Chương 31: Yến hội bắt đầu (1)
Thiền Nhược Hề
06/01/2018
Tiếng tranh chấp cũng không lớn, là giọng trầm thấp của đàn ông.
Bởi vì trước đây luôn ở nước ngoài, cách phân biệt âm sắc cũng nằm trong chương trình học, nên thính lực của Mộc Yên trở nên vô cùng sâu sắc.
Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà Dung Ngữ bên cạnh đã sớm có động tác, lăn lông lốc trên cỏ rồi đứng dậy, túm tiểu nha đầu đang thất thần đi ra ngoài.
"Thọ yến sắp bắt đầu rồi, chúng ta không qua nói không chừng lại sẽ bị đám lão gia kia phán tội danh gì đó mất." Dung Ngữ cười hắc hắc, thấy tuy rằng tiểu nha đầu không nói chuyện, nhưng mắt lại nhìn về phía sau cột điêu khắc.
Dùng sức cầm bàn tay của Mộc Yên, Dung Ngữ thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu, chuyện Dung gia biết càng ít càng tốt, nghe lời tôi khuyên đi."
Thấy Dung Ngữ bất đắc dĩ nói như vậy, Mộc Yên mau chóng hiểu ra cô đang nhắc nhở mình, đối với hai người đang khắc khẩu kia, tốt nhất cô không nên đi qua xem.
Không biết vì sao, trực giác nói cho Mộc Yên biết: Dung Ngữ nhất định biết hai người đang tranh chấp kia là ai, nếu không cũng sẽ không ngăn cản mình.
Kỳ thật đối với người luôn có thể thích ứng trong mọi tình cảnh như cô mà nói, chuyện có thể khơi mào hứng thú của cô rất ít, nhưng bởi vì trong tiếng tranh chấp kia hình như cô nghe được giọng của Dung Lạc.
Bị Dung Ngữ túm về phía đại sảnh, Mộc Yên đi theo sau nhíu mày, đột nhiên cô rất muốn biết ai có thể khiến một người ít nói như Dung Lạc phải lên tiếng tranh chấp?
Tuy nói là thọ yến của Dung lão gia, nhưng phần lớn khách đều là thân thích.
Ba của Dung Lạc đi qua đi lại trong đám người, thân thiện tiếp đãi khách khứa, so với ông, mẹ Cố Anh của hắn có vẻ lãnh ngạo hơn nhiều, bà ngồi một mình bên cạnh, bộ dáng rảnh rỗi không có việc để làm, tất cả mọi thứ ở hình như cũng không để vào mắt.
Chỉ đến khi nhìn thấy con gái của mình lôi kéo Mộc Yên đi vào, vẻ mặt mới thay đổi.
"Mẹ, xem con mang ai tới này." Dung Ngữ kéo Mộc Yên đến trước mặt Cố Anh.
"Bác gái, xin chào."
"Ừ, hai đứa ngồi đi, thọ yến sẽ bắt đầu ngay."
Mộc Yên kinh ngạc nhìn Cố Anh miễn cưỡng ngáp xong liền xoay người bỏ đi, không có chỉ trích cách ăn mặc của Dung Ngữ, cũng không chanh chua lãnh ngạo như lúc mới gặp mình.
Thật sự là làm cho người khác khó nắm bắt được bà đang nghĩ gì, có lẽ người Dung gia đều có phong cách kỳ lạ. Dung Lạc lạnh lùng xa cách, Dung Ngữ không có một chút phong cách đại tiểu thư, đônn Dung Trạch không lo làm thiếu gia thế gia danh môn lại muốn đi làm nghệ thuật, còn có Cố Anh khi thì chanh chua, khi thì lạnh nhạt...
Này Dung gia nhân hình tượng nhất nhất ở Mộc Yên trong óc xẹt qua, nàng tựa hồ đến một cái thật địa phương!Ngồi trong chốc lát, thọ yến liền bắt đầu.
Khác với Dung Lạc ít lời, em chồng Dung Ngữ bên cạnh Mộc Yên chính là ví dụ điển hình của người nói nhiều. Quả thật không cô phụ cái tên "Ngữ" của cô, nói liên miên, cằn nhằn không ngừng nghỉ, tất cả những gì cô nói đều ca ngợi về anh trai của mình.
Nhưng cũng nhờ Dung Ngữ giới thiệu, Mộc Yên mới biết, phu nhân Dung lão gia Dung Uy qua đời rất sớm, bọn họ có ba đứa nhỏ, hai con trai một con gái. Con lớn là Dung Diệu Hoa, con thứ hai cũng chính là ba của Dung Lạc Dung Diệu Huy, con gái thứ ba là mẹ của chị Lâm Uyển, Dung Li.
Dung gia thật không hổ là thế gia danh môn, Mộc Yên cảm thấy muốn biết rõ ràng bối phận thân thích cũng là chuyện khiến người ta đau đầu.
Mộc Yên ngẩng đầu nhìn người Dung gia đang ngồi trước bàn, phát hiện họ cùng thế hệ, ngoại trừ anh em Dung Lạc còn có hai con trai của Dung Diệu Hoa, con trai của Dung Li và con gái của bà, Lâm Uyển.
Đại sảnh dần dần im lặng, Mộc Yên mới phát hiện không biết từ khi nào Dung lão gia đã bưng ly rượu đứng giữa đại sảnh.
Mộc Yên làm theo mọi người, bưng ly đế dài ở trên bàn lên, cô cũng không nghe Dung lão gia đang nói cái gì, bởi vì Mộc Yên phát hiện không biết từ khi nào Dung Lạc đã quay lại, ngoài anh ra còn có Tạ Phong.
Mộc Yên thầm đoán: Chẳng lẽ vừa rồi ở hoa viên là Dung Lạc tranh chấp với Tạ Phong, nhìn bộ dáng hai người không giống với vừa tranh chấp xong.
"Vị tiểu mỹ nữ này chắc là vị hôn thê của em họ rồi!" Con lớn nhất của Dung Diệu Hoa nhìn tiểu Mộc Yên cười đến vẻ mặt ôn hòa.
"Tiểu Yên, đây là anh họ Dung Ôn."
Cảm giác được hắn nắm tay mình, Mộc Yên cười khẽ: " Anh Dung Ôn, xin chào!"
" Dung mạo Mộc Yên tiểu thư thật xinh đẹp, ở chung với Dung Lạc thật sự sẽ khiến người khác đố kỵ."
"Anh Dung Ôn quá khen rồi."
Mộc Yên nâng chén thay Dung Lạc kính rượu Dung Ôn.
"Tửu lượng của Mộc tiểu thư thật sự rất tốt!"
Dung Ôn sợ hãi than, cười càng thêm ôn hòa.
Chỉ là cảm giác ôn hòa này làm Mộc Yên cảm thấy có chút kỳ quái, người này vẫn nên ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.
Bởi vì trước đây luôn ở nước ngoài, cách phân biệt âm sắc cũng nằm trong chương trình học, nên thính lực của Mộc Yên trở nên vô cùng sâu sắc.
Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà Dung Ngữ bên cạnh đã sớm có động tác, lăn lông lốc trên cỏ rồi đứng dậy, túm tiểu nha đầu đang thất thần đi ra ngoài.
"Thọ yến sắp bắt đầu rồi, chúng ta không qua nói không chừng lại sẽ bị đám lão gia kia phán tội danh gì đó mất." Dung Ngữ cười hắc hắc, thấy tuy rằng tiểu nha đầu không nói chuyện, nhưng mắt lại nhìn về phía sau cột điêu khắc.
Dùng sức cầm bàn tay của Mộc Yên, Dung Ngữ thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu, chuyện Dung gia biết càng ít càng tốt, nghe lời tôi khuyên đi."
Thấy Dung Ngữ bất đắc dĩ nói như vậy, Mộc Yên mau chóng hiểu ra cô đang nhắc nhở mình, đối với hai người đang khắc khẩu kia, tốt nhất cô không nên đi qua xem.
Không biết vì sao, trực giác nói cho Mộc Yên biết: Dung Ngữ nhất định biết hai người đang tranh chấp kia là ai, nếu không cũng sẽ không ngăn cản mình.
Kỳ thật đối với người luôn có thể thích ứng trong mọi tình cảnh như cô mà nói, chuyện có thể khơi mào hứng thú của cô rất ít, nhưng bởi vì trong tiếng tranh chấp kia hình như cô nghe được giọng của Dung Lạc.
Bị Dung Ngữ túm về phía đại sảnh, Mộc Yên đi theo sau nhíu mày, đột nhiên cô rất muốn biết ai có thể khiến một người ít nói như Dung Lạc phải lên tiếng tranh chấp?
Tuy nói là thọ yến của Dung lão gia, nhưng phần lớn khách đều là thân thích.
Ba của Dung Lạc đi qua đi lại trong đám người, thân thiện tiếp đãi khách khứa, so với ông, mẹ Cố Anh của hắn có vẻ lãnh ngạo hơn nhiều, bà ngồi một mình bên cạnh, bộ dáng rảnh rỗi không có việc để làm, tất cả mọi thứ ở hình như cũng không để vào mắt.
Chỉ đến khi nhìn thấy con gái của mình lôi kéo Mộc Yên đi vào, vẻ mặt mới thay đổi.
"Mẹ, xem con mang ai tới này." Dung Ngữ kéo Mộc Yên đến trước mặt Cố Anh.
"Bác gái, xin chào."
"Ừ, hai đứa ngồi đi, thọ yến sẽ bắt đầu ngay."
Mộc Yên kinh ngạc nhìn Cố Anh miễn cưỡng ngáp xong liền xoay người bỏ đi, không có chỉ trích cách ăn mặc của Dung Ngữ, cũng không chanh chua lãnh ngạo như lúc mới gặp mình.
Thật sự là làm cho người khác khó nắm bắt được bà đang nghĩ gì, có lẽ người Dung gia đều có phong cách kỳ lạ. Dung Lạc lạnh lùng xa cách, Dung Ngữ không có một chút phong cách đại tiểu thư, đônn Dung Trạch không lo làm thiếu gia thế gia danh môn lại muốn đi làm nghệ thuật, còn có Cố Anh khi thì chanh chua, khi thì lạnh nhạt...
Này Dung gia nhân hình tượng nhất nhất ở Mộc Yên trong óc xẹt qua, nàng tựa hồ đến một cái thật địa phương!Ngồi trong chốc lát, thọ yến liền bắt đầu.
Khác với Dung Lạc ít lời, em chồng Dung Ngữ bên cạnh Mộc Yên chính là ví dụ điển hình của người nói nhiều. Quả thật không cô phụ cái tên "Ngữ" của cô, nói liên miên, cằn nhằn không ngừng nghỉ, tất cả những gì cô nói đều ca ngợi về anh trai của mình.
Nhưng cũng nhờ Dung Ngữ giới thiệu, Mộc Yên mới biết, phu nhân Dung lão gia Dung Uy qua đời rất sớm, bọn họ có ba đứa nhỏ, hai con trai một con gái. Con lớn là Dung Diệu Hoa, con thứ hai cũng chính là ba của Dung Lạc Dung Diệu Huy, con gái thứ ba là mẹ của chị Lâm Uyển, Dung Li.
Dung gia thật không hổ là thế gia danh môn, Mộc Yên cảm thấy muốn biết rõ ràng bối phận thân thích cũng là chuyện khiến người ta đau đầu.
Mộc Yên ngẩng đầu nhìn người Dung gia đang ngồi trước bàn, phát hiện họ cùng thế hệ, ngoại trừ anh em Dung Lạc còn có hai con trai của Dung Diệu Hoa, con trai của Dung Li và con gái của bà, Lâm Uyển.
Đại sảnh dần dần im lặng, Mộc Yên mới phát hiện không biết từ khi nào Dung lão gia đã bưng ly rượu đứng giữa đại sảnh.
Mộc Yên làm theo mọi người, bưng ly đế dài ở trên bàn lên, cô cũng không nghe Dung lão gia đang nói cái gì, bởi vì Mộc Yên phát hiện không biết từ khi nào Dung Lạc đã quay lại, ngoài anh ra còn có Tạ Phong.
Mộc Yên thầm đoán: Chẳng lẽ vừa rồi ở hoa viên là Dung Lạc tranh chấp với Tạ Phong, nhìn bộ dáng hai người không giống với vừa tranh chấp xong.
"Vị tiểu mỹ nữ này chắc là vị hôn thê của em họ rồi!" Con lớn nhất của Dung Diệu Hoa nhìn tiểu Mộc Yên cười đến vẻ mặt ôn hòa.
"Tiểu Yên, đây là anh họ Dung Ôn."
Cảm giác được hắn nắm tay mình, Mộc Yên cười khẽ: " Anh Dung Ôn, xin chào!"
" Dung mạo Mộc Yên tiểu thư thật xinh đẹp, ở chung với Dung Lạc thật sự sẽ khiến người khác đố kỵ."
"Anh Dung Ôn quá khen rồi."
Mộc Yên nâng chén thay Dung Lạc kính rượu Dung Ôn.
"Tửu lượng của Mộc tiểu thư thật sự rất tốt!"
Dung Ôn sợ hãi than, cười càng thêm ôn hòa.
Chỉ là cảm giác ôn hòa này làm Mộc Yên cảm thấy có chút kỳ quái, người này vẫn nên ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.