Chương 103: Sao, anh xem trọng cô ấy?
Thiền Nhược Hề
08/09/2018
Sáng sớm, tại tòa soạn báo Triêu Dương.
A Cửu đưa Mộc Yên tới cửa, nói vài câu rồi quay đầu xe về Nhà họ Dung.
Mộc Yên vừa mới đi đến cửa tòa soạn thì đã nhìn thấy vô số ánh mắt khác thường nhìn cô, xoi mói bàn tán, Mộc Yên nhíu mi, những người đó bị khí lạnh trên người cô làm cho sợ nên không nhìn cô nữa.
Khi nhìn thấy chung quanh tòa soạn tụ tập đầy người, Mộc Yên đi về phía trước vài bước, lướt qua đám người nhìn thấy một tấm hình dán ở trên bảng thông báo, nhưng Mộc Yên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là ảnh chụp cô và Dung Lạc hôn nhau ở cửa tòa soạn báo, bởi vì chụp cận cảnh cô, Dung Lạc đưa lưng về phía màn ảnh cho nên không bị chụp thấy mặt. Dưới ảnh chụp còn có một tờ giấy A4, có người cố ý nói Mộc Yên không chỉ thích đàn ông mà còn bị đại gia bao nuôi. Văn hay ảnh đẹp, thật không hổ là do người của tòa soạn làm. Người nghị luận thấy đương sự đi đến thì đều im miệng, trong nháy mắt đại sảnh trở nên yên tĩnh.
Tin tức thật sự kỳ quái, Mộc Yên nhíu mi, cố gắng đè nén sự thô bạo trong mắt.
"A, A Yên thật sự thích đàn, đàn ông sao?” Lưu Nhân Nhân cắn răng, cô đứng trong đám người run rẩy hỏi.
"Không liên quan đến cô." Giọng điệu lạnh lẽo gần như làm đóng băng cả không khí. Câu nói này khiến cho trái tim của Lưu Nhân Nhân tan nát.
"A, A Yên, dù có thế nào thì cậu cũng không nên qua lại với đàn ông như vậy. Nếu cậu cần tiền, tôi, tôi có thể cho cậu, không nên bị tên đó.." Lúc Lưu Nhân Nhân nói ra những lời này thì không chỉ có Triệu hằng ở phía sau cô giật mình mà ngay cả những người đứng xem cũng vậy.
"Bị tên đó làm gì?" Mộc Yên bỗng nhiên cười khẽ, mặt đầy vẻ quyến rũ, nghiêng người về phía trước, lúc Lưu Nhân Nhân phản ứng lại thì đã cảm thấy cổ tay có chút đau, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, không khách sáo đè Lưu Nhân Nhân lên vách tường, giữ chặt thắt lưng của cô, ép chặt cô lên mặt đá cẩm thạch.
"Mau chóng xóa sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cô đi cho tôi!" Trước mặt mọi người, Mộc Yên nắm lấy cằm Lưu Nhân Nhân thật chặt khiến Lưu Nhân Nhân đau đến mức cắn nát môi, hành động thô bạo như vậy làm cho tất cả mọi người bị chấn động.
"Tôi không hề xấu xa như mấy người nghĩ!" Mộc Yên hừ lạnh, những lời này là nói cho mọi người nghe, cô đã cho những người bàn tán về cô một cơ hội, nhưng bọn họ không nên đụng chạm đến điểm mấu chốt của cô, mà có một điều rất rõ ràng là điểm mấu chốt đó chính là Dung Lạc.
Ngón tay không ngừng co rút, mắt Mộc Yên lạnh như băng, siết chặt cằm Lưu Nhân Nhân khiến cô thấy đau, "Đừng có ý thương hại tôi, tôi không cần!"
"A Yên, tôi, tôi thích cậu."
"Mộc Yên, cậu không thể đối xử với cô ấy (tôi) như vậy!" Triệu Hằng và Lưu Nhân Nhân đồng thời lên tiếng, hai giọng nói hòa lẫn vào nhau tạo ra một bầu không khí kỳ lạ.
Mộc Yên nhíu mi, sắc mặt đầy phức tạp, buông Lưu Nhân Nhân đang tái nhợt mặt ra, Triệu hằng đi lên phía trước ôm cô vào trong ngực nhưng lại bị Lưu Nhân Nhân đẩy ra.
Mộc Yên lạnh mắt nhìn người xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Thu lại mấy cái suy đoán xấu xa của mấy người đi, tôi là phụ nữ vì vậy nên thích đàn ông." Cô vừa nói xong lời này thì tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Còn mặt Lưu Nhân Nhân thì tái nhợt ngã vào trong lòng Triệu Hằng.
"Còn nữa!" Ngay khi mọi người đã hoàn toàn giật mình thì một tiếng "Soạt!" vang lên, Mộc Yên xé cả tấm hình cùng với tờ giấy A4 xuống. Đôi mắt tối tăm, sâu không thấy đáy, "Ai muốn tiếp tục sinh sự thì kết cục sẽ giống như cái bảng này!"
"Loảng xoảng!" Mọi người còn không chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì tấm bảng thông báo lớn đã muốn bị đập nát.
Nhìn thấy Mộc Yên đi xa, toàn bộ bảng thông báo đã bị sụp xuống.
Mọi người xung qunah kinh sợ giật mình thất thần hơn nửa ngày vẫn không có phản ứng lại.
"Các người đứng ngây ra ở đây làm cái gì?" Cao Nghị nổi giận làm cho tất cả mọi người hồi thần, vội vàng ôm tư liệu trong tay, bối rối đi làm việc.
"Nhân Nhân!" Triệu Hằng vội vàng đuổi theo Lưu Nhân Nhân đã bị dọa đến mức mặt tái nhợt.
"Chát!"Trong lúc bối rối Lưu Nhân Nhân giơ tay tát cho Triệu hằng một cái rồi lảo đảo khóc lóc chạy về phía toilet.
Cao Nghị nhìn bảng thông báo thê thảm thì nhíu mi, tuy rằng anh nghe thấy Mộc Yên nói mình là phụ nữ nhưng anh lại không dám nghĩ vậy, thủ đoạn đáng sợ như vậy, nếu người bị cô đánh hội thì sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, anh liền nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng dù thế nào thì anh cũng đã hiểu được vì sao Sở Hoán lại dung túng để cho Mộc Yên liên tục giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh? Đúng là hồng nhan họa thủy mà! Thở dài một tiếng, Cao Nghị vừa quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vũ Thần.
"Tổng thanh tra Lâm, sao ngài lại đến đây?" Dụi tắt điếu thuốc trên tay, Cao Nghị bước lên đón.
"Cô ta là ai?" Lâm Vũ Thần nhìn bảng thông báo bị đập nát thì hỏi Cao Nghị.
Nhìn theo tầm mắt của anh, Cao Nghị cũng nhanh chóng hiểu được Lâm Vũ Thần nói ai, "Trợ lý mới của tòa soạn báo."
"Sao?" Lâm Vũ Thần nheo mắt lại, "Tôi không biết tòa soạn báo lại còn có người làm càn như vậy!" Nghĩ đến người phụ nữ dám cầm dao đâm người ở bữa tiệc thì anh lại cảm thấy cô ta thật thiếu dạy dỗ!
"Tính tình thật sự đặc biệt, có cá tính, đủ ngang tàn, độc ác!" Cao Nghị nhìn thấy vậy thì nhíu mi, trêu tức nhìn Lâm Vũ Thần, "Sao, anh xem trọng cô ấy?"
Lâm Vũ Thần hừ lạnh, "Giỡn sao, tôi thấy con nhóc đó thật sự thiếu dạy dỗ" Nhưng trong đầu lại nhịn không được nghĩ tới buổi tiệc tối hôm đó, con nhóc đó đã cầm lấy dao, ánh mắt rất tự tin, trong khoảnh khắc đó, anh lại cảm thấy cô quyến rũ đến khó tin. Khi nhìn thấy cô đâm một dao vào người khác thì anh lại cảm thấy rất kích thích! Có thể nói anh nhìn mặt của cô nhóc lạnh lùng khát máu đó lại liên tưởng đến thần tiên. Đến sau khi tỉnh lại mới nhớ ra cô đã làm chuyện kinh khủng cỡ nào, cảm giác đạo đức và sự rung động trong lòng xung đột với nhau, dù làm nghề săn tin nhưng đó là lần đầu tiên anh thấy người khác bị thương mà không ra tay cứu giúp, ngược lại còn bị hung thủ mê hoặc, thậm chí dung túng cho hung thủ phạm pháp, đáng giận hơn là anh lại có cảm giác thoải mái.
"Tổng thanh tra Lâm, có lẽ hai người sẽ có cơ hội hợp tác." Cao Nghị cười khẽ, "Mộc Yên là một trong số những người được chọn để khảo sát cho vị trí trợ lý của anh, theo tôi thấy thì cô ấy rất xem trọng nó." Cao Nghị làm nghề săn tin rất nhiều năm, anh biết rõ tin tức này sẽ khiến người ta thấy đặc sắc. Anh luôn thưởng thức những thiên tài có tính cách quái dị, cho nên cũng âm thầm chờ mong tính tình Mộc Yên đủ mạnh mẽ để làm ra chuyện giỏi giang gì đó.
"Tính cách anh cổ quái như vậy, người tốt mà anh vừa mắt sao tôi có thể sử dụng được?" Lâm Vũ Thần lắc đầu, "Yêu cầu của tôi khắc nghiệt cỡ nào không phải là anh không biết.”
"Không tin thì chúng ta thử xem." Cao Nghị nhướng mày, kéo Lâm Vũ Thần vào văn phòng, sao bọn họ có thể đứng ở ngoài nói chuyện như vậy.
"Đề mục khảo hạch cho chức trợ lý tổng thanh tra đã làm xong chưa?" Cầm lấy bản kế hoạch trong một tháng Cao Nghị đặt ở trên mặt bàn, lật hai trang đã bắt đầu nhíu mày, "Anh muốn giao những tin tức quan trọng này cho mấy trợ lý kia làm sao?"
"Coi nó là đề khảo hạch rất tốt, thuận tiện khảo nghiệm bọn họ một chút." Rút một điếu thuốc ra, Cao Nghị ngậm ở trong miệng hít một hơi.
Nhìn bản kế hoạch mới, Lâm Vũ Thần không nói nữa. Nhìn thấy tên "Mộc Yên" trong danh sách khảo hạch thì lại nhíu mi.
Sắp tới giờ tan tầm, Mộc Yên gọi cho Dung Lạc.
"Lạc Lạc, giữa trưa đừng kêu A Cửu đến đón em."
"Làm sao vậy?" Dung Lạc nghi hoặc, đưa văn kiện kế bên cho trợ lý, đứng dậy đi sân thượng nghe điện thoại.
"Em muốn đến chi nhánh bên đường Lâm Giang để lấy tin tức."
"Cục cưng, nói cho anh biết địa chỉ ở đường Lâm Giang em muốn đến, anh kêu A Cửu qua đó chờ em." Giọng nói rất kiên định.
"Cũng được." Mộc Yên biết rất rõ những lúc Dung Lạc chấp nhất thì không thể thương lượng, đành phải đồng ý với anh, nói địa chỉ của chi nhánh tòa soạn báo bên đường Lâm Giang cho anh biết.
Thu dọn mọi thứ xong, lúc Mộc Yên muốn đi đến đường Lâm Giang thì chỉ có thể dùng phương tiện công cộng, lúc ra ngoài lại vừa vặn gặp phải Lâm Vũ Thần đi ra từ phòng chủ biên của Cao Nghị.
Lúc Mộc Yên và Lâm Vũ Thần nhìn thoáng qua nhau, không ai biết anh đã chú ý đến cô rất lâu.
Lâm Vũ Thần lên xe, anh dựa vào ghế nhưng vẫn không khởi động xe. Xuyên thấu cửa kính xe anh nhìn thấy Mộc Yên đang xuất thần đứng bên đường chờ đón xe, anh không ngờ khi cô thu lại sự ác độc trên người thì lại lạnh lùng và bình tĩnh như thế.
Bỗng nhiên, xa xa có một người đàn ông vội vàng chạy từ sau đến, tay cầm một cái túi da nữ quý giá. Có hai người đuổi theo sau lưng anh ta, một trong hai người sắp đuổi kịp anh ta là một cô nhóc, vì tốc độ quá nhanh nên rất khó thấy nhìn rõ diện mạo. Còn người phía sau đang chạy đuổi theo thở không kịp chính là chủ nhân của chiếc túi.
Người phụ nữ vừa chạy vừa reo lên, " Bắt kẻ trộm! Ngăn anh ta lại, ngăn anh ta lại!"
Mộc Yên đứng ở một bên, mắt chăm chú, cũng cấp tốc đuổi theo, tốc độ lại nhanh kinh người.
Lâm Vũ Thần ngồi ở bên trong xe thấy vậy thì kinh sợ, cô ta không phải chỉ là người thích làm càn thôi sao, nếu lạnh lùng khát máu như thế thì sao lại có tâm trạng quan tâm đến người khác bị trộm đồ chứ. Trong lúc bất tri bất giác anh lại chậm rãi có một cái nhìn khác về cô!
Thật ra Lâm Vũ Thần thật sự đã nghĩ sai rồi, Mộc Yên quả thật rất lạnh lùng khát máu, cô càng không phải là người sẽ đi giúp một người bị cướp túi đuổi bắt trộm.
Nhưng mà vừa rồi cô cảm thấy quen thuộc với mái tóc dài màu rám nắng bay trong gió đó nên mới đuổi theo với tốc độ nhanh tới mức người thường không thể làm được. Cô ra sức đuổi theo nhưng cũng không phải vì muốn giúp đỡ mà là muốn nhìn xem thử bóng hình mảnh khảnh kia có phải là người giống mình hay không.
Rất nhanh người đàn ông bị hai người phụ nữ đuổi theo kịp, đến một cái ngõ nhỏ, dưới ánh hoàng hôn chói mắt, anh ta bị mái tóc dài rám nắng làm chói mắt đến mở ra không được.
"Xem thử mày chạy đi đâu!" Đôi mắt xinh đẹp trợn lên, cùng với tiếng "Răng rắc!" vang lên, cánh tay người đàn ông cướp đồ của người khác bị lập tức bị bẻ gãy.
Mộc Yên đuổi tới nơi thì lạnh lùng nhìn cảnh tượng quen thuộc này, thủ đoạn cũng quen thuộc, ngay cả khi bẻ gãy tay người khác cũng dùng tay trái giống như cô ấy.
A Cửu đưa Mộc Yên tới cửa, nói vài câu rồi quay đầu xe về Nhà họ Dung.
Mộc Yên vừa mới đi đến cửa tòa soạn thì đã nhìn thấy vô số ánh mắt khác thường nhìn cô, xoi mói bàn tán, Mộc Yên nhíu mi, những người đó bị khí lạnh trên người cô làm cho sợ nên không nhìn cô nữa.
Khi nhìn thấy chung quanh tòa soạn tụ tập đầy người, Mộc Yên đi về phía trước vài bước, lướt qua đám người nhìn thấy một tấm hình dán ở trên bảng thông báo, nhưng Mộc Yên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là ảnh chụp cô và Dung Lạc hôn nhau ở cửa tòa soạn báo, bởi vì chụp cận cảnh cô, Dung Lạc đưa lưng về phía màn ảnh cho nên không bị chụp thấy mặt. Dưới ảnh chụp còn có một tờ giấy A4, có người cố ý nói Mộc Yên không chỉ thích đàn ông mà còn bị đại gia bao nuôi. Văn hay ảnh đẹp, thật không hổ là do người của tòa soạn làm. Người nghị luận thấy đương sự đi đến thì đều im miệng, trong nháy mắt đại sảnh trở nên yên tĩnh.
Tin tức thật sự kỳ quái, Mộc Yên nhíu mi, cố gắng đè nén sự thô bạo trong mắt.
"A, A Yên thật sự thích đàn, đàn ông sao?” Lưu Nhân Nhân cắn răng, cô đứng trong đám người run rẩy hỏi.
"Không liên quan đến cô." Giọng điệu lạnh lẽo gần như làm đóng băng cả không khí. Câu nói này khiến cho trái tim của Lưu Nhân Nhân tan nát.
"A, A Yên, dù có thế nào thì cậu cũng không nên qua lại với đàn ông như vậy. Nếu cậu cần tiền, tôi, tôi có thể cho cậu, không nên bị tên đó.." Lúc Lưu Nhân Nhân nói ra những lời này thì không chỉ có Triệu hằng ở phía sau cô giật mình mà ngay cả những người đứng xem cũng vậy.
"Bị tên đó làm gì?" Mộc Yên bỗng nhiên cười khẽ, mặt đầy vẻ quyến rũ, nghiêng người về phía trước, lúc Lưu Nhân Nhân phản ứng lại thì đã cảm thấy cổ tay có chút đau, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, không khách sáo đè Lưu Nhân Nhân lên vách tường, giữ chặt thắt lưng của cô, ép chặt cô lên mặt đá cẩm thạch.
"Mau chóng xóa sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cô đi cho tôi!" Trước mặt mọi người, Mộc Yên nắm lấy cằm Lưu Nhân Nhân thật chặt khiến Lưu Nhân Nhân đau đến mức cắn nát môi, hành động thô bạo như vậy làm cho tất cả mọi người bị chấn động.
"Tôi không hề xấu xa như mấy người nghĩ!" Mộc Yên hừ lạnh, những lời này là nói cho mọi người nghe, cô đã cho những người bàn tán về cô một cơ hội, nhưng bọn họ không nên đụng chạm đến điểm mấu chốt của cô, mà có một điều rất rõ ràng là điểm mấu chốt đó chính là Dung Lạc.
Ngón tay không ngừng co rút, mắt Mộc Yên lạnh như băng, siết chặt cằm Lưu Nhân Nhân khiến cô thấy đau, "Đừng có ý thương hại tôi, tôi không cần!"
"A Yên, tôi, tôi thích cậu."
"Mộc Yên, cậu không thể đối xử với cô ấy (tôi) như vậy!" Triệu Hằng và Lưu Nhân Nhân đồng thời lên tiếng, hai giọng nói hòa lẫn vào nhau tạo ra một bầu không khí kỳ lạ.
Mộc Yên nhíu mi, sắc mặt đầy phức tạp, buông Lưu Nhân Nhân đang tái nhợt mặt ra, Triệu hằng đi lên phía trước ôm cô vào trong ngực nhưng lại bị Lưu Nhân Nhân đẩy ra.
Mộc Yên lạnh mắt nhìn người xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Thu lại mấy cái suy đoán xấu xa của mấy người đi, tôi là phụ nữ vì vậy nên thích đàn ông." Cô vừa nói xong lời này thì tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Còn mặt Lưu Nhân Nhân thì tái nhợt ngã vào trong lòng Triệu Hằng.
"Còn nữa!" Ngay khi mọi người đã hoàn toàn giật mình thì một tiếng "Soạt!" vang lên, Mộc Yên xé cả tấm hình cùng với tờ giấy A4 xuống. Đôi mắt tối tăm, sâu không thấy đáy, "Ai muốn tiếp tục sinh sự thì kết cục sẽ giống như cái bảng này!"
"Loảng xoảng!" Mọi người còn không chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì tấm bảng thông báo lớn đã muốn bị đập nát.
Nhìn thấy Mộc Yên đi xa, toàn bộ bảng thông báo đã bị sụp xuống.
Mọi người xung qunah kinh sợ giật mình thất thần hơn nửa ngày vẫn không có phản ứng lại.
"Các người đứng ngây ra ở đây làm cái gì?" Cao Nghị nổi giận làm cho tất cả mọi người hồi thần, vội vàng ôm tư liệu trong tay, bối rối đi làm việc.
"Nhân Nhân!" Triệu Hằng vội vàng đuổi theo Lưu Nhân Nhân đã bị dọa đến mức mặt tái nhợt.
"Chát!"Trong lúc bối rối Lưu Nhân Nhân giơ tay tát cho Triệu hằng một cái rồi lảo đảo khóc lóc chạy về phía toilet.
Cao Nghị nhìn bảng thông báo thê thảm thì nhíu mi, tuy rằng anh nghe thấy Mộc Yên nói mình là phụ nữ nhưng anh lại không dám nghĩ vậy, thủ đoạn đáng sợ như vậy, nếu người bị cô đánh hội thì sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, anh liền nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng dù thế nào thì anh cũng đã hiểu được vì sao Sở Hoán lại dung túng để cho Mộc Yên liên tục giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh? Đúng là hồng nhan họa thủy mà! Thở dài một tiếng, Cao Nghị vừa quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vũ Thần.
"Tổng thanh tra Lâm, sao ngài lại đến đây?" Dụi tắt điếu thuốc trên tay, Cao Nghị bước lên đón.
"Cô ta là ai?" Lâm Vũ Thần nhìn bảng thông báo bị đập nát thì hỏi Cao Nghị.
Nhìn theo tầm mắt của anh, Cao Nghị cũng nhanh chóng hiểu được Lâm Vũ Thần nói ai, "Trợ lý mới của tòa soạn báo."
"Sao?" Lâm Vũ Thần nheo mắt lại, "Tôi không biết tòa soạn báo lại còn có người làm càn như vậy!" Nghĩ đến người phụ nữ dám cầm dao đâm người ở bữa tiệc thì anh lại cảm thấy cô ta thật thiếu dạy dỗ!
"Tính tình thật sự đặc biệt, có cá tính, đủ ngang tàn, độc ác!" Cao Nghị nhìn thấy vậy thì nhíu mi, trêu tức nhìn Lâm Vũ Thần, "Sao, anh xem trọng cô ấy?"
Lâm Vũ Thần hừ lạnh, "Giỡn sao, tôi thấy con nhóc đó thật sự thiếu dạy dỗ" Nhưng trong đầu lại nhịn không được nghĩ tới buổi tiệc tối hôm đó, con nhóc đó đã cầm lấy dao, ánh mắt rất tự tin, trong khoảnh khắc đó, anh lại cảm thấy cô quyến rũ đến khó tin. Khi nhìn thấy cô đâm một dao vào người khác thì anh lại cảm thấy rất kích thích! Có thể nói anh nhìn mặt của cô nhóc lạnh lùng khát máu đó lại liên tưởng đến thần tiên. Đến sau khi tỉnh lại mới nhớ ra cô đã làm chuyện kinh khủng cỡ nào, cảm giác đạo đức và sự rung động trong lòng xung đột với nhau, dù làm nghề săn tin nhưng đó là lần đầu tiên anh thấy người khác bị thương mà không ra tay cứu giúp, ngược lại còn bị hung thủ mê hoặc, thậm chí dung túng cho hung thủ phạm pháp, đáng giận hơn là anh lại có cảm giác thoải mái.
"Tổng thanh tra Lâm, có lẽ hai người sẽ có cơ hội hợp tác." Cao Nghị cười khẽ, "Mộc Yên là một trong số những người được chọn để khảo sát cho vị trí trợ lý của anh, theo tôi thấy thì cô ấy rất xem trọng nó." Cao Nghị làm nghề săn tin rất nhiều năm, anh biết rõ tin tức này sẽ khiến người ta thấy đặc sắc. Anh luôn thưởng thức những thiên tài có tính cách quái dị, cho nên cũng âm thầm chờ mong tính tình Mộc Yên đủ mạnh mẽ để làm ra chuyện giỏi giang gì đó.
"Tính cách anh cổ quái như vậy, người tốt mà anh vừa mắt sao tôi có thể sử dụng được?" Lâm Vũ Thần lắc đầu, "Yêu cầu của tôi khắc nghiệt cỡ nào không phải là anh không biết.”
"Không tin thì chúng ta thử xem." Cao Nghị nhướng mày, kéo Lâm Vũ Thần vào văn phòng, sao bọn họ có thể đứng ở ngoài nói chuyện như vậy.
"Đề mục khảo hạch cho chức trợ lý tổng thanh tra đã làm xong chưa?" Cầm lấy bản kế hoạch trong một tháng Cao Nghị đặt ở trên mặt bàn, lật hai trang đã bắt đầu nhíu mày, "Anh muốn giao những tin tức quan trọng này cho mấy trợ lý kia làm sao?"
"Coi nó là đề khảo hạch rất tốt, thuận tiện khảo nghiệm bọn họ một chút." Rút một điếu thuốc ra, Cao Nghị ngậm ở trong miệng hít một hơi.
Nhìn bản kế hoạch mới, Lâm Vũ Thần không nói nữa. Nhìn thấy tên "Mộc Yên" trong danh sách khảo hạch thì lại nhíu mi.
Sắp tới giờ tan tầm, Mộc Yên gọi cho Dung Lạc.
"Lạc Lạc, giữa trưa đừng kêu A Cửu đến đón em."
"Làm sao vậy?" Dung Lạc nghi hoặc, đưa văn kiện kế bên cho trợ lý, đứng dậy đi sân thượng nghe điện thoại.
"Em muốn đến chi nhánh bên đường Lâm Giang để lấy tin tức."
"Cục cưng, nói cho anh biết địa chỉ ở đường Lâm Giang em muốn đến, anh kêu A Cửu qua đó chờ em." Giọng nói rất kiên định.
"Cũng được." Mộc Yên biết rất rõ những lúc Dung Lạc chấp nhất thì không thể thương lượng, đành phải đồng ý với anh, nói địa chỉ của chi nhánh tòa soạn báo bên đường Lâm Giang cho anh biết.
Thu dọn mọi thứ xong, lúc Mộc Yên muốn đi đến đường Lâm Giang thì chỉ có thể dùng phương tiện công cộng, lúc ra ngoài lại vừa vặn gặp phải Lâm Vũ Thần đi ra từ phòng chủ biên của Cao Nghị.
Lúc Mộc Yên và Lâm Vũ Thần nhìn thoáng qua nhau, không ai biết anh đã chú ý đến cô rất lâu.
Lâm Vũ Thần lên xe, anh dựa vào ghế nhưng vẫn không khởi động xe. Xuyên thấu cửa kính xe anh nhìn thấy Mộc Yên đang xuất thần đứng bên đường chờ đón xe, anh không ngờ khi cô thu lại sự ác độc trên người thì lại lạnh lùng và bình tĩnh như thế.
Bỗng nhiên, xa xa có một người đàn ông vội vàng chạy từ sau đến, tay cầm một cái túi da nữ quý giá. Có hai người đuổi theo sau lưng anh ta, một trong hai người sắp đuổi kịp anh ta là một cô nhóc, vì tốc độ quá nhanh nên rất khó thấy nhìn rõ diện mạo. Còn người phía sau đang chạy đuổi theo thở không kịp chính là chủ nhân của chiếc túi.
Người phụ nữ vừa chạy vừa reo lên, " Bắt kẻ trộm! Ngăn anh ta lại, ngăn anh ta lại!"
Mộc Yên đứng ở một bên, mắt chăm chú, cũng cấp tốc đuổi theo, tốc độ lại nhanh kinh người.
Lâm Vũ Thần ngồi ở bên trong xe thấy vậy thì kinh sợ, cô ta không phải chỉ là người thích làm càn thôi sao, nếu lạnh lùng khát máu như thế thì sao lại có tâm trạng quan tâm đến người khác bị trộm đồ chứ. Trong lúc bất tri bất giác anh lại chậm rãi có một cái nhìn khác về cô!
Thật ra Lâm Vũ Thần thật sự đã nghĩ sai rồi, Mộc Yên quả thật rất lạnh lùng khát máu, cô càng không phải là người sẽ đi giúp một người bị cướp túi đuổi bắt trộm.
Nhưng mà vừa rồi cô cảm thấy quen thuộc với mái tóc dài màu rám nắng bay trong gió đó nên mới đuổi theo với tốc độ nhanh tới mức người thường không thể làm được. Cô ra sức đuổi theo nhưng cũng không phải vì muốn giúp đỡ mà là muốn nhìn xem thử bóng hình mảnh khảnh kia có phải là người giống mình hay không.
Rất nhanh người đàn ông bị hai người phụ nữ đuổi theo kịp, đến một cái ngõ nhỏ, dưới ánh hoàng hôn chói mắt, anh ta bị mái tóc dài rám nắng làm chói mắt đến mở ra không được.
"Xem thử mày chạy đi đâu!" Đôi mắt xinh đẹp trợn lên, cùng với tiếng "Răng rắc!" vang lên, cánh tay người đàn ông cướp đồ của người khác bị lập tức bị bẻ gãy.
Mộc Yên đuổi tới nơi thì lạnh lùng nhìn cảnh tượng quen thuộc này, thủ đoạn cũng quen thuộc, ngay cả khi bẻ gãy tay người khác cũng dùng tay trái giống như cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.