Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 86: Lạc Lạc, anh ghen tị sao?

Thiền Nhược Hề

12/07/2018

Màn đêm buông xuống, Dung Lạc ôm Mộc Yên nằm ở trên giường chợp mắt một chút, thật ra anh không hề ngủ mà chống tay nằm bên cạnh nhìn cô im lặng ngủ. Cho dù Tiểu Yên anh luôn ở bên cạnh anh nhưng có đôi khi Dung Lạc vẫn cảm thấy khi tỉnh lại cô liền biến mất như một giấc mơ, cô rất thần bí, tuy rằng anh biết rất nhiều chuyện cô từng trải qua nhưng có vài thông tin dù đều tra thế nào cũng không ra Nghĩ đến chuyện này, Dung Lạc lại thấy mất mát một cách khó hiểu, "Cô không nói, anh sẽ không hỏi" Vì anh tuyệt đối tin tưởng cô, nhưng càng ở gần cô anh sẽ càng tham lam, anh muốn biết mọi thứ thuộc về cô.

"Khi nào thì anh mới biết được trọn vẹn con người em đây?"Ngón tay thon dài vén sợi tóc trên trán của cô, giọng than thở trầm thấp vang lên giữa không gian yên tĩnh nhưng không ai trả lời.

"Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, có thể đến nhà ăn để dùng cơm rồi."Đang suy nghĩ thì bị giọng A Cửu ngoài cửa ngắt ngang.

"Biết rồi." Anh đứng dậy đáp lại A Cửu đồng thời người trên giường cũng chậm rãi tỉnh lại.

Ngồi dậy, mắt Mộc Yên đầy nước nhìn Dung Lạc, trên mặt còn có vẻ ngái ngủ."Tôi ngủ bao lâu rồi?" Lúc cô hỏi anh thì lại nhắm hai mắt lại, cảm giác Dung Lạc ôm cô vào lòng, lông mi dài nhẹ nhàng run lên, lập tức mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc quả thực đẹp đến mức khiến cho người ta kinh ngạc. Bởi vì đã quen chấp hành nhiệm vụ nên chỉ cần mở mắt ra là đầu óc Mộc Yên liền tỉnh táo lại trong nháy mắt, tâm trạng lại quay về trạng thái tốt nhất, bởi vậy, sau khi cô tỉnh dậy thì như bông hoa nở rộ. Cực kỳ xinh đẹp mê người. Thấy vậy, Dung Lạc cảm giác lòng mình xúc động, không trả lời câu hỏi của cô mà cúi hẳn người xuống hôn lên mắt của cô, nụ hôn ấm áp rơi xuống, anh ôm cô ngã xuống giường một lần nữa, đè cô ở dưới thân, da thịt tiếp xúc với nhau, hơi thở đã bắt đầu hỗn loạn, anh nhìn đôi mắt mê người của cô, mang theo cảm xúc si mê. Nụ hôn càng lúc càng sâu, ban đầu thì nhẹ nhàng, giờ lại biến thành gắn bó triền miên, trong cơn mê loạn, cô chủ động vươn tay ôm cổ anh, thậm chí thử chủ động hôn anh. Hai gò má Mộc Yên hồng như hoa anh đào, máu khắp người sôi trào đến mức nóng rực.

Sau một lúc lâu, Dung Lạc buông cô ra, đôi mắt trở nên u ám, "Nên đi ăn cơm thôi." Trong không khí mờ ám, giọng nói của anh có chút khàn khàn.

"Được." Người nằm ở dưới người anh chớp mắt mấy cái, đôi mắt sáng như sao, trong mắt đều là ý cười.

Giúp cô sửa sang lại đầu tóc rối loạn, hai người kì kèo mè nheo, nửa tiếng sau mới đến nhà ăn.

Mộc Yên vốn tưởng rằng bọn họ đến trễ nhất nhưng lại thấy hai vị trí đối diện cô và Dung Lạc vẫn còn trống, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái. Dung Ngữ là người thích ăn, mỗi lần ăn cơm cô luôn là người đến trước tiên, nhưng hôm nay cô lại không ở đây, Dung Trạch cũng chưa đến.

"Hai người bọn họ đâu?" Mộc Yên hỏi A Cửu đang xếp bát ra.

"Đã cho người đi tìm bọn họ được một lúc rồi, không biết sao lại vẫn chưa tới..." A Cửu còn chưa nói xong thì thoáng nhìn thấy hai bóng người ở cửa, "Thiếu phu nhân, bọn họ đã đến rồi."

A Cửu dọn đồ ăn lên bàn xong thì lui xuống, Mộc Yên ngẩng đầu thì thấy Dung Ngữ và Dung Trạch một trước một sau đi đến, nhưng không biết vì sao mà cả hai đều ăn ý cúi đầu.

Đến khi Dung Ngữ và Dung Trạch ngồi xuống, Mộc Yên mới thấy hai người ngẩng đầu lên, một người thì vẻ mặt đỏ bừng, một người thì mắt trái xanh tím. Mộc Yên kinh ngạc nhưng nhìn thấy ánh mắt Dung Lạc vẫn bình tĩnh, từ nhỏ hai người bọn họ đã thích cãi nhau ầm ĩ, Dung Lạc đã sớm quen rồi.

"Hai người, làm sao vậy?" Cầm lấy chén canh Dung Lạc múc cho cô, cô vẫn tùy ý hỏi một câu.

Hỏi cũng chẳng sao, Dung Ngữ cũng không có phản ứng gì, ngoại trừ mắt trái bầm tím làm cho cô trông hơi buồn cười ra thì cô vẫn không tim không phổi mà ngồi ăn như trước, nhưng Dung Trạch lại buông đũa, cùng lúc đó mặt anh đỏ hơn.

Thấy vậy, Dung Ngữ chắc chắn nhiệm vụ trả lời câu hỏi của Mộc Yên lại đặt trên vai mình rồi, cô nhìn Mộc Yên, buồn bã nói, "Không có gì, vừa rồi đi tìm anh hai, vô tình nhìn thấy cơ thể khỏa thân của anh ấy lúc mới tắm rửa xong." Dung Ngữ không để ý nói, giống như muốn nói nhanh cho xong.

Mộc Yên khiếp sợ trợn to mắt, ngay cả Dung Lạc mặt luôn bình tĩnh cũng run rẩy khóe miệng.

Quay đầu lại, Mộc Yên liền thấy lúc này Dung Trạch đang nghiến răng nghiến lợi đỏ mặt, anh thở hổn hển hét lên với Dung Ngữ: "Không biết xấu hổ!"

"Anh hai, em đã nói rồi, em sẽ phụ trách, sao anh còn tức giận chứ?"

"Phụ trách cái đầu em, ông đây nói em không biết xấu hổ thật đúng là không biết xấu hổ!" Trong lúc nhất thời trên bàn cơm ngập mùi thuốc súng, Dung Trạch điên cuồng hét lên, "Em nhìn thấy hết hai lần, hai lần đó! Cho tới bây giờ ông đây còn chưa bị người khác nhìn thấy mà đã bị em nhìn thấy hết rồi!"

Giống như cơn cuồng nộ bị nghẹn khuất đã lên đến đỉnh điểm, Dung Trạch hoàn toàn bạo phát, liên tục hét lên khiến người khác kinh sợ há hốc mồm, sau cùng vẫn miệng nói một câu không chút đắn đo, "Nhìn rồi thấy ông đây có gì đẹp!"

"Khụ khụ, khụ khụ..." Khí thế của hai anh em này thật sự quá lớn, Mộc Yên kinh ngạc bị sặc nước canh.

Dung Lạc nhíu mi, vỗ nhẹ lưng của cô, trừng mắt nhìn Dung Trạch vừa mới phát biểu một câu lừng lẫy, lúc này Dung Trạch mới ý thức được mình đã bị tức đến mức nói điều không nên nói rồi. Lúc đầu còn tốt, nhưng hét to như vậy, người hầu từ trên xuống dưới của Nhà họ Dung đều nghe thấy hết, lúc này anh hoàn toàn mất hết mặt mũi. Trong lúc nhất thời, anh lúng túng chỉ có thể trừng mắt nhìn Dung Ngữ, ánh mắt quả thực có thể giết người.

Dung Lạc cầm lấy khăn ăn trên bàn lau nước canh ở khóe miệng Mộc Yên, thấy cô mỉm cười nhìn Dung Ngữ đang trêu tức Dung Trạch,. Khẽ cắn ngón tay của Dung Lạc ở bên môi cô một cái mới thấy chân mày đang nhíu của anh dần dần giãn ra.

Dung Ngữ và Dung Trạch là oan gia, thật sự không ngừng náo loạn, Mộc Yên cười nhạo.

Cuối cùng bữa tối trong bầu không khí quỷ dị lại mờ ám cũng kết thúc, Dung Ngữ vẫn giống như thưòng ngày, cô vốn không hề biết xấu hổ, ngược lại còn ăn hơn hai chén cơm vì đã tới chậm, nhưng Dung Trạch thì lại như đang chịu dày vò, không hề động đến cơm trong bát, cả người hoàn hoàn lúng túng.

Ăn xong cơm chiều, Dung Lạc đi dạo với Mộc Yên trên hành lang dài cạnh hồ sen. Gió buổi tối vào mùa hè nhẹ nhàng mát mẻ, ánh trăng như hoa, chiếu xuống tạo thành một màu sáng bạc.

Đi mệt rồi hai người bọn họ ngồi trên ghế trúc nghỉ ngơi.

"Dung Lạc." Cô nhìn anh, muốn thương lượng với anh một việc.

"Ừ."

"Tôi muốn tìm công việc để làm." Sau khi về nước cho đến bây giờ, cô chưa hề làm qua việc gì cả.

"Thế nào, em sợ anh không nuôi nổi em sao?" Mở miệng trêu tức, miệng của anh nhếch lên bất giác trở nên rất gợi cảm.

"Đây không phải điểm mấu chốt." Mộc Yên không muốn để anh che chở mãi, cô cần tiếp xúc với xã hội.

"Em muốn làm cái gì?" Anh hỏi cô, lại dùng sức ôm cô ngồi lên đùi mình.

“ Vẫn chưa biết." Ánh mắt có chút mê mang, cụ thể làm cái gì cô cũng không biết. Mộc Yên chỉ muốn tìm kiếm cảm giác của cuộc sống, cô muốn tiếp xúc với khói lửa thế gian cùng anh, không muốn làm Rosemary bị cách ly khỏi xã hội.

"Vậy em đã quyết định rồi sao?" Trán áp vào nhau, nhiệt độ cơ thể anh hơi lạnh.



"Ừ." Cô lên tiếng trả lời, còn có chút băn khoăn sợ anh không đồng ý, dù sao hiện tại thân phận của cô đã không giống lúc trước nữa.

"Vậy đi làm đi." Chỉ cần cô muốn làm cho tới bây giờ anh đều không ngăn cản.

"Dung Lạc." Cô ôm chặt anh, tự nhiên lại có chút áy náy, anh luôn lo lắng cho cô, cô lại không thể làm gì cho anh, thậm chí còn gây ra phiền phức không cần thiết.

Cô nhất định phải bảo vệ anh thật tốt, không cho bất cứ ai thực hiện được ý định, nghĩ đến đây đôi mắt vốn đã sâu thẳm của Mộc Yên lại hoàn toàn tối đen.

Sáng sớm hôm sau, lúc Dung Lạc tỉnh dậy thì phát hiện vị trí bên cạnh đã trống trơn, đứng dậy kéo màn ra thì nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy mới có sáu giờ rưỡi, vẫn còn quá sớm! Tối hôm qua cô ôm anh nói sáng hôm nay sẽ dậy sớm một chút nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

Mộc Yên không thích ngủ nướng, cuộc sống của cô rất cứng nhắc, sau khi rời giường thì lập tức tỉnh táo lại sau đó đi làm chuyện mình được giao. Mấy ngày nay, bởi vì ở bên cạnh Dung Lạc quá lâu, thói quen làm việc và nghỉ ngơi đã trở lại bình thường, cũng ngủ nướng lâu hơn lúc trước.

Giống như lúc sống một mình ở Seattle, sáng sớm Mộc Yên đã lên mạng điều tra một ít người thuộc đơn vị, vì hôm nay đi phỏng vấn, nên cô cố ý đọc hai ba lần rồi nhớ kỹ ở trong đầu.

Mùa hè mặt trời mọc rất sớm, vừa ra khỏi cửa đã thấy ánh nắng nhàn nhạt, trong không khí không có sự khô nóng như buổi trưa.

Cô mặc áo ca rô trắng thuần, mái tóc dài đến lưng được búi cao lên, đơn giản mà xinh đẹp.

Lúc ở Seattle, công việc gì cô cũng làm qua. Mặc dù có người giúp đỡ, khi chấp hành hoàn nhiệm vụ thì được tổ chức đưa cho rất nhiều tiền, nhưng so với học phí ở đại học danh tiếng của Mỹ thì vẫn không đủ. Hơn nữa, nhiệm vụ được giao một năm cũng chỉ có một lần, cho nên cô dùng chỗ tiền đó để trang trải học phí, sau đó phải dựa vào việc làm công để nuôi sống chính mình. Cô đã làm rất nhiều việc, ngoại trừ việc lau bàn, nấu cơm hoặc những công việc liên quan đến nấu nướng thì cô đều có thể làm. Bởi vậy, cô có thể làm rất nhiều việc.

Nhưng cô thật sự không ngờ, thông báo tuyển dụng ở trong nước phức tạp hơn nước ngoài quá nhiều, công bằng công chính là không có khả năng, thực lực cao cũng không được mướn vì có thể công ty đã sớm quyết định người nào được chọn rồi. Đương nhiên Mộc Yên vừa về nước thì sao có thể biết được điều này, cô chỉ dựa theo trí nhớ đi thử phỏng vấn những ngành mình có thể làm thôi, còn về hiệu quả thì quả thật không tốt lắm. Mộc Yên không ngờ tìm việc ở trong nước lại khó như vậy. Đương nhiên, những việc trước kia cô làm, người ta không thèm nhìn, vì đó chỉ là những việc linh tinh như vệ sĩ riêng hoặc là bảo vệ khách sạn thôi. Đi lung tung chung quy cũng không tốt, còn có thể gây ảnh hưởng xấu đến Nhà họ Dung.

Đã qua giữa trưa mà công việc của cô không có một chút tin tức nào.

Cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô cảm thấy mình nên về nhà ăn cơm trước, cô cũng không muốn Dung Lạc vì cô mà không ăn cơm đúng bữa.

Nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới cô sẽ gặp phải người đàn ông kia trên đường trở về.

Nắng giữa trưa rất gắt, cửa chiếc xe Ferrari màu bạc được mở ra, một người đàn ông bước từ trên xe xuống đứng dưới ánh nắng, bông tai kim cương trên lỗ tai anh rất chói mắt làm cho Mộc Yên không mở mắt ra được.

"Tiểu Mộc Yên, sao lại ở chỗ này?" Không đứng đắn dựa vào cửa xe, lúc anh tháo mặc kính xuống, anh xinh đẹp đến mức cả thế giới đều mất đi ánh sáng.

Sao lại gặp tên đàn ông yêu nghiệt này ở đây? Mộc Yên im lặng.

" Bộ dáng xa cách của em thật sự làm anh bị tổn thương." Giọng điệu nửa đùa nửa thật, anh nhìn cô, mỉm cười.

"Tạ Phong."Cô gọi chính xác tên của anh, nhưng giọng nói của cô ở giữa mùa hè lại lạnh như băng giá."Em vẫn còn nhớ rõ tên của anh sao, thật là vinh hạnh." Anh đi tới, muốn nắm tay cô, muốn hôn xuống bàn tay cô theo nghi thức phương Tây, nhưng Tạ Phong còn chưa đụng tới anh đã bị Mộc Yên đẩy ra, sức lực lớn đến kinh người.

"Tạ Phong tiên sinh, chúng ta quen thân lắm sao?" Lui ra phía sau từng bước, trong lòng cảnh giác, mắt Mộc Yên lạnh thấu xương, ánh mắt như có thể làm đông lạnh cả không khí.

Nhìn thấy sát ý của cô, trên mặt Tạ Phong thoáng qua chút cô đơn, đôi mắt đen nhánh ảm đạm đi rất nhiều.

"Tiểu Mộc Yên, hình như em rất chán ghét anh." Dưới ánh mặt trời, anh cười khẽ, đôi mắt lại vô cùng lạnh nhạt.

Mộc Yên không muốn nói lời vô nghĩa với anh, lúc muốn xoay người rời đi liền cảm thấy Tạ Phong đột nhiên đi đến bảo vệ cô, Mộc Yên dùng sức muốn tránh né, chợt nghe thấy tiếng "Tách tách" cách đó không xa. Mộc Yên híp mắt lại, cô có thể nhìn thấy phía sau Tạ Phong có một chiếc xe màu đen chạy lại càng lúc càng gần, có người chụp ảnh xuyên qua cửa kính của xe. Con chó săn trên xe hưng phấn, không ngờ có thể chụp được ảnh hẹn hò của ngôi sao điện ảnh, truyền hình Tạ Phong và một người phụ nữ. Anh gọi điện thoại, người trên xe báo cho rất nhiều người khác chạy tới.

"Không ngờ lại phiền phức như vậy, anh đếm "Một, hai, ba" xong thì liền chạy." Tạ Phong nói nhỏ bên tai cô, Mộc Yên biết đã gặp phải phiền phức lớn nên gật đầu lên tiếng trả lời.

Một giây sau, Tạ Phong đếm "Một, hai, ba." Rồi kéo Mộc Yên bắt đầu chạy như điên, bởi vì chó săn theo dõi lái xe, nên anh liền bỏ lại xe, kéo Mộc Yên chạy vào ngõ nhỏ vắng người gần đó.

Thấy vậy không ổn anh ta xuống xe đuổi theo.

Bàn tay to nắm chặt tay Mộc Yên đến nỗi gân xanh nổi lên, dù cô có giãy thế nào cũng không bỏ ra được, chỉ có thể đi theo anh.

Chó săn đuổi theo càng lúc càng nhiều, đèn không ngừng lóe sáng sau lưng bọn họ.

"Chết tiệt!" Mộc Yên thấp giọng chửi.

Trong lúc chạy trốn như điên, nhìn thấy cô nhíu lông mày rất đáng yêu, Tạ Phong không nhịn được mà bật cười.

"Này, tôi muốn chạy nhanh hơn, anh đừng ngáng chân tôi." Mộc Yên khinh thường liếc anh một cái, vừa chạy vừa nói chuyện nên hơi thở dốc.

"Được." Tạ Phong lơ đễnh.

Đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, không ngờ anh lại có thể theo kịp cô. Hay là anh bị đuổi theo nhiều quá nên riết rồi thấy quen, nghĩ đến đây mặt Mộc Yên lại đen lại.

Tốc độ nhanh hơn, hai người điên cuồng chạy xuyên qua những khúc quanh co trong ngõ nhỏ, mồ hôi rơi xuống trong không khí bụi bậm.

Quay đầu lại thấy đám người đó vẫn theo sát phía sau, Mộc Yên nhíu mày, "Sao bọn họ lại khó chơi như vậy?"

Tạ Phong bất đắc dĩ, đối với đám chó săn thấy con mồi là đuổi như bọn họ, anh cũng đành bất lực.

"Như vậy không được, chúng ta vẫn bị đi theo." Mộc Yên cắn răng, cô không muốn xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải.



Bị bệnh nghề nghiệp ảnh hưởng nên mỗi khi đến một thành phố nào đó Mộc Yên đều điều tra vị trí phân bổ của các xóm phường trong thành phố để có thể tìm được đường chạy trốn tốt nhất. Cô muốn phòng bị sau này bị người đuổi giết hoặc trong tình huống muốn bỏ trốn thì có thể chạy thoát. Tự nhớ lại bản đồ của các xóm phường ở thành phố A, mắt Mộc Yên sáng lên, cô tìm được đường có thể thoát khỏi đám chó săn này rồi.

"Bên này!" Tay bị Tạ Phong nắm nên cô dùng sức một cái anh liền xoay người chạy theo cô.

Càng chạy càng xa, tốc độ càng lúc càng nhanh, hơi thở của Tạ Phong cũng càng lúc càng nặng nề, nhưng mặt Mộc Yên lại vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, hơi thở vẫn vững vàng thông thuận. Tạ Phong thật không ngờ, Mộc Yên nhỏ bé như vậy mà trong cơ thể lại ẩn chứa sức chịu đựng lớn đến thế.

Hiện tại tình thế đã trở thành Mộc Yên dùng sức kéo anh chạy như điên.

Đến cuối ngõ hẹp, mắt càng lúc càng trống trải. Bức tường đá cao chặn ở đó, nhìn từ trên xuống là bãi biển rộng lớn xanh thẳm, sóng vỗ rất mạnh, bọt sóng trắng như tuyết dâng lên đập vào bức tường đá.

Nhanh chóng cởi giầy ra, "Anh biết bơi không?" Mắt Mộc Yên lạnh thấu xương.

Tạ Phong gật đầu, nhưng nơi này là khu biển sâu bị cấm bơi lội, hơn nữa bức tường đá này cao như vậy nếu ngã xuống thì tuyệt đối sẽ chết.

Dưới bức tường đá cao này là sóng vỗ cuồn cuộn, giống như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ. Mộc Yên trêu tức nhìn Tạ Phong, "Anh có thể không cần nhảy với tôi." Chỉ cần cô không bị đưa lên tiêu đề báo chí là được, cô không muốn gây ra phiền phức không cần thiết cho Nhà họ Dung.

"Nhưng như vậy sẽ chết người." Anh kéo lấy cánh tay của cô, không cho cô bức về phía trước nữa.

"Anh sợ sao?" Cô nhếch môi cười không đứng đắn, mắt lại nghiêm túc nghiền ngẫm, "Có muốn cá cược với tôi một lần không?" Tính đùa giỡn bắt đầu nổi lên, đã lâu rồi cô không mạo hiểm như vậy.

"Nếu em muốn nhảy thì anh sẽ nhảy theo em." Anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, có thể anh sẽ có một cơ hội để giúp cô. Nhưng trên thực tế, đến phút cuối anh mới biết được anh mới là người trói buộc của cô.

"Anh nghĩ kỹ chưa?"Liếc thấy mấy bóng người đuổi theo phía sau, mắt Mộc Yên đầy vẻ hưng phấn vì được đối mặt với mưa to gió lớn.

"Ừ." Anh cầm tay cô, trong lòng bàn tay rất lạnh lẽo. Mộc Yên quay đầu lại, nụ cười không đứng đắn của cô quả thực làm cho người khác phải kinh sợ.

"Nhảy!" Mộc Yên ra lệnh, cô và Tạ Phong cùng nhau nhảy từ trên cao xuống, cuối cùng có hai tiếng "Bùm!" "Bùm!" vang lên, cả hai đều rơi vào biển.

Sóng biển mạnh mẽ bao phủ tất cả, chó săn đuổi tới thấy vậy đều thất vọng quay về, tuy rằng bọn họ hăng say đuổi theo nhưng nếu còn không trở về thì ngay cả mạng cũng mất. Nhìn sóng biển mạnh mẽ như vậy, bọn họ thật sự lo lắng liệu Tạ Phong có chết hay không.

Cơn sóng điên cuồng, gió lớn rung động trời đất, bọt sóng văng lên, hơi nước ngập tràn khiến Tạ Phong không mở mắt ra được.

"Tiểu Yên, khụ khụ." Nước biển tràn vào cổ họng nên Tạ Phong bắt đầu ho khan không ngừng. Nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay Mộc Yên, "Kiên nhẫn!" Mộc Yên trầm thấp nói, giữa tiếng sóng biển lớn là cái lạnh thấu xương. Nếu chỉ có một mình cô thì sẽ tốt hơn rất nhiều, dù sao cô huấn luyện dưới biển sâu như cơm bữa nhưng người bên cạnh cô lại chịu không nổi. Dùng sức kéo anh bơi nhanh về phía trước, Mộc Yên trồi lên khỏi mặt nước nhìn thấy bờ cát đối diện, mắt liền sáng ngời, kéo Tạ Phong bơi về phía trước.

"Tiểu Yên, khụ khụ... Khụ khụ..." Giữa cơn sóng lớn anh kêu tên cô theo bản năng."Tiểu Yên, khụ khụ, Tiểu Yên..."

"Câm miệng!" Ầm ĩ muốn chết.

Mộc Yên nhìn thấy phía trước nước đã nông dần mới buông cánh tay đang kéo Tạ Phong ra. Nhưng không ngờ Tạ Phong lại nắm chặt lấy tay cô. Mộc Yên bất đắc dĩ, không muốn gây gỗ với anh về chuyện này nữa.

Qua khu nước nông này hai người nhanh chóng đến được bờ. Tạ Phong ngồi phịch trên bãi cát nóng dưới ánh mặt trời liều mạng ho khan, giống như tim gan phèo phổi đều trôi hết ra ngoài.

Mộc Yên đứng ở bên cạnh nhìn anh từ trên cao, âm thầm khinh thường: Quá vô dụng! Nhưng cô đã quên không phải ai cũng có thân thủ biến thái như cô.

"Đi thôi!" Tức giận túm lấy người đàn ông đang ngồi trên bờ cát, cô cầm tay anh rồi kéo lên. Thật sự phiền phức! Gặp phải anh chẳng những không tìm được việc mà còn bị lôi kéo chạy như điên cả một buổi chiều, thậm chí còn nhảy xuống biển. Tuy rằng chuyện kích thích này thỏa mãn tính phiêu lưu của cô nhưng nếu trước khi mặt trời lặn mà cô còn chưa quay về thì Dung Lạc sẽ lo lắng.

Khi tìm được xe thể thao của Tạ Phong thì đã là xế chiều. Tạ Phong mất sức cũng đã hồi phục lại, anh đưa chăn lông chuẩn bị cho buổi quay phim cho cô, để cô khoác lên người.

"Đưa cô về hả?" Giọng Tạ Phong khàn khàn, đầu của anh hoàn toàn ướt đẫm, nước chảy dọc theo hai má rơi vào trong quần áo, cảnh tượng này đầy hấp dẫn.

Nhưng Mộc Yên không thèm chú ý đến điều này, cô gật đầu với Tạ Phong, một lòng muốn nhanh chóng về nhà, nếu bây giờ cô còn không trở về thì Dung Lạc nhất định sẽ sốt ruột.

Cửa sổ thủy tinh đóng lại, Tạ Phong mở máy sưởi trong xe cho ấm, như vậy hai người mới không cảm thấy lạnh như vừa rồi.

Xe chạy đến sân Nhà họ Dung, cửa xe mở ra, Mộc Yên vừa bước xuống đã thấy được một bóng người quen thuộc. Dung Lạc nhìn cô bước xuống từ xe Tạ Phong, hơn nữa hai người đều ướt đẫm cả người, mặc dù anh nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô, nhưng trên mặt đã không còn vẻ dịu dàng như ngày xưa mà là lạnh như băng.

Tạ Phong nhìn người mình lo lắng đã hoàn toàn bổ nhào vào lòng người khác, trong lòng đột nhiên đau xót, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười không hề thay đổi, khiêu khích nhìn Dung Lạc lạnh lùng ôm Mộc Yên, phất tay, đạp mạnh chân ga, chiếc xe Ferrari hất bụi chạy đi. Nhưng trong chớp mắt trên mặt anh lại đầy vẻ cô đơn. Xe chạy như điên mấy chục km thì đột nhiên thắng gấp lại, dừng xe vào ven đường, đốt một điếu thuốc, khói lượn lờ trong không trung, anh cảm thấy trong lòng có một cảm giác chua sót khó nói.

Ở Nhà họ Dung, Dung Lạc lạnh lùng ôm lấy Mộc Yên. Anh ôm cô đi vào phòng. Dọc theo đường đi, khóe miệng mím rất chặt còn có chút cứng ngắc. Tuy rằng động tác ôm cô vẫn mềm nhẹ như trước, nhưng ý lạnh trên mặt lại khiến người khác không ngó lơ được.

Đến phòng ngủ, anh lấy khăn tắm trong phòng tắm ra giúp cô lau tóc, nhìn anh rõ ràng đang không vui, Mộc Yên thấy có lỗi nói, "Thật xin lỗi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không trở về trễ như vậy."

Cầm lấy tay anh, để cho anh dừng động tác lau tóc lại."Sắc mặt khó coi như vậy." Mộc Yên cười khẽ, lấy tay sờ mặt anh, Dung Lạc cũng không trốn tránh mà để mặc cho cô giải thích, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Thấy Dung Lạc vẫn không để ý tới cô, lúc này Mộc Yên mới biết mình đã nghĩ sai điểm quan trọng rồi.

Cô dùng sức một cái, hai người liền cùng ngã xuống giường.

Mộc Yên nằm ở trên người anh, giọt nước trên tóc trượt theo mặt cô rồi rơi xuống ngoài khóe miệng của Dung Lạc.

Cô nhìn anh từ trên cao, vươn tay lau giọt nước trên môi anh, khóe miệng đầy ý cười không đứng đắn, "Lạc Lạc, anh ghen tị!" Cô hỏi anh, ánh mắt lại lóe sáng ranh mãnh như hồ ly

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook