Chương 52
Tác giả Nhĩ Nguyên
19/05/2021
Đã nhiều ngày nay trong kinh thành sự việc được nói đến nhiều nhất là Bình Dương tiên sinh muốn thu đồ đệ, nghe nói mỗi người được tiến cử người đều nhận được thiệp của Bình Dương tiên sinh.
Mai phủ ngày này cũng nhận được một tấm thiệp.
Lúc ấy mọi người đang ở xuân hi đường thỉnh an. Mai Như ngồi gần Kiều thị, người của nhị phòng ngồi ở đối diện, duy nhất Mai Thiến ngồi gần lão tổ tông. Mọi người đang thương nghị chuyện tháng bảy là sinh nhật của Thiến tỷ nhi. Vì kiêng dè mẹ đẻ Ngô thị chết, Mai Thiến năm rồi đều không tổ chức, ngày này muốn đi chùa Liên Hương thắp hương bái Phật tế điện mẹ đẻ. Lão tổ tông đau lòng nàng, năm nay nói muốn náo nhiệt, Mai Thiến tự nhiên chối từ nói: “Lão tổ tông……”
Đỗ lão thái thái than một tiếng, nắm tay Mai Thiến nói: “A Du, mẫu thân của con đã đi nhiều năm như vậy, nếu biết con còn có tâm tư này, trong lòng nàng tuy vui nhưng càng mong con có thể quên đi chuyện này”
Nói đến mẫu thân đã qua đời, mắt Mai Thiến liền đỏ.
“Được rồi, thân thể con không tốt, cũng không thể rớt nước mắt, A Du vừa khóc lão thái bà này liền đau lòng!”
Nghe lão tổ tông nói như vậy, Mai Thiến lại nhàn nhạt cười: “Làm phiền lão tổ tông thương tâm, là A Du sai.”
Nghe người hiểu chuyện nói, lão tổ tông càng thêm đau lòng cháu gái ruột thịt này.
Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài nha hoàn tiến vào đưa một tấm thiếp màu vàng, nói: “Lão tổ tông, đây là Bình Dương tiên sinh gửi thiệp.”
Vừa nghe Bình Dương tiên sinh gửi thiệp, lão tổ tông lập tức cười. Trong phủ cô nương nếu có thể nhận được thiệp của Bình Dương tiên sinh, thanh danh bên ngoài tự nhiên sẽ tốt hơn vài phần.
Ôm Mai Thiến ngồi ở bên người, lão tổ tông trong lòng hiểu rõ, nàng cười gật đầu, ý bảo nha hoàn đọc.
Kỳ thật, cả nhà trên dưới đều biết này thiệp là gửi cho Thiến tỷ nhi.
Thiến tỷ nhi vốn dĩ thanh danh tốt, tết Thượng Nguyên năm nay làm thơ còn được Yến Vương điện hạ định hạng nhất, ít nhiều thêm tài nữ danh hào. Hơn nữa, trong phủ Nguyên ca nhi còn đi Bình Dương tiên sinh tiến cử Thiến tỷ nhi, không giống Mai Như ca ca không ở bên cạnh, bên ngoài cũng không có ai dựa vào……
Trừ cái này ra, Mai Như trộm biết còn có Phó Tranh, mặt khác nàng còn nhờ An biểu ca, thiến tỷ nhi được tiến cử là chuyện đã nắm chắc.
Thấy lão thái thái cười đến không khép miệng được, Mai Như mím môi, cũng đạm đạm cười.
Nhìn nữ nhi của mình như vậy, Kiều thị trong lòng càng thêm tức giận. Tuần Tuần đi theo tiểu Kiều thị lâu như vậy, một chút động tĩnh đều không có, nàng sao có thể không vội? Ngược lại đối diện Thiến tỷ nhi càng ngày càng đẹp, thanh danh cũng càng ngày càng tốt, về sau căn bản không cần sốt ruột việc hôn nhân, chỉ có nữ nhi ngốc của mình…… Yên lặng than một tiếng, Kiều thị thoáng nghiêng đầu, liếc mắt một cái, ánh mắt lệ lệ, rõ ràng đang nói “Tuần Tuần con cũng quá không biết cố gắng”. Mai Như không dám cười, nàng an an phận phận ngồi ở chỗ đó.
Thấy nha hoàn mở thiệp, đọc một đống văn lý do thoái thác, lão tổ tông thỉnh thoảng gật đầu. Đọc đến cuối cùng, lại tiếp tục đọc giọng nói có chút nhẹ, “Lão tổ tông,” nàng nhỏ giọng nói, “Thiệp này là mời tam cô nương.”
Lời này nói ra, trong xuân hi đường an tĩnh lại.
Ngơ ngác một lát, lúc phản ứng lại, Kiều thị chợt trộm cười.
Trừ bỏ Kiều thị, những người khác còn ngơ ngác thất thần.
Lão tổ tông lúc này ôm Thiến tỷ nhi, dừng một chút, nàng nghiêng đầu nhìn qua, lấy lại thiệp tự mình nhìn——
Lại ngẩng đầu nhìn phía Mai Như, lão tổ tông đã không có ý cười.
“Tuần Tuần, rốt cuộc sao lại thế này?” Đỗ lão thái thái lạnh giọng hỏi.
Mai Như cũng kinh ngạc.
Sao có thể là nàng?
Sao không phải là Nhị tỷ tỷ?
Ai sẽ tiến cử nàng?
Trong đầu lộn xộn, Mai Như vội vàng đứng dậy nói đúng sự thật trả lời: “Lão tổ tông, Tuần Tuần không biết.”
Đỗ lão thái thái vẫn nhíu mày. Mai Tương không ở nhà, càng không có người khác sẽ nghĩ đến Tuần Tuần, chẳng lẽ nam nhân bên ngoài? Nghĩ đến chỗ này, lão thái thái mặt càng thêm nhăn: “Việc này con thật sự không biết?” Giọng nói càng là nghiêm khắc.
“Bẩm lão tổ tông nói, Tuần Tuần thật không biết.”
Mai Như gục xuống đầu đứng ở chỗ đó, có chút oan uổng.
Vốn là một việc vui vẻ, sao đến nàng lại xui xẻo như vậy?
Lúc lão tổ tông tức giận, chỉ có Mai Thiến có thể hoà giải, nàng hòa hoãn nói: “Lão tổ tông, tất nhiên là dì tiến cử Tam muội muội.”
Lão tổ tông chọc chọc trán Mai Thiến, trả thiệp cho nha đầu, sắc mặt nhàn nhạt nói: “Cô nương gia nhận được cũng tốt sau này vẫn nên ít ra ngoài lại.”
Vừa nghe lời này, Kiều thị có chút nóng vội. Nữ nhi của mình khó khăn lắm mới có một chút thanh danh ở bên ngoài, sao có thể bị lão tổ tông cắt đứt bằng một câu?
Nàng thử nói: “Sự việc của Tuần Tuần?”
Nhìn Mai Như Đỗ lão thái thái cân nhắc, không nói chuyện. Mai Thiến lại nói: “Lão tổ tông, thật là cơ hội tốt sao không cho Tam muội muội đi thử?” Đỗ lão thái thái lúc này mới cười cười, nói: “A Du đúng là làm người ta đau lòng.” Nàng than một tiếng, nói: “Tuần Tuần, con đi thử đi.”
Mai Như lúc này mới nhỏ giọng đồng ý “Vâng ạ”.
Ra xuân hi đường, ba tỷ muội đi ra ngoài. Nhìn Nhị tỷ tỷ, Mai Như thoáng băn khoăn, nàng mấy ngày trước đây còn ở trước mặt Nhị tỷ tỷ trấn an nàng, biết hôm nay biến thành như vậy, còn ở trước mặt lão tổ tông nói đỡ cho nàng…… Mai Thiến cười khanh khách, lôi kéo tay nàng nói: “Tam muội muội, cần phải chúc mừng muội.”
“Nhị tỷ tỷ……”
Thấy Mai Như vẫn ngượng ngùng, Mai Thiến vẫn cười trấn an nói: “Không dối gạt Tam muội muội, lần trước Nhị ca ca từ Bình Dương tiên sinh trở về, liền nói với ta, hắn tiến cử chỉ sợ không được, cho nên ta cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.”
Thiến tỷ nhi luôn luôn là như vậy, nghe những lời này, Mai Như có chút hổ thẹn hổ thẹn không bằng.
Nàng ngày này còn phải đi Mạnh phủ. Dọc theo đường đi, Mai Như vẫn nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng Phó Tranh bảo nàng chuyển lời Nhị tỷ tỷ, còn có chỗ An biểu ca…… Ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Đợi đến Mạnh phủ, thấy Mạnh Uẩn Lan làm mặt quỷ với mình, trong long Mai Như càng thêm nghi.
Đợi cho lúc nghỉ, Mạnh Uẩn Lan mới cùng nàng kề tai nói nhỏ, đắc ý dào dạt nói: “Tuần Tuần, là ca ta tiến cử ngươi với Bình Dương tiên sinh.”
“An biểu ca?” Mai Như kinh ngạc, lặng lẽ nhìn bên ngoài.
Hôm nay Mạnh An cũng ở đây. —— bởi vì tiểu Kiều thị có yêu cầu sửa lại phương vật chí, Mai Như cùng Mạnh An là hai người giúp tiểu Kiều thị sửa. Nàng nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài Mạnh An ngọc trâm vấn tóc, một bộ màu xanh đá hồ lụa, mặt áo suông, bên hông treo dải lụa bích sắc, cả người ôn ôn nhuận nhuận.
Thu hồi tầm mắt, Mai Như ngược lại lại nhìn về phía Mạnh Uẩn Lan.
Mạnh Uẩn Lan gật đầu, đè thấp thanh nói: “Ca ta trở về nói Bình Dương tiên sinh bắt bẻ, huynh ấy cũng là miễn miễn cưỡng cưỡng.”
Kể từ đó, Mai Như ngượng ngùng, còn là tò mò: “Không phải nói tiến cử Nhị tỷ tỷ sao, vì sao là ta?” Nàng lại ai thán nói: “Ta lúc này đi sẽ mất mặt.” Nếu một đời này không có bất luận cái gì thay đổi, chẳng phải là vẫn là Chu Tố Khanh? Mai Như thật sự không muốn nhìn đến người này đắc ý.
“Tuần Tuần đừng tự hạ mình, mọi việc đều có lỡ như?” Mạnh Uẩn Lan trấn an nói.
Mai Như cười khổ, Lan nhi nói những lời này thà rằng không nói.
Bên cạnh, Mạnh Uẩn Lan lại ở nhỏ giọng giải thích biến cố trong đó, nàng nói: “Ca ta nói hắn vốn dĩ muốn tiến cử hai người. Ai ngờ ở chỗ Bình Dương tiên sinh vừa lúc gặp được biểu ca của phủ ngươi. Thấy nguyên biểu ca tiến cử Nhị tỷ tỷ, ca ca ta ngốc nghĩ đến Tương biểu ca không ở, liền ngây ngốc chỉ tiến cử Tuần Tuần.”
Được nghe lời này, Mai Như trầm mặc, lại lặng lẽ Mạnh An.
Có lẽ là nhận thấy được tầm mắt nàng đánh giá, Mạnh An tay viết chữ, mặt trắng nõn chầm chậm đỏ lên, giống lựu tháng sáu, ngốc đến đáng yêu.
Mai Như cười cười, nhẹ nhàng rũ mắt.
Một ngày này, nàng tìm được một cơ hội muốn cùng Mạnh An nói lời cảm tạ, “An biểu ca.” Nàng gọi hắn.
Mạnh An bước chân, chào hỏi nói: “Như biểu muội.”
Biết biểu ca chất phác, Mai Như cũng không nói nhiều, đành phải cảm tạ hắn một phen.
Mạnh An vội vàng nói: “Như biểu muội chớ có khách khí,chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Hắn vừa nói mặt trắng nõn có chút hồng.
Mai Như cười cười, nói: “An biểu ca, đây là ta tạ lễ.” Nói, tay nàng mở ra.
Mạnh An lúc này mới thoáng ngẩng đầu. Liền thấy trước mặt là một bàn tay trắng nhỏ dài, năm ngón tay như hành tước, trên tay cô nương trắng nõn là thạch lựu! Mạnh An sửng sốt, nghi hoặc nhìn phía Mai Như. Mai Như cười. Nàng hơn phân nửa khuôn mặt bị quạt che đi, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa chứa ý cười. Nụ cười này, đó là minh diễm mà kiều mị, con ngươi đen nhánh chảy sáng trong gợn sóng, có thể làm tâm người hoảng.
Mạnh An vội vàng dời mắt, căn bản không dám nhìn nhiều.
Mai Như che mặt cười. Nàng hỏi: “An biểu ca, huynh ở chỗ Bình Dương tiên sinh tiến cử ta như thế nào.”
Mạnh An lắp bắp nói: “Muội muội thông tuệ, sách viết cũng tốt, càng được ta nương khích lệ……”
……
Lại nói Mai Như nhận được thiệp, nàng tự nghĩ không thể quá mức mất mặt, vì thế ngày ngày đêm đêm đọc để bù lại những quyển kinh văn đau đầu kia. Mai Như là gà mờ, không nghĩ trọng sinh một đời, cũng khó khăn như thế. Bù lại mấy ngày, nàng không thể không thừa nhận, mình không có tài cán gì với mấy quyển kinh văn này.
Than một tiếng, Mai Như cảm thấy tiền cảnh kham ưu, chỉ sợ lần này phải ném mặt đi rồi.
Đợi đến ngày trong thiệp, Mai Như đi đến Bình Dương tiên sinh, xuống xe, liền từ gia phó đi vào. Đợi đi đến trong viện, Mai Như nhìn đã có mấy người, hạ phủ hạ quyên cùng Chu Tố Khanh cũng ở đây. Những người đó nhìn thấy Mai Như tới, đều hơi giật mình. Mai phủ Tam cô nương luôn luôn chiếm hai chữ “Kiêu căng”, sao loại chuyện tốt này rơi trên đầu nàng? Vì sao lại không thấy Mai phủ Nhị cô nương dung mạo như tiên kia?
Tâm tư xoay chuyển, mọi người cũng không biểu lộ ra, càng không thể hỏi nhiều, chỉ cho nhau hành lễ.
Chu Tố Khanh thật sự nhịn không được, lại tò mò nhìn Mai Như.
Ở trong viện trong chốc lát, lại có gia phó dẫn bọn họ đi thiên thính. Nơi đó mọi người quỳ xuống đất mà ngồi.
Ai cũng chưa dự đoán được, vòng thứ nhất trạm kiểm soát lại là xem mắt duyên. Nếu là Bình Dương tiên sinh cảm thấy không hợp mắt duyên, liền bị mời đi ra ngoài. Thật sự là không có dấu vết để tìm, mọi người ngồi ở chỗ đó, trong lòng lo lắng thấp thỏm, chờ bị gọi đi vào.
Lại nói ở chỗ Bình Dương tiên sinh, tiểu nha hoàn lanh lợi hỏi: “Tiên sinh, xem ai trước?”
Bình Dương tiên sinh nhàn nhạt nói: “Xem người Yến Vương điện hạ cùng Mạnh phủ nhị công tử cùng tiến cử là Mai phủ Tam cô nương.”
Toàn bộ kinh thành quý nữ, cũng chỉ có một người được hai người tiến cử, nàng thật sự có chút tò mò. Huống chi trong đó một vị là kinh minh hành tu Yến Vương điện hạ? Người được Yến Vương điện hạ tiến cử…… Thú vị?
Mai phủ ngày này cũng nhận được một tấm thiệp.
Lúc ấy mọi người đang ở xuân hi đường thỉnh an. Mai Như ngồi gần Kiều thị, người của nhị phòng ngồi ở đối diện, duy nhất Mai Thiến ngồi gần lão tổ tông. Mọi người đang thương nghị chuyện tháng bảy là sinh nhật của Thiến tỷ nhi. Vì kiêng dè mẹ đẻ Ngô thị chết, Mai Thiến năm rồi đều không tổ chức, ngày này muốn đi chùa Liên Hương thắp hương bái Phật tế điện mẹ đẻ. Lão tổ tông đau lòng nàng, năm nay nói muốn náo nhiệt, Mai Thiến tự nhiên chối từ nói: “Lão tổ tông……”
Đỗ lão thái thái than một tiếng, nắm tay Mai Thiến nói: “A Du, mẫu thân của con đã đi nhiều năm như vậy, nếu biết con còn có tâm tư này, trong lòng nàng tuy vui nhưng càng mong con có thể quên đi chuyện này”
Nói đến mẫu thân đã qua đời, mắt Mai Thiến liền đỏ.
“Được rồi, thân thể con không tốt, cũng không thể rớt nước mắt, A Du vừa khóc lão thái bà này liền đau lòng!”
Nghe lão tổ tông nói như vậy, Mai Thiến lại nhàn nhạt cười: “Làm phiền lão tổ tông thương tâm, là A Du sai.”
Nghe người hiểu chuyện nói, lão tổ tông càng thêm đau lòng cháu gái ruột thịt này.
Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài nha hoàn tiến vào đưa một tấm thiếp màu vàng, nói: “Lão tổ tông, đây là Bình Dương tiên sinh gửi thiệp.”
Vừa nghe Bình Dương tiên sinh gửi thiệp, lão tổ tông lập tức cười. Trong phủ cô nương nếu có thể nhận được thiệp của Bình Dương tiên sinh, thanh danh bên ngoài tự nhiên sẽ tốt hơn vài phần.
Ôm Mai Thiến ngồi ở bên người, lão tổ tông trong lòng hiểu rõ, nàng cười gật đầu, ý bảo nha hoàn đọc.
Kỳ thật, cả nhà trên dưới đều biết này thiệp là gửi cho Thiến tỷ nhi.
Thiến tỷ nhi vốn dĩ thanh danh tốt, tết Thượng Nguyên năm nay làm thơ còn được Yến Vương điện hạ định hạng nhất, ít nhiều thêm tài nữ danh hào. Hơn nữa, trong phủ Nguyên ca nhi còn đi Bình Dương tiên sinh tiến cử Thiến tỷ nhi, không giống Mai Như ca ca không ở bên cạnh, bên ngoài cũng không có ai dựa vào……
Trừ cái này ra, Mai Như trộm biết còn có Phó Tranh, mặt khác nàng còn nhờ An biểu ca, thiến tỷ nhi được tiến cử là chuyện đã nắm chắc.
Thấy lão thái thái cười đến không khép miệng được, Mai Như mím môi, cũng đạm đạm cười.
Nhìn nữ nhi của mình như vậy, Kiều thị trong lòng càng thêm tức giận. Tuần Tuần đi theo tiểu Kiều thị lâu như vậy, một chút động tĩnh đều không có, nàng sao có thể không vội? Ngược lại đối diện Thiến tỷ nhi càng ngày càng đẹp, thanh danh cũng càng ngày càng tốt, về sau căn bản không cần sốt ruột việc hôn nhân, chỉ có nữ nhi ngốc của mình…… Yên lặng than một tiếng, Kiều thị thoáng nghiêng đầu, liếc mắt một cái, ánh mắt lệ lệ, rõ ràng đang nói “Tuần Tuần con cũng quá không biết cố gắng”. Mai Như không dám cười, nàng an an phận phận ngồi ở chỗ đó.
Thấy nha hoàn mở thiệp, đọc một đống văn lý do thoái thác, lão tổ tông thỉnh thoảng gật đầu. Đọc đến cuối cùng, lại tiếp tục đọc giọng nói có chút nhẹ, “Lão tổ tông,” nàng nhỏ giọng nói, “Thiệp này là mời tam cô nương.”
Lời này nói ra, trong xuân hi đường an tĩnh lại.
Ngơ ngác một lát, lúc phản ứng lại, Kiều thị chợt trộm cười.
Trừ bỏ Kiều thị, những người khác còn ngơ ngác thất thần.
Lão tổ tông lúc này ôm Thiến tỷ nhi, dừng một chút, nàng nghiêng đầu nhìn qua, lấy lại thiệp tự mình nhìn——
Lại ngẩng đầu nhìn phía Mai Như, lão tổ tông đã không có ý cười.
“Tuần Tuần, rốt cuộc sao lại thế này?” Đỗ lão thái thái lạnh giọng hỏi.
Mai Như cũng kinh ngạc.
Sao có thể là nàng?
Sao không phải là Nhị tỷ tỷ?
Ai sẽ tiến cử nàng?
Trong đầu lộn xộn, Mai Như vội vàng đứng dậy nói đúng sự thật trả lời: “Lão tổ tông, Tuần Tuần không biết.”
Đỗ lão thái thái vẫn nhíu mày. Mai Tương không ở nhà, càng không có người khác sẽ nghĩ đến Tuần Tuần, chẳng lẽ nam nhân bên ngoài? Nghĩ đến chỗ này, lão thái thái mặt càng thêm nhăn: “Việc này con thật sự không biết?” Giọng nói càng là nghiêm khắc.
“Bẩm lão tổ tông nói, Tuần Tuần thật không biết.”
Mai Như gục xuống đầu đứng ở chỗ đó, có chút oan uổng.
Vốn là một việc vui vẻ, sao đến nàng lại xui xẻo như vậy?
Lúc lão tổ tông tức giận, chỉ có Mai Thiến có thể hoà giải, nàng hòa hoãn nói: “Lão tổ tông, tất nhiên là dì tiến cử Tam muội muội.”
Lão tổ tông chọc chọc trán Mai Thiến, trả thiệp cho nha đầu, sắc mặt nhàn nhạt nói: “Cô nương gia nhận được cũng tốt sau này vẫn nên ít ra ngoài lại.”
Vừa nghe lời này, Kiều thị có chút nóng vội. Nữ nhi của mình khó khăn lắm mới có một chút thanh danh ở bên ngoài, sao có thể bị lão tổ tông cắt đứt bằng một câu?
Nàng thử nói: “Sự việc của Tuần Tuần?”
Nhìn Mai Như Đỗ lão thái thái cân nhắc, không nói chuyện. Mai Thiến lại nói: “Lão tổ tông, thật là cơ hội tốt sao không cho Tam muội muội đi thử?” Đỗ lão thái thái lúc này mới cười cười, nói: “A Du đúng là làm người ta đau lòng.” Nàng than một tiếng, nói: “Tuần Tuần, con đi thử đi.”
Mai Như lúc này mới nhỏ giọng đồng ý “Vâng ạ”.
Ra xuân hi đường, ba tỷ muội đi ra ngoài. Nhìn Nhị tỷ tỷ, Mai Như thoáng băn khoăn, nàng mấy ngày trước đây còn ở trước mặt Nhị tỷ tỷ trấn an nàng, biết hôm nay biến thành như vậy, còn ở trước mặt lão tổ tông nói đỡ cho nàng…… Mai Thiến cười khanh khách, lôi kéo tay nàng nói: “Tam muội muội, cần phải chúc mừng muội.”
“Nhị tỷ tỷ……”
Thấy Mai Như vẫn ngượng ngùng, Mai Thiến vẫn cười trấn an nói: “Không dối gạt Tam muội muội, lần trước Nhị ca ca từ Bình Dương tiên sinh trở về, liền nói với ta, hắn tiến cử chỉ sợ không được, cho nên ta cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.”
Thiến tỷ nhi luôn luôn là như vậy, nghe những lời này, Mai Như có chút hổ thẹn hổ thẹn không bằng.
Nàng ngày này còn phải đi Mạnh phủ. Dọc theo đường đi, Mai Như vẫn nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng Phó Tranh bảo nàng chuyển lời Nhị tỷ tỷ, còn có chỗ An biểu ca…… Ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Đợi đến Mạnh phủ, thấy Mạnh Uẩn Lan làm mặt quỷ với mình, trong long Mai Như càng thêm nghi.
Đợi cho lúc nghỉ, Mạnh Uẩn Lan mới cùng nàng kề tai nói nhỏ, đắc ý dào dạt nói: “Tuần Tuần, là ca ta tiến cử ngươi với Bình Dương tiên sinh.”
“An biểu ca?” Mai Như kinh ngạc, lặng lẽ nhìn bên ngoài.
Hôm nay Mạnh An cũng ở đây. —— bởi vì tiểu Kiều thị có yêu cầu sửa lại phương vật chí, Mai Như cùng Mạnh An là hai người giúp tiểu Kiều thị sửa. Nàng nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài Mạnh An ngọc trâm vấn tóc, một bộ màu xanh đá hồ lụa, mặt áo suông, bên hông treo dải lụa bích sắc, cả người ôn ôn nhuận nhuận.
Thu hồi tầm mắt, Mai Như ngược lại lại nhìn về phía Mạnh Uẩn Lan.
Mạnh Uẩn Lan gật đầu, đè thấp thanh nói: “Ca ta trở về nói Bình Dương tiên sinh bắt bẻ, huynh ấy cũng là miễn miễn cưỡng cưỡng.”
Kể từ đó, Mai Như ngượng ngùng, còn là tò mò: “Không phải nói tiến cử Nhị tỷ tỷ sao, vì sao là ta?” Nàng lại ai thán nói: “Ta lúc này đi sẽ mất mặt.” Nếu một đời này không có bất luận cái gì thay đổi, chẳng phải là vẫn là Chu Tố Khanh? Mai Như thật sự không muốn nhìn đến người này đắc ý.
“Tuần Tuần đừng tự hạ mình, mọi việc đều có lỡ như?” Mạnh Uẩn Lan trấn an nói.
Mai Như cười khổ, Lan nhi nói những lời này thà rằng không nói.
Bên cạnh, Mạnh Uẩn Lan lại ở nhỏ giọng giải thích biến cố trong đó, nàng nói: “Ca ta nói hắn vốn dĩ muốn tiến cử hai người. Ai ngờ ở chỗ Bình Dương tiên sinh vừa lúc gặp được biểu ca của phủ ngươi. Thấy nguyên biểu ca tiến cử Nhị tỷ tỷ, ca ca ta ngốc nghĩ đến Tương biểu ca không ở, liền ngây ngốc chỉ tiến cử Tuần Tuần.”
Được nghe lời này, Mai Như trầm mặc, lại lặng lẽ Mạnh An.
Có lẽ là nhận thấy được tầm mắt nàng đánh giá, Mạnh An tay viết chữ, mặt trắng nõn chầm chậm đỏ lên, giống lựu tháng sáu, ngốc đến đáng yêu.
Mai Như cười cười, nhẹ nhàng rũ mắt.
Một ngày này, nàng tìm được một cơ hội muốn cùng Mạnh An nói lời cảm tạ, “An biểu ca.” Nàng gọi hắn.
Mạnh An bước chân, chào hỏi nói: “Như biểu muội.”
Biết biểu ca chất phác, Mai Như cũng không nói nhiều, đành phải cảm tạ hắn một phen.
Mạnh An vội vàng nói: “Như biểu muội chớ có khách khí,chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Hắn vừa nói mặt trắng nõn có chút hồng.
Mai Như cười cười, nói: “An biểu ca, đây là ta tạ lễ.” Nói, tay nàng mở ra.
Mạnh An lúc này mới thoáng ngẩng đầu. Liền thấy trước mặt là một bàn tay trắng nhỏ dài, năm ngón tay như hành tước, trên tay cô nương trắng nõn là thạch lựu! Mạnh An sửng sốt, nghi hoặc nhìn phía Mai Như. Mai Như cười. Nàng hơn phân nửa khuôn mặt bị quạt che đi, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa chứa ý cười. Nụ cười này, đó là minh diễm mà kiều mị, con ngươi đen nhánh chảy sáng trong gợn sóng, có thể làm tâm người hoảng.
Mạnh An vội vàng dời mắt, căn bản không dám nhìn nhiều.
Mai Như che mặt cười. Nàng hỏi: “An biểu ca, huynh ở chỗ Bình Dương tiên sinh tiến cử ta như thế nào.”
Mạnh An lắp bắp nói: “Muội muội thông tuệ, sách viết cũng tốt, càng được ta nương khích lệ……”
……
Lại nói Mai Như nhận được thiệp, nàng tự nghĩ không thể quá mức mất mặt, vì thế ngày ngày đêm đêm đọc để bù lại những quyển kinh văn đau đầu kia. Mai Như là gà mờ, không nghĩ trọng sinh một đời, cũng khó khăn như thế. Bù lại mấy ngày, nàng không thể không thừa nhận, mình không có tài cán gì với mấy quyển kinh văn này.
Than một tiếng, Mai Như cảm thấy tiền cảnh kham ưu, chỉ sợ lần này phải ném mặt đi rồi.
Đợi đến ngày trong thiệp, Mai Như đi đến Bình Dương tiên sinh, xuống xe, liền từ gia phó đi vào. Đợi đi đến trong viện, Mai Như nhìn đã có mấy người, hạ phủ hạ quyên cùng Chu Tố Khanh cũng ở đây. Những người đó nhìn thấy Mai Như tới, đều hơi giật mình. Mai phủ Tam cô nương luôn luôn chiếm hai chữ “Kiêu căng”, sao loại chuyện tốt này rơi trên đầu nàng? Vì sao lại không thấy Mai phủ Nhị cô nương dung mạo như tiên kia?
Tâm tư xoay chuyển, mọi người cũng không biểu lộ ra, càng không thể hỏi nhiều, chỉ cho nhau hành lễ.
Chu Tố Khanh thật sự nhịn không được, lại tò mò nhìn Mai Như.
Ở trong viện trong chốc lát, lại có gia phó dẫn bọn họ đi thiên thính. Nơi đó mọi người quỳ xuống đất mà ngồi.
Ai cũng chưa dự đoán được, vòng thứ nhất trạm kiểm soát lại là xem mắt duyên. Nếu là Bình Dương tiên sinh cảm thấy không hợp mắt duyên, liền bị mời đi ra ngoài. Thật sự là không có dấu vết để tìm, mọi người ngồi ở chỗ đó, trong lòng lo lắng thấp thỏm, chờ bị gọi đi vào.
Lại nói ở chỗ Bình Dương tiên sinh, tiểu nha hoàn lanh lợi hỏi: “Tiên sinh, xem ai trước?”
Bình Dương tiên sinh nhàn nhạt nói: “Xem người Yến Vương điện hạ cùng Mạnh phủ nhị công tử cùng tiến cử là Mai phủ Tam cô nương.”
Toàn bộ kinh thành quý nữ, cũng chỉ có một người được hai người tiến cử, nàng thật sự có chút tò mò. Huống chi trong đó một vị là kinh minh hành tu Yến Vương điện hạ? Người được Yến Vương điện hạ tiến cử…… Thú vị?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.