Chương 19: Xin anh tự trọng
Thiền Nhược Hề
11/11/2017
Ở bậc thang đá cẩm thạch, hai người đưa lưng về nhau trầm mặc uống bia, không ai nói nữa.
Từng lon bia không ngừng được mở, bọt bia tràn ra, trong gió tràn ngập mùi hương.
Sau một lúc lâu, Sở Hoán đánh vỡ sự trầm mặc.
"Này, nha đầu chết tiệt kia, vì sao... Vì sao không nói một tiếng đã chạy ra nước ngoài?" Hắn chụp lấy bả vai cô, tuy rằng cố gắng làm cho mình cười, nhưng đáy mắt lại che lấp đau xót.
Thấy cô không nói lời nào, Sở Hoán khổ sở nhắm mắt, kiệt lực áp chế chua sót cuồn cuộn trong ngực, hắn lên : “ Em có biết hay không... Có biết hay không, anh đã từng đến Seattle tìm em?" Hắn lắc lắc lon bia lại lấy lon khác ra, thân mình không vững hướng tới sát vai cô.
Dùng hết khí lực đẩy hắn ra, Mộc Yên lạnh như băng nhìn hắn, " Anh Sở Hoán không phải đã đính hôn với chị Mộc Cẩm rồi sao, còn tìm em làm cái gì?"
Sở Hoán hồi hồn, nhìn cô: "Nếu anh nói anh có nỗi khổ, em có thể ... ?" Thần sắc hắn tái nhợt, tiếng nói khàn khàn đau đớn kịch liệt.
"Anh Sở Hoán, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Nhìn Sở Hoán thống khổ, tiểu Mộc Yên giật mình.
"Tiểu Yên, vẫn biết anh không muốn làm anh trai của em mà!" Hắn gắt gao ôm cô vào lòng, thời điểm nói ra những lời này thanh âm thậm chí có chút run run.
Mộc Yên sửng sốt, sau một lúc cô lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
"Anh hai, anh uống say rồi!" Cô ngọt ngào cười, ánh mắt lại thờ ơ vô cùng.
"Tiểu Yên, anh vẫn thích em, từ trước kia đã thích rồi , cho nên..." Hắn thống khổ nhìn cô, thanh âm gần như cầu xin.
"Cho nên cái gì?" Mộc Yên rùng mình, "Cho nên anh đính hôn với chị của tôi sao!"
"Tiểu Yên em tin tưởng anh, ta thật sự có nỗi khổ, nghe anh giải thích được không?" Vẻ mặt Sở Hoán thật sự nghiêm túc.
"Anh Sở Hoán, em mệt rồi." Đẩy hắn ra, Mộc Yên một chút cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa."Mọi thứ đều đã trôi qua, không cần phải nhắc lại nữa."
"Vì sao không nói?" Sở Hoán nắm vai của cô, thanh âm sắp phát cuồng, "Tiểu Yên, người anh thích chỉ có em!"
"Anh Sở Hoán, anh say rồi!"
Ngữ khí Mộc Yên nhu hòa, đẩy hắn ra, động tác cực kỳ kiên quyết.
"Anh không có say, anh rất tỉnh táo!" Nhìn Mộc Yên cười, Sở Hoán cảm thấy tim như bị đao cắt, giống như có cái gì đó lấy đi tính mạng hắn vậy."Em cũng thích anh, đúng hay không?" Hắn nhìn cô, tiếng nói có chút run run.
Hôm nay hắn rất cố chấp, biết người cô thích là mình, nhưng vẫn nghĩ đó là tình cảm của một người em gái.
Đối mặt với cô, hắn đều lạnh lùng cự tuyệt . Là chính mình tự đẩy cô ra!
"Tiểu Yên, thực xin lỗi!" Hắn buông xuống kiêu ngạo, tự tôn gian nan nói."Tha thứ cho anh được không?"
"Anh Sở Hoán, em không hiểu được ý của anh." Cô lui về phía sau từng bước, tươi cười tái nhợt.
"Tiểu Yên, anh yêu em!" Ánh mắt hắn thâm thúy mà tuyệt vọng, giống như mất cô là sẽ mất đi toàn thế giới."Anh chỉ yêu em, Tiểu Yên! Em biết không?"
Trái tim Mộc Yên run mạnh lên, rồi sau đó cô thẳng lưng nói, " Anh Sở Hoán, em quả thật có thích anh. Có lẽ là từ rất lâu rồi."
Ánh mắt cô bình tĩnh làm cho Sở Hoán không hiểu sợ hãi, tựa như cô vĩnh viễn muốn rời xa mình, bọn họ cũng vô phương vãn hồi! Hắn thật sự rất sợ hãi.
"Tiểu Yên, anh thật sự yêu em!" Tiếng nói khàn khàn bướng bỉnh, hắn một lần lại một lần cường điệu , cũng không có tác dụng gì.
“ Anh Sở Hoán, đều đã trôi qua, đừng nhắc lại nữa!"
"Em ngay cả lời giải thích cũng không muốn nghe sao?" Thanh âm hắn gần như cầu xin.
"Không cần giải thích ."
Giọng cô lạnh lẽo, nói với Sở Hoán cũng là nói cho chính mình nghe.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trong nháy mắt cả người liền tiều tụy xuống.
Mộc Yên ngồi ở bậc thang lạnh lẽo, dưới ánh trăng nhìn cô có vẻ càng thêm gầy gò.
"Kỳ thật, từ khi anh đến nhà tôi đã bắt đầu thích anh ." Vùi đầu vào giữa hai chân, cô lầm bầm lầu bầu.
"Mới trước đây ba nói cho tôi biết, cha mẹ anh ở quân đội trong một lần diễn tập vì cứu người khác mà hy sinh , là anh hùng rất lợi hại. Ông ấy còn nói với tôi, Tiểu Yên phải chiếu cố anh trai thật tốt!
Tôi gật đầu, từ đó về sau vẫn đi theo bên cạnh anh.
Dần dần lớn lên, anh trở nên càng ngày càng vĩ đại, tôi cũng càng ngày càng thích anh.
Anh Sở Hoán, tôi đã từng thích anh như vậy."
Cô ngẩng mặt cười khẽ, cảm thấy bây giờ nhớ lại thật buồn cười.
Tay Sở Hoán đặt trên vai cô dần dần buông xuống, thần sắc hắn tái nhợt dọa người."Tiểu Yên anh thật sự có nỗi khổ, em không thể cứ như vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ anh!"
Mộc Yên lại đột nhiên nở nụ cười, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này.
" Anh Sở Hoán nói đùa sao? Là tôi ác độc, hay là tôi vứt bỏ anh?"
Liếc hắn một cái, cô cảm thấy đau kịch liệt và khổ sở ở đáy mắt Sở Hoán chỉ có làm cho hắn thêm hèn mọn.
"Ở đêm mưa hôm đó, là ai nói với tôi, Tiểu Yên, kỳ thật người anh yêu là Mộc Cẩm; là ai nói với tôi, Mộc Yên, kỳ thật anh vẫn chỉ coi em là em gái; là ai nói với tôi, Tiểu Yên, em vẫn là đứa nhỏ, anh chỉ có thể làm anh trai của em."
Sở Hoán giật mình, lưng hắn cứng đờ không nhúc nhích.
Thần sắc Tiểu Mộc Yên tái nhợt, nhìn hắn tiếp tục nói: " Anh Sở Hoán, ngày đó vì để mua bánh ngọt anh thích, tôi đã dầm mưa ở đầu đường xếp hàng, phát sốt mà cũng không biết. Cả người ướt sũng cầm bánh ngọt đưa cho anh, vậy mà anh lại nói, 'Mộc Yên, không cần làm những chuyện vô bổ nữa, anh sẽ không thích em.'
Lúc ấy tôi đã rất khổ sở, nửa đêm ở trên đường dầm mưa sốt cao, thẳng đến khi ngã trên đường cái. Người qua đường có lòng tốt đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi có khả năng bị viêm phổi, hỏi tôi có người nhà hay không?
Tôi sợ hãi gọi điện cho anh, anh lại nói, 'Mộc Yên, đừng làm cho anh chán ghét em!'
Bất quá, mọi chuyện đều đã qua.
Anh Sở Hoán, hiện tại tôi, một chút cũng không thích anh ."
Mộc Yên đứng dậy, lạnh lùng đẩy tay hắn ra.
Sở Hoán khó có thể tin nhìn động tác của cô, khóe miệng hiện lên một ý cười lãnh khốc.
"Nha đầu, em chán ghét anh chạm vào em như vậy!"
" Anh Sở Hoán xin tự trọng, anh cũng có vị hôn thê không phải sao?"
Bởi vì hét lên bia làm cho hắn trở nên cực độ điên cuồng, "Tự trọng? Có phải chỉ có Dung thiếu gia mới có thể thân cận em không?"
"Nếu anh thật sự nghĩ vậy tôi cũng có thể phối hợp theo suy nghĩ của anh. Chúng tôi lập tức sẽ kết hôn , anh Sở Hoán nói những thứ này còn có ý nghĩa gì?" Ngữ điệu của cô vững vàng mà bình tĩnh.
Sở Hoán kinh ngạc, "Hai người mới quen vài ngày, Mộc Yên em thật sự quyết định gả cho hắn?"
Trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ, hắn hướng về phía cô hét lớn: "Mộc Yên em tình nguyện gả cho một người xa lạ cũng không muốn nghe anh giải thích sao?"
"Đúng vậy." Cô cứng ngắc gật đầu.
"Ha ha!" Sở Hoán châm chọc cười to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Mộc Yên, em quả nhiên đủ tuyệt tình! Tôi thật sự là ngu ngốc, lại nghĩ em vẫn còn thích tôi!"
Từng lon bia không ngừng được mở, bọt bia tràn ra, trong gió tràn ngập mùi hương.
Sau một lúc lâu, Sở Hoán đánh vỡ sự trầm mặc.
"Này, nha đầu chết tiệt kia, vì sao... Vì sao không nói một tiếng đã chạy ra nước ngoài?" Hắn chụp lấy bả vai cô, tuy rằng cố gắng làm cho mình cười, nhưng đáy mắt lại che lấp đau xót.
Thấy cô không nói lời nào, Sở Hoán khổ sở nhắm mắt, kiệt lực áp chế chua sót cuồn cuộn trong ngực, hắn lên : “ Em có biết hay không... Có biết hay không, anh đã từng đến Seattle tìm em?" Hắn lắc lắc lon bia lại lấy lon khác ra, thân mình không vững hướng tới sát vai cô.
Dùng hết khí lực đẩy hắn ra, Mộc Yên lạnh như băng nhìn hắn, " Anh Sở Hoán không phải đã đính hôn với chị Mộc Cẩm rồi sao, còn tìm em làm cái gì?"
Sở Hoán hồi hồn, nhìn cô: "Nếu anh nói anh có nỗi khổ, em có thể ... ?" Thần sắc hắn tái nhợt, tiếng nói khàn khàn đau đớn kịch liệt.
"Anh Sở Hoán, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Nhìn Sở Hoán thống khổ, tiểu Mộc Yên giật mình.
"Tiểu Yên, vẫn biết anh không muốn làm anh trai của em mà!" Hắn gắt gao ôm cô vào lòng, thời điểm nói ra những lời này thanh âm thậm chí có chút run run.
Mộc Yên sửng sốt, sau một lúc cô lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
"Anh hai, anh uống say rồi!" Cô ngọt ngào cười, ánh mắt lại thờ ơ vô cùng.
"Tiểu Yên, anh vẫn thích em, từ trước kia đã thích rồi , cho nên..." Hắn thống khổ nhìn cô, thanh âm gần như cầu xin.
"Cho nên cái gì?" Mộc Yên rùng mình, "Cho nên anh đính hôn với chị của tôi sao!"
"Tiểu Yên em tin tưởng anh, ta thật sự có nỗi khổ, nghe anh giải thích được không?" Vẻ mặt Sở Hoán thật sự nghiêm túc.
"Anh Sở Hoán, em mệt rồi." Đẩy hắn ra, Mộc Yên một chút cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa."Mọi thứ đều đã trôi qua, không cần phải nhắc lại nữa."
"Vì sao không nói?" Sở Hoán nắm vai của cô, thanh âm sắp phát cuồng, "Tiểu Yên, người anh thích chỉ có em!"
"Anh Sở Hoán, anh say rồi!"
Ngữ khí Mộc Yên nhu hòa, đẩy hắn ra, động tác cực kỳ kiên quyết.
"Anh không có say, anh rất tỉnh táo!" Nhìn Mộc Yên cười, Sở Hoán cảm thấy tim như bị đao cắt, giống như có cái gì đó lấy đi tính mạng hắn vậy."Em cũng thích anh, đúng hay không?" Hắn nhìn cô, tiếng nói có chút run run.
Hôm nay hắn rất cố chấp, biết người cô thích là mình, nhưng vẫn nghĩ đó là tình cảm của một người em gái.
Đối mặt với cô, hắn đều lạnh lùng cự tuyệt . Là chính mình tự đẩy cô ra!
"Tiểu Yên, thực xin lỗi!" Hắn buông xuống kiêu ngạo, tự tôn gian nan nói."Tha thứ cho anh được không?"
"Anh Sở Hoán, em không hiểu được ý của anh." Cô lui về phía sau từng bước, tươi cười tái nhợt.
"Tiểu Yên, anh yêu em!" Ánh mắt hắn thâm thúy mà tuyệt vọng, giống như mất cô là sẽ mất đi toàn thế giới."Anh chỉ yêu em, Tiểu Yên! Em biết không?"
Trái tim Mộc Yên run mạnh lên, rồi sau đó cô thẳng lưng nói, " Anh Sở Hoán, em quả thật có thích anh. Có lẽ là từ rất lâu rồi."
Ánh mắt cô bình tĩnh làm cho Sở Hoán không hiểu sợ hãi, tựa như cô vĩnh viễn muốn rời xa mình, bọn họ cũng vô phương vãn hồi! Hắn thật sự rất sợ hãi.
"Tiểu Yên, anh thật sự yêu em!" Tiếng nói khàn khàn bướng bỉnh, hắn một lần lại một lần cường điệu , cũng không có tác dụng gì.
“ Anh Sở Hoán, đều đã trôi qua, đừng nhắc lại nữa!"
"Em ngay cả lời giải thích cũng không muốn nghe sao?" Thanh âm hắn gần như cầu xin.
"Không cần giải thích ."
Giọng cô lạnh lẽo, nói với Sở Hoán cũng là nói cho chính mình nghe.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trong nháy mắt cả người liền tiều tụy xuống.
Mộc Yên ngồi ở bậc thang lạnh lẽo, dưới ánh trăng nhìn cô có vẻ càng thêm gầy gò.
"Kỳ thật, từ khi anh đến nhà tôi đã bắt đầu thích anh ." Vùi đầu vào giữa hai chân, cô lầm bầm lầu bầu.
"Mới trước đây ba nói cho tôi biết, cha mẹ anh ở quân đội trong một lần diễn tập vì cứu người khác mà hy sinh , là anh hùng rất lợi hại. Ông ấy còn nói với tôi, Tiểu Yên phải chiếu cố anh trai thật tốt!
Tôi gật đầu, từ đó về sau vẫn đi theo bên cạnh anh.
Dần dần lớn lên, anh trở nên càng ngày càng vĩ đại, tôi cũng càng ngày càng thích anh.
Anh Sở Hoán, tôi đã từng thích anh như vậy."
Cô ngẩng mặt cười khẽ, cảm thấy bây giờ nhớ lại thật buồn cười.
Tay Sở Hoán đặt trên vai cô dần dần buông xuống, thần sắc hắn tái nhợt dọa người."Tiểu Yên anh thật sự có nỗi khổ, em không thể cứ như vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ anh!"
Mộc Yên lại đột nhiên nở nụ cười, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này.
" Anh Sở Hoán nói đùa sao? Là tôi ác độc, hay là tôi vứt bỏ anh?"
Liếc hắn một cái, cô cảm thấy đau kịch liệt và khổ sở ở đáy mắt Sở Hoán chỉ có làm cho hắn thêm hèn mọn.
"Ở đêm mưa hôm đó, là ai nói với tôi, Tiểu Yên, kỳ thật người anh yêu là Mộc Cẩm; là ai nói với tôi, Mộc Yên, kỳ thật anh vẫn chỉ coi em là em gái; là ai nói với tôi, Tiểu Yên, em vẫn là đứa nhỏ, anh chỉ có thể làm anh trai của em."
Sở Hoán giật mình, lưng hắn cứng đờ không nhúc nhích.
Thần sắc Tiểu Mộc Yên tái nhợt, nhìn hắn tiếp tục nói: " Anh Sở Hoán, ngày đó vì để mua bánh ngọt anh thích, tôi đã dầm mưa ở đầu đường xếp hàng, phát sốt mà cũng không biết. Cả người ướt sũng cầm bánh ngọt đưa cho anh, vậy mà anh lại nói, 'Mộc Yên, không cần làm những chuyện vô bổ nữa, anh sẽ không thích em.'
Lúc ấy tôi đã rất khổ sở, nửa đêm ở trên đường dầm mưa sốt cao, thẳng đến khi ngã trên đường cái. Người qua đường có lòng tốt đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi có khả năng bị viêm phổi, hỏi tôi có người nhà hay không?
Tôi sợ hãi gọi điện cho anh, anh lại nói, 'Mộc Yên, đừng làm cho anh chán ghét em!'
Bất quá, mọi chuyện đều đã qua.
Anh Sở Hoán, hiện tại tôi, một chút cũng không thích anh ."
Mộc Yên đứng dậy, lạnh lùng đẩy tay hắn ra.
Sở Hoán khó có thể tin nhìn động tác của cô, khóe miệng hiện lên một ý cười lãnh khốc.
"Nha đầu, em chán ghét anh chạm vào em như vậy!"
" Anh Sở Hoán xin tự trọng, anh cũng có vị hôn thê không phải sao?"
Bởi vì hét lên bia làm cho hắn trở nên cực độ điên cuồng, "Tự trọng? Có phải chỉ có Dung thiếu gia mới có thể thân cận em không?"
"Nếu anh thật sự nghĩ vậy tôi cũng có thể phối hợp theo suy nghĩ của anh. Chúng tôi lập tức sẽ kết hôn , anh Sở Hoán nói những thứ này còn có ý nghĩa gì?" Ngữ điệu của cô vững vàng mà bình tĩnh.
Sở Hoán kinh ngạc, "Hai người mới quen vài ngày, Mộc Yên em thật sự quyết định gả cho hắn?"
Trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ, hắn hướng về phía cô hét lớn: "Mộc Yên em tình nguyện gả cho một người xa lạ cũng không muốn nghe anh giải thích sao?"
"Đúng vậy." Cô cứng ngắc gật đầu.
"Ha ha!" Sở Hoán châm chọc cười to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Mộc Yên, em quả nhiên đủ tuyệt tình! Tôi thật sự là ngu ngốc, lại nghĩ em vẫn còn thích tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.