Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm

Chương 2: Tống Tân Ngọc.

Vệ Khúc Cửu Quân

08/01/2025

Hắn tay chống lên trán, bất đắc dĩ biện bạch “ Tôi không phải người tông cậu nhập viện ”

“ .....azzzz ” Mạc Tầm Âm nghe vậy liền thở dài, không có đi xin lỗi vì trách oan Tiên Tửu, mà xa xăm nhìn ngoài cửa “ Đã bị tông rồi còn không được chịu trách nhiệm, nhân loại thật máu lạnh làm sao ”

Sau đó chỉa mũi nhọn vào người đang ngồi trước mặt “ Biết vậy thà rằng không xuống núi, người thành phố khác nào cô hồn sống đi đòi mạng cỏ, vừa xuống núi đã suýt mất mạng, đồ khốn! ”

Tiên Tửu “ ...... ”

Mạc Tầm Âm mắng loạn xạ, đáng tiếc người tông cậu không có ở nơi này, thành ra Mạc Tầm Âm rất có địch ý nhìn Tiên Tửu mà mắng, chẳng khác nào xem Tiên Tửu là người kém chút lấy đi mạng cỏ của bản thân.

“ Chú sao đấy? ”

“ Cậu nói xem nào? ” Hắn đáp.

Cậu trộm nhìn sắc mặt khó coi cùng ẩn nhẫn ấy của Tiên Tửu, Mạc Tầm Âm nghĩ trong giây lát, khẽ xoa xoa cằm, giống như bản thân vừa xuống núi, nơi quê nhà hẻo lánh như vậy, không có khả năng được cứu bởi kẻ khác, vậy cho nên.....

Kẻ gây tai nạn cũng tính là còn chút lương tâm khi đã đem thân xác cậu đưa vào viện.

“ Thôi được rồi, người thành phố đó cũng xem như đã có chút lương tâm ha, nhưng không đáng kể ” Cậu khẽ khàn nói, trong giọng là sự ưu sầu không thể giấu, tiếp sau đó. Mạc Tầm Âm ánh mắt đáng thương như mèo con phạm sai lầm, hỏi thử Tiên Tửu “ Tôi không có tiền, anh trai này, bệnh viện có cho thiếu tiền viện phí không nhỉ? ”

Tiên Tửu “ ..... ”

“ Ha? Không gọi chú? ” Hắn cười lạnh nói.

“ Gọi chú thì anh có trả tiền viện phí không nha? ” Mạc Tầm Âm ánh nhìn thấp xuống, nhìn khẽ Tiên Tửu rồi rời đi, môi nhỏ nén cười, tỏ vẻ đứng đắn “ Chú già, giúp tôi ”

Tiên Tửu “ ..... ”

Sao cậu trông đứng đắn ngoan ngoãn mà nói câu nào chướng ngang câu đó vậy?



Mạc Tầm Âm như có đọc hiểu ánh mắt, cậu cười hề hề như đáp, trời sinh thôi ạ.

Tiên Tửu lặng yên nhìn Mạc Tầm Âm toàn thân toát ra một loại bi thương cảm xúc, hắn nếu không nghe người này thốt ra câu nào trước đó, đúng thật sẽ tính toán muốn lên an ủi một chút.

Nhưng là, hắn cảm xúc toàn vô, cảm động hay thương sót đều nhấc lên không nổi!

Hắn hoàn toàn không theo kịp mạch não kỳ quái của người này, tự nhận bộ trưởng bộ ngoại giao, Tiên Tửu lần đầu tiên phải ngã mũ đầu hàng, hắn đến chào thua với tiểu yêu này!

Không sợ tiểu yêu phản nhân cách, gây hại cho nhân loại, chỉ sợ cái loại không não khó thông được!

 Mạc Tầm Âm không hề cho phép hắn giao tiếp bình thường, toàn đưa câu chuyện về một ngõ cụt không thể rẽ hướng.

Hắn nhấp môi, lựa chọn im lặng.

Qua vài phút sau, Tiên Tửu xem cậu vẫn chưa chán việc nhìn ra ngoài kia, hắn có chút không hiểu là ngoài đó có cái gì khiến Mạc Tầm Âm đắm đuối nhìn như thế. Hướng mắt nhìn theo, chỉ đơn giản là cây cùng gió lung lay.

“ Anh cũng không phải người, giống tôi, đúng không? ” Mạc Tầm Âm mỉm cười nói, nghiêm túc nhìn thẳng về phía Tiên Tửu.

Cậu biết khi bản thân cố ý khiêu thoát, chọc ai đó thì đừng hòng tiếp tục cuộc trò chuyện bằng một cách bình thường.

Thấy cậu đã nói đúng trọng tâm, Tiên Tửu vui sướng đến không được, đứng đắn ho khan một đạo khẩu âm, hắn cúi đầu, đóng cuốn sách và lần nữa mở ra, bên trong có kẹp sẵn một mảnh giấy, Tiên Tửu đưa nó cho Mạc Tầm Âm.

“ Cậu cũng là tiểu yêu mới tu luyện thành người, muốn gia nhập vào xã hội đương nhiên cần phải có giấy tờ tùy thân ” Nói, hắn còn chu đáo đưa đến cho cậu một một cây bút.

“ Nhân loại họ tin vào khoa học, chúng ta là sự tồn tại huyền bí, nếu bị tóm, cậu sẽ chết, còn liên lụy đến cộng đồng yêu đang lẩn trốn trong xã hội loài người này ”

“ Vậy nên đừng ích kỷ, biết chứ? ”

“ Hiểu ạ ”

“ Điền, thế nào? ” Đoạn Thư Ân nhận lấy giấy bút, cậu nhìn vào những phần trên giấy, không biết nên điền thế nào cho phải. Cùng điền thông tin khai sinh không giống nhau, giấy tờ tùy thân này, có phải hay không quá tùy tiện \=\=?



Tiên Tửu xem ánh mắt Mạc Tầm Âm vọng đến không tin tưởng, cũng đã quá quen, bảo đảm “ Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tạo cho cậu thân phận tạm thời trước, sau đó mới đến chi tiết sau ”

“ Ò.... ” Cậu cúi đầu đáp, hí hoáy điền điền chép chép.

Tiên Tửu nhẹ nhõm một phần, sờ sờ đầu tóc Mạc Tầm Âm “ Tôi còn thấy cậu ngốc sẽ không hiểu, xem ra vẫn ngoan phết ”

“ Đừng sờ! ” Mạc Tầm Âm bảo vệ đầu tóc “ Sau này cao không được ”

Tiên Tửu phì cười, chọc chọc trán cậu “ Chiều cao như vậy là đủ làm cột điện rồi, sờ chút không chết! ”

“ Hừ! ” Mạc Tầm Âm mới không thèm chấp với người lùn, cậu tiếp tục điền phần thông tin.

Thấy Mạc Tầm Âm không trước điền tên trên giấy, hắn nhớ đến việc tiểu yêu này mới xuống núi, cái tên còn không có nghĩ ra đã một tiến vào bệnh viện, Tiên Tửu thân thiện đề nghị “ Hay là đặt tên, tôi giúp cậu đề cử một chút? ”

Mạc Tầm Âm gật đầu, mắt không rời khỏi giấy, tiếp tục viết cho xong, từ chuyện này bẻ sang chuyện khác “Tôi vẫn còn đang nghĩ nên trả tiền viện phí như thế nào ”

“ Ah, hay không anh đề cử thử xem, cái tên nào hay hay một chút, may mắn để sau này tôi kiếm được thật nhiều tiền! ”

Tiên Tửu “ ...... ”

Tiền tiền tiền, trong đầu cậu không có cái gì khác ngoài tiền hả?

Mạc Tầm Âm khì khì cười trộm.

Không cần Tiên Tửu phải đề cử cái tên nào cả, Mạc Tầm Âm sau khi điền hết thảy những tin tức của nguyên chủ, bao gồm bản thể, quê quán, tuổi và cả nguyện vọng.

“ Xong rồi! ”

“ Tống Tân Ngọc, sao? ” Tiên Tửu nhận lại tờ giấy, đọc nhanh qua, lòng vẫn còn bị nghẹn bởi cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn cười nhẹ, cũng học theo cậu mà trêu ghẹo, hỏi “ Anh còn tưởng cậu định đặc tên gì cầu phúc tài lộc chứ ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thỉnh Quân Nhập Hoài - Luân Hãm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook