Chương 57
Tầm Nam Khê
04/08/2020
Editor: Miri
- --------------
"Năm đó, người đi theo đại nhân đều đã bị xử tử. Người bên cạnh phu nhân tướng quân cũng đều bị phân phát ra, chỉ còn mấy hạ nhân ít học. Tiểu nhân là một trong số người ít ỏi còn dư lại, phu nhân sai tiểu nhân đến hầu hạ cho đại nhân. Lúc ấy, đại nhân suốt ngày chôn ở trong đống tuyết ở Lư Long, cơ thể không có một ngày nào ấm áp."
"Cảm giác lúc đó, tựa như một người chết vậy."
Trình Tàng Chi ngồi xổm xuống, động tác nhanh đến vô hình, mặt mày sắc bén, như một thanh đao chỉ có uống máu xong mới có thể an phận. Hắn gằn từng câu từng chữ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?!"
Một câu kia của Nhan Tuế Nguyện, "nhược điểm này dù ngươi có quật mộ 18 đời tổ tiên Nhan gia cũng không biết", đó rốt cuộc là nhược điểm nào?
Hữu An mang vẻ mặt u sầu không tan, lại có vài phần mơ màng, "Trình đại nhân, tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, tiểu nhân đúng là không biết. Giết cha đoạt quyền...vẫn là do đại nhân tự mình nói với tiểu nhân......"
Mùa đông gió thổi cuồn cuộn tuyết rơi, mai táng thanh cốt thiếu niên dưới tầng tầng lớp tuyết. Hữu An phất ra một tầng tuyết đọng mới khiến cho đôi lông mi thanh tú kia nhúc nhích. Thiếu niên trong sáng nhưng khuôn mặt lại mang đầy dáng vẻ già nua lẫn tang thương, vừa thấy gã đã hỏi: "Ngươi cũng là tới hỏi ta tại sao giết cha đoạt quyền?"
Hữu An lắc đầu, liền lại nghe Nhan Tuế Nguyện hỏi: "Vậy ngươi tới đòi công đạo cho Thanh thúc và những người đó?"
Gã còn chưa kịp lắc đầu, đã thấy Nhan Tuế Nguyện ném xuống một thanh chủy thủ, cả người ngã xuống như một viên ngọc bị rơi rồi vỡ nát, nằm trên băng tuyết, mặc người xâu xé.
Hữu An nhặt lên chủy thủ, đoan chính phủng chủy thủ, quỳ gối bên cạnh Nhan Tuế Nguyện, khom lưng uốn gối nói: "Đại nhân, tiểu nhân chưa từng đọc sách biết chữ, không rõ cái gì gọi là công đạo."
Thế đạo lúc đó, phụ tử tương sát, thủ túc tương tàn, quân thần nội bộ lục đục. Công đạo? Đó là cái gì?
Thiên địa chỉ là một mảng tuyết sắc, khuôn mặt Nhan Tuế Nguyện tái nhợt, bỗng nhiên cười to, sặc ra lệ nóng.
Kí ức mười năm trước của Hữu An cũng đã ngừng ở nụ cười to tới mức khóc ra lệ nóng lại cũng lạnh tới tận xương. Thoát ra khỏi kí ức thống khổ, Hữu An bỗng nhiên hỏi: "Trình tiết độ sứ thân cận với đại nhân, rốt cuộc là vì đại nhân, hay là vì thứ khác?"
"Bản thân ngài hiểu rõ sao?"
"Đại nhân nhà ta không thể chịu nổi thêm một lần bị lừa gạt nữa. Nếu ngài là vì hận cũ, vậy thì xin hãy để đại nhân nhà ta được giải thoát đi."
Trình Tàng Chi sững sờ tại chỗ, Nhan Tuế Nguyện hẳn cũng đã nghĩ tới điều đó? Tại sao một chữ cũng không nói, mà đã giao phó toàn bộ cho hắn?
Trong lòng có nhiệt huyết sôi sùng sục, như thể nghiệp hỏa đang đốt sạch đi lớp họa bì dối trá bên ngoài. Ôm kính tự soi xong, mới phát giác trên mặt đều tràn ngập động tâm với người nọ, không thể buông, không thể che giấu.
Chiều tà buông xuống, ta chỉ tâm niệm một mình ngươi. Chỉ là, rốt cuộc ngươi đã giao thác cho ta mấy tấc chân tình? Vì sao thống khổ trước kia lại hoàn toàn không muốn phân cho ta một chút nào?
Chẳng phải đã quá rõ ràng? Từng câu từng lời bộc bạch lúc trước, đã đủ rõ ràng. Tuy là liệt ngục, cũng cam nguyện vì y mà say mê đắm chìm.
Trình Tàng Chi về lại trong phủ, Triệu Quyết liền chào đón, hỏi: "Công tử, sao qua một đêm ngài mới về? Đám người Công Bộ thượng thư Thường Minh đã tìm người chịu tội thay, muốn quăng sự cố xây dựng Tỏa Long Tĩnh ở Duyện Châu đổ lên An Thừa Bính."
Trình Tàng Chi ngừng bước, "Hắn không chạy?", dù sao mấy ngày được nghỉ Tiết Thanh Minh cũng đủ để cho Thường Minh cuốn gói lẩn trốn.
Triệu Quyết nói: "Đúng là rất kỳ quái, người của chúng ta chỉ là âm thầm nhìn chằm chằm, cũng không có ngăn cản Thường Minh."
Một tiếng cười nhạo, nhớ đến Thường Minh trước khi đi tới Duyện Châu, Trình Tàng Chi mơ hồ hiểu ra tại sao Thường Minh không trốn: "Ngày mai thượng triều thì biết, ngươi chỉ nên nhìn chằm chằm vào ai nên nhìn chằm chằm."
"......"
Trong lòng Triệu Quyết hiểu rõ cái người nào nên nhìn chằm chằm, nhưng vẫn là nhíu mày nhìn công tử, "Công tử, ngài sẽ không lại mạo hiểm làm cái gì nữa chứ? Muốn giết Thường Minh ngay bây giờ không? Dù sao chuyện lần này cũng có liên lụy tới ngài. Nếu Nhan thượng thư còn giống lần trước, ngài tất nhiên không chạy được ——"
"Nhan Tuế Nguyện đè ta ra ngủ rồi."
"?"
Triệu Quyết dùng sức chớp chớp mắt, xác định lỗ tai mình không điếc, rồi sau đó lại dùng sức chớp mắt, xác định người trước mắt vẫn là công tử. Hắn khuấy khuấy lỗ tai mới hỏi: "Công tử...ngài vừa nói cái gì? Sao có thể, Nhan thượng thư trốn ngài còn không kịp, sao có thể đem ngài..."
Trình Tàng Chi vẫn hiển nhiên nhắc lại, "Nhan Tuế Nguyện đè ta ra ngủ đấy."
Từ ngữ vô cùng chuẩn xác, nghe vô cùng thuyết phục, hình như đâu đó còn có kiêu ngạo tự mãn.
"......"
Triệu Quyết giật giật da mặt, bị người khác ngủ chẳng lẽ là chuyện vô cùng đáng tự hào?! Nhan thượng thư cũng có phải mỹ nữ tuyệt thế gì đâu, rõ ràng là một nam nhân! Dù cho y có xinh đẹp thanh nhã như lan, mặt mày như châu như ngọc, cũng...Triệu Quyết tức khắc rùng hết cả mình, hắn hỏi: "Công tử, ngài là cái kia?!"
Trình Tàng Chi biết rõ hắn đang hỏi chính là —— mình có phải là người khuất phục nằm dưới hay không, nhưng hắn chỉ cười mà không nói, rồi sau đó cúi người phất tay nói: "Kêu phòng bếp chuẩn bị ít cơm thôi, hôm nay ta vừa ăn no."
"......" Triệu Quyết nhìn theo hắn, muốn hỏi rõ ràng nhưng lại không dám hỏi. Lỡ như đáp án không phải là cái hắn muốn, chẳng phải là đi cắm một cái gai nhọn vào lòng gây khó chịu.
Trong Nhan phủ vẫn là một mảnh tịch mịch như cũ, ngọn đèn dầu lập lòe ánh lửa. Phía trên bàn thờ từ đường có dây hương vòng vèo đang đốt. Trong ánh lửa sáng mập mờ, hương nhang nồng nặc, thanh niên không nhanh không chậm ngồi trước bài vị, tiếng cầu nguyện truyền ra.
Đêm dài, vài tiếng trống canh vang lên, Nhan Tuế Nguyện vuốt phẳng nếp uốn trên vạt áo, lạy một cái cuối cùng, "Tôn tử bất hiếu không thể giữ được danh trung chính của nhiều thế hệ toàn gia, vì vậy ba bái thỉnh tội."
Hôm nay, y đã kể ra hết lời cất giấu trong ngực. Thiếu niên không biết thu liễm mũi nhọn đã dùng mười năm và huyết thống để trả giá.
Trên đời này, y chỉ thiếu Trình Tàng Chi một cái thân thế trong sạch.
Ở cánh cửa cao một trượng, Hữu An thấy một bóng trắng đi ra, liền biết là đại nhân đã ra khỏi từ đường. Hữu An vẫn như cũ, quỳ gối trên gạch đá, tới khi đại nhân đi tới bên cạnh gã thì mới hoàn hồn, "Đại nhân, ngài quyết định xong rồi?!"
"Ngươi có chuyện gì thì nói đi.", mặt Nhan Tuế Nguyện vẫn thanh đạm như nước, giọng nói rõ ràng.
Hữu An do dự mở miệng, "Phu nhân năm đó nói, hy vọng đại nhân có thể khoan dung nhường nhịn. Thiên hạ thái bình, môn đình an ổn, chính là kỳ vọng của tướng quân và phu nhân. Đại nhân ngài mấy năm nay đều làm mọi chuyện dựa theo 《 Đại Ninh Luật Sơ 》 để quyết định, đã làm rất tốt, vì sao đột nhiên...thay đổi chủ ý?"
"Ngươi nói câu này, là vì thiên hạ thái bình, hay là vì cái gọi là vinh quang cả tộc của nhiều thế hệ trung danh Nhan thị?"
"......Cái này có gì khác nhau sao?", Hữu An không hiểu.
"Mẫu thân năm đó," lời Nhan Tuế Nguyện đến bên môi, trong đầu bỗng nhiên có linh quang lập lòe, "Mẫu thân năm đó từng nói gì với ngươi?"
Hữu An sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Phu nhân năm đó không còn bao nhiêu tỉnh táo, cả ngày không nói chuyện với thị nữ, chỉ là nhắc mãi đại nhân năm đó nếu là...là một công tử chơi bời lêu lổng tầm thường thì tốt rồi, như vậy sẽ không cần bị hãm sâu vào những chuyện này."
Khuôn mặt Nhan Tuế Nguyện hơi nổi gợn sóng, bỗng nhiên đỡ trán che mặt cười ra tiếng. Y bừng tỉnh ngộ ra vì sao mẫu thân từng nói với y rằng sau này, y trở thành một công tử chơi bời lêu lỏng cũng tốt.
Năm đó mẫu thân ở nhà ngoại dưỡng bệnh, tất cả mọi người đều nhìn y thở dài, luôn duy trì một loại xa cách với y. Ngoại tổ bốc thuốc dạy y lý cho y, dẫn y tới Phật đường tụng kinh, thậm chí còn kêu y bỏ bê tập võ.
Bây giờ y mới hiểu rõ, hóa ra vinh quang cả tộc của Nhan thị này cần phải có tính mạng phụ thân, thống khổ của mẫu thân, cùng với danh dự cả đời của y thì mới có thể duy trì.
Làm một kẻ chơi bời lêu lổng, mới có thể thoát khỏi âm mưu xảo quyệt, mới có thể rời đi vũng nước sâu Nhan gia này.
"Mặc dù bây giờ ta có là một kẻ chơi bời lêu lổng, thì cũng đã bị hãm sâu ở Thanh Kinh làm thịt cá cho kẻ khác.", Nhan Tuế Nguyện vọng nhìn về phía chân trời, một đám mây đen mịt mù không thấy ngân hà, "Hiện giờ, ta không thể, ta không thể làm thịt cá nữa."
Vì Trình Tàng Chi, y không thể.
Lý tưởng được trở thành phong lang cư tư, cầm tiết vân trung thuở thiếu niên, đã bị thế đạo bất công này dập nát. Nhan Tuế Nguyện xoa ngực của mình, một tấm lòng son của y đã bị nhân tâm hiểm ác mổ ra rồi nghiền nát. Cõi lòng của Trình Tàng Chi bây giờ đều tràn đầy hai chữ thịnh thế, vậy thì y nhất định phải khiến cho nó trở thành sự thật.
Hữu An nhấp môi không nói. Đêm lặng nhớ cố nhân, chú định sẽ là một đêm trằn trọc khó ngủ.
Tiết Thanh Minh đi qua, vạn hộ nhà lại một lần nữa nhóm bếp, nhân gian lại trở thành một phương phồn hoa náo nhiệt.
Trình Tàng Chi ở trên bậc thang ngồi bẹp nghỉ chân hồi lâu, quan viên lui tới bị hắn làm cho hoảng sợ. Tấu chương của Thứ sử Trịnh Cảnh của Duyện Châu vừa mới đến kinh mấy ngày trước, triều hội hôm nay tất nhiên sẽ nói về chuyện này. Việc lần trước ở Kim Châu, đám người Lưu Huyền còn chưa kịp chuẩn bị, thiệt hại mất Vương Đỉnh, lần này tất nhiên không thể dễ dàng được bỏ qua.
Kinh triệu doãn Chu Nông từng hợp tác với Trình Tàng Chi đi xét nhà, bây giờ sững sờ khi bị các vị đồng liêu nêu tên. Vì muốn tìm hiểu việc này mà kêu hắn ra hy sinh!
Bởi vì ngại làm mất lòng nhau ở chốn quan trường, Chu Nông bất đắc dĩ tiến lên chào hỏi Trình Tàng Chi: "Trình tiết độ sứ, nơi này là cầu thang vào cung, không nên múa đao rút kiếm......", dù sao chuyện thị vệ Trình Tàng Chi đeo đao ra ra vào vào cung đình, cũng không phải chuyện gì giấu giếm.
Hắn lại nói: "Tuy là bởi vì Thường thượng thư không an bài chu toàn chuyện Tỏa Long Tĩnh nên mới liên lụy Trình tiết độ sứ rơi vào hiểm cảnh, nhưng vẫn là ——"
"Sao Chu đại nhân không nói đỡ vài câu cho Nhan thượng thư?", tuy Trình Tàng Chi vẫn vui vui cười cười, nhưng lại có loại lạnh lẽo không rõ, "Nhan thượng thư cùng bản quan đi xuống Tỏa Long Tĩnh, mượn tay bản quan giết An Hành Súc, suýt nữa chôn bản quan dưới đó, thấy thế nào cũng là Nhan thượng thư mới là người có thù sâu với bản quan. Ngài không cầu tình cho vị Nhan thượng thư thanh liêm chính trực, nổi danh thiên hạ sao?"
Ánh mắt đảo qua quan viên đang đứng cách đó vài bước, rét lạnh vô cùng.
Cầu tình cho gian thần, lại không thèm cố gắng nói đỡ cho thanh quan. Chu Nông chỉ cảm thấy mặt mình như bị bỏng, miệng bịt kín khó trả lời. Lý do bọn họ không mở miệng là vì họ vẫn không rõ thái độ của Trình Tàng Chi đối với Nhan Tuế Nguyện là gì, quan trọng hơn nữa là bọn họ cũng ước gì Nhan Tuế Nguyện chết ở trong tay Trình Tàng Chi.
Quan viên cả triều tuy khâm phục Nhan Tuế Nguyện chính trực, nhưng lại cũng ghen ghét Nhan Tuế Nguyện chính trực. Làm quan cùng triều, có ai trước khi nhập sĩ chưa từng có đầy khát vọng trong lòng. Sự tồn tại của Nhan Tuế Nguyện không chỉ là chướng ngại cho bọn họ, càng là một mặt gương phản chiếu ra khuôn mặt ghê tởm của bọn họ hiện tại. Bên ngoài sợ hãi tán dương Nhan Tuế Nguyện, kỳ thật trong lòng ghen ghét, chỉ muốn đẩy Nhan Tuế Nguyện vào đường chết.
Trình Tàng Chi không hề đáp lời bọn họ. Những người này biết rõ lúc Tỏa Long Tĩnh được xây dựng, Công Bộ tự tiện ăn bớt một khoản tiền nên mới khiến cho đường sông ngầm của Tỏa Long Tĩnh dễ dàng bị một viên địa lôi tạc nứt. Đây cũng là lý do nhóm người này nóng lòng cầu tình thay cho Thường Minh, hơn nữa, không có ít người tham ô số tiền kia có mặt ở đây.
Hôm nay, Nhan Tuế Nguyện thật sự là hết hồn. Trình Tàng Chi hiếm khi thượng triều sớm, trước nay đều là có vua triệu kiến thì mới vào. Vừa thấy Trình Tàng Chi chào đón, Nhan Tuế Nguyện lập tức lui về phía sau, làm Trình Tàng Chi sờ vào một khoảng không.
"......" Trình Tàng Chi nhìn chăm chú vào y, "Ngươi lại muốn thất hứa?"
Thần sắc Nhan Tuế Nguyện bình tĩnh trấn định, "Hứa thì vẫn giữ, chỉ là, ấn đường Trình đại nhân hôm nay biến thành màu đen, sợ là sắp có tai họa máu chảy đầu rơi, bản quan vẫn là nên cách Trình đại nhân xa một chút."
"......" Trình Tàng Chi hiện ra vẻ mặt bi thương, "Vậy còn không bằng thất hứa. Ngoài miệng thì bảo "nhất nhật phu thê bách nhật ân", lúc trên giường ngươi cũng không phải tuyệt tình tàn nhẫn, ngươi đã quên cả rồi sao? Ngươi còn gọi ta ——"
"Trình Tàng Chi." Nhan Tuế Nguyện kịp thời ngăn lời hắn, đau đầu đỡ trán, "Ngươi...tự trọng chút."
Trình Tàng Chi cười vô cùng tự nhiên, "Lúc ngươi đáp ứng ta trên giường, sao không kêu ta tự trọng chút?"
"......"
Nhan Tuế Nguyện im miệng không nói, lòng bàn tay che khuất gò má của mình. Tuy y rất xấu hổ về chuyện này, nhưng lại không tức giận phản bác. Không nói là không nói, thích là thích. Chuyện y đã làm, không có gì để cãi lại.
Trình Tàng Chi quen mặt dày vô sỉ, không chút nào biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì, còn tiếp tục nói: "Ngươi xem, ta sắp bị người khác cắn xé chỉ trích rồi, ngươi lại gọi ta một tiếng kia, giúp cho ta tráng lá gan. Vậy thì trái tim bé nhỏ của ta cũng sẽ kiên cường hơn vài phần."
"......" Nhan Tuế Nguyện hơi ho khan, hỏi hắn: "Trình Tàng Chi ngươi còn có lúc phải sợ?"
"Rất nhiều lúc ta sợ đấy!", Trình Tàng Chi làm bộ như thật, "Nói chi xa, ta sợ ngươi đổi ý, sợ ngươi quỳ từ đường xong lại biến trở về Nhan Tuế Nguyện lúc nào cũng cách ta ngàn dặm.", hắn bỗng nhiên tiến đến gần bên tai Nhan Tuế Nguyện, "Nói thật, ta sợ nhất chính là ngày hôm trước ngươi đau, chuyện tới một nửa lại đá văng ta ra, vậy ——"
Nhan Tuế Nguyện lập tức xoay người, bỏ rơi hắn ở một bên. Y đang đợi Trình Tàng Chi mở miệng nói chính sự kế tiếp Tỏa Long Tĩnh, lại nghe mấy lời không biết xấu hổ này.
Trình Tàng Chi vốn định đuổi theo, phía sau lại truyền đến một câu xấu hổ và giận dữ, đan xen trách cứ: "Ban ngày ban mặt, lại có một đôi nam nam không biết xấu hổ! Đồi phong bại tục!"
Vừa quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt vặn vẹo của Sầm Vọng.
"Làm ngự sử còn muốn thị sát chuyện thầm kín của nhà người ta?"
"......" Sầm Vọng lảo đảo dưới chân, thất tha thất thểu đi mất, dưới chân như phát gió mạnh.
- --------------
"Năm đó, người đi theo đại nhân đều đã bị xử tử. Người bên cạnh phu nhân tướng quân cũng đều bị phân phát ra, chỉ còn mấy hạ nhân ít học. Tiểu nhân là một trong số người ít ỏi còn dư lại, phu nhân sai tiểu nhân đến hầu hạ cho đại nhân. Lúc ấy, đại nhân suốt ngày chôn ở trong đống tuyết ở Lư Long, cơ thể không có một ngày nào ấm áp."
"Cảm giác lúc đó, tựa như một người chết vậy."
Trình Tàng Chi ngồi xổm xuống, động tác nhanh đến vô hình, mặt mày sắc bén, như một thanh đao chỉ có uống máu xong mới có thể an phận. Hắn gằn từng câu từng chữ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?!"
Một câu kia của Nhan Tuế Nguyện, "nhược điểm này dù ngươi có quật mộ 18 đời tổ tiên Nhan gia cũng không biết", đó rốt cuộc là nhược điểm nào?
Hữu An mang vẻ mặt u sầu không tan, lại có vài phần mơ màng, "Trình đại nhân, tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, tiểu nhân đúng là không biết. Giết cha đoạt quyền...vẫn là do đại nhân tự mình nói với tiểu nhân......"
Mùa đông gió thổi cuồn cuộn tuyết rơi, mai táng thanh cốt thiếu niên dưới tầng tầng lớp tuyết. Hữu An phất ra một tầng tuyết đọng mới khiến cho đôi lông mi thanh tú kia nhúc nhích. Thiếu niên trong sáng nhưng khuôn mặt lại mang đầy dáng vẻ già nua lẫn tang thương, vừa thấy gã đã hỏi: "Ngươi cũng là tới hỏi ta tại sao giết cha đoạt quyền?"
Hữu An lắc đầu, liền lại nghe Nhan Tuế Nguyện hỏi: "Vậy ngươi tới đòi công đạo cho Thanh thúc và những người đó?"
Gã còn chưa kịp lắc đầu, đã thấy Nhan Tuế Nguyện ném xuống một thanh chủy thủ, cả người ngã xuống như một viên ngọc bị rơi rồi vỡ nát, nằm trên băng tuyết, mặc người xâu xé.
Hữu An nhặt lên chủy thủ, đoan chính phủng chủy thủ, quỳ gối bên cạnh Nhan Tuế Nguyện, khom lưng uốn gối nói: "Đại nhân, tiểu nhân chưa từng đọc sách biết chữ, không rõ cái gì gọi là công đạo."
Thế đạo lúc đó, phụ tử tương sát, thủ túc tương tàn, quân thần nội bộ lục đục. Công đạo? Đó là cái gì?
Thiên địa chỉ là một mảng tuyết sắc, khuôn mặt Nhan Tuế Nguyện tái nhợt, bỗng nhiên cười to, sặc ra lệ nóng.
Kí ức mười năm trước của Hữu An cũng đã ngừng ở nụ cười to tới mức khóc ra lệ nóng lại cũng lạnh tới tận xương. Thoát ra khỏi kí ức thống khổ, Hữu An bỗng nhiên hỏi: "Trình tiết độ sứ thân cận với đại nhân, rốt cuộc là vì đại nhân, hay là vì thứ khác?"
"Bản thân ngài hiểu rõ sao?"
"Đại nhân nhà ta không thể chịu nổi thêm một lần bị lừa gạt nữa. Nếu ngài là vì hận cũ, vậy thì xin hãy để đại nhân nhà ta được giải thoát đi."
Trình Tàng Chi sững sờ tại chỗ, Nhan Tuế Nguyện hẳn cũng đã nghĩ tới điều đó? Tại sao một chữ cũng không nói, mà đã giao phó toàn bộ cho hắn?
Trong lòng có nhiệt huyết sôi sùng sục, như thể nghiệp hỏa đang đốt sạch đi lớp họa bì dối trá bên ngoài. Ôm kính tự soi xong, mới phát giác trên mặt đều tràn ngập động tâm với người nọ, không thể buông, không thể che giấu.
Chiều tà buông xuống, ta chỉ tâm niệm một mình ngươi. Chỉ là, rốt cuộc ngươi đã giao thác cho ta mấy tấc chân tình? Vì sao thống khổ trước kia lại hoàn toàn không muốn phân cho ta một chút nào?
Chẳng phải đã quá rõ ràng? Từng câu từng lời bộc bạch lúc trước, đã đủ rõ ràng. Tuy là liệt ngục, cũng cam nguyện vì y mà say mê đắm chìm.
Trình Tàng Chi về lại trong phủ, Triệu Quyết liền chào đón, hỏi: "Công tử, sao qua một đêm ngài mới về? Đám người Công Bộ thượng thư Thường Minh đã tìm người chịu tội thay, muốn quăng sự cố xây dựng Tỏa Long Tĩnh ở Duyện Châu đổ lên An Thừa Bính."
Trình Tàng Chi ngừng bước, "Hắn không chạy?", dù sao mấy ngày được nghỉ Tiết Thanh Minh cũng đủ để cho Thường Minh cuốn gói lẩn trốn.
Triệu Quyết nói: "Đúng là rất kỳ quái, người của chúng ta chỉ là âm thầm nhìn chằm chằm, cũng không có ngăn cản Thường Minh."
Một tiếng cười nhạo, nhớ đến Thường Minh trước khi đi tới Duyện Châu, Trình Tàng Chi mơ hồ hiểu ra tại sao Thường Minh không trốn: "Ngày mai thượng triều thì biết, ngươi chỉ nên nhìn chằm chằm vào ai nên nhìn chằm chằm."
"......"
Trong lòng Triệu Quyết hiểu rõ cái người nào nên nhìn chằm chằm, nhưng vẫn là nhíu mày nhìn công tử, "Công tử, ngài sẽ không lại mạo hiểm làm cái gì nữa chứ? Muốn giết Thường Minh ngay bây giờ không? Dù sao chuyện lần này cũng có liên lụy tới ngài. Nếu Nhan thượng thư còn giống lần trước, ngài tất nhiên không chạy được ——"
"Nhan Tuế Nguyện đè ta ra ngủ rồi."
"?"
Triệu Quyết dùng sức chớp chớp mắt, xác định lỗ tai mình không điếc, rồi sau đó lại dùng sức chớp mắt, xác định người trước mắt vẫn là công tử. Hắn khuấy khuấy lỗ tai mới hỏi: "Công tử...ngài vừa nói cái gì? Sao có thể, Nhan thượng thư trốn ngài còn không kịp, sao có thể đem ngài..."
Trình Tàng Chi vẫn hiển nhiên nhắc lại, "Nhan Tuế Nguyện đè ta ra ngủ đấy."
Từ ngữ vô cùng chuẩn xác, nghe vô cùng thuyết phục, hình như đâu đó còn có kiêu ngạo tự mãn.
"......"
Triệu Quyết giật giật da mặt, bị người khác ngủ chẳng lẽ là chuyện vô cùng đáng tự hào?! Nhan thượng thư cũng có phải mỹ nữ tuyệt thế gì đâu, rõ ràng là một nam nhân! Dù cho y có xinh đẹp thanh nhã như lan, mặt mày như châu như ngọc, cũng...Triệu Quyết tức khắc rùng hết cả mình, hắn hỏi: "Công tử, ngài là cái kia?!"
Trình Tàng Chi biết rõ hắn đang hỏi chính là —— mình có phải là người khuất phục nằm dưới hay không, nhưng hắn chỉ cười mà không nói, rồi sau đó cúi người phất tay nói: "Kêu phòng bếp chuẩn bị ít cơm thôi, hôm nay ta vừa ăn no."
"......" Triệu Quyết nhìn theo hắn, muốn hỏi rõ ràng nhưng lại không dám hỏi. Lỡ như đáp án không phải là cái hắn muốn, chẳng phải là đi cắm một cái gai nhọn vào lòng gây khó chịu.
Trong Nhan phủ vẫn là một mảnh tịch mịch như cũ, ngọn đèn dầu lập lòe ánh lửa. Phía trên bàn thờ từ đường có dây hương vòng vèo đang đốt. Trong ánh lửa sáng mập mờ, hương nhang nồng nặc, thanh niên không nhanh không chậm ngồi trước bài vị, tiếng cầu nguyện truyền ra.
Đêm dài, vài tiếng trống canh vang lên, Nhan Tuế Nguyện vuốt phẳng nếp uốn trên vạt áo, lạy một cái cuối cùng, "Tôn tử bất hiếu không thể giữ được danh trung chính của nhiều thế hệ toàn gia, vì vậy ba bái thỉnh tội."
Hôm nay, y đã kể ra hết lời cất giấu trong ngực. Thiếu niên không biết thu liễm mũi nhọn đã dùng mười năm và huyết thống để trả giá.
Trên đời này, y chỉ thiếu Trình Tàng Chi một cái thân thế trong sạch.
Ở cánh cửa cao một trượng, Hữu An thấy một bóng trắng đi ra, liền biết là đại nhân đã ra khỏi từ đường. Hữu An vẫn như cũ, quỳ gối trên gạch đá, tới khi đại nhân đi tới bên cạnh gã thì mới hoàn hồn, "Đại nhân, ngài quyết định xong rồi?!"
"Ngươi có chuyện gì thì nói đi.", mặt Nhan Tuế Nguyện vẫn thanh đạm như nước, giọng nói rõ ràng.
Hữu An do dự mở miệng, "Phu nhân năm đó nói, hy vọng đại nhân có thể khoan dung nhường nhịn. Thiên hạ thái bình, môn đình an ổn, chính là kỳ vọng của tướng quân và phu nhân. Đại nhân ngài mấy năm nay đều làm mọi chuyện dựa theo 《 Đại Ninh Luật Sơ 》 để quyết định, đã làm rất tốt, vì sao đột nhiên...thay đổi chủ ý?"
"Ngươi nói câu này, là vì thiên hạ thái bình, hay là vì cái gọi là vinh quang cả tộc của nhiều thế hệ trung danh Nhan thị?"
"......Cái này có gì khác nhau sao?", Hữu An không hiểu.
"Mẫu thân năm đó," lời Nhan Tuế Nguyện đến bên môi, trong đầu bỗng nhiên có linh quang lập lòe, "Mẫu thân năm đó từng nói gì với ngươi?"
Hữu An sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Phu nhân năm đó không còn bao nhiêu tỉnh táo, cả ngày không nói chuyện với thị nữ, chỉ là nhắc mãi đại nhân năm đó nếu là...là một công tử chơi bời lêu lổng tầm thường thì tốt rồi, như vậy sẽ không cần bị hãm sâu vào những chuyện này."
Khuôn mặt Nhan Tuế Nguyện hơi nổi gợn sóng, bỗng nhiên đỡ trán che mặt cười ra tiếng. Y bừng tỉnh ngộ ra vì sao mẫu thân từng nói với y rằng sau này, y trở thành một công tử chơi bời lêu lỏng cũng tốt.
Năm đó mẫu thân ở nhà ngoại dưỡng bệnh, tất cả mọi người đều nhìn y thở dài, luôn duy trì một loại xa cách với y. Ngoại tổ bốc thuốc dạy y lý cho y, dẫn y tới Phật đường tụng kinh, thậm chí còn kêu y bỏ bê tập võ.
Bây giờ y mới hiểu rõ, hóa ra vinh quang cả tộc của Nhan thị này cần phải có tính mạng phụ thân, thống khổ của mẫu thân, cùng với danh dự cả đời của y thì mới có thể duy trì.
Làm một kẻ chơi bời lêu lổng, mới có thể thoát khỏi âm mưu xảo quyệt, mới có thể rời đi vũng nước sâu Nhan gia này.
"Mặc dù bây giờ ta có là một kẻ chơi bời lêu lổng, thì cũng đã bị hãm sâu ở Thanh Kinh làm thịt cá cho kẻ khác.", Nhan Tuế Nguyện vọng nhìn về phía chân trời, một đám mây đen mịt mù không thấy ngân hà, "Hiện giờ, ta không thể, ta không thể làm thịt cá nữa."
Vì Trình Tàng Chi, y không thể.
Lý tưởng được trở thành phong lang cư tư, cầm tiết vân trung thuở thiếu niên, đã bị thế đạo bất công này dập nát. Nhan Tuế Nguyện xoa ngực của mình, một tấm lòng son của y đã bị nhân tâm hiểm ác mổ ra rồi nghiền nát. Cõi lòng của Trình Tàng Chi bây giờ đều tràn đầy hai chữ thịnh thế, vậy thì y nhất định phải khiến cho nó trở thành sự thật.
Hữu An nhấp môi không nói. Đêm lặng nhớ cố nhân, chú định sẽ là một đêm trằn trọc khó ngủ.
Tiết Thanh Minh đi qua, vạn hộ nhà lại một lần nữa nhóm bếp, nhân gian lại trở thành một phương phồn hoa náo nhiệt.
Trình Tàng Chi ở trên bậc thang ngồi bẹp nghỉ chân hồi lâu, quan viên lui tới bị hắn làm cho hoảng sợ. Tấu chương của Thứ sử Trịnh Cảnh của Duyện Châu vừa mới đến kinh mấy ngày trước, triều hội hôm nay tất nhiên sẽ nói về chuyện này. Việc lần trước ở Kim Châu, đám người Lưu Huyền còn chưa kịp chuẩn bị, thiệt hại mất Vương Đỉnh, lần này tất nhiên không thể dễ dàng được bỏ qua.
Kinh triệu doãn Chu Nông từng hợp tác với Trình Tàng Chi đi xét nhà, bây giờ sững sờ khi bị các vị đồng liêu nêu tên. Vì muốn tìm hiểu việc này mà kêu hắn ra hy sinh!
Bởi vì ngại làm mất lòng nhau ở chốn quan trường, Chu Nông bất đắc dĩ tiến lên chào hỏi Trình Tàng Chi: "Trình tiết độ sứ, nơi này là cầu thang vào cung, không nên múa đao rút kiếm......", dù sao chuyện thị vệ Trình Tàng Chi đeo đao ra ra vào vào cung đình, cũng không phải chuyện gì giấu giếm.
Hắn lại nói: "Tuy là bởi vì Thường thượng thư không an bài chu toàn chuyện Tỏa Long Tĩnh nên mới liên lụy Trình tiết độ sứ rơi vào hiểm cảnh, nhưng vẫn là ——"
"Sao Chu đại nhân không nói đỡ vài câu cho Nhan thượng thư?", tuy Trình Tàng Chi vẫn vui vui cười cười, nhưng lại có loại lạnh lẽo không rõ, "Nhan thượng thư cùng bản quan đi xuống Tỏa Long Tĩnh, mượn tay bản quan giết An Hành Súc, suýt nữa chôn bản quan dưới đó, thấy thế nào cũng là Nhan thượng thư mới là người có thù sâu với bản quan. Ngài không cầu tình cho vị Nhan thượng thư thanh liêm chính trực, nổi danh thiên hạ sao?"
Ánh mắt đảo qua quan viên đang đứng cách đó vài bước, rét lạnh vô cùng.
Cầu tình cho gian thần, lại không thèm cố gắng nói đỡ cho thanh quan. Chu Nông chỉ cảm thấy mặt mình như bị bỏng, miệng bịt kín khó trả lời. Lý do bọn họ không mở miệng là vì họ vẫn không rõ thái độ của Trình Tàng Chi đối với Nhan Tuế Nguyện là gì, quan trọng hơn nữa là bọn họ cũng ước gì Nhan Tuế Nguyện chết ở trong tay Trình Tàng Chi.
Quan viên cả triều tuy khâm phục Nhan Tuế Nguyện chính trực, nhưng lại cũng ghen ghét Nhan Tuế Nguyện chính trực. Làm quan cùng triều, có ai trước khi nhập sĩ chưa từng có đầy khát vọng trong lòng. Sự tồn tại của Nhan Tuế Nguyện không chỉ là chướng ngại cho bọn họ, càng là một mặt gương phản chiếu ra khuôn mặt ghê tởm của bọn họ hiện tại. Bên ngoài sợ hãi tán dương Nhan Tuế Nguyện, kỳ thật trong lòng ghen ghét, chỉ muốn đẩy Nhan Tuế Nguyện vào đường chết.
Trình Tàng Chi không hề đáp lời bọn họ. Những người này biết rõ lúc Tỏa Long Tĩnh được xây dựng, Công Bộ tự tiện ăn bớt một khoản tiền nên mới khiến cho đường sông ngầm của Tỏa Long Tĩnh dễ dàng bị một viên địa lôi tạc nứt. Đây cũng là lý do nhóm người này nóng lòng cầu tình thay cho Thường Minh, hơn nữa, không có ít người tham ô số tiền kia có mặt ở đây.
Hôm nay, Nhan Tuế Nguyện thật sự là hết hồn. Trình Tàng Chi hiếm khi thượng triều sớm, trước nay đều là có vua triệu kiến thì mới vào. Vừa thấy Trình Tàng Chi chào đón, Nhan Tuế Nguyện lập tức lui về phía sau, làm Trình Tàng Chi sờ vào một khoảng không.
"......" Trình Tàng Chi nhìn chăm chú vào y, "Ngươi lại muốn thất hứa?"
Thần sắc Nhan Tuế Nguyện bình tĩnh trấn định, "Hứa thì vẫn giữ, chỉ là, ấn đường Trình đại nhân hôm nay biến thành màu đen, sợ là sắp có tai họa máu chảy đầu rơi, bản quan vẫn là nên cách Trình đại nhân xa một chút."
"......" Trình Tàng Chi hiện ra vẻ mặt bi thương, "Vậy còn không bằng thất hứa. Ngoài miệng thì bảo "nhất nhật phu thê bách nhật ân", lúc trên giường ngươi cũng không phải tuyệt tình tàn nhẫn, ngươi đã quên cả rồi sao? Ngươi còn gọi ta ——"
"Trình Tàng Chi." Nhan Tuế Nguyện kịp thời ngăn lời hắn, đau đầu đỡ trán, "Ngươi...tự trọng chút."
Trình Tàng Chi cười vô cùng tự nhiên, "Lúc ngươi đáp ứng ta trên giường, sao không kêu ta tự trọng chút?"
"......"
Nhan Tuế Nguyện im miệng không nói, lòng bàn tay che khuất gò má của mình. Tuy y rất xấu hổ về chuyện này, nhưng lại không tức giận phản bác. Không nói là không nói, thích là thích. Chuyện y đã làm, không có gì để cãi lại.
Trình Tàng Chi quen mặt dày vô sỉ, không chút nào biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì, còn tiếp tục nói: "Ngươi xem, ta sắp bị người khác cắn xé chỉ trích rồi, ngươi lại gọi ta một tiếng kia, giúp cho ta tráng lá gan. Vậy thì trái tim bé nhỏ của ta cũng sẽ kiên cường hơn vài phần."
"......" Nhan Tuế Nguyện hơi ho khan, hỏi hắn: "Trình Tàng Chi ngươi còn có lúc phải sợ?"
"Rất nhiều lúc ta sợ đấy!", Trình Tàng Chi làm bộ như thật, "Nói chi xa, ta sợ ngươi đổi ý, sợ ngươi quỳ từ đường xong lại biến trở về Nhan Tuế Nguyện lúc nào cũng cách ta ngàn dặm.", hắn bỗng nhiên tiến đến gần bên tai Nhan Tuế Nguyện, "Nói thật, ta sợ nhất chính là ngày hôm trước ngươi đau, chuyện tới một nửa lại đá văng ta ra, vậy ——"
Nhan Tuế Nguyện lập tức xoay người, bỏ rơi hắn ở một bên. Y đang đợi Trình Tàng Chi mở miệng nói chính sự kế tiếp Tỏa Long Tĩnh, lại nghe mấy lời không biết xấu hổ này.
Trình Tàng Chi vốn định đuổi theo, phía sau lại truyền đến một câu xấu hổ và giận dữ, đan xen trách cứ: "Ban ngày ban mặt, lại có một đôi nam nam không biết xấu hổ! Đồi phong bại tục!"
Vừa quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt vặn vẹo của Sầm Vọng.
"Làm ngự sử còn muốn thị sát chuyện thầm kín của nhà người ta?"
"......" Sầm Vọng lảo đảo dưới chân, thất tha thất thểu đi mất, dưới chân như phát gió mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.