âm gật đầu “ Hiểu ạ ”
Tiên Tửu hài lòng vỗ nhẹ mái tóc Mạc Tầm Âm “ Thật ngoan ”
“ Hì hì ”
Tiên Tửu dặn dò vài ba câu mới an tâm để cậu ở đó chờ đợi, hắn rời đi phòng bệnh, cặp sách các thứ hắn để lại cho Mạc Tầm Âm giữ hộ, bước chân sải dài trên hành lang bệnh viện, ngang qua một thanh niên đang ngược hướng.
Tiên Tửu hơi dừng bước, khó chịu nhăn mũi.
Mạc Tầm Âm trong phòng chán nản lướt điện thoại, đôi mắt lúc đầu ngừng ở thời gian ghi chú, năm 2022 sao?
Nếu tính theo thời gian kiếp trước cậu chết, vừa trùng hợp là 7 năm rồi. Mạc Tầm Âm không hề nghĩ đến việc thế giới cậu đang được trọng sinh là thế giới cũ, mà là thế giới nào đó song song, ở một vũ trụ khác, nhánh thời gian và không gian khác.
Bởi vì, yêu hóa hình trà trộn với người.....
Khó có thể tin tưởng được.
Và Mạc Tầm Âm nào biết được giữa muôn vàn thế giới, cậu còn có một ngày trở về với nơi cậu từng chối bỏ ghê tởm.
Mạc Tầm Âm tắt đi điện thoại, cậu duỗi vai, xương cốt ca ca tiếng động, ngả ngớn dựa người, như một con cá ướp muối phơi nắng trên mặt ghế sopha, tiếng bước chân đến gần. Mạc Tầm Âm ngồi bật lên, đầu tiên nghĩ là Tiên Tửu trở lại, nhưng nhanh như thế là không có khả năng.
Cùng với âm thanh bước đi phóng khoáng trầm đục, quả thật không giống.
Hẳn là đi ngang qua mà thôi.
Mạc Tầm Âm không nghĩ nhiều nữa, khoảnh không tĩnh lặng của căn phòng làm tâm trạng cậu hơi trầm xuống, bàn tay đặt trên đùi. Mọi âm thanh tách biệt ra khỏi tai, khi nắng gắt chiếu rọi đến mũi chân, Mạc Tầm Âm đồng tử dại ra, cậu rũ xuống hàng mi, tan rã con ngươi đầy chết lặng.
Cậu, không nghĩ giữ lại ký ức lắm, chẳng giúp được gì trừ dằn vặt.
Từ thói quen nhã nhặn lịch sự, Đoạn Thư Ân kích động hoặc tuyệt vọng, đều mang giữ một loại chết lặng không hề biểu lộ ra ngoài. Cứ vậy, dần dần chết tâm mà dẫn đến cái chết thật sự.
* Cạch.
Tiếng cửa được mở, người tiến vào.
Mạc Tầm Âm bừng tỉnh, vểnh tai, đề cao cảnh giác lên nhìn đến người tiến vào, cậu nhìn đến gương mặt kẻ đó, có quen thuộc. Nhưng tạm thời nhớ không ra là ai, vừa tỉnh dậy không bao lâu, kí ức của cậu rất mơ hồ, càng như là sắp quên đi kiếp trước.
Và hơn hết, 7 năm thời gian, tính cách sẽ thay đổi, gương mặt cũng vậy.
Như vậy có khi càng tốt, nhưng không, nó một lúc một rõ hơn, với thế giới kia Mạc Tầm Âm rất mỏi mệt, lúc này cũng không ngoại lệ, gương mặt người đến càng quen, càng hệ lụy thêm việc Mạc Tầm Âm muốn liên tưởng đến kiếp trước.
Cậu khó khăn hít sâu một hơi, trái tim như tồn tại một tảng đá nghìn cân đang đè nặng, bất giác, giọng điệu nói chuyện của Mạc Tầm Âm cũng theo đó lạnh lẽo, cậu gật đầu “ Chào? Tôi có quen anh sao? ”
“ ..... ”
Mạc Tầm Âm nhướng mày, lưng dựa ở ghế, cậu không rõ lắm vì sao người này lại có biểu cảm như thế, có sự hưng phấn, kèm theo đó, là thất vọng.
Không thể hiểu nổi.
Mạc Tầm Âm không quen nhìn người này, cậu mãi không thấy trả lời, đành trước lên tiếng “ Anh đi nhầm phòng? ”
Cậu nói, trong lòng trộm so sánh một chút, bởi vì không giống đi lầm phòng cho lắm, ánh mắt đối phương khi nhìn cậu giống như đã quen biết từ lâu.
Nhưng không phải quen Tống Tân Ngọc, dùng đến một cái tên mới, cũng là nguyên chủ.
Mà là....
Cậu?
“ Tks! ” Mạc Tầm Âm thô thiển tặc lưỡi, kí ức cũ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Giang, Thiên Tinh.
“ Không nhầm phòng ” Người nọ đáp, khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.