Chương 71
Tác giả Nhĩ Nguyên
19/05/2021
Công chúa từ trong điện ra, Mai Như đi theo sau Phó Tranh, nhíu mi nhấp môi, đã sớm khôi phục bình tĩnh. Phía trước sắc mặt Phó Tranh đặc biệt khó coi, mặt mày lạnh lẽo, lộ ra hàn ý sát người. Hai người không nói một lời, chỉ an tĩnh đi ngoài cung. Tây Khương hoàng cung không thể so Tử Cấm Thành xa hoa, chỉ có duy nhất cảm giác cô độc. Ánh tà dương như máu, chiếu bóng hai người nghiêng nghiêng ở góc tường.
Ra cung, bên ngoài có một chiếc xe ngựa, Phó Tranh lập tức vén rèm đi vào. Mai Như ở sau, nàng nhìn trái phải, trong xe Phó Tranh đã lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Bổn vương có chuyện.” Giọng nói lạnh lùng, không biết sao lại tức giận.
Hiện giờ ở cửa bên ngoài, Mai Như cũng không nói nhiều, chỉ lưu loát lên xe.
Nàng vì tiện nên mặc váy sam, tóc đen búi thành bộ dáng nam tử, giơ tay nhấc chân rất có anh khí.
Trong xe ngựa, Phó Tranh ngồi ở trên, Mai Như dựa vào cửa sổ xe đạm nhiên mà ngồi.
Lại lạnh lùng nhìn nàng, Phó Tranh nhíu mày: “Ngươi vừa rồi ở trước mặt công chúa nói gì đó?!”
“Chưa nói cái gì,” Mai Như mặt không đổi sắc nói, “Chỉ là dịch lời nói của điện hạ ôn hoà một ít.”
Lúc ở đó, Mai Như đã thay Phó Tranh nói lại một lần, nàng cũng coi như ngựa quen đường cũ, nhưng lần này cảm giác hai người kia có chút kì quái. Vị công chúa mắt trông mong Phó Tranh, vừa là ái mộ vừa là tình thâm, Phó Tranh lạnh lùng trừng mắt, nói chuyện lạnh như băng. Cho nên, vì không làm vị công chúa này tức giận, Mai Như nói giảm vài phần ý tứ lời của Phó Tranh, như Phó Tranh quát lạnh, công chúa thỉnh tự trọng, Mai Như liền dịch thành, công chúa mời buông tay, Phó Tranh lại nói, công chúa tuổi nhỏ, hành động này thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ, Mai Như nói, công chúa tuổi nhỏ, về sau……
Thần sắc phức tạp nhìn Mai Như, Phó Tranh trầm giọng giải thích một câu: “Không phải như ngươi nghĩ.”
Mai Như nhíu mày, không khách khí nói: “Điện hạ sao biết ta nghĩ như nào?”
Lười cùng nha đầu này tranh cãi, Phó Tranh chỉ là nhắc nhở nói: “A Mâu công chúa tuyệt đối không khinh thường, nàng tuổi tuy nhỏ, tâm tư lại thâm, ngươi đừng miên man suy nghĩ hiểu sai.”
“Ai ngờ?” Mai Như không phục, nàng nói: “Tuy ta không biết điện hạ cùng vị công chúa này có quá khứ gì, cũng nhìn ra điện hạ cũng không muốn cùng vị này có quan hệ gì vì thế ta cũng không muốn nói gì.” Thủ đoạn mà Phó Tranh dùng để đối phó người khác, Mai Như biết, không cần thiết ở đây làm trái lại lời hắn.
Nghe được Mai Như nói, Phó Tranh cong cong khóe miệng, cuối cùng cũng cười. Giây phút này cực ngắn, giây lát lại trở nên lạnh hơn, Phó Tranh lãnh đạm nói: “Công chúa muốn chính là ‘ các ngươi trở vè nếu bị phụ hoàng biết bổn vương cùng tiểu oa nhi này có gì đó không rõ ràng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ hoài nghi bổn vương!” Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói tất cả đều là hàn ý.
Trầm mặc, Mai Như vẫn p tiếp một câu: “Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?” Phó Tranh chuyển mắt nhìn lại đây, lại biến thành bộ dáng tâm tình khá tốt, khó được người này chủ động cùng hắn đáp nói mấy câu.
Mai Như nói: “Theo ta thấy, tâm ý của công chúa chưa chắc toàn bộ là giả.” Nữ nhân nhìn nữ nhân chuẩn nhất. Lúc trước A Mâu công chúa chọc trước mặt mình, tấm tắc. Nếu bị nàng biết Phó Tranh muốn cưới Chu Tố Khanh, còn không biết sẽ như nào.
Nghe lời này, Phó Tranh toàn thân lạnh lùng, đôi tay nắm chặt ở cổ tay áo, hận không thể có thể bóp chết người trước mặt này.
Mai Như cười cười, nói: “Điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không nói với Chu cô nương.”
Đôi tay kia nắm càng chặt, Phó Tranh chỉ mong nàng hỏi: “Ngươi không ngại?”
“Ta để ý làm cái gì?” Mai Như chỉ cảm thấy buồn cười, nàng nhìn Phó Tranh, vô cùng thản nhiên nghiêm mặt nói: “Còn mong điện hạ chớ lại nói giỡn.”
Nàng lời nói quá lạnh, ánh mắt thẳng tắp, chọc ở trong lòng, giống như thanh đao.
Phó Tranh chuyển mở mắt, nhìn chỗ khác.
Trong xe ngựa an tĩnh lại, Mai Như cũng cân nhắc kế hoạch về sau.
Bỗng nhiên, Phó Tranh đột nhiên nhíu mày, hắn thoáng sát vào để vén màn xe, một đôi mắt nhìn bên ngoài, hơi sắc bén.
Người này dựa vào gần, tất cả đều là hơi thở mạnh mẽ của nam nhân, Mai Như không thấy tự nhiên, đang muốn dịch qua bên cạnh, bỗng dưng, Phó Tranh ấn đầu vai nàng: “Đừng nhúc nhích!” Hắn thấp giọng nói.
Mai Như cứng đờ.
Bị hắn ấn bả vai như là bị đâm một cây châm, chỉ sợ còn dính kịch độc, nàng nửa người không thể động đậy. Người này dựa vào gần, hơi thở ấm áp…… Mai Như có chút tức giận. Nàng lạnh lùng trừng mắt Phó Tranh đã thu tay ngồi trở lại, hắn mặt vô biểu tình nói: “Bổn vương đường đột, bên ngoài có chút không thích hợp.”
“Không đúng chỗ nào?” Mai Như lạnh mặt, trong lòng càng thêm bực.
Phó Tranh không nói nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Mai Như đẩy mành ra nhìn xung quanh. Nhưng trên đường chỗ nào không thích hợp? Thét to thét to, đi đường đi đường, duy nhất không thích hợp, chỉ là vừa đi qua một thanh lâu!
Mai Như thả mành, nhàn nhạt rũ mắt, sắc mặt càng thêm lạnh.
Bị Phó Tranh ấn bả vai, cứng muốn mệnh.
Ban đêm, trong cung Tây Khương mở tiệc chiêu đãi Đại Ngụy triều sứ thần, bởi vì công chúa không đi, cho nên Mai Như không đi. Nàng ở tại dịch quán, Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền hầu hạ Mai Như rửa mặt chải đầu. Quãng đường này đi, được hơn phân nửa tháng, Mai Như đều không tìm được cơ hội rửa mặt chải đầu hẳn hoi. Từ Ngọc Môn Quan đến Tây Khương thủ phủ, dọc theo đường đi tất cả đều là cát vàng khắp nơi, thiếu nhất là nước, duy nhất tới rồi nơi này, mới có nước.
Làm phiền dịch thừa nấu nước nóng, Mai Như tắm giặt sạch sẽ.
Hiện giờ, cả phòng mờ mịt lượn lờ, sương mù hôi hổi. Áo ngoài nàng treo ở trên bình phong, Mai Như nhìn không thoải mái, chỉ cảm thấy chướng mắt, còn rất ghê tởm. Nàng nhíu mày nói với Tĩnh Cầm: “Cất xiêm y này đi, đợi trở về phủ liền thiêu hủy!”
Tĩnh Cầm cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vàng cất đi, để vào trong bao quần áo.
Mai Như từ bồn tắm, lau khô thân mình, thay xiêm y sạch sẽ, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Loại khổ này thật đúng là không phải kiểu cô nương có thể chịu nổi, lại nói tiếp, Mai Như cũng có chút ngại chính mình dơ. Có đôi khi gió to thổi cát vào cả mặt.
Lúc này tóc ướt dầm dề, nhu nhu rũ ở sau người, Ý Thiền lấy khăn tinh tế chà lau, lại nói: “Cô nương, một đường gió cát đại, chờ lát nữa dùng nhiều chút hương.”
Mai Như bất đắc dĩ cười nói: “Dùng hương làm cái gì?”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, sân bên ngoài liền truyền vào âm thanh rộn ràng nhốn nháo ồn ào. —— Tây Khương thủ phủ dịch quán không lớn, sân liền sân. Bọn họ chiếu cố Mai Như là cô nương, để tiểu viện tử ở tận bên trong cho nàng. Hiện giờ tuy rằng ở tận cùng bên trong, bên ngoài la hét ầm ĩ vẫn có thể truyền tới. Mai Như biết đây là Tôm đại nhân, Úc đại nhân ăn rượu trở về. Văn nhân ái rượu tựa hồ là thiên tính từ xưa, mà những người này sau khi rượu vào liền cao đàm khoát luận, biện kinh minh nghĩa, giọng không nhỏ, ai đều không phục ai.
Dựng lỗ tai nghe xong trong chốc lát, Mai Như chỉ cảm thấy cũng khá đáng yêu, tuổi lớn như vậy, còn ở vì một cái “Lý” cãi cọ. Không bao lâu, mọi người lục tục về viện, bên ngoài an tĩnh trở lại. Mai Như lúc này mới ý thức được, nếu không có những âm thanh này, nơi này vào ban đêm vô cùng yên tĩnh, một âm thanh côn trùng kêu vang đều không có, động tĩnh của sự sống cũng không có. Mai Như cách song cửa nhìn ra bên ngoài, hôm nay trăng sáng sao thưa, ngày mai thời tiết chắc rất đẹp.
Tóc còn chưa khô, nàng khoác áo ngồi ở dưới đuốc đọc sách.
Bóng đêm nặng nề, ánh nến sâu kín, chỉ ngồi một lát, Mai Như mí mắt bắt đầu đánh nhau. Nàng đã nhiều ngày lên đường cũng thật sự vất vả.
Nơi này ban đêm vẫn rất lạnh. Tĩnh Cầm chuẩn bị lò sưởi đem khâm trong chăn hong ấm áp, qua đi thỉnh nói: “Cô nương, sớm chút nghỉ ngơi đi.”
Nghĩ đến ngày mai còn phải làm triều thương nghị, Mai Như gật gật đầu.
Trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, nàng chui vào không dưới mười lăm phút liền ngủ rồi. Tĩnh Cầm buông giường màn, cùng Ý Thiền nghỉ ở cách vách.
Mai Như tỉnh lại, là bởi vì nghe được một tiếng thực vang, thực trầm, sau đó là hai cánh cửa bị gió thổi đến kẽo kẹt kẽo kẹt, gió cuốn giường màn, Mai Như nhất thời tỉnh táo lại, nàng mở mắt ra, xoay người vén giường màn ——
Liền thấy một bóng người đen đứng ở trước giường!
Gầy gầy, cao cao, một mắt nhìn về phía này, sát hồng, giống như đang nhìn máu!
Mai Như hoảng sợ, lập tức luống cuống tay chân lấy chăn bảo vệ chính mình, “Ai?”
Nàng quát một tiếng. Hỏi xong những lời này, Mai Như liền nhận ra bóng dáng này là Phó Tranh!
Mai Như da đầu tê dại, lại cực kỳ tức giận: “Điện hạ tới làm cái gì?”
“Mặc xong quần áo mau đi theo bổn vương!” Phó Tranh nghiêm nghị, khuôn mặt trầm tuấn.
Hắn nói chuyện, Mai Như liền nghe được bên ngoài có động tĩnh vô cùng kỳ lạ, như là tiếng gió ở gào thét nức nở.! Mai Như lập tức ngồi dậy, lung tung sờ soạng lấy trường áo mặc vào, người này còn đứng trước mặt, nàng phía dưới chỉ còn mặc lớp quần áo ở giữa.
Mai Như còn do dự, sự kiên nhẫn của Phó Tranh đã hết, không chút khách khí xốc chăn nàng, mặt vô cảm nói: “Mau! Đừng cọ xát!” Nói, người nọ nắm lấy cánh tay cánh tay chạy ra bên ngoài.
Mai Như lung tung đi giày, bị hắn lôi kéo, thực sự rất chật vật.
Đợi ra bên ngoài, Mai Như mới thật sự phát hiện có gì đó không đúng, chỉ thấy bên ngoài lửa thế tận trời, ngọn lửa vô cùng lớn, cao cao, trừ cái này ra, còn có những trận vang rít trời.
Loại âm thanh này Mai Như kiếp trước rất quen thuộc, nàng hơi trầm ngâm, liền phản ứng lại —— là mũi tên!
Có người ở bên trong bắn tên!
Bọn họ bị tập kích!
Mai Như trong lòng trầm xuống, muốn chạy tới cách vách gọi hai nha hoàn, nàng dưới chân mới vừa vừa động, một mũi tên phá gió bắn tới, vừa lúc bắn vào bên cạnh cánh cửa! mũi tên mang theo hỏa, có lẽ còn tưới dầu xung quanh, lập tức, hỏa nhanh chóng bén tới. Nháy mắt, phía sau lại có một cổ kình phong, Mai Như đang muốn nghiêng đầu trốn, liền nghe bang một tiếng, kia mũi tên bị Phó Tranh cầm kiếm chắn.
Mai Như lúc này mới phát hiện trong tay hắn cầm thanh kiếm, trên mũi kiếm có huyết, trên quần áo cũng có máu, âm u, đỏ bừng, khó ngửi thấy mùi tanh.
Mai Như chợt an tĩnh lại.
Phó Tranh cũng không nói lời nào, vẫn nắm chặt cánh tay nàng chạy ra bên ngoài. Nơi này là bên trong sân, muốn đi ra ngoài quả thực là khó càng thêm khó, cũng không biết Phó Tranh lúc trước vào đây như thế hào…… Mũi tên bắn vào càng nhiều càng nhanh, còn có dính lửa, quả thực là một bước khó đi!
Mai Như bị hắn giấu ở sau người, chợt, nàng nói: “Điện hạ, nha hoàn ta ——”
Phó Tranh dưới chân không ngừng, chỉ lạnh lùng nói: “Để lại cho hộ vệ.”
Mai Như còn muốn nói gì nữa, người nọ lập tức ôm chầm nàng, tay mắt lanh lẹ ôm nàng ở trong ngực.
Hơi thở nam nhân ập vào trước mặt, nàng cứ như vậy bị Phó Tranh ôm, dán ở ngực hắn…… Mai Như chấn kinh. Có chút khẩn trương, Mai Như dùng sức tránh tránh, chớp mắt, Phó Tranh liền buông tay buông ra nàng.
Mai Như lạnh lùng trừng mắt, đang muốn mở miệng hung hăng mắng hắn, bỗng dưng nàng lại dừng lại……
Liền thấy một mũi tên xỏ xuyên qua vai phải Phó Tranh. Mũi tên có chút ngân quang, rõ ràng có độc. Mai Như ngẩn ra, lời nói nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời. Phó Tranh trầm mặt, không nói một lời, tay trái cầm kiếm, tay phải nửa ôm nửa che chở nàng, tìm đường khác trốn.
Trên đường ánh lửa tận trời, nơi nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, tiêu hồ vị, hương vị chui vào lỗ mũi, khiến người nghĩ đến tử vong. Mai Như giống như còn loáng thoáng nghe được Tôn đại nhân kêu rên, giọng nói kia vọng lại đây, như là từ A Tì Địa Ngục bò ra tới thê lương, Mai Như không tự chủ được rùng mình.
Phó Tranh càng ôm chặt nàng.
Mai Như nhìn hắn: “Điện hạ……”
Phó Tranh trầm giọng nói: “Bổn vương cứu không được nhiều như vậy.”
Hắn khi nói chuyện, lại chắn mấy mũi tên, một hắc y nhân từ mặt sau đuổi theo lại đây, Phó Tranh trực tiếp đâm kiếm vào ngực người này, sạch sẽ lưu loát, tia do dự đều không có, hắn chỉ lạnh mặt, mang theo Mai Như rời đi.
Né truy binh, Phó Tranh không mang Mai Như đi xa, hắn tìm một góc hẻo lánh quan sát dịch quán, một đôi mắt p như chim ưng.
Mai Như bị hắn bảo vệ ở bên trong, cái gì đều nhìn không thấy. Nàng đến lúc này mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, mở miệng hỏi: “Điện hạ bây giờ như thế nào?”
Phó Tranh lạnh lùng thu hồi tầm mắt, hắn không nói chuyện, chỉ mím môi, bẻ gãy đuôi mũi tên.
Mai Như nhìn hắn, nam nhân thân thể cứng đờ, hắn hẳn là rất đau. Phó Tranh thở hổn hển khẩu khí, nghỉ ngơi một chút, rũ mắt nặng nề nhìn lại đây.
Hắn nói: “Chúng ta tìm một chỗ tránh cả đêm, ngày mai nghĩ cách ra khỏi thành.”
Ra cung, bên ngoài có một chiếc xe ngựa, Phó Tranh lập tức vén rèm đi vào. Mai Như ở sau, nàng nhìn trái phải, trong xe Phó Tranh đã lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Bổn vương có chuyện.” Giọng nói lạnh lùng, không biết sao lại tức giận.
Hiện giờ ở cửa bên ngoài, Mai Như cũng không nói nhiều, chỉ lưu loát lên xe.
Nàng vì tiện nên mặc váy sam, tóc đen búi thành bộ dáng nam tử, giơ tay nhấc chân rất có anh khí.
Trong xe ngựa, Phó Tranh ngồi ở trên, Mai Như dựa vào cửa sổ xe đạm nhiên mà ngồi.
Lại lạnh lùng nhìn nàng, Phó Tranh nhíu mày: “Ngươi vừa rồi ở trước mặt công chúa nói gì đó?!”
“Chưa nói cái gì,” Mai Như mặt không đổi sắc nói, “Chỉ là dịch lời nói của điện hạ ôn hoà một ít.”
Lúc ở đó, Mai Như đã thay Phó Tranh nói lại một lần, nàng cũng coi như ngựa quen đường cũ, nhưng lần này cảm giác hai người kia có chút kì quái. Vị công chúa mắt trông mong Phó Tranh, vừa là ái mộ vừa là tình thâm, Phó Tranh lạnh lùng trừng mắt, nói chuyện lạnh như băng. Cho nên, vì không làm vị công chúa này tức giận, Mai Như nói giảm vài phần ý tứ lời của Phó Tranh, như Phó Tranh quát lạnh, công chúa thỉnh tự trọng, Mai Như liền dịch thành, công chúa mời buông tay, Phó Tranh lại nói, công chúa tuổi nhỏ, hành động này thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ, Mai Như nói, công chúa tuổi nhỏ, về sau……
Thần sắc phức tạp nhìn Mai Như, Phó Tranh trầm giọng giải thích một câu: “Không phải như ngươi nghĩ.”
Mai Như nhíu mày, không khách khí nói: “Điện hạ sao biết ta nghĩ như nào?”
Lười cùng nha đầu này tranh cãi, Phó Tranh chỉ là nhắc nhở nói: “A Mâu công chúa tuyệt đối không khinh thường, nàng tuổi tuy nhỏ, tâm tư lại thâm, ngươi đừng miên man suy nghĩ hiểu sai.”
“Ai ngờ?” Mai Như không phục, nàng nói: “Tuy ta không biết điện hạ cùng vị công chúa này có quá khứ gì, cũng nhìn ra điện hạ cũng không muốn cùng vị này có quan hệ gì vì thế ta cũng không muốn nói gì.” Thủ đoạn mà Phó Tranh dùng để đối phó người khác, Mai Như biết, không cần thiết ở đây làm trái lại lời hắn.
Nghe được Mai Như nói, Phó Tranh cong cong khóe miệng, cuối cùng cũng cười. Giây phút này cực ngắn, giây lát lại trở nên lạnh hơn, Phó Tranh lãnh đạm nói: “Công chúa muốn chính là ‘ các ngươi trở vè nếu bị phụ hoàng biết bổn vương cùng tiểu oa nhi này có gì đó không rõ ràng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ hoài nghi bổn vương!” Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói tất cả đều là hàn ý.
Trầm mặc, Mai Như vẫn p tiếp một câu: “Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?” Phó Tranh chuyển mắt nhìn lại đây, lại biến thành bộ dáng tâm tình khá tốt, khó được người này chủ động cùng hắn đáp nói mấy câu.
Mai Như nói: “Theo ta thấy, tâm ý của công chúa chưa chắc toàn bộ là giả.” Nữ nhân nhìn nữ nhân chuẩn nhất. Lúc trước A Mâu công chúa chọc trước mặt mình, tấm tắc. Nếu bị nàng biết Phó Tranh muốn cưới Chu Tố Khanh, còn không biết sẽ như nào.
Nghe lời này, Phó Tranh toàn thân lạnh lùng, đôi tay nắm chặt ở cổ tay áo, hận không thể có thể bóp chết người trước mặt này.
Mai Như cười cười, nói: “Điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không nói với Chu cô nương.”
Đôi tay kia nắm càng chặt, Phó Tranh chỉ mong nàng hỏi: “Ngươi không ngại?”
“Ta để ý làm cái gì?” Mai Như chỉ cảm thấy buồn cười, nàng nhìn Phó Tranh, vô cùng thản nhiên nghiêm mặt nói: “Còn mong điện hạ chớ lại nói giỡn.”
Nàng lời nói quá lạnh, ánh mắt thẳng tắp, chọc ở trong lòng, giống như thanh đao.
Phó Tranh chuyển mở mắt, nhìn chỗ khác.
Trong xe ngựa an tĩnh lại, Mai Như cũng cân nhắc kế hoạch về sau.
Bỗng nhiên, Phó Tranh đột nhiên nhíu mày, hắn thoáng sát vào để vén màn xe, một đôi mắt nhìn bên ngoài, hơi sắc bén.
Người này dựa vào gần, tất cả đều là hơi thở mạnh mẽ của nam nhân, Mai Như không thấy tự nhiên, đang muốn dịch qua bên cạnh, bỗng dưng, Phó Tranh ấn đầu vai nàng: “Đừng nhúc nhích!” Hắn thấp giọng nói.
Mai Như cứng đờ.
Bị hắn ấn bả vai như là bị đâm một cây châm, chỉ sợ còn dính kịch độc, nàng nửa người không thể động đậy. Người này dựa vào gần, hơi thở ấm áp…… Mai Như có chút tức giận. Nàng lạnh lùng trừng mắt Phó Tranh đã thu tay ngồi trở lại, hắn mặt vô biểu tình nói: “Bổn vương đường đột, bên ngoài có chút không thích hợp.”
“Không đúng chỗ nào?” Mai Như lạnh mặt, trong lòng càng thêm bực.
Phó Tranh không nói nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Mai Như đẩy mành ra nhìn xung quanh. Nhưng trên đường chỗ nào không thích hợp? Thét to thét to, đi đường đi đường, duy nhất không thích hợp, chỉ là vừa đi qua một thanh lâu!
Mai Như thả mành, nhàn nhạt rũ mắt, sắc mặt càng thêm lạnh.
Bị Phó Tranh ấn bả vai, cứng muốn mệnh.
Ban đêm, trong cung Tây Khương mở tiệc chiêu đãi Đại Ngụy triều sứ thần, bởi vì công chúa không đi, cho nên Mai Như không đi. Nàng ở tại dịch quán, Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền hầu hạ Mai Như rửa mặt chải đầu. Quãng đường này đi, được hơn phân nửa tháng, Mai Như đều không tìm được cơ hội rửa mặt chải đầu hẳn hoi. Từ Ngọc Môn Quan đến Tây Khương thủ phủ, dọc theo đường đi tất cả đều là cát vàng khắp nơi, thiếu nhất là nước, duy nhất tới rồi nơi này, mới có nước.
Làm phiền dịch thừa nấu nước nóng, Mai Như tắm giặt sạch sẽ.
Hiện giờ, cả phòng mờ mịt lượn lờ, sương mù hôi hổi. Áo ngoài nàng treo ở trên bình phong, Mai Như nhìn không thoải mái, chỉ cảm thấy chướng mắt, còn rất ghê tởm. Nàng nhíu mày nói với Tĩnh Cầm: “Cất xiêm y này đi, đợi trở về phủ liền thiêu hủy!”
Tĩnh Cầm cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vàng cất đi, để vào trong bao quần áo.
Mai Như từ bồn tắm, lau khô thân mình, thay xiêm y sạch sẽ, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Loại khổ này thật đúng là không phải kiểu cô nương có thể chịu nổi, lại nói tiếp, Mai Như cũng có chút ngại chính mình dơ. Có đôi khi gió to thổi cát vào cả mặt.
Lúc này tóc ướt dầm dề, nhu nhu rũ ở sau người, Ý Thiền lấy khăn tinh tế chà lau, lại nói: “Cô nương, một đường gió cát đại, chờ lát nữa dùng nhiều chút hương.”
Mai Như bất đắc dĩ cười nói: “Dùng hương làm cái gì?”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, sân bên ngoài liền truyền vào âm thanh rộn ràng nhốn nháo ồn ào. —— Tây Khương thủ phủ dịch quán không lớn, sân liền sân. Bọn họ chiếu cố Mai Như là cô nương, để tiểu viện tử ở tận bên trong cho nàng. Hiện giờ tuy rằng ở tận cùng bên trong, bên ngoài la hét ầm ĩ vẫn có thể truyền tới. Mai Như biết đây là Tôm đại nhân, Úc đại nhân ăn rượu trở về. Văn nhân ái rượu tựa hồ là thiên tính từ xưa, mà những người này sau khi rượu vào liền cao đàm khoát luận, biện kinh minh nghĩa, giọng không nhỏ, ai đều không phục ai.
Dựng lỗ tai nghe xong trong chốc lát, Mai Như chỉ cảm thấy cũng khá đáng yêu, tuổi lớn như vậy, còn ở vì một cái “Lý” cãi cọ. Không bao lâu, mọi người lục tục về viện, bên ngoài an tĩnh trở lại. Mai Như lúc này mới ý thức được, nếu không có những âm thanh này, nơi này vào ban đêm vô cùng yên tĩnh, một âm thanh côn trùng kêu vang đều không có, động tĩnh của sự sống cũng không có. Mai Như cách song cửa nhìn ra bên ngoài, hôm nay trăng sáng sao thưa, ngày mai thời tiết chắc rất đẹp.
Tóc còn chưa khô, nàng khoác áo ngồi ở dưới đuốc đọc sách.
Bóng đêm nặng nề, ánh nến sâu kín, chỉ ngồi một lát, Mai Như mí mắt bắt đầu đánh nhau. Nàng đã nhiều ngày lên đường cũng thật sự vất vả.
Nơi này ban đêm vẫn rất lạnh. Tĩnh Cầm chuẩn bị lò sưởi đem khâm trong chăn hong ấm áp, qua đi thỉnh nói: “Cô nương, sớm chút nghỉ ngơi đi.”
Nghĩ đến ngày mai còn phải làm triều thương nghị, Mai Như gật gật đầu.
Trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, nàng chui vào không dưới mười lăm phút liền ngủ rồi. Tĩnh Cầm buông giường màn, cùng Ý Thiền nghỉ ở cách vách.
Mai Như tỉnh lại, là bởi vì nghe được một tiếng thực vang, thực trầm, sau đó là hai cánh cửa bị gió thổi đến kẽo kẹt kẽo kẹt, gió cuốn giường màn, Mai Như nhất thời tỉnh táo lại, nàng mở mắt ra, xoay người vén giường màn ——
Liền thấy một bóng người đen đứng ở trước giường!
Gầy gầy, cao cao, một mắt nhìn về phía này, sát hồng, giống như đang nhìn máu!
Mai Như hoảng sợ, lập tức luống cuống tay chân lấy chăn bảo vệ chính mình, “Ai?”
Nàng quát một tiếng. Hỏi xong những lời này, Mai Như liền nhận ra bóng dáng này là Phó Tranh!
Mai Như da đầu tê dại, lại cực kỳ tức giận: “Điện hạ tới làm cái gì?”
“Mặc xong quần áo mau đi theo bổn vương!” Phó Tranh nghiêm nghị, khuôn mặt trầm tuấn.
Hắn nói chuyện, Mai Như liền nghe được bên ngoài có động tĩnh vô cùng kỳ lạ, như là tiếng gió ở gào thét nức nở.! Mai Như lập tức ngồi dậy, lung tung sờ soạng lấy trường áo mặc vào, người này còn đứng trước mặt, nàng phía dưới chỉ còn mặc lớp quần áo ở giữa.
Mai Như còn do dự, sự kiên nhẫn của Phó Tranh đã hết, không chút khách khí xốc chăn nàng, mặt vô cảm nói: “Mau! Đừng cọ xát!” Nói, người nọ nắm lấy cánh tay cánh tay chạy ra bên ngoài.
Mai Như lung tung đi giày, bị hắn lôi kéo, thực sự rất chật vật.
Đợi ra bên ngoài, Mai Như mới thật sự phát hiện có gì đó không đúng, chỉ thấy bên ngoài lửa thế tận trời, ngọn lửa vô cùng lớn, cao cao, trừ cái này ra, còn có những trận vang rít trời.
Loại âm thanh này Mai Như kiếp trước rất quen thuộc, nàng hơi trầm ngâm, liền phản ứng lại —— là mũi tên!
Có người ở bên trong bắn tên!
Bọn họ bị tập kích!
Mai Như trong lòng trầm xuống, muốn chạy tới cách vách gọi hai nha hoàn, nàng dưới chân mới vừa vừa động, một mũi tên phá gió bắn tới, vừa lúc bắn vào bên cạnh cánh cửa! mũi tên mang theo hỏa, có lẽ còn tưới dầu xung quanh, lập tức, hỏa nhanh chóng bén tới. Nháy mắt, phía sau lại có một cổ kình phong, Mai Như đang muốn nghiêng đầu trốn, liền nghe bang một tiếng, kia mũi tên bị Phó Tranh cầm kiếm chắn.
Mai Như lúc này mới phát hiện trong tay hắn cầm thanh kiếm, trên mũi kiếm có huyết, trên quần áo cũng có máu, âm u, đỏ bừng, khó ngửi thấy mùi tanh.
Mai Như chợt an tĩnh lại.
Phó Tranh cũng không nói lời nào, vẫn nắm chặt cánh tay nàng chạy ra bên ngoài. Nơi này là bên trong sân, muốn đi ra ngoài quả thực là khó càng thêm khó, cũng không biết Phó Tranh lúc trước vào đây như thế hào…… Mũi tên bắn vào càng nhiều càng nhanh, còn có dính lửa, quả thực là một bước khó đi!
Mai Như bị hắn giấu ở sau người, chợt, nàng nói: “Điện hạ, nha hoàn ta ——”
Phó Tranh dưới chân không ngừng, chỉ lạnh lùng nói: “Để lại cho hộ vệ.”
Mai Như còn muốn nói gì nữa, người nọ lập tức ôm chầm nàng, tay mắt lanh lẹ ôm nàng ở trong ngực.
Hơi thở nam nhân ập vào trước mặt, nàng cứ như vậy bị Phó Tranh ôm, dán ở ngực hắn…… Mai Như chấn kinh. Có chút khẩn trương, Mai Như dùng sức tránh tránh, chớp mắt, Phó Tranh liền buông tay buông ra nàng.
Mai Như lạnh lùng trừng mắt, đang muốn mở miệng hung hăng mắng hắn, bỗng dưng nàng lại dừng lại……
Liền thấy một mũi tên xỏ xuyên qua vai phải Phó Tranh. Mũi tên có chút ngân quang, rõ ràng có độc. Mai Như ngẩn ra, lời nói nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời. Phó Tranh trầm mặt, không nói một lời, tay trái cầm kiếm, tay phải nửa ôm nửa che chở nàng, tìm đường khác trốn.
Trên đường ánh lửa tận trời, nơi nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, tiêu hồ vị, hương vị chui vào lỗ mũi, khiến người nghĩ đến tử vong. Mai Như giống như còn loáng thoáng nghe được Tôn đại nhân kêu rên, giọng nói kia vọng lại đây, như là từ A Tì Địa Ngục bò ra tới thê lương, Mai Như không tự chủ được rùng mình.
Phó Tranh càng ôm chặt nàng.
Mai Như nhìn hắn: “Điện hạ……”
Phó Tranh trầm giọng nói: “Bổn vương cứu không được nhiều như vậy.”
Hắn khi nói chuyện, lại chắn mấy mũi tên, một hắc y nhân từ mặt sau đuổi theo lại đây, Phó Tranh trực tiếp đâm kiếm vào ngực người này, sạch sẽ lưu loát, tia do dự đều không có, hắn chỉ lạnh mặt, mang theo Mai Như rời đi.
Né truy binh, Phó Tranh không mang Mai Như đi xa, hắn tìm một góc hẻo lánh quan sát dịch quán, một đôi mắt p như chim ưng.
Mai Như bị hắn bảo vệ ở bên trong, cái gì đều nhìn không thấy. Nàng đến lúc này mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, mở miệng hỏi: “Điện hạ bây giờ như thế nào?”
Phó Tranh lạnh lùng thu hồi tầm mắt, hắn không nói chuyện, chỉ mím môi, bẻ gãy đuôi mũi tên.
Mai Như nhìn hắn, nam nhân thân thể cứng đờ, hắn hẳn là rất đau. Phó Tranh thở hổn hển khẩu khí, nghỉ ngơi một chút, rũ mắt nặng nề nhìn lại đây.
Hắn nói: “Chúng ta tìm một chỗ tránh cả đêm, ngày mai nghĩ cách ra khỏi thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.