Chương 17: Hôn một cái đi
Thiền Nhược Hề
02/11/2017
Mộc Quốc Hồng nhìn Dung Lạc đã sớm buông đũa nói, "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Cám ơn bác trai đã thiết đãi, thức ăn rất phong phú."
"Vậy là tốt rồi." Mộc Quốc Hồng gật đầu, cũng buông đũa đi trước."Mọi người từ từ ăn."
Nhìn ba đã đi ra ngoài, Mộc Yên quay đầu nhìn về phía Dung Lạc, "Anh ăn no rồi sao?"
"Ân." Hắn thản nhiên trả lời.
"Được rồi, vậy anh uống hết trà nóng đi được không." Nhẹ nhàng nói, buông bát, đưa ly Bích Loa Xuân cho hắn.
Nhìn hắn im lặng uống hết trà, Mộc Yên mới thu hồi tầm mắt. Dùng khăn lau khóe môi, cô cười cười, "Mọi người chậm rãi ăn, chúng ta ăn xong rồi ."
Nắm cánh tay Dung Lạc, không thèm để ý đến ánh mắt của người nào để hắn đỡ ra ngoài.
Nhìn hai người rúc vào nhau, Sở Hoán nắm ly rượu lạnh lẽo trong tay, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng, lưng cứng ngắc một hơi cạn sạch.
Vườn hoa Mộc gia.
Trong không khí là hương hoa tươi mát, không khí ban đêm yên tĩnh, hoa Dạ Lai Hương dưới ánh trăng lẳng lặng nở rộ.
Dung Lạc đỡ Mộc Yên ngồi dưới tàng lá cây, cô vẫn kéo tay hắn như trước, trên mặt thản nhiên mỉm cười.
"Còn đau không?" Hắn nghiêng đầu chăm chú nhìn cô gái tựa trên vai mình.
Tiểu Mộc Yên ngẩn người, nhìn giầy thêu trên chân mới hiểu hắn hỏi cái gì.
"Không có vấn đề gì." Lớn mật cúi người hôn lên mặt hắn.
Dung Lạc lạnh lùng như trước, nhìn cô tinh nghịch cười lạnh lùng nói: "Một ngày ba lượt."
Ngón tay hắn thon dài cầm lọ thuốc mỡ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ kỹ." Cầm lấy thuốc mỡ, cô tiếp tục dựa đầu vào bờ vai của hắn.
Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, những đóa hoa màu trắng rơi xuống. Yên tĩnh mà an nhàn.
Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, tiểu Mộc Yên ngẩng đầu nhìn Dung Lạc, "Đúng rồi, chân bị thương hoạt động không tiện, lễ phục anh chọn giúp tôi là được rồi."
"Em nên tự chọn cái mình thích." Hắn cũng nhìn cô, ánh mắt bình thản.
"Không sao, anh giúp tôi chọn đi." Mộc Yên không ngại cười cười, "Không cần quá mức hoa lệ, không cần quá lãng phí tiền làm gì." Nhìn vẻ mặt Dung Lạc xa cách, tiểu Mộc Yên ôm cánh tay hắn gọi 'Lạc Lạc 'Nở nụ cười, thanh âm thanh thúy như chuông đồng.
"Có ai nói nhìn anh nghiêm túc rất thú vị chưa?" Mộc Yên lấy tay chỉ chỉ trêu chọc khuôn mặt cứng ngắc của hắn.
Sớm thành thói quen nên Dung Lạc trầm mặc, cô thu hồi vẻ tươi cười tiếp tục nói, "Không biết vì sao, tôi vẫn muốn có hôn lễ như thời xưa."Khuôn mặt cô trở nên cực kỳ ôn nhu.
Tiểu Mộc Yên nhìn Dung Lạc chớp mắt mấy cái cười khẽ, "Không cần cười tôi, kỳ thật tôi thích phong cách hôn lễ thời xưa ở Thượng Hải. Tân nương mặc sườn xám tơ lụa Trung Quốc màu đỏ, khăn đội đầu cổ điển, thêu hình chim phượng hoàng tinh xảo sống động, nghĩ thôi cũng thấy rất đẹp." Thu hồi suy nghĩ, cô nhìn đồng tử sâu thẳm của hắn cười khẽ: "Lúc học trung học, tôi xem sách và phim ảnh thời Minh Quốc, cũng từ từ thích sườn xám Trung Quốc. Có phải cảm thấy tôi rất ngây thơ hay không?"
Thấy Dung Lạc nhìn mình như trước không nói lời nào, Mộc Yên lại dừng nói: "Dần dần trưởng thành mới biết được, cô dâu kết hôn mặc cái gì cũng không quan trọng, kỳ thật có thể đứng ở bên cạnh người mình yêu cả đời mới là quan trọng." Cô nhìn về phía hắn thản nhiên cười, dưới ánh trăng lộ ra vẻ đẹp thanh thuần.
"Anh nói có đúng không, Dung Lạc?" Âm cuối kéo dài, tiếng nói của cô đột nhiên trở nên khàn khàn mị hoặc.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc mười chín tuổi, lại cực kỳ thành thục.
Cổ tay như bạch ngọc, cô vịn bờ vai của hắn chậm rãi tới gần.
Trong gió thoang thoảng hương Dạ Lai hương, mắt Dung Lạc âm trầm mà trong vắt, tóc đen bị gió đêm thổi loạn khiến cho hắn thêm vài phần gợi cảm.
"Dung Lạc, anh biết không?" Mộc Yên như vô tình lướt qua hắn, " Bộ dáng lạnh lùng của anh luôn làm cho tôi không tự chủ được muốn tới gần!" Trêu đùa hắn, cô vừa nói vừa thổi hơi vào vành tai trắng nõn của hắn.
Dung Lạc nhìn cô có tính trẻ con đang đắc ý cười, bất đắc dĩ nói, "Em không nên như vậy ."
Tiểu Mộc Yên ngẩn ra, rồi sau đó cười, có chút hiểu rõ, "Thì ra anh không thích như vậy a!"
Mộc Yên bĩu môi, "Anh không thích thì thôi, mọi chuyện tôi đều nghe lời anh."
Nói xong Mộc Yên đem ngón tay như ngọc của mình, ngửa đầu sửa sang lại đầu tóc hỗn độn cho hắn.
Đóa hoa Dạ Lai hương lẳng lặng bay ở trong gió, bàn tay cô tinh tế xuyên qua những sợi tóc đen, mềm nhẹ chải vuốt. Mộc Yên nhất định không biết được lúc này nụ cười bên môi cô nhu hòa đến cỡ nào.
Hai tay lạnh lẽo đặt ở đầu vai cô, Mộc Yên kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt có chút không rõ.
Làm như bị ánh mắt cô mê hoặc, nhìn mái tóc dài màu đen của cô, Dung Lạc kìm lòng không được bất giác sờ sờ đầu Mộc Yên.
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, giống như con người của hắn lạnh đến mức khó có ai tới gần được.
Ở phía sau Mộc Yên bắt được tay hắn, gắt gao nhìn vào mắt hắn, "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới đúng không!" Ở chỗ sâu nhất trong mắt cô có vài phần giảo hoạt.
Mộc Yên chậm rãi đưa mặt lại sát hắn, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể thân mật hơn một chút."
Tiếng nói vừa dứt cô liền hôn hắn, cầm lấy bả vai Dung Lạc hơi dùng sức. Mộc Yên nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, biểu cảm của hắn so với dự kiến còn lạnh lẽo hơn, triền miên làm cô nhịn không được muốn cho hắn một chút ấm áp. Không cảm giác được hắn đáp lại, tiểu Mộc Yên giật mình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.
Bỗng nhiên, môi hơi đau xót, Dung Lạc nhịn không được nhíu mày, hắn không ngờ lại bị cô nhóc này cắn một ngụm.
Mộc Yên đã muốn cùng hắn hôn môi, cả môi lẫn răng, trằn trọc mút vào, tuy rằng không có kỹ xảo nhưng cũng được cho là triền miên. Hô hấp càng ngày càng nóng rực, tim cô ngực đập thình thịch, nhưng Dung Lạc vẫn như trước lạnh lùng.
Không biết từ khi nào nhẹ nhàng triền miên trở nên nùng tình ý mật mà kịch liệt, mắt hắn lạnh nhìn cô từ từ nhắm hai mắt hôn môi mình, trong không khí có tiếng thở dốc nhàn nhạt.
Gió cuốn cánh hoa bay tới trước mặt hắn, Dung Lạc tức thì bừng tỉnh, đẩy Mộc Yên ra.
"Rốt cuộc em muốn làm cái gì?" Hắn thở dài, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Tiểu Mộc Yên không trả lời hắn, cô không dựa vào trong ngực Dung Lạc, trái tim kinh hoàng, hồi tưởng hành động lớn mật của mình vừa rồi mà hai gò má nóng lên.
Từ lầu ba nhìn xuống, một bóng dáng cao lớn tựa ở lan can đã rất lâu. Chỗ này tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn được hết cảnh sắc vườn hoa Mộc gia, đương nhiên bao gồm cảnh tượng hai người hôn nhau ở vườn hoa. Ánh trăng chiếu xuống, bóng dáng hai người dính vào một chỗ.
Hai mắt đóng băng như hàn tinh, lúc này sắc mặt Sở Hoán thập phần tái nhợt, ngón tay thon dài kẹp một cây thuốc lá. Khói trắng lượn lờ bao phủ hắn, làm cho cảnh hai người hôn môi ở trong mắt hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Sở Hoán mà mọi người biết, chưa bao giờ hút thuốc , hắn chỉ châm thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay nhìn nó dần dần cháy hết.
Mỗi khi làm động tác này, Sở Hoán có hai loại cảm xúc. Thứ nhất là hắn đang suy nghĩ vấn đề; thứ hai giống như lúc này, hắn thật sự rất tức giận!
"Cám ơn bác trai đã thiết đãi, thức ăn rất phong phú."
"Vậy là tốt rồi." Mộc Quốc Hồng gật đầu, cũng buông đũa đi trước."Mọi người từ từ ăn."
Nhìn ba đã đi ra ngoài, Mộc Yên quay đầu nhìn về phía Dung Lạc, "Anh ăn no rồi sao?"
"Ân." Hắn thản nhiên trả lời.
"Được rồi, vậy anh uống hết trà nóng đi được không." Nhẹ nhàng nói, buông bát, đưa ly Bích Loa Xuân cho hắn.
Nhìn hắn im lặng uống hết trà, Mộc Yên mới thu hồi tầm mắt. Dùng khăn lau khóe môi, cô cười cười, "Mọi người chậm rãi ăn, chúng ta ăn xong rồi ."
Nắm cánh tay Dung Lạc, không thèm để ý đến ánh mắt của người nào để hắn đỡ ra ngoài.
Nhìn hai người rúc vào nhau, Sở Hoán nắm ly rượu lạnh lẽo trong tay, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng, lưng cứng ngắc một hơi cạn sạch.
Vườn hoa Mộc gia.
Trong không khí là hương hoa tươi mát, không khí ban đêm yên tĩnh, hoa Dạ Lai Hương dưới ánh trăng lẳng lặng nở rộ.
Dung Lạc đỡ Mộc Yên ngồi dưới tàng lá cây, cô vẫn kéo tay hắn như trước, trên mặt thản nhiên mỉm cười.
"Còn đau không?" Hắn nghiêng đầu chăm chú nhìn cô gái tựa trên vai mình.
Tiểu Mộc Yên ngẩn người, nhìn giầy thêu trên chân mới hiểu hắn hỏi cái gì.
"Không có vấn đề gì." Lớn mật cúi người hôn lên mặt hắn.
Dung Lạc lạnh lùng như trước, nhìn cô tinh nghịch cười lạnh lùng nói: "Một ngày ba lượt."
Ngón tay hắn thon dài cầm lọ thuốc mỡ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ kỹ." Cầm lấy thuốc mỡ, cô tiếp tục dựa đầu vào bờ vai của hắn.
Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, những đóa hoa màu trắng rơi xuống. Yên tĩnh mà an nhàn.
Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, tiểu Mộc Yên ngẩng đầu nhìn Dung Lạc, "Đúng rồi, chân bị thương hoạt động không tiện, lễ phục anh chọn giúp tôi là được rồi."
"Em nên tự chọn cái mình thích." Hắn cũng nhìn cô, ánh mắt bình thản.
"Không sao, anh giúp tôi chọn đi." Mộc Yên không ngại cười cười, "Không cần quá mức hoa lệ, không cần quá lãng phí tiền làm gì." Nhìn vẻ mặt Dung Lạc xa cách, tiểu Mộc Yên ôm cánh tay hắn gọi 'Lạc Lạc 'Nở nụ cười, thanh âm thanh thúy như chuông đồng.
"Có ai nói nhìn anh nghiêm túc rất thú vị chưa?" Mộc Yên lấy tay chỉ chỉ trêu chọc khuôn mặt cứng ngắc của hắn.
Sớm thành thói quen nên Dung Lạc trầm mặc, cô thu hồi vẻ tươi cười tiếp tục nói, "Không biết vì sao, tôi vẫn muốn có hôn lễ như thời xưa."Khuôn mặt cô trở nên cực kỳ ôn nhu.
Tiểu Mộc Yên nhìn Dung Lạc chớp mắt mấy cái cười khẽ, "Không cần cười tôi, kỳ thật tôi thích phong cách hôn lễ thời xưa ở Thượng Hải. Tân nương mặc sườn xám tơ lụa Trung Quốc màu đỏ, khăn đội đầu cổ điển, thêu hình chim phượng hoàng tinh xảo sống động, nghĩ thôi cũng thấy rất đẹp." Thu hồi suy nghĩ, cô nhìn đồng tử sâu thẳm của hắn cười khẽ: "Lúc học trung học, tôi xem sách và phim ảnh thời Minh Quốc, cũng từ từ thích sườn xám Trung Quốc. Có phải cảm thấy tôi rất ngây thơ hay không?"
Thấy Dung Lạc nhìn mình như trước không nói lời nào, Mộc Yên lại dừng nói: "Dần dần trưởng thành mới biết được, cô dâu kết hôn mặc cái gì cũng không quan trọng, kỳ thật có thể đứng ở bên cạnh người mình yêu cả đời mới là quan trọng." Cô nhìn về phía hắn thản nhiên cười, dưới ánh trăng lộ ra vẻ đẹp thanh thuần.
"Anh nói có đúng không, Dung Lạc?" Âm cuối kéo dài, tiếng nói của cô đột nhiên trở nên khàn khàn mị hoặc.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc mười chín tuổi, lại cực kỳ thành thục.
Cổ tay như bạch ngọc, cô vịn bờ vai của hắn chậm rãi tới gần.
Trong gió thoang thoảng hương Dạ Lai hương, mắt Dung Lạc âm trầm mà trong vắt, tóc đen bị gió đêm thổi loạn khiến cho hắn thêm vài phần gợi cảm.
"Dung Lạc, anh biết không?" Mộc Yên như vô tình lướt qua hắn, " Bộ dáng lạnh lùng của anh luôn làm cho tôi không tự chủ được muốn tới gần!" Trêu đùa hắn, cô vừa nói vừa thổi hơi vào vành tai trắng nõn của hắn.
Dung Lạc nhìn cô có tính trẻ con đang đắc ý cười, bất đắc dĩ nói, "Em không nên như vậy ."
Tiểu Mộc Yên ngẩn ra, rồi sau đó cười, có chút hiểu rõ, "Thì ra anh không thích như vậy a!"
Mộc Yên bĩu môi, "Anh không thích thì thôi, mọi chuyện tôi đều nghe lời anh."
Nói xong Mộc Yên đem ngón tay như ngọc của mình, ngửa đầu sửa sang lại đầu tóc hỗn độn cho hắn.
Đóa hoa Dạ Lai hương lẳng lặng bay ở trong gió, bàn tay cô tinh tế xuyên qua những sợi tóc đen, mềm nhẹ chải vuốt. Mộc Yên nhất định không biết được lúc này nụ cười bên môi cô nhu hòa đến cỡ nào.
Hai tay lạnh lẽo đặt ở đầu vai cô, Mộc Yên kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt có chút không rõ.
Làm như bị ánh mắt cô mê hoặc, nhìn mái tóc dài màu đen của cô, Dung Lạc kìm lòng không được bất giác sờ sờ đầu Mộc Yên.
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, giống như con người của hắn lạnh đến mức khó có ai tới gần được.
Ở phía sau Mộc Yên bắt được tay hắn, gắt gao nhìn vào mắt hắn, "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới đúng không!" Ở chỗ sâu nhất trong mắt cô có vài phần giảo hoạt.
Mộc Yên chậm rãi đưa mặt lại sát hắn, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể thân mật hơn một chút."
Tiếng nói vừa dứt cô liền hôn hắn, cầm lấy bả vai Dung Lạc hơi dùng sức. Mộc Yên nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, biểu cảm của hắn so với dự kiến còn lạnh lẽo hơn, triền miên làm cô nhịn không được muốn cho hắn một chút ấm áp. Không cảm giác được hắn đáp lại, tiểu Mộc Yên giật mình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.
Bỗng nhiên, môi hơi đau xót, Dung Lạc nhịn không được nhíu mày, hắn không ngờ lại bị cô nhóc này cắn một ngụm.
Mộc Yên đã muốn cùng hắn hôn môi, cả môi lẫn răng, trằn trọc mút vào, tuy rằng không có kỹ xảo nhưng cũng được cho là triền miên. Hô hấp càng ngày càng nóng rực, tim cô ngực đập thình thịch, nhưng Dung Lạc vẫn như trước lạnh lùng.
Không biết từ khi nào nhẹ nhàng triền miên trở nên nùng tình ý mật mà kịch liệt, mắt hắn lạnh nhìn cô từ từ nhắm hai mắt hôn môi mình, trong không khí có tiếng thở dốc nhàn nhạt.
Gió cuốn cánh hoa bay tới trước mặt hắn, Dung Lạc tức thì bừng tỉnh, đẩy Mộc Yên ra.
"Rốt cuộc em muốn làm cái gì?" Hắn thở dài, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Tiểu Mộc Yên không trả lời hắn, cô không dựa vào trong ngực Dung Lạc, trái tim kinh hoàng, hồi tưởng hành động lớn mật của mình vừa rồi mà hai gò má nóng lên.
Từ lầu ba nhìn xuống, một bóng dáng cao lớn tựa ở lan can đã rất lâu. Chỗ này tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn được hết cảnh sắc vườn hoa Mộc gia, đương nhiên bao gồm cảnh tượng hai người hôn nhau ở vườn hoa. Ánh trăng chiếu xuống, bóng dáng hai người dính vào một chỗ.
Hai mắt đóng băng như hàn tinh, lúc này sắc mặt Sở Hoán thập phần tái nhợt, ngón tay thon dài kẹp một cây thuốc lá. Khói trắng lượn lờ bao phủ hắn, làm cho cảnh hai người hôn môi ở trong mắt hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Sở Hoán mà mọi người biết, chưa bao giờ hút thuốc , hắn chỉ châm thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay nhìn nó dần dần cháy hết.
Mỗi khi làm động tác này, Sở Hoán có hai loại cảm xúc. Thứ nhất là hắn đang suy nghĩ vấn đề; thứ hai giống như lúc này, hắn thật sự rất tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.