Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm
Chương 16: Quá khứ. (2)
Vệ Khúc Cửu Quân
08/01/2025
Tiếng đàn trong sớm.
Thanh lại trầm, giao hòa và du dương.
Sự chú ý của Mạc Tầm Âm đặt ở cảm âm và từng đầu ngón tay cậu, quen thuộc những luật âm trong trí nhớ, ngón tay bay lướt trên phím đàn, ở phía kia, cách đàn dương cầm không mấy xa, đôi mắt to tròn đã dời đi khỏi những món đồ chơi, ánh mắt Giang Thiên Tinh nhìn Mạc Tầm Âm mang theo ngưỡng mộ.
Trẻ con, thuần khiết trong trắng, thứ hấp dẫn được chúng cũng là như vậy.
Thiên tính mẫn cảm, từ âm nhạc mà sinh ra tương thông, u uất trầm lặng cắm trong những thứ âm sắc, Giang Thiên Tinh chậm rãi tiếp cận, từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh của Mạc Tầm Âm, một bản dương cầm ngẫu hứng kết thúc.
* Bẹp bẹp.
“ ? ” Mạc Tầm Âm “ Hưm? ”
Tiếng vỗ tay ngay cạnh bên, Mạc Tầm Âm chớp chớp khẽ đôi mắt, nhìn đứa bé ngẩng mặt, không chút che giấu mà nhấp khẽ miệng, Giang Thiên Tinh nhào đến ôm chân Mạc Tầm Âm “ Thiên sứ ~ ”
“ Đừng buồn nha, không thể khóc ”
“ Ân?? ”
“ Haha! ”
“ Nghe có hay không? ” Cậu hơi cúi xuống, hỏi.
“ Hay! ” Giang Thiên Tinh được hỏi gì, đáp nấy, đôi mắt mông lung nhìn Mạc Tầm Âm, như mảnh đất trong tim đã được cào mềm, nhen nhóm sinh cơ, hạ một hạt giống không tên, cho đến lúc trưởng thành là khi chúng nảy mầm đâm chồi, chớm nở.
Mạc Tầm Âm ngơ ngẩng, lời khen là điều không bao giờ thiếu đối với cậu, nhưng không biết vì sao, chân thành đến ngây ngô biểu hiện lại làm Mạc Tầm Âm bậc cười, nhìn Giang Thiên Tinh, ý đồ của cậu nhóc khi muốn leo lên người bị cậu phát giác, Mạc Tầm Âm không ngại, nhấc lên đứa trẻ, mềm mại thơm tho hương sữa vùi với hương thanh nhàn dịu nhẹ vây vờn giữa người cả hai, Giang Thiên Tinh vui vẻ đong đưa chân, trước mặt là những phím đàn giao giữa đen và trắng.
Hình ảnh cả hai mơ hồ phản ngược ở khung đàn, Giang Thiên Tinh đong đưa chân nhỏ. Tư thế này dù khó, Giang Thiên Tinh vẫn không nhìn chán, ngẩng đến xem Mạc Tầm Âm, đôi mắt ấy không tha nhìn cậu, Mạc Tầm Âm thấy còn thấy đau cổ giùm cậu nhóc.
Mạc Tầm Âm hơi cảm thấy kỳ quái, bỏ qua sự nghi hoặc mang đến, cậu đành chỉnh lại tư thế một chút, để Giang Thiên Tinh tựa ở lòng ngực, kéo ghế, kéo lấy đầu ngón tay cậu nhóc, đặt lên phím đàn, đạn nhẹ, âm thanh thanh thanh vang trong không gian phòng đàn “ Em muốn thử không? ”
“ Dạ ” Giang Thiên Tinh mềm mại trả lời, đàn là thứ âm thanh dễ nghe nhất, có dồn dập, có dịu dàng, Giang Thiên Tinh nhìn đầu ngón tay ấy như bay nhảy trên những phím, mỗi bước đều có thanh âm, nhịp nhàng nhấp nhả.
Giang Thiên Tinh ý xấu phá bĩnh, chọc này chọc nọ, ấy vậy, Mạc Tầm Âm đều không chút tức giận, dịu dàng đến muốn mệnh, mật ngọt chuốc say, Giang Thiên Tinh si mê chẳng biết làm sao, rõ chỉ là vô tri vô giác tiểu ma vương, cuối cùng chỉ như mèo nhỏ dựa trong lòng của Mạc Tầm Âm.
Chơi một lúc, Giang Thiên Tinh bị dỗ ngủ lúc nào không hay, mơ màng chính mình thay đổi tư thế, Mạc Tầm Âm thuận vậy chính diện cách đối mà ôm, vỗ khẽ sau lưng, cơn gió của mùa hạ mát rười rượi ru ngủ Giang Thiên Tinh, cậu nhóc nhè nhẹ thở đều, đôi tay lại bám rất chặt vào áo của Mạc Tầm Âm.
Để lại những vết nhăn nhúm nhó.
Ngày đó Mạc Tầm Âm giống như là bắt đầu cho chuỗi ngày bị một cái đuôi nhỏ quấn lên, cái đuôi nhỏ rất ngoan, biết cười biết hờn dỗi, nhưng chưa bao giờ làm phiền đến việc học tập của cậu. Giang Thiên Tinh chuyển đến, như ánh sáng nhỏ sưởi ấm lấy Mạc Tầm Âm, ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, kêu cậu một tiếng anh ngọt ngào.
Vào năm Mạc Tầm Âm tự sát, cũng là năm Giang Thiên Tinh du học nước ngoài.
__
“ Này ”
“ Cậu lại làm sao đấy? ” Tiếng nói của Tiên Tửu kêu lại ý thức phiêu xa.
Mạc Tầm Âm duỗi chân, đem điện thoại ấn tắt, âm thanh tạm dừng, không gian chìm xuống, im ắng, Tiên Tửu thấy cậu không nói gì, đâm ra nghi hoặc “ Làm sao? ”
“ Không biết, sống khó khăn quá ” Mạc Tầm Âm rầu rĩ nói, cậu ôm lấy chân mình, quần áo là vải mềm, vật kiệu cao cấp co giãn tốt, Mạc Tầm Âm vùi mặt lên đùi, chắp tay tự mình biến hóa thành một cục đá u buồn.
Tiên Tửu thấy tư thế kỳ dị Mạc Tầm Âm làm ra, vừa buồn cười vừa bất lực, hắn chỉ có thể vươn tay xoa nhẹ đầu tóc Mạc Tầm Âm, đáng yêu tiểu hài tử, đầu tóc cũng mềm mại, tựa như tâm trạng của chủ nhân, khi không vui là ủ rũ phủ phục ở nách tai.
“ Đi siêu thị, tối nay tôi nấu cơm, rồi sau đó ghé qua tiệm cây cỏ mua cho cậu đất và chậu ”
Mạc Tầm Âm ngẩng đầu, đuôi mắt một màu đỏ ửng, linh động đồng tử nhẹ đảo “ Mua đất chôn ai? Anh? ”
Nụ cười dịu dàng trên môi Tiên Tửu tắt ngúm “ Vớ vẩn! ”
Thanh lại trầm, giao hòa và du dương.
Sự chú ý của Mạc Tầm Âm đặt ở cảm âm và từng đầu ngón tay cậu, quen thuộc những luật âm trong trí nhớ, ngón tay bay lướt trên phím đàn, ở phía kia, cách đàn dương cầm không mấy xa, đôi mắt to tròn đã dời đi khỏi những món đồ chơi, ánh mắt Giang Thiên Tinh nhìn Mạc Tầm Âm mang theo ngưỡng mộ.
Trẻ con, thuần khiết trong trắng, thứ hấp dẫn được chúng cũng là như vậy.
Thiên tính mẫn cảm, từ âm nhạc mà sinh ra tương thông, u uất trầm lặng cắm trong những thứ âm sắc, Giang Thiên Tinh chậm rãi tiếp cận, từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh của Mạc Tầm Âm, một bản dương cầm ngẫu hứng kết thúc.
* Bẹp bẹp.
“ ? ” Mạc Tầm Âm “ Hưm? ”
Tiếng vỗ tay ngay cạnh bên, Mạc Tầm Âm chớp chớp khẽ đôi mắt, nhìn đứa bé ngẩng mặt, không chút che giấu mà nhấp khẽ miệng, Giang Thiên Tinh nhào đến ôm chân Mạc Tầm Âm “ Thiên sứ ~ ”
“ Đừng buồn nha, không thể khóc ”
“ Ân?? ”
“ Haha! ”
“ Nghe có hay không? ” Cậu hơi cúi xuống, hỏi.
“ Hay! ” Giang Thiên Tinh được hỏi gì, đáp nấy, đôi mắt mông lung nhìn Mạc Tầm Âm, như mảnh đất trong tim đã được cào mềm, nhen nhóm sinh cơ, hạ một hạt giống không tên, cho đến lúc trưởng thành là khi chúng nảy mầm đâm chồi, chớm nở.
Mạc Tầm Âm ngơ ngẩng, lời khen là điều không bao giờ thiếu đối với cậu, nhưng không biết vì sao, chân thành đến ngây ngô biểu hiện lại làm Mạc Tầm Âm bậc cười, nhìn Giang Thiên Tinh, ý đồ của cậu nhóc khi muốn leo lên người bị cậu phát giác, Mạc Tầm Âm không ngại, nhấc lên đứa trẻ, mềm mại thơm tho hương sữa vùi với hương thanh nhàn dịu nhẹ vây vờn giữa người cả hai, Giang Thiên Tinh vui vẻ đong đưa chân, trước mặt là những phím đàn giao giữa đen và trắng.
Hình ảnh cả hai mơ hồ phản ngược ở khung đàn, Giang Thiên Tinh đong đưa chân nhỏ. Tư thế này dù khó, Giang Thiên Tinh vẫn không nhìn chán, ngẩng đến xem Mạc Tầm Âm, đôi mắt ấy không tha nhìn cậu, Mạc Tầm Âm thấy còn thấy đau cổ giùm cậu nhóc.
Mạc Tầm Âm hơi cảm thấy kỳ quái, bỏ qua sự nghi hoặc mang đến, cậu đành chỉnh lại tư thế một chút, để Giang Thiên Tinh tựa ở lòng ngực, kéo ghế, kéo lấy đầu ngón tay cậu nhóc, đặt lên phím đàn, đạn nhẹ, âm thanh thanh thanh vang trong không gian phòng đàn “ Em muốn thử không? ”
“ Dạ ” Giang Thiên Tinh mềm mại trả lời, đàn là thứ âm thanh dễ nghe nhất, có dồn dập, có dịu dàng, Giang Thiên Tinh nhìn đầu ngón tay ấy như bay nhảy trên những phím, mỗi bước đều có thanh âm, nhịp nhàng nhấp nhả.
Giang Thiên Tinh ý xấu phá bĩnh, chọc này chọc nọ, ấy vậy, Mạc Tầm Âm đều không chút tức giận, dịu dàng đến muốn mệnh, mật ngọt chuốc say, Giang Thiên Tinh si mê chẳng biết làm sao, rõ chỉ là vô tri vô giác tiểu ma vương, cuối cùng chỉ như mèo nhỏ dựa trong lòng của Mạc Tầm Âm.
Chơi một lúc, Giang Thiên Tinh bị dỗ ngủ lúc nào không hay, mơ màng chính mình thay đổi tư thế, Mạc Tầm Âm thuận vậy chính diện cách đối mà ôm, vỗ khẽ sau lưng, cơn gió của mùa hạ mát rười rượi ru ngủ Giang Thiên Tinh, cậu nhóc nhè nhẹ thở đều, đôi tay lại bám rất chặt vào áo của Mạc Tầm Âm.
Để lại những vết nhăn nhúm nhó.
Ngày đó Mạc Tầm Âm giống như là bắt đầu cho chuỗi ngày bị một cái đuôi nhỏ quấn lên, cái đuôi nhỏ rất ngoan, biết cười biết hờn dỗi, nhưng chưa bao giờ làm phiền đến việc học tập của cậu. Giang Thiên Tinh chuyển đến, như ánh sáng nhỏ sưởi ấm lấy Mạc Tầm Âm, ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, kêu cậu một tiếng anh ngọt ngào.
Vào năm Mạc Tầm Âm tự sát, cũng là năm Giang Thiên Tinh du học nước ngoài.
__
“ Này ”
“ Cậu lại làm sao đấy? ” Tiếng nói của Tiên Tửu kêu lại ý thức phiêu xa.
Mạc Tầm Âm duỗi chân, đem điện thoại ấn tắt, âm thanh tạm dừng, không gian chìm xuống, im ắng, Tiên Tửu thấy cậu không nói gì, đâm ra nghi hoặc “ Làm sao? ”
“ Không biết, sống khó khăn quá ” Mạc Tầm Âm rầu rĩ nói, cậu ôm lấy chân mình, quần áo là vải mềm, vật kiệu cao cấp co giãn tốt, Mạc Tầm Âm vùi mặt lên đùi, chắp tay tự mình biến hóa thành một cục đá u buồn.
Tiên Tửu thấy tư thế kỳ dị Mạc Tầm Âm làm ra, vừa buồn cười vừa bất lực, hắn chỉ có thể vươn tay xoa nhẹ đầu tóc Mạc Tầm Âm, đáng yêu tiểu hài tử, đầu tóc cũng mềm mại, tựa như tâm trạng của chủ nhân, khi không vui là ủ rũ phủ phục ở nách tai.
“ Đi siêu thị, tối nay tôi nấu cơm, rồi sau đó ghé qua tiệm cây cỏ mua cho cậu đất và chậu ”
Mạc Tầm Âm ngẩng đầu, đuôi mắt một màu đỏ ửng, linh động đồng tử nhẹ đảo “ Mua đất chôn ai? Anh? ”
Nụ cười dịu dàng trên môi Tiên Tửu tắt ngúm “ Vớ vẩn! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.