Chương 108
Thiền Nhược Hề
27/09/2018
Nhìn người đàn ông tỏa khí lạnh đang bước từng bước tới đây, Đàm Kiệt
vội vàng lui qua một bên, mặc kệ tức giận cỡ nào cũng không dám lên
tiếng nói một câu.
Dung Lạc lạnh lẽo liếc qua người đàn ông đã lui về phía sau Tạ Thần, sắc mặt ủ dột, "Sao lại thế này?" Vài chữ ngắn gọn lại lạnh lẽo.
"Dung Lạc, đây chỉ là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, nói rõ không phải sẽ tốt đẹp sao?" Tạ Thần nhìn thấy ánh mắt tàn ác của Dung Lạc, cố gắng ép mình mỉm cười.
"Hiểu lầm?" Giọng điệu hoài nghi làm cho Tạ Thần đổ mồ hôi lạnh giữa mùa hè nóng bức, anh biết Dung Lạc mà đến thì mọi chuyện sẽ càng to.
"Đúng vậy đúng vậy." Tạ Thần cố gắng cười gượng.
"Đây cũng là hiểu lầm?" Trừng mắt nhìn Tạ Phong nắm chặt tay Mộc Yên, khí lạnh trên người Dung Lạc lại tăng thêm một phần.
"Đây là..." Tạ Thần đang không biết nên giải thích thế nào thì đã bị giọng nói đè nén tức giận của Dung Lạc ngắt ngang.
" Gỡ ra cho tôi!"
"Phải chờ Tạ Phong tỉnh lại, Dung Lạc, cậu cũng biết hành động trong tiềm thức của người hôn mê, trước khi nó tỉnh lại thì không có cách nào..."
"Gỡ ra!" Giọng nói lạnh lùng làm cho phòng bệnh sáng ngời trở nên u ám trong nháy mắt.
"Không phải tớ không muốn giúp bọn họ, nhưng thật sự không có biện pháp, Tiểu Phong sẽ lập tức tỉnh lại, cậu không có thể chờ một chút sao!" Tuy rằng Tạ Thần cũng rất sợ Dung Lạc, nhưng dù sao cũng là bạn tốt, thấy cậu ta cố chấp không nể tình như vậy, anh cũng chỉ có thể kiên trì phản bác.
Dung Lạc nhíu mi lại, đi qua ôm lấy Mộc Yên hỏi, "Cục cưng, sao em lại gặp được anh ta?"
Mộc Yên ngồi ở trên ghế, đầu tựa vào thắt lưng Dung Lạc rồi cọ cọ, uất ức nói, "Lạc Lạc, là anh ta đến trêu chọc em trước, em chỉ muốn dạy dỗ anh ta một chút thôi."
"Tạ Thần!" Dung Lạc tức giận, "Nhị thiếu Nhà họ Tạ mấy người muốn bị mất tiền đồ sao?"
Giọng điệu uy hiếp làm cho Tạ Thần bất đắc dĩ, "Dung Lạc, Nhị thiếu Nhà họ Tạ đã bị Mộc Yên của cậu ra tay đánh đến mức nằm trên giường bệnh, cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Đó là do cậu ta xứng đáng!"
Tạ Thần đứng ở một bên nhịn không được giật giật khóe miệng, anh thật sự không biết Dung Lạc lại không phân rõ phải trái như vậy. Còn bà cô kia thì lại nói là chỉ dạy dỗ một chút thôi, một chút của cô đã làm cho Nhị thiếu Nhà họ Tạ chúng tôi bị gãy xương sườn đó!
Dung Lạc cúi đầu, ánh mắt nhìn Mộc Yên nhu hòa hơn rất nhiều, anh nghiêm túc nói, "Cục cưng, ở bên ngoài nhất định phải tự bảo vệ mình, không cần phải hạ thủ lưu tình với người khác! Có người dám trêu chọc em, em nhất định phải hung hăng dạy dỗ hắn. Người khác động đến em một, em phải trả lại cho hắn mười! Xảy ra chuyện gì thì đã có anh ở đây! Hiểu chưa?"
"Ừ." Mộc Yên ngoan ngoãn gật đầu.
A! Nghe Dung Lạc nghiêm túc dặn dò Mộc Yên, Tạ Thần nhịn không được đen mặt lại: Đã từng gặp qua người nối giáo cho giặc nhưng chưa từng thấy ai nối giáo một cách trắng trợn như vậy.
"Lạc Lạc." Mộc Yên ngửa đầu nhìn Dung Lạc, nhẹ giọng gọi anh.
"Làm sao vậy?"
"Lạc Lạc, tay đau!" Giọng nói uất ức.
Tạ Thần vừa nghe thấy vậy thì bị hoảng sợ, bà cô nhỏ này là cố tình đi! Thật ra anh đã hiểu lầm Mộc Yên, cánh tay trái của Mộc Yên đã từng bị thương, bị Tạ Phong nắm chặt một lúc lâu, máu không lưu thông nên cả cánh tay đều đau.
"Tạ Thần!" Dung Lạc rống giận.
"Bắt anh ta buông tay ra!" Trừng mắt nhìn Tạ Thần nằm trên giường bệnh, giọng nói Dung Lạc lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng.
Thấy vậy, Tạ Thần nhẫn nại giải thích: "Không phải nói chờ Tiểu Phong tỉnh lại sao, để Mộc Yên tiểu thư chờ một chút thôi."
"Không được!" Dung Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh, “Gỡ ra cho tôi, bây giờ! Ngay lập tức!"
"..." Tạ Thần không nói gì, anh không biết Dung Lạc cố chấp không nói đạo lý như vậy từ khi nào, đã nói chờ một chút, sao ngay cả vài phút mà cũng không chờ được."Tiểu Phong còn chưa tỉnh, gỡ ra bằng cách nào?"
Nhìn Mộc Yên đau đến mức nhíu mi liên tục, Dung Lạc lạnh lùng nói, " Chặt đứt!"
"..."Tạ Thần đen mặt, tuy rằng không dám tranh luận với khối băng này nhưng cũng đã bắt đầu tức giận bất bình, chặt đứt sao?Cậu cho rằng đây là cái gì. Nói chặt là chặt sao?
Dung Lạc cũng không hay nói giỡn, nói xong liền lưu loát cầm lấy dao giải phẫu đặt trên xe đẩy y tế.
"Chém cho tôi." Giọng nói lạnh như băng không có chút cảm tình.
"Dung Lạc!" Tạ Thần thật sự nhịn không được nữa, tức giận đập bàn đứng dậy, "Chém cái gì mà chém, cậu là đầu gỗ sao!" Cơn tức dâng trào, Tạ Thần nói bằng giọng Bắc Kinh.
"Lạc Lạc." Một tay ôm lấy thắt lưng Dung Lạc, ý bảo anh không cần cực đoan như vậy.
"Cục cưng, còn đau phải không?" Dung Lạc đau lòng nói.
Tuy rằng nhìn thấy Mộc Yên lắc đầu, nhưng Dung Lạc biết cô cố ý an ủi chính mình, nghĩ đến đây anh tiếp tục lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Thần.
Không còn cách nào khác, Tạ Thần đành phải đi qua lấy ống chích ra chích cho Tạ Phong một mũi thuốc để tỉnh táo lại, anh không hy vọng Tạ Phong bị chặt đứt tay vì chuyện này.
Tạ Phong nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.
Mơ hồ nhìn thấy Mộc Yên ngồi một bên, trong hai mắt anh nhiễm đầy ý cười, đôi môi khô ráo nhẹ động, chậm rãi nỉ non nói với Mộc Yên: "Yên Yên, anh thích em."
Dung Lạc lập tức đen mặt lại, Mộc Yên nhíu mi lại dựa vào trong ngực Dung Lạc, Tạ Thần bị dọa đến mức trắng bệch mặt. Anh vừa đánh giá biểu cảm của Dung Lạc, vừa trừng mắt nhìn Tạ Phong trên giường bệnh, tổ tông này vừa tỉnh đã muốn tìm cái chết.
Dung Lạc rút tay Mộc Yên bị Tạ Phong nắm ra, nhẹ nhàng nắm tay cô ở trong tay, hừ lạnh nói, "Tạ Phong, cậu đừng đụng đến điểm mấu chốt của tôi!"
Cảm giác được bàn tay rỗng tuếch, tựa như vĩnh viễn mất đi bảo bối quý giá trong lòng mình, Tạ Phong cố gắng ngồi dậy, thấy rõ mình đang ở đâu, còn có vài người trước mắt. Đôi môi yêu nghiệt nhếch lên nói, "Dung Lạc, anh không có quyền ngăn cản tôi thích cô ấy!"
Dung Lạc lạnh lẽo, anh trừng mắt nhìn chằm chằm Tạ Phong tái nhợt mặt trên giường bệnh, nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng và uy nghiêm, chung quanh đầy khí lạnh đè ép làm cho không ai thở nổi.
Thấy vậy, Mộc Yên hơi dùng sức nắm tay Dung Lạc, âm thầm trấn an anh. Cô nhìn Tạ Phong lạnh lùng nói, "Tạ Phong tiên sinh, tôi sẽ không thích anh, xin anh tự trọng."
"Yên Yên." Lúc gọi cái tên này, trái tim anh giống như bị xé rách, đau đến nối anh hít thở không thông. Sao cô lại có thể nói những lời tàn nhẫn với anh như vậy, mỗi một lần đều không chút do dự đâm vào ngực anh một dao.
"Tạ Phong, cục cưng nói cô ấy sẽ không thích anh, nếu anh còn cố ý như thế thì đừng trách tôi không nể mặt mũi nhà họ Tạ mà ra tay độc ác." Từng chữ cảnh cáo của Dung Lạc đều như chui ra từ hầm băng, nếu anh muốn hủy hoại Tạ Phong thì dễ như trở bàn tay!
Sắc mặt Tạ Thần trắng bệch, với sự hiểu biết của anh đối với Dung Lạc thì một khi đã nói thì không hề đùa giỡn. Gia chủ nhà họ Hứa Hứa Như Phong nắm giữ thế lực hắc đạo hùng hậu cũng phải kính anh ba phần, đừng nói là dòng dõi nho nhã như Nhà họ Tạ của bọn họ, lần này Tạ Phong thật sự không biết sống chết đã động đến điểm mấu chốt của Dung Lạc rồi.
"Lạc Lạc." Mộc Yên lắc tay Dung Lạc, tỏ vẻ không còn kiên nhẫn, cô thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa.
Hừ lạnh một tiếng, Dung Lạc ôm lấy Mộc Yên, đi ra ngoài.
Tạ Phong nhìn thấy bóng dáng hai người dần biến mất, trong lòng lại có chút chua sót, anh chỉ muốn theo đuổi người mình thích, vì sao lại khó như vậy chứ! Ngón tay thon dài nắm lấy khăn trải giường màu trắng, gân xanh nổi lên, các đốt ngón tay thì trắng bệch. Lúc này nỗi đau trên người cũng không bằng nỗi đau trong tim, Dung Lạc uy hiếp anh, anh không sợ. Nhưng Mộc Yên lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, lạnh lùng từ chối làm cho anh rơi vào Địa ngục vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thấy được ánh mặt trời!
Tạ Thần đứng một bên nhìn đôi môi tái nhợt khô khốc của Tạ Phong, nhịn không được nhíu mi lại, anh thật không ngờ Tạ Phong lại chấp niệm với cô nhóc của Dung Lạc như vậy. Anh còn nhớ rõ, sau khi Tạ Phong về nước thì rất hưng phấn nói với anh, "Anh, rốt cục em cũng tìm được cô ấy rồi!" Nhiều năm qua Tạ Thần chưa bao giờ thấy Tạ Phong cười vui vẻ như vậy. Người khác không biết, nhưng anh biết tuy rằng ngày thường nhị thiếu Nhà họ Tạ luôn mang theo khuôn mặt tươi cười nhưng thật ra anh không hề thật sự vui vẻ. Vì một cô nhóc mà buông bỏ sự nghiệp ở nước ngoài để về nước, chuyện như vậy không giống như việc mà một Tạ Phong luôn lý trí sẽ làm. Tạ Thần cảm thấy có người để thích rồi bất chấp để theo đuổi cũng là chuyện rất hạnh phúc, nhưng anh thật không ngờ Dung Lạc lại thích Mộc Yên! Một bên chính là em trai mình, một bên là bạn của mình, Tạ Thần cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng anh vẫn hy vọng Tạ Phong có thể sớm ngày buông tay, dù sao Dung Lạc là người thế nào anh hiểu rất rõ. Cậu ta có thể ra tay độc ác với chính bản thân mình để giữ Mộc Yên ở lại, nếu biết Tạ Phong cố ý làm như thế thì sớm hay muộn gì cũng sẽ ra tay với nó! Nhà họ Chu bị diệt sau một đêm, còn có cảnh tượng tàn bạo đẫm máu rất nhiều năm về trước ở Seattle nữa, tất cả đều thể hiện rõ ràng cậu ta là người có chấp niệm sâu đậm.
Bệnh viện nhân dân ở ngoại ô thành phố.
Chiếc Lamborghini màu trắng dừng ở trước cổng, cửa xe mở ra, Dung Lạc không có ngồi ở ghế lái mà ôm Mộc Yên ngồi ở sau xe.
Mềm nhẹ ôm cô ngồi yên ở đó, Dung Lạc nghiêm mặt cúi đầu nhìn tay Mộc Yên bị Tạ Phong nắm chặt đến mức xanh tím, thật sự không ngờ cục cưng của anh lại bị Tạ Phong làm bị thương nặng như vậy, nếu không lúc ở đó anh đã trừng trị tên đó rồi!
Xoay người lấy hộp thuốc có sẵn trong xe ra rồi cầm lấy một tuýp thuốc mỡ, chậm rãi đồ lên tay Mộc Yên, đau lòng nói, "Cục cưng, đau không?" Tuy rằng giọng anh vẫn còn lạnh lùng vì chuyện lúc nãy nhưng Mộc Yên vẫn nhận thấy được sự mềm mại trong ánh mắt của anh.
Mộc Yên lắc đầu, nhìn Dung Lạc rồi khẽ cười nói, "Lạc Lạc, em không thích anh ta."
Dung Lạc nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên, cố chấp hỏi, "Vậy em thích ai, nói!" Giọng điệu ra lệnh, trầm thấp dễ nghe lại có chút tính trẻ con.
Nghiêng người về phía trước, biết Dung Lạc lại đang ghen tị. Mộc Yên hôn xuống đôi môi của anh, trên mặt của cô đều là ý cười, mỉm cười nói, "Lạc Lạc, em thích anh. Em chỉ thích Lạc Lạc."
Tiếng nói vừa dứt, Mộc Yên không ngờ Dung Lạc lại áp cô ra sau hôn thật sâu, nụ hôn mang theo chút cố chấp bá đạo và mạnh mẽ, đôi môi vừa tiếp xúc với môi cô anh liền cố ý đưa lưỡi vào trong miệng cô, dây dưa mãi không dứt, tiếng thở dốc, ngâm nga mờ ám bao phủ toàn bộ không gian trong xe.
Dung Lạc lạnh lẽo liếc qua người đàn ông đã lui về phía sau Tạ Thần, sắc mặt ủ dột, "Sao lại thế này?" Vài chữ ngắn gọn lại lạnh lẽo.
"Dung Lạc, đây chỉ là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, nói rõ không phải sẽ tốt đẹp sao?" Tạ Thần nhìn thấy ánh mắt tàn ác của Dung Lạc, cố gắng ép mình mỉm cười.
"Hiểu lầm?" Giọng điệu hoài nghi làm cho Tạ Thần đổ mồ hôi lạnh giữa mùa hè nóng bức, anh biết Dung Lạc mà đến thì mọi chuyện sẽ càng to.
"Đúng vậy đúng vậy." Tạ Thần cố gắng cười gượng.
"Đây cũng là hiểu lầm?" Trừng mắt nhìn Tạ Phong nắm chặt tay Mộc Yên, khí lạnh trên người Dung Lạc lại tăng thêm một phần.
"Đây là..." Tạ Thần đang không biết nên giải thích thế nào thì đã bị giọng nói đè nén tức giận của Dung Lạc ngắt ngang.
" Gỡ ra cho tôi!"
"Phải chờ Tạ Phong tỉnh lại, Dung Lạc, cậu cũng biết hành động trong tiềm thức của người hôn mê, trước khi nó tỉnh lại thì không có cách nào..."
"Gỡ ra!" Giọng nói lạnh lùng làm cho phòng bệnh sáng ngời trở nên u ám trong nháy mắt.
"Không phải tớ không muốn giúp bọn họ, nhưng thật sự không có biện pháp, Tiểu Phong sẽ lập tức tỉnh lại, cậu không có thể chờ một chút sao!" Tuy rằng Tạ Thần cũng rất sợ Dung Lạc, nhưng dù sao cũng là bạn tốt, thấy cậu ta cố chấp không nể tình như vậy, anh cũng chỉ có thể kiên trì phản bác.
Dung Lạc nhíu mi lại, đi qua ôm lấy Mộc Yên hỏi, "Cục cưng, sao em lại gặp được anh ta?"
Mộc Yên ngồi ở trên ghế, đầu tựa vào thắt lưng Dung Lạc rồi cọ cọ, uất ức nói, "Lạc Lạc, là anh ta đến trêu chọc em trước, em chỉ muốn dạy dỗ anh ta một chút thôi."
"Tạ Thần!" Dung Lạc tức giận, "Nhị thiếu Nhà họ Tạ mấy người muốn bị mất tiền đồ sao?"
Giọng điệu uy hiếp làm cho Tạ Thần bất đắc dĩ, "Dung Lạc, Nhị thiếu Nhà họ Tạ đã bị Mộc Yên của cậu ra tay đánh đến mức nằm trên giường bệnh, cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Đó là do cậu ta xứng đáng!"
Tạ Thần đứng ở một bên nhịn không được giật giật khóe miệng, anh thật sự không biết Dung Lạc lại không phân rõ phải trái như vậy. Còn bà cô kia thì lại nói là chỉ dạy dỗ một chút thôi, một chút của cô đã làm cho Nhị thiếu Nhà họ Tạ chúng tôi bị gãy xương sườn đó!
Dung Lạc cúi đầu, ánh mắt nhìn Mộc Yên nhu hòa hơn rất nhiều, anh nghiêm túc nói, "Cục cưng, ở bên ngoài nhất định phải tự bảo vệ mình, không cần phải hạ thủ lưu tình với người khác! Có người dám trêu chọc em, em nhất định phải hung hăng dạy dỗ hắn. Người khác động đến em một, em phải trả lại cho hắn mười! Xảy ra chuyện gì thì đã có anh ở đây! Hiểu chưa?"
"Ừ." Mộc Yên ngoan ngoãn gật đầu.
A! Nghe Dung Lạc nghiêm túc dặn dò Mộc Yên, Tạ Thần nhịn không được đen mặt lại: Đã từng gặp qua người nối giáo cho giặc nhưng chưa từng thấy ai nối giáo một cách trắng trợn như vậy.
"Lạc Lạc." Mộc Yên ngửa đầu nhìn Dung Lạc, nhẹ giọng gọi anh.
"Làm sao vậy?"
"Lạc Lạc, tay đau!" Giọng nói uất ức.
Tạ Thần vừa nghe thấy vậy thì bị hoảng sợ, bà cô nhỏ này là cố tình đi! Thật ra anh đã hiểu lầm Mộc Yên, cánh tay trái của Mộc Yên đã từng bị thương, bị Tạ Phong nắm chặt một lúc lâu, máu không lưu thông nên cả cánh tay đều đau.
"Tạ Thần!" Dung Lạc rống giận.
"Bắt anh ta buông tay ra!" Trừng mắt nhìn Tạ Thần nằm trên giường bệnh, giọng nói Dung Lạc lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng.
Thấy vậy, Tạ Thần nhẫn nại giải thích: "Không phải nói chờ Tiểu Phong tỉnh lại sao, để Mộc Yên tiểu thư chờ một chút thôi."
"Không được!" Dung Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh, “Gỡ ra cho tôi, bây giờ! Ngay lập tức!"
"..." Tạ Thần không nói gì, anh không biết Dung Lạc cố chấp không nói đạo lý như vậy từ khi nào, đã nói chờ một chút, sao ngay cả vài phút mà cũng không chờ được."Tiểu Phong còn chưa tỉnh, gỡ ra bằng cách nào?"
Nhìn Mộc Yên đau đến mức nhíu mi liên tục, Dung Lạc lạnh lùng nói, " Chặt đứt!"
"..."Tạ Thần đen mặt, tuy rằng không dám tranh luận với khối băng này nhưng cũng đã bắt đầu tức giận bất bình, chặt đứt sao?Cậu cho rằng đây là cái gì. Nói chặt là chặt sao?
Dung Lạc cũng không hay nói giỡn, nói xong liền lưu loát cầm lấy dao giải phẫu đặt trên xe đẩy y tế.
"Chém cho tôi." Giọng nói lạnh như băng không có chút cảm tình.
"Dung Lạc!" Tạ Thần thật sự nhịn không được nữa, tức giận đập bàn đứng dậy, "Chém cái gì mà chém, cậu là đầu gỗ sao!" Cơn tức dâng trào, Tạ Thần nói bằng giọng Bắc Kinh.
"Lạc Lạc." Một tay ôm lấy thắt lưng Dung Lạc, ý bảo anh không cần cực đoan như vậy.
"Cục cưng, còn đau phải không?" Dung Lạc đau lòng nói.
Tuy rằng nhìn thấy Mộc Yên lắc đầu, nhưng Dung Lạc biết cô cố ý an ủi chính mình, nghĩ đến đây anh tiếp tục lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Thần.
Không còn cách nào khác, Tạ Thần đành phải đi qua lấy ống chích ra chích cho Tạ Phong một mũi thuốc để tỉnh táo lại, anh không hy vọng Tạ Phong bị chặt đứt tay vì chuyện này.
Tạ Phong nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.
Mơ hồ nhìn thấy Mộc Yên ngồi một bên, trong hai mắt anh nhiễm đầy ý cười, đôi môi khô ráo nhẹ động, chậm rãi nỉ non nói với Mộc Yên: "Yên Yên, anh thích em."
Dung Lạc lập tức đen mặt lại, Mộc Yên nhíu mi lại dựa vào trong ngực Dung Lạc, Tạ Thần bị dọa đến mức trắng bệch mặt. Anh vừa đánh giá biểu cảm của Dung Lạc, vừa trừng mắt nhìn Tạ Phong trên giường bệnh, tổ tông này vừa tỉnh đã muốn tìm cái chết.
Dung Lạc rút tay Mộc Yên bị Tạ Phong nắm ra, nhẹ nhàng nắm tay cô ở trong tay, hừ lạnh nói, "Tạ Phong, cậu đừng đụng đến điểm mấu chốt của tôi!"
Cảm giác được bàn tay rỗng tuếch, tựa như vĩnh viễn mất đi bảo bối quý giá trong lòng mình, Tạ Phong cố gắng ngồi dậy, thấy rõ mình đang ở đâu, còn có vài người trước mắt. Đôi môi yêu nghiệt nhếch lên nói, "Dung Lạc, anh không có quyền ngăn cản tôi thích cô ấy!"
Dung Lạc lạnh lẽo, anh trừng mắt nhìn chằm chằm Tạ Phong tái nhợt mặt trên giường bệnh, nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng và uy nghiêm, chung quanh đầy khí lạnh đè ép làm cho không ai thở nổi.
Thấy vậy, Mộc Yên hơi dùng sức nắm tay Dung Lạc, âm thầm trấn an anh. Cô nhìn Tạ Phong lạnh lùng nói, "Tạ Phong tiên sinh, tôi sẽ không thích anh, xin anh tự trọng."
"Yên Yên." Lúc gọi cái tên này, trái tim anh giống như bị xé rách, đau đến nối anh hít thở không thông. Sao cô lại có thể nói những lời tàn nhẫn với anh như vậy, mỗi một lần đều không chút do dự đâm vào ngực anh một dao.
"Tạ Phong, cục cưng nói cô ấy sẽ không thích anh, nếu anh còn cố ý như thế thì đừng trách tôi không nể mặt mũi nhà họ Tạ mà ra tay độc ác." Từng chữ cảnh cáo của Dung Lạc đều như chui ra từ hầm băng, nếu anh muốn hủy hoại Tạ Phong thì dễ như trở bàn tay!
Sắc mặt Tạ Thần trắng bệch, với sự hiểu biết của anh đối với Dung Lạc thì một khi đã nói thì không hề đùa giỡn. Gia chủ nhà họ Hứa Hứa Như Phong nắm giữ thế lực hắc đạo hùng hậu cũng phải kính anh ba phần, đừng nói là dòng dõi nho nhã như Nhà họ Tạ của bọn họ, lần này Tạ Phong thật sự không biết sống chết đã động đến điểm mấu chốt của Dung Lạc rồi.
"Lạc Lạc." Mộc Yên lắc tay Dung Lạc, tỏ vẻ không còn kiên nhẫn, cô thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa.
Hừ lạnh một tiếng, Dung Lạc ôm lấy Mộc Yên, đi ra ngoài.
Tạ Phong nhìn thấy bóng dáng hai người dần biến mất, trong lòng lại có chút chua sót, anh chỉ muốn theo đuổi người mình thích, vì sao lại khó như vậy chứ! Ngón tay thon dài nắm lấy khăn trải giường màu trắng, gân xanh nổi lên, các đốt ngón tay thì trắng bệch. Lúc này nỗi đau trên người cũng không bằng nỗi đau trong tim, Dung Lạc uy hiếp anh, anh không sợ. Nhưng Mộc Yên lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, lạnh lùng từ chối làm cho anh rơi vào Địa ngục vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thấy được ánh mặt trời!
Tạ Thần đứng một bên nhìn đôi môi tái nhợt khô khốc của Tạ Phong, nhịn không được nhíu mi lại, anh thật không ngờ Tạ Phong lại chấp niệm với cô nhóc của Dung Lạc như vậy. Anh còn nhớ rõ, sau khi Tạ Phong về nước thì rất hưng phấn nói với anh, "Anh, rốt cục em cũng tìm được cô ấy rồi!" Nhiều năm qua Tạ Thần chưa bao giờ thấy Tạ Phong cười vui vẻ như vậy. Người khác không biết, nhưng anh biết tuy rằng ngày thường nhị thiếu Nhà họ Tạ luôn mang theo khuôn mặt tươi cười nhưng thật ra anh không hề thật sự vui vẻ. Vì một cô nhóc mà buông bỏ sự nghiệp ở nước ngoài để về nước, chuyện như vậy không giống như việc mà một Tạ Phong luôn lý trí sẽ làm. Tạ Thần cảm thấy có người để thích rồi bất chấp để theo đuổi cũng là chuyện rất hạnh phúc, nhưng anh thật không ngờ Dung Lạc lại thích Mộc Yên! Một bên chính là em trai mình, một bên là bạn của mình, Tạ Thần cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng anh vẫn hy vọng Tạ Phong có thể sớm ngày buông tay, dù sao Dung Lạc là người thế nào anh hiểu rất rõ. Cậu ta có thể ra tay độc ác với chính bản thân mình để giữ Mộc Yên ở lại, nếu biết Tạ Phong cố ý làm như thế thì sớm hay muộn gì cũng sẽ ra tay với nó! Nhà họ Chu bị diệt sau một đêm, còn có cảnh tượng tàn bạo đẫm máu rất nhiều năm về trước ở Seattle nữa, tất cả đều thể hiện rõ ràng cậu ta là người có chấp niệm sâu đậm.
Bệnh viện nhân dân ở ngoại ô thành phố.
Chiếc Lamborghini màu trắng dừng ở trước cổng, cửa xe mở ra, Dung Lạc không có ngồi ở ghế lái mà ôm Mộc Yên ngồi ở sau xe.
Mềm nhẹ ôm cô ngồi yên ở đó, Dung Lạc nghiêm mặt cúi đầu nhìn tay Mộc Yên bị Tạ Phong nắm chặt đến mức xanh tím, thật sự không ngờ cục cưng của anh lại bị Tạ Phong làm bị thương nặng như vậy, nếu không lúc ở đó anh đã trừng trị tên đó rồi!
Xoay người lấy hộp thuốc có sẵn trong xe ra rồi cầm lấy một tuýp thuốc mỡ, chậm rãi đồ lên tay Mộc Yên, đau lòng nói, "Cục cưng, đau không?" Tuy rằng giọng anh vẫn còn lạnh lùng vì chuyện lúc nãy nhưng Mộc Yên vẫn nhận thấy được sự mềm mại trong ánh mắt của anh.
Mộc Yên lắc đầu, nhìn Dung Lạc rồi khẽ cười nói, "Lạc Lạc, em không thích anh ta."
Dung Lạc nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên, cố chấp hỏi, "Vậy em thích ai, nói!" Giọng điệu ra lệnh, trầm thấp dễ nghe lại có chút tính trẻ con.
Nghiêng người về phía trước, biết Dung Lạc lại đang ghen tị. Mộc Yên hôn xuống đôi môi của anh, trên mặt của cô đều là ý cười, mỉm cười nói, "Lạc Lạc, em thích anh. Em chỉ thích Lạc Lạc."
Tiếng nói vừa dứt, Mộc Yên không ngờ Dung Lạc lại áp cô ra sau hôn thật sâu, nụ hôn mang theo chút cố chấp bá đạo và mạnh mẽ, đôi môi vừa tiếp xúc với môi cô anh liền cố ý đưa lưỡi vào trong miệng cô, dây dưa mãi không dứt, tiếng thở dốc, ngâm nga mờ ám bao phủ toàn bộ không gian trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.