Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 130: Sự quan tâm của anh, tình nồng ý mật

Thiền Nhược Hề

20/12/2018

Sảnh sân bay đèn đuốc sáng trưng, hai người ôm nhau rất chặt. Không ngừng có người bị dung mạo bất phàm của hai người hấp dẫn, nhịn không được quay đầu lại nhìn mấy lần.

Ánh sáng ngọc chiếu rọi xuống khắp người bọn họ, chói lọi từ trên cao xuống.

"Ngoan." Than thở một tiếng, ngửi mùi thơm trên người cô, anh dùng tay nâng gáy cô lên, hôn xuống đôi môi lạnh lẽo của cô. Môi anh ấm áp, môi cô lạnh lẽo, lúc chạm cùng một chỗ thì khiến cho lòng cả hai đều run lên.

Mộc Yên không ngờ anh sẽ hôn cô ngay giữa sân bay đều người qua lại, cô kinh hãi trốn tránh nhưng vì anh cố chấp nên không thể thoát được, chỉ có thể luân hãm vào đó.

Vốn định chỉ hôn cô một cái rồi sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng môi cô mềm mại như vậy, anh lại nhớ cô đến thế, hương vị trong veo còn ngọt lành hơn nước suối khiến cho người ta mê luyến, cánh tay ôm cô cũng dần siết chặt hơn, anh không thể thả cô ra, cũng không muốn buông ra.

Thời gian như dừng lại ở giờ phút này, anh hôn cô thật sâu, trái tim bắt đầu kinh hoảng, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn. Mỹ nam nhân hôn cô gái ở trong lòng mình, lãng mạn tốt đẹp khiến cho người ta nhịn không được cảm thán.

Trong lúc thở dốc, Mộc Yên nhẹ hô một tiếng, "Lạc Lạc." Trên khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng như cây anh đào, cảm nhận được càng lúc càng có nhiều ánh mắt nhìn bọn họ, Mộc Yên có chút lúng túng.

"Ngoan, chúng ta về nhà." Nhìn đôi môi đã bị hôn đến bóng loáng của cô, Dung Lạc nhịn không được lại hôn thêm một chút rồi mới ôm lấy cô đi ra ngoài.

"Cục cưng, đây là Ngụy Tĩnh." Vừa đi Dung Lạc vừa giới thiệu người đàn ông bên cạnh anh cho Mộc Yên biết.

"Thiếu phu nhân."

"Xin chào." Đôi mắt khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lạnh lùng.

Ngụy Tĩnh cũng sớm biết thiếu gia bọn họ đã đính hôn, nhưng cụ thể đối phương là ai thì anh chưa bao giờ gặp. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Mộc Yên, nhìn cô gái trước mắt này thì hơi giật mình, không giống sự mềm mại của phụ nữ bình thường, trên người thiếu phu nhân của thiếu gia nhà anh tỏa ra một khí thế lạnh lẽo. Rõ ràng là cô có tướng mạo rất xinh đẹp nhưng khí thế lại khiếp người như thế, trên người cô có sự lười nhác và quyến rũ, tạo cảm giác xung đột với vẻ mặt lạnh lùng như băng này, giống như là không chút để ý đến gì nhưng lại hấp dẫn mọi người không thể rời mắt.

"Ngụy Tĩnh!" Bên tai vang lên giọng nói không hờn không giận làm cho Ngụy Tĩnh lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Dung Lạc, lần này Ngụy Tĩnh nhận ra ánh mắt mình vẫn đặt trên người Mộc Yên. Có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt lại, anh không ngờ mình lại luống cuống như thế.

"Đi thôi." Giật nhẹ tay áo Dung Lạc, Mộc Yên có chút bất đắc dĩ cười khẽ.

Đi được vài bước Dung Lạc mới phát hiện mình đã bỏ qua điều gì, váy lụa mỏng màu xanh biển, đôi chân thon dài thẳng tắp, vì đến gặp anh nên đôi chân ngọc ngà trắng nõn non mềm đã bị đông lạnh đỏ bừng.

Cô nhóc này không thích đi giày lúc ở nhà, sao ra ngoài cũng không đi giày vậy?

"Làm sao vậy?" Nhìn Dung Lạc đột nhiên dừng chân, Mộc Yên nhẹ nhăn mày lại, nghi hoặc.

"Lạc..." Cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Dung Lạc ôm lấy, cái ôm ấm áp mang hương vị quen thuộc của anh. Cảm nhận được người trong lòng lạnh lẽo, sắc mặt Dung Lạc càng khó coi hơn, lúc này mới chú ý tới cô nhóc này đội mưa chạy tới đây.



Mộc Yên thuận thế bị anh ôm vào trong ngực, vừa định giải thích gì đó thì liền nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của anh, đôi mắt sâu thẳm, "Cục cưng, không nghe lời!" Chỉ năm chữ nhưng lại làm cho Mộc Yên cả kinh.

Ôm cô vào xe, Dung Lạc cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cô. Ngụy Tĩnh ngồi với tài xế ở phía trước dựng vách ngăn lên hoàn toàn tách rời bọn họ.

Thân thể lạnh lẽo nhận được sự ấm áp trên người anh, Mộc Yên ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc đôi, ánh mắt đầy lo lắng, cô nhịn không được cảm thấy ấm áp, một dòng nước ấm xâm nhập khắp chân tay, lúc dâng lên đến cổ họng thì lại không phát ra được một tiếng động nào. Giống như có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại không biết nên nói cái gì. Rốt cục anh đã trở lại, lòng chiếm đoạt mãnh liệt làm cho cô cảm thấy rất hài lòng. Loại cảm giác này ngoại trừ Dung Lạc thì không ai có thể cho cô.

Bên trong xe ánh sáng rất tối, giữa ánh sáng màu quýt, áo lông Cashmere màu xám tối mặc trên người anh mang lại cảm giác ấm áp, ba tháng không gặp, anh gầy đi rất nhiều, làn da hơi tái nhợt, nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh vẫn tỏa ra sự khôn khéo, không hề làm cho người ta có cảm giác suy yếu.

Cố Minh nói với cô, cho tới nay anh đều đi theo Dung Lạc, nhưng bởi vì lo lắng cho cô mà Dung Lạc đã để cho Cố Minh về nước trước. Cô không biết anh ở Italy bận rộn cái gì nhưng mất đi trợ thủ đắc lực như Cố Minh thì anh nhất định sẽ càng thêm mệt mỏi. Có chút đau lòng xoa sườn mặt của anh, nhưng vừa mới đưa tay ra đã bị Dung Lạc nắm chặt trong lòng bàn tay.

Khớp xương lộ rõ trên bàn tay to, anh ấm áp hôn một cái vào lòng bàn tay cô, sự nóng bỏng như thiêu đốt đến tận nội tâm cô.

Có chút băn khoăn nhìn anh, con ngươi đen nhánh ngân ngấn nước, tim đập rất nhanh, không ngừng nắm chặt tay áo anh, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

"Lạc Lạc, em..." Tiếng nói hơi khàn khàn, đầu cô đang cúi thấp lại bị ngón tay thon dài đẩy lên, nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, Dung Lạc tỏ vẻ không hờn giận nói, "Gầy."

Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa không có anh ở bên cạnh nên quả thật Mộc Yên đã gầy đi rất nhiều.

Mái tóc dài hỗn loạn bị ngón tay thon dài của anh sửa sang lại từng chút một, chậm rãi trở nên mềm mại.

Cảm nhận được thân thể cô không còn lạnh lẽo nữa anh mới ôm cô đặt ngồi qua bên cạnh, vùi đầu vào hõm vai thơm ngát của cô, Dung Lạc hôn xuống xương quai xanh của cô, "Lặp lại lần nữa em nhớ anh." Cố chấp yêu cầu, trong giọng nói trầm thấp có chút bá đạo.

"Cái gì?" Mộc Yên hơi giật mình.

Dung Lạc ngẩng đầu ôm chặt lấy cô, thần sắc uể oải, "Em đó!" Than thở một tiếng, có chút không nề hà, "Trời lạnh như thế lại còn mưa nữa, sao lại có thể chạy tới đây như vậy? Không biết kêu bọn Cố Minh đưa em tới đây sao? Lạnh như vậy mà còn dám đi chân không!" Anh cắn một cái vào môi cô, đau đến mức làm cho Mộc Yên hơi nhíu mi."Biết đau sao? Khó chịu sao?" Dung Lạc nhìn chằm chằm cô, tiếp tục nói, "Em có biết nếu sinh bệnh vì dính mưa sẽ còn khó chịu hơn như vậy không? Chân không dẫm nước mưa lỡ cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Trời tối như vậy mà một mình em chạy tới đây lỡ xảy ra tai nạn xe cộ thì làm sao bây giờ? Đúng là cô nhóc khiến người ta không bớt lo, sao lần nào em cũng đều làm cho anh lo lắng vậy?" Cô nhìn anh vì lo lắng cho mình mà giận tái đi thì đột nhiên hốc mắt cô lại đỏ lên, đau ê ẩm, ngoại trừ Dung Lạc thì không ai quan tâm cô như vậy, ngay cả người ba cùng huyết thống với cô cũng không cần cô, chỉ có Dung Lạc mới lo lắng cho cô, chỉ có Dung Lạc.

"Em..." Trong giọng nói có chút nghẹn ngào, lông mi dài ngấn nước mắt, giống như có cái gì đó vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng đang cuồn cuộn sắp sửa tràn ra, trong lúc bối rối cô có chút chật vật nghiêng mặt qua một bên nhưng lại bị ngón tay thon dài của Dung Lạc ngăn cản, không thể nghiêng được.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh hôn lên mắt cô. Lông mi hoàn toàn ẩm ướt nhẹ nhàng run run dưới đôi môi của anh.

Cảm giác được đôi môi ấm áp của mình hơi ướt át thì Dung Lạc cũng biết đó là nước mắt của cô, đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng.

"Cục cưng..."



Vỗ nhẹ tấm lưng căng cứng của cô từng chút một, mềm nhẹ hôn lên mí mắt cô, trong ánh mắt đầy vẻ đau lòng.

Anh ôm cô, nụ hôn ấm áp chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng hôn môi cô một chút rồi liền rời đi, hai cái trán vô cùng thân thiết chạm vào một chỗ, Dung Lạc thở dài một tiếng, giọng nói đầy ý xin lỗi, "Thật xin lỗi, cục cưng."

Thật xin lỗi, không gặp mặt em mà đã vội vàng rời đi.

Thật xin lỗi, anh lại bỏ đi tận ba tháng, biết rõ em không có cảm giác an toàn mà lại rời đi lâu như vậy.

Thật xin lỗi, là anh không chăm sóc em cho tốt nên mới khiến cho em bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối phức tạp kia, lại còn gầy yếu nhiều như vậy.

Mộc Yên khiếp sợ, cô thật sự không biết Dung Lạc làm gì sai mà phải xin lỗi, ngược lại là chính cô không giúp được gì cho anh, còn luôn gây phiền phức cho anh nữa.

"Lạc Lạc." Cô ôm chặt anh, cô thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục gọi tên anh.

"Ngoan." Giọng nói trầm thấp, gợi cảm khiến cho Mộc Yên ngẩn ra.

Dung Lạc cười rồi sau đó như nhớ tới cái gì nên đột nhiên nhìn cô chằm chằm, "Cục cưng, em thật sự nhớ anh sao?" Anh hôn liên tục lên cần cổ trắng nõn của cô, khiến cho Mộc Yên liên tục run rẩy.

"Ừ." Đáp nhẹ một tiếng, hai má cô ửng đỏ như ánh nắng chiều.

"Trong ba tháng anh rời đi, lúc nào cũng đều là anh chủ động gọi điện thoại cho em, cục cưng lại không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại nào." Trong đôi mắt sâu thẳm có chút gợn sóng, "Nếu anh không gọi điện thoại cho em thì có phải trong ba tháng này em cũng sẽ không để ý đến anh không?" Kéo váy xuống, nụ hôn của anh dần dần chuyển xuống đầu vai, lửa nóng của nụ hôn để lại những ấn ký xanh tím trên da thịt trắng nõn như ngọc."Nhớ anh thì vì sao không gọi điện thoại cho anh?" Anh dùng sức một chút, cắn lên đầu vai trắng nõn của cô.

"Ừm..." Khoái cảm mang theo cảm giác đau đớn tê dại làm cho Mộc Yên nhịn không được rên thành tiếng."Lạc, ưm..."

Cô còn chưa nói gì đã bị môi của anh chặn lại.

Khác với nụ hôn diu dàng vừa rồi, nụ hôn này mang theo hương vị cuồng nhiệt hơn. Anh ôm chặt cô, kéo sát cơ thể mềm nhũn của cô sát vào người mình, anh nhiệt liệt hôn cô, giữa môi hai người vang lên những tiếng ngâm khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, anh hôn cô thật sâu, ngũ quan đẹp như ngọc lạnh cũng có dính chút vẻ kích tình, trong khoảnh khắc đó đã bộc lộ vẻ tuấn mỹ kinh tâm động phách.

Cô như là bị anh mê hoặc vậy, không còn tâm tư đi lo nghĩ về mấy thứ này, cổ tay trắng nõn ôm cổ anh, hôn lại anh một cái thật sâu. Sự bá đạo chiếm đoạt làm cho cô khó có thể thừa nhận là mình bắt đầu mê muội, Dung Lạc hôn luôn rất ôn nhu triền miên, anh cường thế như vậy làm cho cô có chút không chống đỡ được. Cảm giác được cô thuận theo, nụ hôn môi trở nên dài và dịu dàng hơn, chậm rãi cạy mở hàm răng của cô ra, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào trong, công thành đoạt đất.

"Mỗi một phút, một giây rời khỏi em, anh đều nhớ em. Chúng ta không bao giờ rời xa nữa được không?"

Cô cắn môi, gật đầu, "Được."

"Ngoan..." Dung Lạc ôm chặt cô, giống như cứ như vậy có thể kéo dài mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook